Số lần đọc/download: 2348 / 34
Cập nhật: 2016-06-24 17:38:12 +0700
Chương 12
H
ọ đã nói dối, những người kể các câu chuyện về cái chết và thêm thắt vào đó các thiên thần cùng cảm giác về sự bình yên trọn vẹn, không thể cưỡng lại được. Chẳng hề có thiên thần. Hay sự bình yên.
Ít nhất là không dành cho Temple. Chẳng có thứ gì cám dỗ được anh hướng tới ánh sáng rạng ngời, dễ chịu, chẳng có thứ gì trao cho anh niềm an ủi khi những vết thương thiêu đốt thịt da, đe dọa đến nhận thức và hơi thở của anh.
Và sức nóng. Nó bỏng rát như lửa thiêu đốt trong lồng ngực, xuống cánh tay, lan ra cả bàn tay tựa hồ đốt cháy tứ chi của anh. Anh không thể chống lại nó, bởi họ đã giữ anh nằm yên và buộc anh phải chấp nhận. Như thể họ thích thú với việc đó. Sức nóng đó khiến anh nhận ra rẳng mình đang đứng bên bờ địa ngục.
Những thiên thần của anh không đến từ trên cao mà từ dưới địa ngục, và họ cám dỗ anh đi theo mình. Họ là những thiên thần sa ngã. Và họ không nói chuyện bằng những bài Thánh ca du dương. Thay vào đó, họ chửi thề, rủa sả và muốn kéo anh đi theo mình bằng cả cảm dỗ lẫn đe dọa. Hứa hẹn trao cho anh mọi thứ anh yêu thích khi còn sống: phụ nữ, scotch, sơn hào hải vị và một môn thể thao thú vị hơn. Họ hứa với anh rằng sẽ giành lại được uy quyền một lần nữa nếu tham gia cùng họ. Những giọng nói đan xen giữa chất giọng thô ráp của vô số những người vùng phía đông London, giọng trầm của các quý tộc lẫn giọng phụ nữ. Những người phụ nữ đó thì thầm với anh, hứa hẹn với anh về lạc thú nếu anh đi theo họ.
Vì Chúa, anh đã bị cám dỗ. Và rồi cô xuất hiện.
Người có vẻ đang thì thầm một cách hết sức gay gắt. Người gần như nhiếc móc anh. Người đang nói ra những lời mời gọi anh nhiều hơn bất kỳ những hứa hẹn tốt đẹp nào khác. Những từ như trả thù. Và quyền lực. Và sức mạnh.
Và công tước. Tất nhiên, anh đã không còn là công tước trong một quãng thời gian rất dài.
Không, kể từ khi anh giết cô dâu của cha mình. Có điều gì đó mơ hồ trong ý thức của anh, điều gì đó đã lắng xuống và trôi xa khi anh nghe thấy những người khác đang thì thầm xung quanh mình, gọi tên mình. Chỉ còn là vấn đề thời gian.
Anh ta không thể nghe thấy chúng ta. Anh ta không thể chống lại nó. Anh ta đã mất quá nhiều...
Và đúng vậy. Anh đã đánh mất cả tên thật lẫn gia đình của mình, cả ký ức lẫn cuộc sống của mình. Anh đã đánh mất cả thế giới, nơi mình được sinh ra... Thế giới mà anh vô cùng thích thú. Nhưng mỗi lần bị cám dỗ bởi bóng tối âm u, anh lại nghe thấy tiếng cô.
Anh sẽ chiến đấu. Anh sẽ sống. Giọng nói cô không hề ân cần hay thánh thiện. Nó cứng rắn như thép, và mang đến hứa hẹn tốt đẹp hơn bất kỳ hứa hẹn nào từ những người khác. Anh không thể lờ nó đi.
Chết tiệt. Anh mạnh mẽ gấp đôi so với bất kỳ người nào trong số họ.
Dự định của anh chưa hoàn thành. Cuộc sống của anh sẽ không kết thúc. Nhưng nó đã xảy ra, phải không? Phải chăng nó đã kết thúc từ nhiều năm trước? Phải chăng nó đã kết thúc từ ngày anh thức giấc trên chiếc giường nhuốm máu, còn vị hôn thê của cha anh chết dưới tay anh?
Anh đã giết cô. Anh đã giết cô bằng nắm đấm khổng lồ lẫn sức mạnh vô song của mình và bằng thứ mà chỉ Chúa mới biết là gì. Anh đã sát hại cô, như thể đã sát hại mọi thứ mà cuộc đời mình có thể trở thành. Anh đã giết cô, và cuối cùng thì anh đã ở đây, bất động, cuối cùng cũng nhận được những gì anh đáng phải nhận.
Người ta nói rằng sau khi chết, toàn bộ ký ức về cuộc sống của một người sẽ lóe lên trước mắt. Temple đã luôn luôn thích ý tưởng đó, không phải để nhớ lại thời thơ ấu của mình tại trang viên rộng lớn ở Devonshire, mà để nhớ về đêm đó. Cái đêm đã thay đổi mọi thứ. Một nơi nào đó, tại những ngõ ngách sâu thẳm trong tâm trí, anh sẽ luôn nghĩ rằng thời điểm này, khi đang mấp mé trước cái chết, anh muốn được biết về đêm ấy. Đêm đã quyết định số mệnh của anh và hứa hẹn đưa anh vào địa ngục tăm tối.
Nhưng ngay cả bây giờ, Temple vẫn không thể nhớ ra nó, và bỗng muốn gào lên thật to nỗi thất vọng của chính anh. “Tại sao?” Anh không nghe thấy lời thì thầm của mình vang vọng trong căn phòng.
Tất cả những gì anh nghe được là các thiên thần sa ngã đầy giận dữ đang chế nhạo mình bằng những lời dối trá cay độc, ngay cả khi anh đang bị hôn mê. Bởi vì anh sẽ sống, Temple.
