Nguyên tác: Soon She Must Die
Số lần đọc/download: 227 / 9
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:06 +0700
Chương 12
R
osamund đã chết" - Robert nói.
Jane không nói gì. Cô vừa về đến nhà và chỉ mới kịp thay bộ đồng phục ra sau một ngày lao động ở bệnh viện. Và cho dù cô có nói ra bất kỳ câu nhận xét nào, dù chỉ là một câu biểu lộ sự thông cảm, thì Robert cũng có thể mỉa mai tiếp: "Và nếu cô muốn biết xem liệu cô ấy có để lại cho tôi cái gì trong di chúc không thì câu trả lời của tôi là tôi không biết.”
Câu nói này, và rất nhiều câu tương tự, đã cố nén lại trong đầu anh. Anh chỉ muốn đổ lỗi cho ai đó về cái chết của Rosamund, và người đó nhất thiết phải là Jane.
Đó là Jane. Nếu không vì Jane, Rosamund chắc chắn sẽ vẫn còn sống. Rosamund đã cầu xin được giải thoát, bà Patterson đã kể, vì nàng không thể chịu đựng lâu hơn nữa khi thấy Robert bị giằng xé tâm can và tuyệt vọng đến vậy. Jane chính là người đáng phải lên án chứ không phải là bà y tá, người đã hành động chỉ vì thương hại và đã phải trả giá quá đắt.
Nhưng mà người ta không thể tấn công một kẻ không nói gì.
Cô lẳng lặng đi nấu ăn, dọn bàn, bày bát và thức ăn trước mặt anh. Anh ngạc nhiên thấy mình ăn một cách thực sự. Sau khi ăn xong, cô bày hoa quả tráng miệng và pha cà phê cho anh. Sau đó dọn dẹp.
- Tôi sẽ rửa bát - anh nói. Đó là lời đầu tiên anh nói kể từ lúc về.
- Cảm ơn anh - Cô cầm quyển sách đang đọc dở và ngồi vào chiếc ghế quen thuộc.
Robert thấy thoải mái và dễ chịu hơn khi ở trong bếp. Trong một lúc, điều đó có vẻ như Rosamund Morgan chưa bao giờ tồn tại. Anh nhắc đi nhắc lại trong đầu. Điều đó dường như quét sạch mọi suy nghĩ trong đầu anh và cho anh một manh mối. Thậm chí không phải ký ức: chỉ là một giấc mơ. Thật hơn và đẹp hơn bất kỳ điều gì trong đòi sống thực. Sống trong mơ, với tất cả thế giới hư ảo xung quanh, và giữ lấy giấc mơ cho riêng mình. Đó chính là cách của anh.
Điếu đó xâm chiếm anh phải mất mấy giờ sau đó nữa. Anh thậm chí đã cố trao đổi với Jane, người đang dán mắt vào sách nhưng gần như chả đọc được trang nào. Khi chuông reo, anh với lấy điện thoại và cô nghe thấy anh nói: "Vâng... vâng, chắc chắn được. Tôi sẽ gặp bà ở đó lúc 9 giờ sáng mai.”
Cô không ngẩng lên khi anh bỏ điện thoại. Một lát sau cô nói: "Em hơi mệt. Em đi ngủ đây.”
Robert không nói gì. Sự gián đoạn đã làm tiêu tan giấc mơ của anh. Anh ngờ ngợ về điều mà Angela Patterson có thể cần ở anh và lý do tại sao bà chưa bị bắt. Nhưng tất cả điều đó có vẻ hoàn toàn không thực và giấc mơ cũng không thực.
Jane giả vờ ngủ, nhưng thực tế là vẫn nằm thao thức và lo lắng. Tốt hơn chăng là điều này cứ bùng ra ngay đi? Cái trạng thái im lặng thờ ơ này thật đáng sợ. Anh giống như một kẻ sống dở chết dở. Nhưng anh đã trả lời điện thoại đấy thôi. Anh sẽ gặp ai sáng mai nhỉ? Có thể là ông Quick - với tin về số tài sản của Rosamund chăng?
Không có cách nào chặn lại dòng suy nghĩ và làm dịu đi sự kích động của mình. Cuối cùng, Rosamund đáng thương đã được giả thoát; Robert bị sốc, nhưng anh sẽ vượt qua được thôi. Anh phải vượt qua được. Và cho dù anh có cảm nhận gì về Jane thì chắc chắn với cô anh vẫn vậy. Yêu hoặc ghét, nhưng không hờ hững đối với điều mà người ta không thể làm gì được nữa.
