Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Dave Barry
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Big Trouble
Dịch giả: Việt An
Biên tập: Việt An
Upload bìa: Lin Hal
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2022-04-16 15:18:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
5:08
Puggy lụi đụi chạy ra từ phòng chờ của Air Impact!, tự hỏi nên làm gì tiếp theo. Ý nghĩ chính của nó là cứ chạy và chạy, đến chừng nào xa hẳn khỏi thằng điên cầm súng lẫn cái phi trường ngoài hành tinh xô bồ rùng rợn này. Nhưng rồi nó lại nghĩ đến cô gái đang kẹt ở đó. Cô ta đang sợ chết khiếp vì cái thằng điên ấy, Puggy biết điều đó, và nó cũng biết nỗi sợ ấy là hoàn toàn có lý. Cần cấp báo cho ai đó để giải cứu cô ta, nhưng ai bây giờ? Puggy vốn dị ứng với cớm – nó đã có bao trải nghiệm tệ hại với cớm – song lúc này đây nó đang mong gần chết có một tay cớm hiện ra, để nó có thể báo về chuyện cô gái.
Trước mặt nó là một quầy vé với hai nhân viên đang đứng sau, một gã thanh niên và một phụ nữ già dặn hơn, đang lúi húi kiểm tra các thứ giấy tờ, thực hiện những thủ tục sau chót cho chuyến bay Miami đi Philadelphia vốn đã bị hoãn gần ba tiếng. Một thoáng ngần ngừ, rồi nó đánh bạo tiến đến quầy vé. Gã nhân viên ngước lên.
“Gì vậy ông?” giọng hắn bực bội thấy rõ.
“Ờ...” Puggy ấp úng. “Có chuyện này... tui muốn...”
“Xin lỗi ông,” gã thanh niên ngắt ngang, thái độ chẳng có vẻ gì đang xin lỗi xin phải, “chuyến bay này đóng rồi. Hết ghế rồi, OK?”
“Ấy không, có một thằng ở dưới kia,” Puggy chỉ về phía phòng chờ Air Impact!. “Nó đang giữ một cô gái.”
“Sir,” nữ nhân viên lên tiếng, mặt mày còn chằm dằm hơn gã kia. “Chúng tôi phải thu xếp cho chuyến bay khởi hành ngay bây giờ, OK? Dù vấn đề của ông có là gì, chúng tôi cũng không có thời gian đâu.”
“N-nó uy hiếp cô ta!” Puggy lắp bắp. “Nó có một...”
“Chúng tôi không có thời gian, sir,” gã nhân viên buông câu chốt hạ đoạn trở lại với mớ giấy tờ, mụ kia cũng làm vậy. Hai đồng nghiệp khẽ nhìn nhau và cùng lắc đầu cám cảnh trước thế thái nhân tình.
34:02
“Kế hoạch là gì?” Baker lên tiếng hỏi. “Ta bước vô và róng chuông báo động?” Chiếc xe thuê đang len lên giữa dòng xe cộ trên đoạn dốc đến Cửa Khởi Hành.
“Bác bỏ,” Greer nói. “Tôi đã nói rồi, càng nhiều người biết càng nhiều người chết. Tuyệt đối phải ém nhẹm, trừ phi không còn cách nào khác.”
“Vậy làm sao ta tìm được bọn chúng?” Baker hỏi.
“Chắc không khó đâu, một, chúng sức mấy đi nhanh được với cái va-li đó,” Greer nói. “Hai, theo lời những người bạn ở Jolly Jackal, tụi cốt đột này không được ông trời khoản đãi lắm về mặt trí tuệ. Chưa kể đến các con tin. Chúng không nổi bật giữa đám đông mới là lạ.”
“Cũng chưa chắc,” Baker ậm ừ. “Không dễ để nổi bật ở sân bay này đâu ông.”
33:34
Trước quầy vé Delta, hai sĩ quan cảnh sát đang cố lay chủ nhân của Daphne tỉnh dậy. Đương sự đã chống chọi quyết liệt khi cảnh sát xúm lại kéo hắn ra khỏi bà góa phụ, chủ nhân của hai con chồn. Sau một hồi giằng co, một sĩ quan đã đập đầu hắn bằng cái đèn pin công vụ, loại dùng đến bốn cục pin, khiến hắn lăn đùng bất tỉnh tới giờ. Quả là tai họa, bởi cảnh sát cần hắn để thuyết phục con Daphne, kẻ đã từ bỏ nỗ lực tiếp xúc với Pinky và Enid, và đã lảng ra khỏi chiếc hộp vận chuyển thú cưng. Giờ thì nó đang hướng sự chú ý của mình vào những con người đang tụ lại mỗi lúc một đông, nghĩ về bất cứ điều gì một con rắn lớn đang đói bụng có thể nghĩ đến.
Vậy là các cảnh sát kẹt. Hẳn nhiên, họ không thể để con mẹ này nhơn nhơn dạo chơi ở phi trường rồi. Nhưng cũng hẳn nhiên không kém, họ không thể liều bắn nó với từng này bà con ở đây. Nghĩa là cần ai đó câu lưu nó, song thằng chủ nó thì nằm liệt một đống đã đành, mà cũng chẳng thầy chú nào xung phong bắt giữ Daphne bằng tay không. Như một người vừa nêu ý kiến, “Ta sẽ làm gì? Còng nó lại chắc?”
Đó, bế tắc toàn tập. Cảnh sát đứng một bên, ra sức đẩy lùi đám đông; Daphne đứng, hay chính xác hơn, uốn khúc một bên. Một sĩ quan rối rít phôn về sở, đề nghị phái một đơn vị kiểm soát động vật đến sân bay ngay lập tức, thông báo đáp lại là: đơn vị gần nhất đã bị kẹt lại trong một vụ ùn tắc giao thông nghiêm trọng trên Le Jeune Road, nghe đâu có dính dáng đến mấy con dê.
33:17
“Cảnh sát đâu hết rồi?” Anna hỏi với giọng gần như sảng loạn. “Cảnh sát đi đâu hết cả rồi?”
“Rồi sẽ thấy mà,” Eliot cố trấn an nàng. “Chắc đâu quanh quanh đây thôi.” Nhưng quả tình chính anh cũng đang hoang mang. Quái! Bình thường chỗ này nhìn đâu cũng thấy cớm!
Eliot và Anna chạy lúp xúp giữa biển người mênh mông, sau Matt một vài bước, dưới họ là Nina. Cuộc truy tìm trở nên vô vọng hơn bao giờ hết vào khoảnh khắc họ nhận ra, có quá nhiều người ở sân bay, quá nhiều nhà chờ, quá nhiều cửa.
Họ đến một chốt kiểm soát an ninh, nơi có ít nhất hai trăm mạng sắp thành hai hàng đang đợi bước qua máy dò kim loại để vào phòng chờ. Matt, Anna, và Eliot chia nhau ra củ soát tới lui dọc theo hai hàng đợi, rà rà mấy cái mặt. Không có may mắn nào. Vừa lúc dợm bước quay lại ga chính thì họ chợt nghe tiếng kêu của Nina. Ngoảnh đầu lại họ thấy Nina đang chạy ngược về phía chốt kiểm soát, í ới một cái tên nghe như “Pogey.” Matt là người đầu tiên hướng mắt về nơi cô đang chạy đến.
“Anh lùn!” nó la lên. “Anh lùn râu! Ở căn nhà! Người xách va-li!”
Anna và Eliot phóng mắt về bên kia chốt kiểm soát và chứng kiến Puggy, mặt bừng sáng như đang mục kiến một kì quan lấp lánh, đang tất tả chạy về phía Nina.
“Matt,” Eliot nói, “đi tìm cô cảnh sát mau. Ba ở đây với thằng này. Chạy đi.” Song Matt đâu có đợi nhắc, nó đã mất hút trong biển người từ lúc nào rồi.
29:32
“Delta đúng không anh trai?” bác tài hỏi.
“Delta,” Henry nói.
Henry và Leonard đang trong chiếc bus đưa đón khách miễn phí tiến vào ga chính. Chúng đã ra hiệu cho chiếc bus dừng lại – đúng hơn là nhảy xổ ra trước mặt, ép nó phải dừng – trên đoạn đường vào sân bay, sau khi bỏ lại chiếc xe thuê và rảo cẳng mệt nghỉ qua rừng xe cộ chết dí la liệt trên Le Jeune Road. Bác tài lừng khừng mãi tới khi Henry đè tờ hai mươi đô lên kính chắn gió, mới yên tâm mở cửa đón khách.
Henry và Leonard, người ngợm nóng chảy mỡ và đang khá điên. Cứ ngấp nghé một phút là Leonard lại ngọ nguậy đầu và nhắc như nhắc đò với bà con hành khách, những người đang tránh nhìn vào hắn: “Đ.mẹ mấy con dê.” Henry, người điềm đạm hơn, cũng ớn tận cổ cái chuyến đi xất bất xang bang, đau đầu lãng này quá rồi. Hắn quyết định ngay khi lấy vé về Newark là gọi liền cho người của Pennultimate để báo: rất tiếc, nhưng mấy ông vui lòng kiếm người khác giết Arthur Herk dùm. Có các vàng hắn cũng không đời nào léo hánh tới cái thành phố điên rồ này nữa, nơi mà năm lần bảy lượt anh cố hành quyết ai đó một cách chuyên nghiệp, thận trọng, thì hoặc một tay súng khác xuất hiện, hoặc cảnh sát xuất hiện, hoặc một con chó tấn công anh, hoặc một thằng khùng nào đó phi xuống anh từ trên cây.
“Delta tới rồi nghen,” bác tài thông báo, cho dừng chiếc bus miễn phí và mở cửa.
Henry và Leonard lò dò xuống xe, Leonard khựng lại để nói với bác tài thay cho câu tạm biệt: “Đ.mẹ mấy con dê.”
Chừng chiếc bus rời đi, Henry và Leonard ngó vào trong cánh cửa kính tự động của nhà ga. Người đông nườm nượp, một số còn chạy nháo nhác. Hình như có tiếng phụ nữ la hét bên trong.
“Chuyện gì nữa đây?” Henry lầu bầu.
“Gì đi nữa,” Leonard thở dài, “mấy con dê đó là hết cỡ thợ mộc rồi.”
28:49
“Nhanh coi,” Snake càu nhàu. “Coi, nhanh coi, đ.mẹ.” Nó đang độc thoại là chính, duy mấy bác bưu điện về hưu, ngồi cách bốn hàng ghế ở phần trước phi cơ Air Impact! cũng có thể nghe rõ mồn một. Cố nhiên họ không tán thành thứ ngôn ngữ của nó.
Trong buồng lái, ngăn cách với cabin bằng một tấm rèm đen mở ra một nửa, hai phi công mới tuyển của Air Impact! đang tiến hành công tác kiểm tra trước chuyến bay. Snake coi mặt mấy thằng này, nhìn mụn mà đoán, chắc đâu mới mười bảy tuổi quá. Sự thực hai chàng đều đã hai mươi ba. Tên họ là Justin Hobert và Frank Teeterman Con – là cạ cứng từ thời tiểu học, khi hai người khám phá ra họ có chung niềm đam mê mãnh liệt với máy bay. Cả hai đã bị bạn bè châm biếm suốt thời trung học vì lẽ cứ tối ngày châu đầu vào mấy mô hình máy bay, thay vì sách ảnh khiêu dâm như bạn bè đồng trang lứa.
Đam mê, hay u mê hàng không ấy của Justin và Frank vẫn sắt son cùng năm tháng. Cố nhiên đời sống xã hội của họ cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Nhưng có công mài sắt có ngày nên kim, sau nhiều năm văn ôn võ luyện, cả hai đã trở thành những phi công thương mại, và đêm nay lần đầu tiên đôi bạn sẽ được bay cùng nhau một cách chuyên nghiệp. Đến giờ phút này họ vẫn chưa dám tin vào may mắn của mình, hầu hết hãng bay đều buộc anh phải làm trợ tá cho những phi công kinh nghiệm vài năm đã. Hẳn nhiên, lương ở Air Impact! không bằng mấy hãng khác – chỉ 14,200$ một năm – nhưng quan trọng là họ đang được bay, được bận áo phi công mới cóng và mặc quần phi công mới cóng, và họ đang được chỉ huy. Oách chớ.
Justin – người mới thắng trò tung đồng xu để xác định ai là cơ trưởng – quay về phía bảy hành khách trong cabin, cố làm trầm giọng và kéo dài các nguyên âm, nói: “Chào mừng quí khách đến với Air Impact! Chuyến bay số hiệu 2036 đi...”
“2038,” Frank nhắc khẽ.
“À phải, Chuyến bay số hiệu 2038, đi, ờ, Freeport,” Justin nói. “Tôi, Cơ trưởng Justin Hobert và đây là phụ tá của tôi, Frank Teeterman.”
