For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Jeanboy
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ài tuần trôi qua. Bart tỏ ra khá im ắng. Một vài cơn đau nửa đầu xảy đến đột ngột không báo trước, những cơn choáng váng mà Hope không cho là quan trọng. Khi nỗi sợ xâm chiếm, cô sẽ bắt đầu sắp xếp lại nhà cửa, thay đổi vị trí đồ đạc, hoặc những đồ mỹ nghệ tìm mua được tại chợ trời. Buổi tối, ngay khi cô ngủ thiếp đi, Josh quay lại Trung tâm. Cô đã ra lệnh cho anh làm vậy, thuyết phục anh tin rằng tiếng anh đi đi lại lại trong căn phòng áp mái khiến cô không nghỉ ngơi được. Vậy mà theo lời bố cô, giấc ngủ là phương thuốc hiệu nghiệm nhất trần đời.
Đối với Josh, những giờ phút ở một mình này rất hữu ích, anh lấy được từ đó nguồn sức mạnh đôi khi anh thấy thiếu.
Luke rất tinh tế khi không hỏi gì anh ngoài những câu lịch sự đơn giản. Với câu hỏi “Tình hình sao rồi?” anh bằng lòng đáp “Cũng khá ổn”. Họ dừng ở đó, vì thận trọng, cũng vì sợ sẽ đánh thức Bart khi nhắc đến nó.
Vào một đêm khi cơn đau nửa đầu quá dữ dội, Hope tìm tới bệnh viện. Cô không thể liên lạc với Josh, Trung tâm bị chặn mọi thể loại sóng, và cô tìm ra đủ nghị lực để bắt taxi một mình.
Nếu cô có thể làm điều này, cô nghĩ khi ngồi trên ghế sau, thì Bart sẽ còn rất vất vả để xuất hiện trước khi trầy vi tróc vảy với cô.
Về đến nhà, Josh nhìn thấy mẩu giấy nhắn trên miếng bánh sandwich cô để lại cho anh trong tủ lạnh.
Anh gọi ngay cho Luke, cậu bạn vừa đưa anh về vài phút trước. Luke quay lại và lái xe đưa anh đến bên giường Hope.
Lần này, thời gian nằm viện rất ngắn, Hope chỉ ngủ hai đêm tại bệnh viện, nếu có thể gọi đó là ngủ. Cô chống lại các bác sĩ, khăng khăng từ chối mọi biện pháp chữa trị lâu dài, bởi vì hai từ lâu dài không còn ý nghĩa gì nữa.
Vài tuần lại trôi qua. Có những khoảng thời gian trống rỗng và những khoảng thời gian hoảng sợ. Josh khiếp hãi sự im lặng vì nó làm nảy sinh những nuối tiếc, giống như từng ấy bông hoa úa tàn trước khi kịp sống. Trong những cuộc trò chuyện, hai người lục tìm trong căn gác mái của cuộc đời mình, và cuối cùng những mảnh hạnh phúc luôn trồi lên từ thùng các tông phủ đầy bụi trong ký ức họ.
Hope giữ nụ cười như một thứ y phục phẩm cách, rất quý hiếm trong những tình huống như thế này. Cô thậm chí vẫn mỉm cười khi ngủ và chỉ đánh mất nó vào nửa đêm khi cơn mất ngủ giành chiến thắng và khi cô cảm thấy trống rỗng.
Nhưng buổi sáng, ngay khi cô lại mỉm cười, sự sống lấy lại được sức mạnh.
Sam gửi tiền cho Josh, để con gái ông không phải thiếu thứ gì. Josh gửi trả tấm séc ngay hôm anh nhận được. Hope không thiếu thốn gì bởi vì có anh ở đây.
Tháng Chín về, Hope không đi học lại. Bart buộc cô phải ngủ ngày càng muộn.
