Số lần đọc/download: 1196 / 20
Cập nhật: 2016-04-22 16:42:05 +0700
Chương 12
T
ới khi điền chủ Thestle và gia đình xuất hiện thì Tobias đã được đưa về phòng trẻ, và toàn bộ mọi người đều đã uống hết ba cốc rượu rum-pân. Villiers không thể hiện chút dấu hiệu say xin nào, nhưng Anne đi lại hơi lảo đảo. Eleanor tự hào rằng mình có thể uống được kha khá rượu vang, nhưng cô đang dần nhận thấy rằng rum-pân không giống vang.
Đầu cô quay mòng mòng và cô phải kìm lại cảm giác bốc đồng muốn cười toe toét. May thay, mẹ cô đã xuất hiện trở lại và đảm nhận vai trò chủ nhà khi Lisette thậm chí còn chẳng thèm đứng dậy chào đón vị điền chủ. Lisette, ngồi trên một cái ghế cạnh Eleanor, đã trò chuyện mà gần như không thèm thở, suốt hai mươi phút.
Thật đúng là, Eleanor nghĩ ngợi một cách đa cảm, Lisette đã bị giới thượng lưu hiểu nhầm ghê gớm. Gần như lúc nào cô ta nói chuyện cũng dễ hiểu mà. “Lisette”, Eleanor nói, cắt ngang. “Chị không định một ngày nào đó sẽ lấy chồng sao?” “Tất nhiên là chị có kế hoạch cưới chồng. Chị đã đính hôn, em chưa biết điều ấy sao?” Eleanor ngồi thẳng dậy. “Chị đã đính hôn sao? Với ai?” “Anh trai của Roland”, Lisette nói, vẫy tay chào ngài điền chủ và con trai ông ta. “Cha chị và cha anh ta đã sắp xếp cuộc hôn nhân ấy nhiều năm trước. Anh ấy tên là Lancelot.” Việc đính ước hẳn đã được sắp xếp khi cả hai vẫn còn nằm nôi, dựa vào cái vẻ lịch sự ngượng ngùng mà vị điền chủ gật đầu về hướng Lisette.
“Roland và Lancelot… Không ngạc nhiên khi Roland trở thành một nhà thơ. Lancelot đâu?” “Mấy năm trước anh ấy đã lên đường đi du lịch”, Lisette nói với vẻ thờ ơ. “Khi anh ấy quay lại, chị nghĩ là bọn chị sẽ cưới. Chị khá thoải mái với hoàn cảnh hiện tại. Hoặc nếu chị gặp một người mà chị thích hơn Lancelot, chị sẽ cưới anh ấy.
Điền chủ chắc cũng chẳng bận tâm đâu.” “Chị nghĩ gì về việc cưới Villiers, ví dụ thế?” “Villiers?”, Lisette dường như đã quên mất anh ta là ai, nên Eleanor chỉ tay về phía công tước. Anh đang đứng quay lưng về phía họ, trò chuyện với Anne. Cô không biết vì sao Anne lại mê mẩn vai anh đến vậy.
Cô thích đùi anh hơn. Các cơ bắp của anh quá thể phi đạo đức, nhìn cái cách chúng kéo căng lớp vải quần của anh mà xem. “À, Leopold”, Lisette nói. “Chị tưởng em đã quyết định cưới anh ta, Eleanor. Chị chắc chắn là lúc nãy em đã nói như vậy.” “Anh ấy thật sự đã hỏi cưới em mà”, Eleanor nói tự vệ.
“Thật sao? Khi đó anh ấy trông ngạc nhiên lắm”, chẳng có đến một chút xíu chỉ trích trong giọng Lisette. Rõ ràng, nếu cô ta muốn cưới ai đó, cô ta chỉ cần tuyên bố luôn về lễ cưới sắp đến là đủ. “Không, chị không muốn cưới Leopold.” Eleanor cảm thấy nhẹ cả người.
Chậc, tất nhiên cô thấy nhẹ nhõm là phải khi đã mất trí và tuyên bố ý định kết hôn với Villiers, dù rằng cô sẽ rút lui nếu Lisette có cảm tình mạnh mẽ với công tước. Có lẽ thế. “Anh ấy có mái tóc đáng yêu”, Lisette nói. “Chị thật sự chưa từng nghĩ về anh ấy với tự cách người chồng”, cô ta nghiêng đầu sang một bên và nhìn anh chăm chú.
