Nguyên tác: The God Of Small Things
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:50 +0700
11.
Chúa Trời Của Những Chuyện Vụn Vặt
T
rưa hôm đó, Ammu bay ngược một giấc mơ, trong mơ có một người đàn ông vui tươi, một tay ôm chặt lấy chị bên ngọn đèn dầu. Anh ta không có cánh tay khác để chống lại những cái bóng nhẩy nhót quanh anh ta trên sàn.
Những cái bóng mà chỉ mình anh ta có thể nhìn thấy.
Bắp thịt trên bụng anh hằn lên dưới da, hệt như khấc chia trên một thanh sôcôla.
Anh ôm chặt lấy chị, bên ánh sáng của ngọn đèn dầu, anh rạng rỡ như được đánh bóng toàn thân bằng một thứ sáp ong cao cấp.
Anh ta chỉ có thể làm được một việc trong lúc đó.
Nếu anh ta ôm chị, anh ta không thể hôn chị. Nếu anh ta hôn chị, anh không thể nhìn chị. Nếu anh nhìn thấy anh không thể cảm nhận được chị.
Chị có thể đưa những ngón tay vuốt nhẹ lên thân thể anh, và cảm thấy làn da nhẵn nhụi của anh sởn gai ốc. Chị có thể để những ngón tay lang thang đến tận cuối cái bụng phẳng của anh. Một cách bất cẩn, trên những gờ sôcôla nóng rực. Và để lại những vệt nổi da gà trên thân thể anh, như vệt phấn trên bảng đen, như luồng gió britzơ trong một cánh đồng lúa, như vệt máy bay phản lực trên nền trời nhà thờ xanh lơ. Chị có thể làm điều đó thật dễ dàng, nhưng chị không làm. Anh cũng có thể vuốt ve chị. Nhưng anh không làm, vì trong ánh lung linh của ngọn đèn dầu, trong những cái bóng, có những cái ghế bằng kim loại xếp thành một vòng tròn, trên ghế là những người đeo kính mắt xếch gắn kim cương giả đang theo dõi. Ai cũng giữ một cái đàn violon bóng loáng dưới cằm, những cái vĩ lơ lửng theo những góc nhất định. Chân họ đều bắt chéo, chân trái trên chân phải, và những cái chân trái của họ đều run run.
Một vài người trong số họ có những tờ báo. Một số người không có. Một số người thổi bong bóng. Một số người không. Nhưng tất cả đều có ánh phản chiếu rung rinh của ngọn đèn dầu trên từng mắt kính.
Bên ngoài vòng ghế là một bờ biển, bừa bộn những cái chai thủy tinh mầu xanh vỡ. Những làn sóng lặng lẽ đưa những cái chai mới đến, làm vỡ tan tành, rồi những lớp sóng dội từ bờ kéo các chai cũ ra. Những tiếng sắc nhọn của thủy tinh va vào thủy tinh. Trên một tảng đá ngoài biển, trong chùm ánh sáng đỏ thắm, có một cái bàn ăn và một chiếc ghế xích đu bằng liễu gai. Đã gẫy thành nhiều mảnh.
Biển mầu đen, những bọt biển phun lên mầu xanh tươi.
Lũ cá đi ăn trên những mảnh thủy tinh vỡ.
Màn đêm tựa khuỷu tay lên mặt nước, và những ngôi sao rơi rụng liếc nhìn những mảnh vỡ ròn tan.
Những con ngài thắp sáng bầu trời. Bầu trời không có trăng.
Anh có thể bơi bằng một tay của anh. Chị bơi bằng hai tay của chị.
Da anh mặn muối. Da chị cũng vậy.
nh không để lại dấu chân trên cát, tiếng róc rách trong nước, hình ảnh trong gương.
Chị có thể đưa những ngón tay vuốt ve anh, nhưng chị không làm. Họ chỉ đứng với nhau.
Lặng lẽ.
Da kề da.
Một luồng gió brizơ lùa vào tóc chị và thổi tung lên như chiếc khăn san gợn sóng quanh bờ vai không tay của anh, nó chấm hết một cách đột ngột như một vách đá nhô ra biển.
Một con hải cẩu cái mầu đỏ có một cái xương chậu nhô ra xuất hiện, và bơi thẳng ra biển mà không hề ướt râu, không hề ngoảnh lại.
