Số lần đọc/download: 1644 / 28
Cập nhật: 2017-05-19 13:25:25 +0700
Chương 12
T
ối chủ nhật. 10 giờ. Đông tắt đèn phòng ngủ của mình. Căn phòng chìm vào bóng tối mờ mờ phát ra từ chiếc đèn 25 watt. Không quen với cái lạnh của máy điều hòa không khí, nàng kéo mền lên đắp tận cổ. Đêm tịch mịch, im lìm và vắng lặng khiến nàng cảm thấy lẻ loi và đơn chiếc. Phòng bên kia cũng im lặng. Có lẽ Chiêm đã ngủ để sáng mai thức dậy đi làm. Đời công chức của Chiêm nhàn hạ, trầm lặng, đều đặn và bình yên với sáng đi chiều về đúng giờ giấc nhất định, đúng như lời anh nói '' không có niềm vui và cũng không có nỗi buồn ''. Lật bật mà nàng đã về ở chung nhà với Chiêm hơn tháng rồi. Giữ đúng lời hứa, anh nhường cho nàng một phòng ngủ rộng rãi và đầy đủ tiện nghi, có phòng tắm riêng và tủ đựng quần áo vừa rộng vừa cao nàng có thể đi vào được. Nhường phòng đã đành, anh còn sắm cho nàng chiếc giường ngủ và máy truyền hình màu lớn ơi là lớn. Chiêm lo đủ thứ. Anh lôi, kéo, thiếu điều cõng nàng đi sắm sửa quần áo, giày vớ, nữ trang, son phấn và đủ thứ lỉnh kỉnh. Thoạt đầu nàng từ chối song Chiêm cứ ỉ ôi hoài, nàng đành để cho anh muốn làm gì cũng được. Những ngày anh đi làm, nàng ở nhà học anh văn, học thi lấy bằng lái xe. Chiêm hứa sáng mai, thứ hai sẽ chở nàng tới DMV để thi lấy bằng viết. Có nó rồi anh sẽ dạy nàng lái xe. Có bằng lái xe xong anh sẽ mua cho nàng một chiếc xe để tới mùa tựu trường nàng tự mình lái xe đi học lớp ESL và sau đó học lấy bằng GED ở trường đại học cộng đồng trong phố. Có Chiêm lo mọi sự đều dễ dàng và êm xuôi. Nàng thấy tương lai của mình bắt đầu thành hình một cách chậm chạp song chắc chắn.
Nằm lăn qua trở lại một lát vẫn không ngủ được, Đông bật đèn lên. Cầm lấy tờ báo Tiền Phong mà Chiêm đưa cho trước khi đi ngủ nàng mở ra đọc thật chậm, từ trang bìa rồi đi dần vào trang trong cho tới khi hai mắt híp lại mới bỏ tờ báo xuống và tắt đèn. Mền kéo tận cổ, nằm im trong bóng tối, nàng nhắm mắt lại cố dỗ giấc ngủ song những ý tưởng lộn xộn vẫn hiện ra trong trí não cho tới khi mệt mới thiếp đi. Trong giấc ngủ đầy trở trăn và mộng mị, nàng thấy lại một đoạn đời ngắn ngủi đã qua mà dù nàng cố quên nhưng ở lại hoài trong trí nhớ của mình.
Trời tháng 7 nắng chói chang. Chiếc thuyền đánh cá trôi dật dờ trên mặt nước xanh. Sóng vỗ tí tách. Vầng thái dương đỏ rực như quả cầu cháy nóng buông những tia sáng làm chói mắt người nhìn. Sàn của chiếc thuyền đánh cá dù làm bằng cây vẫn nóng bỏng chân vì bị ánh nắng mặt trời nung đốt. Đông ngồi tựa lưng vào vách ghe. Chiếc thuyền đánh cá chở hơn năm chục người dân vượt biên im vắng. Không ai còn đủ sức để đi lại hay làm bất cứ chuyện. Nếu có người nào còn mạnh khoẻ thời họ cũng lười biếng để nói chuyện. Không ai trên tàu, kể cả chủ và tài công biết mình đang ở đâu. Năm ngày trước đây, chiếc tàu đánh cá nhỏ nương theo bóng đêm và mưa gió âm thầm ra khỏi cửa sông Hàm Luông. Nhưng cũng vì mưa bão đã khiến cho chiếc tàu mất phương hướng. Tài công chỉ còn nhắm chừng để đi về phương trời vô định. Lênh đênh trên biển bốn ngày thì tàu bị chết máy. Hì hục cả nửa buổi họ làm cho máy tàu nổ trở lại. Tuy nhiên chỉ chạy được tới sáng hôm sau lại tiếp tục hư hỏng rồi hết dầu. Chiếc thuyền đánh cá cũ kỹ chở đầy người trôi lềnh bềnh trên biển cũng giống như thân phận của người vượt biên. Đói khát và mỏi mệt xảy ra.
Con nít khóc như ri. Người ta giành nhau từng miếng cơm nguội. Người ta chưởi bới nhau vì lý do không đâu. Người ta cầu trời khẩn phật.