Riêng đối với cô, cô không bao giờ ngừng yêu anh nhưng cô cảm giác rằng chỉ đến bây giờ, sau tất cả chừng ấy năm chung sống, cô mới đang bắt đầu hiểu anh. Sự bình thản chịu đựng chỉ là cái mặt nạ. Khả năng thích ứng và chấp nhận để bị chỉ đạo cũng chỉ là giả. Có một cái gì đó khó điều khiển hơn, có lẽ thậm chí là khá tàn nhẫn đằng sau tất cả những vỏ bọc đó.
Nhưng Jane tin tưởng rằng cuối cùng mình cũng sẽ được tha thứ. Những nỗ lực phi thưòng mà cô đã bỏ ra nhất định phải được đền đáp. Và nếu Rosamund để lại tiền bạc cho anh... thôi, đơn giản là mọi cái rồi sẽ ổn thoả cả thôi. Robert có thể quát tháo, giận dữ và nguyền rằng anh sẽ không động đến số tiền ấy dù chỉ một xu nhưng rồi anh sẽ phải nhượng bộ thôi. Đơn giản là con người ta không thể gạt bỏ khoản tiền khổng lồ đến vậy. Có thể lúc đầu người ta nghĩ là sẽ làm thế, nhưng kết thúc thì sao. Lòng vả cũng như lòng sung cả thôi.
Bây giờ chỉ còn chờ đợi và cứ coi như không biết gì đến điều khủng khiếp đó, nó cũng chẳng kéo dài thêm được bao lâu đâu.
Người ta có thể lâm vào tình trạng giận dữ làm sao khi nhận được một vận may mà mình không muốn trong khi một phụ nữ đang chờ bị bắt chỉ vì đã giết người vì mục đích nhân đạo?
- Chỉ cần điều đó mua được sự ân xá hoặc phóng thích cho bà Patterson - anh nói với ông Quick.
Ông luật sư hứa rằng ông sẽ làm hết sức mình để giúp bà.
- Tôi không cảm thấy gì ngoài sự biết ơn - Robert nói - tôi không hề nghĩ về bà ấy như một tội phạm chút nào cả.
- Ta cũng vậy, và ta cũng yêu Rosamund.
- Cô ấy chỉ muốn chết, tôi hiểu điều đó. Tôi đã cảm nhận được điều đó trong lần gặp cuối cùng.
Anh có vẻ đã hoàn toàn bình tĩnh. Ông Quick không còn sợ cơn giận bột phát bùng lên khi họ bắt đầu thảo luận về di chúc của Rosamund nữa. Robert lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng hỏi lại ông, và khi ông Quick nói xong, anh nói: - Tôi biết chính xác mình muốn làm gì rồi, nhưng tôi không biết liệu làm như thế có hợp pháp không?
- Nếu anh cho ta biết, ta sẽ cố gắng giải thích để anh hiểu.
Robert kể cho ông nghe và ông Quick nghĩ ngợi một lát.
- Điều này rõ ràng là không đơn giản và dứt khoát như vậy - cuối cùng ông nói - nhưng chúng ta có thể cố để giải quyết theo đúng ý anh.
- Vậy thôi ạ. Sau khi quyết định thực hiện giải pháp nào trong hai giải pháp đặt ra đó thì chúng ta sẽ lựa chọn hình thức thực hiện sau.
- Anh quyết tâm quá nhỉ? Chẳng lẽ tôi không thể thuyết phục anh giải quyết theo cách thứ ba sao?
- Tôi đã quyết thế rồi - Robert trả lời.
Trong cơn tuyệt vọng, Jane gọi điện đến Willoughby. Cô không đủ can đảm gọi cho ông Quick để hỏi tin tức vì sợ rằng Robert đang có mặt ở đó.
Mary Warley trả lời điện thoại và cho cô biết là Rosamund đã chết một cách thanh thản và không hề đau đớn hai đêm trước. Nhưng có lẽ có một số thực tế buộc phải tiến hành một cuộc điểu tra về cái chết bất thường. Hiện giờ thì bà ta chưa thể nói gì thêm với Jane được. Còn về tang lễ à? Ông Quick đang thu xếp việc này; có lẽ tốt hơn hết là nên hỏi ông. ấy. Không phải là bà ta khó tính, nhưng bà ta cũng không biết gì hơn ngoài những điều đã nói.
Gọi điện đến hãng chăm sóc bệnh nhân thì chắc cũng chẳng biết thêm gì hơn, dù là bà trực điện thoại là người rất thích những chuyện ngồi lê đôi mách.
