Reading well is one of the great pleasures that solitude can afford you.

Harold Bloom

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 160 / 16
Cập nhật: 2020-06-24 21:49:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần III - Chương 11
rong đêm trăng thị xã trở nên thanh bình hơn. Mảnh vườn trồng hoa và cây cảnh của ông già Tửu trở nên lộng lẫy lạ thường. Dưới ánh trăng tất cả như được dát vàng. Những bông hoa đung đưa múa cùng những ngọn gió cuối hè dịu dàng, mát mẻ. Những chàng nhạc công Dế Mèn say sưa chơi bản Nguyệt ca của ca sĩ kiêm nhạc sĩ nổi tiếng Họa Mi. Các chàng và các nàng Nhái Xanh cặp đôi trong nhịp múa. Trên thảm cỏ êm và mượt như nhung, các ông Cóc uống rượu và ngắm trăng, nghe nhạc. Cảnh vườn hoa đêm nay như chốn thần tiên. Bỗng trời đất tối sầm. Mọi người trong mảnh vườn ngước mắt lên nhìn trời. Một đám mây đen khổng lồ hình thù kỳ dị như một con quái vật đang che khuất vầng trăng. Và ngay sau đó, tất cả nghe thấy tiếng hò hét hung dữ từ xa vọng tới. Khi tất cả chưa kịp hiểu ra điều gì thì Trán Dô xuất hiện. Theo sau Trán Dô là một đội quân chuột đông vô kể, gươm giáo tuốt trần, tỏa ánh sáng lạnh người. Một ông Cóc nhận ra Trán Dô kêu lên:
“Quỷ gỗ đến! Quỷ gỗ đến!”
Nghe đến Quỷ gỗ, những chàng và nàng Nhái Xanh vội biến mất dưới đám cỏ. Các nhạc công Dế Mèn chui vội vào hang đánh rơi cả nhạc cụ, những bông hoa vội cụp cánh lại và lấp vào tán lá. Chỉ còn lại những ông Cóc vốn đã già và cũng là những người gan lì ở lại. Trán Dô bước vào giữa mảnh vườn nhìn lướt qua rồi nói:
“Những kẻ đại diện cho vẻ đẹp và tình yêu đâu? Sao bây giờ lại trốn nhanh thế?”.
Một ông Cóc bước chậm chạp đến trước Trán Dô, húng hắng ho và hỏi:
“Thưa các ông, đây là khu vườn hoa xinh đẹp, nếu các ông muốn ngắm hoa nghe nhạc thì xin bỏ gươm giáo ở bên ngoài cho”.
Trán Dô quát to:
“Lão Cóc điếc kia thì biết cái gì. Ta đến đây không phải để nghe nhạc, ngắm hoa. Ta đến đây đẻ tàn phá tất cả. Vương quốc bóng tối không cần đến những bông hoa diêm dúa kia”.
Bọn lính chuột gào lên:
“Vương quốc bóng tối không cần đến những bông hoa diêm dúa kia”.
Ông Cóc vội xua tay:
“Ấy ấy, xin ngài đừng nói như thế. Xin ngài nói với quân của ngài hãy dừng làm tổn thương đến những bông hoa. Xin các ngài rút quân cho”.
Trán Dô rút thanh gươm xương lợn ra khỏi vỏ và gằn giọng:
“Ta không có thời gian để nghe ngươi nói lằng nhằng. Hỡi ba quân, chúng ta hãy thực hiện Chiến dịch hủy diệt cái đẹp và tình yêu, vì xứ mệnh của Vương quốc bóng tối, tiến lên!”.