Anh sẽ sống, và tôi sẽ nói cho anh biết mọi thứ. Cô đã ở đó, người con gái từng hiện diện trong đêm ấy, người con gái xinh đẹp cười khúc khích khi khiêu vũ cùng anh trong các khu vườn và trèo lên người anh trên tấm ga giường bằng lanh nhăn nhúm với mái tóc mượt mà, làn da mềm mại lẫn đôi mắt khiến anh bị ám ảnh.
Cô đã ở đó cùng các cậu bé với mái tóc đen nhánh và đôi mắt lấp lánh như đá quý. Cô đã ở đó, động chạm của cô mát lạnh trong bóng tối, những lời hứa của cô cám dỗ anh rời xa vùng ánh sáng. Trở lại với cô.
Trở lại với cuộc sống. Cô đang cứu anh.
~*~ Nhiều giờ trôi qua mà anh vẫn không tỉnh lại, ngay cả khi chập chờn trong giấc ngủ, gắng sức chống lại việc điều trị mỗi lần họ đổ nước nóng lên vết thương.
Mara ra vào căn phòng tới lui như thoi đưa, chỉ được phép ở gần Temple khi đến giờ cần làm sạch vết thương hoặc thay băng cho anh. Mỗi lần cô bước vào, lại có những người mới thay phiên canh chừng anh. Bourne, Cross và Pippa vẫn luân phiên thường xuyên và chỉ tụ họp lại ngay khi người chơi cuối cùng ra về cùng những người đàn ông làm việc tại các bàn bài của Thiên Thần, những người chia bài và hồ lì[1], theo sau bởi đám phụ nữ làm việc ở tầng trệt của câu lạc bộ: Những người giúp việc đang kêu khóc; những người đồng hành đầy lo lắng và rất nhiều người trong các trạng thái khác. [1. Người thu tiền hồ ở sòng bạc.]
Cô gái tóc vàng tên Anna, người Mara đã gặp trong căn phòng có cửa sổ kỳ lạ, xuất hiện sau khi đã hoàn thành công việc của mình. Mara quan sát qua khóe mắt khi cô gái điếm lặng lẽ canh chừng cho Temple suốt thời gian dài, những ngón tay cô ấy vuốt ve cánh tay xăm hình của anh, lần tìm những đường gân trên cơ bắp anh, nắm lấy bàn tay mạnh mẽ của anh khi thì thầm vào tai anh. Qua cái cách người phụ nữ này nói về anh trong căn phòng gương tối tăm, cô ấy rất có thể là nhân tình của Temple. Qua cái cách mà tất cả phụ nữ đều thở hổn hển và liếc mắt đưa tình về phía anh, chẳng nghi ngờ gì là anh đã quen cả tá phụ nữ. Và cô gái này đủ xinh đẹp để trở thành người đứng đầu trong vô số những người phụ nữ của anh.
Những ngón tay dài và thon thả của cô ấy lướt trên làn da mịn màng của anh, móng tay được cắt tỉa hoàn hảo vuốt ve những sợi lông trên cánh tay anh trong một cử chỉ không thể hiểu nhầm được. Người phụ nữ này biết Temple. Quan tâm tới anh. Thoải mái chạm vào anh khi anh nằm yên lặng và khỏa thân trong bóng tối. Mara nhìn đi chỗ khác, thấy ghét người phụ nữ đó. Ghét chính bản thân mình vì cảm giác ghen tuông mãnh liệt đang chiếm ngự khắp cơ thể. Vì đã không nói cho anh tất cả khi cô có cơ hội. Vì đã không tin tưởng anh.
Vì đã giày vò anh trong khi anh chẳng hề làm bất cứ điều gì để đáng phải gánh chịu nó. Cô cúi thấp đầu khi chăm sóc cho anh, rửa sạch vết thương rồi băng bó, lau trán và cảm nhận được nhịp tim của anh đã đập ổn định và mạnh mẽ trở lại. Ai đó đã đắp chăn cho anh và kê gối dưới đầu anh, một sự nhượng bộ để an ủi ngay cả khi họ sợ phải xê dịch anh khỏi chiếc bàn, như thể một cây sồi chằng chịt sẹo có khả năng tự hồi phục.
Mara càng lo lắng nhiều hơn khi ánh sáng bên ngoài sòng bạc nhường chỗ cho hoàng hôn mà anh vẫn bất động. Bourne dọa sẽ gọi một bác sĩ khác nhưng dù không ủng hộ sự có mặt của cô, Chase bí ẩn rõ ràng đã đứng về phía Pippa và cho họ một đêm để mang Temple tỉnh táo táo trở lại. Chase đã không còn ở đó khi Mara trở lại căn phòng để tiếp tục làm sạch vết thương và thay băng cho Temple, nhưng lời anh ta vẫn là nguyên tắc với những người còn lại.
Khi ở gần Temple, cô trò chuyện với anh, tuyệt vọng muốn đánh thức anh dậy, muốn mang anh tỉnh táo trở lại. Tuyệt vọng muốn anh mở mắt ra và nhìn cô. Đôi khi, tôi cho là cô hiểu rõ tôi.
Lời nói đó thì thầm trong bóng tối trên đường phố London. Lúc đó, cô đã không hiểu anh. Không thực sự. Nhưng bây giờ cô đã hiểu. Và bây giờ cô muốn anh nhìn mình. Cô cần anh làm thế. Cô cần giải thích tất cả với anh. Cô cần khiến anh nhận ra sự thật.
Sự thật về cô. Nhưng anh đã không tỉnh lại, chỉ kháng cự và cáu kỉnh khi họ rửa sạch vết thương bằng nước ấm cho anh, hành động đó đủ khó chịu để khiến anh mơ màng ý thức được, khi anh dường như không thể làm bất cứ điều gì khác ngoài lặp đi lặp lại một câu hỏi, “Tại sao?”