Ra khỏi giảng đường, Josh nhảy lên xe đạp và đạp đến đứt hơi để về gặp cô. Ngày nào họ cũng ăn trưa cùng nhau. Nêu Hope khỏe, cô sẽ ngồi nghiêng trên yên sau xe đạp và Josh sẽ chở cô vào thành phố. Họ ngồi ở một sân hiên và anh sẽ bắt chước giáo sư Flinch trong giờ dạy buổi sáng của ông. Hope say mê khoảng thời gian này. Lúc về, họ sẽ đi xe buýt và Josh sẽ cho xe đạp lên xe.
Một ngày tháng Mười, Hope, ngày càng ít thèm ăn, tỏ ý muốn ăn hải sản. Gần đây, cô cảm thấy mình rất háo muối, Bart có thói ham ăn và phải thỏa mãn nó để ngăn chặn những biểu hiện thất thường.
Josh thuê một chiếc ô tô bảy chỗ. Luke đã đề nghị cho anh mượn chiếc Camaro, nhưng buồng lái quá chật để Hope có thể nằm trong suốt chuyến đi.
Anh chuẩn bị một va li nhỏ, cưỡng lại mọi mệnh lệnh của Hope yêu cầu anh tiết lộ nơi anh sẽ đưa cô tới, và thậm chí không đầu hàng trước lời hứa cô sẽ múa thoát y nếu anh chịu hé lộ đôi lời. Trong khi sắp xếp quần áo, cô nhận ra trên giá sách thiếu mất vài món đồ tậu được tại chợ đồ cũ. Cô hỏi Josh còn anh chỉ trả lời nước đôi.
Họ lên đường vào cuối buổi sáng và tiến thẳng về phía Nam.
Hope chỉ đoán được điểm đến khi chiếc xe đi vào Cape Cod để tiến lên con phà di Nantucket.
Chuyến vượt biển sẽ kéo dài ba giờ và chẳng bao lâu Hope đã cảm thấy nôn nao.
- Em lúc nào chẳng bị say sóng, cô thề thốt trước khi Josh kịp cảm thấy lo lắng.
Họ ra khỏi ca bin và say sưa với làn gió biển đang tràn vào các lối đi nối mũi phà với buồng lái. Hope nhìn bờ biển xa dần, cô vẫy tay để chào Bart, bằng tất cả sức mạnh của mình, cô đã quyết định bỏ nó lại bến cảng như một chiếc tất cũ.
Xa xa, nhiều đàn hải âu đang bay vòng vòng ngay sát những con sóng, chúng nhỏ đến mức người ta ngỡ như đang thấy hàng trăm cánh hoa anh đào bay bay theo làn gió nhẹ trên dòng nước tĩnh lặng của sông Charles.
Nantucket là một hòn đảo xinh đẹp, đẹp hơn cả những gì Hope hình dung. Josh đã đặt phòng trong một căn nhà nông thôn trên bến cảng. Hope tuyên bố rằng mấy cây cột chống cắm xuống nước đem lại cho ngôi nhà một vẻ lười biếng.
Họ cất hành lý và lại khởi hành sau khi vừa uống trà vừa tra cứu kỹ lưỡng tờ rơi mượn tại quầy lễ tân.
Hope tha thiết muốn đi thăm ba ngọn hải đăng trên đảo và họ lên đường ngay lập tức. Ngọn hải đăng cô yêu thích nhất là Brant Point, bởi nó có lối đi đẹp đẽ bằng gỗ và bởi bản thân nó cũng làm bằng gỗ, khá nhỏ nhắn, không hề tự phụ chút nào và vì nó trông rất ra dáng. Cô cảm thấy nó không đơn độc như hải đăng Sankat với cái dải màu đỏ. Ngọn hải đăng thứ ba, Great Point, cô thấy nó có vẻ kém duyên dáng nhất, vì kích thước to lớn và phần vách tường lổn nhổn.
Cuối buổi chiều, họ ngồi trong một quán rượu, cách xa hết mức cái bục nơi một nhóm nhạc jazz đang biểu diễn, danh tiếng của nhóm nhạc này không bao giờ có thể vượt qua bốn bức tường quán.