Người ta nguyền rũa cho số phận. Dù có cầu trời khẩn phật hay nguyền rũa cho số phận thì chiếc thuyền vẫn trôi về nơi nào không ai biết. Người người nằm chờ chết. Năm ngày không ăn uống, mọi người đều kiệt sức kể cả Đông. Trong lúc thần trí lơ mơ nàng nghĩ tới quãng thời gian đã qua và hình ảnh của Chiêm như một điểm tựa mong manh nhạt mờ vực nàng ra khỏi giấc ngủ hoài không thức dậy.
- Thuyền bà con ơi... tàu... tàu... bà con ơi...
Đang mơ ngủ mọi người, trong đó có Đông tỉnh giấc khi nghe tài công la hét. Mấy tiếng '' thuyền... tàu...'' như có cái lực nhiệm mầu nâng họ ngồi dậy. Gần cuối chân trời một chấm đen hiện ra mờ mờ rồi từ từ rõ dần dần bóng chiếc thuyền trên mặt biển xanh. Không biết bao lâu bóng chiếc thuyền hiện ra rõ ràng hơn.
- Thuyền đánh cá Thái Lan...
Một người nào trong bọn lên tiếng. Khi chiếc thuyền lại gần hơn nữa mọi người trên thấy đó là chiếc thuyền đánh cá khá lớn. Hai bên mũi thuyền vẽ hình hai con mắt màu đỏ tươi. Trên thuyền lố nhố mấy bóng người đứng trước mũi.
Chiếc thuyền lạ đảo một vòng tròn quanh chiếc thuyền vượt biên. Người chủ thuyền thì thầm song các người ở gần đều nghe rõ.
- Sao tôi nghi quá mấy chú... Coi chừng thuyền của tụi hải tặc Thái Lan...
Mọi người nhớn nhác nhìn nhau. Trong bọn họ có mấy người vượt biên nhiều lần mà chưa thành công nên có nghe đồn đại về đám hải tặc Thái Lan. Biết người vượt biên Việt Nam có đem theo tiền bạc, vòng vàng nên chúng tìm cách chận bắt ghe thuyền của người vượt biên để cướp của, giết người và hãm hiếp đàn bà con gái. Nay nghe chủ thuyền nói ai ai cũng đều hoang mang sợ hãi. Quay nhìn thấy chiếc thuyền lạ đang chạy vòng vòng quanh thuyền của mình, người chủ thuyền nói lớn.
- Bà con nào có vòng vàng nữ trang thì giấu đi. Còn mấy bà và mấy cô thì chui xuống hầm đi đừng để cho tụi nó thấy... Tụi nó thấy con gái đẹp nó hãm thì tui hổng có cản được đâu...
Nghe chủ thuyền nói vậy mọi người hối hả cất giấu đồ đạc, còn đàn bà với con gái sợ hãi vội vàng chui xuống hầm tàu. Thấy Đông trẻ đẹp một bà già khuyên nàng nên lấy dầu mỡ bôi lên mặt mày, tay chân và quần áo cho thật dơ dáy và xấu xí. Có như vậy may ra đám hải tặc mới chê và không đụng tới nàng. Trên thuyền tị nạn có nhiều phụ nữ nhưng chỉ có năm cô gái còn trẻ trong số đó có Đông. Bốn cô kia trạc mười sáu hay mười bảy, riêng Đông lớn hơn ba tuổi. Cả bọn ngồi im lặng trong sự phập phòng lo âu và sợ hãi bị hải tặc bắt. Rúc người co lại vào sát khoang hầm chật chội, bẩn thỉu nồng nặc mùi hôi của nước tiểu, nàng nghĩ tới Chiêm và gọi thầm tên anh trong trí não.
Ầm… Tiếng động khủng khiếp vang lên cùng với một sức lực vô hình hất ngã mọi người dưới hầm rồi có tiếng ục ục và nước ào ạt tuôn vào hầm.
- Ghe bị bể… Nước vào hầm rồi bà con ơi… Mọi người nhốn nháo la toáng lên khi thấy nước chảy vào. Không ai bảo ai, người người chen lấn xô đẩy nhau để leo lên bong thuyền.
Chiếc ghe sơn màu đỏ cam, nơi mũi có ghi số 148 đang từ từ rút ra sau khi húc bể ghe của dân vượt biên. Lát sau chiếc ghe này lại chạy tới kè sát bên hông rồi sáu người trên tàu lạ cầm súng và dao mác nhảy qua. Hai tên cầm dao lùa đàn bà và con nít vào một góc, hai tên cầm súng thì dồn phe đàn ông ra sau lái xong hai tên khác bắt đầu lục xoát khắp nơi để tìm vòng vàng hay các đồ quí giá được người trên thuyền cất giấu. Sau khi lục lạo và tịch thu được mớ vòng nữ trang, chúng lại xục tìm nơi đám đàn bà. Đông cảm thấy gờm nhớm và sợ hãi khi bị một tên hải tặc mò mẫm khắp người. Nàng trân người chịu đựng khi bị bàn tay nhám nhúa sờ mó thân thể mình để tìm kiếm vòng vàng. Phải cố dằn nàng mới không la lên vì tên hải tặc nhe hàm răng vàng khè cười hô hố như khoái trá khi bàn tay của hắn luồn vào trong quần sờ soạng chỗ kín của mình. Nàng như muốn lợm giọng vì mùi rượu nồng nặc phà vào mũi. Liếc qua bên cạnh, nàng thấy tất cả đàn bà và con gái cũng đều chịu chung cảnh ngộ như mình, đứng trân người cho hai tên hải tặc lần lượt sờ mó bộ ngực và trong quần để tìm kiếm nữ trang vàng bạc mà chúng nghĩ nơi họ đã cất giấu. Nàng phải quay mặt để tránh hơi thở thúi hoắc và nồng nặc hơi rượu cũng như cái nhìn nham nhở như muốn lột trần truồng mình ra của tên hải tặc.