Sau tiếng hô của Trán Dô, đội quân chuột rít lên “giết, giết” và ùa vào mảnh vườn. Chúng vung gươm chém bất cứ cái gì chúng nhìn thấy. Những bông hồng không thể nào chạy thoát được bọn Lông Trụi. Tiếng kêu khóc vang dậy cả mảnh vườn. Cánh hoa rụng đầy trên cỏ. Các ông Cóc lao vào ngăn bọn Lông Trụi đều bị chúng đánh ngã. Một số hoa hồng dũng cảm lấy gai đâm vào những tên lính chuột làm chúng kêu rít lên. Nhưng đội quân chuột quá đông và hung bạo nên chỉ trong chốc lát, cả vườn hoa lộng lẫy trở thành bãi chiến trường la liệt những bông hoa bị chém gục. Các ông Cóc không làm gì được để ngăn cản tội ác của bọn Lông Trụi chỉ biết nghiến răng ken két vì đau đớn và căm thù. Sau khi hoàn thành Chiến dịch hủy diệt cái đẹp và tình yêu, Trán Dô thu chiến lợi phẩm và rút quân về. Sáng hôm sau, tin về bọn Lông Trụi do Trán Dô chỉ huy đã tàn sát rất nhiều hoa hồng được lan đi khắp nơi. Và nỗi kinh hoàng về Quỷ gỗ lại càng tăng. Suốt cả ngày hôm đó, ông già Tửu phải băng bó cho những bông hồng bị thương.
Sau cuộc tàn sát của bọn Lông Trụi ở xứ sở hoa hồng, ông già Tửu đã mua rất nhiều bẫy sắt và trộn cả bả vào thức ăn rải khắp nơi để tiêu diệt bọn Lông Trụi. Rất nhiều quân của Lông Trụi bị sa bẫy hoặc ăn phải thức ăn trộn bả. Nhưng đội quân chuột quá đông và những con chuột con ra đời quá nhiều nên lực lượng của Lông Trụi không ảnh hưởng nhiều lắm. Nhiều xác chuột được đưa về hầm mộ. Trán Dô đã chứng kiến công việc của bọn chuột trông coi hầm mộ. Đấy là cảnh tượng khủng khiếp nhất mà Trán Dô nhìn thấy từ khi ra đời đến nay. Trong hầm mộ, bọn Lông Trụi lột da những con chuột bị chết để may quần áo. Những con nào chết vì bẫy thì chúng xẻ thịt ra làm lương khô. Sau đó chúng quẳng từng đống xương chuột vào hầm mộ. Sau khi chứng kiến cảnh đó, Trán Dô không làm sao ngủ được trong nhiều đêm. Trán Dô gặp Lông Trụi và phản đối việc làm của bọn chúng.
Trán Dô nói:
“Ngài phải ra lệnh cho tướng sĩ của ngài không được làm chuyện đó nữa. Ngài biết những con chuột bị lột xác, xẻ thịt là ai không?”.
Lông Trụi tỏ vẻ ngạc nhiên và trả lời:
“Chúng nó là những con chuột”.
“Đúng thế rồi. - Trán Dô nói - Nhưng họ là đồng loại của ngài. Ngài phải chôn cất họ tử tế chứ!”.
Nghe Trán Dô nói vậy, Lông Trụi lăn ra đất cười. Rồi Lông Trụi nói với Trán Dô:
“Đồng loại ư? Đồng loại là cái gì? Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ tôi chưa thấy ai nói vậy”.
Nói xong, Lông Trụi lại cười sặc sụa. Trán Dô lắc đầu và bỏ đi. Bắt đầu Trán Dô thấy hoang mang. Trán Dô không thấy ý nghĩa gì trong các cuộc tấn công tàn phá nữa. Đêm ấy, lúc Trán Dô đang mơ mơ màng màng trên giường thì có tiếng gọi bên tai “Hiệp sĩ Trán Dô, Hiệp sĩ Trán Dô”. Trán Dô ngồi dậy nhìn quanh nhưng không thấy ai. Tiếng gọi lại vang lên. Trán Dô hỏi:
“Ai gọi ta đấy?”.
Một con Kiến Đen bò đến trước Trán Dô:
“Tôi đây. Tôi là Kiến Đen”.
“Ngươi từ đâu đến? - Trán Dô hỏi - Gặp ta có việc gì?”.
Kiến Đen nói nhỏ:
“Tôi từ chỗ Mèo Cụt đến. Ông Mèo Cụt nhờ tôi đến tìm Hiệp sĩ”.