Josh gọi một chai bia và Hope tự hỏi liệu Bart có thấy phiền không nếu cô cũng làm điều tương tự. Trong lúc nó vắng mặt, cô quyết định tự cho mình cái quyền làm một việc sai trái mà cô thấy là rất xứng đáng.
Ban nhạc bắt đầu chơi bài “I Will Still Be Dead”, việc này khiến Hope mỉm cười. Chỉ cần có đôi chút thiện ý, chúng ta có thể nhìn thấy sự hài hước ở khắp mọi nơi.
- Anh có tin là có kiếp sau không? cô hỏi trong khi chàng ca sĩ mạo hiểm thử những nốt cao để vào đoạn điệp khúc, nhắc lại không mệt mỏi câu “Và tôi sẽ luôn chết”.
- Có, có những hôm anh thực sự thấy sợ.
- Anh sợ cái chết sao?
- Anh sợ em chết, Josh trả lời, trung thành với lời hứa luôn nói sự thật của mình.
- Ta hãy nói cho rõ nào, em sẽ chết, Josh của em ạ. Ít nhất thì em cũng có lợi thế hơn anh, nếu thực sự có kiếp sau, em sẽ bắt đầu kiếp sống đó khi còn rất trẻ trong khi anh, anh sẽ bước vào kiếp sống đó bằng những bước chân khập khiễng như một ông già.
- Tại sao anh phải chết già?
- Bởi vì cuộc sống rất đẹp và em ra lệnh cho anh phải sống.
- Không được nói dối, anh nhắc lại để em nhớ. Anh cũng rất tiếc khi phải nói với em rằng khi em không còn ở đây nữa, cuộc sống sẽ rất buồn chán và anh không muốn nghe lời em nữa.
- Dù sao anh cũng sẽ làm thế, và em cấm anh nghĩ về những việc như vậy khi chúng ta ở đây, anh nghe rõ chưa?
- Rõ ràng như càng cua.
Hope uống một ngụm bia to và cầu nguyện cho chàng ca sĩ khuỵu xuống, trở thành nạn nhân của một cơn nhồi máu cơ tim nguyên phát trước khi kết thúc ca khúc. Mặc dù chỉ bệnh viêm dây thanh quản cũng đã đủ với anh ta.
- Anh cần đi thăm ông ấy, anh biết mà, cô vừa nói vừa nhìn Josh. Chẳng bao lâu nữa, bố anh sẽ là gia đình duy nhất của anh. Anh sẽ tiến hành bước đầu tiên, đó là bước khó khăn nhất, những bước khác sẽ tiếp nối mà người ta không hề nhận ra.
- Không phải là em vừa cấm anh nghĩ đến việc này khi chúng ta đang ở đây à?
- Được thôi, Hope đáp lại, ngay khi bài hát này kết thúc. Nếu anh chàng kia hát đoạn điệp khúc một lần nữa, anh sẽ được xem một màn ném lon đáng nhớ. Anh đã lên kế hoạch gì cho tối nay chưa?
- Một nhà hàng hải sản, em vẫn muốn ăn hải sản chứ?
- Để không phải nghe gã này nữa, em có thể ăn một con cua nguyên vỏ.
Họ quay lại căn nhà bằng cách đi bộ xuyên qua làng. Ở cuối con phố, họ nhìn thấy bãi biển. Hope những muốn đang là tháng Sáu, khi đó Bart vẫn chưa quay lại và hoàng hôn sẽ vẫn đang đến. Sau đó cô đã đổi ý khi nghĩ rằng một bầu trời đỏ ối bên trên bãi biển vàng rực sẽ khiến tấm bưu thiếp trông rất khủng khiếp, và không điều gì trong chuyến đi Nantucket này, không một khoảnh khắc nào, nên được chụp lại.
“Mùa thu muôn năm”, Hope trịnh trọng reo lên rồi hôn luôn lên má Josh để trấn an anh.
- Đừng lo lắng, Josh của em, đó là một mánh chỉ riêng em biết.