Sau khi sờ mó, mân mê hồi lâu chúng nói líu lo tràng dài không ai hiểu được rồi nhảy lên tàu đứng nhìn chiếc ghe của dân tị nạn đang từ từ ngập nước vì bị đâm thủng bên hông và phòng máy cũng bị phá hỏng luôn. Con nít kêu khóc.
Đàn bà la hét. Còn người chủ ghe thì còn chút tỉnh táo hơn bèn ra lệnh cho đàn ông dùng bất cứ cái gì mà họ có được để nhét vào các lỗ thủng ngăn không cho nước tràn vào. Họ đang làm thì chiếc tàu sắt của tụi hải tặc lại từ xa đâm vào làm thủng một lỗ lớn ngay bên hông chỗ hầm máy khiến cho nước chảy ào ào vào ghe không cách gì ngăn được. Mọi người ở trên ghe thấy ghe sắp chìm nên nhảy xuống nước để lội về phía chiếc tàu của tụi hải tặc đang chạy vòng vòng ở ngoài xa. Mấy người đàn bà và con nít hổng biết lội nên từ từ chìm xuống nước. Nhờ là gái quê, nhà lại ở gần sông, nên dù không lội giỏi song Đông cũng biết chút chút. Nàng cũng biết với biển rộng mênh mông như vầy ngay cả một quán quân về bơi lội cũng phải chết huống hồ gì mình. Tuy vậy nàng cũng cố lội lại gần chiếc tàu sắt. Một bàn tay đen đúa đưa ra nắm lấy tay và lôi nàng lên tàu. Đứng trên sàn của chiếc tàu hải tặc, nhìn những người vô tội đang chìm dần vào nước sâu rồi quay lại nhìn mấy tên hải tặc đang bao vây lấy mình, nàng biết thảm kịch chỉ mới bắt đầu.
°°°°°
Chiêm cười nói với Đông khi hai đứa bước ra khỏi cửa DM.
- Thấy chưa... Anh nói Đông sẽ đậu mà...
Liếc Chiêm, Đông nở nụ cười hiếm hoi.
- Nhờ anh Chiêm gà cho Đông đó... Hổng có anh Chiêm chắc Đông phải cuốc bộ như ở Lương Hòa...
Cười hắc hắc, Chiêm đưa tay quàng vai Đông rồi kéo sát vào người mình. Lần đầu tiên anh có cử chỉ thân mật và âu yếm đối với nàng. Dù không có cử chỉ phản đối hay hưởng ứng song nàng cũng quay sang nhìn anh với ánh mắt buồn.
- Không có anh, Đông cũng làm được, có điều lâu hơn thôi. Em thông minh, chịu khó và quyết tâm thời làm gì không được...
Dường như muốn bày tỏ sự cám ơn của mình, Đông tựa sát vào người của Chiêm, đồng thời ngước nhìn anh với ánh mắt dịu dàng và lời nói cũng thành ra âu yếm hơn chút nữa.
- Anh thương Đông nên anh mới khen cho em khoái phải hông...
Cười hì hì vì bị Đông nói đúng ý, Chiêm xiết chặt vai nàng.
- Đông ráng tẩm bổ cho có sức khỏe chuẩn bị tựu trường nghen... Chỉ còn bốn tuần nữa lớp ESL bắt đầu rồi...
- Dạ...
- Bây giờ anh đưa Đông đi ăn nhà hàng rồi mình về nhà chờ chiều Đông bắt đầu tập lái xe...
- Sao em run quá... Cứ nghĩ tới chuyện ngồi trước tay lái em run muốn xỉu...
Mở cửa cho Đông ngồi vào ghế, Chiêm cúi nhìn nàng.
- Lái xe đâu có khó bằng đánh giặc. Đông từng chỉ huy mấy cô du kích tóc dài rượt anh chạy rớt quần thời học lái xe dễ ợt...
Đóng cửa xe lại Chiêm còn nghe tiếng người tình cười hắc hắc. Chiêm nhận thấy, mỗi lần nhắc lại kỹ niệm thời hai đứa quen nhau ở Lương Hoà, Đông có vẻ vui sướng hơn. Đôi lần anh có hỏi về quãng thời gian sau năm 1975 thì nàng cố ý làm lơ hoặc như không muốn nhắc lại.
Dù tò mò và thắc mắc song thấy nàng cố tránh trả lời nên anh không hỏi nữa. Dường như có điều gì xảy ra trong thời gian hai đứa xa nhau.
Điều đó phải quan trọng và ảnh hưởng tới đời sống của Đông nên nàng mới không muốn nhắc lại. Anh mơ hồ nhận ra có điều gì khúc mắc trong tâm hồn của cô gái quê hiền lành và chất phác, làm biến đổi phần nào tính tình của nàng, từ ít nói càng thêm trầm lặng hơn; từ buồn bã càng thêm âu sầu và cô đơn hơn. Nàng ít khi đi ra ngoài một mình mà cứ ru rú trong nhà. Nàng sợ gặp người lạ, sợ tiếp xúc với xã hội, không thích chỗ đông người, ồn ào và xô bồ. Có thể nói Đông thích im lặng. Đôi lần trong lúc bất chợt khi đi làm về, anh nao lòng khi thấy cô gái mà mình yêu thương ngồi im lìm bên cạnh cửa sổ nhìn đăm đăm vào quãng trời mênh mông. Đôi lần anh thấy được những giọt nước mắt rơi ra và được chùi đi một cách vội vàng. Đôi lần anh nghe tiếng thở dài phiền muộn rất khẽ mà vì ngấm ngầm quan tâm để tìm hiểu anh lại nghe được. Ngày xưa lúc còn quen nhau anh đã biết Đông là cô gái đặc biệt. Bây giờ gặp lại, sống chung với nhau trong một mái nhà hơn tháng, anh cũng đã nhận ra Đông còn đặc biệt hơn nữa. Tâm hồn của nàng không dung dị, giản đơn mà đầy khúc mắc và phức tạp… - Anh Chiêm nghĩ gì vậy?
Thấy Chiêm đã mở cửa mà cứ đứng nhìn trời như suy nghĩ chuyện gì, Đông nhỏ nhẹ lên tiếng hỏi. Mỉm cười Chiêm nhẹ thở dài rồi chậm chạp lên tiếng.
- Anh nhớ nhà… nhiều khi anh chợt nhớ nhà quay quắt… Nói đi ăn nhà hàng song Chiêm lại đưa Đông vào Taco Bell. Lần đầu tiên được thử món ăn của dân Mễ, Đông khen ngon vì đói và lạ miệng.
Riêng Chiêm trong bụng lại mừng thầm. Từ khi về ở chung nhà với nhau, Đông tỏ ra thân mật và vui vẻ hơn. Dù đôi khi nàng cũng lộ ra vẻ gì buồn bã và u uất song chỉ thỉnh thoảng mà thôi.
Anh hi vọng với thời gian và sự chăm sóc, chiều chuộng, nâng niu của mình; tình yêu ngày xưa của nàng sẽ sống lại để hai đứa có thể lập gia đình với nhau. Ăn xong không biết nghĩ sao Chiêm không về nhà mà lại lái xe vào một công viên vắng người.
- Mình đi đâu vậy anh Chiêm?
- Đi vào công viên cho Đông tập lái xe...
Ngừng xe lại trên con đường vắng xong tắt máy, Chiêm cười nói với Đông ngồi bên cạnh.
- Mình đổi chỗ... Đông sẽ làm tài xế...
- Sao anh Chiêm gấp vậy?
Cười hì hì Chiêm cà rỡn một câu.
- Anh nóng lòng muốn có cô tài xế khả ái và trẻ đẹp lái xe chở anh đi chơi mà...
Hai người đổi chỗ cho nhau. Vừa ngồi vào ghế tài xế, không đợi Chiêm nói Đông tự động cài dây an toàn. Sau đó Chiêm chỉ cho nàng tỉ mỉ từng chi tiết nhỏ như vặn chìa khóa, cái nào là chân ga, cái nào là chân thắng, nhìn vào đồng hồ để biết tốc độ của xe, bẻ cần ra dấu hiệu khi quẹo trái hay phải... Tất cả đều được anh giảng giải rành mạch và làm thử cho Đông thấy kết quả. Chậm chạp và run rẩy, Đông khởi động máy rồi kéo cần số. Chiếc Mustang từ từ lăn bánh. Chiêm hơi mỉm cười khi thấy thái độ khẩn trương của Đông.
- Đông thấy cái bảng bên đường không?
- Dạ thấy...
- Nó chỉ 25 dặm một giờ. Như vậy Đông phải chạy đúng tốc độ của bảng chỉ đường. Chạy nhanh hơn thời bị phạt mà chạy chậm quá sẽ cản trở lưu thông. Em đang chạy bao nhiêu vậy?
Đông trả lời nhỏ khi nhìn vào đồng hồ chỉ tốc độ.
- Dạ hình như là 15... Anh muốn Đông chạy nhanh hơn hả anh?
- Không phải anh muốn mà luật đi đường bắt Đông phải chạy 25 dặm một giờ... Có anh ngồi bên cạnh Đông đừng sợ...
- Dạ... Có anh Chiêm ngồi bên cạnh Đông hổng sợ mà run… Nói xong nàng từ từ tăng tốc độ lên gần tới 25. Gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, Chiêm nói trong tiếng cười.
- Đông cứ tự nhiên đừng sợ...
Thấy Đông nắm tay lái chặt cứng bằng hai tay, anh cười hì hì và nói giỡn cố ý làm giảm đi sự căng thẳng của nàng trong lúc đang lái xe.
- Đông nắm tay lái cứng ngắt như đang nắm đầu anh vậy... Nắm nhẹ thôi...