Frank chào nhanh theo lối nhà binh.
“Chúng tôi đã gần hoàn tất danh sách kiểm tra,” Justin nói, “vậy nên trong vòng vài phút nữa, chúng tôi sẽ đóng cửa và trình bày chi tiết cho quí khách các chỉ dẫn về an toàn, và sau đó chúng ta sẽ cất cánh.” Justin đã thao luyện bài diễn văn này trước chiếc gương phòng tắm. Nghe cũng ổn áp ghê! Dứt lời chàng trở lại với danh sách kiểm tra.
“Ê.” Giọng thằng Snake vống lên từ hàng ghế dưới. “Sao hổng bay luôn đi, chờ mẹ gì nữa!”
“Gì cơ?” Justin ngoái đầu lại. Hai cặp vợ chồng hưu trí cũng làm thế, từng ấy con mắt lom lom ngó Snake. Nó đang ngồi cạnh Jenny, người đang nhắm nghiền mắt và tựa đầu vào cửa sổ. Eddie ngồi ở bên kia lối đi, mặt mày như đưa đám.
“Tôi nói là, đi luôn đi,” Snake nói. Nó đang nghĩ tới thằng bú dù vừa chạy trốn. Snake đồ rằng thằng bú dù, vốn phường cặn bã không khác gì Snake, khó có chuyện chạy đi báo cớm. Nó chỉ lo cho cái thân nó thôi, Snake trong hoàn cảnh ấy cũng sẽ làm vậy. Nhưng đêm dài lắm mộng, Snake vẫn nghĩ nên đi nhanh cho chắc.
“Sir,” Justin nói, “chúng tôi phải hoàn thành danh sách kiểm tra, rồi ta mới đi được. Vì sự an toàn của ông cả thôi, sir.”
Snake suýt nữa đã lôi súng ra khè thằng phi công. Thậm chí nó đã soạn sẵn một câu thoại hay: Sự an toàn của tao đây nè, thằng chó đẻ. Song nó quyết định đợi thêm một hai phút nữa.
27:16
“Chị cảnh sát!” Matt la lớn, băng qua đám đông ở nhà ga và vẫy tay ra hiệu với Monica, Matt phát hiện cô đang đứng cạnh quầy vé nội địa của hãng American Airlines. “Chị cảnh sát!”
“Tìm thấy họ rồi hả?” Monica thoắt cái đã phi đến chỗ nó, sốt sắng hỏi.
“Thấy mỗi anh lùn râu,” Matt nói. “Lối này.” Hai cô trò đang chạy sóng đôi.
“Mỗi hắn thôi ư?” Monica hỏi. “Hắn đi một mình?”
“Dạ,” Matt đáp.
“Hắn có nói mấy người kia ở đâu không?” Monica hỏi.
“Em đã nói chuyện đâu,” Matt nói. “Ba em biểu đi tìm chị liền.”
“Giỏi lắm.” Monica nói.
26:02
“Kết cấu phi trường ra sao?” Greer hỏi.
“Nhà ga chính là một hình bán nguyệt lớn,” Baker nói. “Mấy ga còn lại tỏa ra từ đó.”
“Chỗ này gần ga chính không?” Greer hỏi tiếp.
“Tương đối gần,” Baker nói.
“Được rồi,” Greer nói. “Dừng xe.”
Seitz tấp xe vô lề và dừng cạnh một tấm biển đề CẤM DỪNG MỌI LÚC. Cả bọn ra khỏi xe và đi phăng phăng về phía cửa nhà ga.
Greer bảo Baker, “Tôi đoán bọn ngố rừng này đã quậy quọ lung tung beng ở đâu đó rồi, mời gọi sự chú ý của cớm phi trường. Tìm chúng phát một thôi. Lúc đó, bọn tôi cần ông phụ tịch thu cái va-li, bắt giữ bọn tội phạm và rút khỏi đây thiệt lẹ thiệt êm. OK?”
“OK,” Baker gật đầu.
“Nhưng mà nhớ nghen,” Greer nói, lần này cho cả Seitz lẫn Baker, “bọn tôi sẽ giữ cái va-li.”
Chân ướt chân ráo vào nhà ga, đám người nhà nước suýt bị nốc ao bởi hai trự tay lăm lăm bộ đàm huỳnh huỵch chạy về phía trái của họ, hướng đến quầy Delta. Có tiếng quát tháo vọng tới, rồi ai đó hét lên.
“Trúng mánh,” Greer đắc ý.
25:41
Puggy không dám tin vào mắt mình: thiên thần của nó! Đang ở đây! Đôi trai gái ríu rít nắm tay và nhìn nhau đắm đuối, với bốn con mắt nằm ngang nhau không xịch một li nào. Suốt một phút, Puggy không nghe thấy người phụ nữ kia đang nói gì với mình.
“Làm ơn,” Anna nói, đến lần thứ ba, “con gái tôi đâu rồi? Làm ơn.”
“Puggy, anh phải giúp,” Nina nói. Pogey, anh phải giúp.
Puggy như bừng tỉnh. Đúng rồi, cô gái.
“Bọn họ đi xuống theo lối kia,” nó chỉ về phía chốt kiểm soát an ninh dẫn xuống phòng chờ của Air Impact! “Họ lên máy bay hết rồi.”
“Lạy Chúa!” Anna thảng thốt. Nàng nắm lấy cánh tay Eliot, “Mình xuống đó liền đi!”
“Ừ phải,” Eliot gật đầu, ngó quanh quất với vẻ sốt ruột cực độ. Thằng Matt đang ở chỗ quái nào vậy? Rồi cô cảnh sát... A kia rồi!
“Chỗ này nè!” anh hét lên, vẫy tay ra hiệu cho Monica và Matt, những người đang đột kích qua đám đông.
“Ảnh nói gì?” Monica hồng hộc hỏi ngay khi vừa đến chỗ cả nhóm.
“Ảnh nói họ đã lên máy bay,” Eliot nói. “Lối này.”
“Dẫn tôi ra đó mau,” dứt lời Monica kéo xốc Puggy và sải bước phăng phắc đến chốt kiểm soát an ninh. Puggy, còn lừng khừng chưa kịp buông Nina, lập bập suýt té nhào sau lưng Monica.
“Khẩn cấp! Cảnh sát đây!” Monica quát khi lên đến đầu hàng đợi. “Tránh ra dùm!” Kéo theo Puggy, cô đi băng băng qua máy dò kim loại đang reo bíp bíp bởi chiếc huy hiệu cảnh sát trên áo cô. Ngay tức khắc, cô thấy một thằng mập thù lù nhảy ra chặn đường.
