Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Pennac
Thể loại: Truyện Ngắn
Dịch giả: Nguyễn Minh Hoàng
Biên tập: Little Rain
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
12. Tôm Luộc, Củ Cải Và Mặt Trời
ôm sau, quả nhiên có nhiều người đến tìm Khịt Mũi . Khoảng hơn một chục ông bà chủ tranh nhau Khịt Mũi . Người thì bảo là mình đến sớm nhất, kẻ thì gân cổ cãi rằng chính họ mới là người đến sớm. Chỉ còn mỗi việc thượng cẳng tay hạ cẳng chân với nhau.
Thế rồi lại im lặng như tờ. Và chờ đợi. Lông Xù và Cún Bụi đã được chuyển đến dãy chuồng ngày thứ ba. Chúng ở đấy cả ngày. Bên ngoài, mặt trời đang lặn dần, kéo theo hy vọng cũng lịm tắt .
Lông Xù nói :
-Đã đến lúc chúng mình phải tỏ ra can đảm rồi đây.
-Vâng, đúng thế. Cún Bụi đáp. Rồi nó nép sát vào bộ lông rậm rạp của Lông Xù .
Cánh cổng mở ra.
Lông Xù nói:
-Đã đến giờ rồi đấy.
-Vâng. Đã đến giờ rồi. Cún Bụi nói. Và nó dúi hẳn đầu vào bộ lông rậm rạp của ông bạn già.
Lông Xù dịu dàng mắng khẽ:
-Phải dũng cảm chứ! Ngẩng đầu lên. Tất cả những thứ khác có thể mất nhưng lòng dũng cảm thì chúng ta nhất định không thể mất.
Cún Bụi vội ngẩng cao đầu. Nó ngồi giữa hai chân của Lông Xù . Cả hai chăm chú nhìn ra phía cánh cổng đang mở rộng, để lộ ra cảnh hoàng hôn với ráng chiều đỏ ngầu như máu.
Nhưng tiếng vào trại không phải là chiếc xe tải màu đen. Đó là một thứ khác. Ba người. Một ông to cao, mặc quần sooc, người đỏ ửng như tôm luộc, vẻ mặt hằm hằm tức giận. Một bà gầy như que tăm, đội mũ có cài hoa, người trắng bệch như củ cải và vẻ mặt cũng hầm hầm. Đi giữa là vật kỳ lạ nhất mà Cún Bụi chưa thấy bao giờ: Một con bé, bé tí xíu. Tóc đỏ hoe, thẳng đơ như bó đũa và trông như những tia mặt trời bao quanh đầu con bé táo. Hai bàn tay bé xíu nắm chặt lại như hai quả đấm. Và một cái mồm đang ngoác ra hết cỡ để hét:
-CON MUỐN CÓ NGAY MỘT CON CÚN!
Theo sau ba vị khách là ông giám đốc trại, vẻ mặt lúc nào cũng nhân từ.
Lông Xù càu nhàu:
-Lại gì nữa đây!
Từ trong chuồng sắt, câu trả lời vang lên đồng loạt:
-Bọn du khách!
Nghe đến hai tiếng “du khách”, bọn chó trong trại nhảy chồm lên gây ra một cảnh hỗn loạn chưa từng thấy.
-Cút ngay, bọn du khách kia!
-Xéo đi!
-Tụi này bị tóm vào đây cũng vì các người đấy!
-Quyết định ngày 1 tháng Bảy của thành phố cũng chính vì các người!
-Du khách là hiểm họa đối với chúng ta!
-Đưa mấy tên du khách vào đây cho tớ ăn tươi nuốt sống!
Nhưng trong đám huyên náo đó, người ta chỉ nghe rõ duy nhất một thứ: tiếng hét vọng ra từ con bé mặt trời:
-CON MUỐN CÓ NGAY MỘT CON CÚN!
Ông Tôm luộc giữ giọng bình tĩnh:
-Đừng la to như thế, con sẽ có một con cún ngay mà.
Bà Củ Cải dỗ dành:
-Con không thấy xung quanh con toàn chó là chó à?
-CON MUỐN CÓ NGAY MỘT CON CÚN!