Ammu bay suốt giấc mơ trên đôi cánh ghê tởm, nặng nề và dừng lại nghỉ, dưới làn da của giấc mơ.
Chị đã ép những bông hồng thêu chữ thập trên tấm khăn phủ giường mầu xanh lơ vào má chị.
Chị cảm thấy khuôn mặt của các con chị lơ lửng trong mơ, giống hai mặt trăng ảm đạm và lo lắng, muốn bước vào trong đó.
- Anh có cho là mẹ đang chết không? - chị nghe tiếng Rahel thì thào hỏi Estha.
- Đó là một cơn ác mộng ban trưa - Estha - Chính xác đáp - Mẹ đã mơ nhiều quá.
Nếu anh vuốt ve chị, anh không thể nói chuyện với chị, nếu anh yêu chị anh không thể bỏ đi, nếu anh nói anh không thể lắng nghe, nếu anh đấu tranh anh không thể chiến thắng.
Anh là ai, người đàn ông một tay đó? Anh có thể là ai nhỉ? Đức Chúa Trời của Mất mát chăng? Chúa Trời của Những Chuyện Vụn vặt? Chúa Trời của Những người Khéo tay khờ dại và Những Nụ cười Bất ngờ? Hay của Mùi Kim loại Chua giống thanh vịn bằng thép và mùi của bàn tay người bán vé xe buýt nắm vào
- Chúng mình có nên đánh thức mẹ không nhỉ? - Estha nói.
Những tia nắng chiều lọt vào trong phòng qua tấm rèm và đậu trên chiếc đài bán dẫn hình quả quýt của Ammu mà chị luôn mang theo ra sông.
Những tia nắng rọi sáng mớ tóc rối bời của Ammu. Chị đợi, dưới làn da của giấc mơ và không muốn các con chị trong mơ.
- Mẹ bảo không bao giờ nên làm người đang mơ giật mình - Rahel nói - Mẹ bảo họ dễ bị Đau Tim.
Chúng quyết định tốt nhất là quấy rầy chị một cách dè dặt, hơn là đánh thức chị đột ngột. Vì thế chúng mở các ngăn tủ, chúng hắng giọng, nói thì thào thật to, ngân nga một giai điệu. Chúng lê giầy. Và phát hiện ra một cánh cửa tủ kêu cót két.
Ammu, đang nghỉ dưới đôi cánh của giấc mơ, quan sát chúng và đau đớn vì tình yêu của chị giành cho chúng.
Người đàn ông một tay bay khỏi ngọn đèn và bước qua bãi biển lởm chởm, biến vào những cái bóng mà chỉ mình anh có thể nhìn thấy.
Anh không để lại vết chân nào trên bờ biển.
Những chiếc ghế gấp đá đã gập lại. Biển tối tăm nhẵn nhụi. Những gợn sóng tàn nhẫn. Lớp bọt tạo thành những cái chai. Chai có nút li-e.
Buổi tối chậm lại đến lúc xứng đáng hơn.
Ammu mở mắt.
Chị đã đi một quãng đường dài, từ cái ôm của người đàn ông một tay đến vẻ ngỡ ngàng của hai đứa con sinh đôi của chị
- Mẹ đã có một cơn ác mộng ban trưa - con gái chị thông báo.
- Đó không phải là ác mộng - Ammu nói - Mà là một giấc mơ.
- Estha tưởng mẹ đang chết.
- Trông mẹ buồn quá - Estha nói.
- Mẹ hạnh phúc - Ammu nói, và hiểu rằng chị đã hạnh phúc.
- Nếu mẹ hạnh phúc trong mơ, mẹ có đếm được nó không? - Estha hỏi.
- Đếm cái gì?
- Hạnh phúc ấy, mẹ có đếm không?
Chị biết chính xác điều con chị muốn nói, đứa con trai có mái tóc bồng bị hỏng của chị.
Vì thật ra, chỉ có thể đếm những gì đếm được.
Sự hiểu biết đơn giản, khó lay chuyển của trẻ con.
Nếu bạn ăn một con cá trong mơ, bạn có đếm không? Nó có nghĩa là bạn ăn cá thật không?
Người đàn ông vui tươi không có dấu chân, liệu anh ấy có đếm không?