Sau khi quay lại phòng nghỉ, cô cởi quần áo và đi tắm. Cô ló đầu qua tấm rèm cửa để lưu ý Josh rằng rất khó để cô trần truồng hơn lúc này, nói cách khác, cô cho anh ba mươi giây để đi vào gặp cô, thậm chí cho phép anh không cởi tất nếu đã tốn quá nhiều thời gian để cởi quần jean.
*
Khi chuẩn bị ra ngoài, cô nghĩ rất có thể anh sẽ mặc vest để dẫn cô đi ăn một bữa tối tình yêu trên đảo. Cô đã nghĩ đến việc mặc một chiếc váy đen xinh xắn sẽ khiến cô trông cao hơn. Người ta vẫn nói là màu đen kéo dài dáng người. Cô đã nhét chiếc váy vào túi để đề phòng, ta có làm gì thì cũng không bao giờ là quá phòng xa khi người đàn ông ta yêu đề nghị đưa ta đi chơi cuối tuần vào ngay giữa tuần. Vì thế, khi thấy anh mặc quần jean và áo len đan mũi thô, cô hơi thất vọng.
Josh ngắm nhìn cô trong chiếc váy đen xinh xắn rồi bảo cô rằng anh cảm thấy cô rất đẹp và rực rỡ.
- Em biết, cô nói, nếu anh không quen em, anh thậm chí sẽ nghĩ rằng em không hề bị bệnh, nhưng anh lại quen em, Josh của em ạ.
- Ta đã từng nói...
- Vâng, ta đã từng nói thế, em rất tiếc, đó là do uống bia, hẳn là em đã ngà ngà say và anh cũng thế nên mới ăn mặc lịch thiệp như thế này.
- Chả là..., Josh ấp úng, bầu không khí có vẻ ngượng ngùng, tốt hơn là em nên thay một bộ đồ khác thoải mái hơn.
“Thoải mái” là từ mà cô rất ghét, cô thấy từ đó nhàm chán đến mức thành ra gần như thô thiển. Một buổi tối khi Kasuko thổ lộ với cô giấc mơ về một cuộc sống thoải mái với một người đàn ông, cô đã ngay lập tức nghĩ đến việc giới thiệu cô bạn với Luke.
- Định nghĩa cho em từ “thoải mái” đi nào, trước khi chúng ta bắt đầu vụ cãi cọ nghiêm trọng đầu tiên.
Cô có thể trách Bart vì cơn bẳn gắt này, nhưng cô biết rất rõ rằng nó không liên quan gì. Cô muốn một buổi tối mà Josh, giống như cô, sẽ cố gắng để trở nên thanh lịch.
- Những bộ quần áo em có thể làm bẩn, nếu em muốn.
- Càng lúc càng tốt hơn rồi đấy...
- Rất tốt, cô vừa nói vừa kéo chiếc váy qua đầu. Một mảnh giẻ lau thắt quanh eo có được tính là quần áo không? Nếu anh định dẫn em đi một vòng các quán bar, em thà...
- Rất tiếc, quán rượu nơi chúng ta đã ngồi uống cốc bia khiến em hạnh phúc là quán duy nhất mở cửa vào mùa này. Liệu em có thể tin anh một lần và không đặt câu hỏi không?
- Anh có thể nói rõ “một lần” là thế nào không? Em đi cùng anh đến một hòn đảo vắng người mà anh còn dám nói là em không tin anh?
- Có sáu nghìn người dân sống trên đảo này, không thể nói đây là một hòn đảo vắng người được.
Hope nghĩ có lẽ nói gì thì nói Bart cũng tham gia một chút vào cuộc cãi cọ ngu ngốc này. Nếu tên láu cá này tưởng rằng nó sẽ phá hỏng một dịp cuối tuần tuyệt vời được ngẫu hứng vào ngay giữa tuần, nó nên tìm cách khác. Cô bình tĩnh lại ngay, chúi đầu vào túi xách và nhớ ra là quần jean cùng áo len đen của cô đang ở cuối giường. Cô với lấy chúng bằng đầu ngón chân và tung từng cái lên trời rồi khéo léo bắt lấy.