“Vì sao chị lại nghiêng đầu?” “Con người rất thú vị khi được nhìn nghiêng”, cô ta nói. “Cứ lấy Leopold làm ví dụ. Mũi anh ấy thậm chí còn to hơn khi nhìn nghiêng.” Eleanor nghiêng đầu nhưng bị đổ sang bên nên cô nhanh chóng ngồi thẳng lại. Hẳn là do sâm-panh hoà cùng rum-pân tạo nên.
“Chị sẽ không phiền lòng nếu cưới Leopold”, Lisette tiếp tục. “Leopold và Lisette nghe khá hay khi đi cùng nhau. Gần bằng Lancelot và Lisette. Quan trọng hơn, chiều nay anh ấy đã cứu chị thoát khỏi một con chó khá dữ”, cô ta nhìn Eleanor. “Em đã nghe về chuyện xảy ra với chị chưa nhỉ?” Eleanor gượng cười.
“Đó là chú chó của em, nhớ không chị yêu?” Lisette chớp mắt. “À, tất nhiên là thế!”, nụ cười của cô ta hơi gượng gạo. “Chị đã sợ chó từ khi chị bị một con chó lai tấn công ở sân làng. Nó to gần bằng một con sói, đang đói gần chết. Dân làng đã phải bắn nó đấy.” “Chuyện đó hẳn phải khủng khiếp lắm”, Eleanor lãnh đạm nói.
“Nhưng đó đâu phải chuyện chúng ta đang nói. Chúng ta đang nói chuyện cưới Villiers mà. Em biết không, chị sẽ cân nhắc về chuyện đó một cách nghiêm túc. Cảm ơn em vì đã gợi ý. Đôi khi cô Marguerite của chị phiền nhiễu kinh lên được. Em có biết là bọn chị gần như chẳng bao giờ có khách không? Chị cho là nhà em lúc nào cũng có người tới thăm, đúng không nào?” “Tuỳ lúc.” “Chị cảm thấy như thể linh hồn mình bị giam giữ nơi đây vậy”, cô ta vung tay và làm ly của Eleanor rơi xuống sàn.
“Ôi trời, hẳn là đến lúc ăn tối rồi”, cô ta nói, liếc nhìn chỗ rượu bị đánh đổ. “Chị sẽ bảo Popper là ông ta nên rung chuông ngay lập tức. Ăn tối thôi!”, cô ta cất tiếng gọi và vẫy tay với cả phòng. Tất cả đều ngẩng lên. Mẹ Eleanor rõ ràng là đang tận hưởng một cuộc trò chuyện dễ chịu với vợ ngài điền chủ.
“Đến giờ ăn rồi”, Lisette nói vui vẻ. “Eleanor đang trở nên ngà ngà say và vừa làm rơi ly rượu của mình.” Eleanor nhanh chóng ngồi thẳng lưng dậy và cố ra vẻ tỉnh táo. “Vì Popper không có ở đây, tôi sẽ bảo người hầu vậy.”, Lisette nói. Cô ta lao ra cửa và một giây sau họ nghe tiếng bữa tối được mang lên.
“Tiểu thư Lisette thật sự vô cùng tự nhiên”, Villiers nói, xuất hiện bên cạnh Eleanor. Giọng anh ta có nhiều vẻ ngưỡng mộ hơn cô mong muốn. “Cô ấy luôn có phẩm chất đó”, Eleanor nói. “Chúng ta dành quá nhiều thời gian cho các phong tục và lễ nghi”, anh ta nói trầm ngâm. Lễ nghi chắc chắn không phải thế mạnh của Lisette, nhưng Eleanor lặng thinh.
Điền chủ Thestle là một người đàn ông cao, gầy, ông ta rắc phấn lên tóc dày đến mức những hạt phấn nhỏ cứ liên tục rụng lên vai rồi trượt xuống sàn, như thể chúng đi dọc sườn núi. Ông ta mang đôi mắt u sầu làm Eleanor liên tưởng tới Hàu sau khi không thể kiềm chế được “nỗi buồn” rồi bị ăn mắng.
Bà vợ thậm chí còn cao hơn cả ông ta và chắc chắn là có đôi vai rộng hơn. Lạ thay, hai bậc phụ huynh tầm thường đó lại sinh ra một cậu con trai đẹp ngỡ ngàng. Với nụ cười rạng rỡ, Lisette giới thiệu Eleanor với ngài Roland. “Tiểu thư Eleanor, chị biết rằng em sẽ rất vui khi gặp Roland. Hay Roly-Poly[1], như bọn chị hay gọi anh ấy. Roly, anh vui lòng hộ tống tiểu thư Eleanor về ghế ngồi được chứ?”
Ngài Roland rõ ràng là không muốn ai đó nhắc lại biệt danh của mình. Anh ta nhìn Lisette với vẻ căm ghét khinh bỉ mà người ta dành cho một con rắn hổ mang có độc.
Chắc chắn là Eleanor hiểu được cảm xúc đó. Cô đang bắt đầu nhớ lại mình thấy căm ghét những chuyến đi chơi mùa hè tới điền trang Knole nhiều đến thế nào, trước khi mẹ Lisette mất và hai gia đình trở nên xa cách. Năm phút sau cô cảm thấy đỡ hơn nhiều, Roland không nhìn cô bằng cặp mắt lạnh lùng khiến cô cảm giác như anh ta đang thầm cười nhạo mình.
Lisette nói đúng về cái mũi La Mã của Roland, nhưng cô ta đã quên không mô tả cái mũi của anh ta đẹp đến mức nào khi đi kèm với bờ môi dưới sâu và cái cằm mạnh mẽ. Cằm Hy Lạp, không phải cô ta đã nói thế sao? Bất kể nó là cằm kiểu gì thì cô đều thích. Và Roland hình như cũng thích cô.
Họ tìm được bao nhiêu là chủ đề trò chuyện hấp dẫn đến mức cô phải tự nhắc mình quay đi và hỏi điền chủ thêm vài câu hỏi về lũ chim làm tổ trên gác chuông nhà thờ. Sự ngưỡng mộ trong mắt Roland thật dễ chịu. “Tôi hết sức ngạc nhiên khi trước đây chưa từng gặp em”, anh ta đang nói.
“Tôi thấy Almack[2] thật buồn tẻ”, Eleanor nói, lờ tịt sự thật là thứ tư nào cô cũng ở đó trong suốt mùa vũ hội vừa qua. Không một ai từng gặp Eleanor vào tháng Tư có thể nhận ra cô lúc này. “Quá nhạt nhẽo… Toàn người cũ, và ai cũng cố gắng cư xử tốt nhất.”
“Tôi hiểu rõ điều em muốn nói”, Roland nói, nhìn cô một cách khá e thẹn. Anh ta có hàng lông my đẹp. Cô nhận thấy chúng không dày như của Villiers nhưng dài và cong. “Em tiêu khiển cho bản thân bằng cách nào, tiểu thư Eleanor?”, anh ta chợt nhận ra mình vừa nói gì và đỏ ửng cả mặt.
“Tôi chắc chắn mình không nói ra điều đó với ý không đứng đắn.” Anne đáp lại anh ta từ bên kia bàn, một hành động vi phạm lễ giáo, nhưng đây chỉ là một bữa tiệc tối. “Eleanor làm việc mà mọi phụ nữ khác làm để giải trí.” Villiers liếc nhìn Eleanor và cô có thể thấy ánh cười trong mắt anh.
Anne rõ ràng là có xu hướng xấu đi sau khi uống cả đống rum-pân, chưa kể đến rượu sâm-panh. Popper dường như đã quyết định rằng cách tốt nhất để sống sót qua bữa tối là khiến các vị khách không mời say mềm. “Và nó là gì?”, Roland hỏi, trông mê mẩn một cách đáng yêu. Eleanor mỉm cười với anh ta.
Roland tươi trẻ và ngọt ngào như một trái đào mới chín. Dù chắc phải lớn tuổi hơn cô thì anh ta vẫn có vẻ trẻ trung hơn. Anh ta trông giống một người dễ dàng sa vào lưới tình. “Tất nhiên là chúng tôi quan sát đàn ông rồi”, Anne vừa nói vừa nấc một tiếng nhỏ, quý phái. “Đàn ông thú vị không để đâu cho hết.” Eleanor đã khám phá ra rằng nếu đưa người về phía Roland thì mắt anh ta sẽ lướt xuống ngực cô như thể không ngăn nổi mình làm vậy.
Và khi Roland ngẩng lên thì trong sâu thẳm ánh mắt của anh ta có một điều gì đó khiến cô bồn chồn trên ghế. “Tôi không tưởng tượng nổi lý do khiến em chưa kết hôn”, anh ta nói, hạ thấp giọng dưới tiếng trò chuyện rì rầm. Trong một khắc cô nao núng. Nếu thú nhận nguyên tắc chỉ cưới công tước của mình, cô sẽ giống một đứa ngốc hợm hĩnh.