“Nghe này,” Monica nói. “Đây là công chuyện khẩn của cảnh sát. Tôi cần phải đi xuống phòng chờ đằng kia với anh này, nhờ anh thông báo với cảnh sát sân bay ngay, nói là...”
“Tôi phải quét người này,” tên mập nói, hươ cái máy quét cầm tay về phía Puggy.
“Bộ điếc hả trời?” Monica sầm mặt. “Đã nói là chuyện cấp bách. Có một con tin đang trên –
“TÔI PHẢI QUÉT NGƯỜI NÀY,” tên mập nghiêm giọng, vung vẩy cái máy quét trước mặt Monica. Luật là luật.
“Này thì quét,” Monica nói, giật phăng cái máy khỏi tay tên mập rồi liệng vèo qua vai. Đoạn cô xô nhào hắn qua một bên, kéo tay Puggy tiến về phía trước.
“Ê ê,” tên mập ú ớ. “Khoan! Làm vậy đâu được...Khoan!”
“Cảm phiền nghen,” Eliot vừa nói vừa chạy vèo qua máy dò kim loại lẫn tên mập; nối gót anh là Anna, Matt và Nina. “Tụi tui đi chung.”
“ĐỨNG LẠI!” tên mập hét toáng, cố lấy thân mình lấp đường băng lên của đám phiến loạn nhưng bất thành. “BẢO VỆ!”
“BẢO VỆ!” mụ X-quang, mụ mặt sắt ngồi cuối băng chuyền, và tất thảy nhân viên chốt kiểm soát cùng đồng thanh hợp rống. “BẢO VỆ! BẢO VỆ!”
Đảm trách canh phòng chốt kiểm soát này là một sĩ quan tên Ralph Pendick, tình cờ là anh trai với chỉ số thông minh ngang ngửa ông em mình là Jack Pendick, người vào xế chiều hôm đó đã kịp thời chặn đứng vụ hạ sát Jenny Herk với súng nước, bằng cách xả đạn thật ở bãi đỗ xe. Phần sự của Ralph Pendick là canh chừng chốt kiểm soát này đến hết ca trực, và y phải dằn lòng lắm mới không bỏ chốt mà đi khi nghe ngóng được qua máy bộ đàm, rằng đang có biến lớn ở quầy Delta. Giương mắt ngó tụi an ninh khác rầm rập diễu qua, xông pha vào lửa đạn, mà tâm can phế phổi y như bị cào xé vì nỗi ganh tị, bởi trước giờ chưa từng có lửa hay đạn nào ở chốt trực của y. Sau cùng thì, xin lỗi chịu hết nổi, Ralph bỏ chốt và cắm đầu chạy về phía quầy Delta. Tức không ai nghe được tiếng kêu cứu của lũ lĩ nhân viên chốt kiểm soát, đang ông ổng “BẢO VỆ! BẢO VỆ” trước những bóng dáng đang xa dần của Monica, Puggy, Eliot, Matt, Anna và Nina.
Tên mập chạy lịch bịch đến chỗ chiếc phôn treo tường, nhấc ống nghe, bấm số, và xổ vào đó tràng tràng những lời lẽ thiếu liền mạch đầy kích động. Hàng rào an ninh đã bị phá vỡ! Một sĩ quan cảnh sát có liên can! Những kẻ xâm nhập không được quét đúng quy cách! Bọn chúng có thể giấu theo... những chiếc laptop!
23:34
“Thấy gì không?” Leonard hỏi. Hai gã sát thủ đang đứng bên bìa của rừng người rậm rịt trước quầy vé Delta.
“Chịu,” Henry nói, rướn cổ lên hết cỡ. “Chỉ thấy mấy khứa đang cố để thấy.”
“Ày, thây kệ nó,” Leonard nói. “Tao nói mình cứ tới quầy vé.”
“Cũng đáng để thử,” Henry lầm bầm. Hắn đi tiên phong, bon chen qua đám đông đang chí chóe loạn các thứ tiếng. Cóp nhặt từ những câu tiếng Anh hắn nghe được, thì đâu như là có cảnh sát ở đằng trước, rồi có người bị thương, rồi có thứ gì đó đang bò. Khi rừng người trở nên dày đặc, chúng cố sức mở đường máu vượt lên. Henry chơi nhàu, húc văng hết mạng này đến mạng khác, mỗi bước tiến trần ai càng hun đúc quyết tâm của chúng để thoát... khỏi... chốn... địa... ngục... trần... gian... này.
Khi chúng đã tiệm cận với quầy vé Delta, rừng người đã trở nên bất khả xuyên phá. Hai thằng rơi vào thế gọng kìm, với phía sau là thành phần cố nhoi lên để xem thử chuyện gì đang xảy ra, và phía trước là những kẻ đang hớt hải lùi lại, như để né khỏi thứ gì đó. Những tiếng la hét nhặng xị từ tứ phía, om sòm nhất là khu vực phía trước Henry và Leonard. Thình lình, âm lượng những tiếng hét như được vặn lên hết nấc; đám đông dạt mạnh ra sau ngay đúng lúc Henry và Leonard trên đà lao đến. Hai thằng bổ nhào về phía trước và phút chốc thấy mình lỏng chỏng chơ vơ giữa một trảng trống, vây quanh là trập trùng những khuôn mặt nhăn nhó gào thét. Henry lấy lại được thăng bằng, trong khi Leonard tiếp tục lao đi, vấp lên cái nhà trọ của Pinky và Enid - hai sinh linh hoảng loạn đang thé lên yip yip - đổ oạch xuống sàn, rên hừ hự. Vừa mon men ngóc đầu lên thì hắn đã thấy, cái gì dzậy, trên sàn nhà cách mắt hắn 5 phân... một cái lưỡi dài ngoằng!
22:58
Snake đang sôi tiết. Từng phút qua đi và hai thằng phi công mặt mụn vẫn lày quà lày quày, nói nhăng cuội vào mấy cái micro cài đầu, còn máy bay thì vẫn ì ra đấy. Snake phóng mắt qua cửa sổ, chú mục vào cánh cửa phòng chờ, lo sợ nó bật ra lúc nào không biết. Cuối cùng, hết chịu nổi, nó vùng phắt dậy rồi ra đứng giữa lối đi.
“Ê!” nó quát lớn. “Nồ máy đi chớ bạn!”