Ý muốn gọi điện thoại cho ông Quick trỗi dậy. Jane quyết định ra ngoài để chống lại sự cám dỗ đó. Robert nói anh sẽ về lúc một giờ, như vậy là còn phải giết thời gian thêm hai tiếng nữa mới đến một giờ. Cô đi bộ đến điểm đỗ xe buýt gần nhất và lên chiếc xe đầu tiên gặp. Có thể chiếc xe này sẽ đưa cô đến quãng đường tắc tồi tệ nhất ở West End, nhưng ít nhất là điều này sẽ làm cho thời gian qua nhanh hơn.
Cô xuống xe ở rạp xiếc Piccadilly và đợi chuyến quay về. Cô chằm chằm nhìn vào cửa kính của một cửa hiệu đầy những đồ rẻ tiền, xấu xí ở một cái ga xép tấp nập trên đường Edgware, và lần đầu tiên mất đi một chút lạc quan đã từng giữ vững tinh thần cho cô từ giây phút ban đầu thai nghén cái kế hoạch cừ khôi ấy và đã giúp cho cô vượt qua thậm chí cả cái đêm kinh khủng khi Robert phát hiện ra sự thật.
Các cửa hiệu ở đường Edgware. Không phải là những nơi cô sẽ chọn nếu mà...
Tại sao khi nhìn những cửa hiệu đó và lên xe buýt trở về căn hộ nhỏ bé lại làm cô bắt đầu tin rằng điều đó sẽ không bao giờ có cả. Tại sao khi người ta mơ ước và đã chiến đấu vất vả đến vậy để biến giấc mơ thành sự thực thì đến những giây phút cuối cùng có vẻ như đã ở trong tầm tay thì giấc mơ ấy tự nó lại trôi đi?
Nếu chỉ có xe buýt đi lại. Con đường Edgware giống như một cái nhà tù: một cái nhà tù của cuộc sống hàng ngày rẻ tiền và tẻ nhạt. Và điều đó dường như cứ tiếp diễn vĩnh viễn như thế. Giấc mơ trở nên mờ dần, mờ dần, ý nghĩ về điềm báo đó trở nên không thể chịu nổi.
Cuối cùng thì xe buýt chuyển bánh, về nhà thôi, Jane thở phào nhẹ nhõm. Trong đầu cô hiện lên bức tranh xinh xắn của một căn nhà an toàn và tiện nghi.
Và Robert.
Anh đang làm gì? Anh sẽ làm gì? Linh tính trở lại và gần như xoá đi hoàn toàn những gì còn sót lại của giấc mơ.
Khi xuống xe, cô thấy anh cũng đang bước xuống từ một chiếc xe buýt ở đằng trước. Họ gặp nhau nơi góc phố và cùng bước dọc theo con phố cụt. Những người hàng xóm ở tầng trên đi ngược lại chào họ và họ chào đáp lại. Một con tàu ầm ầm lao qua khi họ tới cổng trước.
- Sáng nay tắc đường thật kinh khủng - Jane nói.
- Anh biết - Robert nói - Trà hay cà phê? - Anh hỏi khi họ cùng nhau bước vào phòng khách.
- Cho em trà. Em xin lỗi, em chưa đi chợ mua gì cả.
- Không sao đâu. Chiều nay ta có thể đi chợ mua sắm. Bây giờ anh muốn nói với em một chuyện.
Anh cao giọng nói vọng ra từ trong bếp. Họ vẫn luôn nói như thế khi phải nói chuyện với nhau từ phòng này sang phòng khác. Điều này cũng giống như mọi khi, Jane nghĩ. Trong giây lát, cô cảm thấy được an ủi bởi lòng tốt của Robert, thoải mái bởi cái cảm giác là mọi thứ vẫn như mọi khi, và rồi cô bỗng cảm thấy ngột ngạt, khó thở, linh cảm đột ngột trở lại và thậm chí còn tệ hơn trước. Điều đó giống như cô bị kẹt vĩnh viễn trên xe trong một đám tắc đường ở Edgware.
Robert trở lại và đưa cho cô một ly đầy trà Earl Grey, là thứ trà cô vẫn thích.
- Tốì qua anh đã không thể nói gì được - anh nói - Lúc đó anh đang bị sốc. Em biết đấy, Rosamund không chết một cách bình thường. Cô ấy đã đề nghị bà Patterson tiêm thuốc cho cô ấy.
