Nguyên tác: The Picture Of Dorian Gray
Số lần đọc/download: 0 / 50
Cập nhật: 2022-04-16 15:25:07 +0700
Chương Mười Hai
K
hoảng chín giờ sáng hôm sau người giúp việc đi vào phòng với tách sôcôla trên khay, Dorian lúc này đang ngủ khá yên tĩnh. Anh nằm nghiêng bên phải, một tay đặt dưới bên má, nhìn Dorian như một cậu bé đang quá mệt vì mải chơi hay thức khuya để học bài.
Người đàn ông phải lay Dorian hai lần trước khi anh ta thức giấc. Sau đó Dorian nở một nụ cười nhẹ, anh hé mắt ra nhìn, có vẻ như anh vừa giật mình khỏi một giấc mơ rất đẹp. Thực ra cả đêm Dorian không nằm mơ. Anh không nhìn thấy gì cả. Đấy chỉ là một nụ cười đẹp bao giờ cũng nở ra trên khuôn mặt của một chàng trai đẹp mã.
Dorian xoay người lại và chống tay lên cùi chỏ của mình. Anh bắt đầu uống tách sôcôla của mình. Ánh sáng ngọt lịm của mặt trời tháng Mười Một bắt đầu tràn vào căn phòng. Bầu trời trong và xanh thẫm, không gian ấm áp một cách thật dễ chịu. Cảm giác giống như một buổi sáng mùa hè tháng Năm.
Dần dần diễn biến của những sự kiện đêm hôm qua quay trở lại như những bước chân lén lút đi vào trong đầu Dorian, tái dựng lại những hoạt cảnh có vẻ như một sự kinh hoàng xa xôi nào đó. Dorian cố tình xua đi những ý nghĩ tăm tối đang khiến anh khó chịu. Cảm giác thật khó giải thích vì sao Dorian lại căm ghét Basil đến độ anh phải giết người họa sĩ ấy. Khi anh đang ngồi trên ghế, mọi diễn biến bắt đầu quay về, Dorian cảm thấy một cảm giác ớn lạnh. Xác của Basil bây giờ vẫn ngồi đấy. Thật là một cảnh tượng xấu xa. Một cảnh tượng xấu xa vào ban đêm như thế sẽ càng kinh khủng hơn vào ban ngày.
Dorian có cảm giác rằng cứ tiếp tục suy nghĩ về những điều này, nếu anh không sinh bệnh thì anh cũng sẽ đến bị loạn thần kinh. Có những tội lỗi khi nghĩ đến còn kinh khủng hơn là khi chúng ta đã phạm chúng bằng hành động. Dorian chợt nhận ra một cảm giác chiến thắng; cảm giác này lớn hơn là niềm tự kiêu. Dorian không hiểu tại sao cảm giác này khiến cho anh cảm thấy hạnh phúc. Chúng kéo đến thật nhanh. Nhanh hơn cả niềm vui hay những cảm giác trước đó của anh. Nhưng hôm nay cảm giác hạnh phúc không còn giống như mọi hôm nữa. Anh nhất định phải gạt hết những ý nghĩ này ra khỏi đầu. Nếu phải cần đến sử dụng thuốc phiện cũng được. Dorian nhất định phải xiết cổ ý nghĩ ấy trước khi nó có thể xiết cổ anh.
Dorian đưa tay lên bóp trán rồi đứng bật dậy. Anh thay quần áo thật khác mọi ngày, cẩn thận tỉ mỉ ngay cả việc chọn một cái cà vạt. Ngay cả việc đeo nhẫn Dorian cũng phải thay đi đổi lại đến mấy lần.
