Nguyên tác: Le Rosaire
Số lần đọc/download: 1964 / 21
Cập nhật: 2014-12-04 03:26:59 +0700
Chương 13
B
ờ biển cao của hải cảng Douvre nổi lên ở đường chân trời mỗi lúc một rõ nét, cho đến khi chúng xuất hiện như một bức tường thành từ dưới biển nhô lên. Rồi pháo đài Douvre hùng vĩ trong ánh sáng trắng đục cuối buổi trưa mùa xuân ấy. Jên ngắm cảnh với một niềm vui thích, nhưng bỗng nhiên nhớ lại, như bị một cơn choáng, chị nhắm mắt.
Từ lúc Jên đọc bài báo trên sân khách sạn Cairô, tất cả mọi cảnh đẹp làm cho tâm hồn chị tràn ngập sầu thương. Một giờ sau khi đọc bài báo đó, chị lên giường và hôm sau xuống tàu thủy ở Alexandria. Và đi ngày đi đêm, sau cùng chị tới bờ biển nước Anh. Trong vài phút nữa chị sẽ đặt chân xuống đấy, và cuộc hành trình của chị chỉ còn có hai chặng nữa. Vì từ khi bắt đầu lên đường về, Jên xác định là mình phải đi về phía cái buồng trong đó có bóng tối và đau khổ đang tấn công dữ dội vào lòng can đảm của tinh thần, lý trí và tính bảo thủ của người mà chị yêu. Một cách không tính toán, chị đi về với Đan, chị cảm thấy không có khả năng phối hợp cách thức với biện pháp. Lương tri của chị báo trước cho chị thấy vấn đề sẽ rất phức tạp mặc dù tất cả con người chị đều kêu lên: "Lạy Chúa! Chỉ đơn giản thôi mà! Mù lòa và cô đơn! Đan của tôi!"
Jên hiểu rằng một sự suy xét quân bình hơn sẽ giải quyết được vấn đề, và cách tốt nhất để đi đến được với Đan là qua phòng khám bệnh của bác sĩ Đêrych. Vì thế lúc đi qua Pari, chị sẽ đánh điện cho Đêrych.
Đến Dourve, Jên mua một tờ báo và giở xem các trang rất nhanh. Trong cột tin tức xã giao, chị thấy điều chị cần:
"Chúng tôi lấy làm tiếc được tin họa sĩ Đan vẫn ở trong tình trạng bấp bênh sau tai nạn xảy ra cách đây 15 ngày. Thị giác của ông bị mất hẳn không còn hy vọng gì. Tuy nhiên các vết thương của ông đều tốt không đáng lo ngại đến bộ não, mặc dù trong những ngày gần đây có xảy ra những rối loạn xét thấy cần phải mời bác sĩ Đêrych, chuyên gia nổi tiếng về bệnh tâm thần, cùng nghiên cứu với bác sĩ về mắt đang chữa bệnh cho nạn nhân. Trong các giới xã giao và nghệ thuật, ông Đan rất được nhiều người biết đến và thu được nhiều cảm tình. Từ khắp nơi người ta gửi đến những lời chia buồn…"
Jên tìm một chỗ ngồi trong khoang. Một em bé bán báo trong tàu rao: "Chị Jên đáng mến!" Jên nghe thấy tên mình bèn ra hiệu gọi:
- Lại đây em, của chị đấy!
Jên vội vàng mở tờ Bưu điện ra đọc:
"Rất mong. Ở Êcốt về. Đợi chị ở Charing – Cross. Xin tận tâm giúp đỡ. Dùng cà phê ở Douvre.
"Đêrych"Jên như muốn khóc vì biết ơn những lời an ủi. Ôi! Sao lúc này chị rất cần một người bạn thông minh, khỏe khoắn và hảo tâm đến thế! Được một người bạn như Đêrych thật là quý hóa!