Ammu dò dẫm tìm cái đài bàn dẫn hình quả quýt của chị, và bật lên. Nó đang chơi một bài hát trong phim Chemmeen.
Đó là câu chuyện một cô gái nghèo bị ép gả cho một người đánh cá ở bãi biển gần đó, dù cô đã yêu người khác. Lúc người đánh cá phát hiện ra người yêu cũ của vợ mình, anh ta ra khơi trong một con thuyền nhỏ, dù biết một cơn bão đang kéo đến. Trời tối đen, gió nổi dậy. Một xoáy nước cuộn tròn từ đáy đại dương. Tiếng nhạc của giông bão, và người đánh cá chết đuối, chìm xuống tận đáy biển trong vùng nước xoáy.
Cặp tình nhân quyết định tự tử, và sáng hôm sau người ta tìm thấy họ giạt vào bãi biển, những cánh tay vẫn quấn chặt lấy nhau. Thế là tất cả đều chết. Người đánh cá, vợ anh ta, người tình của chị ta, và một con cá mập chẳng can dự gì vào câu chuyện. Biển cả đòi tất cả bọn họ.
Trong bóng tối của tấm khăn xanh lơ thêu chữ thập, có rìa mầu nhạt, những bông hồng thêu chữ thập trên đôi má ngái ngủ. Ammu và hai đứa con sinh đôi (mỗi đứa một bên) khẽ hát cùng chiếc đài bán dẫn. Bài hát những người đàn bà đánh cá hát tặng cô dâu trẻ, buồn bã lúc họ tết tóc cho chị, trang điểm cho chị để lấy người đàn ông mà chị không yêu.
Một hôm, người đánh cá ra khơi,
Luồng Gió tây thổi và nuốt chửng thuyền anh.
Một bộ váy áo Airport đứng trên sàn, đỡ bằng những nếp gấp và xếp nếp. Bên ngoài, những chiếc sari nằm thành hàng và quăn lại dưới mặt trời. Mầu trắng ngà và vàng. Phải rũ những hạt mã não nhỏ gắn trên những nếp gấp hồ cứng, trước khi gấp sari lại và đem đi là.
Vợ anh ta đã lầm lạc trên bờ biển
Con voi bị điện giật (không phải là Kochu Thomban) ở Ettumanoor đã được hỏa táng. Một giàn thiêu khổng lồ dựng lên trên đường cái. Các kỹ sư của địa phương đã cưa ngà và chia ra không minh xác. Không bằng nhau. Tám mươi hộp sữa trâu lỏng đã đổ lên con voi để giữ ngọn lửa. Khói bốc lên đen đặc và tạo thành những hình rắc rối bay lên trời. Dân chúng tụ tập xung quanh, ở một khoảng cách an toàn và đọc kinh cầu nguyện.
Có rất nhiều ruồi.
Cho nên Mẹ Đại dương nổi lên và đưa anh ta ra xa.
Những con diều hâu đói khát đậu xuống đám cây gần đó, giám sát cuộc theo dõi những nghi lễ cuối cùng của con voi chết. Chúng hy vọng nhặt nhạnh được những nội tạng khổng lồ. Một túi mật lớn chẳng hạn. Hoặc một cái lá lách to tướng, chưa cháy hết thành th
Chúng sẽ không phải thất vọng. Chẳng có việc gì hoàn tất trọn vẹn.
Ammu chú ý thấy cả hai đứa con chị đều phủ một lớp bụi mịn. Giống những miếng bánh rắc đường không đều. Rahel có một cuộn vàng óng giữa những búp tóc đen. Một cuộn xoăn xoăn ở sân sau nhà Velutha. Ammu nhặt đi.
- Mẹ bảo các con rồi - chị nói - Mẹ không muốn các con đến nhà chú ấy. Chỉ gây ra lắm chuyện phiền toái thôi.
Phiền toái những gì thì chị không nói. Chị không biết nữa.
Dù không nhắc đến tên anh, chị biết chị đã lôi anh vào một cảnh gần gũi đầy giằng xé của buổi trưa xanh lơ và bài hát trong cái đài quả quýt. Không nhắc đến tên anh, chị cảm thấy đó là một hợp đồng đã bị lãng quên giữa Giấc mơ và Cuộc đời.