- Và bà ấy đã làm thế à?
- Phải.
- Tròi ơi là trời! - Jane bật dậy, la lên, quên mất là mình phải tỏ ra không quan tâm - Làm thế nào mà người ta tìm ra?
- Vì bà Patterson nói lại.
- Bà ấy điên à?
- Ừ, theo một nghĩa nào đó. Nhưng đó là cách tốt nhất.
- Dĩ nhiên là thỉnh thoảng người ta cảm thấy thế, khi mà người nào đó ốm nặng quá và không còn chút hy vọng nào... nhưng điều này dĩ nhiên không phải là với Rosamund... thực tế là...
Ngừng một lúc Jane nói tiếp: "Em rất tiếc, Robert. Em hy vọng anh tin là em rất tiếc, ý em muốn nói là vì anh...”
- Ừ, anh tin. cảm ơn em.
Lại im lặng.
- Chỉ có một việc anh muốn nói với em - cuối cùng Robert nói - anh đã phải thu xếp để làm một số việc khác trước. Giờ thì anh đã làm xong và giải quyết xong xuôi tất cả với ông Quick rồi, chỉ còn đợi sự lựa chọn của em nữa là xong.
Jane không nói gì. Cảm giác khiếp sợ hoàn toàn xâm chiếm cô. Cô cảm thấy mình yếu đến mức chỉ có thể đủ sức cầm tách trà. Robert ngồi trên chiếc ghế phía bên kia, nơi anh vẫn thường ngồi dán vào bàn mỗi khi chơi cờ và bên ngoài vẫn giữ được vẻ bình tĩnh và điềm đạm như thường.
Nhưng trông anh già, già hơn rất nhiêu.
- Sau lần cuối cùng em và anh nói chuyện về Rosamund - anh nói - anh đã đi gặp ông Quick và đê nghị ông ấy hãy thuyết phục Rosamund đừng đưa anh vào di chúc của cô ấy. Ông ấy sẽ làm như vậy nếu có thể, nhưng ông ấy không dám chắc là có thể thuyết phục được cô ấy hay không. Hình như không được thì phải. Vì thế, sáng nay anh đã nói chuyện với ông ta là trong mọi hoàn cảnh, anh không thể nhận bất kỳ một xu nào trong số đó, nhưng anh xin phép được nói ra ý kiến của mình xem nên làm gì với nó. Ông ấy bảo rằng anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với khoản tiền đó vì nó là của anh. Anh quyết định đưa ra hai phương án và bảo rằng sẽ nói cho ông ta biêt là anh chọn phương án nào sau khi nói chuyện với em.
Cảm giác khiếp sợ tưởng đến đóng băng cả người. Jane uống nốt trà và đặt cốc xuống sàn, ngồi dựa lưng vào ghế để nghe lời phán quyết chết người về giấc mơ của mình.
- Cách thứ nhất Robert nói - là số tiền đó sẽ được chia đều cho các cơ sở từ thiện ghi trong di chúc của cô ấy, và anh cũng nói thẳng rằng đó là cách mà anh thích nhất đứng về mọi khía cạnh. Cách thứ hai có liên quan đến em. Anh sẽ chuyển toàn bộ số tài sản sang cho em như một món quà tặng. Ông Quick cũng không biết chính xác số tài sản này là bao nhiêu. Chắc chắn là sẽ phải trả một khoản thuế tương đối và phải chi một số nữa cho thủ tục nhận quà tặng, nhưng số còn lại vẫn rất lớn. Em sẽ không được giàu có như Rosamund nhưng cùng ở cấp hạng như cô ấy đấy.
Anh ngừng lời và nhìn cô. Jane chằm chằm nhìn lại và họ cứ ngồi nguyên như vậy nhìn nhau trong mấy giây.
Sau đó cô nói: “Em đoán là còn có một điều kiện nữa kèm theo cách thứ hai này phải không?”
- Phải.
- Anh có muốn em đoán xem điều đó là gì không?
- Nếu em thích.
- Vậy thì em đoán là em sẽ nhận khoản tiền đó với điều kiện... Cô dừng lại thở gấp, và tiếp tục - với điều kiện là em sẽ sử dụng nó một mình.
- Anh không thể nhận nó - Robert nói - Anh không thể chấp nhận cùng sử dụng bất kỳ cái gì được mua bằng những đồng tiền đó.
Họ lại chằm chằm nhìn nhau.
- Nói một cách khác - Jane nói - Em phải quyết định giữa việc hoặc là có tiền, hoặc là có anh phải không?
