Nguyên tác: The Beast From The East
Số lần đọc/download: 298 / 8
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:41 +0700
Chương 14
X
in chúc mừng! Rắn Mắt Đôi! – Fleg nói lớn. Nó lắc đầu với vẻ ngờ vực. – Bọn mày đã bảo không tham dự trò chơi này mà.
Mấy con rắn quấn chặt tôi hơn.
Tôi nhìn nó.
— Mày đang nói gì vậy? – tôi hỏi lớn.
— Hai mươi điểm, tao nói thế đấy. – Quái vật khổng lồ gầm gừ. – Tao sẽ phải chơi tích cực hơn nếu không thì mày sẽ thắng.
— Ai thèm vào cái chuyện thắng thua ấy! – tôi gào lên. – Tao chẳng thể nào thở nổi! Gỡ bọn rắn này ra đi!
Fleg cười khùng khục:
— Gỡ ư, – nó bật lên tràng cười. Mấy nếp da gấp dưới hàm nó phập phồng. – Đấy là món hời đó.
— Bọn tao biết, – Nat nài nỉ – Gỡ chúng ra đi!
Fleg dường như bối rối.
— Sao lại thế? – nó hỏi. – Chúng nó có thể cắn bọn mày cơ mà.
— Tao biết! – tôi gào lên. Hãy giúp bọn tao, hãy làm ơn!
Lũ rắn le lưỡi liếm má tôi. Bụng tôi thót cả lại.
Fleg nhe răng cười.
— Nếu chúng cắn thì bọn mày sẽ được nhận giải thưởng Triple Hisser, – nó giải thích – trị giá sáu mươi điểm.
Chịu bị cắn để lấy điểm ư? Trò chơi thật kì lạ!
— Quên số điểm ấy đi! – tôi rít lên. – Gỡ-chúng-ra-mau!
Fleg nhún vai.
— Được thôi.
Nó bước về phía tôi, đặt vuốt lên mình con rắn đang quấn quanh tay tôi.
— Lẽ ra mày cần phải có vuốt để giải quyết những vụ như thế này, – nó trách.
Fleg cù dọc theo mình rắn.
Tôi cảm thấy con rắn giãn người ra.
— Chúng thích cù lắm, – Fleg giải thích. Nó gỡ con rắn ra rồi quẳng vào bụi cây.
Nó cù con khác rồi gỡ khỏi chân tôi.
Rồi nó quay sang Nat và cũng làm tương tự để gỡ mấy con rắn ra.
Khi gỡ xong, Fleg phóng ngay vào rừng.
Tôi loạng choạng đứng lên, xoa bóp, gãi khắp chân tay. Toàn bộ cơ thể tôi ngứa ngáy, nhức nhối. Tôi nhớ là mình đã gặp mấy con rắn ấy trong những giấc mơ.
Fleg thò cái đầu lông lá của nó ra khỏi đám cành cây.
— Mày đã có cơ hội chạm được tao, – nó khiêu khích. – Kém quá.
Nó há mõm cười hăng hắc. Rồi nhao vào rừng, biến mất.
Miệng tôi há hốc. Tôi trừng trừng nhìn nó trong nỗi nghi ngờ.
— Chạm nó! – Nat kêu lên. – Giờ thì em hiểu ra rồi. Nó như thể chơi Trốn Tìm. Luật chơi quá dễ Ginger à. – Nó quay mặt về phía tôi. Hãy tìm cách chạm vào một trong số những quái vật rồi chị sẽ không là Kẻ Tìm nữa. Chị sẽ không còn là Quái vật từ Phương Đông.
Nat co chân chạy đuổi theo Fleg.
— Đợi tí đã, Nat! – tôi chạy theo nó. Tôi giẫm lên vật gì đó cưng cứng. Tôi nghe tiếng kêu lạo xao.
Một tiếng lạo xạo nữa. Tôi nhìn xuống.