Chị biết anh ta là ai - là Chúa trời của Mất mát, Chúa trời của Những Chuyện vụn vặt. Lẽ tất nhiên là chị biết.
Chị tắt đài. Trong buổi trưa lặng lẽ (viền bằng ánh sáng), các con chị náu mình trong tình âu yếm của chị. Mùi của chị. Chúng rúc đầu vào tóc chị.
Không biết vì sao, chúng cảm thấy trong giấc ngủ chị đã đi phiêu du khỏi chúng rất xa. Lúc này chúng muốn kéo chị lại bằng những ngón tay bé nhỏ, đặt trên làn da trần của chị. Giữa tấm váy lót và áo khoác của chị. Chúng thích thú thấy mầu nâu trên mu bàn tay chúng giống hệt mầu nâu trên lớp da bụng mẹ chúng.
- Estha, nhìn này - Rahel vừa nói vừa chỉ vào một vệt mầu trắng mờ chạy suốt từ rốn Ammu xuống dưới.
- Đây là chỗ chúng con đạp mẹ - Estha đưa một ngón tay lần theo vết trắng mờ đó.
- Trên xe buýt phải không, mẹ?
- Ở chỗ đường ngot trong đồn điền phải không?
- Lúc ấy Bố giữ bụng Mẹ phải không?
- Bố mẹ có phải mua vé xe buýt không?
- Chúng con có làm mẹ đau không?
Rồi, giữ cho giọng nói bình thường, Rahel hỏi:
- Mẹ có cho là bố quên mất địa chỉ của mẹ con mình không?
Hơi thở của Ammu như tắc lại, làm Estha chạm vội một ngón tay lên ngón giữa của Rahel. Và ngón giữa đặt trên ngón giữa, trên cái bụng phẳng tuyệt đẹp của mẹ, chúng ngừng những câu hỏi dồn dập.
- Đây là vết đạp của Estha, đây là của con - Rahel nói… - Estha chỗ này, còn con chỗ này.
Chúng chia nhau bẩy vết mờ trên bụng mẹ thành nhiều phần. Rồi Rahel đặt miệng em lên bụng mẹ mà bú, mút lớp da thịt mềm mại của mẹ vào miệng, xong em ngửa đầu ra sau, thích thú ngắm nhìn một vệt hình ôvan lấp lánh nước bọt và vết răng hơi đỏ của em hằn trên làn da của mẹ.
Ammu ngạc nhiên vì cái hôn trong trẻo ấy. Đó là một cái hôn trong suốt - như - pha lê. Không vương vấn chút đắm say hoặc nhục dục, hai con thú dữ đang ngủ yên trong lòng bọn trẻ, đợi chúng lớn lên. Đó là một cái hôn không đòi hôn đáp lại.
Không phải là một cái hôn đầy những đòi hỏi, muốn được trả lời. Giống hệt những cái hôn của những người đàn ông một tay trong những giấc mơ.
Ammu đã chán ngấy kiểu đối xử sở hữu với chị. Chị muốn thân thể chị phải là của chị. Chị xua các con như kiểu chó trốn con. Chị ngồi dậy và búi tóc lên sau gáy. Rồi vung chân khỏi giường, chị đến bên cửa sổ và kéo rèm lên.
Nắng xiên khoai tràn ngập căn phòng và soi sáng hai đứa trẻ trên giường. Hai đứa trẻ sinh đôi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm của Ammu khóa lại
Cách.
Ammu ngắm mình trong tấm gương dài gắn trên cánh cửa phòng tắm và nỗi ám ảnh về tương lai hiện ra như diễu cợt chị. Chua chát. Tóc hoa râm. Cặp mắt ướt. Những bông hồng thêu chữ thập hằn lên một bên má rám nắng, sẽ lỏng ra.
Bộ ngực sẽ teo lại, treo lên như đôi bít tất ngắn cổ trĩu nặng. Khô xác như một cái xương giữa đôi chân chị, một túm lông trắng. Thừa. Dòn như một cây dương xỉ ép.
Làn da chị sẽ bong ra và rơi như bụi tuyết.
Ammu rùng mình.
