There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Erika Swyler
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Thanh Tâm
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 309 / 21
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Ngày 18 Tháng 7
ự phê chuẩn này mất bao lâu?
Đầu bên kia Kath Canning nhấm nháp trà - Vài tháng đến một năm. cần phải thông qua uỷ ban sử dụng đất và phân vùng. Anh biết thị trấn này rồi đấy.
Cô ấy không phải nói điều đó. - Chậm chạp.
- Về việc anh đang nói đến anh cần một nghiên cứu tác động môi trường.
- Thêm tiền. - Tôi chuyển ống nghe sang tai khác.
- Tôi phải nói thật với anh. Hiệp hội lịch sử có thể giúp đặt mốc nhưng chúng tôi không có tiền mà anh cần. Những ngày này thực sự chỉ còn tôi, Betty và Les và chúng tôi tình nguyện. Đặt cược tốt nhất của anh là một khoản vay.
- Cảm ơn Kath! Tôi đánh giá cao thời gian cô đã dành cho tôi.
- Chúc may mắn. Ngôi nhà của Timothy Wabash rất đẹp.
Đúng vậy. Tôi gác máy, lên dây cót mình hơn mười phút trước đó. Enola đi vào phòng khách, xoa loại dầu gì đó lên tóc khiến nó dựng đứng thành mảng. Chúng tôi sẽ đến nhà McAvoy để ăn tối. Tôi đề nghị đến một nhà hàng, nhưng Alice nói Frank sẽ không nghe. Cô ấy đã báo tin tối qua ở Oaks, trong khi đang cằn nhằn về rượu gin.
- Bố liên tục nói về việc Enola hầu như chưa từng ở đây và thật kỳ cục là không ai nấu cho anh một bữa ăn ngon. Ông có ngại hỏi mẹ không? Không, bố vừa phân công mẹ nấu ăn.
- Bạn trai Enola ở cùng với con bé. - Tôi nhăn mặt nuốt ngụm rượu lúa mạch đen. - Rõ ràng đồ uống này gần đây nóng.
Alice thở dài. - Chắc chắn rồi, tốt thôi. Còn người kia là ai? Có lẽ cậu ấy sẽ làm bố em sao lãng.
- Điều gì?
Cô nhướng một bên mày. - Mẹ nói 7 giờ 30 phút. Giờ đó được không anh?
Tôi xoắn đuôi bím tóc của cô ấy quanh ngón tay tôi và giật mạnh - 7 giờ 30 phút, Ok.
Khi chúng tôi chào tạm biệt, cô ấy nói. - Thật kỳ cục vì không có anh ở nơi làm việc.
Đó gần như là suy nghĩ đến sau.
Frank sẽ hỏi về Pelewski và ngôi nhà. Và phát hiện ra người hàng xóm thất nghiệp của ông ấy đang hẹn hò với con gái mình và cần một phần tư triệu đô la.
Enola và tôi đợi trong khi Doyle cạo râu. Con bé móc những thứ từ ghế sofa, quăng nó lên một trong những chiếc áo sơ mi của tôi. Con bé đã đi lâu tới mức mọi thứ có vẻ thay đổi rất nhiều, từ mái tóc đến dáng người gầy gò của con bé, sự mê hoặc và cả anh chàng đi theo con bé đến đây. Khi tôi trở về vào tối muộn, con bé đang chia bài trong khi Doyle đang ngáy trên giường. Không, chúng không phải là cỗ bài Marseille hay một cỗ bài Waite. Chúng khác nhau nhưng tương tự nhau. Tôi cố gắng làm con bé chú ý, nhưng con bé vẫn mải miết.
- Enola, em ổn chứ?
Một mẩu bọt biển bắn ra từ ghế. - Vâng, anh à?
- Anh có thể hỏi em một chuyện không?
- Không, nhưng dẫu sao anh sẽ hỏi.
- Những lá bài của em trông rất cũ. Cuốn sách Churchwarry không biết nhiều về nó bởi vì nó thuộc về một lô lớn, nhưng nó nhắc anh nhớ đến các lá bài của em, chúng có cùng kiểu. Anh tự hỏi em đã lấy chúng ở đâu.
- Có lẽ anh thực sự không muốn nói với em về cuốn sách. - Con bé lẩm bẩm - Những lá bài này là của mẹ.
Những lá bài mà mẹ đang chia khi bố cầu xin mẹ dừng lại.
- Anh không biết là bố đã đưa chúng cho em.
- Bố không đưa. Bác Frank đưa. - Con bé tiếp tục lột bỏ cẩn thận những thứ trong ghế.
- Sao bác ấy có chúng?
- Anh không phải hỏi bác ấy. Bác ấy đã đưa chúng cho em trước khi em đi. - Việc con bé ra đi có nghĩa con bé rời xa tôi.
- Khi nào anh có thể nghĩ em làm ngôi nhà này hôi hám?
- Sao ạ?
- Em đã đốt cây xô thơm để lau các lá bài tarot, đúng không?
Con bé trợn tròn mắt. - Người ta gọi đó là xông và anh không phải làm nó mỗi lần.
- Nhưng em phải làm việc đó.
- Đây là những lá bài không dùng để xem cho khách, chúng là cỗ bài của riêng em. Những kiểu lá bài thu thập năng lượng từ con người và xây dựng lịch sử. Anh nói chuyện với những lá bài và chúng nói chuyện với anh. Em không lau rửa những lá bài này bởi vì chúng em đang nói chuyện.