Trán Dô vội hỏi:
“Có việc gì mà ông Mèo Cụt tìm ta? Nói mau”
Giọng Kiến Đen buồn hẳn:
“Ông Mèo Cụt ốm nặng, ông Mèo Cụt muốn gặp Hiệp sĩ”
Trán Dô kêu lên:
“Trời ơi. Ông Mèo Cụt hiện ở đâu?”.
Kiến Đen nói:
“Ông ấy nằm trên trần cót ép nhà kho. Mấy ngày nay ông ấy chẳng ăn uống gì cả. Những lúc sốt cao mê sảng, ông ấy chỉ gọi tên Hiệp sĩ thôi”.
Trán Dô vội vàng mặc áo giáp, đeo gươm và nói với Kiến Đen:
“Hãy đưa ta đến nơi ông Mèo Cụt, nhanh lên:
Trán Dô và Kiến Đen lần mò trong đường hầm. Dọc đường hầm có rất nhiều lính chuột canh gác nghiêm ngặt. Nhưng thấy Trán Dô cũng không dám hỏi gì mà chỉ cúi đầu chào. Chúng không nhìn thấy Kiến Đen vì Kiến Đen lấp sau lưng Trán Dô. Sống cùng bọn Lông Trụi đã khá lâu, nhưng có một cái hang Trán Dô vẫn thấy những lão chuột già ra vào ở đó mà không bao giờ dẫn Trán Dô vào. Một lần Trán Dô hỏi Lông Trụi về cái hang đó. Lông Trụi nói: “Đó là nơi những con chuột già nghỉ ngơi. Ngài Hiệp sĩ không phải bận tâm”. Trán Dô không tin bởi Thư Sinh thấy đó là nơi được bọn chuột canh phòng cẩn thận nhất. Tối nay khi đi qua đó, Trán Dô dừng lại thì bọn lính chuột canh gác ở đó vội tươi cười mời Trán Dô vào cái hang bên cạnh uống rượu. Vì vội đến gặp Mèo Cụt nên Trán Dô không hỏi han thăm dò gì mà chào bọn lính gác và đi.
Khi đặt chân lên nền nhà kho, Trán Dô vô cùng xúc động. Tại đây lần đầu tiên Trán Dô gặp Mèo Cụt và Mèo Cụt trở thành người bạn đầu tiên trong cuộc đời của Trán Dô. Trong bóng tối của cô đơn và tuyệt vọng, Mèo Cụt là người duy nhất chăm sóc và chia sẻ mọi điều với Trán Dô. Trán Dô dừng lại nhìn quanh như đang nhớ lại những gì đã xảy ra ở đây. Thấy Trán Dô dừng lại, Kiến Đen giục: “Mời Hiệp sĩ đi nhanh cho”. Trán Dô theo Kiến Đen trèo lên trần cót ép. Trong góc trần, Mèo Cụt nằm thở nặng nhọc. Trán Dô bước đến ngồi xuống cạnh Mèo Cụt. Trán Dô cầm lấy tay Mèo Cụt và gọi:
“Ông Mèo Cụt ơi, Trán Dô về với ông đây”.
Mèo Cụt mở mắt nhìn Trán Dô thều thào:
“Trán Dô về đấy ư? Ta yếu quá rồi. Ta nhờ Kiến Đen đi gọi cháu về đây để nói vài lời trước khi ta giã từ cuộc đời”.
Trán Dô nói:
“Ông sẽ khỏi thôi. Cháu sẽ đi tìm thuốc cho ông”.
Mèo Cụt nói:
“Ta cả đời không phải dùng một viên thuốc. Không phải do ta bệnh tật mà là ta già quá rồi. Chết bây giờ là được lắm rồi”.
Nói được mấy câu, Mèo Cụt ngừng lại, thở nặng nhọc rồi nói tiếp:
“Ta chết bây giờ chỉ có một điều chưa toại nguyện”.
Trán Dô nói:
“Ông còn điều gì chưa toại nguyện? Cháu có thể giúp gì cho ông?”.