Dorian ăn sáng lâu hơn mọi ngày. Anh nếm đủ mọi thứ được dọn lên cho anh, nói về đủ thứ chuyện trong đó có chuyện anh sẽ may đồng phục cho đám gia nhân sống tại Selby cũng như những thư từ liên hệ khác. Một số thư khiến anh mỉm cười. Có ba lá thư khiến Dorian cảm thấy khó chịu. Có một lá thư anh đã coi đến ba lần và cuối cùng xé thư ra với một vẻ mặt bực bội trên khuôn mặt: Thật là trí nhớ của đàn bà mới rách việc làm sao! – Dorian nhớ có lần Henry đã nói như thế.
Sau khi uống cà phê xong. Dorian viết hai lá thư. Một lá anh đưa cho người giúp việc. Lá thư còn lại anh bỏ vào túi của mình:
- Đem lá thư này đến số 152, Phố Hertfort, nhé Francis. Nếu như ngài Campbell đi vắng xa. Nhớ lấy địa chỉ của nơi ông ta đang ở nhé.
Khi chỉ còn lại một mình, Dorian liền châm thuốc lá rồi vẽ nghệch ngoạc lên một tờ giấy, đấy là những bông hoa, sau đó là những kiến trúc, cuối cùng là những khuôn mặt người. Bất ngờ Dorian nhận ra tất cả những khuôn mặt anh vẽ đều nhìn giống khuôn mặt của Basil. Dorian cảm thấy khó chịu, anh nhăn mặt, sau đó đứng lên, đến bên kệ sách và lấy ra một cuốn. Anh cố tình gạt ra những diễn biến của đêm hôm qua. Nhưng đến bây giờ anh mới biết đây là một công việc không hề đơn giản dễ dàng chút nào.
Khi Dorian nằm vật ra sô-pha, anh bắt đầu nhìn tựa sách. Đấy là một cuốn sách của Gautier có tên là Emaux et Camees được in trên loại giấy của Nhật bản với viền màu vàng. Gáy sách được bọc bằng da. Người tặng cuốn sách này cho anh là Adrian Singleton. Khi Dorian lật qua những trang sách, đôi mắt của anh nhìn thấy bài thơ nhỏ bằng bàn tay. Dorian tiếp tục lật từng trang sách cho đến khi anh nhìn thấy một vần thơ rất hay khác mô tả về thành phố Venice.
Trên nền muôn sắc xinh tươi
Từng giọt chầm chậm chảy xuôi ngực nàng
Thần Vệ Nữ của Adriatic
Dòng nước quyện với làn da trắng hồng
Nền sóng xanh đỡ mái cong
Bao quanh là biết bao vòng xinh tươi
Nâng lên cao giữa đất trời
Tựa như tiếng thở than lời tình yêu
Thuyền đà cập bến cuối chiều
Buộc neo thấy cảnh yêu kiều bày ra
Trước mắt đỏ tựa ráng tà
Trên cầu cẩm thạch sao sa trắng ngần.
Đấy là một vần thơ mềm và ngọt. Khi người ta đọc vần thơ ấy, người ta sẽ cảm thấy như mình đang trôi bồng bềnh trên mặt nước êm dịu của những viên ngọc trai màu hồng bằng một con thuyền đáy màu đen, với mái chèo bằng bạc trôi qua những con đường lướt nhẹ như màn nhung. Những câu thơ đẹp như đường vân song song trên mặt một viên lam ngọc.
Trước mắt đỏ như ráng tà
Trên cầu cẩm thạch sao sa trắng ngần.
Cuối cùng cả Venice đọng lại trong hai câu thơ. Dorian nhớ về một mùa thu mà anh đã nghỉ mát ở đó, một cảm giác tình yêu thật ngọt lịm đã khiến cho Dorian xao động gần như rối lên. Không gian đầy ắp những lãng mạn khắp nơi. Venice giống như London hậu cảnh bao giờ cũng khiến cho mọi vật trở nên nổi bật. Chính Basil đã cùng ở đó với Dorian. Anh chàng Basil lúc đó thật sự hạnh phúc. Tội nghiệp Basil. Thật là một thảm kịch khi một con người phải chết một cách tội nghiệp như thế!
Dorian thở dài ra. Anh cầm cuốn sách lên cố tình đọc để quên đi mọi chuyện. Đấy là những trang viết kể chuyện về một quán ăn nhỏ tại Smyrna bận rộn và những người đàn ông vừa hút xì gà vừa nói chuyện nghiêm túc với nhau. Sách kể về một nhân vật tên Hadjis đang ngồi đếm những viên bi của mình. Về Obelisk đang khóc trên con đường hành trình không có mặt trời, anh ta khao khát được trở về với con sông Nile nở đầy hoa sen. Về những con sư tử đầu người, những cánh hoa hồng nở toe toét, những móng vuốt bén nhọn của những con diều hâu. Những con cá sấu có những con mắt ti hí ranh mãnh đang bò lổm ngổm trên mặt bùn bốc khói màu xanh.
Có lúc cuốn sách tuột ra khỏi bàn tay Dorian. Anh bắt đầu cảm thấy sợ hãi nhiều hơn. Chuyện gì xảy ra nếu Alan Campbell không còn ở Anh quốc? Thời gian sẽ trôi qua quá nhanh trước khi anh ta có thể trở về đúng lúc. Có thể anh ta từ chối không đến thì sao? Sau đó Dorian phải làm gì đây? Trong lúc này mỗi một giờ khắc đều hết sức quan trọng đối với Dorian.
Hai người họ từng là bạn rất thân với nhau năm năm trước đó – hầu như bao giờ đi đâu cũng đều có nhau. Nhưng sau đó sự gắn bó gần gũi bỗng nhiên chấm dứt. Bây giờ khi hai người tình cờ gặp nhau nơi đám đông, Dorian sẽ là người mỉm cười và nói chuyện còn Alan Campbell không bao giờ nói bất cứ điều gì.
Alan là một chàng trai trẻ cực kỳ thông minh mặc dù anh ta chẳng có bất cứ một chút thiện cảm nào giành cho nghệ thuật. Bất cứ một chút kiến thức võ vẽ nào về thi phú và văn chương Alan đều học lỏm từ Dorian. Alan hoàn toàn giành trọn đam mê của mình cho khoa học. Tại Đại học Cambridge, Alan bao giờ cũng nghiên cứu trong phòng thí nghiệm và chỉ ghi danh vào những lớp khoa học tự nhiên.
Alan rất thích học môn hóa và có cả một phòng thí nghiệm riêng của mình. Alan luôn giam hãm mình trong đó. Anh ta khiến cho bà mẹ rất khó chịu. Bà mẹ vì thế không thể tin rằng những dược sĩ viết toa thuốc là những con người ương gàn như thế. Alan ngoài ra còn chơi nhạc khá hay. Anh ta có thể chơi vĩ cầm hay dương cầm hay hơn hẳn những tay đệm nghiệp dư khác. Thực ra chính âm nhạc đã đem Dorian đến với Alan – Chính âm nhạc và vẻ đẹp trai hấp dẫn đã khiến Alan rất yêu thích Dorian.
Hai người họ gặp nhau tại nhà Phu nhân Berkshire vào đêm Rubinstein đã đệm đàn ở đó. Sau đó cả hai thường đi nghe hòa nhạc với nhau hay bất cứ nơi đâu có những buổi biểu diễn âm nhạc. Trong mười tám tháng liền, mối quan hệ tình cảm của hai người trở nên khăng khít. Alan lúc nào cũng có mặt bên cạnh Dorian, lúc thì ở Selby Royal, lúc thì có mặt ở Quảng trường Grosvenor. Với Alan và nhiều người khác cũng đã từng nghĩ như thế, Dorian chính là hiện thân của tất cả mọi vẻ đẹp đáng yêu, có ý nghĩa quan trọng nhất trong cuộc sống của họ. Chuyện Alan và Dorian có gây gổ xích mích với nhau hay không chẳng ai biết đến. Nhưng rồi sau đó người ta nhận ra cả hai đều không nói chuyện với nhau nữa. Người ta còn nhận ra Alan sẽ rời bỏ một buổi hòa nhạc rất sớm khi có sự xuất hiện của Dorian. Chính Alan cũng thay đổi. Anh ta tỏ ra rất ghét âm nhạc, thậm chí bỏ hẳn việc kéo vĩ cầm và đệm dương cầm. Alan hay lấy cớ là không có thời gian tập luyện vì giành nhiều thời gian cho khoa học mỗi khi người ta yêu cầu anh hãy chơi một vài khúc. Càng ngày Alan càng hứng thú nhiều hơn với môn Sinh vật và tên tuổi của anh đã xuất hiện trên vài tạp chí nghiên cứu có liên hệ đến những thí nghiệm khá thú vị.