- Phải.
- Lạy chúa, anh đánh giá mình cao quá đấy!
Jane nhảy dựng lên khỏi ghế. Sinh lực đã trở lại với cô; đôi mắt cô rực sáng, trông cô như chuẩn bị sắp bước vào một trận chiến.
- Anh không nghĩ theo hướng đó - Robert nói - anh chỉ không thể tham dự một chút nào vào việc tiêu những đồng tiền đó.
- Chắc chắn là anh đã nghĩ như thế đấy! Anh cố tình làm thế để trả đũa tôi chứ gì. Đồ độc ác, đồ xấu xa, đồ... đồ... - Jane nuốt nước bọt đánh ực - Rõ thật khôn ngoan - Cô ngồi phịch xuống tay vịn ghê và dịu giọng nói - khi nghĩ rằng tôi đã sống với anh chừng ấy năm và không bao giờ biết được rằng anh có thể như thế này.
- Và tôi đã từng sống với cô chừng ấy năm và không hề biết rằng cô có thể như... như những gì tôi đã phát hiện ra khi tôi đọc cuốn truyện khốn kiếp đó. Cả hai chúng ta đều không giống những gì chúng ta đã nghĩ về nhau. Chẳng còn ảo tưởng nào nữa nhé. cả hai ta là thế đấy. Chúng ta sẽ làm gì đây? Điều đó tuỳ thuộc vào sự lựa chọn cùa cô thôi.
- Thế điều gì sẽ xảy ra nếu đem quyên tất cả số tài sản đó vào mục đích từ thiện? Anh và em tiếp tục sống thế này chứ: sẽ hoàn toàn giống như trước chứ?
- Sẽ không bao giờ có thể như trước được nữa. Chắc chắn chúng ta sẽ phải sống khác đi. Tốt hơn hay tồi đi sẽ tuỳ thuộc vào chúng ta thôi.
- Liệu có thể tốt hơn được chăng khi mà anh sẽ căm ghét em vì em không phải là Rosamund và em sẽ căm ghét anh vì anh đã tước đoạt đi vận may của em.
- Nếu đó là cách em nghĩ thì tốt nhất em hãy quyết định lấy tiền đi. Anh không thể gợi ý em phải chọn cách đó nếu anh không tin là chúng ta có thể vẫn còn cái gì đó để cho nhau thay vì tất cả.
- Em có phải quyết định ngay hôm nay không?
- Em nghĩ là chúng ta còn có thể sống trong căn hộ này mà vẫn vương vấn về điều đó sao?
Vừa đấu tranh tư tưởng, vừa tìm một nơi để ẩn náu, Jane chợt nảy ra ý nghĩ là cuối cùng thì anh có thể cũng không quan tâm lắm, và điều này có thể giống như một dạng thí nghiệm, như một sự thử thách trong một câu chuyện huyền thoại hay cổ tích nào đó thôi, và nếu cô trải qua được thì cô sẽ có thể chiến thắng, giành được tất cả. Hoặc là một cái gì đó, cho dù không phải là tất cả. Một thoả hiệp ư? Nhắc anh rằng trong tim anh, anh đã bỏ rơi cô để đến với Rosamund ư? Không, điều đó chẳng tích sự gì. Anh sẽ vặn lại rằng chính cô là người đẩy anh vào hoàn cảnh đó đấy chứ, và rằng đó là kế hoạch của cô đặt ra cơ mà. Nhưng chắc chắn phải có cách nào đó thương lượng được chứ. Họ đang đối phó với cái gì đây? Tình và tiền.
Không. Tình hay tiền. Một cụm từ thông thường, được sử dụng một cách thông dụng mà không phải nghĩ xem điều đó có nghĩa là gì.
Tình yêu của ai đây? Của cô giành cho Robert. Phải, dĩ nhiên rồi. Thế thì tại sao cô lại phải đấu tranh thế này? Của Robert giành cho cô ư? Nhưng anh yêu Rosamund. Trừ phi... ừ, tại sao anh lại đưa ra giải pháp kia nếu anh thực sự muốn họ chia tay?
Ý nghĩ của cô mỗi lúc một rối tung lên, lẫn lộn. Chỉ cần cô có thêm thời gian. Nhưng thời gian cũng không giúp gì được. Trong trường hợp đó anh là người đúng. Nếu cô cứ khăng khăng làm mất thời gian, anh sẽ coi đó là quyết định. Và bỏ đi.