Một cuộc nói chuyện với những lá bài của mẹ thật đáng lo ngại.
- Em đang nói về cái gì vậy?
- Anh, - Con bé nói với một nụ cười để hở những chiếc răng nhọn.
Doyle bước ra từ phòng tắm, râu được cạo sạch sẽ. Dù dáng vẻ bên ngoài của cậu ấy được cải thiện chút ít, nhưng nó cũng cho thấy bóng dáng của một chàng trai miền Trung Tây trẻ trung đẹp trai ẩn dưới lớp mực.
- Chào anh, chúng em đã sẵn sàng. - Doyle nói. Cậu ấy nhìn đi nhìn lại như thể thấy cái gì đó biến mất.
- Chắc chắn rồi, - Enola lao về phía cậu ấy, đặt một nụ hôn ngay lên tai cậu.
- Em đã nói với họ em sẽ đưa anh đến? - Doyle hỏi - Em nên cảnh báo trước cho họ.
- Về cái gì? Nhà McAvoy rất tử tế. - Con bé nói.
Cậu ấy nhìn tôi, lo lắng khi kéo những xúc tu trên hàm xuống. -Mọi người có thể thấy kỳ cục về những hình xăm này.
Tôi nghĩ đến mọi chuyện Frank sẽ nghe tối nay. - Tôi chắc chắn không có vấn đề gì đâu.
Tôi đi sau họ xuống con đường lái xe rải sỏi, ngang qua phố, đến nhà McAvoy. Hàng rào cọc, đá cuội trắng và mái hiên son mới, một tấm gỗ ghi nhà của Samuel L.Wabash, được thành lập năm 163. trong sân là một chiếc xích đu mà bố đã giúp dựng lên cho Alice.
- Trông như nơi của mẹ tôi. - Doyle nói khi đưa lưỡi đến bên khoé miệng.
Những người khiếm thị sẽ trượt xuống một trong những cửa sổ phía trước. Vợ Frank luôn để ống nhòm bên bậu cửa sổ, xem tất cả những ngươi đến và đi. Leah có lẽ đã nói với Frank ngay khi máng nước nhà tôi bị vỡ. Enola chờ chúng tôi ở hiên nhà. trong thoáng chốc, đôi mắt con bé hiện lên nỗi kinh hãi, sau đó khi Doyle đến gần, ánh mắt đó biến mất.
- Này, - Tôi nói với con bé.
- Sao ạ? - Con bé đáp, từ sao ạ kết thúc cuộc nói chuyện.
Cửa mở và Enola ôm lấy ông Frank.
- Lâu lắm rồi, Enola. Đã quá lâu rồi. - Ông ấy nói.
Tôi vẫy tay chào bà Leah đang ngồi ở phòng khách. Bà mỉm cười và lịch sự chào lại. Bà ấy không bao giờ nÔng nhiệt như Frank.
Đôi mắt Frank hướng về Doyle, ông ấy chớp mắt vài lần trước khi nói lời chào với cậu ấy và trố mắt nhìn, về phần Doyle, cậu ấy dường như không ngại ngùng, anh chàng Điện này giơ một tay ra bắt.
- Doyle Bartlett.
Tôi chưa bao giờ thậm chí hỏi tên cậu ấy. Tôi cho rằng Doyle là tên cậu ấy.
- Frank McAvoy. Rất vui được gặp cậu. - Cái bắt tay lâu tới mức tôi phải hắng giọng và Frank buông tay ra.
- Không hay khi cứ đứng ở ngoài hiên thế này. Leah đã chuẩn bị xong bữa tối. - Ông nói khi đang gãi cái mũi cháy nắng của mình - Và Alice cũng ở đây.
- Tuyệt.
- Thật tốt khi tất cả các cháu ở dưới một mái nhà. - Ông nói và vỗ vai tôi. Tôi đi theo ông vào trong nhà. Nó giống như nhà tôi; ghế kê sát ngay góc tường phải của phòng khách, một căn bếp tách biệt hẳn ở phía sau, hành lang bên trái dẫn tới các phòng ngủ ba phòng của họ chỉ có điều ngôi nhà của Frank đã cũ. Các bức tường màu vàng nhạt, không có vết nứt và rải rác với các bức ảnh của Alice. Bên cạnh cửa là một bức ảnh chụp ngày lễ tốt nghiệp trường trung học của chúng tôi. Alice đứng hàng sau, là cô gái cao nhất. Cô ấy đang ở trong bếp, đang trì hoãn sự ngượng nghịu quen thuộc, mức độ ngượng nghịu mà thậm chí cô ấy không hiểu hết. Cô ấy vẫy tôi, sau đó phát hiện ra Doyle. Cô ấy há miệng với cách diễn tả im lặng hoàn hảo như ở thư viện Cái gì vậy?
Bữa tối trang trọng. Leah dọn món ăn Trung Quốc rất ngon, điều này chỉ làm cho bữa ăn càng không thoải mái. Enola chọn ngồi chỗ khăn trải bàn ren. Đồ bạc đã dọn ra và chúng tôi đang uống nước bình pha lê mà không phù hợp với đôi tay màu xanh và đen của Doyle.
Leah ngồi cạnh chúng tôi và đầu gối chúng tôi chạm vào nhau. Khi tôi nói lời chào, môi bà mím chặt, nhưng dưới gầm bàn, bà đan những ngón tay của chúng tôi với nhau. Xin chào. Tôi nhớ Alice trong bức ảnh tốt nghiệp và cách cô ấy cười khúc khích kể cả với chuyện nhỏ nhất; đó không phải là con người này, và cô ấy cũng không phải là người phụ nữ mỉm cười đến từ thư viện. Ở đây cô ấy là một cô con gái. Cô ấy nhìn nhanh Doyle và cậu ấy bắt gặp. Cô ấy đỏ mặt và điều đó thật tuyệt.