Cô trả lời anh một cách nhẹ nhàng, không muốn người khác nghe thấy những gì mình nói, những gì cô hứa hẹn, những câu trả lời, sự thật và thậm chí cả sự trả thù, hy vọng rằng một vài điều cô nói sẽ mang anh trở lại từ bất kỳ nơi nào đã cướp mất ý thức của anh, trước khi những người khác quyết định rằng cô và bá tước phu nhân đang làm chuyện điên rồ rồi giao anh cho người đàn ông tàn nhẫn tự xưng là bác sĩ lúc trước. Bá tước phu nhân đã trở thành đồng minh của cô sau vài giờ chứng kiến cô chăm sóc cho Temple, cô ấy dường như hiểu rằng cô có chung mục tiêu với mình.
Chung mục tiêu với họ. Nhiều hơn thế.
Cánh cửa dẫn vào căn phòng bật mở, và hai người phụ nữ bước vào: Một người giản dị và nghiêm chỉnh, rõ ràng là một quý cô, người còn lại to lớn và đeo tạp dề, mang theo một ấm trà. Ánh mắt của quý cô đó tìm kiếm Bourne qua căn phòng rồi lao về phía anh ta, dừng lại trong vòng tay mạnh mẽ của anh ta. Anh ta ôm chặt lấy cô ấy và vùi mặt vào hõm cổ cô ấy khi cô ấy ôm lấy cổ anh ta, luồn những ngón tay vào mái tóc sẫm màu, thì thầm với anh ta. Bị bất ngờ khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt bởi chẳng có gì ở Bourne giống với một người đàn ông mà cô đã biết, Mara liền quay mặt tránh thời khắc dạt dào tình cảm ấy.
Khi cuối cùng anh ta cũng buông quý cô đó ra, tính tình khó chịu của anh ta liền quay trở lại. “Em đang làm cái quái gì ở đây vậy?” Người phụ nữ dường như chẳng bận tâm chút nào tới tông giọng đó. “Lẽ ra anh nên tự mình gọi em đến. Em không nên phải nhận nó từ Pippa.” Cô ấy dừng lại, những ngón tay chạm lên má anh. “Mắt anh sao vậy?”
“Không có gì.” Anh nhìn đi chỗ khác, và Mara cũng vậy, cái nhìn của cô hướng về phía Pippa, người đang đứng cạnh Temple và quan sát cô. “Không phải không có gì đâu, Michael.”
“Không sao.” Anh nắm lấy tay cô ấy và ấn một nụ hôn lên đầu ngón tay cô ấy. “Ai đã đánh anh ấy?”
Môi bá tước phu nhân cong lên. Mara rất muốn cô ấy giữ yên lặng. Song vận may lại không đứng về phía cô. “Quý cô Lowe đánh anh ấy.” Người phụ nữ giản dị vươn thẳng người và nhìn Pippa. “Quý cô Lowe là ai?”
Pippa chỉ vào Mara, người đang ước chi minh có thể biến mất. “Chính là cô ấy.” Người phụ nữ kia quay sang dối mặt với cô, nhìn chằm chằm vào bộ quần áo dính máu, mái tóc rối bù và chẳng nghi ngờ gì là cả khuôn mặt hốc hác của cô trước khi hướng xuống bàn tay phải của Mara, nơi đã tung ra cú đánh.
Một bên lông mày vàng nhướng lên. “Tôi cho anh ấy đáng phải nhận nó?” Sự ngỡ ngàng khiến cô nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ đó. “Đúng là anh ta đáng bị như thế.”
Người phụ nữ gật đầu. “Được rồi.” Sau đó cô ấy quay sang Bourne. “Anh đảm bảo là mình không đáng phải nhận nó.”
Cô ấy nhướng một bên mày. “Anh đã xin lỗi cô ấy chưa?” “Xin lỗi ư?”, anh ta lắp bắp. “Cô ta đánh anh khi đang trên đường tới giết Temple.”
Mara mở miệng định phản đối, nhưng người phụ nữ kia không cho cô cơ hội để hoàn thành câu nói của mình. “Quý cô Lowe, cô định giết Temple thật sao?” Đây là lần đầu tiên có người nghĩ đến việc đưa ra câu hỏi đó. Mara nói sự thật. “Không!”
Người phụ nữ gật đầu và hướng sự chú ý trở lại với Bourne. “Thế thì chẳng nghi ngờ gì là chồng tôi đáng bị như vậy.” Bourne nheo mắt lại khi Mara ghi nhận ý nghĩa của câu nói đó. Người phụ nữ này là Hầu tước phu nhân của Bourne, và sẵn sàng đường đầu với người đàn ông đáng sợ ấy mà không do dự. Chắc chắn cô ấy nên được phong Thánh.
“Em không nên đến đây,” Bourne càu nhàu. “Tại sao không? Em là thành viên và đã kết hôn với một trong những chủ nhân của câu lạc bộ này.”
“Đây không phải là chỗ dành cho những người phụ nữ trong tình trạng như em.” “Ôi, vì Chúa. Em đang rất khỏe mạnh, Michael, chẳng hề ốm yếu chút nào. Và Pippa đang ở đây.” Hầu tước phu nhân ám chỉ bá tước phu nhân, người thực sự đã có con.
“Đó không phải là lỗi của anh khi Cross yêu vợ anh ta theo cái cách anh yêu vợ mình.” Cross nhướng mày trước câu nói đó rồi nghiêm túc nhìn sang Pippa. “Anh yêu em rất nhiều.”
“Em biết,” Pippa nói, và Mara cảm thấy kinh ngạc trước sự thẳng thắn trong lời nói đó. Trước nhận thức hoàn hảo của Bá tước phu nhân về việc cô ấy biết mình được yêu. Cô hình dung mình sẽ có cảm giác thế nào khi được yêu thương với sự chắc chắn như vậy. Ánh mắt lấp lánh của cô hướng về người đàn ông đang nằm trên bàn. Về phía quai hàm mạnh mẽ, cánh tay dài và bàn tay đặt trên mặt gỗ của anh, lòng bàn tay khum lại, trống rỗng. Cô tự hỏi sẽ thế nào nếu trượt bàn tay mình vào không gian trống rỗng đó. Lấp đầy nó.
Yêu thương và được yêu thương. Mara hướng sự chú ý sang Hầu tước Phu nhân Bourne, người vẫn đang hướng trọn sự chú ý vào chồng mình. “Michael,” cô ấy khẽ nói, “Temple cũng quan trọng với em nhiều như bất kỳ ai trong số các anh.”