Đây là chàng trai mà Dorian đang sốt ruột chờ đợi. Dorian cứ lững thững đi trong phòng, chốc chốc lại đưa mắt lên coi đồng hồ, cảm thấy rất bứt rứt mỗi một phút trôi qua. Cuối cùng thì cánh cửa xịch mở và người giúp việc xuất hiện.
- Ngài Alan Campbell đã đến, thưa Cậu.
Một tiếng thở dài nhẹ nhõm trên môi Dorian. Trên khuôn mặt anh bây giờ là màu sắc tự nhiên bình thường trở lại:
- Bảo ông ta vào ngay đi, Francis!
Người đàn ông giúp việc cúi đầu rồi đi ra ngoài. Một lát sau Alan Campbell bước vào, khuôn mặt nhìn đầy vẻ nghiêm túc nhưng có phần hơi tái. Có lẽ nét mặt Alan tái nhợt là do mái tóc quá đen và đôi chân mày quá đậm màu.
- Alan cậu tốt quá. Tôi thật sự cảm ơn là cậu đã đến.
- Tôi đã định không bao giờ bước chân vào nhà anh, Gray ạ. Nhưng anh nói đây là chuyện cực kỳ hệ trọng – Giọng nói của Alan nghe khô và lạnh. Hình như Alan cố tình nói chậm như thế. Một vẻ hằn học lộ liễu trong tia nhìn thẳng vào mắt khi Alan nói chuyện với Dorian. Alan vẫn giữ nguyên hai bàn tay trong chiếc áo khoác Astrakhan của mình, rõ ràng anh không chú ý lắm đến chuyện mình có được tiếp đón hay không.
- Chuyện quan trọng sống chết đấy, Alan. Và liên quan đến hơn một người. Nào cậu ngồi xuống đi.
Alan kéo ghế sát bàn rồi ngồi xuống. Dorian ngồi đối diện với Alan. Ánh mắt của hai người đàn ông gặp nhau. Đôi mắt của Dorian trông khẩn khoản đến tội nghiệp. Dorian biết những điều anh sắp sửa nói ra là những điều khủng khiếp nhất.
Sau một phút yên lặng căng thẳng trôi qua, Dorian nghiêng người về phía trước, nói chuyện rất khẽ, vẻ mặt quan sát thật kỹ những biểu hiện cảm xúc của Alan:
- Alan ơi. Trong căn phòng trên tầng lầu của tôi, chẳng ai có thể vào trong được. Nơi đó có xác chết của một người đang gục trên bàn. Anh ta đã chết được hơn mười giờ rồi. Đừng bối rối. Đừng nhìn tôi như thế. Người đàn ông ấy là ai? Vì sao anh ta chết? Và chết như thế nào không liên hệ đến cậu. Đây là điều tôi muốn cậu làm…
- Cậu ngưng lại đi, Gray. Tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Điều cậu vừa nói có đúng hay không chẳng dính dáng gì đến tôi cả. Tôi quyết định không dính dáng gì đến cuộc sống của cậu nữa. Hãy giữ những điều bí mật của cậu lại cho mình. Chúng không còn hấp dẫn đối với tôi nữa.