Mèo Cụt không nói gì ra hiệu cho Trán Dô và Kiến Đen đỡ mình ngồi dậy. Trán Dô lấy một cốc nước cho Mèo Cụt uống. Uống xong cốc nước. Mèo Cụt như khỏe hơn. Mèo Cụt nói:
“Ta biết tất cả những việc làm vừa qua của cháu. Nhưng ta vẫn tin một ngày nào đó cháu sẽ hối hận. Cháu sẽ trở thành người có ích. Ta không phải là ruột thịt của cháu, nhưng ta buồn nỗi buồn của cháu, đau nỗi đau của cháu. Cháu phải trở về với đồng loại của cháu, trở về với thế giới ánh sáng. Cháu không thể sống mãi trong cái Vương quốc bóng tối đầy tội ác của Lông Trụi được”.
Trán Dô cúi đầu nghe Mèo Cụt nói và đột ngột hỏi:
“Ông tin là ông già Tửu, cậu Nghĩa và những con búp bê sẽ gọi cháu trở về với họ à?”.
Mèo Cụt đặt bàn tay khô gầy lên vai Trán Dô và nói với giọng như khi còn khỏe mạnh:
“Ta tin vậy vì ta tin cháu. Cháu phải làm gì đó cho họ phải gọi cháu trở về”.
Trán Dô hỏi:
“Vậy cháu phải làm như thế nào?”.
“Làm như thế nào thì chỉ có trái tim của cháu mách bảo cháu mà thôi. Mọi con người cao cả và nhân ái đều tìm thấy con đường đúng của cuộc đời”.
Nói đến đây Mèo Cụt thở nặng nhọc hơn. Trán Dô vội đỡ Mèo Cụt nằm xuống. Mèo Cụt nhắm mắt lại như ngủ. Một lát sau Mèo Cụt mở mắt nhìn Trán Dô và nói từng tiếng một:
“Đã lâu cháu không gặp ông già Tửu phải không? Hồi này ông già Tửu yếu lắm rồi. Ông ấy không sống được lâu nữa đâu. Cháu hãy đến với ông ấy. Cậu Nghĩa thì suốt ngày rong chơi”.
Trán Dô nhìn Mèo Cụt, mắt nhòe ướt. Mèo Cụt nói tiếp:
“Trước khi ta chết, ta muốn cháu hứa với ta từ bỏ Vương quốc bóng tối”.
Trán Dô ôm lấy Mèo Cụt, khóc và nói:
“Cháu xin hứa, cháu xin hứa”.
Mèo Cụt đã mệt lắm rồi. Sau mỗi câu nói Mèo Cụt lại thở. Những lời cuối cùng của Mèo Cụt chỉ là hơi thở. Trán Dô phải ghé tai sát miệng Mèo Cụt mới nghe thấy.
“Ta muốn dặn cháu một điều. Nếu sống không có lòng tin thì không thể nào sống nổi. Đã có những ngày cuối đời ta đánh mất lòng tin. Đấy chính là điều ta ân hận và đau khổ”.
Trán Dô nói:
“Cháu đã hiểu, cháu đã hiểu”.
Trên gương mặt Mèo Cụt nở một nụ cười thanh thản. Mèo Cụt đưa bàn tay run rẩy lau những giọt nước mắt cho Trán Dô và bàn tay Mèo Cụt từ từ rơi xuống. Trán Dô ôm lấy Mèo Cụt rối rít gọi:
“Ông Mèo Cụt ơi, ông Mèo Cụt, ông đừng chết, đừng chết”.
Nhưng Mèo Cụt không còn nghe thấy tiếng gọi của Trán Dô nữa. Trái tim của Mèo Cụt đã ngừng đập. Trán Dô ôm lấy Mèo Cụt khóc nức nở. Ngay đêm khuya, Trán Dô đã đưa thi thể Mèo Cụt mai táng ở góc vườn dưới một gốc cây cau. Bởi Trán Dô từng được nghe Mèo Cụt kể về những kỷ niệm của Mèo Cụt thuở ấu thơ với câu cau già này. Khi nấm mộ được đắp cao, họ hàng nhà Kiến Đen tha hạt hoa gieo lên nấm mộ. Trán Dô ngồi bên mộ Mèo Cụt cho tới gần sáng.
Con Quỷ Gỗ Con Quỷ Gỗ - Nguyễn Quang Thiều Con Quỷ Gỗ