Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Chương 13
Đêm hôm đó Christopher đi vòng quanh góc nhà giữa cái rương và lò sưởi, hoàn toàn sẵn sàng chuẩn bị xé một miếng mới trên tấm bùa của Lâu đài. Nó ngạc nhiên thấy chỗ rách vẫn còn đó. Có vẻ như người ở Lâu đài hoàn toàn không biết là nó đã xé như thế. Rất nhẹ nhàng, không hề khuấy động nó xé thêm hai dải bùa, một rộng và một hẹp hơn. Rồi, mỗi tay cầm một mảnh bùa hơi sáng mờ, nó quay lại chỗ mấy quyển sách bọc nó trong dải bùa rộng hơn. Nó dùng dải hẹp làm một sợi dây để buộc cái gói lại, để lại một đoạn để có thể buộc vào thắt lưng. Khi nó vỗ vỗ, cái gói tự vo lại thành những quả bóng nhỏ. Tốt lắm.
Rồi giống như những lần trước, Christopher trèo qua những tảng đá theo con đường quen thuộc, trong bộ quần áo thậm chí còn cũn cỡn hơn so với đêm qua. Christopher không hề lo lắng về chuyện bị ngã lần trước. Nó biết quá rõ con đường này. Và lại như những lần trước, những ông già vẫn ngồi luyện rắn ở trước tường thành. Christopher đoán họ làm điều đó chắc phải vì tín ngưỡng hay vì một cái gì đó, bởi vì có vẻ như họ không bán lấy tiền. Bên trong cổng, thành phố vẫn ồn ào hôi hám, đầy dê và dù, và quanh những điện thờ nhỏ ở các góc phố vẫn chen chúc các lễ vật. Điều khác biệt duy nhất là hình như trời không nóng như lần trước, mặc dù vẫn rất khá nóng đối với một người vừa từ mùa hè nước Anh tới.
Thế nhưng, khá lạ lùng là Christopher không cảm thấy dễ chịu ở đây. Nó không sợ bị người ta phóng lao. Mà bởi vì sau những bộ mặt trịnh trọng và những bộ quần áo tối tăm của những người ở Lâu đài thì thành phố này khiến từng tế bào thần kinh của Christopher nhói lên. Còn cách Đền thờ Asheth khá xa mà nó đã bắt đầu thấy đau đầu. Điều đó khiến nó cần nghỉ một chút giữa đống bắp cải già trong cái ngõ nhỏ rồi mới nghiêng người len qua bức tường và đám dây leo. Đám mèo vẫn ngồi sưởi nắng trên sân. Không thấy ai ở đó.
Nữ thần ngồi trong một căn phòng xa hơn căn phòng cũ một chút. Cô ngồi trên một tấm nệm trắng lớn, có lẽ là một cái giường, và mặc dù rất nóng cô vẫn tựa lên nhiều tấm nệm trắng và vắt một tấm khăn ngang người. Cô cũng đã lớn lên nhiều, mặc dù không lớn nhanh như Christopher. Nhưng Christopher nghĩ có lẽ cô ốm. Cô nằm đó, nhìn trân trân vào khoảng không, gương mặt cô không tròn vành vạnh như nó nhớ, và xanh xao hơn nhiều.
-Ồ cám ơn – Cô nói khi Christopher đặt gói sách lên tấm khăn, có vẻ như vẫn mải nghĩ đi đâu đó – Tôi chẳng có gì để đổi cả.
-Tôi vẫn trả tiếp tiền cho cho Throgmorten.
-Chẳng lẽ nó đắt đến thế sao? - Nữ thần bơ phờ nói. Cô bắt đầu chậm chạp, lờ đờ tháo mảnh bùa khỏi cái gói. Christopher thích thúc nhìn thấy cô xé toạc mảnh bùa chẳng hề khó khăn gì, hệt như nó. Làm một Asheth Sống chắc hẳn phải có pháp lực rất mạnh.
-Mấy cuốn sách này có vẻ hay đây - Nữ thần lịch sự nói – Tôi sẽ đọc, khi nào có thể tập trung đầu óc.
-Cô bị ốm, đúng không? – Christopher hỏi – Cô bị bệnh gì thế?