Mặc khác, nếu thú nhận đang có một hôn ước mơ hồ với Villiers thì cô sẽ phải ngừng tán tỉnh. Thay vì quyết định tiết lộ hay giấu giếm, cô chuyển chủ đề về phía Roland. “Ngài làm gì để giải trí vậy, thưa ngài?” “Tôi sáng tác. Cả ngày lẫn đêm, tôi sáng tác thơ”, anh ta lại nhìn vào mắt cô, một cách thẳng thẳn.
“Tôi cảm thấy như thể chúng ta nhất định đã gặp nhau rất nhiều lần trong đời rồi, tiểu thư Eleanor.” Tim cô lỡ nhịp trước vẻ mãnh liệt dữ dội trong ánh mắt anh ta. “À… Tôi hy vọng thế.” “Tôi sáng tác thơ”, anh ta lặp lại. Một lọn tóc đen xoà xuống mắt và anh ta hất nó ra sau.
“Em đã bao giờ dọc những vần thơ của Richard Barnfield chưa?” “Tôi không đọc nhiều thơ”, cô thú nhận. “Vào lúc này tôi đọc được một nửa tập thơ trữ tình của Shakepeare, nhưng thấy chúng tiến triển thật chậm chạp.” Roland cầm cốc rượu sâm-panh của Eleanor lên và cúi người sát vào cô.
“Shakepeare cũng rất hay, nhưng tất nhiên tác phẩm của ông ấy đã rất lỗi thời. Tôi thích một dòng thơ tượng hình hơn nhiều. Môi nàng như những cánh hồng đỏ thắm lững lờ trôi trên chiếc cốc này… Và để lại vị nho ngọt ngào.” “Thật dễ thương”, cô nói như hụt hơi. “Anh viết nó ngay vừa xong đó sao?” Anh ta cười với cô, nụ cười đó thậm chí còn hấp dẫn hơn ánh mắt chăm chú của anh ta.
“Tôi sẽ phải nói dối em về điều đó mất, nhưng tôi lại không muốn nói dối em, không bao giờ”, anh ta đưa cô ly rượu. “Nếm xem. Mật ong từ những con ong vùng Hyblea, uống cùng với loại rượu này, sẽ rất đắng.” “Hyblea là nơi nào vậy?”, đó là Villiers, nói từ bên kia bàn một cách thô lỗ hệt như Anne vừa nãy.
Eleanor chớp mắt nhìn anh ta. Cô đang nằm gọn trong cái lưới được dệt bằng những vần thơ của Roland. Điều cuối cùng cô muốn là một cuộc thảo luận về địa lý. Cô cau mày và quay lại với chàng thi sĩ. “Hãy đọc nốt bài thơ cho tôi nghe đi?” “Tôi sợ rằng phần còn lại của bài thơ không phù hợp để đọc trên bàn ăn tối”, anh ta nói với một cái liếc mắt dưới hàng lông my.
Anh ta đặt một ngón tay vào trong cổ tay của cô. “Mạch máu xanh này nối thẳng tới tim em đấy, tiểu thư Eleanor.” “Tôi muốn được nghe nốt bài thơ đó lắm”, cô nói, giọng cô thấp xuống chỉ như một lời thì thầm. “Tôi cũng vậy”, Villiers chen vào. Cô trừng mắt với anh. Villiers không biết thế nào là một cuộc trò chuyện riêng tư hay sao? Nhưng giờ mọi người đều nhìn về cuối bàn, Roland vội rút ngón tay về như thể cô đã làm anh ta bị bỏng.
Cả người cô run lên vì giận dữ. “Nó là một đoạn trong phiên bản Romeo và Juliet do tôi viết”, Roland nói. “Tôi sẽ không chia sẻ thêm, thường thì mọi người thấy thơ ca nhạt nhẽo. Chắc chắn là gia đình tôi vẫn nói rằng những bài thơ của tôi thật buồn tẻ.” “Quá hoa mỹ, theo ý tôi”, cha anh ta nói.
“Tất nhiên, nó cũng được in một vài bài. Nó không chỉ là một đứa lêu lổng chẳng có gì hay ho để làm.” “Được in sao?”, nữ công tước nói, giọng bà thấm đẫm vẻ khinh bỉ. “Dường như bà không hiểu biết mấy về thế giới văn chương nhỉ”, vị điền chủ bảo bà. “Bài thơ của những người giỏi nhất mới được in đấy, không có gì xấu hổ vì điều đó hết.