Không nhịn được Đông bật lên tiếng cười.
Nhờ vậy nàng cảm thấy bớt căng thẳng và lo âu. Ném cái liếc sắc hơn dao cau sang ông thầy dạy lái xe, giọng nói của nàng nhuốm chút tình tứ và âu yếm.
- Anh Chiêm coi chừng đó... Mai mốt Đông sẽ nắm đầu anh Chiêm còn chặt hơn bây giờ nắm tay lái xe...
Chiêm khom người ôm bụng cười ra nước mắt. Dứt cơn cười anh quay sang Đông đang chăm chú lái xe.
- Nhìn Đông lái xe anh có cảm tưởng như Đông đang ôm người yêu trong lòng...
Mặt hồng lên vì thẹn thùng, Đông cười giả lả.
- Đông đang nghĩ tới lúc ngồi câu cá với ông thầy giáo của quận Giồng Trôm...
Chiêm cười im lặng như hồi tưởng lại đoạn đời đã qua. Nhờ đường vắng không có xe cộ và người đi lại nên Đông có thể điều khiển cho xe chạy thẳng chứ không còn đảo qua lượn lại.
Chiêm cũng thôi cười nói, ra lệnh cho nàng quẹo phải, quẹo trái, quẹo vòng chữ U, đổi hướng rồi cuối cùng đậu vào bãi đậu xe. Nghe Đông thở phào, Chiêm bật cười.
- Mệt hả?
- Dạ mệt... Còn hơn quánh giặc nữa...
- Thôi đủ rồi. Bây giờ mình đi về nhà...
Không đợi Chiêm nói dứt câu, Đông vội rời tay lái.
- Anh Chiêm lái đi... Em hổng lái đâu... Thấy xe chạy ào ào ghê quá...
Một tháng sau. Thiếu chút nữa Đông đã nhảy cỡn lên khi vị giám khảo báo nàng đã vượt qua phần thi thực hành của bằng lái xe. Chiêm đón nàng bằng nụ cười cùng câu hỏi.
- Đậu rồi hả... Nhìn cái mặt tươi rói của Đông, anh biết liền.
- Dạ đậu rồi... Anh Chiêm thưởng gì đây?
Trong lúc chờ lấy bằng lái xe, Chiêm nói như anh đã có sẵn dự tính trong đầu.
- Mình đi núi chơi... Đông có thấy núi lần nào chưa?
- Dạ chưa... Em chưa bao giờ thấy rừng hay núi. Đẹp lắm hả anh Chiêm?
- Đẹp mà mát nữa... Núi mình đi có tên Smoky, nằm trên độ cao năm ngàn bộ, tương đương với 1500 thước. Anh nghĩ chắc cao cỡ Đà Lạt bên mình...
Cầm lấy bằng lái xe, nếu không có ai chắc Đông phải đưa lên miệng hôn nó một cái. Bây giờ nàng đã có chút tự do, muốn đi đâu thì đi mà không cần nhờ Chiêm đưa đón nữa. Rồi đây nàng sẽ đi học Anh ngữ, thi lấy bằng GED sau đó ghi danh vào đại học. Tương lai của nàng bắt đầu mở ra. Đưa bằng lái xe lên khoe, Đông cười nhìn Chiêm.
- Đông cám ơn anh nhiều... Hổng có anh chắc còn lâu lắm...
Gật đầu như hiểu ý, Chiêm cười nhẹ.
- Hổng có anh, sớm muộn gì Đông cũng làm được mà... giống như bao nhiêu người khác… Hai người song song ra cửa. Nắng cuối tháng bảy vàng cháy làm cho Đông phải đeo kính mát lên. Không khí nóng hừng hực vì không có gió.
Chiêm lái xe chầm chậm trên con đường đông xe cộ vào chiều thứ sáu. Thấy anh trầm tư nghĩ ngợi, Đông cũng im lặng ngắm cảnh bên đường.
Đối với nàng người và cảnh ở đây vẫn còn nhiều xa lạ.
- Anh Chiêm nghĩ gì vậy?
- Nhớ nhà... Sống ở đây cũng lâu mà lắm khi anh cảm thấy như mình mới tới. Có những lúc ngồi trong sở nhìn qua cửa sổ thấy mây đen kéo về anh chợt nhớ tới Giồng Trôm. Anh nhớ tiếng chim dòng dọc kêu... Thèm được thấy bông sao quay vòng vòng trong không khí của buổi trưa hè im vắng rồi bỗng dưng tiếng hò của ai kia vẳng lên trong trí tưởng của mình: '' Bến Tre gái đẹp thật thà... Nói năng nhỏ nhẹ mặn mà có duyên...
Thấy Đông mấp máy môi định nói, Chiêm cười nhìn nàng rồi bồi thêm hai câu '' Chẳng chè, chẳng chén sao say?... Chẳng thương, chẳng nhớ sao hay đi tìm...'' Câu ca dao sau cùng khiến cho Đông bồi hồi.
Nếu không thương nhớ anh thời tại sao nàng phải vất vả đi tìm bất kể hiểm nguy. Nàng bỏ tất cả để đi tới một phương trời vô định chỉ vì muốn thấy lại khuôn mặt, nụ cười, giọng nói của người lính đã nói với nàng câu '' Thà tha lầm còn hơn bắt lầm '' hay câu '' Anh không thể giết một người mà anh thương yêu... Chẳng thà để người ta phụ mình hơn mình phụ người ta..'' Những câu nói khiến nàng suy nghĩ hoài để cuối cùng nhận ra tính nhân bản chứa trong câu nói và nhất là của người đã nói ra câu nói.
Còn đang mơ màng, nàng lại nghe giọng hò ngọt hơn nước dừa xiêm của chàng trai Sài Gòn đã phải lòng con gái Bến Tre.
- Chợ Bến Thành đèn xanh đèn đỏ, Anh nhìn cho tỏ thấy rõ đèn màu; Yêu em anh đâu kể sang giàu, Rau dưa mắm muối có nơi nào hơn em...
Đông quay qua nhìn ông tài xế bằng ánh mắt tuy buồn song ẩn chứa sự dịu dàng và âu yếm mà nàng có thể có được. Hiểu được điều đó Chiêm cười, nghiêng người thì thầm vào mái tóc thơm mùi hoa dừa, hoa cau và hoa mãng cầu.
- Sông Cửu Long chín cửa hai dòng, Người thương anh vô số, Nhưng anh chỉ một lòng với em...
Tới đây thời cô gái tóc dài làng Lương Hòa phải lên tiếng bằng hai câu ca dao.
- Anh về, em nắm vạt áo, em la làng, Phải để chữ thương, chữ nhớ, lại giữa đàng cho em...
Chiêm bật lên tiếng cười vui thích khi nghe lời đối đáp của người con gái mà mười năm về trước anh biết có tâm hồn thật nhiều tình tự quê hương. Chúm chiếm cười anh cất tiếng hò mà nghe xong Đông khom người cười sặc sụa.
- Đèn Cầu Tàu ngọn lu ngọn tỏ, Anh trông không rõ, anh ngỡ đèn màu.
Rút gươm đâm họng máu trào, Để em ở lại, em kiếm thằng nào hơn anh...
Chưa dứt cơn cười nàng lại rủ ra cười tiếp, mà cười ra nước mắt vì cái giọng hò tếu của Chiêm.
- Hò ơ… Đèn Châu Đốc không khơi mà tỏ...
Đèn Mỹ Tho gió thổi không mờ...
Anh về trải chiếu bàn thờ...
Rước em về lạy...
Dứt cơn cười nàng mở đôi mắt long lanh buồn nhìn Chiêm với vẻ ngạc nhiên.
- Cái gì mà '' rước em về lạy...'' hổng chịu đâu...
Cười hắc hắc Chiêm phang liền câu cuối.
- Hò ơ…, rước em về lạy ông bà để anh cưới em...
Mặt đỏ bừng vì bị mắc mưu Chiêm, Đông nguýt anh một cái rồi thì thầm.
- Hò ơ... hò... Anh thương em thì anh ráng mà chờ...
Khi nào em hết khờ... hò ơ... hò... em lấy anh...
Chiêm cười sằng sặc. Cầm tay lái bằng tay trái, tay kia anh điểm mặt Đông.
- Cái này hổng phải ca dao... Em đặt ra phải hông?
Cô gái làng Lương Hòa cười chúm chiếm.
- Má em dạy như vậy đó. Còn khờ mà lấy chồng thì bị chồng ăn hiếp...
- Bị chồng ăn hiếp hay ăn hiếp chồng...
Chiêm quẹo xe vào khu nhà của mình. Mở cửa xe bước xuống đứng nhìn cây bằng lăng nở hoa từng chùm màu tim tím, Đông chợt nhớ tới màu hoa ô môi sau nhà mình ở Lương Hòa.
Ngước nhìn lên bầu trời xanh cao nàng thở dài nhè nhẹ. Nhà ở đây đẹp mà sao nàng lại nhớ căn nhà lá của mình. Đường ở đây thênh thang mà sao nàng lại thèm đi chân không trên con lộ đất màu nâu. Hoa ở đây đẹp mà sao nàng vẫn thương màu tím của hoa lục bình trôi theo con nước lớn nước ròng của dòng sông Bến Tre.
Sống ở đây an nhàn thảnh thơi mà cũng có lúc buồn rã hồn ra. Thức ăn ở đây thừa thịt dư bơ đủ sữa, mà sao nàng vẫn thèm tô canh chua lá me non nấu với cá rô, cá bóng dừa kho tộ ăn với rau càng cua trộn giấm. Không biết bao lâu nàng mới thích nghi, hội nhập vào xã hội xa lạ này. Chắc phải lâu lắm và có thể không bao giờ.
Đông ứa nước mắt. Nàng cảm thấy lẻ loi, lạc lõng, bơ vơ tựa như người không một chỗ để đi và không một chỗ để về. Hồi còn ở trong trại tị nạn, nàng chỉ cầu mong được thoát ra khỏi đời một người tị nạn, mệt mỏi chờ đợi và không hi vọng về tương lai. Đi đâu cũng được. Ở đâu cũng được. Nghèo khổ cũng được, miễn là thoát khỏi trại tị nạn. Tuy nhiên bây giờ lại khác. Dù đời sống chưa ổn định song nàng cũng không phải lo lắng nhiều về tương lai của mình. Có lẽ khi nhu cầu vật chất đã tạm đủ thời nhu cầu về tinh thần lại trở nên cần thiết và cấp bách hơn.
