Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Dư Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Công Hoan
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 34
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ôm sau, Hứa Tam Quan gọi Nhị Lạc và Tam Lạc đến trước mặt nói với hai con:
Bố chỉ có hai con là con trai, các con phải ghi nhớ, đứa nào đã hại mình thế này. Hiện giờ trong nhà cái ghế cũng không có mà ngồi, lẽ ra chỗ các con đang đứng kê một cái bàn, chỗ bố đang đứng đặt hai cái hòm, bây giờ đều không còn. Lẽ ra trong nhà bày đầy các thứ, bây giờ trống huơ trống hoác, bố ngủ trong nhà mình, chẳng khác nào ngủ ở ngoài đồng. Các con phải nhớ, kẻ nào đã hại chúng ta như thế này…
Hai đứa con đáp:
Ông Phương thợ rèn.
Hứa Tam Quan nói:
Không phải ông Phương thợ rèn – Hứa Tam Quan nói - Là tên Hà Tiểu Dũng. Tại sao lại là tên Hà Tiểu Dũng? Tên Hà Tiểu Dũng đã dấu bố, làm mẹ các con thụ thai Nhất Lạc, Nhất Lạc lại đập vỡ đầu con trai ông Phương thợ rèn, các con bảo có phải tên Hà Tiểu Dũng đã hại chúng ta không nào?
Hai đứa con gật gật đầu.
Cho nên – Hứa Tam Quan uống một ngụm nước, nói tiếp – Các con lớn khôn phải trả thù tên Hà Tiểu Dũng cho bố. Các con có biết hai đứa con gái của Hà Tiểu Dũng không? Biết hả, các con có biết con gái của Hà Tiểu Dũng tên là gì không? Không biết, không biết không sao, chỉ cần nhận ra là được. Các con hãy nhớ, sau khi lớn khôn, các con sẽ đi cưỡng hiếp hai đứa con gái của tên Hà Tiểu Dũng.
Sau khi ngủ một đêm trong căn nhà trống không của mình, Hứa Tam Quan cảm thấy không tiếp tục sống như thế này được nữa, thế nào cũng phải chở về những thứ ông Phương thợ rèn đã chở đi. Thế là anh nghĩ đến bán máu, nghĩ đến cảnh tượng cùng A Phương và Căn Long đi bán máu mười năm trước. Hôm nay phải có một lần bán máu, mới chuộc lại được số của cải trong nhà này. Hiện nay lại cần anh đi bán máu, anh có thể lấy tiền bán máu, xin ông Phương cho chuộc lại bàn của anh, hòm của anh và tất cả những cái ghế… Chỉ có điều làm như thế quá hời cho thằng cha Hà Tiểu Dũng. Anh đã nuôi con trai Hà Tiểu Dũng chín năm, bây giờ lại còn phải trả nợ cho con trai Hà Tiểu Dũng. Nghĩ vậy, lòng anh đau thót, ngực anh tức thở, cho nên anh gọi Nhị Lạc và Tam Lạc đến trước mặt bảo chúng, Hà Tiểu Dũng có hai đứa con gái, quân tử báo thù mười năm không muộn, mười năm sau, anh bảo Nhị Lạc và Tam Lạc mười năm sau đi cưỡng hiếp con gái Hà Tiểu Dũng.
Nghe nói sẽ phải đi cưỡng hiếp con gái Hà Tiểu Dũng, hai đứa con trai của Hứa Tam Quan há miệng khúc khích cười. Hứa Tam Quan hỏi chúng:
Sau này lớn khôn các con có làm được chuyện này không?
Hai đứa con trả lời:
Sẽ cưỡng hiếp con gái Hà Tiểu Dũng.
Hứa Tam Quan ha ha ha cả cười, sau đó anh cảm thấy mình có thể đi bán máu được rồi. Anh ra khỏi nhà, đi đến Bệnh viện. Hứa Tam Quan đưa ra quyết định này vào buổi sáng nay, anh phải vào Bệnh viện, tìm lão Lão Lý trưởng phòng cung cấp máu mấy năm nay không gặp, vén rõ cao ống tay áo của mình, để chiếc kim to nhất của Bệnh viện cắm ngập vào trong mạch máu to nhất trên cánh tay anh, sau đó rút máu trên người anh ra từng ống, từng ống, rồi lại từng ống, từng ống rót vào chai thuỷ tinh. Anh đã từng nhìn thấy máu mình, đậm đến mức đen đen, còn nổi lên một lớp bọt ở trên cùng.
Hứa Tam Quan cầm nửa cân đường trắng, đẩy cửa Phòng cung cấp máu của Bệnh viện, anh trông thấy lão Lý ngồi ở sau bàn, mặc áo choàng trắng nhem nhuốc đến kinh khủng, tay cầm một tờ báo đã từng gói bánh quẩy, tờ báo dường như từng bị ngâm trong mỡ, được ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào, trông giống như một tờ giấy kính trong suốt.
Lão Lý đặt tờ báo đang xem xuống, nhìn Hứa Tam Quan bước tới. Hứa Tam Quan để gói đường trắng trong tay ở trước mặt lão, lão thò tay nắn nắn gói đường, sau đó tiếp tục nhìn Hứa Tam Quan. Hứa Tam Quan cười hì hì ngồi đối diện với lão Lý, anh nhìn thấy mái tóc trên đầu lão Lý thưa đi rất nhiều, nhưng thịt trên mặt thì nung núc hơn trước.Anh cười hì hì, nói:
Đã mấy năm không thấy ông đến nhà máy chúng tôi mua nhộng.