- Tình hay tiền. Tình hay tiền. Có tiền họ có thể làm được tất cả. Lại luôn là “họ”. Không phải một mình cô. Một mình... và giàu có. Giống như Rosamund. Với bất cứ giá nào, cô sẽ không ôm. Nhưng viễn cảnh đó thật ảm đạm.
- Tình hay tiền! - bất thần cô gào toáng lên - Đó là điều anh bắt em phải chọn.
- Em muốn thu xếp như thế cũng được.
- Em có thể có quyết định khác sao? Cô đứng bật lên và điên cuồng đi tới đi lui trong phòng - Em còn có thể có lựa chọn nào nữa khi mà em yêu anh, yêu anh, yêu anh!
Giọng cô cao dần đến mức gần như một tiếng thét. Vừa lúc đó cô chạm vào chiếc bàn trên đó có để cái chặn giấy thuỷ tinh nặng. Cô chộp lấy nó và điên cuồng ném mạnh vể phía anh. Robert nhanh như chớp cúi đầu xuống và cả chiếc chặn giấy lao vèo qua cửa sổ. Họ đồng thanh hét lên, lao bổ về phía tấm kính vỡ và hoảng hốt siết chặt tay, nín thở khi thấy cái chặn giấy vỡ vụn một cách vô hại dưới đường. Một chiếc xe chạy ngang qua chỉ một giây sau đó.
- Suýt nữa thì - Robert run run nói - Nó đã có thể giết người rồi.
- Đó là tại anh - Jane nói. Và rồi, một lát sau cô nói tiếp: - Em buồn nôn quá.
Cô lao bổ vào phòng tắm. Khi trở ra sau đó vài phút, trông cô rất nhợt nhạt nhưng đã bình tĩnh hơn, Robert đang nói chuyện điện thoại.
- Cô ấy đây - anh nói vào ống nghe. Và chuyển nó cho Jane: Anh vừa nói với ông Quick cứ giải quyết mọi thủ tục theo cách thứ nhất. Nhưng có một vài điều ông ấy muốn nói với em. Em thấy có thể nói chuyện với ông ấy được không?
Jane lau trán và gật đầu. Cô cầm ống nghe và thèo đảnh ngồi lên tay vịn ghế.
- Vâng, ông Quick đấy ạ?
Lúc đầu cô yên lặng lắng nghe, tay trái vừa day mắt vừa xoa mặt. Sau đó, cô đưa tay bám lấy lưng ghế và những ngón tay bấm vào đệm ghế, như một chú mèo. Cô nhắm mắt và nhăn mặt như thể quá đau đầu đến mức không hiểu nổi đầu dây bên kia nói gì.
- Một toà nhà? - Cô ngớ ngẩn nhắc lại - Tại sao Rosamund lại để lại cho tôi một toà nhà?
Giọng nói phía bên kia kiên nhẫn giải thích lại. Jane nhìn sang Robert. Anh đã ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc phía đốì diện, khuôn mặt trông già hơn rất nhiều đang ân cần quan sát cô.
- Anh có biết là Rosamund đã để lại cho em một toà nhà không? - Cô hỏi giọng bối rối.
- Ông Quick đã nói với anh hôm qua. Còn rất nhiều tài sản kèm theo đó nữa. Bố cô ấy ngày trước đã cùng một lúc mua rất nhiều nhà và căn hộ, phần lớn ở trung tâm London, ông Quick bảo Rosamund vẫn nhớ cuộc nói chuyện giữa cô ấy với em và cô ấy nghĩ rằng ngôi nhà là điều em thích nhất.
Những ngón tay Jane từ từ duỗi ra khỏi ghế. “Robert vừa mới giải thích,” cô nói vào điện thoại. “Nhưng tôi không biết nên... điều đó thật tuyệt... chúng tôi đã nói chuyện về nhà cửa... nhưng tôi không nghĩ là tôi có thể nhận bất kỳ cái gì của Rosamund để lại!” Cô vội vàng kết luận.
Ông Quick rền rĩ. Rồi ông nói rất kiên quyết: "Tôi sẽ để hai người tự thảo luận về điều đó. Tạm biệt.”
Ông đặt máy và ngồi tựa mình vào ghế, lắc đầu. Cuộc sống quả là đầy rẫy những bất ngờ. Chì có Chúa mới biết điểu gì sẽ xảy ra với đôi trẻ này, nhưng chắc chắn kết cục sẽ không giống như kết thúc của cuốn tiểu khuyết kia. Thực tế thì có vẻ như điều này sẽ chẳng thể nào có kết thúc cả.