- Alan, những chuyện này sẽ hứng thú đối với cậu. Thật đấy. Mình rất lấy làm tiếc, Alan ạ. Nhưng bây giờ mình bó tay rồi. Cậu là người duy nhất có thể cứu mình. Cực chẳng đã mình mới phải lôi kéo cậu vào. Mình không còn lựa chọn nào khác. Cậu là nhà khoa học. Cậu hiểu về hóa học và những chuyện liên quan đến hóa học. Cậu đã làm thí nghiệm. Cậu chỉ cần làm sao để tiêu hủy cái xác kia – xóa mọi dấu vết. Chẳng ai thấy người này vào nhà mình. Vả lại theo lịch thì anh ta đang ở Paris. Phải đến vài tháng nữa người ta mới biết là anh ta bị mất tích. Khi người ta đi tìm anh ta, sẽ chẳng còn dấu vết nào cả. Cậu phải làm một điều gì đó, thay đổi cái xác ấy. Hãy làm sao chỉ còn lại một ít tro để mình sẽ rải chúng ra ngoài đường.
- Dorian. Cậu điên rồi.
- À. Nãy giờ mình chỉ chờ cậu sẽ gọi mình bằng cái tên Dorian ấy.
- Cậu điên rồi. Tôi nói thẳng nhé, cậu đã điên đến độ cậu nghĩ rằng tôi sẽ nhúng tay vào giúp cậu, điên đến độ cậu dám kể ra câu chuyện gớm ghiếc này. Tôi sẽ không nhúng vào chuyện của cậu đâu. Muốn ra sao thì ra. Cậu nghĩ là tôi sẽ hủy hoại danh dự của mình chỉ vì cậu ư? Câu chuyện quỷ quái của cậu hoàn toàn không dính líu gì đến tôi cả. Cậu hiểu chưa, Dorian?
- Đấy là một vụ tự tử, Alan ạ.
- Tôi rất vui vì cậu không phải là thủ phạm. Nhưng ai đã dẫn anh ta đến hành vi ngu xuẩn ấy. Tôi có thể nói nguyên nhân chính là do cậu gây ra.
- Thế cậu vẫn quyết định từ chối không chịu giúp mình, hả Alan?
- Nhất định là tôi sẽ từ chối. Tôi hoàn toàn không dây dính vào bất cứ chuyện gì xảy ra với cậu nữa. Cậu xứng đáng lắm với những điều cậu đã gây ra. Tôi không hề áy náy khi cậu bị mọi người khinh thường. Kể cả bị khinh thường công khai. Sao cậu có thể trơ trẽn chọn tôi giữa bao nhiêu người đàn ông khác để vướng vào một vụ bê bối như thế này? Tôi còn tưởng là cậu hơi rành về cá tính con người chứ. Chả lẽ ông bạn Henry Wotton của cậu không dạy cho cậu về tâm lý học hay sao? Chẳng điều gì có thể khiến tôi động tâm để giúp cậu. Thật ra cậu đã đang nhờ lầm người rồi đấy. Hãy đi tìm những người bạn khác của cậu. Xin vui lòng đừng tìm tôi nữa.
- Alan ơi. Đấy là một vụ giết người. Chính mình là thủ phạm. Cậu không biết rằng anh ta đã làm mình khổ sở như thế nào đâu. Chính người đàn ông này đã hủy hoại nhiều hơn là cái tay Henry kia đã hủy hoại mình. Mặc dù ông ta không cố tình hại mình, nhưng kết quả thì cũng tương tự y như thế.
- Giết người à? Chúa lòng lành ơi! Dorian, chuyện gì đến nỗi cậu phải giết người như thế? Tôi không thể nói gì nhiều được đâu. Đấy không phải là việc của tôi. Ngoài ra, cậu nhất định sẽ bị bắt dù tôi không tố cáo cậu. Giết người là việc làm ngu xuẩn nhất. Tôi không thể nhúng tay vào chuyện này được đâu!