- Em nghĩ chắc trang điểm cũng bằng thừa thôi nhỉ?
- Không, Josh trả lời, anh không thấy việc đó có gì phiền phức cả. Anh đợi em dưới nhà, anh nghĩ rằng vậy thì tốt hơn.
Vài phút sau Hope đi xuống cầu thang, cô khoác tay Josh, coi như cuộc nói chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra và kéo anh ra ngoài.
- Vậy thì Josh của em, anh sẽ dẫn em đi ăn tối ở nơi tuyệt vời nào vậy?
Josh không trả lời mà chỉ khẽ nhếch mép cười.
Không có nhiều nhà hàng mở cửa trái mùa, vào giữa tuần lại càng ít hơn. Josh đã không hề tiếc công sức và khi họ bước vào, trong trang phục lôi thôi, một phòng ăn sang trọng nơi tất cả những thực khách ít ỏi đều ăn mặc đẹp, Hope nghĩ rằng gió biển chắc hẳn đã kích thích sở thích khiêu khích hết thuốc chữa ở anh.
Nhân viên phục vụ tới gặp họ rồi lại đổi ý, khẽ gật đầu với Josh trước khi nhanh chóng quay vào bếp.
Josh bình tĩnh chờ đợi. Hope hiểu anh quá rõ nên không thể không nhìn thấy anh đang vui vẻ và cô tự hỏi nguyên do.
Mười phút sau, người phục vụ lại xuất hiện và đem theo cái thùng nhỏ bằng gỗ, bên trên là một chiếc túi bằng giấy.
- Thứ anh đã đặt đây, thưa anh, người phục vụ nói rồi đưa cái thùng nhỏ cho anh, món cuốn để trong túi, món chay như anh đã yêu cầu. Chúng tôi đã tự ý thêm vào đó hai phần bánh ngọt rất ngon nhà làm, dĩ nhiên là được tặng kèm cho hai vị.
Josh lịch sự cảm ơn nhân viên phục vụ đoạn nói với Hope rằng họ có thể đi rồi.
Cô chờ tới lúc ra đến đường mới hỏi anh câu nãy giờ cứ chực buột khỏi miệng.
- Trong cái thùng này có gì vậy?
- Thứ làm nên một bữa tối tuyệt vời dưới bầu trời đầy sao.
Josh không nói gì nữa và dẫn cô đi qua nhiều con phố nhỏ tới tận phía trước một cây cầu nổi chìa ra trên mặt nước.
- Tầm nhìn ở đó còn đẹp hơn, anh vừa nói vừa chỉ mặt bằng ở cuối đê chắn sóng.
Đi đến cuối cầu nổi, Josh đặt cái thùng xuống bên chân Hope, rút từ trong túi ra một con dao nhỏ và mở lưỡi dao trước khi đưa nó cho cô.
- Nhường cho em vinh dự này, anh nói và chỉ cho cô thấy sợi dây buộc quanh thùng.
Hope nhấc nắp thùng lên và nhìn thấy sáu con tôm hùm khỏe mạnh bên trong.
- Em yêu anh quá đi mất, cô nói rồi phủ lên má Josh những nụ hôn.
Họ trả tự do cho mấy con tôm, Hope đặt cho mỗi con một cái tên trước khi thả chúng xuống nước.
Khi nghi lễ hoàn thành, Josh thắp hai ngọn nến nằm dưới đáy túi, đặt chúng lên hai tấm khăn ăn mà anh đã trải trên tấm ván cầu nổi coi như khăn trải bàn rồi mời Hope ngồi xuống để bữa tối dưới bầu trời đầy sao tuyệt đẹp cuối cùng cũng có thể bắt đầu.
Món cuốn rất ngon, chai rượu vang California dung tích 37,5cl cạn sạch và không còn lấy một mẩu vụn bánh ngọt vị sô cô la.