Justin, Frank và các bác hưu trí hằm hằm quay lại, tất cả cùng lé mắt khi chứng kiến một khẩu súng đang chĩa vào buồng lái. Nhóm hưu trí run cầm cập, rúc sâu vào ghế ngồi, tự loại mình khỏi dòng lửa đạn. Justin và Frank nhìn sững vào họng súng, óc não như đông đá. Frank làm ướt luôn cái quần phi công mới.
“Nồ máy NGAY,” Snake nói.
“Chúng tôi... chúng tôi...” Justin lắp bắp. “Đúng rồi, cửa. Chúng tôi phải đóng cửa.”
“Cửa nẻo gì để tao lo, mặt mụn,” Snake nói. Nó quyết không để có thêm kẻ đào tẩu. “NỔ MÁY VÀ BAY TỚI BAHAMAS NGAY! KHÔNG TAO BẮN CHẾT MẸ HAI ĐỨA BAY.”
Tới phiên ba trong số bốn người về hưu ướt quần. Justin và Frank quýnh quáng khởi động mô tơ. Một cách từ từ, cánh quạt bên phải máy bay bắt đầu quay.
“Snake,” Eddie lên tiếng. Nó đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Sao hả?” Snake nói. Nó khom xuống và nhìn theo hướng Eddie đang nhìn, đoạn chửi um lên “Đ.mẹ. Đ.MẸ.”
Cửa phòng chờ xịch mở. Thằng lùn chó đẻ – thằng bú dù chó đẻ – đang ló cái mặt mẹt của nó ra và chỉ chỏ về phía chiếc máy bay cho... con mẹ cảnh sát. Con giặc cái chết bầm.
Snake hét về phía Justin và Frank, “BAY NGAY! BAY CON MẸ NÓ NGAY!” Nó quay lại và tập tễnh ra đến cửa máy bay, giương súng nhắm vào nữ cảnh sát, nổ một phát. Tức khắc cô ta thụp vào trong nhà chờ, cắp theo tên lùn và khép cửa.
“CHỚ LÀM ĐÉO GÌ MÀ CHƯA BAY NỮA?” Snake rống lên.
“Phải nổ một mô tơ nữa,” Justin hét trả. Mô tơ bên phải, sau một vài tiếng ho khùng khục và nổ tanh tách, đang gầm vang đầy uy dũng. Cánh quạt trái cũng bắt đầu quay. Snake nhìn lại về phía cửa phòng chờ; có một vết nứt, nhưng nó không thể thấy gì bên trong. Lia mắt về phía trước máy bay, nó thấy Justin đang rù rì gì đó vào chiếc micro cài đầu.
“MÀY NÓI CHUYỆN VỚI AI ĐÓ?” nó hét lên.
“AI ĐÂU,” Justin nói to để át đi tiếng động cơ. “VỚI ẢNH THÔI MÀ.” Chàng chỉ Frank.
“GỠ MẤY CÁI ĐÓ RA,” Snake nói.
“PHẢI CÓ NÓ ĐỂ LIÊN LẠC VỚI ĐÀI KHÔNG LƯU,” Justin nói.
“GỠ NÓ RA, MẶT MỤN,” Snake nói, chĩa súng về phía buồng lái. Justin và Frank lập cập gỡ micro xuống.
“GIỜ,” Snake nói, “ĐƯA BỌN TAO RA KHỎI ĐÂY MAU.”
“CÒN CÁI CỬA?” Justin hỏi.
“CÁI CỬA ĐỂ TAO LO,” Snake quát. Nó định cứ để cửa mở, chí ít trong lúc này, phòng khi cần bắn tiếp.
Justin lắc đầu, nhả phanh và từ từ tăng tốc. Chầm chậm, chiếc máy bay bắt đầu di chuyển.
20:40
Nom rất thủng thỉnh, song Daphne chỉ mất ít giây để lượn vài vòng quanh người Leonard. Leonard ý thức được chuyện gì đang diễn ra, nhưng hắn hoàn toàn bất lực: bất kể hắn vặn vẹo kiểu gì, để tay ở đâu, con Daphne cân hết. Với thần thái như mẫu nghi thiên hạ, nó dần dà bọc lấy con mồi. Leonard cảm biết được nội lực đáng sợ của Daphne, đây mới chỉ vài đường lai rai cho nóng người thôi, nó đâu đã dùng đến cái gọi là sức mạnh. Leonard cố nhiên đang táng đởm thần hồn; nhưng ngay cả trong cơn khiếp sợ ấy, và tiếng ồn như chợ vỡ xung quanh, và cảm giác ghê tởm dâng trào khắp châu thân trước viễn cảnh bị nuốt chửng bởi sinh vật này; não bộ hắn vẫn tìm thấy một gian không để suy cứu về trạng huống lạ lùng hiện tại: Hắn không cảm thấy áp lực nào quá lớn; không có cảm giác đang bị cùm siết. Hắn chỉ thấy việc thở ra càng lúc càng khó, còn hít vào là việc bất khả, khi Daphne, vẫn với dáng điệu khoan thai, thít chặt những mối chùng. Ý thức đang dần rời bỏ Leonard; hắn biết mình đang hấp hối. Thôi thế là hết, hết thật rồi, hắn chua chát nghĩ. Mình sẽ không còn bao giờ gặp lại New Jersey nữa.
Và rồi, trong những le lói cuối cùng của nhận thức, hắn nghĩ: Địt mẹ mấy con rắn!
20:31
Trên cầu thang lúc này chỉ còn hai cô trò Monica và Matt. Sau phát súng của Snake, Monica dặn Eliot và Anna đưa Puggy quay lại ga chính và làm mọi thứ có thể – bất quá cứ đốt đại cái gì đó, cô nói – để đánh động cảnh sát và cho họ hay biết sự tình. Anna cứ muốn nấn ná gần máy bay, Monica phải hết hơi thuyết phục nàng rằng cách tốt nhất để nàng giúp được con gái mình, là đi tìm người hỗ trợ.
“Còn thằng Matt?” Eliot hỏi.
“Matt ở đây phòng khi tôi cần một người liên lạc,” Monica đáp. “Nó sẽ ổn thôi.”