- Tất cả những gì mình năn nỉ là cậu hãy làm thí nghiệm. Cậu đã quen làm ở nhà xác và bệnh viện mà. Chuyện ấy chẳng có gì ảnh hưởng đến cậu. Có khác gì giữa phòng mổ và phòng thí nghiệm. Cậu sẽ chỉ nhìn vào cái xác như một vật thể. Hãy coi như cậu đang làm một công tác nghiên cứu khoa học, mổ xẻ. Kiến thức này sẽ có lợi cho nhân loại đấy. Hơn nữa tiêu hủy một con người không ghê gớm như công việc cậu đang làm. Mình sẽ hoàn toàn mất sạch tất cả nếu như cậu không chịu giúp mình.
- Tôi không có hứng thú giúp đỡ cậu. Chả lẽ cậu đã quên rồi sao? Tôi đơn giản bây giờ rất dửng dưng với vụ này. Nó chẳng liên quan ăn nhập gì đến tôi cả.
- Alan. Mình năn nỉ cậu đấy. Hãy nghĩ cho hoàn cảnh của mình. Khi cậu chưa đến đây, mình lo sợ đến tái cả người. Đừng. Đừng ngoảnh mặt đi. Hãy nhìn vào vấn đề một cách khoa học thuần túy. Không ai tra hỏi cậu cái xác ấy ở đâu ra. Đừng căn vặn mình nữa. Mình đã kể hết cho cậu nghe rồi. Mình năn nỉ cậu đấy. Chúng ta đã từng là bạn của nhau mà, Alan.
- Đừng nói về những ngày tháng cũ ấy nữa. Dorian. Chúng đã chết thật rồi.
- Sự chết cũng có lúc hấp hối chứ! Người đàn ông ở trên tầng gác sẽ không đi đâu cả. Ông ta đang gục đầu xuống bàn và hai bàn tay đang buông thõng. Alan! Alan ơi! Nếu cậu không giúp mình. Mình sẽ mất tất cả. Vì sao ư? Người ta sẽ treo cổ mình. Alan. Cậu hiểu mình không? Họ sẽ treo cổ mình về tội mình đã phạm.
- Càng kéo dài vụ này sẽ không có lợi lộc gì đâu. Tôi nhất định từ chối không dính dáng đến vụ này. Cậu đã điên thật sự khi nhờ vả tôi!
- Cậu từ chối giúp mình thật à?
- Đúng thế đấy!
Đôi mắt Dorian bắt đầu lộ ra vẻ hoảng sợ, sau đó anh đưa hai tay ra cầu khẩn, cầm một tờ giấy, Dorian viết vài chữ lên trên ấy. Dorian đọc lại hai lần, anh gấp lại cẩn thận trên cái bàn sau đó đẩy về phía Alan. Xong. Dorian đứng dậy, bỏ ra phía cửa sổ đứng chờ.
Alan nhìn Dorian một lúc trong vẻ ngạc nhiên. Sau đó anh cầm tờ giấy lên rồi mở ra. Anh chàng chăm chú đọc tờ giấy, khi Alan đọc xong, khuôn mặt anh bắt đầu tái xạm đi. Alan đổ vật xuống chiếc ghế. Một cảm giác gần như anh bất ngờ bị ốm rất nặng chạy khắp cơ thể. Alan có cảm giác tim của mình đập thật mạnh, đập như thể quả tim anh đang đập một lần hoảng loạn trước khi anh sắp chết. Quả tim đập trơ trọi trong một lồng ngực trống rỗng.