Đã lâu rồi tôi không gặp bà Leah, nhưng trông bà ấy vẫn vậy, mái tóc dài màu đỏ vẫn buộc kiểu đuôi ngựa. Bà ấy có thể đã nhuộm nó. Có lẽ bà ấy uỷ mị, có một hay hai nếp nhăn, nhưng bà ấy vẫn là Leah và đang há hốc miệng nhìn anh chàng xăm trổ ngồi đối diện với bà.
- Để xăm được như thế này rất đau đớn. - Doyle nói - Chúng có khắp cơ thể. Điều tồi tệ nhất là khi mũi kim đâm vào xương, nhưng sau một lúc bạn không còn cảm giác đau nữa và nó không quá tệ.
- Ồ, - Bà Leah nói, miệng bà tròn - Tôi không có ý nhìn chằm chằm.
- Nó rất tuyệt, bà không thể chịu nổi nó.
- Tại sao nhiều như vậy?
- Nó giống như một sở thích, nhưng kiểu như nghiện. - Cậu ấy nói, giọng nói cao khi cậu ấy ngẩng đầu lên - Bạn nghĩ bạn thực sự chỉ muốn xăm một hình nhưng sau đó hình này bắt đầu trở nên thực sự đẹp với hình khác và trước khi bạn biết điều đó bạn muốn vẽ trên khắp cơ thể mình. Tôi ước tôi có nhiều khoảng trống hơn. Vài người không thích làn da của họ, bà biết đấy?
Cậu ấy đút một miếng xúp lơ xanh vào miệng bằng những ngón tay. - Tôi đã chọn hình của tôi.
- Tôi bị ám ảnh với làn da của tôi. - Leah trả lời - Thật kinh khủng. Tôi sẽ bị cháy khét nếu tôi phơi nắng chỉ 5 phút.
- Nhiều người thích tàn nhang. - Cậu ấy nói - Chuyện đó có thật.
Một nụ cười chậm rãi lướt qua khuôn mặt bà Leah. - Tôi biết. - Sau đó bà ấy cười to, trong câu chuyện vui vẻ với chàng trai Điện xăm trổ. Enola thỉnh thoảng phụ họa theo. Alice vẫn im lặng nhưng vẫn chạm vào tay tôi. Cô ấy không bắt chúng tôi ngừng lại. Điều đó nên cảm thấy tốt; nó không ngừng lại.
- Pelewski có ghé qua không? - Ông Frank hỏi với cái dĩa đầy thịt nướng - Ông ấy nói ông ấy sẽ ghé qua.
Mắt Enola chớp chớp về phía tôi. Tôi đặt đĩa bạc của tôi xuống.
- Có ạ. Ông ta quan sát qua quýt mọi thứ.
Alice nhìn tôi.
- Chủ thầu này là bạn của bố. - Frank nói với Alice - Đối với bố, ông ấy là một người tốt. Ông ấy đã làm mái nhà này hồi năm ngoái. Ông ấy đã nói với cháu rồi chứ?
Không dễ dàng để nói về điều đó. Việc kéo lớp gạc từ từ chỉ làm cho nó tệ như khi xé toạc nó.
- Một trăm năm mươi ngàn. Để bắt đầu. Có lẽ suýt soát hai trăm năm mươi ngàn cho mọi thứ.
Alice cứng người. Có một bông hoa màu xanh trên giấy dán tường ngay phía bên trái tai của Frank. Tôi nhìn vào cánh hoa của nó. Nói chuyện với họ.
- Cái gì?
Tôi nhắc lại con số. Cuộc nói chuyện của Leah và Doyle dừng lại.
- Đó không phải là sửa chữa; đó là một khoản tiền thế chấp chết tiệt. - Ông ấy nói.
- Cháu biết.
- Cháu không có.
- Cháu đã gọi tới Hiệp hội Lịch sử. - Bây giờ là lúc tôi có nhiệm vụ phải hỏi, nhưng tôi không thể. Chưa nói đến việc Alice đang ngồi bên tôi. Tay cô ấy đã buông ra.
Frank uống chút nước, nhai thêm vài miếng và nhìn xuống đĩa của ông. - Ồ, chúng ta thực sự không thể buông bỏ. - Ông đặt lòng bàn tay lên mặt bàn, như thể quyết định này đã được quyết. - Bác sẽ đỡ cho cháu ít tiền, đủ để bắt đầu. Hãy cho bác một hai ngày để sắp xếp mọi việc.
Leah đang im lặng thốt lên. - Frank.
- Bố. - Tôi chưa bao giờ nghe Alice kêu rít lên trước đây.
- Thật không phải để bỏ nó. Pauline và Dan rất yêu quý ngôi nhà đó.
Ông ấy muốn cứu ngôi nhà của bố mẹ tôi, những người đã chết. Tôi nên từ chối nhưng tôi không thể. - Cháu sẽ trả lại cho hai bác.
Alice đẩy ghế ra, chân cô ấy giẫm lên chân tôi. Đầu gối tôi đập vào bàn và đĩa nước sốt bắn ra.
- Em sẽ đi pha cà phê. - Cô ấy nói và biến vào trong bếp. Enola và Leah nhìn khăn ăn của họ.