Chị đọc lại bức điện và mỉm cười. Chị bỏ mũ ra và tựa đầu vào đệm ghế. Jên đã hành trình ngày đêm trong một cơn lốc vội vàng nóng bỏng, nhưng cuối cùng chị cũng đã sắp tới được tầm tay của Đêrych, tới được sự giúp đỡ của người bạn thân. Nỗi xáo động trong tâm hồn chị lắng xuống dần, tiếp đó là yên lặng. Jên ngủ… Thượng Đế không bỏ rơi chị…
Lúc tàu về đến ga Charing – Cross, Jên đứng ra ngoài cửa toa. Đêrych đã đến trước, ngay chỗ cửa toa tàu dừng, đấy chỉ là tình cờ, một sự tình cờ tốt lành, luôn luôn làm cho Đêrych xuất hiện đúng nơi mà người ta cần đến anh nhất.
Chỉ trong một giây, Đêrych đã vượt qua đám người khuân vác nhốn nháo. Jên đưa mắt nhìn quanh vào bộ mặt gầy nhưng cương nghị sáng lên niềm vui chờ đón. Chị đọc trong cặp mắt của người bạn thời thơ ấu ấy một mối thịnh tình và một niềm thông cảm sâu sắc. Đàng sau bác sĩ, Jên còn nhận thấy có người nhà của bà quận chúa, người hầu phòng của chị. Chỉ một giây sau Jên đã đứng trên sân ga và tay cầm tay Đêrych. Anh nói:
- Thế là chị đã ở đây rồi! Và như tôi thấy, chị còn khỏe mạnh nữa. Tôi đã gọi điện cho bà quận chúa phái người nhà đến nhận hành lý của chị và không đợi chị trước bữa ăn tối vì bữa trà đầu tiên phải là ở nhà chúng tôi. Tôi làm thế có được không? Ta đi đàng này, ra khỏi hàng rào… Sao mà đông thế này! Ai nấy đều muốn được loại trừ mình ra khỏi nội quy để được đứng lên hàng đầu. Đúng là lòng kiên nhẫn của những nhân viên hỏa xa là một bài học cho nhân loại.
Đêrych vừa nói vừa lái Jên đi qua đám đông, anh mở cửa một cỗ xe ngựa, dắt chị lên, ngồi xuống cạnh chị và nhanh chóng rời khỏi ga.
- Thế nào? Đêrych hỏi. Nicaragoa vĩ đại lắm phải không? Và cảng New York chị có thấy đâu bằng không? Nhất là khi người ta đến đấy lúc mặt trời lặn.
Bỗng nhiên Jên nấc lên tiếng khóc, rồi quay cặp mắt ráo hoảnh lại:
- Anh ấy không còn hy vọng gì phải không, Đêrych?
Bác sĩ đặt một bàn tay lên tay Jên, nói:
- Anh ấy sẽ bị mù mãi mãi. Nhưng cuộc sống của anh ấy mới là đáng kể. Chúng tôi không bao giờ được phép nói: không hy vọng.
- Anh ấy sẽ sống chứ?
- Không vì lý do gì mà anh ấy không sống cả. Nhưng cái giá của cuộc sống của anh ấy còn phụ thuộc vào điều mà người ta có thể làm được cho anh ấy trong những tháng thử thách đầu tiên. Anh ấy bị chấn động tinh thần hơn về thể chất.
Jên tháo găng tay ra khẽ rùng mình và đột nhiên đặt bàn tay chị lên đầu gối Đêrych rồi khẽ nói:
- Tôi yêu anh ấy!
Bác sĩ im lặng một lúc, ngẫm nghĩ về sự thổ lộ kỳ lạ ấy, rồi anh nâng bàn tay đẹp và khỏe ấy lên môi và kính cẩn hôn nó. Lòng kính trọng của người đàn ông đối với sự thật thà can đảm của người phụ nữ.
- Trong trường hợp ấy, đối với Đan, tôi cho là tương lai còn có nhiều cái vĩ đại đáng quý hơn là thị giác của anh ấy. Trong khi chờ đợi, chị có nhiều vấn đề phải nói với tôi, và chị có quyền được biết những gì tôi có thể cho chị biết. Ta đã về đến nhà rồi. Mời chị vào phòng khám bệnh của tôi.