— Nat! Dừng lại! – tôi hét. Tôi phát hiện ra hòn đá màu da cam bên cạnh chân. Tôi nhặt lên và chạy đuổi theo Nat. – Này. Đợi đã!
Tôi nhìn xuống tay. Màu da cam. Mấy ngón tay tôi chuyển sang màu da cam khi chúng chạm phải hòn đá.
Tôi ném mạnh hòn đá vào một thân cây. Nat dừng rồi quay lại.
— Chị ném làm gì vậy? – nó hét.
— Để em đứng lại, – tôi đáp.
— Nghe này, Ginger, – Nat giục. – Chị phải chạm cho bằng được một trong số những con quái vật. Đấy là cách duy nhất để thắng trong trò chơi này. Để tìm đường sống.
— Chị không nghĩ thế, – tôi bình tĩnh nói.
Nat hét lên.
— Sao chị rắc rối thế? Chỉ chạm vào chúng nó thôi mà?
— Không, – tôi nói. – Vấn đề không phải là ở chỗ chạm được vào chúng nó. Cuộc chơi này không giống như kiểu chị em ta thường chơi.
Tôi chỉ tay xuống đất.
Nat bước lại gần hơn. Nó nhìn theo hướng tay tôi.
Nó sững người lại. “Cái gì vậy?” – nó hỏi.
14
— Xương đấy! – tôi khẽ nói. – Cả đống xương động vật.
Nat và tôi nhìn nhau. Đống xương trông rùng rợn trong ánh nắng. Chúng trắng hếu.
— Có thấy gì ở kia nữa không? – tôi chỉ vào khoảng đất bên cạnh đống xương.
— Cái gì vậy? – Nat thất thần hỏi.
— Màu nâu đấy, – tôi nói. – Đám cỏ bên dưới đống xương, đấy là hình vuông màu nâu.
Bữa Trưa Tự Do.
Nat không nuốt nổi nước bọt.
— Một con quái vật đã ăn nó, – Nat thì thào. – Thế đấy.
Tôi khoanh tay trước ngực.
— Trò chơi này không giống như chơi trốn tìm, – tôi nói một cách nghiêm túc. Tôi chẳng thể nào rời được mắt khỏi bộ xương con vật đáng thương kia. – Đây là trò chơi của tử thần.
— Nếu chúng ta thua, – Nat nói, – Ginger ạ, chúng ta tìm Fleg, nó sẽ giúp chị em ta.
— Là thế nào? – tôi hỏi.
— Chúng ta sẽ buộc nó giúp lần nữa.
— Làm sao ta có thể làm được điều đó?
Nat cười hở cả răng.
— Dễ ợt. Chúng ta sẽ lừa nó, giả vờ cần sự giúp đỡ, vờ như chị bị một con rắn khác quấn hay thứ gì đại loại như thế.
— Được đấy, – tôi đáp rồi trợn tròn mắt như thể Fleg đang đứng cạnh tôi lần nữa.
Nat nắm tay tôi.
— Mẹo này sẽ thành công đấy. Chi cứ hét lên kêu cứu. Fleg sẽ đến gần rồi chị nhảy ra chạm vào người nó. Thật là quá dễ. – Nat bật mấy ngón tay kêu tanh tách.
Tôi lắc đầu.
— Hãy quên chuyện ấy đi. Chị sẽ quay tìm dòng suối để thoát khỏi đây.
— Sao chị lại cứng đầu đến thế? – Nat gào lên.
— Bởi lẽ chị là Kẻ Tìm! – tôi hét. – Chị là kẻ bọn quái sẽ ăn thịt.
— Em biết nếu chúng ta cố gắng thì chúng ta sẽ chiến thắng, – Nat lắp bắp.
Tôi hít một hơi dài và cố nén cơn hoảng sợ đang dâng trong lồng ngực.
— Thôi được, – tôi nói. – Thôi được. Thôi được. Chị sẽ cố. Ta phải làm gì bây giờ?