Eliot cùng Anna tất tả chạy ngược lên cầu thang, theo sau là Puggy và Nina. Monica hé cửa nhìn ra chiếc máy bay của hãng Air Impact!. Thân máy bay đang song song với nhà chờ. Muốn di chuyển ra đường băng, nó cần được xoay cho vuông góc với nhà chờ, nghĩa là cửa nhà chờ sẽ khuất khỏi tầm mắt người ngồi trong máy bay. Mô tơ phải của máy bay đang gầm lên, cánh quạt của nó mờ đi trong không khí; mô tơ trái cũng đang dần bắt kịp.
“Em ở đây nghen,” Monica biểu Matt. “Theo dõi qua kẽ nứt này thôi chứ đừng ra ngoài. Chặp ba em trở lại với quân tiếp viện, hãy thuật lại cho họ mọi chuyện.”
Chiếc máy bay bắt đầu xê dịch, lạng từ từ sang phía phải. Chừng các ô cửa sổ của nó đã khuất dạng, Monica ẩy cửa bước ra.
“Mà chị tính làm gì?” Matt hỏi.
“Cố chặn máy bay lại,” Monica nói.
“Chặn bằng cách nào?” Matt hỏi tiếp.
“Chưa biết,” Dứt lời Monica guồng chân chạy một mạch qua đoạn đường trải nhựa, không một lần nhìn lại.
20:17
Đặc vụ Geer đang tả xung hữu đột giữa rừng người, như một xe ủi tuyết lưỡi chữ V quét sạch những gì chắn lối. Những kẻ ngoan cố thấy mình nhanh chóng bị xúc lên và ném đi như những kiện cỏ khô. Lợi hại vậy song Greer, Seitz và Baker vẫn mất đi năm phút quí báu từ lúc còn bên bìa rừng người đến khi quầy Delta ló ra phía trước. Họ nghe bà con la hét chí chóe; thấy những người mặc cảnh phục lớp ra sức trấn áp đám đông, lớp hò hét trao đổi những chỉ dẫn cho nhau và chỉ chỏ về phía... thứ gì đó trên sàn nhà, chưa thấy được.
“OK,” Greer nói với qua vai trong khi dấn mình về phía trước, giải quyết nốt những centimet cuối cùng của rừng người. “Nhớ nghen, cái va-li là của tụi tôi.”
19:58
Máy bay Air Impact! đang dần tăng tốc, duy nó vẫn tà tà vừa đủ để Monica – vốn là người chạy nhanh nhất trường đến tận năm lớp sáu, khi cô bắt đầu có ngực – có thể áp sát. Cô ngoặt sang trái và thấy cửa vào ở nửa sau chiếc máy bay vẫn đang mở, treo tòng teng một chiếc thang gấp nhỏ. Cô cố không nghĩ đến khẩu súng. Bắt kịp máy bay trước đã.
19:50
Cả đời Henry chưa từng xuống tay với một con rắn, lớn nhỏ gì cũng chưa. Nhưng hắn là một cao thủ, và hắn biết mình phải suy nghĩ thật sáng suốt – mau lẹ nhưng sáng suốt – về đối sách cho trạng huống này. Phải bắn vô đầu con rắn, cái đó đương nhiên, ngặt nỗi viên đạn sẽ không dừng lại. Henry không mong nó trúng vào Leonard, cái đó cũng đương nhiên, song hắn cũng chẳng vui sướng gì nếu nó găm phải bà con nào ở đây. Hắn không muốn bắn xuống, bởi viên đạn sẽ dội lên khỏi nền bê tông dưới lớp thảm này. Henry quyết định phương án tối ưu nhất là bắn lên trần nhà.
Henry khụy xuống và rút khẩu súng từ bao da ra. Đoạn hắn đứng dậy và lượn một vòng quanh Leonard, người đang trợn trạc đôi mắt và gương mặt đã ngả sang màu đỏ bordeaux. Có hai anh cớm gan dạ đang bấu lấy cổ Daphne và mắm môi mắm lợi kéo mạnh, song Daphne vẫn cứ trơ trơ. Chặp Henry tiến đến chỗ họ, một anh cớm khác liền chạy về phía hắn, quát lên gì đó Henry không thể cắt nghĩa giữa tiếng huyên náo chung này; nhác thấy khẩu súng trong tay Henry, anh ta giật mình lui lại. Henry tiếp tục khoe con chó lửa với hai anh cớm gan dạ kia; họ đưa mắt nhìn nhau, đoạn buông Daphne ra và đứng dậy. Tức khắc Henry rạp mình xuống sàn, lăn đến sát cạnh Leonard. Và khi Daphne, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, thủng thẳng xoay đầu qua để xem thử chuyện gì đang diễn ra, Henry kê sát nòng súng ngay dưới quai hàm nó, siết cò, và óc não con rắn phọt ra, cũng không nhiều nhặn gì mấy.
Một giây sau, Greer hùng hổ lao qua đám đông, lập tức rút súng khi nghe tiếng nổ và âm thanh hỗn loạn tiếp sau đó. Bất chợt y đứng khựng lại với khẩu súng trong tay, sững sờ nhìn cảnh tượng trên sàn nhà – đầu tiên là Leonard bất tỉnh nhân sự, rồi đến Daphne không đầu, và sau cùng là Henry, vẫn đang ngửa người trên sàn và súng vẫn chĩa lên trần nhà.
Hai vị hảo hán gườm mắt nhìn nhau một chặp. Sau cùng, Henry lên tiếng.
“Đặc vụ Greer,” hắn nói. “Ngọn gió nào đưa ông đến Miami thế?”
19:22
Máy bay đang di chuyển nhanh hơn. Monica thấy mình mau chóng hụt hơi, cô không dám chắc mình có thể bắt kịp nó. Cô cũng không dám chắc mình có quyết tâm bắt kịp nó. Nhưng một nguồn năng lượng nào đó đã bùng dậy trong cô, đốc thúc cô tiến lên, và giờ cô đã gần bắt kịp cái thang. Cô vươn tay trái ra hết cỡ, và trong một giây đã níu được thanh thép lan can bọc plastic, song nỗ lực nhoài người về phía trước khiến cô chậm đi đáng kể, và cái thang vuột khỏi tay cô. Vắt đến kiệt cùng sức lực, phổi như bốc cháy, cô ném mình về phía trước một lần nữa và lần này đã nắm được cái thang, nhưng cô đang mất thăng bằng và... thôi chết rồi, cô đang ngã và máy bay sẽ bỏ xa và...