Lão Lý gật gật đầu hỏi;
Anh ở nhà máy tơ phải không?
Hứa Tam Quan gật đầu nói:
Trước kia tôi đã từng đến đây, tôi cùng đến với A Phương và Căn Long, tôi đã biết ông từ lâu lắm, nhà ông ở dưới cầu Cửa Nam, mọi người trong gia đình ông đều khoẻ cả chứ? Ông còn nhớ tôi không?
Lão Lý lắc lắc đầu:
- Tôi không nhớ ra, người đến chỗ tôi đông lắm, thường là người khác nhận ra tôi, chứ tôi không nhận ra họ. Anh vừa nhắc đến A Phương và Căn Long, hai người này tôi biết, ba tháng trước hai người còn đến đây. Anh cùng đến với hai người đó bao giờ nhỉ?
- Mười năm trước.
- Mười năm trước ư?- Lão Lý nhổ một bãi đờm xuống nền nhà, lão nói
-Người đến đây mười năm trước tôi làm sao nhận ra nổi? Có là Thần Tiên tôi cũng không nhớ ra anh.
Sau đó Lão Lý co hai chân lên ghế, lão ôm đùi gối, hỏi Hứa Tam Quan:
Hôm nay anh đến bán máu phải không?
Vâng! – Hứa Tam Quan đáp.
Lão Lý lại chỉ gói đường trắng trên bàn hỏi:
Biếu tôi đấy hả?
Vâng! – Hứa Tam Quan đáp.
Tôi không nhận quà của anh – Lão Lý đập bàn nói - Nếu sáu tháng trước anh biếu, tôi còn nhận, bây giờ tôi không nhận quà của anh nữa. Lần trước A Phương và Căn Long biếu tôi nửa ki lô gam trứng gà, một quả tôi cũng không nhận. Hiện giờ tôi là Đảng viên cộng sản, anh biết không? Hiện giờ tôi không lấy một cái kim sợi chỉ của quần chúng.
Hứa Tam Quan gật đầu nói:
Nhà tôi có năm người, một năm có nửa ki lô gam tem phiếu đường trắng, tôi mua một lúc toàn bộ tem đường năm nay, chính là để kính biếu ông …
Là đường trắng phải không?
Vừa nghe nói là đường trắng, Lão Lý hói lập tức cầm gói đường trắng trên bàn lên tay, dở ra xem, trông thấy đường trắng tinh, lão nói:
Đường trắng đúng là rất quý hiếm, vừa giờ tôi cứ tưởng nửa cân muối ăn.
Vừa nói lão Lý vừa đổ ra tay một một ít đường trắng, nhìn đường trắng lão nói:
Đường trắng này mịn lắm, chẳng khác gì da con gái, phải không?
Nói rồi lão thè lưỡi liếm hết số đường trắng trên tay vào mồm, sau khi lim dim hai mắt thưởng thức một lát, lão gói lại tử tế đưa trả Hứa Tam Quan. Hứa Tam Quan đẩy trở lại:-
- Xin ông nhận cho.
Không nhận được – Lão Lý nói – Hiện nay tôi không lấy của quần chúng một cái kim sợi chỉ.
Hứa Tam Quan nói:
Tôi mua để kính biếu riêng ông, ông không nhận, sau này tôi biết biếu ai?
Anh đem về mà dùng. – Lão Lý nói.
Bản thân tiếc, đâu có ăn loại đường hảo hạng này, loại đường này mua để biếu.
Nói vậy cũng đúng – Lão Lý lại cầm gói đường -- Đường trắng ngon như thế này, mình không ăn đúng là tiếc thật, thế này nhé, tôi lại đổ ra lòng bàn tay một chút nữa.
Lão Lý lại dốc ra tay một ít, lại lè lưỡi liếm vào mồm. Lão thưởng thức vị đường trắng trong mồm, tay đẩy gói đường trả Hứa Tam Quan. Hứa Tam Quan đẩy trở lại nói:
Xin ông nhận cho, tôi không nói ra thì chẳng ai biết.
Lão Lý tỏ vẻ hơi buồn, nụ cười trên môi mất hút:
Để anh khỏi khó xử, tôi mới ăn một ít đường trắng của anh, anh không nên được đằng chân lân đằng đầu.
Hứa Tam Quan thấy Lão Lý không vui thật, liền thò tay cầm gói đường nói::
Vậy thì tôi xin lại.
Lão Lý thấy Hứa Tam Quan cầm gói đường cho vào túi, lão gõ ngón tay xuống bàn hỏi:
Anh tên là gì?
Hứa Tam Quan.
Hứa Tam Quan ư? – Lão Lý gõ bàn – Hứa Tam Quan, cái tên nghe quen quá.
Trước kia tôi đã đến đây.
Không phải - Lão Lý xua xua tay – Hứa Tam Quan? Hứa Tam…ồ!
Lão Lý đột nhiên kêu lên, Lão cười khà khà nói với Hứa Tam Quan:
- Tôi nghĩ ra rồi, Hứa Tam Quan là anh ư? Anh chính là anh chàng bị cắm sừng….
Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu - Dư Hoa Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu