Số lần đọc/download: 1333 / 3
Cập nhật: 2015-12-04 14:28:13 +0700
Chương 13
“T
a còn tưởng rằng ngươi không đồng ý cùng ta cùng phòng đấy!” Bữa tối đi qua, Túc Cho ở trong phòng chờ A Cách Đạt hồi lâu, nghĩ thầm hắn cự tuyệt. Không ngờ, sau khi ngọn đèn dầu tắt sạch, thế nhưng hắn lại xuất hiện.
“Công chúa yêu cầu, A Cách Đạt há có thể không nghe lệnh?” Hắn chế nhạo.
“Không nghe lệnh? Hừ, từ sáng đến tối có thể thấy được ngươi bao lâu? Ta thật đúng là không biết ngươi đem ta làm cái gì đấy!”
“Oa, công chúa Đại Tống của chúng ta thật đúng là nhớ nhung vị hôn phu đấy!” A Cách Đạt bất chấp không lịch sự, cực kỳ mập mờ.
Túc Cho nhìn chằm chằm hắn, lại thấy hắn cười
“Ngươi cả ngày đi đâu rồi hả?” Nàng chống nạnh chất vấn, còn thật sự giống như thê tử chất vấn trượng phu đi đêm không về!
“Ta có một đống lớn việc, cũng không phải người nhàn rỗi kia! Nếu không như thế nào duy trì cái nhà này?” Hắn nhướng nhướng mày.
Nói xong thật đường hoàng, thật ra thì còn không phải là ám giám thị nàng, nhưng hắn mới sẽ không đàng hoàng đối với nàng nói rõ làm cho nàng cười nhạo.
Túc Cho đơn thuần tin tưởng gật gật đầu
“Ừ! Giường để cho ngươi ngủ.” Giọng điệu của nàng như là một bộ thiện lương.
A Cách Đạt liếc thân thể mảnh mai của nàng một cái, rất là đùa giỡn nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi không phải cho là hai người ngủ cùng giường mới là thời cơ xuống tay tốt nhất sao?”
“Cái gì?” Túc cho nhất thời không biết hắn có ý gì, ngơ ngác hỏi.
A Cách Đạt nhướng nhướng mày.”Có người thất lễ muốn chạy trốn khỏi vương triều trở về Trung Nguyên, mà không ngại hạ mình yêu cầu nhờ vả ta cùng nàng cùng phòng?” Hắn học động tác của nàng, cũng nhẹo đầu, “Chẳng lẽ đây chẳng qua là viện cớ, thật ra thì, muốn nhất còn là trượng phu trở về phòng?”
A Cách Đạt trong giọng nói đùa giỡn làm Túc Cho đỏ bừng cả mặt.
Cố giữ vững trấn tĩnh nàng đè xuống xấu hổ, liếc hắn một cái.”Ta chưa bao giờ đem ngươi là chồng ta, làm sao có thể muốn cùng ngươi cùng phòng?” Nàng bác bỏ hắn, không biết câu nói của mình, mười phần làm hắn khó chịu.
A Cách Đạt mau tức điên rồi, hắn thế nhưng để nữ nhân này chà đạp như thế? Ở vương triều hắn là anh hùng trong mắt của đông đảo nữ nhân, là trượng phu lí tưởng, ở trong mắt nàng nhưng là như thế không đáng giá? Nữ nhân này...... A Cách Đạt cắn răng, cố nén tức giận, hít một hơi thật sâu.
“Tùy ngươi có ý kiến gì, tóm lại, muốn trở về Trung Nguyên, chỉ có một con đường, bằng bản lãnh, đừng mơ tưởng ta thủ hạ lưu tình.” Mặt không vẻ gì A Cách Đạt nằm lên giường.”Muốn ngủ đâu thì ngủ, ta không phải cùng ngươi đồng tìnhi.” Không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, hắn nhắm mắt lại.
Có quỷ mới muốn ngươi đồng tình đấy! Túc Cho lè lưỡi, hướng hắn giả vờ ngủ say làm mặt quỷ, một mình hướng trên ghế ngồi xuống.
