Số lần đọc/download: 2619 / 31
Cập nhật: 2015-11-28 04:28:25 +0700
Chương 2
T
hảo Nhi mở mắt bừng tỉnh dậy. Đã 5 giờ 30 sáng. Gió vẫn quật vào ô cửa sổ ầm ầm, không hề có dấu hiệu dịu lắng đi. Vệ sinh xong, cô đi sang phòng Long, tự hỏi không biết anh đã khá hơn chưa? Cô ngập ngừng đưa tay lên gõ cửa nhưng không có tiếng đáp lại. Có lẽ anh chưa dậy? Cô cũng không nghĩ là những anh chàng công tử vô công rồi nghề như Long biết khái niệm dậy sớm là gì. Cô đẩy cửa vào, căn phòng tối mờ mờ, điện ngủ đã bị tắt đi từ lúc nào. Cô tiến về phía giường ngủ lần tìm công tắc đèn. Đèn bật lên, nhưng trên giường không có ai. Long có thể đi đâu sớm vậy nhỉ? Rất nhanh, một mùi hương thoảng đến. Cô quay lại, đụng ngay vào ngực anh, Long đang đứng sừng sững ngay phía sau cô:
- Anh làm gì mà cứ như oan hồn thế?- Cô đưa tay lên ngực sợ hãi.
Cô thấy tóc anh còn ướt, một chiếc khăn tắm vắt trên cổ, mùi xà phòng thơm làm cô thấy váng vất. Cô ngó nhìn tay anh giật mình:
- Nó còn chưa kịp lên da non mà anh đã tháo ra rồi.
- Ai đi tắm mà mang theo nó chứ?- Anh cười khẩy và vứt chiếc khăn còn ẩm xuống giường.
- Cũng may là còn nhiều bông băng ở đây. Đáng ra anh không nên liều lĩnh giơ tay đỡ cái biển ấy như thế. Anh có thể đã bị thương nặng hơn rồi. Anh còn sốt không?- Vừa lấy bông chấm thuốc rồi đặt lên vết thương cô vừa hỏi.
- Một cốc Saphia có bằng cả đến cả vỉ thuốc hạ sốt đấy chứ.- Anh cười vang.
- Anh lúc nào cũng chủ quan.- Cô dùng băng quấn quanh vết thương- Em phải cảm ơn anh vì đã cứu Lâm và đưa nó vào bệnh viện.
- Tôi không hề biết đó lại là em của em. Cậu ta từ đâu nhảy ngay vào đầu xe của tôi...
- Đó không phải lỗi của anh mà. Anh Dương đã kể cho em nghe hết rồi.
- Em ở đây từ đầu hè đến giờ à?
- Ừm... Năm nào em cũng ra phụ dì em mấy tháng hè mà. Dì em kinh doanh nhà nghỉ.
- Ăn sáng xong chúng ta sẽ quay lại viện.
Lại im lặng. Có cái gì đó thật lạ đang diễn ra bên trong hai người. Có lẽ là do cả hai đều biết tình cảm của đối phương nhưng lại chẳng một ai dám mở lòng mình ra, dám vượt qua cái vách ngăn vô hình mà hai người đã dựng lên trong tim mình.
- Tại sao anh lại ở đây vào thời tiết này?
- Có vài việc.- Anh đáp lửng lơ- Năm nao mà tôi chẳng ở đây gần như cả mùa hè.
- Hình như anh cũng không đem theo Silver Wings đúng không?
- Nó vẫn ở Sài Gòn.
- Bão vẫn chưa tan.- Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài- Dì em chắc không ra đảo ngay được rồi. Mà hôm nay Lâm có thể về nhà được rồi đúng không anh?
- Nếu cậu ấy muốn. Tất cả các khoản chi phí tôi sẽ lo hết.
"Tiền đâu phải là tất cả." Thảo Nhi chạnh lòng nghĩ. Thì ra anh cũng chẳng thay đổi là mấy, vẫn quen giải quyết mọi việc đơn giản như thế.
- Không ạ!- Cô quả quyết nói- Đâu phải lỗi của anh mà anh trả tiền viện phí chứ.
- Cũng có một phần lỗi của tôi mà.
- Không... Em không để anh trả tiền viện phí được. Bọn em là người bình dân, cũng không sẵn tiền bạc, nhưng bọn em có lòng tự trọng của mình.
- Em nghĩ là tôi đang- hạ- thấp- lòng- tự- trọng- của- em à?- Long gằn từng tiếng giận dữ, mắt anh tối sầm lại.
- Em không...- Cô co rúm người lại, run rẩy giải thích.
- Và cô nghĩ tôi đang khoe tiền sao? Tôi chỉ muốn làm một người có trách nhiệm vì trước nay ai cũng nghĩ tôi vô tâm, vô trách nhiệm. À phải... cô có lòng tự trọng của một người bình dân. Và cô coi thường những kẻ không hề bình dân như tôi vì chúng tôi đáng khinh không tự trọng đúng không?
Sự tức giận của Long đã nổ tung ngang với sức công phá của một trái bom. Thảo Nhi sợ quá khóc òa lên. Long cau mày lại, rồi anh bỏ ra khỏi phòng. Ôi, sao anh ghét nước mắt quá! Nhìn thấy người con gái ấy khóc là tim anh lại tan ra.
Sáng hôm đó chỉ có Dương đưa Nhi quay lại viện. Cô điện cho chị Lan mang tiền đến và làm thủ tục ra viện cho Lâm. Có vẻ như Long đã rời khỏi nhà hàng đó ngay sau khi ra khỏi phòng. Hình như cô đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của Long, cô hối hận vì đã làm anh tức giận.