Cảm giác lạnh giá trong buổi trưa nóng nực như Cuộc đời đã sống. Nỗi niềm của chị đầy ắp đến tận cùng. Không khí, bầu trời, cây cối, mặt trời, mưa móc, ánh sáng và bóng tối, tất cả rồi sẽ dần dần biến thành cát bụi. Cát bụi sẽ đầy ắp lỗ mũi chị, phổi chị, miệng chị. Nó sẽ dìm chị xuống, để lại trên bề mặt một luồng xoáy giống những con cua để lại khi chúng đào bới sâu xuống trên bờ biển.
Ammu cởi quần áo và đặt một cái bàn chải răng mầu đỏ xuống dưới một bên vú xem nó có đứng được không. Nhưng không được. Chị sờ đến đâu, da thịt chị căng lên và nhẵn nhụi. Dưới bàn tay chị, đầu vú chị cứng lên như những cái hạt tối xẫm, kéo lớp da mềm mại lên trên vú. Vết mờ từ rốn xuống tận đường cong dịu dàng ở bụng dưới, đến tận chỗ hình tam giác đen đen của chị.
Giống một mũi tên nhằm thẳng vào người lữ khách lạc lối. Một người tình thiếu kinh nghiệm.
Chị tháo tóc và ngoảnh lại xem dài đến đâu. Mớ tóc thả xuống, quăn và lượn sóng, những búp tóc quăn bướng bỉnh, bên trong mềm mại, bên ngoài thô hơn, buông xuống đến dưới eo lưng thon nhỏ, khỏe mạnh của chị, bắt đầu cong ra đến tận hông. Phòng tắm rất nóng. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên da chị như những hạt kim cương. Rồi chúng vỡ ra và chảy xuống. Mồ hôi chảy xuống dọc sống lưng chị. Chị nhìn với con mắt phê phán cặp mông tròn trặn, nặng nề của chị. Tự nó cũng không phải là to. Không to per se[15] (chắc chắn Chacko - của - Oxford sẽ nói thế). Trông nó to vì những phần khác trên thân thể chị đều thon mảnh. Nó thuộc về một tấm thân khêu gợi của một người khác.
Chị phải thừa nhận rằng mỗi cái bàn chải răng sẽ vui vẻ đỡ một bên vú. Có lẽ là hai. Chị cười phá lên thật to vì ý nghĩ sẽ đi xuống Ayemenem, trần truồng, những chiếc bàn chải răng chìa ra tua tủa từ má xuống mông. Chị vụt lặng ngắt. Chị nhìn thấy sự rồ dại thoát khỏi chỗ giam giữ và tung tăng nhảy múa quanh phòng tắm.
Ammu rất sợ sẽ phát rồ.
Mammachi đã nói nó chạy lung tung trong gia đình họ. Đây là thứ bất chợt đến với con người và nhập vào họ mà họ không hay biết. Pathil Ammai đến sáu mươi nhăm tuổi bắt đầu cởi hết quần áo rồi cứ trần truồng chạy dọc sông, hát cho lũ cá nghe. Thampi Chachen sáng nào cũng lấy kim khâu len bới đống phân ca mình để tìm một chiếc răng vàng mà ông ta đã nuốt từ nhiều năm trước. Bác sĩ Muthachen đã phải cho vào bao, lôi ra khỏi đám cưới của ông ta. Các thế hệ sau sẽ nói: “Có một Ammu - Ammu Ipe. Đã lấy một người Bengali. Rồi phát điên. Chết trẻ. Trong một phòng chờ rẻ tiền ở đâu đó”.
Chacko nói tỷ lệ điên rồ trong những người Thiên chúa giáo Syria cao vì họ phải trả giá cho tục Lấy người họ hàng gần. Mammachi nói không phải thế.
Ammu túm mớ tóc nặng trĩu lên, quấn quanh khuôn mặt, và hé nhìn quãng đường từ Tuổi già đến Cái chết, qua những phần riêng rẽ. Giống như một đao phủ thời Trung cổ nhìn người bị hành quyết qua khe hở của cái mũ trùm đầu. Một kẻ bị hành quyết mảnh dẻ, trần truồng, có những núm vú tối xẫm và những cái lúm đồng tiền xoáy sâu khi chị mỉm cười. Có bẩy vệt trắng mờ vì hai đứa con sinh đôi, ra đời dưới ánh nến, giữa những tin tức của một cuộc bại trận.