Buổi chiều tới thật chậm. Hơn tám giờ tối mà mặt trời vẫn còn le lói sau khu rừng thông xanh ngút ngàn. Mùi thơm của dầu thông làm cho Đông cảm thấy sảng khoái và lâng lâng say. Xa đằng kia, không xa lắm để nàng có thể thấy rõ những ngôi nhà cất trên sườn đồi cao cheo leo.
Chiêm nói ở đây gần giống như Đà Lạt. Nàng chỉ cười vì suốt đời có bao giờ được đi xa đâu. Chưa bao giờ nàng vượt qua khỏi con sông Mỹ Tho trừ chuyến đi quá nửa vòng trái đất để tới một nơi vô cùng xa lạ. Người ở đây khác với nàng về màu da. Lạ sắc tóc. Khác ngôn ngữ. Lạ phong tục tập quán. Lạ nhiều thứ lắm. Họ có nhiều cái hay đáng cho nàng học hỏi. Điều mà nàng nhận thấy đầu tiên đó là sự lịch sự và trật tự của người bản xứ. Tới đâu cũng xếp hàng trật tự.
Không có chen lấn và giành giật. Họ xem trọng đàn bà và trẻ em. Ở đâu cũng dành cho trẻ em và đàn bà trước nhất. Nhờ người khác làm điều gì cho mình thì nói please. Còn người khác làm điều gì cho mình thì nói thank you. Muốn xin điều gì, cái gì thì nói may i... Phải chăng tính lịch sự và trật tự phát ra từ ý thức tự trọng bản thân và lâu dần trở thành một đặc tính của họ.
- Đông buồn hả?
Chiêm lên tiếng khi bước ra sân. Đông quay lại cười.
- Hổng buồn mà cũng hổng vui... Ngồi ngắm cảnh đẹp...
Ngồi xà xuống bên cạnh Đông, Chiêm nói nhỏ.
- Khi người ta ở vào trạng thái không buồn không vui là người ta có cái gì khúc mắc...
- Anh Chiêm nghĩ như vậy?
Chiêm gật đầu. Nhìn người bên cạnh, anh nói như nói với chính mình.
- Anh cũng có những lúc như vậy... Cảm thấy trống rỗng...
Dù Chiêm không nói nhiều song Đông cũng gật đầu như hiểu anh muốn nói tới điều gì.
- Ở đây yên tịnh...
Đông cười nói bâng quơ. Chiêm gật đầu.
- Anh gọi đó là sự tĩnh lặng...
Bóng tối từ từ phủ xuống khiến cho Đông chỉ còn nhìn thấy rất mờ hình dáng thân cây cổ thụ cách mình mươi thước. Gió rì rào hàng cây thông thành âm thanh miên man hoài hủy.
- Anh Chiêm nhớ nhà hông?
- Nhớ chứ?
- Nhớ nhiều hay ít?
Chiêm cười nhỏ.
- Chỉ nhớ... Đông biết nhớ nhung không đếm được mà. Cũng như anh thương má anh nhiều, nhưng ngay bây giờ bảo anh diễn tả ra má anh như thế nào thời anh chịu. Dường như hình ảnh của bà bàng bạc trong không gian và luôn cả trong trí tưởng của anh nên trở thành cái gì lung linh và mơ hồ...
Chiêm ngừng nói. Anh có cảm giác Đông đang nhìn mình. Quay qua anh thấy đôi mắt buồn long lanh nhạt nhòa trong bóng tối.
- Có những người mình đã gặp rồi xa lìa song mình vẫn nhớ. Hình bóng của họ mình vẫn còn nhớ song không thể hình dung ra được...
- Khi mình xa nhau anh Chiêm có hình dung ra Đông?
- Có... Phải nói còn quá sớm để anh quên được Đông. Anh không cần tưởng tượng, hình ảnh của Đông cũng hiện ra...
Đông cười lặng lẽ trong bóng tối. Khi cười, nàng cúi mặt xuống để cho Chiêm không thấy mình cười. Cơn gió lạnh lốc tới làm cho nàng rùng mình. Cảm nhận được điều đó Chiêm lên tiếng.
- Mình vào nhà đi... Ở trên núi cao đêm lạnh lắm...
Đông nũng nịu và vòi vỉnh.
- Hông… Em muốn ngồi thêm chút nữa… Vừa nói nàng vừa tựa đầu vào vai Chiêm.
Khẽ hôn lên mái tóc thoang thoảng hương dịu dàng, anh vòng tay xiết chặt lấy thân thể mềm ấm của người yêu. Trong màn đêm mông lung và không khí tịch mịch, họ lắng nghe tiếng gió rì rào rừng cây mang theo mùi hương bàng bạc tắm đẵm trong đó chút hơi sương của núi rừng.
- Đông lạnh chưa?
- Dạ lạnh… - Chịu vào nhà chưa?