-Không phải vi trùng - Nữ thần yếu ớt nói. Đó là Lễ Hội. Cách đây ba ngày. Anh biết rằng đó là ngày duy nhất trong năm tôi được đi ra ngoài, đúng không? Sau bao nhiêu tháng ở trong khu Đền này, yên tĩnh và tối om, đột nhiên tôi phải ra ngoài trời nắng, ngồi trên một cái xe, mặc một đống quần áo nặng trịch và đeo đủ thứ trang sức, mặt thì sơn kín mít. Mọi người la hét. Tất cả đều nhảy lên cố chạm vào tôi, để được may mắn, người biết rồi đấy, cứ như tôi không phải là một con người- Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô – Tôi nghĩ họ không biết tôi vẫn còn sống. Và cứ như thế cả ngày, tiếng la hét, ánh nắng và những bàn tôiy đập vào tôi cho đến khi tôi bị thâm tím hết cả người - Nước mắt lăn nhanh hơn - Hồi còn nhỏ thì tôi cũng thấy vui. Nhưng bây giờ thì quá sức.
Con mèo trắng của Nữ thần chạy vào phòng và nhảy lên lòng cô vẻ chiếm hữu. Nữ thần yếu ớt vuốt ve nó. Giống hệt như Throgmorten ngồi trên giường mình – Christopher nghĩ. Đám mèo của đền thờ biết được khi nào người tôi buồn. Sau những cảm giác của chính nó về thành phố hồi nãy, Christopher nghĩ mình có thể hiểu được cảm giác của Nữ thần.
-Tôi nghĩ đó là vì ở trong nhà cả năm rồi đột nhiên đi ra ngoài - Nữ thần vừa vuốt ve Bethi vừa nói.
Christopher vẫn định hỏi có phải lời nguyền của Asheth luôn định giết nó không, nhưng thấy không đúng lúc. Nữ thần cần phải tránh nghĩ đến Asheth. Nó ngồi xuống nền gạch bên cạnh tấm thảm:
-Cô thật thông minh khi phát hiện ra bạc ngăn cản không cho tôi thực hiện phép thuật – nó nói - Bản thân tôi không hề nghĩ ra, tận đến khi ba tôi dẫn đến gặp Tiến sĩ Pawson.
Rồi nó kể cho cô nghe về bùa bay.
Nữ thần mỉm cười. Khi Christopher kể cho cô nghe về bà cụ Pawson và cái bô, cô quay mặt lại phía nó gần như cười thành tiếng. Rõ ràng nó làm cô vui lên khá nhiều khi kể về Lâu đài và Gabriel de Witt, thậm chí còn làm cho chuyện có vẻ buồn cười nữa. Khi Christopher kể cho cô nghe về cách nó cứ nhìn thấy bàn chân sư tử, nó đã làm cô cười to hẳn.
-Nhưng anh thật ngốc quá! – cô cười khúc khích – Khi có việc gì mà tôi không thể làm được cho Mẹ Bàn Chân Tự Hào thì tôi chỉ việc giả vờ như có thể. Cứ nói là anh nhìn thấy bàn tay ông ta là xong mà. Ông ta sẽ tin ngay.
-Tôi chưa bao giờ nghĩ đến làm thế - Christopher thú nhận.
-Không, anh chỉ quá trung thực thôi – Cô chăm chú nhìn Christopher và nói - Bạc bắt buộc anh phải nói thật. Thiên bẩm của một Asheth cho tôi biết như vậy. Vậy nên anh đã có thói quen không bao giờ nói dối – Nhắc đến Asheth khiến Nữ thần trở nên nghiêm túc hơn, cô nghiêm trang nói – Cám ơn anh đã kể cho tôi nghe về anh. Tôi nghĩ người phải sống một cuộc đời mục ruỗng, thậm chí còn tệ hại hơn tôi – Cô thổn thức –Anh thì vì có chín mạng, còn tôi thì vì các tố chất Nữ thần. Cả hai chúng tôi bị bắt giữ, nhồi nhét và nhốt trong một cuộc sống với một tương lai hoàn toàn do ai đó định đoạt - giống như một đường hầm dài dằng dặc không có lối ra.
Christopher hơi kinh ngạc trước cách đặt vấn đề như thế này, ngay cả khi nó vẫn tức giận vì bị bắt buộc phải trở thành Chrestomanci kế tiếp khiến nó luôn cảm thấy bị nhốt. Nhưng nó thấy Nữ thần hầu như nói về bản thân mình nhiều hơn. Nó nói:
-Bao giờ lớn lên thì cô sẽ không phải làm Nữ thần nữa.