Người phụ nữ ấy quay sang đối diện Temple, và vẻ lo lắng hằn rõ trên trán lúc cô ấy chạm vào anh, những ngón tay lướt trên bờ vai rắn chắc trước khi gạt những sợi tóc đen ra khỏi trán anh. Bourne tiến đến đứng cùng vợ, áp chặt cô ấy vào sườn mình, nỗi giận dữ và đau đớn của anh ta hằn rõ trên khuôn mặt đẹp trai. “Chúa ơi,” cô ấy thì thầm, dựa vào vòng tay của chồng.
“Cậu ta sẽ sống.” Những lời nói thoát ra từ cổ họng Bourne vang lên thật khắc nghiệt, tràn đầy hy vọng lẫn lo lắng. Có gì đó thắt chặt trong lồng ngực Mara khi cô chứng kiến cảnh tượng ấy. Người đàn ông này, người mà cô từng đùa giỡn với cuộc đời anh ta, cô đã không hủy hoại anh. Có cả tá người quan tâm đến anh, những người bạn có thể sẽ làm bất cứ điều gì có thể để cứu được anh.
Đã bao lâu rồi kể từ khi có một người nào đó lo lắng cho cô? Đã bao lâu kể từ khi cô mơ ước được như thế? Đã bao lâu kể từ khi cô xứng đáng được đón nhận nó?
Cô không thích câu trả lời chực chờ cho những câu hỏi đó. Cô quay sang người phụ nữ đang cầm ấm trà. “Đó có phải là trà nóng không?” Người phụ nữ gật đầu, ánh mắt của bà ta trong veo như thủy tinh khi nhìn vào Temple. “Ừm. Tôi đã tự tay hâm nó.”
“Cảm ơn bà, Didier,” Pippa nói khi Mara cầm ấm trà và đổ thứ chất lỏng màu nâu vào một chiếc ly dùng để đựng scotch gần đó. “Tôi hy vọng ấm trà này sẽ mang lại phép màu. Chúa biết là anh ta có thể uống nó,” hầu tước phu nhân nói.
“Vỏ cây liễu,” bá tước phu nhân trả lời. “Người ta nói nó có thể giúp hạ sốt.” “Nó có tác dụng tương tự cả với người không ở trong tình trạng như anh ấy,” Mara thêm vào và nhìn sang Cross. “Hãy giúp tôi nâng đầu anh ấy lên. Chúng ta phải cố gắng cho anh ấy uống thứ này.”
Cross tiến lên phía trước, rồi anh ta và Asriel nâng cơ thể mềm oặt của Temple ngồi dậy. Mara đỡ lấy đầu anh và dùng thìa cà phê đút thứ chất lỏng đó vào miệng anh. “Anh phải uống nếu muốn vết thương lành lại,” cô kiên quyết nói sau vài nỗ lực không thành. Khi làm rớt vài giọt xuống cằm và ngực anh trong lúc thử lại lần nữa, cô đã làm mất luôn cả sự kiên nhẫn của chính mình. Anh sẽ uống nếu cô ép thứ chất lỏng đó trôi xuống cổ họng anh. Cô đổ ly trà vào miệng anh. “Nuốt đi, đồ chết tiệt!”
Anh mở choàng mắt, lanh lợi và tinh tường khi phun hết ly trà ra ngoài, dòng nước ấm dính lên khắp mặt lẫn cổ cô khi cô khẽ thốt lên đầy kinh ngạc, còn các đối tác của anh thì chửi thề với vẻ hoài nghi. Temple ho sù sụ, ánh mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào cô khi anh đẩy chiếc ly ra xa. “Lạy Chúa,” anh nói, những lời khắc nghiệt thoát ra từ cổ họng. “Cô cố gắng giết tôi chưa đủ sao?”
Những lời nói đó gợi ra một sự rủa sả trầm thấp từ Bourne và một nụ cười rộng đến mang tai từ Cross. Cảm giác nhẹ nhõm nhanh chóng kéo đến và gần như choán lấy Mara. Cô nhắm mắt để ngăn những giọt lệ đang chực trào ra, đan xen cả tiếng cười, lấy lại bình tĩnh trước khi giơ ly trà về phía môi anh một lần nữa. Anh lắc đầu, nắm chặt tay cô, không cho cô lại gần. “Ai đã hâm trà vậy?” Anh nhìn sang người phụ nữ vừa mang ấm trà tới. “Có phải Didier không?”
Người phụ nữ Pháp tiến lên phía trước, những giọt lệ nhẹ nhõm đong đầy trong khóe mắt. “Ồ, Temple. Je l’ai fait[2].” Bà ấy gật đầu một lần nữa. Tìm được cách nói tiếng Anh. “Vâng. Tôi đã pha nó.” [2. Tiếng Pháp.]
Anh nhìn Mara bằng ánh mắt đầy cảnh giác. “Còn cô đã không chạm vào nó đấy chứ?” Cô lắc đầu, cố cất lời. “Tôi chỉ rót nó ra thôi.”
Anh đẩy ly trà về phía cô. “Uống đi!” Cô nhíu mày. “Tôi không…”
“Cô hãy uống nó trước.” Mara chợt hiểu ra, sau đó liền bật cười, âm thanh vang lên nhẹ nhàng, xa lạ và rõ ràng hết sức vui mừng. Vui mừng hệt như ánh mắt đen láy của anh, hoàn toàn không phải là ảo giác.
Có điều gì đó lóe lên trong đôi mắt tuyệt đẹp đó, và anh đẩy ly trà về phía cô một lần nữa. “Uống nó đi, Mara!” Tên cô thật đẹp khi thoát ra trên môi anh.
“Gì thế này…”, Hầu tước phu nhân Bourne tiến về phía trước, dừng lại cạnh Bourne. Cô ấy quay sang chồng mình. “Thật ngớ ngẩn!” “Đó là lựa chọn của Temple.”