Việc đáng xẩu hổ là không có tác phẩm nào được in.” “Hừm”, lệnh bà đáp lại. “Thực ra, năm ngoái con trai tôi đã được phong hiệp sĩ nhờ sự nghiệp thơ ca của nó đấy”, vị điền chủ nói, phồng ngực lên. “Một người hát rong xuất sắc”, Villiers nói. Lời bình luận của anh trầm xuống một cách hoàn hảo để khiến người ta không phân biệt được đó là một lời khen hay sỉ nhục.
“Khi chúng ta mất hoàng tử Octavius một cách bi thương vào năm ngoái”, vị điền chủ tiếp tục, “Roland đã viết một đoạn thơ cảm động để tưởng nhớ ngài. Thật sự rất tuyệt vời và chính hoàng đế cũng nghĩ vậy. Người cảm thấy như thể nó nâng đỡ mình trong thời kỳ buồn khổ và đã triệu thằng bé tới cung điện Buckingham, phong tước cho thằng bé ngay tại đó”.
Đôi mắt cụp xuống của Roland có lẽ là hơi quá khúm núm khiến Eleanor không thích nó như trước, nhưng cô nghĩ thế có lẽ do bản tính thích châm biếm, độc ác của mình lại trỗi dậy, và Anne đã nhắc cô cần phải uốn nắn cái tính khí ấy. May thay, sâm-panh có tác dụng thư giãn. “Chà, vậy thì cũng nghe một đoạn thơ nào”, mẹ Eleanor cho phép, bằng một tông giọng ấm áp hơn lúc trước khá nhiều.
“Không phải bài thơ dành cho công chúa Amelia. Ta không chịu nổi cảm giác buồn bã. Vui lòng đọc một bài thơ nào đó thú vị nhé.” “Đây là một đoạn tả lúc Romeo hứa trèo lên cửa sổ của Juliet”, Roland nói. Anh ta đặt bàn tay phải sang bên và nó chạm khẽ vào Eleanor. “Juliet bảo chàng hãy đến trước khi con chim chiền chiện cất tiếng ca chói tai đánh thức thế giới của những kẻ mộng mị.
Và Romeo hứa sẽ trèo lên ban công của nàng với một cái thang được tạo nên từ lụa đỏ và đính ngọc trai.” Ngón tay anh ta khẽ vuốt ve cổ tay Eleanor. “Thế thôi sao?”, một thoáng sau nữ công tước nói. “Đó là tất cả những gì tôi nhớ được”, Roland nói. “Ái chà, ta thích ý tưởng một cái thang đính hạt trai”, nữ công tước tuyên bố.
“Ta có một cái mũ đỏ được đính ngọc trai có lẽ khá tương đồng với ý tưởng đó”, bà quay sang nói với điền chủ. “Ngài không lo lắng là những đoạn thơ về lụa đỏ và ngọc trai khiến con trai ngài nghe cứ như một thợ may sao?” “Nó là một thằng bé thông minh”, điền chủ nói, sự tự hào hiện rõ trong giọng ông.
“Nó chưa từng khiến tôi phải lo lắng lấy một giây.” “Chậc, tôi chẳng thể tán dương con gái mình như vậy”, bà nói, liếc xuống cuối bàn. “Eleanor, mặt con hồng quá đấy. Con đã uống bao nhiêu sâm-panh rồi hả?” “Không nhiều bằng con”, Anne vui vẻ nói. Cô nhìn Lisette. “Chị yêu, chị không nghĩ bây giờ mình có thể đứng dậy để bọn em có thể rời bàn trước khi lả xuống gầm bàn sao?” “Ôi! Mọi người đang chờ chị sao?”, Lisette nói.
“Chúa ơi, chị ăn mới chậm làm sao. Chị ăn như con chim ấy”, cô ta cắn thêm một miếng nữa. Villiers mỉm cười nhìn cô ta. “Một con chim hết sức duyên dáng thưa tiểu thư của tôi.” Eleanor quay lại với Roland. “Bài thơ đó rất hay.” “Thật ra nó không hay lắm đâu”, anh ta nháy mắt nói với cô.
“Tôi thậm chí còn chẳng cố xuất bản nó trong trạng thái hiện thời nữa. Quá hoa mỹ, như cha tôi đã nói.” “Có lẽ cây thang chỉ cần có lụa mà không có ngọc trai”, Eleanor gợi ý. “Người ta hẳn sẽ nghĩ ngọc trai không chỉ đắt đỏ đến tán gia bại sản mà còn không dễ chịu gì khi giẫm dưới chân nữa.” “Tuỳ thuộc vào trọng lượng người leo cầu thang, chúng có thể còn bị nghiền nát”, Villiers nói, lại xen vào cuộc đối thoại của họ.
“Romeo có phải là cái gã béo và thở hổn hển không? Hay là Hamlet nhỉ?” Roland nhìn anh không chút thân thiện. “Những suy nghĩ thực tế như vậy không có chỗ trong vùng đất văn chương.” “Tôi chỉ đang cố chỉ ra một vấn đề logic mà thôi”, Villiers nói một cách ngây thơ. “Sau cùng thì khi xưa Cleopatra thường giã vụn ngọc trai và đổ chúng vào rượu vang của bà.
Dù chưa từng giẫm lên một viên ngọc trai nào nhưng tôi vẫn chắc chắn rằng chúng sẽ dễ bị nát vụn.” “À, tôi không nghĩ vậy”, Lisette xen vào. “Tôi có cả đống ngọc trai và chúng không hề bị nát.” “Nhưng chị đã giẫm lên chúng chưa?”, Eleanor hỏi. Lisette chăm chăm nhìn cô một lúc lâu, rõ ràng là đang tìm kiếm mảnh vụn ngọc trai nằm đâu đó trong tâm trí.
“Không”, cô ta nhảy bật dậy. “Hãy thử xem!” Villiers cười lớn, ngẩng lên nhìn cô ta. “Cô đúng là độc nhất, tiểu thư Lisette ạ.” Eleanor cảm thấy môi mình mím lại. Liếc nhìn Roland, trong mắt anh ta có cái biểu cảm mà cô đoán là giống hệt mình. “Xin lỗi”, anh ta thì thầm với cô.
“Tôi đã sống cạnh tiểu thư Lisette cả đời. Em có biết là anh trai tôi đã đính hôn với cô ấy không?”, cô gật đầu. “Theo lẽ tự nhiên, tất cả đã diễn ra khi họ còn nằm nôi và cha tôi sẽ phá sản nếu phải trả lại của hồi môn. Nên Lancelot không bao giờ về nhà. Đã sáu năm rồi chúng tôi không gặp anh ấy.
Thỉnh thoảng anh ấy có viết thư, hy vọng rằng cô ta đã bỏ trốn cùng một người khác.” Anh ta kéo ghế ra hộ cô. “Chúng ta sắp chứng kiến vài viên ngọc trai bị phá huỷ.” Chốc lát sau tất cả đều vào phòng khách, ai cũng cầm một tách trà và rồi cô hầu của Lisette xuất hiện cùng một chuỗi ngọc trai với vẻ mặt sầm sì phản đối.
Người phụ nữ tội nghiệp đó thậm chí còn cố gắng can ngăn cô chủ của mình. Roland đã tới ngồi cạnh Eleanor, tự nhiên như thể họ đã quen biết nhau từ lâu. Khi anh ta ghé miệng sát vào tai cô, Eleanor có thể cảm thấy hơi thở của anh ta nhồn nhột trên cổ. “Nếu có người mang những viên ngọc trai đi thì cô ta sẽ biến thành một tu sĩ cuồng loạn.” “Một tu sĩ cuồng loạn là gì?”, cô nói, cười khúc khích.
“Một tên quái vật làm toàn bộ dân cư Ấn Độ khiếp sợ, theo tôi hiểu. Hoặc có lẽ là Thổ Nhĩ Kỳ. Thật lòng mà nói, tôi chẳng biết rõ lắm, nhưng tôi chắc chắn em có thể hình dung ra được.” “Chúng ta phải ngăn cô ấy lại”. Eleanor nói. “Thật ngớ ngẩn khi nghiền nát một viên ngọc trai vì một lý do như thế.” “Cứ xem cái cách cô ta đang làm công tước Villiers cười đi”, Roland nói.
“Tôi tin là anh ta khá mê cô ấy rồi. Nếu mang những viên ngọc trai đi thì em sẽ phá huỷ cơ hội giúp cô ấy có một cuộc hôn nhân để giải phóng anh trai tôi khỏi gồng cùm đấy.” “Villiers sẽ không cưới cô ấy đâu”, Eleanor nói. “À có đấy, tôi nghĩ là có. Em biết đấy, cô ta khá đẹp.
Và thật kỳ cục là cô ta không phải người xấu. Anh ta sẽ chẳng biết được Lisette thật sự thế nào cho tới khi quá muộn. Cô ta có sức hấp dẫn rất lớn.” “Tôi biết”, Eleanor nói, cảm thấy tội lỗi. “Và cô ấy có lúc rất vui vẻ.” “Dắng tiếc là sống cùng cô ta thật khủng khiếp.” Nữ công tước rõ ràng đã nhận ra chuyện gì sắp xảy ra.
Bà đặt cạch tách trà của mình xuống, nhỏm dậy khỏi ghế và giật chuỗi ngọc trai trước khi Lisette kịp phản ứng. “Có phải ta nên hiểu là cháu sắp nghiền nát chuỗi ngọc trai này không?”, bà nói bằng giọng uy nghiêm. “Chính xác”, Lisette nói, vẫn vô tư hưởng hạnh phúc như thường lệ.
“Lệnh bà, bác thấy đấy, chúng cháu đang băn khoăn không biết nghiền nát một viên ngọc trai khó đến mức độ nào. Công tước Villiers nghĩ rằng Roland sẽ giẫm vỡ một viên ngọc trai dưới chân anh ấy. Nhưng cháu không đồng ý. Hồi xưa anh ấy vừa béo vừa lùn nhưng anh ấy không còn tròn lằn như vậy nữa.” Eleanor quay sang cười toét miệng với Roland nhưng lông mày anh ta nhíu chặt lại và mặt tối sầm đầy giận dữ.
Villiers, mặt khác, đang cười một cách công khai. Đó là lần đầu tiên mình nghe thấy anh ta cười, cô nghĩ chua chát. Đáng ra mình phải biết sẽ có người bị cười nhạo chứ. Lisette chìa tay ra đòi chuỗi ngọc trai, nụ cười xinh xắn của cô ta thậm chí còn chẳng khép lại. Đó là một phẩm chất mà Eleanor thấy ghen tị.
Bởi vì Lisette chẳng bao giờ tưởng tượng ra các kế hoạch của mình bị phản đối cho nên không hề chùn bước cho tới khi thời khắc ấy bao trùm cô ta. “Tuyệt đối không”, nữ công tước tuyên bố bằng giọng nói đáng sợ. “Ta từng thấy mẹ cháu đeo chuỗi ngọc trai này cả trăm lần rồi.” Lisette chớp mắt: “Mẹ chết rồi.
Bây giờ bà chẳng còn quan tâm cháu làm gì với chúng.” “Ký ức về bà ấy chưa chết.” “Chúng là ngọc trai của cháu”, Lisette nói, môi dưới của cô ta run bần bật. “Tới rồi”, Roland lầm bầm. Eleanor không thể chịu được việc phải chứng kiến những gì sắp đến. Cô bật dậy và đi vội tới cạnh Lisette.
“Bọn em chỉ muốn bảo đảm chuỗi ngọc trai của chị được nguyên vẹn thôi”, cô nói thuyết phục hết mức có thể. Nhưng mắt Lisette dần xuất hiện những tia chớp hoang dã mà Eleanor vẫn nhớ. “Bà đang chống đối tôi!”, cô ta thét lên, đối đầu với nữ công tước. “Tất nhiên là thế!”, bà quát lại.
“Mẹ cháu là một trong những người bạn thân nhất của ta.” Eleanor chuẩn bị tinh thần. Villiers bước tới trước và cầm lấy cánh tay của Lisette. Cô ta cứng người lại. “Lệnh bà không hiểu đâu”, giọng anh u ám, lạnh lẽo, và đầy mê hoặc. “Khi mẹ mất, tôi cũng muốn đốt sạch quần áo, trang sức, khăn choàng của bà.” Lisette đứng đờ người.
Eleanor quan sát thấy Lisette rũ bỏ sự giận dữ và mắt cô ta chuyển sang đau đớn thống khổ. “Tôi biết cô cảm thấy thế nào”, anh nói nốt. Môi Lisette run bần bật. “Tôi nhớ mẹ”, cô ta thì thào. Eleanor quay về chỗ. “Vì Chúa”, Roland nói vào tai cô. “Một người quan sát ngây thơ hẳn sẽ nghĩ mẹ Lisette mới mất cách đây một hai năm.” Nhưng Eleanor đang quan sát Villiers.