- Dạ chịu… - Đông mà không chịu thì anh cũng cõng em vào nhà… Đông cười khúc khích đứng dậy. Nàng lẩm bẩm khi thấy Chiêm lùi lại nhường cho mình đi trước. '' Ảnh nhiễm tính lịch sự của người Mỹ...''.
Leo ba bực thang nàng dừng lại như đợi anh mở cửa nhường cho mình vào trước. Khóa cửa và cài chốt cẩn thận, anh đi tới chỗ tủ lạnh nhỏ đặt trong góc nhà bếp.
- Đông uống gì không?
- Dạ nước lạnh...
- Bộ hổng có nước gì khác sao mà Đông cứ uống nước lạnh hoài vậy...
Tới ngồi đối diện với máy truyền hình, Đông cười.
- Tại Đông quen uống nước lạnh rồi. Quen lâu thành ra khó bỏ...
Quay đầu lại thấy Chiêm cười định lên tiếng, nàng hỏi liền.
- Anh Chiêm có nước gì?
- Nước cam, nước nho, táo và sữa tươi...
- Em uống sữa tươi bị đau bụng. Thôi anh Chiêm lấy cho em ly nước cam đi...
Gật đầu Chiêm bước tới tủ lạnh rót hai ly nước cam xong đem lại đưa cho Đông mà không chịu đặt lên bàn như cố tình bắt nàng phải cầm lấy. Hai bàn tay của hai người chạm nhau.
Chạm nhẹ thôi song cũng đủ gây chút cảm giác khiến cho Chiêm run tay, còn Đông phải cúi xuống nhìn vào bàn chân của mình để che giấu xúc động. Cầm ly nước cam chưa vội uống, Đông mơ màng hồi tưởng lại lần đầu tiên Chiêm cầm lấy bàn tay của mình. Có lẽ Chiêm không bao giờ có ý nghĩ như nàng '' để cho người con trai cầm tay mình là dấu hiệu của một gởi trao và hứa hẹn tình cảm bền lâu '' - Ngon không Đông?
- Dạ...
Chiêm hỏi và Đông trả lời gọn một tiếng. Đó là tiếng mà Chiêm nhận thấy Đông thường dùng để trả lời câu hỏi của mình. Câu trả lời như một nhẫn nhục, chấp nhận và chịu đựng của một người đã trải qua nhiều đắng cay trong cuộc sống. Ánh mắt buồn u ẩn, nét mặt xa vắng, nụ cười như có nước mắt; tất cả tạo nên một điều gì khúc mắc, trắc trở được che đậy và giấu kín.
Uống cạn ly nước cam, Chiêm đứng dậy.
- Đi ngủ... Phòng có hai giường... Anh một giường còn Đông một giường. Giường ai người đó ngủ...
Đông im lặng nghe Chiêm nói. Đặt ly nước cam còn một chút xuống bàn nàng cũng đứng lên. Đợi cho Chiêm bước đi nàng mới theo sau lưng. Sau khi thay quần áo, đánh răng và rửa mặt, Chiêm leo lên giường nằm đọc sách. Lát sau Đông từ phòng tắm bước ra. Nhìn nàng súng sính trong bộ quần áo ngủ mới tinh, Chiêm tủm tỉm cười. Bắt gặp nụ cười của anh, nàng càng thêm bối rối và ngượng ngập.
- Anh cười gì vậy?
- Đâu có cười...
- Có mà...
- Nếu có chắc không phải cười em đâu...
Không hỏi nữa Đông leo lên giường. Kéo mền lên tận cổ, nàng cầm lấy cuốn Reader's Digest. Chiêm khuyên nàng nên đọc sách báo bằng tiếng Anh. Điều đó có lợi cho việc học Anh ngữ.
- Giường rộng quá...
Đông nói bâng quơ. Đang nằm đọc sách ở giường bên kia, nghe Đông nói như vậy Chiêm bật cười hắc hắc. Tằng hắng tiếng nhỏ anh cất giọng hò.
- Trời mưa mát đất, con cá lóc (nó) thoát khỏi nò Cả tiếng kêu người nghĩa trên bờ, Vậy chớ giường ai có rộng...
hò ơ... hò... cho tôi ngủ nhờ một đêm...
Cái giọng hò vịt xiêm cồ của Chiêm khiến cho Đông phải lấy tờ báo đưa lên che miệng lại cốt ý không cho anh thấy nàng cười.
- Hò ơ... hò...
Giường tôi có rộng... hò ơ... hò...
Cũng hổng cho ai ngủ nhờ đâu...
Đặt cuốn tiểu thuyết xuống nệm, quay đầu qua thấy Đông mền kéo tận cổ, Chiêm cười đùa.
- Coi chừng lạnh đó... Đông ngủ một mình coi chừng lạnh cóng người luôn...
- Hổng có lạnh đâu... Anh Chiêm biết em tên Đông mà...
Nói xong Đông vặn tắt ngọn đèn ngủ của mình. Chiêm cũng vậy. Căn phòng sáng mờ mờ.
- Good night...
Chiêm cười nói bằng tiếng Anh. Xoay người nằm nghiêng Đông nói nhỏ.
- Dạ... Anh Chiêm ngủ ngon nghen...
Căn phòng chìm vào yên tịnh song mơ hồ có tiếng gió rung rừng thông thành âm thanh buồn buồn.