Anh không tin tưởng cô. Anh đủ tỉnh táo để không tin tưởng cô.
Cô nâng ly trà lên miệng và uống một ngụm trước khi mở miệng, thè lưỡi cho anh xem. “Ngày hôm nay, tôi không ở vị thế có thể đầu độc anh.” Anh quan sát cô thật kỹ càng. “Tốt lắm!”
Cô lờ đi niềm phấn khích ngập tràn cơ thể trước lời nói đó, thay vì thế quay sang rót thêm trà vào ly thủy tinh. “Thế không có nghĩa là anh không buộc một người phụ nữ phải cân nhắc nó.” Bàn tay anh chạm vào tay cô, đưa ly trà trong tay cô lên miệng mình. “Thế thì để hôm khác đi.”
Cô muốn mỉm cười. Muốn nói cả tá những điều khác nhau. Những điều anh sẽ không nghe thấy. Những điều anh sẽ không tin tưởng. Những điều cô chẳng thể nói.
Vì vậy, cô quyết định, “Uống đi, anh chàng khổng lồ.” Và anh làm như cô nói, uống cạn ly trà. Khi cô bắt đầu rời đi, anh liền siết chặt tay cô với vẻ kiên quyết, làn da anh bằng cách nào đó vẫn ấm áp bất chấp cơn sốc vì mất máu. Ánh mắt cô hướng về phía anh.
“Cô vừa hứa với tôi.” Cô cứng người trước câu nói đó. “Đúng thế. Tôi đã nói mình sẽ quay trở lại xã hội thượng lưu. Sẽ chứng minh anh không phải là kẻ giết người.”
“Tôi không nói về lời hứa đó.” Cô nhìn thẳng vào anh. “Thế thì là gì?”
“Cô đã hứa sẽ cho tôi câu trả lời. Hứa sẽ nói cho tôi sự thật.” Tai cô đầy những tiếng ong ong. Cô đã chẳng ngờ được rằng anh có thể nghe thấy những gì mình nói khi chăm sóc cho anh. Khi cô thì thầm với anh, sợ hãi và hy vọng lúc đấu tranh để kiểm soát lời nói của mình. “Anh vẫn nhớ ư?”
“Tôi biết khả năng ghi nhớ của mình là điều hiếm thấy đối với cô.” Anh uống thêm một ly trà nữa. “Nhưng cô sẽ cho tôi biết sự thật về đêm đó. Cô sẽ giữ những lời hứa của mình.” Những lời hứa về sự trả thù. Về sự thật. Miễn là anh sống sót.
Và anh đang ở đây, còn sống. Cô gật đầu. “Tôi sẽ giữ lời.”
“Tôi biết,” anh nói. Và rồi anh chìm vào giấc ngủ.
~*~ Buổi sáng của ba ngày sau đó, Temple ngâm mình trong bồn tắm nước nóng bằng đồng khổng lồ theo thói quen sau những cuộc đấu tại Thiên Thần Sa Ngã.
Anh rít lên vì cơn đau ê ẩm lan khắp cánh tay trái khi nhấc nó lên, cẩn thận giữ vết thương được băng bó tránh bị dính nước, không muốn cho vết thương vẫn chưa lành đó thêm bất kỳ lý do nào khiến mình phát sốt hay đổ bệnh trở lại. Anh ngập ngừng xoay vai, nhăn nhó khi tựa lưng vào bồn tắm và ngả đầu trên thành bồn. Anh buông một tiếng thở dài rồi nhắm mắt lại, để hơi nước lẫn sức nóng bủa vây lấy mình, cuốn trôi hết những trăn trở.
Gần như toàn bộ mọi suy nghĩ của anh. Những suy nghĩ không hướng về cô, với mái tóc mềm mại, quyến rũ, đôi mắt kỳ lạ khó cưỡng mang sức mạnh chẳng thể đo lường được. Những suy nghĩ không khiến anh phải băn khoăn về câu hỏi tại sao cô lại làm được những gì mình đã làm trong suốt bao năm qua. Những gì cô đã làm đêm đó trên võ đài. Cho dù cô đã trợ giúp em trai hoàn thành nhiệm vụ của cậu ta. Cho dù chính con dao của cô đã đâm vào ngực anh hôm đó.
Những suy nghĩ đã khiến anh quên hết lòng tốt của cô khi cô rửa sạch vết thương cho anh vào buổi sáng anh tỉnh lại. Cái cách cô giúp anh uống trà. Cái cách cô chữa lành vết thương cho anh. Những suy nghĩ không khiến anh tự hỏi mọi chuyện sẽ thế nào nếu có được lòng tốt một lần nữa. Thường xuyên hơn. Hoặc tệ hơn, lòng tốt đó có nghĩa là gì.
Anh xẵng giọng chửi thề trong căn phòng yên tĩnh, đầy hơi nước. Anh không muốn lòng tốt của cô. Anh muốn sự hối hận của cô. Sự ăn năn của cô. Hay là không muốn nhỉ? Anh cử động cánh tay một cách thận trọng, chẳng thích thú chút nào với cơn nhức nhối đi kèm hành động đó. Không thích cái cách cánh tay mình tựa hồ bị mắc kẹt trong cát khi anh dùng đến nó. Ghét nỗi sợ hãi đến cùng những suy nghĩ về sự hạn chế.
Cảm giác sẽ trở lại. Sức mạnh cũng thế. Nhất định là như vậy.
Ký ức về buổi tối diễn ra cuộc chiến hiện lên thật sinh động. Mara ở rìa võ đài, nhìn trân trân vào anh, đôi mắt mở to đong đầy sợ hãi. Thằng bé sẽ giết anh! Cô đã hét tên anh. Cảnh báo cho anh, nhưng anh đã quá sững sờ trước vẻ lo lắng trong ánh mắt cô, trước ý nghĩ rằng có lẽ cô quan tâm đến anh, tới mức không hiểu nổi những từ đó cho đến khi con dao cắm sâu vào ngực anh. Cho đến sau này.