-Biết rồi… chúng ta biết rồi. Bố mẹ sẽ chọn cho con một con.
-KHÔNG! CON MUỐN TỰ CHỌN MỘT MÌNH!
-Ừ, ừ… Con cứ chọn một mình đi… Này, con thấy con kia thế nào? Đẹp phải không? Hình như là chó xù đấy!
-CON KHÔNG THÍCH CHÓ XÙ!
Ban đầu, những tiếng la hét của con bé khiến cả bọn sững sờ, nhưng bây giờ, cả lũ đã lấy lại thái độ thù địch ban nãy. Có anh nhảy chồm vào cửa chuồng, có anh đập đầu côm cốp vào tường và tất cả tranh nhau sủa:
-Đủ rồi đấy!
-Bảo con bé câm mồm lại!
-Cút nhanh!
-Đừng làm khổ người khác nữa đi!
-Tắt loa phóng thanh đi!
-Đả đảo con bé to mồm!
Nhưng, trên tất cả những tiếng đó:
-KHÔNG! CON KHÔNG MUỐN MỘT CON CHÓ PHỐC!
Chỉ có Lông Xù và Cún Bụi là vẫn im lặng. Tiếng hét của con bé mặt trời cứ xoáy vào tai khiến Lông Xù và Cún Bụi nghiến răng ken két: nhưng cả hai vẫn im lặng. Chúng đưa mắt nhìn bộ ba đang bước lại gần. Tự nhiên, Cún Bụi nép sát hơn nữa vào giữa hai chân của Lông Xù.
Thế rồi, đột nhiên, bộ ba đứng lại. Ngay trước cửa chuồng Cún Bụi.
-CON MUỐN CON CÚN NÀY!
Bà Củ cải hỏi :
-Con Béc-giê lông xù phải không ? Ý kiến hay đó con. Trông cũng đẹp đấy. Anh thấy thế nào anh yêu ?
Tôm luộc nhìn ra chỗ khác trả lời :
-Con nào cũng được, kể cả hươu cao cổ, miễn sao chuyện này kết thúc…
-KHÔNG ! KHÔNG PHẢI CON ĐÓ, CON NÀY CƠ !
Ngón tay bé xíu của con bé Mặt trời run run chỉ vào Cún Bụi.
Bà Củ cải kêu lên :
-SAO ? CÁI CON XẤU XÍ NÀY Á ?
-ĐÚNG THẾ ! CON ẤY ĐẤY !
-KHÔNG CÓ CHUYỆN ĐÓ ĐÂU CON !
-CHỈ CON ĐÓ THÔI VÀ KHÔNG CON NÀO KHÁC !
-KHÔNG BAO GIỜ !
Trong cơn giận, tiếng hét của bà Củ cải cũng kinh khủng như đứa con gái. Nhưng Cún Bụi không còn nghe thấy gì nữa. Nó xoay mình lại, cúi đầu xuống, rúc vào bụng Lông Xù, nó nói liền một mạch qua kẽ răng :
-Không, cháu không muốn thế, cháu muốn ở lại đây với bác. Cháu không muốn xa bác… Đừng để họ bắt cháu đi…
Lông Xù cố nén cảm xúc nói với Cún Bụi :
-Đừng ngốc như vậy cháu ạ, đó là may mắn của đời cháu, đừng bở lỡ cơ hội tốt.
-Không được. Cháu quyết không xa bác ! Cún Bụi nói xong liền bất ngờ nhảy xổ vào cửa chuồng, nhe cả mấy chiếc răng nhỏ ra, như thể sắp ăn thịt cả Tôm luộc, bà Củ cải và Mặt trời.
Bà Củ cải vừa kêu vừa lùi lại mấy bước :
-LẠI CÒN THẾ NỮA ! NÓ BIẾT CẮN !
-HAY ! HAY ĐẤY ! NÓ BIẾT CẮN! CON MUỐN MỘT CON CHÓ THẬT DỮ! CON MUỐN CON NÀY!
Cún Bụi Đời Cún Bụi Đời - Daniel Pennac Cún Bụi Đời