Số lần đọc/download: 4545 / 59
Cập nhật: 2015-10-10 12:09:38 +0700
Bạch Ngọc Kỳ Tử
H
ai bóng người lướt qua, nhưng là hai tỳ nữ của thanh bào nữ tử. Bọn họ vừa thấy thanh bào nữ tử bình yên vô sự, vừa mừng vừa sợ, nói:
-Quốc... Tiểu thư, ngươi không sao chứ?
Thanh bào nữ tử cũng kinh hỉ nói:
-Ta không sao.
Đảo mắt lại thấy vết máu loang lổ trên người cả hai, kinh hãi hỏi:
-Các ngươi bị thương?
-Chỉ là vết thương nhẹ, cũng không lo ngại, chúng ta bảo hộ không chu toàn, làm cho tiểu thư bị sợ hãi.
-Các ngươi không có việc gì là tốt rồi, các ngươi sao lại tìm tới đây?
-Chúng ta ngăn cản không được bọn họ, thấy bọn họ đuổi theo tiểu thư, chỉ có theo ở phía sau, theo một đoạn đã theo không kịp. Chúng ta tìm kiếm mọi nơi, không gặp bóng người nào, vì vậy trở về, nào ngờ quả thật thấy tiểu thư. Tiểu thư sao lại trở về nơi này?
Sở Phong đang muốn mở miệng, thanh bào nữ tử vội vàng nói:
-Vị công tử này đã cứu ta đem đi, nghĩ các ngươi có thể sẽ trở về nơi đây tìm ta, cho nên lại mang ta về chỗ này.
Sở Phong không khỏi một trận xấu hổ.
Hai tỳ nữ vội vã hướng Sở Phong khom người nói:
-Đa tạ công tử cứu tiểu thư.
Sở Phong cười nói:
-Ta đột nhiên bắt đi tiểu thư của các ngươi, các ngươi sẽ không trách chứ?
Hai tỳ nữ vội vàng nói:
-Nếu không có công tử, chúng ta dù cho liều mạng cũng khó bảo vệ tiểu thư chu toàn.
Sở Phong nói:
-Nếu các ngươi đã trở về nơi này tìm kiếm, hai sát thủ kia cũng có thể quay trở lại nơi này. Nơi đây không thích hợp ở lâu, vẫn là mau nhanh ly khai!
Hai tỳ nữ nói:
-Công tử nói rất đúng, chúng ta mau nhanh chóng rời đi.
Đang muốn xoay người, đột ngột "Di" khẽ hô một tiếng, cảm thấy dưới chân có chút dị dạng, dời đi vừa nhìn, thấy có một quân cờ màu đen, vội cúi người nhặt lên, đưa cho Sở Phong nói:
-Công tử, đây là quân cờ của ngươi.
Thì ra đây là quân cờ lúc trước hắn bắn ra tập kích hai sát thủ kia, một miếng khác đã bị đánh rớt xuống sông.
Sở Phong nhận về quân cờ, nói:
-Không bằng ta đưa các cô một đoạn đường?
Hai tỳ nữ nói:
-Không cần, chúng ta sẽ bảo vệ tốt tiểu thư
-Vạn nhất các ngươi gặp lại hai tên sát thủ kia, có thêm một người tiếp ứng cũng tốt hơn?
-Chúng ta sẽ đi đường cẩn thận.
Sở Phong còn muốn nói cái gì, thanh bào nữ tử kia nói:
-Đa tạ tâm ý công tử, có bọn họ bảo hộ là được, chúng ta cũng không muốn liên luỵ công tử.
Nếu người ta đã mở miệng như vậy, Sở Phong cũng không quá cưỡng cầu, chỉ có nói:
-Vậy cô nương cẩn thận bảo trọng!
Thanh bào nữ tử hạ thấp người, đang muốn xoay người,
-Chờ một chút!
Sở Phong đột ngột gọi lại, nói:
-Cô nương có thể nói cho ta biết tên hay không?
Thanh bào nữ tử trầm mặc chỉ chốc lát, từ trong lòng lấy ra một quân cờ màu trắng, đưa cho Sở Phong, nói:
-Công tử vì cứu ta đã đánh mất một quân cờ, ta liền đem quân cờ bạch ngọc này tặng cho công tử, mặc dù không phải là trân bảo quý hiếm gì, cũng một chút bày tỏ lòng biết ơn.
Hai tỳ nữ "A" khẽ hô một tiếng, trừng lớn mắt nhìn thanh bào nữ tử.
Sở Phong thấy thanh bào nữ tử tay như cỏ mềm, làn da nõn nà, ngọc chỉ thon thon, trắng khiết ôn nhuận, lòng bàn tay còn cầm một quân cờ bằng ngọc tuyết trắng trong suốt, chính là loại tuyệt vời, Sở Phong nhìn cũng đã quên lấy đi quân cờ bạch ngọc. Hai tỳ nữ ho nhẹ một tiếng, Sở Phong ngạc nhiên hoàn hồn, vội vã đưa tay tiếp nhận quân cờ bằng ngọc, chỉ cảm thấy quân cờ ấm áp trơn bóng, nắm trong tay có một loại cảm giác thoải mái rất kỳ diệu.
-Công tử, từ biệt nơi này, bảo trọng!
Sở Phong ngẩng đầu lại nhìn lên, thanh bào nữ tử đã theo hai tỳ nữ tiêu thất tại trong bóng đêm mênh mông.