-Ôi, tôi muốn không phải làm nữa quá! – Cô thút thít – Tôi muốn không phải làm ngay từ bây giờ! Tôi muốn đi học. giống như Millie trong cuốn Truyện về Millie. Tôi muốn được làm bài tập, được ăn ngấu nghiến, được học tiếng Pháp, được chơi hockey và được chép phạt…
-Cô sẽ không thích phải chép phạt đâu –Christopher nói, rất lo lắng vì cô đã quá xúc động - Thật đấy, cô sẽ không thích đâu.
-Có, tôi thích! – Nữ thần gào lên – Tôi muốn kiểm tra Lớp trưởng và đổi bài trong khi kiểm tra Địa lý và ăn cắp của bạn bè! Tôi muốn hư cũng như muốn ngoan! Tôi muốn đi học và thật hư. Anh nghe thấy chưa?
Tới lúc này Nữ thần đã quỳ hẳn trên tấm nệm, nước mắt rơi lã chã xuống lông con mèo trắng đang làm ồn ào hơn cả Throgmorten lúc Christopher xách nó chạy qua khu Đền thờ. Chẳng có gì ngạc nhiên khi có tiếng dép loẹt xoẹt chạy đến và tiếng lầu bầu từ các phòng phía sau vọng đến, hổn hển gọi:
-Nữ thần! Nữ thần yêu quý! Có chuyện gì thế, cô bé?
Christopher quay ngoắt người lại và chúi vào bức tường gần nhất, không nghĩ đến chuyện đứng dậy đã. Nó lao ra khoảnh sân nóng nực đầy mèo, mặt cắm xuống đất. Tới đó nó mới đứng lên và nhảy vọt ra bức tường bên ngoài. Sau đó nó chạy một mạch cho đến khi ra đến cửa thành. Bọn con gái! Christopher nghĩ, thật sự chúng là một thứ Hoàn toàn Bí ẩn. Lại còn muốn được chép phạt nữa!
Tuy nhiên, khi trèo ngược lên khỏi thung lũng và leo qua Chỗ Trung Gian, Christopher bỗng nghiêm túc nghĩ đến những lời Nữ thần nói. Quả thực cuộc đời nó giống như một đường hầm dài đã được một người nào đó vạch sẵn ra rồi. Và cái lý do khiến nó căm ghét tất cả mọi người ở Lâu đài là với họ nó chỉ là Một Vật, Một Vật hữu ích có chín mạng và sẽ được đúc để một ngày nào đó trở thành Chrestomanci kế tiếp. Nó nghĩ sẽ nói với Tacroy điều này. Tacroy sẽ hiểu. Ngày mai là Thứ Sáu và nó sẽ có thể gặp Tacroy. Nó nghĩ hình như mình chưa bao giờ mong gặp Tacroy như thế.
Và nó đã biết làm thế nào để giả vờ như đã có nhãn lực phù thuỷ. Chiều hôm sau, khi Flavian giơ bàn chân sư tử ra cho nó xem thì Christopher nói:
-Đó là tay thầy. Bây giờ thì em thấy rồi.
Flavian vui mừng:
-Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ có một cuộc đi bộ dài dễ chịu – anh ta nói
Christopher hoàn toàn không chắc nó có trông đợi cuộc đi bộ đó không. Nhưng nó rất nóng lòng muốn gặp lại Tacroy. Tacroy là người duy nhất không đối xử với nó như Một Vật có ích. Vừa lên giường nằm nó đã vội trèo ra và lao qua chỗ rách của tấm bùa, hy vọng Tacroy sẽ sớm nhận ra nó.
Tacroy đang ở đó, dựa vào một vách đá cheo leo ở đáy thung lũng, hay tay khoanh trước ngực, có vẻ như sẵn sàng chấp nhận chờ thật lâu.
-Chào cậu – Tacroy nói và có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy Christopher.
Christopher nhận ra rằng nó sẽ chẳng dễ gì mà trút cho Tacroy những phiền não của mình, nhưng nó rạng rỡ nhìn Tacroy trong khi bắt đầu khoác bộ quần áo vào người.
-Được gặp lại anh thật hay quá – nó nói – Có bao nhiêu chuyện để kể cho anh nghe. Đêm nay chúng ta đi đâu?
Tacroy nói vẻ rất thận trọng:
-Chiếc xe không ngựa đang chờ ở số Tám. Cậu có chắc là muốn đi không?
-Dĩ nhiên – Christopher nói và thắt chặt thắt lưng.
-Cậu có thể kể mọi chuyện cho tớ nghe ở ngay đây cũng được.