... và Matt, phi như lăng ba vi bộ đến cạnh cô, vực cô dậy và đẩy cô về phía trước, cô nắm được thanh lan can còn lại và đu lên được cầu thang. Leo đến bậc thang thứ hai, cô quay lại chìa tay cho Matt nắm lấy và kéo nó lên. Chỉ một giây sau Matt đã ở bậc thang bên dưới, và giây tiếp theo máy bay đột ngột tăng tốc. Không ai có thể bắt kịp nó lúc này, dù có là người chạy nhanh nhất thế giới.
18:37
Mồ hôi vã như tắm, Eliot cùng các đồng đội kéo về lại chốt kiểm soát an ninh.
“CẢNH SÁT!” anh la lớn. “CẢNH SÁT!”
Phía trước, một đoàn khách tàu du lịch trên đường về đang há hốc mồm nhìn một gã đùng đùng xông đến.
“GỌI 911!” Eliot quát lên với họ trên đường băng qua. “LÀM ƠN. CÓ MỘT THẰNG ĐANG NỔ SÚNG DƯỚI KIA.”
Đoàn khách trố mắt nhìn Eliot lao biến khỏi phòng chờ, với Anna, Puggy, và Nina theo sau. Một người lững thững bước đến chỗ chiếc phôn trả tiền, bấm 911, và thuật lại cho tổng đài viên những lời vừa rồi của Eliot. Tổng đài viên 911 nói cảnh sát đã được thông tin về vụ nổ súng ở sân bay và đã khống chế được tình hình. Vị hành khách thuật lại thông tin đó, và cả đoàn thở phào nhẹ nhõm.
18:08
Monica nhấc mình lên đầu thang rồi chồm qua cái va-li, người cúi rạp. Cô đưa mắt nhìn quanh hàng ghế chót bên trái và thấy thằng Snake đang đứng nghênh ngang giữa máy bay, quay lưng – ơn trời – về phía cô. Nó đang quan sát những phi công.
Người phi công bên trái hét gì đó với Snake, Monica đồ là về cánh cửa. Snake hét gì đó Monica không nghe rõ, rồi chĩa súng vào người phi công. Người phi công nhún vai, trở lại với bảng điều khiển.
Monica bò ngang qua lối đi đến chỗ hàng ghế chót bên phải máy bay. Matt bò vào lối đi và rẽ sang hàng ghế chót bên trái. Nó ném cho cô cái nhìn thay cho câu hỏi: Giờ sao? Monica đưa tay lên ngỏ ý: Cứ chờ đã. Chờ cái gì thì chính cô cũng không biết. Máy bay đã di chuyển đến cuối đường lăn và đang rẽ vào đường băng. Cất cánh đến nơi rồi.
17:41
Vào cái lúc trẽ sang đường Garbanzo, đôi vợ chồng trong chiếc Lexus vẫn chưa thôi cãi lẫy. Họ đã cãi nhau suốt hai giờ liền từ khi bắt đầu bữa tối tại nhà hàng Italy ở Coral Gables. Hai người xung đột về chuyện nên hay không nên ở lại Miami, nơi người chồng được ngân hàng của mình điều đến công tác suốt một năm rưỡi nay, hay khăn gói trở về Cedar Rapids, quê họ. Chàng nghĩ họ nên bám trụ ở đây vì kế sinh nhai; trong khi nàng khăng khăng “đưa nhau lên tàu về quê ta sống vui hơn.”
Đang cãi hăng thì họ suýt tông phải một trự vạm vỡ đứng lù lù giữa đường cái, tay khua khoắng lia. Trên người hắn là một thứ đồng phục nào đó, nhàu nhĩ bẩn thỉu và ướt sũng bởi mồ hôi, và máu đang chảy dọc cánh tay hắn, thứ đang bị... xích vào một khối kim khí móp méo, và khối kim khí thì... Quỷ thần ơi, bị xích vào một trự khác ở đầu bên kia, một kẻ nhìn không bình thường chút nào. Kế bên hắn là một con chó bự cốt xì nái.
“Thôi đi lẹ em ơi,” người chồng nói.
“Trông như người ta đang cần giúp mà anh,” cô vợ nói.
“Ừ giúp thì giúp,” người chồng làu bàu, “nhưng mình cứ ở trong xe cho chắc.”
Vẫn giữ máy nổ, người chồng nhấn nút mở khóa rồi cho cửa sổ xe hạ xuống độ 5 phân.
“Anh gì ơi,” gã vạm vỡ nói. “Tôi đây là một sĩ quan cảnh sát Miami, anh làm ơn...”
“CHẠY ĐI! CHẠY ĐI KHI CÒN CÓ THỂ!” gã quái đản ngắt ngang.
“CÂM MỒM!” gã vạm vỡ nạt. Quay sang đôi vợ chồng hắn nói tiếp, “anh chị làm ơn...”
“BẢ MUỐN LẤY LINH HỒN ÔNG!” gã quái đản nói, chỉ vào con chó. Nó khịt khịt ngón tay của hắn, rồi sủa gâu gâu.
“CÂM MỒM!” gã vạm vỡ phồng mang trợn mắt, xô mạnh đống kim loại về phía gã quái đản khiến hắn té lăn quay. “TAO PHẢI NÓI BAO NHIÊU LẦN NỮA HẢ? NÓ ĐÉO PHẢI ELIZABETH DOLE!”
Người chồng lật đật dậm ga. Chiếc ô tô vọt đi, bánh xe nghiến đường kêu rét rét.
“ĐỪNG!” gã vạm vỡ tru tréo. “QUAY LẠI ĐI MÀ!”
Người chồng cho xe vọt qua ba khối nhà trước khi mở miệng.
“OK,” chàng nói. “Em phôn cho tụi dọn nhà đi.”
17:01
“Bộ người quen hả?” Baker hỏi Greer. Họ đang đứng cùng Henry quan sát ba cảnh sát cùng hai nhân viên y tế gỡ xác Daphne ra khỏi Leonard, người đang dần lấy lại ý thức. Một người nữa cũng vừa tỉnh lại là chủ nhân của Daphne, chính thức bị cảnh sát câu lưu, và chưa gì đã nhận được một lố danh thiếp từ bốn luật sư chuyên về thương tật cá nhân tình cờ có mặt tại hiện trường.
“Ừ đúng,” Greer gật gù, “Người muôn năm cũ ở Jersey. Hồi tôi còn trực thuộc ban phòng chống tội phạm có tổ chức, hỏi cung Henry suốt mà.”
“Có tổ chức đã mừng,” Henry nói. “Vậy nên tôi mới rút.”
“À vậy ra ông bạn về hưu rồi ư?” Greer hỏi. “Hồi này chỉ lày quày sưu tập tem, uống Ensure?”