“Tôi không chắc là người ta có thể vượt qua cái chết của mẹ mình một cách dễ dàng như thế”, dù thật sự thì cô không dám chắc là Villiers có ý định bộc lộ nỗi tiếc thương khi nói đến chuyện đốt quần áo của mẹ mình. Có một phần cảm xúc nào đó u ám hơn trong giọng anh. “Em có muốn nghe một bài hát không?”, Roland hỏi.
“Gì cơ?”, Eleanor nói, nhận thấy những lọn tóc xoăn màu bạch kim của Lisette vừa chạm đúng vai Villiers, họ trông tương đối nổi bật khi đứng cạnh nhau. Roland nhìn xuống cô, đôi mắt thi sĩ đen tuyền của anh ta rực sáng. “Đó là một điểm chung giữa tôi và Lisette. Bọn tôi đều yêu âm nhạc.
Nếu tôi mượn một cây đàn Luýt thì…”, anh ta hất đầu về phía bức tường đằng xa. “… thì ít nhất nó cũng tạm hoãn cảnh tượng mùi mẫn này lại. Dù theo quan điểm của tôi, những ngày tháng độc thân của Villiers chỉ còn được đếm trên đầu ngón tay. Và cả những ngày yên bình của anh ta cũng vậy, nhưng chúng ta đâu cần phải làm nhân chứng cho tấn bi kịch đó.” Eleanor nghĩ xem có nên thú nhận tình trạng đính hôn nửa vời của mình hay không và quyết định là không.
Bên cạnh đó, Roland đã sải bước tới chỗ bức tường và kéo một cây đàn xuống. Anh ta gẩy một nốt nhạc rồi gọi. “Lisette, cô lại để cái này lạc điệu rồi!” Cô ta nhảy ra khỏi lòng Villiers ngay khoảnh khắc âm thanh vang lên trong không khí, vẻ u buồn rời bỏ cô ta như một cái áo choàng bị vứt đi.
“Hồi nãy tôi vừa chơi cây đàn đó mà”, cô ta nói, chạy tới cạnh anh ta. “Tôi cho là nó cũng không chán lắm”, Roland nói, ngồi xuống, như thế dễ đánh đàn hơn. Mặt Lisette sáng rực vì hạnh phúc. “Cùng hát nào.” “Ta kiệt sức rồi”, nữ công tước tuyên bố. Bà về phòng với đôi lời tạm biệt ngắn ngủi dành cho điền chủ và vợ ông ta.
Sự quan tâm bà dành cho âm nhạc cũng chẳng nhiều hơn thơ ca là mấy. Hoá ra là phu nhân của điền chủ cũng có cùng quan điểm với bà, nên cặp đôi lớn tuổi rời đi, hứa sẽ cho xe quay lại đón con trai. Khi nhún gối chào tạm biệt, Eleanor chợt nhận thấy rằng nụ cười của điền chủ Thestle dường như bày tỏ hy vọng rằng con trai ông ta sẽ có một hôn phối tốt đẹp với mình.
Cô cảm thấy tỉnh táo lại đôi chút trước suy nghĩ ấy. “Đàn Luýt[3], trời ạ”, Anne nói, ngồi vào chiếc ghế cạnh Eleanor mà Roland đã bỏ lại. “Người tình trung cổ của chị quá mùi mẫn đối với em. Em cảm giác như mình bị kẹt trong một cơn ác mộng Shakepeare vậy.” “Một ly rượu anisette[4] chứ?”, Popper nói, giơ lên một khay đựng những cái ly nhỏ.
“Nếu tôi uống nó thì tôi sẽ ngủ gục ngay chỗ này”, Anne nói, đứng thẳng dậy. “Không, tôi về giường đây”, cô nhìn xuống Eleanor, một nụ cười châm biếm nở trên môi cô. “Trò chơi tình yêu đến là phức tạp nhỉ, chị không đồng ý sao?” “Shakepeare à?”, Eleanor hỏi.
Chú thích
[1] Roly – poly: Dùng chỉ những người béo, tròn, lùn
[2] Almack: Tên một câu lạc bộ ở Luân-đôn thời đó.
[3] Luýt: Một loại đàn giống ghi-ta nhưng nhỏ hơn và là một nhạc cụ của dàn nhạc giao hưởng
[4] Anisette: loại rượu không màu với vị cam thảo, phổ biến ở Châu Âu, đặc biệt ở Tây Ban Nha.