Cho đến khi anh rơi vào trạng thái lúc tỉnh lúc mê và giọng cô thì thầm bên tai anh về những lời hứa hẹn. Anh sẽ sống.
Anh sẽ sống, và tôi sẽ nói cho anh biết tất cả. Anh đã sống.
Và cô sẽ nói cho anh sự thật về đêm đó cũng như quyết định trốn chạy của mình. Cô sẽ nói cho anh lý do tại sao cô chọn anh. Tại sao lại trừng phạt anh. Tại sao lại đánh cắp cuộc sống của anh. Và cái cách cô sẽ mang nó trở lại bên anh.
“Cậu biết mình sắp sửa đối diện với những gì đúng không?” Anh không trưng ra vẻ bất ngờ trước sự xâm phạm đó, thậm chí cả khi tim anh đập nhanh hơn một chút trước nhận thức rằng ai đó đã bước vào phòng mà mình không hề hay biết.
“Tôi chẳng nghi ngờ gì là cậu sẽ nói cho tôi biết,” anh nói, mở mắt để nhìn Chase đang đứng nhìn phía cuối bồn tắm. “Cậu nhìn tôi tắm lâu chưa?” “Đủ lâu để nửa số phụ nữ của London phải ghen tị.” Chase thả mình xuống một chiếc ghế gần đó rồi nghiêng người về phía trước trong lúc giạng chân ra và chống khuỷu tay lên gối. “Cánh tay của cậu sao rồi?”
“Vẫn đau,” Temple vừa đáp vừa nắm chặt bàn tay trên cánh tay bị thương, cố thực hiện một cú đấm móc dưới thật chậm vào không khí. “Cứng ngắc.” Anh bỏ sót những từ khác. Tê cứng. Yếu đuối. Vô dụng.
“Cậu cần thêm thời gian, một tuần là quá ngắn để có thể hồi phục,” Chase nói. “Cậu nên nằm yên trên giường.” Temple cựa quậy trong bồn tắm, nhăn mặt trước cái cách cử động đó khiến mình đau đớn. “Tôi không cần một bảo mẫu.”
“Tuy nhiên, cứ một đêm cậu không lên võ đài là lại thêm một đêm chúng ta bị mất tiền.” “Tôi nên biết rằng cậu chẳng hề quan tâm đến hạnh phúc của tôi.”
Cả hai đều biết điều đó không đúng sự thật và rằng Chase sẽ san phẳng cả London nếu có thể giúp Temple hồi phục. Nhưng dù sao họ vẫn vờ như đấy là sự thật. “Tôi quan tâm đến hạnh phúc của cậu vì nó liên quan đến lợi nhuận của tôi.” Temple phá lên cười. “Cậu quả là một thương nhân.”
Họ im lặng một lúc lâu trước khi Chase nói tiếp, “Chúng ta phải bàn bạc về cô gái đó.” Temple chẳng buồn giả vờ không hiểu. “Cô ấy thì sao?”
Chase lờ câu hỏi ngu ngốc đó đi. “Cô ta vừa mới yêu cầu được trở lại vị trí của mình.” Anh đã không thấy cô mấy ngày hôm nay, muốn hồi phục trước khi gặp lại cô. Anh muốn lấy lại sức mạnh trước khi họ đối đầu lần nữa. Trước khi phải đối mặt với cô.
Nhưng anh không muốn cô cách xa mình. Anh nhất định chẳng muốn cân nhắc xem lý do tại sao lại như vậy. “Vậy em trai cô ấy thì sao?”
Chase thở dài và nhìn đi chỗ khác. “Vẫn mất tích.” “Cậu ta chẳng thể sống như vậy mãi được. Cậu ta không có tiền.”
“Cô ta có thể cung cấp tiền cho cậu ta.” Chase vùi tay vào mái tóc vàng hoe. “Suy cho cùng, cô ta là một chuyên gia trong việc lẩn trốn một cách đường đường chính chính.” Đó là điều không thể. Cô quá quan tâm đến tiền bạc. “Cô ấy không hề giúp cậu ta.”
“Cậu đâu có biết điều đó.” Nhưng anh biết rõ. Anh đã tham gia vào cuộc đấu đó hết lần này đến lần khác. “Tôi thấy cô ấy lúc ở trận đấu. Tôi đã thấy cô ấy cố gắng ngăn cản cậu ta,” anh ngừng lại, những lời hứa hẹn của cô thì thầm trong tâm trí. “Cô ấy đã cứu tôi. Cô ấy đã chữa lành vết thương cho tôi.”
“Cô ta có rất ít lựa chọn.” Chase tỏ ra hoài nghi. Temple lắc đầu. Cô đã không chủ ý sát hại anh. Anh không thể tin vào điều đó. Anh sẽ không tin.
Lông mày Chase nhướng lên. “Cậu đang bênh vực cho cô ta sao?” “Không.” Nói dối. “Tôi đơn giản chỉ muốn làm rõ rằng sự trừng phạt mình dành cho cô ấy không giống như cho em trai cô ấy.”
“Và chúng ta nên trừng phạt cô ta thế nào đây?” “Tôi cần West.” Ducan West, một trong những thành viên giàu có nhất của câu lạc bộ và là chủ sở hữu của nửa tá các tờ báo ở London.
Chase gật đầu rồi đứng dậy, hiểu rõ kế hoạch của Temple mà không cần nghe anh nói nhiều hơn. “Dễ thôi.” Vậy là đã bắt đầu.
Anh muốn mọi thứ diễn ra theo cách này sao? Anh chắc chắn như vậy. Anh đã tưởng tượng đến ngày hôm nay hết đêm này qua đêm khác, đến thời khắc anh tiết lộ cô với toàn thể London và giành lại công lý cho chính mình. Anh từng hình dung ra giây phút cô bị hủy hoại. Cô không có lựa chọn nào khác ngoài rời đi một lần nữa. Để bắt đầu lại. Để biết rõ mình đã gây ra những gì cho anh. Nhưng bây giờ… “Theo điều kiện của tôi, Chase.”