- Cháu thấy cô ấy cần giúp. - Tôi nói.
Tôi đi vào bếp khi Doyle nói với Frank. - Đó là một việc lớn, thưa bác. Việc lớn. Bác thực là một người tốt.
Alice nghiền cà phê bên bồn rửa bằng một máy nghiền tay lớn. Nắm tay cô chuyển động thành những vòng tròn khó khăn. Ánh sáng của máy đếm lấp lánh trên đường cong nhẹ nhàng của cánh tay khi cô ấy quay tay cầm. Nếu công việc nghiền cà phê buồn chán, thì đây là những gì cô ấy đang làm. Hai vai cô dốc và những chuyển động của cô ấy có một trọng lượng khiến mọi thứ thận trọng và vất vả. Chiếc áo vàng của cô biến màu với những vết ẩm dưới cánh tay và tóc ở gáy cô xoăn lại bởi mồ hôi. Tôi biết cô ấy có mùi vị muối ngọt. Tôi có một kỷ niệm cũ về cô ấy khi cô mặc chiếc váy ngắn màu xanh khi chơi khúc côn cầu, những tàn nhang lộ ra ở trên cẳng chân và đầu gối. Tôi có một kỷ niệm mới về cô ấy khi ở trên giường cùng với cô ấy, đôi chân xoắn lại trong chiếc chăn màu hồng, hai vết hõm trên cột sống.
- Này, chúng ta ổn chứ?
- Anh không nói với em về chủ thầu. Anh không nói với em bất cứ chuyện gì. Anh nói với bố em nhưng không nói với em. - Cô ấy tiếp tục nghiền - Anh đã lên kế hoạch để hỏi tiền ông?
- Không. - Nhưng sau đó tôi biết tôi đang nói dối. - Không cho tới khi anh phải nói.
- Họ không có nhiều.Và em không muốn anh nhận.
- Anh biết.
- Em không thể bảo ông giúp đỡ, cũng giống như em không thể ngăn ông làm bất cứ việc gì ngốc nghếch mà ông ấy muốn làm, nhưng em yêu cầu anh không được nhận nó.
- Anh xin lỗi.
- Anh luôn luôn xin lỗi. - Alice múc ra từng thìa bột cà phê và đổ chúng vào bình đun của mẹ cô ấy.
- Anh không nghĩ ông đưa ra đề nghị đó. - Máy đếm lạnh khi tôi đặt lên nó và cúi sát xuống cô ấy. Tôi hứa tôi sẽ trả lại nhưng biết những lời nói này trở nên trống rỗng khi lượng cà phê lấp đầy mọi thứ.
Nếu Frank trả, nếu rốt cục ông ấy giúp đỡ, ông ấy sẽ là chủ của tôi.
Cô ấy nói - Đó không phải là vấn đề.
- Em đã thấy ngôi nhà. Anh không có bất cứ gì. - Với mỗi từ, tôi có cảm giác cô ấy cách xa hơn.
- Em biết. Anh có thể rời khỏi đây. Tìm một công việc ở nơi nào khác. Các trường đại học có những phòng đọc sách hiếm hơi, D.C, đã lưu trữ tất cả, bảo tàng. - Giọng cô ấy nhỏ đi - Em có thể giúp.
- Anh đang xem xét. Có một vị trí quản lý bản thảo ở Savannah. Đó là một nơi thú vị, môt thư viện đặc biệt với bảo tàng và các mối quan hệ hiệp hội lịch sử và mọi thứ. Họ có một nhật ký chuyến đi bằng ca nô từ năm 1654 mô tả toàn bộ bờ biển gần như chưa được biết đến. Nó rất xa, nhưng...
- Georgia, - Cô ấy nói khi đang kéo dài hai âm tiết.
Tôi không thể hỏi liệu cô ấy có muốn đi hay không, dù tôi có thể thấy cô ấy cong người trên một cuốn sách, cuộn tròn trong tấm khăn trải giường nhàu nhĩ trong một căn hộ của chúng tôi. Tôi có thể tưởng tượng khi thức dậy, lưng cô ấy áp vào lưng tôi, mà không sợ trần nhà sụp xuống.
trong phòng ăn, Enola đang thề thốt. Nhìn nhanh thấy con bé đang ủ rũ bên cốc nước. Quá gầy. Nhợt nhạt. Bồn chồn.
- Đó là nhà của bố mẹ anh.
Tôi có thể thấy sống lưng Alice cứng lại. - Em có thể nói những điều, anh biết đấy. Em có thể những điều để bố em sẽ không cho anh bất cứ thứ gì. Em có thể nói với ông rằng anh đã quan hệ với em và gần như làm em tức điên. Ông ấy sẽ không cho anh một xu. - Cô ấy giậm nhẹ chân xuống sàn tạo ra một tiếng thịch. Đang đe dọa.
- Em có thể.
- Em sẽ không - Cô nói. Cô đổ đầy bình nước và cắm phích, rồi sau đó cô ấy ngồi bên cạnh tôi, lưng cô ấy quay về phía cửa sổ. - Bởi vì em biết anh là cả cuộc đời em, và có những việc anh không thể làm cho những người mà anh biết trong cuộc đời mình. Hãy ghi nhớ điều đó. - Hai mép bàn tay của chúng tôi chạm vào nhau, những ngón tay xếp thành một hàng - Nếu anh nhận tiền của ông ấy, đó là vì em cho phép anh.
- Anh không muốn làm tổn thương em. Anh thực sự xin lỗi.
- Em không bị tổn thương. Và em muốn anh sẽ không nói điều đó.
Sự hiện diện của cô ấy giống như một nhịp tim. Tôi cảm thấy làn da của cô ấy trên da tôi, các electrơn và các phân tử liếc nhau cho tới khi các phần của cô ấy trở thành của tôi. Tôi ước tôi có thể ăn tối tại La Mer một lần nữa và đã không gọi điện cho Enola. Tôi ước tôi đã không lấy những cuốn sách, rằng tôi đã không rời khỏi căn hộ của tôi, rằng tôi đã nói điều gì đó cách đây nhiều năm.
- Em ngồi cạnh anh trong lớp tiếng Pháp. - Tôi nói - Bất cứ khi nào anh cố nhớ tiếng Pháp, anh có thể nghe thấy em đang chia động từ. Anh luôn nghe thấy em.
Trọng âm của cô ấy rất tốt. Cô Fournier đã từng yêu cầu cô ấy phát âm trước lớp các từ. “Je suis. Tu es. Il est. Elie est. Nous sommes.”
- Dừng lại. - Cô ấy nói và lắc đầu - Em thích anh, Simon, nhưng lúc này em không nhìn thấy anh.
Tôi rụt tay khỏi máy đếm. - Anh xin lỗi. Anh chỉ...
- Anh đang lợi dụng bố em. Ông ấy sẽ không bao giờ quên được bố mẹ anh. Anh không biết em đã nghe những câu chuyện về Paulie và Dan nhiều năm như thế nào. Anh có nghĩ chúng ám ảnh cuộc sống của anh như thế nào hay không; anh không bao giờ biết rằng chúng ám ảnh cuộc đời em.
Lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Alice nhìn tôi. Thực tế là cô ấy điềm tĩnh. - Vì vậy khi anh nhận tiền của bố em, anh cần biết rằng anh đang nhận tiền của một ông già mà rất gắn bó với những người bạn quá cố của ông ấy. Anh đang đòi hỏi nhiều điều ở em.
- Anh không có sự lựa chọn.
- Anh có. Anh có thể rời đi. - Cô ấy hít thật sâu - Em nghĩ có lẽ anh nên rời đi. Có lẽ em cũng nên. Em nghĩ hãy quên nó đi.
Tiếng sủi của bình nước hoàn toàn im lặng. Tôi nhìn chằm chằm vào cổ cô ấy; cô ấy ngồi thẳng tới mức cô ấy có thể làm tôi cảm thấy bị cong.
- Em muốn ở một mình lúc này. - Cô ấy khẽ nói và điều đó làm nó tồi tệ hơn.
Tôi trở lại phòng ăn, nơi Enola đang nói với bà Leah về những lều động vật ở Hội chợ bang Florida và Doyle đang sử dụng dĩa của cậu ấy. Alice trở lại với cà phê như thể chẳng có chuyện gì xảy ra và phần còn lại bữa ăn không có gì đặc biệt, ngoại trừ sự xấu hổ của tôi. Bữa tối kết thúc khi Leah thở dài và rửa những tách cà phê, Alice đứng lên giúp đỡ, Doyle và Enola đi ra cửa.
- Simon, ở lại. - Frank nói trước khi tôi có thể ra về. uống chút bia với bác.
- Không, không. Cháu cần phải về. - Tôi nói - Cháu sẽ gọi cho bác ngày mai. Tuy nhiên tôi dừng lại ở hiên nhà, cầm lấy một chai bia. Những cái bóng của chúng tôi được đóng khung bởi bóng những con cua móng ngựa đang phơi khô trên rào chắn.
- Cháu cảm thấy không đúng khi nhận tiền của bác, bác Frank.
- Cháu sẽ làm gì khác sao? Không thể để nơi này sụp đổ. - Ông tu một hơi từ chai bia của ông - Cháu có thể trả nó như một khoản vay.
Tôi không muốn nói về tiền thêm nữa. - Enola nói bác đã đưa cho con bé bộ bài tarot của mẹ cháu.
- Bác ư? - Ông gãi đầu.
- Ngay trước khi con bé đi. Bác đã đưa chúng cho con bé.
- À, bác nhớ ra rồi. Chúng không phải là thứ mà cháu quan tâm. Enola đã ghé qua, nói rằng con bé sẽ ra đi như mẹ cháu. - Ông uống tiếp. Tôi cũng vậy - Bác có cảm giác như đang trả lại chúng cho mẹ cháu.
- Sao bố cháu không có chúng?
- Pauline và bác rất thân nhau, bác thân thiết với bà ấy như bố cháu. Bác biết bà ấy sớm hơn bố cháu một ngày. Bác là lý do họ gặp nhau.
Ông giậm chân, giậm, giậm, giậm làm câu chuyện thêm hồi hộp. - Đó là mùa hè nóng nhất và không ai đi thuyền bởi vì mặt trời sẽ nướng bạn cho tới khi da bạn bong tróc. Show diễn của bà ở thị trấn, bác cũng không còn nhớ tên nó.
- Lễ hội Lareille.
- Lareille, đúng rồi. Bác già rồi khi cháu ở tuổi của bác, cháu quên nhiều hơn so với những gì cháu đã từng biết. - Ông uống cạn chai bia và nhìn sang bên kia đường nơi ánh đèn hắt vào căn phòng trước của nhà tôi. Doyle đang chơi.