Sau đó là khoảng thời gian hai hay ba phút im lặng căng giãn đến độ kinh hoàng. Dorian quay mặt lại, bước đến bên Alan, rồi đặt hai bàn tay lên vai người bạn đang ngồi:
- Mình thật sự xin lỗi cậu, Alan. – Dorian lên tiếng – Nhưng cậu đã dồn mình vào một tình trạng khó xử. Mình đã viết lá thư ấy rồi. Đây là lá thư ấy. Cậu biết địa chỉ rồi đấy. Nếu cậu không giúp, mình sẽ phải gởi lá thư ấy. Cậu biết kết quả sẽ như thế nào rồi đấy. Nhưng mình tin là cậu sẽ giúp mình. Cậu không thể không giúp mình được. Mình không muốn hại cậu. Cậu sẽ giúp mình chứ. Cậu bao giờ cũng cứng rắn, lạnh lùng, bảo thủ. Chưa có bất cứ người đàn ông nào đã đối xử với mình như cậu đã có can đảm như thế. Không có người đàn ông nào dám chống lại mình. Mình thề đấy. Bây giờ mình mới buộc phải nói ra như thế với cậu!
Alan lấy tay bưng mặt lại, vai chàng trai run bần bật. Dorian nói tiếp:
- Đã đến lúc mình phải lên tiếng, Alan. Cậu biết rõ là những hậu quả sẽ xảy ra mà. Thật ra chuyện cũng đơn giản lắm. Nhanh lên, đừng làm khó mình nữa. Chuyện này nhất định phải được giải quyết thật nhanh. Can đảm lên, đây là chuyện phải làm đấy!
Alan rên rỉ chua xót, toàn thân chàng trai run bắn lên. Tiếng đồng hồ tích tắc kêu như đang xé tách rời từng tế bào trong cơ thể của anh. Cơ thể Alan buốt nhói, từng ngóc ngách xoắn vặn. Chàng trai cảm thấy có một vòng sắt nung đỏ càng lúc càng xiết mạnh quanh trán mình, đầu óc Alan nhức buốt. Hai bàn tay của Dorian đè trên vai anh nặng như hai khối chì, lạnh lùng, tàn nhẫn, dường như đang muốn nghiền nát cơ thể Alan.
- Nhanh lên, Alan, cậu phải quyết định thật nhanh!
- Có lò sưởi trên tầng lầu không? – Tiếng Alan ú ớ, ngập ngừng sau một vài giây.
- Có đấy. Có một lò sưởi chạy ga, đốt bằng chất asbestos.
- Tôi phải về phòng thí nghiệm để lấy một số đồ nghề.
- Không cần đâu Alan ạ. Cậu không cần phải rời khỏi ngôi nhà này. Hãy viết xuống những thứ cậu cần. Người giúp việc của mình sẽ đi mang về cho cậu.
Alan viết vài hàng, đánh dấu cẩn thận, sau đó viết tên và địa chỉ của người phụ tá trong phòng thí nghiệm của mình. Dorian cầm tờ giấy nhắn tin rồi đọc cẩn thận. Sau đó Dorian rung chuông cho gọi Francis vào và dặn phải cầm theo các thứ dụng cụ về gấp.
Khi cửa đóng, Alan đứng lên và bắt đầu bước lên cầu thang đến căn phòng ăn thông với cột ống khói của căn nhà. Người anh run lên như bị sốt rét rừng. Có đến cả hai mươi phút, hai người đàn ông không hề nói chuyện với nhau. Một con ruồi vo vo bay và tiếng đồng hồ tích tắc kêu. Đấy là hai tiếng động duy nhất trong căn phòng. Tiếng kêu của đồng hồ nghe như tiếng búa gõ chan chát vào màng nhĩ.
Khi tiếng đồng hồ gõ một giờ, Alan quay lại nhìn Dorian, anh nhìn thấy trong mắt người chủ nhà đang đầy những nước. Có chút gì đó thật ngây thơ và tội nghiệp trên gương mặt ấy nhưng Alan vẫn cảm thấy ngùn ngụt một thứ lửa giận:
- Cậu điên rồi. Hoàn toàn điên thật rồi! – Alan cất tiếng.
- Cậu im đi! Alan, cậu phải cứu cuộc đời mình. – Dorian nói.
- Cuộc đời của cậu à? Đấy là cuộc đời gì kia chứ. Trời ơi. Cậu đã rơi từ sa đọa này xuống sa đọa khác. Giờ thì cậu đã phạm tội. Cậu đang ép tôi a tòng đồng lõa với việc cậu đang làm. Đấy không phải là một cuộc đời.