Hope nhìn những con sóng nơi con tôm hùm cuối cùng đã biến mất trong một xoáy bọt nước. Cô hít căng lồng ngực không khí buổi tối rồi nắm tay Josh.
- Hãy ném em xuống biển, Josh của em. Em cũng muốn có một cơ hội thứ hai.
Cơn gió bấc cuốn theo lời ước của cô ra khơi và Hope nép vào lòng Josh.
*
Gần trưa Hope mới mở mắt. Josh đang ngồi trên chiếc ghế bành đối diện giường.
- Anh làm gì mà ngồi buồn bã một mình ở đó thế? cô vừa hỏi vừa vươn vai.
- Anh có buồn bã đâu và cũng không ngồi một mình, anh đang ngắm em.
- Vào lúc sáng sớm ư? Làm như vậy khá là bất lịch sự đấy.
- Bây giờ đã rất muộn rồi.
- Có lẽ thế, nhưng không phải với em. Đúng là một buổi tối tuyệt vời. Chúng ta sẽ có những buổi tối khác như vậy nữa, anh hứa với em nhé?
- Anh hứa với em.
- Không nói dối, anh nhớ không?
- Không, anh không nói dối, nhưng anh không hiểu tại sao ban đêm lại có độc quyền được tuyệt vời, vì vậy nếu em vui lòng nhấc bộ mông xinh xắn khỏi tấm ga giường này, thì một ngày tuyệt vời đang chờ chúng ta.
- Em rất thích những khi anh thả mình theo đà thơ phú, Josh của em ạ.
Hope vẫn chưa hết ngạc nhiên. Khi họ ra khỏi căn nhà gỗ, Josh yêu cầu nhân viên lễ tân trả lại anh chiếc va li nhỏ anh đã gửi. Cô nhân viên cúi xuống sau quầy và đưa nó cho anh.
- Anh định đi mà không có em à? Hope hỏi.
- Kể từ ngày em để cho anh hôn em, anh luôn sợ điều ngược lại, Josh trả lời.
Và anh tự trách mình vì đã thú nhận điều đó. Hope không chú ý đến việc này lắm, trừ phi cô đã lịch thiệp không liên hệ với số mệnh đang chờ đợi họ.
Josh mời cô lên xe và đóng cửa xe sau khi cô đã yên vị.
Họ lái xe dạo một vòng quanh đảo và dừng lại trước ngọn hải đăng Brant Point.
- Nhỏ bé thế này, hẳn là nó không chiếu sáng được xa, cô nói.
- Đừng có tin vào vẻ bề ngoài. Lịch sử đầy rẫy nhân vật có vóc dáng nhỏ bé nhưng lại tỏa ra những luồng sáng vĩ đại. Đó thực sự là ngọn hải đăng em thích nhất chứ?
- Anh sẽ tặng nó cho em à? Thật tuyệt vời nếu mang một ngọn hải đăng thực thụ về nhà.
- Đó là ngọn hải đăng em thích nhất trong ba ngọn phải không?
- Vâng. Giờ thì anh sẽ nói cho em biết trong chiếc va li nhỏ này có gì chứ?
- Không. Đi theo anh.
Khoảng một trăm mét trước ngọn hải đăng Brant Point mọc lên ba gò đất mọc đầy những khóm râm bụt. Phía sau ngọn hải đăng xa nhất trong ba ngọn, một căn nhà bằng đá được quét vôi đang dũng cảm đương đầu với thủy triều và gió từ nhiều thập kỷ qua.
Josh cả quyết tiến về phía căn nhà.
- Đó, em thú thật là em chịu thua, Hope than thở.
- Em ngồi xuống đây, Josh vừa nói với cô vừa chỉ một góc nơi cỏ có vẻ mềm mại.
- Trong đó có gì thế? Hope nhắc lại.
- Một vài món đồ mỹ nghệ mà chúng ta đã cùng nhau mua và một bức thư anh viết cho em.
- Và anh cần dẫn em đến tận đây để đưa nó cho em?