Hắc! Đây chính là thời cơ đánh xỉu hắn tốt nhất kia! Hai tay đặt tại trên bàn, cằm đặt tại bàn tay, cũng không để ý truyện gì, hơn nữa chống đỡ lại cơn buồn ngủ. Liễu Túc Cho cố giữ vững thanh tỉnh, chờ hắn ngủ say.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Đềm càng lúc càng khuya, Nàng lúc càng buồn ngủ, Túc Cho sợ bỏ qua cơ hội tốt nhất, vì vậy vừa độc ác, dùng sức hướng trên đùi vừa bấm
Ai hừm!
Thiếu chút nữa kêu ra miệng, vội vàng dùng tay che miệng lại, rất sợ đánh thức A Cách Đạt. Nàng cẩn thận từng li từng tí đứng lên, nghe hắn thở đều đều, khóe miệng mỉm cười thật to
Hừ, ta cũng không tin không trốn thoát được.
Cầm cây gậy trúc to lớn, nàng rón rén đi tới bên giường, cẩn thận nhìn dung nhan ngủ say của hắn
Hắn dáng dấp thật đúng là khá tốt đấy!
Lông mi đen nhánh, khuôn mặt tuấn tú ngũ quan ngay ngắn, cái cằm cương nghị. ngủ say mà chân mày vẫn nhíu chặt nhưng không mất đi vẻ tuấn lãng phong cách, khẽ mở môi...... Ông trời...... Mỏng vừa đúng, quả thực là trời sanh cố ý tạo ra. Không nhịn được, nàng vươn tay sờ đôi môi ấm áp của hắn......
Một dòng điện thoáng qua toàn thân Túc Cho, dòng điện xuyên qua làm cho toàn thân nàng không phòng bị được
Túc cho cả kinh, thiếu chút nữa té nhào. Làm sao có thể? Làm sao có thể? Nàng làm sao có thể đối với cổ nhân ngàn năm trước có tình cảm nam nữ?
Không thể, nhưng tuyệt đối không lấy.
Ông trời, nếu nàng không mau mau rời khỏi hắn, sẽ tiếp tục ở lại, chỉ sợ nàng sẽ không thể rời bỏ hắn, không muốn trở về thế kỷ hai mươi.
Không, không, phải nhanh nghĩ biện pháp trở về Trung Nguyên, trở về Khai Phong, tìm Uyển Đại, Khương Huyên, trở về Hoàng Hà, trở về thế kỷ hai mươi......
Còn có thật nhiều chuyện, nàng không thể chìm ở tư tình nhi nữ.
Nhìn một chút cây gậy trong tay, Túc Cho nhăn lại chân mày, hạ không được quyết tâm liên tục do dự, đối với hắn, nàng cư nhiên không thể xuống tay, cư nhiên không có dũng khí đánh hắn như lần đầu tiên. Đó, chẳng lẽ nàng đối với hắn...... Không! Không! Không! Túc Cho dùng sức lắc lắc đầu, không để cho mình lâm vào tình cảm nước xoáy.
Nhắm mắt lại, nàng dùng một lực thật lớn đánh xuống.
Cắn cắn môi dưới, Túc Cho trước mở ra một con mắt, tiếp nữa một con. Thành thật mà nói, nàng sợ thấy hắn chảy máu, nàng sẽ không bỏ được, hội...... Vừa run lên......
Đối với hắn dùng tình sao? Đối với hắn động lòng sao?
Sợ hãi, nàng vứt bỏ cây gậy trong tay, tay run rẩy khẽ vuốt xuống chỗ nàng vừa đập xuống, lẩm bẩm khạc ra một câu: “Thật xin lỗi, ta thật sự không muốn đối với ngươi xuống tay, nhưng ta không đi không được nha! Ta phải trở lại Khai Phong, phải trở về trấn vương phủ, phải tìm về Uyển Đại, Khương Huyên...... Thật xin lỗi......” Kích động, Túc Cho ở trên má hắn hôn xuống.
Nàng lưu luyến không rời liên tiếp quay đầu lại, cuối cùng thoáng nhìn thì nàng nhẹ thở ra câu: “Ta sẽ rất nhớ ngươi, A Cách Đạt, cả đời nhớ ngươi......” Sau đó, mở cửa chạy ra ngoài.
Nàng hoàn toàn không phát giác ở nàng đưa vừa hôn xong A Cách Đạt thì hô hấp của hắn đã không theo quy luật, nàng chỉ cố vội vã rời đi.