Rắc rối thật. Christopher ngước lên và thấy Tacroy có vẻ nghiêm trang lạ thường. Mắt anh nheo lại mà không cười. Điều đó khiến thật khó coi nếu kể cho Tacroy nghe mọi chuyện.
-Sao thế? – Christopher hỏi.
Tacroy nhún vai:
-Tốt lắm – anh nói - Thế này nhé. Lần cuối cùng nhìn thấy cậu, tớ thấy đầu cậu đập rất mạnh vào…
Christopher đã quên biến chuyện đó:
-Ồ, em chưa bao giờ cám ơn anh về chuyện anh đã đưa em trở lại đây! – nó nói.
-Đừng bận tâm chuyện đó – Tacroy nói - Mặc dầu phải nói rằng cả đời tớ chưa bao giờ phải làm một việc gì nặng nhọc như thế để giữ cho mình đủ vững và đẩy cái xe đi qua thế giới trung gian đồng thời lôi cậu đến đây. Tớ cứ thắc mắc mãi tại sao tớ lại làm như thế? Tớ thấy hình như cậu chết hẳn rồi.
-Em có chín mạng – Christopher giải thích.
-Rõ ràng cậu có nhiều hơn một mạng – Tacroy nhất trí và cười như không tin lời mình nói mấy – Nhìn mà xem, tai nạn đó không làm cậu nghĩ ngợi gì à? Đến giờ cậu của cậu đã làm hàng trăm thí nghiệm như thế này rồi. Chúng ta đã đem lại cho ông ấy hàng đống kết quả. Với tớ thì tốt thôi - tớ được trả tiền mà. Nhưng tớ thấy cậu chẳng được gì cả, ngoại trừ mối nguy bị thương lần nữa.
Tacroy rất thành thực, Christopher thấy rõ như vậy.
-Em chẳng cần – nó phản đối - Thật đấy. Và cậu Ralph có cho em hai đồng sovereign kia mà.
Nghe thấy thế Tacroy hất mạnh mái tóc quăn ra sau và cười to:
-Hai đồng sovereign! Chỉ vài thứ chúng ta đem về cho ông ta đã đáng giá hàng trăm bảng, ví dụ như cái con mèo của Đền Asheth ấy.
-Em biết –Christopher nói – Nhưng em muốn tiếp tục thực hiện các thí nghiệm. Với những gì diễn ra hiện nay thì đó là niềm vui duy nhất em có trong đời - Thế đấy, nó nghĩ. Bây giờ Tacroy sẽ phải hỏi đến những phiền muộn của mình.
Nhưng Tacroy chỉ thở dài:
-Vậy thì đi thôi.
Không thể nói chuyện với Tacroy ở Chỗ Trung Gian. Trong khi Christopher trèo và trượt và thở hổn hển thì Tacroy chỉ là một con ma trôi bồng bềnh bên cạnh nó, bị gió thổi bạt đi và mưa thì quật xuyên qua người. Anh ta chỉ vững lên được khi đến tới cửa cái thung lũng nơi cách đây rất lâu Christopher đã viết một số 8 lớn trên vũng bùn trên đường. Số 8 vẫn còn đó cứ như mới được viết ngày hôm qua. Bên kia con số là chiếc xe bồng bềnh. Nó đã được cải tiến nữa và bây giờ sơn màu xanh trứng sáo rất đẹp.
-Ra thế, mọi việc đã được sắp xếp – Tacroy nói. Họ trèo xuống và nhặt sợi dây dẫn hướng của chiếc xe ngựa. Ngay lập tức nó theo họ chạy trơn tru xuống thung lũng.
-Môn cricket thế nào? – Tacroy hỏi vẻ xã giao.
Bây giờ Christopher mới có dịp để kể lại mọi chuyện cho anh ta:
-Từ khi ba em đưa em đi khỏi trường thì em không chơi cricket nữa. Mãi đến tận hôm qua em vẫn cứ tưởng ở Lâu đài người ta thậm chí không biết đến môn đó – Anh biết là bây giờ em sống ở Lâu đài chứ?
-Không – Tacroy đáp - Cậu của cậu không hề nói gì nhiều với tớ về cậu. Đó là Lâu đài nào thế?
-Lâu đài Chrestomanci – Christopher nói – Nhưng hôm qua thầy giáo em nói là sẽ có một trận đấu giữa với đội của làng vào Chủ nhật này. Dĩ nhiên chẳng ai buồn bảo em chơi cả. Nhưng em bắt đầu làm bảng ghi điểm cho trận ấy.