- Bác nhớ bác đã đi nhậu với bạn bè, có lẽ gặp một cô gái. Bác thấy một hàng người bên ngoài căn lều nơi họ xem bói. Bác đã nghĩ cái chết tiệt gì vậy, và cô ấy ở đó. Cô gái xinh đẹp nhất bác từng thấy. Mẹ cháu, bà ấy rất nổi bật.
Tôi đã nghe phần của bố tôi, bác Frank đã đưa ông đến buổi trình diễn đó vào tối hôm sau như thế nào, tối đó mẹ tôi diễn vai người cá ở trong một bồn nước bằng kính, nín thở trong một khoảng thời gian dài đến khó tin như thế nào và ông đã yêu bà ngay từ cái nhìn đầu tiên như thế nào.
- Mẹ cháu đã nói gì với bác?
- Đó là bác sẽ tìm được một người phụ nữ tốt và rằng cuộc đời của bác ổn định, cho dù anh có mong được trôi nổi như một con thuyền, bà ấy đã nói vậy. Bà ấy rất tốt.
Ông đứng lên, vươn vai, và đặt chai bia rỗng trên hàng rào hiên nhà. - Trước đó mẹ cháu đã đưa cho bác những lá bài. - Ông chỉ về phía nước - Bác nghĩ đó là cách bà ấy nói lời tạm biệt. Bác ước bác đã biết.
Mẹ tôi đã nói lời tạm biệt với tôi và tôi cũng không biết. - Rốt cục bà hành động kỳ lạ?
Frank ho. - Mẹ cháu tương đối kỳ lạ. Nếu bà ấy có vẻ khác bác hay bố cháu, bọn bác sẽ trói bà ấy lại để ngăn bà ấy. - Ông nhìn chai bia của tôi và cau mày - uống hết đi. Bác sẽ dẫn cháu đi xem xưởng và chúng ta sẽ nói về việc cháu trả tiền cho bác. Bác thực sự cho cháu tiền, nhưng vợ bác sẽ giết bác nếu Alice không lột da bác trước. Có chuyện gì với hai đứa vậy? Con bé trông sẵn sàng để giết cháu cả tối nay.
- Cháu không biết. - Không còn nữa. Ông ấy dẫn tôi ra sau ngôi nhà đến một cái kho lớn được sử dụng như xưởng của ông.
Tôi đã nhìn thấy xưởng này nhưng chưa bao giờ vào bên trong; nó đang ngày càng bị cấm lui tới. Những bức tường đầy các dụng cụ, mỏ cặp, máy tiện, cưa và những thứ tôi không thể biết mục đích của nó. Cuối kho là hai chiếc bàn vẽ. Frank dựa vào một chiếc bàn. Giữa phòng là một bộ khung của một con tàu chờ lớp vỏ của nó.
- Một con tàu? - Tôi hỏi khi đang nhún vai với bộ khung này.
- Quá nhỏ đối với một con tàu. Một con thuyền đánh cá hoặc sẽ là vậy. - Ông viết ghi chép trên một bản vẽ - Cháu sẽ hiểu. Cháu có thể kiếm tiền cùng với bác, làm phần việc đầu tiên của con thuyền này, phủ lớp sơn đầu tiên, chẳng có gì chi tiết cả. Nếu cháu tìm được một công việc, cháu có thể làm vào ngày cuối tuần.
Alice chắc chắn đã nói với ông tôi đã bỏ việc. Tôi đã không nói gì với cô ấy về ngôi nhà hay tiền. Tôi đã phá vỡ nhiều quy tắc với cô ấy.
Phía sau chiếc bàn vẽ, ngay qua đầu ông, là thứ lỳ lạ nhất: một tấm màn cửa rất lớn màu tím đậm treo dọc cả bức tường. Nhìn bên ngoài, nó là vải nhung. Có điều gì đó về nó nhắc tôi nhớ đến những bản vẽ từ cuốn sách này. Những tấm màn cửa được kéo qua một chiếc chuồng, những tấm màn cửa che phía bên trong một chiếc xe ngựa.
- Bác lấy cái này ở đâu thế?
- Cái gì?
- Đó là một tấm màn cửa ở nhà hát. - Ở phía dưới có một dây xích để kéo nó xuống và che ánh sáng - Có vẻ như nó lạc lõng trong xưởng.
Tôi nhìn quanh xưởng và thấy một loạt các bức chân dung nhỏ trong khung hình bầu dục treo trên các khoảng trống trên tường. Những người họ hàng? Có ngôn ngữ Xlavơ mơ hồ nào đó về họ, những bộ râu của những người đàn ông, hình lông mày cong cong của một phụ nữ trẻ.
- Nó che nắng chiếu vào các bản vẽ vào buổi chiều và che chắn cho các bản thảo vào mùa đông. Nó ở trong hộp đồ thuộc về cha bác. Những bức ảnh này cũng có trong đó.
- Vậy là đồ gia truyền.
Ông nhún vai. - Bác nghĩ vậy.
- Bác có biết gì về họ không?
- Không. Bác thực sự chưa bao giờ ham mê đồ gia truyền. Mọi thứ là mọi thứ, cháu biết chứ? Bác chỉ thích chúng. Chúng làm cho nơi này trông đẹp hơn một chút và ấm áp.
Có tiếng gõ cửa, bà Leah mang thêm bia đến. Tôi từ chối trừ một chai trong tay tôi. Bà Leah nghiêng người để hôn má chồng và phủi mùn cưa trên vai ông, những cử chỉ được thực hiện nhẹ nhàng theo thói quen. Bên ngoài cửa sổ, tôi có thể thấy cả biển Sound dài tới tận bến cảng. Những ánh đèn từ những chiếc phà đi về phía Middle Ground Light và cuối cùng là Connecticut. Mọi người dành cả cuộc đời qua lại trên cùng một con sông, đi mà không ở lại.
