Số lần đọc/download: 625 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 04:09:31 +0700
Chương 13: Chương 3.5
T
rở về Hoa Vũ quốc, Hoa Lộng Nhi tình nguyện rời đi Thương Nguyệt Ngạo Vân.
Nhưng là, lời đêm đó hắn nói, cũng không ngừng xoay bên tai nàng quanh quẩn.
Xóa đi không nổi, đương nhiên bao gồm cả kích tình triền miên giữa hai người trước đó.
Tỉnh lại theo dư vị kích tình, nàng vừa tức vừa giận.
Như thế nào vừa bị hắn chạm đến, nàng liền mất hết lý trí, hoàn toàn mặc hắn xâm lược, thậm chí còn hưởng thụ khoái hoạt hắn mang đến?
Nàng vốn tưởng, hắn sẽ mạnh mẽ giữ nàng lại, không cho nàng rời đi.
Nhưng là suy tính của nàng sai rồi, hắn thật sự buông tay để cho nàng rời đi, nhưng lại ghé vào tai nàng nói câu đó.
Này, nửa tháng nay, câu nói kia không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng, bóng dáng của hắn cũng như thế, chiếm cứ trong nàng toàn bộ đầu óc, đuổi đi không được.
Tại sao lại như vậy?
Đều đã qua nửa tháng, nàng chẳng những không quên được con người kia, thậm chí còn vô cùng tưởng nhớ hắn, nghĩ đến tâm liền đau đớn nhớ nhung.
Mà tin tức của hắn, cũng từng giọt từng giọt truyền đến trong tai nàng.
Hắn thật sự chuẩn bị kết hôn cùng Hoa Diệu Nhi, thông tin gần như đã lan truyền hầu khắp các quốc gia rồi, mai chính là ngày cử hành hôn lễ, bởi vì đám cưới này mà hai quốc gia đều cao thấp sướng vui, trong hoàng cung nơi nơi đều là cảnh náo nhiệt.
Nhưng là, nàng một chút cao hứng cũng không có.
Chỉ cần ngươi không hối hận, lời ngươi nói ta đều nghe……
Kia nếu nàng hối hận thì sao?
Hắn có thể hay không vì nàng mà hủy bỏ hôn lễ?
Nhưng mà nếu như hủy bỏ hôn lễ, tỷ tỷ của nàng phải làm sao bây giờ?
Nàng không biết, không biết… Không biết!
Chỉ cảm thấy rất phiền vô cùng phiền, cả đầu suy nghĩ đều là hắn, tràn ngập hình bóng hắn…….
Mới chẳng bao lâu, vậy mà hắn đã chiếm cứ một khoảng không lớn như vậy trong đáy lòng nàng, làm cho nàng dù làm cách nào cũng đuổi không được bóng dáng hắn, sự yên tĩnh trong lòng như trở thành dĩ vãng, dù tìm thế nào cũng không đem trở về như trước được.
Giống như kể từ sau khi gặp hắn, tâm nàng đã không còn trên cơ thể này…?.
“Lộng Nhi, ngươi đang nghĩ cái gì?”
Hoa Mộc Văn đi vào trong phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tiểu nữ nhi đang rầu rĩ ngồi trên lan can, hai chân buông thõng xuống vắt vẻo, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy cô đơn.
Sau khi trở về từ Thương Nguyệt quốc, Lộng Nhi dường như luôn buồn bực không vui, hắn vốn là kẻ làm cha, nhìn vào trong mắt, trong lòng không khỏi mơ hồ thấy có vấn đề.
Dù sao nữ nhi ở Thương Nguyệt quốc phát sinh chuyện gì hắn cũng đã nghe thấy, trông bộ dáng nàng thế kia, hẳn là cùng cái tên Thương Nguyệt Ngạo Vân kia có liên quan đi.
“Phụ hoàng” Hoa Lộng Nhi chào một tiếng, xong lại tự động cúi đầu không nói một câu.
“Lộng Nhi, sau khi trở về nhà rồi ngươi vẫn rầu rĩ không vui, vì sao vậy?” Đi tới trước mặt nữ nhi, Hoa Mộc Văn đau sủng nhìn nàng.
“Không có gì.” Hoa Lộng Nhi lắc lắc đầu, không muốn nói nhiều làm phụ hoàng lo lắng.
“Diệu Nhi ngày mai sẽ gả cho Thương Nguyệt Ngạo Vân, tất cả đều theo như kế hoạch ngươi đã định, như thế vì sao vẫn không vui vẻ?” Hoa Mộc Văn thử hỏi.