Túc Cho nhẹ nhàng chạy ra của, A Cách Đạt lập tức mở mắt ra, ngồi dậy, cố gắng điều chỉnh hô hấp không quy luật của mình
Đáng chết, nàng có thể khơi lên dục hỏa của hắn, chậm rãi thở ra một hơi, đè xuống lửa dục bị nàng vô tâm khơi dậy.
Cô gái Đại Tống bị hắn xem thường nhất, thế nhưng gợi lên tình cảm mênh mông của hắn, bản thân bất lực thiếu chút nữa đưa tay kéo nàng qua, dùng sức mạnh cũng muốn ép nàng đi vào khuôn khổ.
Nhưng là, hắn phát hiện một chuyện ngay cả hắn cũng không tin tưởng, hắn —— không chỉ muốn có được người của nàng, càng muốn có được lòng của nàng......
Đột nhiên, A Cách Đạt ngẩng đầu lên, trong mắt đều là ngạc nhiên, hắn cảm giác đến một chuyện, thật bị cha hắn Mộc Hoa Lê nói đúng......
Hắn —— yêu Liễu Túc Cho.
Yêu Đại Tống công chúa! Lặng lẽ, Túc Cho rón ra rón rén hướng cửa chính dời đi. Chỉ cần đi ra khỏi tường, nàng được tự do, có thể hành động tùy ý nghĩ muốn đi đâu liền đi, tìm Uyển Đại, tìm Khương Huyên, trở về Hoàng Hà, trở về thế giới thuộc về các nàng......
Đây là một chuyện nên vui mừng, nhưng là, không hiểu tại sao, nàng chính là không vui mừng nổi. Chậm lại bước chân, ttam ý rời đi không được kiên định như trước, thật giống như đang đợi A Cách Đạt đuổi theo.
Vì sự tình gì sẽ diễn biến thành như thế? Mới mấy ngày ngắn ngủi, tại sao lại sinh ra tình cảm khắc sâu như vậy?
Hắn —— tỉnh lại sẽ đuổi theo nàng sao?
Hắn —— sẽ quan tâm nàng rời đi sao?
Đáng hận hơn chính là, vì sao hắn dễ dàng liền bị nàng đánh xỉu? Uổng hắn còn là chiến tướng võ công dũng mãnh nhất ở đại mạc, cư nhiên không bằng được nàng cô gái yếu đuối.
Đáng ghét, đáng ghét, ghê tởm đần A Cách Đạt!
Phồng má, Túc Cho đã đi tới cửa chính. Trời ạ! Nàng lại còn không ngừng nhìn về phía sau, chân thành hi vọng vô tâm, không có tim, không có phổi, không có tình cảm lại lãnh huyết A Cách Đạt xuất hiện.
Cửa chính đã có thể đụng tay đến, nhưng, hắn...... Còn không thấy bóng người...... Liễu Túc Cho mắng một câu: “Đáng chết A Cách Đạt.” Cắn răng một cái, tính toán mở cửa.
Không ngờ, có người so với nàng động tác còn nhanh hơn, dùng một cái dây đem tay muốn đẩy ra của chính của nàng trói lại. Nàng đầu tiên là ngẩn ngơ...... A Cách Đạt đuổi tới? Nàng thầm hỏi, âm thầm vui mừng hơn, hết sức ngẩng đầu nhìn về người tới......
Một ánh mắt lóe lên vẻ cô đơn cũng không thoát khỏi trong mắt Viên hàn, hắn xin lỗi cười với nàng cười.”Thật đáng tiếc, công chúa, mời ngươi trở về đi!”
Viên hàn cho là Định Quốc công chúa sẽ vô cùng ảo não, nhưng hắn đã đoán sai, công chúa không những không ảo não, tựa hồ còn có một chút điểm...... Ừ...... Vui vẻ đấy! Có không? Là hắn hoa mắt?
“Ngươi...... Vẫn coi chừng cửa chính?” Túc cho thấy hắn đêm khuya còn có thể bắt mình không để cho nàng trốn đi, sẽ không phải là 24h ở đay chờ đợi chứ?
“Không sai!”
“Chẳng lẽ cũng sẽ không lười nhác một chút?” Nàng trừng to mắt.
“Quân lệnh trong người, không thể sơ sót.”
Xem ra, A Cách Đạt ra lệnh như núi. Đáng thương quan binh! Túc Cho đồng tình hỏi: “Hắn cũng chỉ là ra lệnh ngươi coi chừng ta, không để ta trốn thôi?” Thấy hắn gật đầu một cái, nàng đồng tình với hắn hơn.”Tối nay ta liền không trốn nữa rồi, ngươi đi ngủ lại giấc ngủ ngon đi!”
Thấy hắn vẻ mặt kinh ngạc, cho là hắn không tin nàng nói, vì vậy, nàng đứng đắn gật đầu.”Cứ việc yên tâm, ta lấy nhân cách bảo đảm, tối nay ngươi tốt nhất ngủ một giấc, ta tuyệt sẽ không chạy trốn, ta sẽ tìm thời gian khác, yên tâm.”
Dứt lời, vì để hắn an tâm, cũng không muốn hắn cởi bỏ dây trói trên tay, lấy tấm lòng hiên ngang lẫm liệt lại từ từ đi trở về.
Cho đến khi bóng dáng của công chúa biến mất ở một đầu khác, Viên Hàn mới”Vèo” cười to ra tiếng.
Chưa từng gặp nữ nhân nào đáng yêu như thế, thế nhưng dậy lên đồng tình với người giám thị nàng, còn nói hắn trở về phòng ngủ ngon giấc đấy!
Thú vị, thật là thú vị. A Cách Đạt cưới một lão bà thú vị.
Viên Hàn toét miệng cười, không hề nhảy về trên cây nữa, đi về phòng ngủ nướng đi vậy. Bởi vì, hắn tin tưởng Định Quốc công chúa nói, tối nay, nàng sẽ không trốn.
Không biết vì cái nguyên nhân gì, hắn chính là tin tưởng nàng sẽ nói được làm được. Cho nên, thật an tâm đi ngủ đây.
Chuyện này nếu cho Vương Hãn nghe, chỉ sợ hắn cũng sẽ lắc đầu không tin. Đừng nói Vương Hãn không tin, ngay cả hắn Viên Hàn chính mình cũng không tin sẽ như thế tin tưởng lời của Định Quốc công chúa nói.
◆◆◆
Khi Túc Cho dùng hai tay bị trói của mình đẩy cửa ra tiến vào phòng nàng nháy mắt một cái, nàng cho là mình nhìn lầm rồi.
Nháy mắt mấy cái, nháy mắt mấy cái nữa. Không sai! Nam nhân nên bị nàng đánh xỉu mà nằm ở trên giường bất tỉnh nhân sự, giờ phút này đang vừa châm rượu, vừa ngâm nga bài hát, nhếch môi, cười nhạo nhìn chăm chú nàng.
Tính toán không để ý tới hắn Túc Cho lại phát giác có chuyện, có cái gì đó không đúng, là chỗ nào không đúng đây? Thói quen, nàng lại nghiêng đầu, cau mày, nhìn chằm chằm A Cách Đạt trang bị rượu và thức ăn......
A...... Chút thức ăn...... Không sai! Chính là chút thức ăn!
Nàng đánh xỉu hắn, đến khi chạy ra khỏi cửa chính, gặp gỡ Viên Hàn lại trở về, chỉ là nửa canh giờ, mà tên kia dù bận vẫn ung dung uống một bình rượu
Theo dõi hắn, thật lâu, thật lâu nhả không ra một câu nói......
Đáng chết! Nàng bị hắn đùa bỡn, cho lường gạt rồi! Hắn vừa bắt đầu liền nghĩ trêu cợt nàng, nghĩ lấy nàng ra làm trò cười cho thiên hạ, nếu không, không tới nửa canh giờ, bị đánh bất tỉnh chính hắn tỉnh lại như thế nào không đuổi theo nàng, còn chuẩn bị một chút đồ nhắm uống rượu đây?
Thì ra là hắn khi bắt đầu tiến vào cửa phòng, liền vẫn khiến cho nàng rơi vào trò chơi của hắn, mà nàng tựa như chỉ là một kẻ đần, vẫn đi vào trò chơi của hắn......
A Cách Đạt cười nhạo dường như hướng về phía nàng giơ giơ ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
Lửa giận của Túc Cho nhất thời như núi lửa bộc phát, chỉ là, nàng đè nén xuống, chỉ là cắn răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi căn bản không bị ta đánh xỉu, đúng không?” Trong mắt đều là mưa to gió lớn.