Khi chai bia của tôi đổ thịch trên bàn phác thảo khiến cả hai chúng tôi giật mình. Một vệt nước rộng loang qua bản vẽ, làm nhoè mực. Tôi nhìn lại những tấm màn cửa. Chúng không giống nhau, tất nhiên rồi. Dù chúng nổi bật, riêng biệt nhưng rất ấn tượng. Ánh mắt tôi dừng lại trên bức chân dung của một người đàn ông có râu. Cái nhìn của ông ấy bất ổn. Tôi nên kiểm tra trong sách cho ông, chỉ đề phòng. Giá như chứng minh rằng tôi đang tưởng tượng mọi thứ.
- Những bức ảnh này là những người họ hàng phải không bác?
- Có thể. Bác thực sự không biết. Như bác đã nói, chúng ở trong chiếc hòm cùng với tấm màn cửa và vài thứ đồ khác của cha bác. Có lẽ chúng là của ông nội của bác. Bác nghĩ bác nhớ đã thấy chúng ở chỗ của ông bác khi bác còn nhỏ. Ông là kiểu người thích tích trữ mọi thứ.
Người đàn ông có râu nhìn chằm chằm lại tôi, yêu cầu tôi nhìn ông ấy, tìm kiếm ông ấy. Tôi chắc chắn tôi đã nhìn thấy khuôn mặt nhìn chằm chằm đó từ một trang sách.
- Bác Frank, cháu xin lỗi. Cháu phải đi ạ.
Enola và Doyle đang nằm ngửa trên bãi cỏ biển bên dốc đứng, đang ngắm nhìn những ngôi sao. Enola gối một tay sau đầu, tay kia đút túi. Lại là những lá bài. Họ không nhận ra khi tôi đi qua.
Cuốn sách nằm trên bàn làm việc của tôi, được đóng lại như lúc tôi đi. Tôi bắt đầu từ đầu, tìm kiếm những bản vẽ thật cẩn thận, đây là một bản vẽ một con ngựa nhỏ, một trong những gì trông giống như con lạc đà không bướu, và ở kia, khung của một bộ xương phần đầu của một lá bài tarot. Một ghi chú về giày và bốt, trang phục, một bộ tóc giả và có cả chúng, những tấm màn cửa che một thứ mà trông như chuồng thú với một anh chàng ngồi bên trong. Chưa đến mười trang tiếp theo, những bản vẽ bên trong của một chiếc xe, được treo với những bức tranh nhỏ hình bầu dục. Và sau đó là một bức ảnh của một người đàn ông có râu. Phiên bản của ông Peabody. Tôi đã thấy thứ có thật này, nó phương Đông hơn, bản vẽ của cuốn sách đã được Anh hóa mơ hồ. Một sự giải thích.
Churchwarry nhấc máy và yêu cầu tôi chờ trong khi ông ấy từ chối ai đó ở đường dây khác.
- Dante cuồng tín. Một gã không thể chịu nổi. Hay nghĩ xem ông ta là khách hàng duy nhất của tôi. - Ông ấy nói - Cậu đã nhận được cuốn Mối liên hệ giữa bùa phép chưa?
- Tôi đã nhận được. - Tôi đáp và cảm ơn ông ấy - Dù vậy đó không phải là lý do tôi gọi. Tôi vừa có cảm nhận kỳ lạ nhất. Người hàng xóm sát nhà tôi, người mà cả cuộc đời tôi biết đến, có những thứ mà tôi đã nhìn thấy những bản vẽ trong cuốn sách này.
- Cậu có vẻ lo lắng.
- Tôi chỉ hơi run. Tôi chỉ... - Tôi không thốt ra lời.
- Chúng là gì? - Churchwarry hỏi. Tôi hình dung ông ấy đi qua cửa hàng. Tôi có thể nghe thấy ông chống cửa mở để vợ ông có thể gọi nếu bà ấy cần ông. Ông ấy đi bộ về phía thứ mà tôi tưởng tượng là phía sau cửa hàng, nơi các giá sách đầy hơn, nặng như những giá sách tham khảo ở thư viện Grainger và tiếng nói chuyện của chúng tôi nghẹt lại.
- Những tấm màn cửa nhà hát, những bức chân dung. - Tôi nghe thấy ghế của ông ấy được kéo lùi lại. Những cuốn sách được dịch chuyển.
- Một tấm màn cửa trống rất giống những cái màn khác, không phải sao?
- Chúng là những màn cửa giống nhau, Martin, tôi biết nó. Và những bức chân dung, những khuôn mặt không thay đổi.
Ông ấy dừng lại một lúc. - Ông ấy có nói làm sao ông ấy có chúng không?
- Ông nói chúng là của cha ông, có thể là của ông ông ấy. Ông đã nói rằng Ông có được cuốn sách từ ai nhỉ? Bất động sản của ai đó?
- John Vermilion, nếu tôi nhớ không lầm. Dù vậy, tôi sẽ không đặt nhiều cổ phiếu với tên này. Theo như tôi nhớ những gì còn lại của cuộc đấu giá, ông ta là một người tích trữ tuyệt đối. Chẳng có ý nghĩa gì với trò rút thăm. Những quyển sách chất lượng được nhồi nhét trong những bìa sách đã hỏng. Một con ác mộng hoàn toàn. Chúng ta hoàn toàn bỏ thầu cho sự tích trữ trong sáng.