Đôi mắt nâu mở to với vẻ vờ như vô tội. “Chứ còn ai khác nữa sao?” “Tôi thừa biết cậu thích can thiệp vào mọi chuyện như thế nào.”
“Vớ vẩn.” Chase vuốt phẳng tay áo, phủi một hạt bụi khỏi cổ tay. “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu rằng phụ nữ là diễn viên kỳ khôi, Temple. Và cô nàng của cậu cũng chẳng có gì khác biệt đâu.” Temple cưỡng lại cơn phấn khích cuộn trào qua mình trước cách nói mang tính sở hữu đó. “Cô ta đã khiến cả London chướng tai gai mắt và gây ra sự phân tâm rõ ràng nhất mà Thiên Thần từng chứng kiến chỉ vài phút khi em trai cô ta đâm cậu. Toàn bộ tình thế đó rõ ràng là có sự thông đồng.” “Thế thì tại sao cô ấy không bỏ chạy? Tại sao cô ấy vẫn ở lại?” Đó là câu hỏi đã làm anh phân vân nhiều ngày qua, kể từ khi hồi tỉnh khỏi giấc ngủ li bì do vết thương gây ra rồi thấy cô ngồi bên thành giường và nhìn mình bằng ánh mắt đầy biết ơn. Mừng rỡ vì thấy anh còn sống.
Xinh đẹp. Và là của anh.
Không. Không phải của anh. Chưa bao giờ là của anh. “Bourne không cho cô ta đi,” Chase trả lời. “Vấn đề là cô ta không thể tin tưởng được.Vết thương của cậu chưa lành hẳn, và một tuần trước đây, cậu còn chẳng khỏe mạnh được bằng nửa bây giờ. Hãy để cô ta rời đi ngay lúc này. Asriel sẽ canh chừng cô ta.” Temple sững sờ trước những lời nói ấy, ghét sự thật trong đó. Ghét sự yếu đuối của mình. Không thích cái cách mà ý tưởng về việc có ai đó canh chừng Mara khiến anh lo lắng. Cô là trách nhiệm của anh. Là con đường đưa anh đến với sự thật. “Tôi sẽ không liều mình để cậu ta làm mất dấu cô ấy đâu.”
Chase liếc anh bằng ánh mắt hoài nghi. “Asriel chẳng bao giờ làm mất dấu thứ gì trong suốt cuộc đời mình.” Khi Temple không trả lời, người sáng lập Thiên Thần Sa Ngã liền cúi xuống. “Lạy Chúa, đừng nói với tôi là cậu quan tâm đến cô ta.” “Tôi không hề.” Temple đứng lên, nước trên người anh rớt cuống thành bồn tắm, tạo ra những vũng nước trên sàn.
Anh không hề quan tâm đến cô. Anh không thể.
Chase ném cho anh một chiếc khăn lanh ở gần đó và một cái khác vào một trong những vũng nước. “Trước đây, cô ra tước đoạt cuộc sống của cậu, sau đấy còn suýt nữa khiến cậu mất mạng. Và bây giờ cậu đang bị người phụ nữ nhỏ bé đó hấp dẫn.” Temple vụng về lau khô người, không thể sử dụng cánh tay bị thương của mình. “Cô ấy nhớ mọi thứ về đêm đó. Còn tôi thì chẳng nhớ chút gì.”
“Có gì để nhớ sao? Cô ta đánh thuốc mê cậu, chạy trốn và gán cho cậu tội danh giết người mà cậu không hề can dự.” Có những điều để nhớ hơn thế. Những nguyên do. Những bí mật. Các hậu quả. Cậu bé với mái tóc giống anh và đôi mắt giống cô.
Anh quấn chiếc khăn tắm ngang hông rồi lướt qua Chase để trở về phòng của mình. “Cô ấy sẽ nói với tôi mọi thứ về đêm đó và chứng minh với toàn thế giới rằng tôi vô tội. Đó là lý do tại sao tôi… như cậu nói… là bị cô ấy hấp dẫn. Đó là lý do tại sao tôi lo lắng rằng Asriel sẽ để mất dấu cô ấy.” Nhưng không phải là toàn bộ lý do cho điều ấy.
Anh lờ đi cái suy nghĩ có vẻ giống như lời Chase nói, nhưng thay vì thế lại có vẻ giống lời của chính mình. Anh không bị hấp dẫn bởi cô. Bởi sức mạnh, ý chí và sự can đảm của cô. Cũng chẳng hề bị hấp dẫn bởi chiếc cổ dài và bờ môi đầy đặn của cô. Có hàng ngàn phụ nữ ở London xinh đẹp và nghe lời hơn cô. Anh bị hấp dẫn bởi quý cô Mara Lowe.
Bị hấp dẫn dường như là cách mô tả nhẹ nhàng nhất về cảm giác của anh đối với cô. Mê đắm. Cám dỗ. Anh đã hoàn toàn bị cô hạ gục.
Chase im lặng một lúc lâu, quan sát Temple mặc quần áo, xỏ quần, rồi đến chiếc áo sơ mi trắng bằng vải gai mịn và đeo băng vào cánh tay bị thương. Anh làm mọi việc chỉ bằng một tay. Có lẽ Chase sẽ không chú ý đến điều đó.
Nhưng Chase chú ý đến mọi thứ. “Cảm giác thế nào?” Chẳng hề có cảm giác gì.
“Tôi vẫn có thể hạ gục cậu.” Một bên lông mày vàng nhướng lên. “Thật khoác lác.” Chase bước về phía cánh cửa, một tay đặt lên tay nắm trước khi nảy ra một ý nghĩ. “Suýt nữa thì quên. Bọn tôi đã tiến hành canh chừng trại trẻ mồ côi từ lúc Lowe tấn công cậu.”
Temple chẳng ngạc nhiên, vì hiện giờ, Lowe không có tiền và cũng chẳng có đồng minh để có thể qua mặt Thiên Thần. Cậu ta không thể xuất hiện tại bất cứ nơi đâu ở London mà không phải đối diện với những mối đe dọa. Cậu ta chỉ có thể nhờ cậy mỗi chị gái mình. Nỗi giận dữ bùng lên trong Temple trước suy nghĩ đó. “Rồi sao nữa?”