“Đại khái vậy,” Henry ừ hử.
“Nhìn là biết mà,” Greer cười nhạt. “Này, tôi rất muốn nghe bạn giải thích với các thầy chú ở đây lí do gì bạn mang vũ khí giết người vào sân bay. Ngặt nỗi tôi đang kẹt một sự vụ liên bang nghiêm trọng, thông cảm nghen?”
“Ừ, có nói chuyện là vui rồi.” Henry đáp qua loa rồi trở lại với Leonard.
“OK,” Greer quay sang Baker và Seitz. “Tụi này là cô hồn chính cống, nhưng không phải tụi cô hồn ta cần. Tôi cần nói chuyện với ai đó phụ trách chỗ này.”
“Người đứng kia. Tôi khá chắc ổng là cảnh sát trưởng sân bay,” Baker chỉ vào một lão đầu bạc bận sơ mi và đeo cà vạt, một tay cầm điện thoại di động kê lên mặt nói chuyện, tay kia là máy bộ đàm đang kêu tít tít. Greer xán lại chỗ lão.
“Không, không ai bị bắn,” lão đầu bạc nói. “Chỉ con rắn bị bắn.” Lão ngừng một nhịp, rồi nói tiếp, “Tôi nào biết cái loại gì. Một con rắn to trời thần.”
Greer xòe cái bóp đựng phù hiệu cho lão thấy.
“FBI,” y nói.
Lão đưa tay gạt cái bóp.
“Ở đây không cần giúp,” lão nói. “Xong xả hết rồi.”
“Không,” Greer nói. “Tôi cần ông giúp.”
“Ủa, vậy hả, chịu khó đợi đi,” lão đầu bạc nói, ngoe nguẩy quay đi.
Greer nhếch lên vài bước, rút chiếc phôn kỳ dị từ túi quần ra và bấm một nút trên đó. Y chờ trong hai giây, rồi nói gì đó qua máy trong hai mươi giây tiếp theo. Đoạn y bấm một nút khác và cho máy vào lại túi quần, quay lại và đến đứng sát bên lão đầu bạc, nhịp chân chờ đợi. Lão đầu bạc làm lơ, tiếp tục nói chuyện qua chiếc phôn của lão chừng ba mươi giây rồi bỗng im bặt, chăm chú lắng nghe.
“Hả?” lão nói, đưa mắt sang Greer. Greer lại xòe bóp ra khoe.
“Vâng,” lão đầu bạc nói qua phôn. “Ông ấy đang ở đây.” Lão nghe thêm gì đó, đoạn chau mày.
“Nhưng...” lão ấp úng, rồi lại im lặng lắng nghe.
“OK,” lão nói. “Tôi hiểu rồi.” Lão tắt máy, nhìn Greer với ánh mắt khác hẳn.
“Tên tôi là Arch Ridley,” lão nói. “Nói tôi biết ông cần gì.”
“Tôi cần ông cho biết bất cứ chuyện khác thường nào xảy ra ở sân bay này, trong ba mươi phút vừa qua,” Greer nói. “Ngoài vụ lộn xộn ở đây.”
“Để tôi điện phòng bảo vệ,” lão bấm một số điện thoại, chờ đợi, rồi nói sang sảng, “Doris. Arch đây. Nghe này, có gì... Gì? Hả? Trời đất ơi. Hồi nào?”
“Gì vậy?” Greer nôn nóng hỏi. Ridley đưa tay lên, ra hiệu chờ xíu.
“Bậy, đâu phải lỗi cô,” lão nói, “tin tức lu bù quá, tổng đài người ta bận thôi. Rồi mấy người đó còn... OK... OK... chết mẹ rồi. OK. Cứ trực điện thoại. Tôi gọi lại liền.” Đoạn lão tắt máy.
“Sao hả?” Greer vồn vập.
“Năm phút trước,” Ridley nói. “đài không lưu nói họ nhận được tin từ viên phi công trên mặt đất, nói có thằng nào xách súng lên máy bay của ảnh, buộc ảnh cất cánh.”
“Ôi trời,” Greer nói.
“Đài không lưu cố bắt liên lạc, không thấy phản hồi gì ráo,” Ridley nói. “Máy bay mới ra khỏi đường lăn, mới cất cánh tức thì đây.”
“Bỏ mẹ,” Greer nói. “Nó đi đâu?”
“Chuyến bay hãng Air Impact!,” Ridley đáp. “Máy bay cánh quạt. Đi Bahamas.”
“OK,” Greer nói, “nghe đây, gọi đài không lưu, bảo họ theo dõi chiếc máy bay, cố giữ liên lạc với họ. Lối nào đến quầy Air Impact!?”
“Lối này,” Ridley chỉ tay, “cũng hơn nửa đường quanh ga đó. Để tôi...”
Song Greer, Seitz, và Baker đã co giò chạy thục mạng.
15:21
Chuyến bay 2038 cất cánh theo chiều gió thịnh hành, về phía tây. Khi máy bay đạt đến cao độ bên trên Everglades, Justin bẻ lái sang trái, tạo ra một cú ngoặt dài, chậm rãi đến khi máy bay gần như trực chỉ về phía đông, tiến về phía trung tâm Miami, vượt khỏi Biscayne Bay, đến mút phía nam của thành phố Miami Beach, và tiếp đến là Đại Tây Dương. Justin nguyện cầu sao cho trạm kiểm soát không lưu đang thông báo cho các trạm khác vị trí của anh, bởi không có radio, anh không thể nhận được những chỉ dẫn bay.
Justin liếc qua Frank, và cái mà anh chứng kiến không hay chút nào: Frank đã hóa zombie. Giờ thì mọi hi vọng đặt hết lên vai Justin, vị thuyền trưởng đơn độc, đương đầu với thằng điên có súng này. Anh nghĩ cần nhất là đừng chọc giận nó mà chết lãng, cứ làm theo lời nó, chở nó tới Freeport. Họ sẽ dò qua ra-đa, sẽ thông báo cho cơ quan chức năng, đội giải cứu sẽ được gửi đến.
Justin bám riết lấy ý nghĩ đó. Cứu viện đang đến.
15:06
Greer vừa chạy vừa nói chuyện qua chiếc phôn kỳ dị. Baker xấp xãi bám theo, nghe lõm bõm tiếng được tiếng mất. Từ duy nhất ông nghe rõ là: “máy bay chiến đấu.”
Đại Rắc Rối Đại Rắc Rối - Dave Barry Đại Rắc Rối