-Thật ư? – Tacroy nói. Mắt anh ta nhíu lại.
-Dĩ nhiên họ không biết em ở đây – Christopher nói.
-Tôi cũng chỉ nên nghĩ là họ không biết – Tacroy nói, và cách anh ta nói giống như chấm dứt hẳn cuộc nói chuyện. Hai người im lặng đi trước chiếc xe cho đến khi tới sườn núi dài với cái trang trại nằm sâu lưng chừng núi. Dưới bầu trời nặng trịch và xám xịt, những đầm lầy cùng đồi núi chập chùng vàng ệch khiến chỗ này trông hoang vắng và lẻ loi hơn bao giờ hết. Trước khi đến được trang trại, Tacroy dừng lại và đá cái xe ngựa sang bên đường vì nó dúi vào đầu gối anh, cố tiếp tục đi tới. Mặt anh hoang vắng và vàng ệch và nhăn nhúm hệt như những dải đầm lầy.
-Christopher, cậu nghe này – anh ta nói - những người ở Lâu đài Chrestomanci sẽ không vui nếu biết cậu đã đến đây và làm những việc này đâu.
Christopher cười:
-Đúng vậy! Nhưng họ sẽ không biết được đâu!
-Đừng quá tin chắc như vậy – Tacroy nói - Họ là những chuyên gia về mọi thứ phép thuật ở trên ấy.
-Thế mới là trả thù – Christopher nói – Em đã chuồn ra được ngay dưới những cái mũi chán ngắt đặc kịt và ngu ngốc của họ trong khi đó họ cứ tưởng là vẫn giữ được em. Với họ em chỉ là Một Vật. Họ sử dụng em.
Người ở trang trại đã nhìn thấy họ tới. Một nhóm nhỏ phụ nữ chạy ra sân và đứng bên cạnh một đống những gói. Một người vẫy tay. Christopher vẫy lại, và vì Tacroy có vẻ không quan tâm đến tình cảm của Christopher như nó nghĩ nên nó bắt đầu đi lên đồi. Chiếc xe ngựa cũng chuyển động theo.
Tacroy vội vã đuổi theo:
-Có bao giờ cậu nghĩ rằng chính cậu Ralph cũng đang sử dụng cậu không?- anh ta nói.
-Nhưng không giống như những người ở Lâu đài – Christopher nói – Em làm những thí nghiệm này vì đó là ý muốn của em.
Nghe thấy thế, Tacroy ngước lên bầu trời đầy mây thấp:
-Đừng có nói là tớ không cố thuyết phục nhé – anh ta nói với bầu trời.
Những người đàn bà phả hơi tỏi vào Christopher khi họ đón nó trong sân trang trại như mọi khi. Như thường lệ, cái mùi đó hoà lẫn với mùi phả ra từ các gói trong khi Christopher chất lên xe. Ở số Tám những cái gói luôn có mùi này- hắc, đau đầu và có mùi đồng. Bây giờ, sau khi đã những bài thực hành với Flavian nên Christopher dừng tay và hít hít. Nó biết đó là mùi gì.Máu rồng! Điều đó khiến Christopher nghạc nhiên, bởi vì đây là thành phần nguy hiểm và độc nhất trong các thành phần để thực hiện phép thuật. Nó chất cái gói tiếp theo lên xe một cách thận trọng hơn nhiều, và khi rón rén nhặt một gói nữa nó lén nhìn Tacroy để xem Tacroy có biết những cái gói này là gì không, bởi nó biết rõ một vài tác dụng của thứ này. Nhưng Tacroy vẫn đứng tựa vào tường và buồn bã nhìn lên núi. Tacroy nói anh chưa bao giờ ngửi thấy mùi gì một khi dẫu sao anh ta cũng đã rời khỏi thể xác
Trong khi Christopher nhìn, mắt Tacroy mở tròn và anh ta nhảy bật khỏi tường:
-Tôi đã bảo mà! – anh ta nói.
Một trong những người đàn bà kêu lên và chỉ lên núi. Christopher quay lại xem có chuyện gì, nó trố mắt, và tiếp tục kinh ngạc nhìn chằm chằm, đứng yên tại chỗ, tay vẫn còn cầm nguyên cái gói. Một sinh vật rất lớn đang trên đường đi tới trang trại. Đó là một thứ màu đen ánh đỏ. Ngay khi Christopher vừa nhìn thấy nó, nó đã gập hai cái cánh toàn da và đặt những cái chân đầy móng xuống đất, trượt xuống núi rất nhanh khiến thoạt đầu Christopher không nhìn thấy nó to đến thế nào. Trong khi Christopher vẫn còn đang nghĩ đó là một con vật to như cái nhà đang ở trên lưng núi thì nó đã đậu xuống ngay đàng sau trang trại, và Christopher vẫn nhìn thấy nó cao ngất bên trên trang trại.