- Em sẽ không đọc nó bây giờ.
- Anh chắc rằng mọi việc ổn chứ?
- Không, nhưng chúng ta đang cố gắng hết sức, đúng không?
- Anh giấu em điều gì sao?
- Anh biết có nhiều cơ may em nghĩ anh là một thằng điên. Nhưng anh muốn tin rằng em yêu anh vì anh hơi điên một chút.
- Cùng với những phẩm chất khác nữa, thì có.
- Em đã cho anh nhiều tình yêu đến mức biến anh thành người khác. Trong cuộc họp của những người tỉnh ngộ vô danh, anh sẽ nói mình đã được một người phụ nữ mà anh không hình dung ra nổi cứu vớt. Chúng ta đã rất hạnh phúc và điều này kéo theo một vài nghĩa vụ đối với hạnh phúc. Ở Trung tâm, máy tính đã dạy anh một điều. Dù phương trình mà chúng ta đưa ra như thế nào, thì hai người có nghĩa là bỏ đi mọi phép trừ và phép cộng. Càng ít phép cộng hay phép trừ thì càng còn lại chúng ta. Em đã nói điều đó đầu tiên, Bart sẽ không chiến thắng được tâm hồn em. Anh muốn quẳng nó xuống biển, một cách nào đó nghĩa là anh tắm trong đó trước em. Anh đã chơi trò phù thủy và anh thấy hài lòng về điều đó.
- Em không hiểu một chút nào những gì anh nói cả, Josh của em.
- Thực ra nó rất đơn giản. Chúng ta sẽ chinh phục thời gian cần thiết để tìm ra cách chữa trị cho em. Trong phòng thí nghiệm trên khắp thế giới, những nhà nghiên cứu khoa học vô danh đang cố gắng chấm dứt sự thống trị của Bart và các anh em của nó. Một ngày nào đó họ sẽ làm được điều này giống như đã từng khiến bệnh đậu mùa, bại liệt và dịch hạch phải câm lặng. Sự sống, cái chết bao giờ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Josh tiết lộ cho Hope sự thật về thí nghiệm mà anh đang tiến hành. Anh nói với cô về những kỳ tích của chiếc mũ, giải thích chi tiết cho cô về dự án Neurolink. Chỉ vài tháng là đủ để sao chép nội dung ký ức của cô vào đó. Họ vẫn có được quãng thời gian vài tháng đó trước mặt. Ý thức của Hope sẽ được lưu trữ trong máy chủ của Trung tâm, và để một ngày nào đó cô có thể thực sự hồi sinh, việc đông lạnh cơ thể cô sẽ hoàn tất phần việc còn lại.
Trong một tương lai mà anh hình dung là không quá xa, những tiến bộ đạt được trong khoa học sẽ giúp cô tỉnh lại, kết nối thể xác với trí tuệ của cô. Bởi vì cái chết bao giờ cũng chỉ là vấn đề thời gian, không có lý do gì để sự sống không giống như vậy.
Hope cân nhắc viễn cảnh trở thành Người đẹp ngủ trong rừng nằm trong một chiếc hòm nitơ. Dù viễn cảnh này có vẻ khá là kỳ dị, cô vẫn cảm thấy nó nhiều chất thơ hơn việc yên nghỉ trong một nghĩa trang.
- Thế còn anh, Josh của em, trong thời gian đó anh sẽ sống và sẽ già đi ư?
- Không, bởi vì anh sẽ đợi em.
- Vậy còn cái va li này?
- Chúng ta sẽ giấu những vật mà chúng ta yêu thích để sau này, em sẽ tìm ra chúng.
Josh lấy dao ra khỏi túi rồi quỳ xuống. Khi đã bóc hết lớp vỏ đất cứng ra, anh đặt con dao xuống rồi tiếp tục dùng tay đào một cái hố đủ sâu để đặt những báu vật ngày Chủ nhật của họ vào đó. Anh đặt chiếc va li xuống đáy hố và Hope giúp anh lấp nó.