Không phải cái kết thúc của quãng đường cũng như bản chất của nó làm Ammu khiếp sợ. Không có cột mốc đánh dấu lộ trình. Không có những cái cây trồng dọc theo nó. Không có những cái bóng đổ xuống. Không có sương mù che phủ. Không có những con chim lượn quanh. Không có những chỗ rẽ, chỗ ngoặt, hoặc đường cong bất ngờ bị che khuất tạm thời, cái nhìn của chị thấu suốt đến tận cùng. Điều đó làm Ammu tràn ngập nỗi sợ khủng khiếp, vì chị không phải loại phụ nữ muốn nghe kể về tương lai. Chị vô cùng sợ nó. Nếu được ban c một điều ước nhỏ nhoi, có lẽ chị chỉ xin Không Biết. Không biết mỗi ngày trong cuộc sống giành cho chị là gì. Không biết nơi chị có thể ở trong tháng sau, năm sau. Hoặc mười năm nữa. Không biết con đường của chị có thể vòng, rẽ hoặc ở sau chỗ rẽ ấy có gì chăng. Còn Ammu biết. Hoặc tưởng là chị biết, lại càng tồi tệ hơn (vì nếu trong mơ bạn ăn cá, có nghĩa là bạn ăn thật). Điều mà Ammu biết (hoặc tưởng là mình biết), tỏa mùi khói chua chua, nhạt nhẽo bốc lên từ khoảng không mênh mông bằng xi măng của Thiên đường Hoa quả dầm. Những làn khói làm nhàu cả tuổi xuân và chua chát cả tương lai.
Trùm kín trong mớ tóc. Ammu dựa vào tấm gương trong phòng tắm và bật khóc.
Khóc cho bản thân.
Khóc cho Chúa trời của Những chuyện vụn vặt.
Khóc cho hai bà mụ sinh đôi, rắc đầy đường trong giấc mơ của chị.
Chiều hôm đó - trong lúc những định mệnh dồn lại để chọn lựa trong nhà tắm, suốt diễn biến khủng khiếp thuộc quãng đường đầy bí ẩn của mẹ chúng, trong lúc con thuyền cũ đợi chúng ở sân sau nhà Velutha, trong lúc một con dơi non đợi ra đời trong nhà thờ mầu vàng - thì trong phòng ngủ của mẹ, Estha trồng cây chuối lên mông Rahel.
Căn phòng ngủ có những tấm rèm mầu xanh lơ và một con ong bắp cày mầu vàng đang quấy quả những ô cửa kính. Phòng ngủ có những bức tường sớm biết nhiều điều bí mật đau lòng của chúng.
Phòng ngủ mà Ammu là người đầu tiên bị nhốt rồi sau đó tự nhốt mình. Phòng ngủ có cánh cửa ra vào mà Chacko điên dại vì thương tiếc, đã đập vỡ sau đám ma Sophie Mol bốn ngày.
- Xéo ngay ra khỏi nhà tao trước khi tao bẻ gẫy từng cái xương trên xác mày!
Nhà của tôi, dứa của tôi, hoa quả dầm của tôi.
Sau chuyện đó nhiều năm, Rahel vẫn mơ một giấc mơ này: một người đàn ông to béo, không có mặt, quỳ gối bên xác một àn bà. Ho khan, bay tóc xác chết. Bẻ gẫy từng cái xương trên xác bà ta. Bẻ cả những cái xương bé tí. Những ngón tay. Xương tai gẫy kêu như những cành cây. Tiếng răng rắc của xương gẫy. Một nhạc công piano đang đập vỡ những phím đàn. Cả những phím đen. Và Rahel yêu cả hai (dù bao năm sau, trong Lò Điện táng, vẫn lợi dụng mồ hôi trơn để tuột khỏi tay Chacko). Cả người chơi đàn lẫn cái đàn.
Kẻ giết người và cái xác.
Khi cánh cửa vỡ dần xuống, cố giữ cho bàn tay khỏi run, Ammu viền đầu dải băng của Rahel, thứ chẳng cần viền.
- Hãy hứa với mẹ là các con luôn yêu thương nhau - chị nói, lúc kéo chúng lại gần.
Những cái cối xay đá sinh đôi và mẹ chúng. Những cái cối xay tê liệt. Điều chúng đã làm sẽ làm chúng trống rỗng. Nhưng chuyện đó là sau này.