-Đó là một con rồng – Tacroy rú lên – Christopher, bỏ xuống. Quay đi!
Xung quanh Christopher, đám phụ nữ chạy đang chạy tới nhà kho. Một người đã tới nơi và quay trở lại, hai tay ôm một khẩu súng lớn và cuống cuồng cố dựng chân súng lên. Bà ta dựng được khẩu súng lên nhưng nó lại đổ xuống.
Trong khi bà ta cầm khẩu súng lên lại thi con rồng đã thò cái đầu khổng lồ gục gặc xuống mái nhà, khoảng giữa các ống khói, dễ dàng nghiền nát nó ra và nhìn trừng trừng xuống sân trang trại với hai con mắt khổng lồ sáng quắc màu xanh lá cây.
-Nó to quá!- Christopher nói. Nó chưa bao giờ nhìn thấy cái gì như thế này.
-Nhìn xuống! – Tacroy gào lên với nó.
Mắt con rồng gặp mắt Christopher, gần như có hồn. Giữa đống rui mè đổ nát của mái nhà, con rồng há cái miệng khổng lồ của nó. Giống hệt như một cánh cửa mở thẳng vào tim của mặt trời. Một luồng lửa màu da cam nhạt phụt ra từ quầng mặt trời đó, mạnh như một tia sáng, phụt thẳng vào Christopher. OÁI! Nó đang ở trong một lò lửa. Nó nghe thấy da mình khô đi. Trong một khoảnh khắc đau đớn đến cùng cực, Christopher vẫn còn kịp nghĩ: Phiền quá! Một trăm dòng chép phạt nữa rồi!
Khá lâu sau đó, tiếng thở hổn hển của Tacroy là cái đầu tiên Christopher nghe thấy. Nó thấy Tacroy đang cố lôi nó xuống khỏi sàn chiếc xe không ngựa kéo đã cháy thành than để đặt xuống đường. Chiếc xe ngựa và Tacroy đang lắc lư lảo đảo ngay bên cạnh bộ pijamas của Christopher.
-Ổn rồi – Christopher ngồi dậy, nháy mắt. Da nó nhức nhối khắp nơi. Dường như bộ quần áo đã bị đốt cháy hết. Nó thấy rõ các bộ phận cơ thể của mình màu hồng hồng và dính đầy than củi trên chiếc xe cháy dở.
-Cám ơn anh! – nó thở hổn hển, bởi vì thấy rõ Tacroy đã cứu nó một lần nữa.
-Rất hoan nghênh cậu – Tacroy thở hổn hển. Anh đã nhạt dần chỉ còn là một cái bóng màu xam xám. Hai mắt anh nhắm nghiền, miệng nhành ra thành một nụ cười, tất cả đều trong suốt, những lá cỏ trên thung lũng ánh lên qua mặt anh ta. Rồi, trong một giây anh ta trở rõ ràng và đặc hơn. Anh ta cúi xuống Christopher:
-Thế đấy! – anh ta nói - Cậu sẽ không bao giờ tiếp tục những cuộc rong chơi thế này nữa. Phải bỏ đi, nghe chưa? Cậu phải thôi. Lần sau cậu ra đây sẽ không gặp tớ nữa.
Lần này anh ta nhạt đi thành màu xám, rồi trắng sữa:
-Tớ sẽ tính toán với cậu của cậu - Giọng anh ta thì thầm. Christopher phải đoán hai từ cuối cùng là cậu của cậu. Lúc đó Tacroy đã nhạt hẳn.
Christopher rơi phịch khỏi xe và cái xe cũng biến mất, chỉ để lại một thung lũng yên bình với mùi cháy khét lẹt.
-Nhưng em không muốn thôi! – Christopher nói. Giọng nó vang lên khô va rạn vỡ khiến nó không nghe nổi tiếng mình trong tiếng cuồn cuộn của dòng suối trong thung lũng. Hai giọt nước mắt lăn dài xuống má Christopher trong khi nó nhặt bộ pijamas và loạng choạng trở về qua chỗ rách của tấm bùa.