Quả nhiên, biểu tình trầm mặc ngay lập tức có biến hóa, hốc mắt bỗng chốc đỏ lên.
“Có… có a, con thực vui vẻ nha!” Nháy mắt mấy cái, Hoa Lộng Nhi như muốn nuốt vào dòng lệ đang trực trào.
Không khóc, không khóc, có gì hay mà khóc.
Chẳng qua là một tên nam nhân thôi, cần gì vì hắn mà rơi lệ?
Nhưng là……
Càng kêu chính mình không khóc, nước mắt liền càng không thể khống chế, từng giọt từng giọt bỗng lăn trên gò má hồng.
“Ngoan, như thế nào lại khóc?”
Nhìn đến nữ nhi bảo bối vốn không dễ dàng rơi lệ, giờ phút này lại khóc như thế, Hoa Mộc Văn không khỏi rất đau lòng.
“Ngươi không phải vì Thương Nguyệt Ngạo Vân mà khóc đi?”
“Phụ hoàng?” Hoa Lộng Nhi sửng sốt, cầm nén tiếng khóc, tròn mắt xem xét phụ thân.
“Hài tử ngốc, ngươi thích Thương Nguyệt Ngạo Vân đúng không?” Ngồi vào bên cạnh nàng, Hoa Mộc Văn yêu thương vỗ về hỏi.
Đối với nữ nhi này, lòng hắn là tràn đầy thương yêu.
Nàng quá quật cường, lại thực cố chấp, một khi đã nhận định như thế nào liền tuyệt không sửa đổi ý tưởng, cũng không muốn chuyển thay ý nghĩ, chỉ biết liều mạng để tâm vào chuyện vụn vặt, tính cách này a… thật không hiểu là giống ai.
“Con…..” Hoa Lộng Nhi mở miệng định phủ nhận, nhưng là nhìn ánh mắt soi thấu dịu dàng của phụ thân, mũi liền cay cay, rốt cuộc chống đỡ không nổi bèn thú nhận:
“Ân. Con rất thích hắn. Phụ hoàng, tại sao có thể như vậy? Vì sao thích một người một chút cũng không vui vẻ, chỉ toàn cảm thấy khổ sở mà thôi?”
“Con thấy khổ sở cái gì?” Xoa xoa đầu nữ nhi, Hoa Mộc Văn nhẹ giọng hỏi.
“Con… con ……..”
Cắn môi nhìn phụ thân, nàng rốt cuộc không thể giấu diếm, đem sợ hãi trong lòng toàn bộ dâng trào.
“Con sợ hắn thay lòng đổi dạ, thân phận hắn tôn quý như thế, lại có bề ngoài tuấn mỹ, như vậy hắn có thể chỉ yêu một mình con sao? Không có khả năng! Nhưng là con lại không thể nào chịu được hắn đi yêu nữ nhân khác, cho nên con không cho chính mình yêu thương hắn…… Nhưng muốn như vậy cũng thực gian nan, phụ hoàng, vì sao không yêu hắn lại khó khăn như vậy?”
“Bởi vì yêu chính là yêu, vô luận muốn phủ nhận như thế nào, muốn kháng cự ra sao, đều chính là chỉ làm cho bản thân mình càng khó chịu đau xót mà thôi. Lộng Nhi, làm cho chính mình đau khổ như vậy, vì sao không bỏ qua sợ hãi cứ thế mà yêu?”
“Nhưng…..” Nàng vẫn cứ sợ nha!
Nhìn ra ý sợ hãi không tin tưởng trong mắt nữ nhi, Hoa Mộc Văn nở nụ cười.
“Lộng Nhi, ta thực yêu mẫu hậu con, nàng là nữ nhân ta yêu nhất. Lúc trước, ta vì nàng phế bỏ hậu cung, quyết định chỉ yêu một mình nàng, nhưng là thân thể của nàng nhược yếu, rất khó chịu đựng (chuyện phòng the), nàng hiểu ta là một quân vương, cần có con nối dõi, cho nên cứng rắn muốn ta nạp phi vào.”
“Mẫu hậu nàng……” Nàng chưa bao giờ biết….
“Ngay từ đầu ta không chịu, nhưng là mẫu hậu con lấy cái chết ép ta, bất đắc dĩ, ta đành nạp Tĩnh phi làm hoàng phi, không ngờ tới ngay sau khi Tĩnh phi sinh hạ Diệu Nhi, mẫu hậu liền có thai con, ta không muốn để nàng phải sinh nở, chỉ sợ có nguy hiểm cho nàng, nhưng nàng kiên trì quyết muốn sinh hạ, ta không lay chuyển được quyết tâm của nàng đành phải đáp ứng, cho nên giờ khắc này mới có con ngồi cạnh ta.”
Nhìn nữ nhi, Hoa Mộc Văn yêu thương xoa xoa đầu nàng.
“Tuy rằng mẫu hậu con vì khó sinh mà mất, nhưng con là bảo bối nàng lưu lại cho ta, vì vậy ta rất thương con, bộ dáng con giống nàng, đến cả cá tính cũng cứng đầu giống nhau như đúc.”
“Con giống mẫu hậu?” Nàng vẫn biết bề ngoài nàng giống mẫu hậu, nhưng không ngờ tới cá tính cùng với người cũng tương tự nhau.
“Đúng nha! Đều như nhau cố chấp, một khi chuyện gì đã quyết liền chết cũng không đổi.” Cá tính này, khiến cho nam nhân yêu nàng sẽ rất đau đầu, giống như hắn.
“Lộng Nhi không hiểu.” Nàng nhíu mày, không rõ ý tứ phụ thân.
“Lộng Nhi ngốc, tự tin của ngươi bay đâu rồi hả? Ngươi không phải vốn tự tin lại rất cuồng ngạo sao? Dung mạo có kém so với Diệu Nhi đi nữa, thì tài trí của ngươi, tinh quái của ngươi, không phải nữ nhân nào cũng so sánh được.”
“Phụ hoàng…..” Hoa Lộng Nhi ngẩn người, mơ hồ có điểm hiểu hiểu.
“Ngươi lo lắng Thương Nguyệt Ngạo Vân không thể chỉ yêu một mình ngươi, nhưng chuyện này có gì phải lo lắng? Ngươi cảm thấy bằng năng lực chính mình, sẽ không thể khiến hắn chỉ chuyên sủng ngươi một người sao? Khi nào thì ngươi trở nên không có tự tin như thế?
“Con…..” Hoa Lộng Nhi cắn môi, lời nói phụ thân giống như cảnh tỉnh, khiến cho nàng phút chốc ngộ đạo, thanh tỉnh.
Là nha! Nàng vốn đều rất tự tin, như thế nào vừa đụng đến hắn liền thay đổi một trăm tám mươi độ như thế?
Nàng tin tưởng, bằng năng lực chính mình, tất có thể làm cho Thương Nguyệt Ngạo Vân mê muội, ngoại trừ nàng ra sẽ không liếc mắt một cái nào tới nữ nhân khác.
“Lộng Nhi ngốc, ngươi nha, là bị chữ tình làm cho mờ mắt, mới có thể để tâm vào chuyện không đâu, bỏ quên ưu thế của chính mình.” Hoa Mộc Văn trách yêu nữ nhi.
Đối với tiểu hài tử này, hắn nhưng là vô cùng tự tin, có nam nhân nào yêu nàng mà không vui sướng hạnh phúc?
Thực ra, người đến Hoa Vũ quốc hướng nàng cầu thân, so với Diệu Nhi cũng không thiếu, chẳng qua nàng không biết được, vì vốn là do hắn đánh rớt ngay trước khi kịp gặp nàng. (a? thực không ngờ ông này cũng manh nha nha~~)
Tâm can nữ nhi bảo bối của hắn, hắn đương nhiên muốn giữ bên người lâu một chút.
Bất quá, xem tình huống hiện tại này, chỉ sợ lưu không được bao lâu nữa thôi.
“Đi thôi, mau tìm Thương Nguyệt Ngạo Vân mà giải quyết hắn.”
Ai! Nữ nhi đã muốn lập gia thất, sao có thể giữ mãi đây?
“Nhưng là tỷ tỷ….” Cắn môi, nàng nhớ đến Hoa Diệu Nhi.
“Chẳng lẽ ngươi định đem hắn tặng cho Diệu Nhi?” Nhíu mày, Hoa mộc Văn hỏi lại.
“Không có!” Hoa Lộng Nhi mau chóng lắc đầu.
Nàng không chịu! Tuy rằng làm như vậy thực có lỗi với tỷ tỷ, nhưng là nàng quyết đi ‘cướp rể’!
.
.
.
.
Trong đại điện được bố trí thanh lịch trang hoàng, là một mảnh ồn ào vui sướng.
Đang lúc người dẫn dâu chuẩn bị mở miệng cất tiếng mời bái đường, một tràng thanh âm giành trước phát ra.
“Chậm đã!”
Hoa Lộng Nhi vọt vào đại điện, bất châp lễ tiết, bất chấp mọi người xung quanh nâng cao giọng:
“Thương Nguyệt Ngạo Vân! Ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
“Nói cái gì?”
“Ta… ta hối hận, ngươi có thể không cần cưới tỷ tỷ hay…….”
Lời còn chưa nói hết, nàng liếc mắt đã thấy Thương Nguyệt Ngạo Vân đang ngồi một bên, trên người vẫn là trường bào đen huyền cao ngạo.
Hả?
Hắn không phải chú rể sao? Như thế nào sao lại không mặc áo bào đỏ thắm?
“Lộng Nhi! Ngươi tới rồi!” Hoa Diệu Nhi xốc lên khăn voan, cười hì hì nhìn muội muội.
Quay đầu nhìn về phía tỷ tỷ, Hoa Lộng Nhi hoàn toàn ngốc lăng.
Tân nương là tỷ tỷ, đúng, nhưng là chú rể……..
“Ngươi là ai?” Tuấn lãng nam tử xa lạ kia, nàng chưa từng thấy qua nha.
“Lộng Nhi, ngươi như thế nào lại không chút lễ phép thế, hắn là hoàng tỷ phu tương lai của ngươi.” Đỏ mặt, Hoa Diệu Nhi trừng nàng liếc mắt một cái.
(tỷ phu là chồng của chị, thêm chữ “hoàng” vì là trong hoàng gia)
“Hoàng… Hoàng tỷ phu??!” Sửng sốt một lúc lâu, nàng quay ra xem xét Thương Nguyệt Ngạo Vân, lại quay lại nhìn biểu tỷ một cái.
“Đây là chuyện gì? Tỷ không phải gả cho Thương Nguyệt Ngạo Vân sao?”
Như thế nào chú rể lại ngồi ghế trên, còn nam nhân bên cạnh tân nương lại là….. người khác?
“Xem ra hoàng tẩu đã bị dọa cho choáng váng.” (hoàng tẩu: chị dâu trong hoàng gia)
Ngồi trên ghế chủ vị, Thương Nguyệt Phi Hoàng bật cười khúc khích, “Hoàng huynh, ngươi không phải là nên cùng hoàng tẩu giải thích một chút sao?”
Bên môi gợi lên ý cười, Thương Nguyệt Ngạo Vân nhìn vẻ mặt ngốc lăng của Hoa Lộng Nhi, cảm thấy nàng lúc này thật vô cùng đáng yêu.
“Lộng Nhi của ta, ta chờ nàng thật lâu, rốt cuộc nàng cuối cùng cũng đã đến.”
Chậm rãi tiến lên, mặc kệ xung quanh là có người đang đứng xem, hắn làm càn đem Hoa Lộng Nhi kéo vào trong lòng ôm chặt.
Hắn đã hạ tiền đặt cược, cá xem nàng sẽ đến ngăn cản hôn lễ.
Chỉ cần nàng đến, liền có nghĩa nàng thừa nhận tâm ý chính mình, thừa nhận bản thân để ý hắn.
Nếu như nàng không đến—————
Hắn cũng không tính dễ dàng buông tha nàng, tuyệt đối sẽ lấy roi thúc ngựa đuổi tới Hoa Vũ quốc, bắt cóc nàng đem về, cả đời nhốt ở bên người hắn.
Vật nhỏ cố chấp lại không thành thực này, vì để bắt được nàng, hắn nhưng là tốn không ít tâm tư.
Hiện tại nàng là đã tự đem mình tới cửa, hắn liền tuyệt đối không rời tay khỏi nàng.
“Này… đây là chuyện gì?!” Hoa Lộng Nhi nhìn hắn, lại quay đầu xem xét bốn phía, bị tình huống trước mắt làm cho hoàn toàn hồ đồ.
“Muốn kết hôn với Hoa Diệu Nhi không phải là ta, mà là đại thần trong triều, hắn cùng tỷ tỷ nàng lưỡng tình tương duyệt, hôm nay là hôn lễ hai người bọn hắn.” Nhìn nàng, Thương Nguyệt Ngạo Vân ‘tốt bụng’ giải thích.
“A? Nhưng là……. Ngươi không phải tuyên bố nói muốn cưới tỷ tỷ làm phi sao?” Hoa Lộng Nhi há hốc mồm, ngơ ngác phản ứng lại.