- Tôi vừa khám phá ra mẹ tôi đã cho đi mọi thứ của bà, như thể mẹ tôi có ý định tự tự. Tôi thấy những tấm màn cửa và những bức chân dung, ông ấy có, người hàng xóm của tôi. Mẹ tôi đã đưa mọi thứ cho ông ấy, ông Frank, hàng xóm của tôi. - Nó có thể rất đơn giản. Tự sát có thể đi qua gia đình tôi với một dấu hiệu phát sinh rõ ràng như đôi mắt màu xanh. đơn giản và khủng khiếp. Enola, trên bãi cỏ cùng với anh chàng Điện, đang giữ trong tay một thứ mà tôi bất lực để ngăn lại.
- Tôi xin lỗi. - Ông ấy nói khẽ và có sự tử tế trong đó - Tôi có cảm giác như có lẽ tôi đã tạo ra một sự bất ổn mà tôi không nên có.
Miệng tôi đầy vị đồng, chỗ vết cắn trong má, kiểu vết thương nhỏ mà sẽ sưng trong nhiều ngày.
- Nó quá nhiều. Biết ông đấy có những thứ của mẹ tôi, và sau đó nhìn thấy những bức tranh và những tấm màn cửa từ cuốn sách. Chính xác là những bức chân dung đó. Tôi cần... - Mất một lúc cố gắng trước khi những lời nói phù hợp được thốt ra - Tôi cần biết ông ấy là ai. Ông ấy là ai đó.
- Tất cả chúng ta đều là ai đó.- Churchwarry nói. Ông ấy có ý làm tôi bình tĩnh lại, nhưng thay vì đó tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi ghê gớm lạnh lẽo.
- Ông nên biết rằng họ chết vào ngày 24 tháng 7. Mẹ tôi, bà tôi, Cecile Duvel. Bess Visser. Tất cả họ, từng người phụ nữ một, đã chết đuối. Sáu ngày.
- Sáu ngày?
- Em gái tôi, Martin. Em gái tôi.
Một tiếng thở hổn hển.
- Chính xác.
- Tôi có thể làm bất cứ gì không? - Bây giờ có gì đó khác trong giọng nói của ông ấy. Nếu tôi có đặt tên cho nó, tôi sẽ nói đó là tiếng ngân nhẹ nhàng.
- Ông thích nghiên cứu phải không? - Ông ấy không phàn nàn khi tôi nhờ ông ấy tìm hiểu mọi việc mà ông ấy có thể có về gia đình người hàng xóm của tôi.
- Franklin McAvoy, bố ông ấy, ông của ông ấy. Tôi cần biết tại sao ông ấy có những thứ này. - Tôi cung cấp cho ông những cái tên để tìm kiếm Peabody, Koenig, Ryzhkova hay Ryzhkov (những người bảo trợ chết tiệt). Có một bức ảnh lớn ở nơi làm việc, thứ gì đó liên kết ông ấy với cuốn sách, với mẹ tôi, với bất cứ thứ gì mà đang giết chết chúng tôi.
Tôi dành hàng giờ sau đó dưới ánh đèn vàng. Bức chân dung này đặc biệt khiến tôi bận tâm. Từ những bản vẽ trông như thể nó được treo bên trong chiếc xe của bà Ryzhkova. Một cột nhỏ các hình ảnh gần bên cạnh những chi phí chi tiết vải lụa, thảo mộc, muối. Một bộ đồ nghề của thầy bói. Tôi thầm nghi ngờ rằng nếu Churchwarry bắt đầu theo dõi gia đình Frank và tôi bắt đầu theo dõi bà Ryzhkova, nghiên cứu của chúng tôi sẽ có mối quan hệ với nhau. Tôi mở máy tính và thực hiện tìm kiếm lướt qua đối với cái tên Ryzhkova. Cái tên này cho hàng ngàn kết quả. Quái quỷ. Tất nhiên đó sẽ là họ Smith của những cái tên Nga. Quá nhiều thông tin rốt cuộc cũng như không có. Ngày tháng cần phải lọc bỏ bớt, những năm 100, muộn hơn. Cả khu vực cũng vậy. Hầu hết vào trong các lục địa có khả năng sẽ vào qua New York city hay Massachusetts, đặc biệt là Boston. Philadelphia có lẽ là rất dài. Dù lúc này cô ấy có thể ghét tôi, nhưng Alice vẫn lặng lẽ giúp đỡ tôi. Tôi đăng nhập vào mục Lưu Trữ Quốc Gia, bấm ID trường đại học của cô ấy và bắt đầu tìm kiếm bản kê khai hành khách đi tàu.
Khi tôi gục xuống dưới ánh sáng màn hình, tôi mơ mình đi bộ dọc đáy Vịnh Đại Nam, hay có lẽ đó là Mũi Jessop’s Neck, nơi nước ấm như trong bồn tắm và bãi biền đầy những vỏ ốc vàng. Cát để lộ ra rong biển mà trở thành tóc, đỏ và dày như của Alice. Một con cua móng ngựa bò trên chân tôi, sau đó lên cẳng chân và bám víu. Ngày càng nhiều hơn cho tới khi tôi không thể nhìn thấy nước qua hàng đống cua. Tôi tỉnh dậy, thở hổn hển.
Enola đã tắt máy tính của tôi. trong sự tĩnh lặng tôi nghe thấy tiếng tráo bài của con bé.
Cuốn Sách Tiên Tri Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler Cuốn Sách Tiên Tri