Nỗi hăng say lấp đầy vực sâu buồn thảm này của họ giống như những giai điệu đàn bốn tay có tiếng sóng biển rì rào phụ họa.
Josh nhìn thấy một tảng đá lớn màu trắng nằm gần bờ tường thấp. Anh phải gom hết sức bình sinh mới nhấc được tảng đá lên và đặt nó trên cái hố. Anh dùng lưỡi dao khắc tên hai người lên tảng đá.
- Và nếu một ngày nào đó em quay lại thật mà không tìm thấy anh thì sao?
- Em sẽ tìm thấy anh, anh chắc chắn đấy, và nếu đó không phải là anh, em sẽ tìm thấy anh trong ánh mắt một người khác, trong trái tim, trong tuổi trẻ của người đó và em sẽ yêu người đó bằng toàn bộ sức lực mà anh sẽ dành cho em. Sẽ đến lượt em tặng cho anh một khoảnh khắc vĩnh hằng. Em sẽ nói với người đó rằng chúng ta từng là những kẻ đầu tiên đủ điên để giễu cợt cái chết và em sẽ cười vì trí thông minh của chúng ta. Đó sẽ là lần duy nhất và cuối cùng em nói với người đó về anh, sau đó, em cần dành chỗ cho người đó.
- Anh có hiểu những gì mình đang nói không? Câu chuyện của anh, Josh của em ạ, đó là chân trời đảo ngược.
- Cũng có thể, nhưng hãy tin anh, nó sẽ đẹp hơn là chân trời xuôi.
Hope hứa sẽ suy nghĩ về kế hoạch của anh, ngay cả khi cô không tin lắm. Nhưng ánh mắt của Josh đang cầu xin một chút hy vọng và nếu ý nghĩ rằng anh còn điên hơn cô tưởng không thể làm cô mất vui, thì cô lại không tài nào chịu nổi ý nghĩ anh bị mất thể diện.
- Về nhà thôi, cô nói, em muốn gặp lại anh ở nhà của chúng ta, xa khỏi ngôi mộ trên bờ biển này. Em hy vọng rằng chiếc máy bay nhỏ bằng gỗ em tặng anh không nằm trong chiếc va li kia, nó đã khiến em tiêu tốn một khoản không nhỏ và em rất thích nó.
*
Cuối buổi chiều họ lại đi phà. Thánh Ngựa và thánh Hà mã đã xuất hiện trong chuyến vượt biển lần này. Tại lối thông từ mũi phà ra buồng lái, Hope đã nhận ra thánh Ngựa, còn Josh nhận ra thánh Hà mã.
Bart đã chờ Hope trên bến cảng; hẳn là nó đã phải kiên nhẫn chờ cô quay lại, bởi vì ngay tối hôm đó, nó đã bắt cô phải trả giá.
Nửa đêm, Hope ngồi bật dậy trên giường, thốt kêu một tiếng kinh khiếp. Cô đưa tay lên ôm đầu và Josh phải khó khăn lắm mới kéo được tay cô xuôi xuống dọc theo người. Anh vớ lấy điện thoại, nhưng Hope van xin anh đừng gọi cho bệnh viện. Cô sẽ chế ngự Bart, chỉ mất vài phút thôi.
Cơn đau kéo dài một giờ. Khi Hope ngừng rên rỉ, cô mệt đến mức để mình ngã vào vòng tay Josh, đúng theo nghĩa đen.
Người ta nói cuộc sống đôi khi rất tồi tệ, nhưng Hope cảm thấy chết còn tồi tệ hơn.
Cô đã lấy lại chút sức lực, thức dậy và đi ra ngồi ngoài phòng khách. Josh đem cho cô một cốc nước và ngồi xuống cạnh cô. Cô tựa đầu lên vai anh, nhắc lại ngắn gọn cuộc trò chuyện của họ trên bãi biển và nói với anh là cô đồng ý.
Chân Trời Đảo Ngược Chân Trời Đảo Ngược - Marc Levy Chân Trời Đảo Ngược