“Lộng Nhi ngốc, tin này chẳng qua là để dẫn nàng tới, người ta muốn cưới không phải Hoa Diệu Nhi, mà là nàng, Hoa Lộng Nhi!” Cười khẽ giải thích, Thương Nguyệt Ngạo Vân thâm tình nhìn nàng.
“Lấy ta?” Hoa Lộng Nhi trừng lớn mắt không tin.
“Đúng thế. Chẳng lẽ nàng không muốn gả cho ta?” Ánh mắt hắn mị hoặc, bình tĩnh nhìn nàng.
“Lộng Nhi, ta lại cho nàng một cơ hội, nàng muốn cái gì? Chỉ cần nàng nói ra, ta sẽ làm được cho nàng.”
“Thật…. thật sự?” Cắn cánh môi, nàng chần chờ nhìn hắn, bỗng cảm thấy lời hắn như hàm ẩn thâm ý.
“Thật sự, chỉ cần nàng nói ra miệng.” Hắn mỉm cười trấn an.
Ánh mắt ngây ngốc chăm chăm xem xét hắn, loáng thoáng gì đó, Hoa Lộng Nhi tựa hồ hiểu được.
“Nếu là ta muốn ngươi từ bỏ toàn bộ tiểu thiếp bên cạnh thì sao?” Nàng thật sâu nhìn hắn, nói ra nguyện vọng đầu tiên.
“Mấy ngày trước ta đều đã đem bọn họ ra ngoài hoàng cung, hiện tại ta, không giữ một nữ nhân nào bên người.” Ngoại trừ nàng, hắn không nghĩ muốn nữ nhân khác.
Lời nói của hắn làm cho đôi mắt linh động của nàng chậm rãi trợn to, trái tim thẳng thắn đập mãnh liệt, cánh môi nhịn không được nhếch lên.
“Kia, nếu ta muốn ngươi từ nay về sau chỉ yêu một mình ta, chỉ nhìn một mình ta, ngoại trừ ta ra, không được có một nữ nhân khác thì sao?”
Lời này vừa thốt ra, toàn bộ đại điện không khỏi ồ lên.
Nữ nhân này có phải quá lớn mật hay không, dám yêu cầu muốn nhiếp chính vương chuyên sủng nàng một người?!
Thương Nguyệt Ngạo Vân nở nụ cười, quay đầu nhìn Thương Nguyệt Phi Hoàng đang ngồi trên ghế hoàng đế.
“Có thể. Ta đáp ứng nàng, nữ hoàng chính là người làm chứng.”
“Đúng vậy, ta nghe rất rõ.” Thương Nguyệt Phi Hoàng cười nói.
“Hoàng tẩu, ngươi yên tâm, nếu hoàng huynh làm trái lời, hừ hừ hừ………. Không cần để ý ý kiến hắn, ngươi muốn xử như thế nào ta đều đáp ứng ngay.”
“Thật sự?” Hoa Lộng Nhi nhíu mày.
“Đương nhiên, quân vô hí ngôn (= quân tử không nói hai lời), tất cả chư vị ở đây đều chứng kiến!.” Thương Nguyệt Phi Hoàng liếc mọi người một cái, vì hoàng huynh, bọn họ là đang lấy mặt mũi hoàng tộc ra để đánh cược.
“Lộng Nhi, bây giờ nàng là đã yên tâm đi?” Nhìn tiểu nha đầu trong lòng, Thương Nguyệt Ngạo Vân cười hỏi, “Hiện tại nàng có bằng lòng làm vương phi của ta?”
“Nguyện ý! Đương ngiên nguyện ý, ta nguyện ý!” Nàng vui vẻ vòng tay qua gáy ôm lại hắn, “Ta còn muốn nói với chàng, kỳ thật ta đã sớm yêu chàng!”
Hành động của hắn, làm cho nàng đánh mất bất an vốn đang giày vò trong tâm, cam tâm tình nguyện đem tấm lòng dâng hiến cho hắn.
“Ta biết, bởi vì ta cũng yêu nàng, yêu nha đầu xảo quyệt lại cố chấp này.” Thương Nguyệt Ngạo Vân cười khẽ đáp lại, trước mặt mọi người hôn lên môi nàng.
Từ một đêm kia khi nàng tưởng thôi miên được hắn, tâm của hắn cũng đã rơi mất vào trong đôi mắt trong suốt long lanh linh động kia, rốt cuộc không thể tự kiềm chế.
Hắn cam tâm bị ánh mắt kia thôi miên, thật sâu luân hãm ở trong đó———-
Cho đến vĩnh viễn.
~♥
~_- HOÀN-_