Sau này. Một tiếng chuông trầm đục trong cái giếng đầy rêu. Run run và đầy lông lá như chân một con ngài.
Lúc đó, chỉ có sự lộn xộn. Dường như mọi ý nghĩa trôi tuột khỏi sự vật và để chúng rời ra từng mảnh. Không liên hệ gì. Ánh lấp lánh của cái kim trong tay Ammu. Mầu sắc của dải băng. Nếp gợn của tấm khăn phủ giường thêu chữ thập. Một cánh cửa vỡ dần xuống. Những sự vật tách rời nhau như chẳng có chút ý nghĩa gì. Cứ như một cơ quan tình báo đang giải những mật mã của cuộc đời, nối những phản xạ với hình ảnh, ánh lấp lánh với ánh sáng, nếp gợn với thớ vải, kim với chỉ, tường với phòng, tình yêu với sợ hãi với giận dữ với hối hận - đó là sự mất mát đột ngột.
- Gói ghém hành lý của mày rồi xéo đi - Chacko vừa nói vừa dẫm lên những mảnh vụn. To lù lù, trùm lên ba mẹ con. Một cái cán mầu vàng trong tay anh ta. Im lặng thật đột ngột, thật lạ lùng. Sửng sốt vì sức khỏe của anh ta. Sự to lớn của anh ta. Quyền phá phách của anh ta. Hành động tàn bạo vì nỗi tiếc thương khủng khiếp của anh ta.
Mầu đỏ của những mảnh cánh cửa vỡ.
Ammu, bề ngoài lặng lẽ, trong lòng run rẩy, không ngước khỏi cái công việc chẳng cần thiết gì. Hộp đựng những dải băng mầu nằm trên lòng chị, trong căn phòng mà chị đã mất Những Kẻ Phá hại Loại I.
Cũng trong phòng này (sau khi các Giám định viên ở Hyderabad đã trả lời thống nhất), Ammu gói ghém chiếc vali nhỏ và cái túi đi đường bằng kaki cho Estha: một tá gilê không tay, một tá gilê cộc tay. Estha, áo nào cũng có tên con bằng mực rồi đấy. Quần xoóc. Bít tất ngắn cổ. Quần ống tuýp. Những cái sơmi cổ nhọn hoắt. Đôi giầy nhọn mũi mầu be (từ nơi Thần Giận dữ đến). Những băng Elvis. Những viên thuốc can xi và sirô Vydalin. Những cuốn kiến thức tập 1-4. Không, mẹ yêu ơi, sẽ không có một dòng sông có cá trong đó nữa. Cuốn Kinh thánh bìa da trắng, có một vết xước vì khuy măng sét thạch anh tím của Nhà côn trùng Hoàng gia. Cái ca của em. Xà phòng của em. Quà Sinh nhật tặng trước cho em, và em không được mở ra. Bốn mươi tờ giấy viết thư mầu xanh. Nhìn này. Estha, mẹ đã viết sẵn địa chỉ của mẹ con mình rồi. Con chỉ việc gấp lại. Xem con có biết gấp lại không nào. Estha gấp tờ giấy viết thư mầu xanh thật gọn gàng, theo đường chấm chấm đề chữ Gập lại ở đây, rồi ngước nhìn Ammu với một nụ cười làm trái tim chị tan nát.
Con hứa sẽ viết thư cho mẹ nhé? Ngay cả khi không có tin gì mới nhé?
Con hứa. Estha nói. Chưa nhận thức trọn vẹn được hoàn cảnh. Những của cải trần tục phong phú bất ngờ làm cùn cả hiểu biết sắc sảo. Chúng là Của Em. Có tên em bằng mực đề trên đó. Chúng được xếp gọn trong chiếc vali (có tên em trên đó), còn mở, để trên sàn phòng ngủ.
Căn phòng mà bao năm sau, Rahel trở về và ngắm một người lạ, lặng lẽ đang tắm. Và giặt quần áo bằng miếng xà phòng bở tơi, mầu xanh lơ.
Bắp thịt phẳng, da mầu mật ong. Những điều bí mật của biển cả trong mắt. Một giọt nước mưa trắng bạc trên tai.
Esthapappychachen Kuttappen Peter Mon.