Đến trưa ngày hôm đó thì bão tan, gió dịu đi nhiều, nhưng bầu trời vẫn u ám và biển động không dừng. Mưa vẫn nặng hạt và không có dấu hiệu gì của việc sẽ tạnh trong ít nhất hai ngày tới.
- Chào em, nghĩ gì mà ngây ra thế?- Tiếng của anh chàng Duy- khách trọ duy nhất của nhà nghỉ những ngày mưa bão này.
- Không có gì ạ!- Cô lắc đầu.
- Mưa nên cứ bị kẹt cứng ở đây, thật chán.- Anh ta thở dài.
- Em thấy anh ở đây cũng khá lâu rồi. Anh đến đây chỉ để chụp ảnh thôi à?
- Ừ... câu lạc bộ nhiếp ảnh của anh đang có một cuộc thi ảnh nên anh đến đây để tìm cảm hứng. Nhưng mãi chả chụp được cái gì đáng giá cả. Lại còn gặp thời tiết này nữa chứ...
- Anh thích nhiếp ảnh vậy à?
- Mỗi người có một niềm đam mê riêng mà em. Có người thích xe cộ, có người thích nấu ăn, có người đam mê một môn thể thao mạo hiểm nào đó, thế đấy... Còn em, em thích gì?
Bị hỏi câu đó, Nhi ngẩn người ra rồi cười ngượng ngập:
- Có lẽ em không có một niềm đam mê nào đó như anh. Hơi thiếu cá tính đúng không?
- Không đâu...- Duy lắc đầu- Anh không nghĩ niềm đam mê quyết định một người nào đó có cá tính hay không? Riêng anh, anh thấy em rất cá tính và rất đặc biệt.
Lời khen ngợi của Duy khiến cô hơi đỏ mặt, có lẽ anh muốn làm cô vui lên. Vẻ mặt cô tối nay hơi âu sầu vì nghĩ đến Long. Hay nói đúng hơn là cô nhớ anh.
- Anh nói thật mà. Có thể bản thân em không nhận ra đấy thôi. Đi uống cafe với anh không? Anh sẽ gọi taxi.
- Thôi anh ạ! Hôm nay em không muốn ra ngoài. Em lên xem Lâm ngủ chưa đã.
- Anh quên mất là cậu em em vừa bị tai nạn.
- Anh ra ngoài thì cứ ra. Lúc nào về thì bấm chuông em sẽ mở cửa cho.
- Ừ, vậy anh ra ngoài cho đỡ buồn đây.
Duy đi rồi, Nhi khép cửa và đi lên phòng Lâm. Lâm chưa ngủ, vẫn đang ngồi chơi game. Thấy cô vào, cậu ta bỏ máy đó và leo tót lên giường.
- Chưa ngủ à Nhi?
- Ừ, chưa ngủ được.
- Chứ không phải muốn ngủ cùng em à?- Lâm cười ranh mãnh.
- Vớ vẩn.- Nhi đập bốp vào thằng em họ láu cá.
- Vớ vẩn gì mà vớ vẩn.- Lâm cãi- Chẳng phải ngày xưa mình vẫn ngủ cùng nhau còn gì?
- Đó là cái hồi vẫn còn đi nhà trẻ, nói làm gì.
- Đâu nào, lên lớp 5 vẫn ngủ chung mà. Nhi quên rồi à? À còn tắm chung nữa chứ.- Lâm cười sảng khoái, cậu ta thích nhất lôi mấy cái kỉ niệm hồi nhỏ ra trêu bà chị mình.- Chừng nào Nhi có bạn trai em sẽ đem kể chuyện này cho hắn nghe, cho hắn tức chết mới được. He he.
Thảo Nhi trừng mắt, giơ tay định đánh cậu em họ thì Lâm đã lui tít vào góc giường, cười lăn lộn. Với cô, ngoài là một cậu em họ vui tính, Lâm còn là một người bạn rất thân của cô, có những chuyện riêng mà chỉ có cô và Lâm mới hiểu.
- Nhi yên tâm...- Lâm quàng cánh tay không bị thương qua vai cô thì thầm.- Nếu không tìm được người nào mà em có thể yên tâm thì em sẽ không buông tay chị ra đâu.
- Bây giờ cũng đâu có gì nữa. Chị cũng bận học nên ít khi về nhà lắm. Mà mỗi lần về Nhi toàn qua bà ngoại ở.
- Cái thằng súc sinh đó nếu không vì có bác gái thì em đã cho hắn một trận rồi.
- Chị cấm đấy.- Nhi trừng mắt.- Hắn không đáng để em làm thế đâu.
- Mà sao chị không nói với bác ấy?
- Nói ra mẹ lại khó xử. Chị biết mẹ yêu dượng mà. Lại còn thằng Tâm nữa. Nhi không muốn làm mẹ buồn hay lo lắng.
- Em chỉ ước có dịp dần cho hắn một trận. Cái loại đó quẳng cho chó nó cũng không gặm.- Lâm buột mồm đay nghiến.
- Đừng độc mồm thế.- Nhi giật mình.- Lâm không cần phải lo lắng chuyện đó. Chúng ta đều lớn cả rồi, chị có cách bảo vệ bản thân chị chứ. Thôi ngủ sớm đi.
- Mà này, chị quen cái anh đua xe đó hả? Sao hay vậy?
- Cũng quen sơ sơ thôi...- Nhi nhớ tới Long.- Cũng may bữa đó không có gì xảy ra. Nghỉ đi, đừng chơi game nữa đấy.