“Cậu ta báo tin cho cô ta. Bọn tôi đã ngăn lại.” Một thằng nhóc ngu ngốc. “Cậu ta đã nói gì?”
Chase cười tự mãn. “Cậu nghĩ là gì? Cậu ta cần tiền.” Ký ức chợt lóe lên: Gợi ý về điều quan trọng chủ yếu của Mara rằng trại trẻ mồ côi có thể dùng đến một khoản tài trợ từ thiện; những chiếc váy cũ sờn cô mặc khi không biết trước là anh sẽ đến; bàn tay không đeo găng ửng đỏ vì lạnh.
“Cô ấy không có thứ gì cậu ta cần hết.” “Cô ta hoàn toàn chẳng có bất cứ thứ gì cả.”
“Chúng ta có giữ lại lời nhắn đó không?” “Không. Bọn tôi đọc rồi gửi nó cho cô ta.”
Họ sắp đặt để cô trợ giúp em trai mình. Để phản bội Temple. Một lần nữa.
“Tôi muốn nói chuyện với cô ấy.” Tôi muốn gặp cô ấy.
Tôi muốn cô ấy. Chase im lặng một lúc lâu, rồi nói, “Hãy để cô ta trở lại MacIntyre’s, Temple. Asriel sẽ cho nửa tá người canh chừng xung quanh.”
Ánh mắt Temple bắn về phía Chase. “MacIntyre’s.” Chase do dự. Chase chưa bao giờ do dự.
Temple lập tức dấn tới. “MacIntyre’s. Cậu không phải kiểu người quan tâm đến tên gọi của những nơi trú ngụ đầy những đứa con ngoài giá thú của giới quý tộc.” “Không, không phải điển hình, nhưng cậu ngạc nhiên khi tôi biết về nó sao? Tất nhiên tôi biết nơi các thành viên của chúng ta gửi những đứa con hoang của họ.”
Đó là thông tin Chase phải biết. Thông tin giúp Thiên Thần nắm giữ được quyền lực. Đó là thông tin Temple không thể ngăn mình muốn biết. Lạy Chúa, anh muốn hét lên câu hỏi đó với các xà nhà. Một trong những đứa trẻ đó có phải con của tôi không?
Một trong những đứa trẻ có phải con của cô không? Của họ?
Anh trấn tĩnh lại, “Cậu có biết cô ấy ở đó không?” “Tôi không biết.”
Temple tìm kiếm sự thật trong đôi mắt người bạn của mình nhưng chẳng thể tìm được. “Cậu nói dối.” Chase thở dài và nhìn đi chỗ khác. “Cô Margaret MacIntyre. Sinh ra và lớn lên tại các bến cảng ở Bristol, đã kết hôn với một người lính từng chết thảm trong trận Nsamankow.”
Nỗi tức giận chuyển thành cảm giác bị phản bội. “Cậu biết cô ấy ở đó và cậu không nói với tôi.” “Có gì tốt đẹp khi cậu tìm được cô ta nào. Cô ta đã đánh thuốc mê và đâm cậu.”
Thế rồi, tức giận chuyển sang bừng bừng phẫn nộ đến không thể kháng cự. “Ra ngoài!” Chase thở dài. “Temple…”
“Đừng cố xoa dịu tôi.” Temple tiến lên phía trước, tay cuộn chặt thành nắm đấm, ngứa ngáy muốn đánh bay vẻ tự mãn trên khuôn mặt Chase. “Cậu đã chơi trò chơi của mình với chúng tôi quá lâu rồi.” Ánh mắt Chase sáng rực. “Tôi đã cứu cậu cậu khỏi cả tá những gã đàn ông hay gây gổ.”
Temple nheo mắt. “Và cậu đã ra vẻ bề trên với tôi trong suốt bao năm qua. Bourne và Cross cũng thế. Đóng vai người giám hộ, người nghe xưng tội, rồi cả vai trò của một bà mẹ chết tiệt với từng người trong số chúng tôi. Và bây giờ cậu nghĩ đến việc làm chủ cả kế hoạch trả thù của tôi sao? Cậu biết cô ấy. Cậu biết tên của tôi được đặt trên sự tồn tại của cô ấy.” Ký ức chợt lóe lên. Chase có mặt trong phòng của Temple tại Thiên Thần vào tất cả những đêm trước. Không có bằng chứng cậu đã giết cô ta. Phẫn nộ bùng lên.
“Cậu đã biết ngay từ đầu. Từ thời điểm cậu nhặt tôi ngoài đường và đưa tôi vào Thiên Thần.” Chase không nhúc nhích.
“Chết tiệt. Cậu biết. Và cậu chẳng bao giờ nói với tôi.” Chase giơ cả hai bàn tay, cố gắng giữ bình tĩnh. “Temple…”
Nhưng Temple không muốn giữ bình tĩnh. Anh muốn một cuộc đấu. Đau đớn xuyên qua ngực anh, thiêu đốt cánh tay anh khi các cơ bắp quanh vết thương trở nên căng cứng. Châm chích vào nơi đã mất cảm giác ở cánh tay. Nhưng nỗi đau ấy không tồi tệ bằng sự phản bội của một người bạn. “Ra ngoài,” anh nói, “trước khi tôi làm điều gì đó khiến cậu phải hối tiếc.”
Những lời đó khẽ khàng và nguy hiểm đến nỗi Chase biết tốt hơn là mình không nên ở lại, anh ta xoay người rồi tiến về phía cửa. “Cậu sẽ làm gì nếu biết điều đó?” Cậu hỏi giáng một đòn mạnh mẽ lên Temple. “Tôi sẽ kết thúc nó.”
Một bên lông mày vàng của Chase nhướng lên. “Cậu vẫn có thể làm điều đó bây giờ.” Nhưng Chase sai rồi. Không thể kết thúc. Không phải bây giờ. Tất cả bọn họ đã đi quá xa để có thể dừng lại.
“Ra ngoài!”.