Sở Phong đem quân cờ bằng ngọc thu vào trong lòng, liếc mắt nhìn ánh trăng đêm dưới sông Tiền Đường, đang chuẩn bị rời đi, hai lỗ tai phút chốc dựng thẳng, sau đó phi thân nhảy xuống bờ sông, thân thể thoáng như thằn lằn dính sát vào bờ tường, nước sông ngay tại bên chân từng chút thấm vào.
"Sưu, sưu" có hai bóng đen lướt tới bờ sông, chính là hai tên sát thủ Đông Doanh vừa rồi muốn giết thanh bào nữ tử. Hai người nhìn lướt qua mọi nơi, không thấy nữa cái thân ảnh, trong đó một người nói:
-Tỷ tỷ, bọn họ sao dám trở lại nơi đây, không bằng đến nơi khác xem sao?
Thanh âm thập phần mềm mại, quả nhiên là nữ, vả lại giọng nói không quá thuần khiết, hiển nhiên cũng không phải người Trung Nguyên.
Một người khác nói:
-Bỏ đi, hiện tại đã rất khó tìm được bọn họ.
Thanh âm đồng dạng rất mềm mại, nghe ngữ khí hình như hai tỷ muội.
-Thực sự là đáng tiếc, mắt thấy liền muốn đắc thủ, không biết ở đâu chui ra một tiểu tử thối, cố gắng đem người đoạt đi!
-Nhìn thân pháp của tiểu tử kia, thân thủ có lẽ không kém.
-Thanh bào nữ tử kia nguyên lai một chút võ công cũng không biết, không biết môn chủ vì sao phải giết nàng? Tỷ tỷ, ngươi có biết thân phận của nàng không?
-Chúng ta là sát thủ, chuyện gì không được biết thì sẽ không nên hỏi, nhất là tại trước mặt môn chủ, tuyệt không thể hỏi nửa câu, nghìn vạn lần phải nhớ kỹ!
-Biết rồi, tỷ tỷ. Chúng ta hiện tại làm gì? Giết không được nàng làm sao hướng môn chủ ăn nói?
-Cũng may môn chủ chỉ là bảo chúng ta tùy thời giết nàng, cũng không có nói nhất định phải giết nàng. Chúng ta liền đem tiểu tử thối kia bắt được đem giết, đó cũng là môn quy, ai kêu hắn phá hủy chuyện của chúng ta!
-Tỷ tỷ nói rất đúng, giết hắn cũng có thể hướng môn chủ bàn giao. Tiểu tử kia cũng thật chết tiệt, lại làm hại chúng ta thất thủ, chúng ta từ khi đặt chân đến Trung Nguyên, còn chưa bao từng giờ thất thủ qua!
-Ngươi đừng đắc ý, cao thủ chân chính của Trung Nguyên chúng ta còn chưa chạm mặt, môn chủ bây giờ cũng chỉ là đang huấn luyện chúng ta mà thôi.
Sở Phong dán vào trên bờ tường nghe được rõ ràng, âm thầm kinh hãi. Hai nữ võ sĩ này thân thủ so với mình cao hơn rất nhiều, bị bọn họ truy tìm, cũng không phải là chuyện tốt gì! Nghe giọng nói cùng trang phục bọn họ, nhất định là nữ tử Đông Doanh, chỉ sợ cũng là vừa đặt chân đến Trung Nguyên không lâu, cũng không biết môn phái mà bọn họ nói trong miệng kia đến tột cùng là môn phái nào.
Hai nữ sát thủ ở trên mặt lại nói thầm một hồi, rốt cuộc ly khai.
Sở Phong phi thân trở lại trên bờ, mọi nơi nhìn một chút, không có bóng người nào nữa. Hắn lại nhìn sắc trời, đã đến canh tư, bèn ngồi xếp bằng tại bờ sông, đối mặt với nước sông trong vắt, ngưng thần tĩnh khí. Gió mát lướt nhẹ qua, nghe từng âm thanh đợt sóng, hôm nay xem như là hắn chân chính lần đầu tiên đặt chân vào giang hồ, chỉ cảm thấy mới lạ kinh hỉ không gì sánh được.
Hắn nghĩ tới nữ tử ngồi xếp bằng trên Tây hồ phi vũ đánh đàn, tiếng đàn kia thật thoáng như âm thanh của tự nhiên, mà phong thái đánh đàn của nàng càng phảng phất như khói lửa nhân gian. Nàng là ai chứ? Tên họ là gì? Vì sao phải phi vũ đánh đàn?
Hắn lại nghĩ đến nữ tử một thân bạch y như tuyết, đầu che dù giấy phiêu nhiên mà đến lại phiêu nhiên mà đi, gương mặt đó như tiên nữ, tuyết trắng không chút tì vết như vậy, lẽ nào thực sự là tiên tử hạ phàm sao?
Hắn lại nghĩ tới Mộ Dung, đây chính là vị bằng hữu đầu tiên mà hắn kết bạn khi hắn mới gia nhập giang hồ, hắn cảm thấy bản thân cùng Mộ Dung có một loại hợp ý nói không nên lời.
Hắn lại nghĩ tới thanh bào nữ tử, tình cảnh vừa rồi sóng vai dựa vào lan can, lại nghĩ tới ván cờ đánh với Quỷ Tử Tiên Sinh, nghĩ nghĩ, bất tri bất giác rơi vào không minh.
. . .
Ván cờ của Quỷ Tử Tiên Sinh tại Cổ Đãng sơn bị một tiểu tử vô danh phá vỡ, tin tức này lan truyền nhanh chóng, khiến cho cũng hơi giang hồ chấn động. Không ai biết lai lịch tiểu tử này, chỉ biết là hắn mới bước chân vào giang hồ, một thân lam sam, lưng đeo trường kiếm cổ, mang theo vài phần ngớ ngẩn.