- Ôi Alan – Dorian thở mạnh ra – Mình mong cậu chỉ có lấy một phần ngàn chút lòng thương xót như mình luôn luôn nghĩ tốt về cậu. – Dorian nói xong rồi bước đến cửa sổ nhìn ra khu vườn. Alan không hề trả lời Dorian.
Chừng mười phút sau có tiếng gõ cửa và người giúp việc bước vào nhà. Anh ta đem theo một thùng khá nặng những chất hóa học, và một bình ắc quy đặt trên nắp hộp. Anh ta đặt cái hộp lên bàn rồi lui ra, lát sau quay trở lại với một cuộn dậy lớn quấn đầy thép và bạch kim nối với hai cái kẹp sắt to đùng.
- Tôi sẽ đặt mọi thứ cả ở đây chứ, thưa ngài? – Người giúp việc hỏi Alan.
- Đúng. – Dorian trả lời thay Alan. – Tôi có một việc cần nhờ anh đấy Francis ạ. Cái ông gì gì ấy ở phố Richmond luôn cung cấp hoa phong lan cho trang trại Sybel của chúng ta tên ông ta là gì thế nhỉ?
- Thưa tên Harden ạ.
- Ừ. Harden. Anh đi ngay đến Richmond và bảo Harden hãy giao gấp đôi số hoa phong lan mà tôi đã đặt chỗ ông ta, nhưng ít hoa trắng thôi nhé. Mà này, tôi không muốn hoa trắng đâu. Hôm nay trời đẹp quá, Francis. Richmond là nơi khá đẹp. Anh chịu khó đi ngay nhé.
- Không có gì trở ngại đâu, thưa Cậu. Bao giờ thì Cậu muốn tôi về?
Dorian quay sang nhìn Alan:
- Cuộc thí nghiệm mất bao lâu thế Alan? – Anh ta hỏi bằng giọng điềm tĩnh đến độ dửng dưng. Sự có mặt của người giúp việc khiến cho Dorian tự tin hẳn lên.
Alan Campbell nhăn mặt, môi cắn lại:
- Sẽ mất chừng năm giờ đấy. – Chàng trai trả lời.
- Sẽ đủ thời gian đấy, Francis, nhưng nếu anh trở lại lúc bảy giờ rưỡi là tốt nhất. Nếu muốn ở lại muộn hơn cũng không sao. Anh cứ để quần áo ở ngoài cho tôi. Buổi tối nay anh có thể muốn làm gì tùy ý. Tôi không ăn cơm ở nhà nên tôi không cần anh đâu, Francis à.
- Cảm ơn Cậu. – Người đàn ông nói xong rồi lui ra.
- Này Alan, chúng ta không nên lãng phí thời gian nữa. Mà sao cái thùng này nặng thế? Để mình khiêng cho. Các thứ còn lại cậu cầm lên sau nhé. – Dorian nói thật nhanh, giọng kẻ cả. Alan biết rõ mình đang bị Dorian điều khiển. Cuối cùng cả hai người bước lên cầu thang.
Khi hai người đặt chân trên tầng cao nhất của căn nhà, Dorian lấy chìa khóa và mở cửa căn phòng. Bất ngờ Dorian ngừng lại, vẻ mặt hốt hoảng bất ngờ hiện ra trên khuôn mặt Dorian. Anh chàng run bắn người lên:
- Tôi không nghĩ là cậu có thể vào đâu, Alan.
- Không sao đâu. Tôi không cần đến cậu. – Alan nói một cách lạnh lùng.
Dorian mở cánh cửa chỉ một nửa. Khi anh nhìn vào, anh trông thấy khuôn mặt từ bức chân dung của mình nhe răng cười nham nhở dưới ánh sáng ban ngày. Phía trước là bức rèm được giật rách đang nằm trên nền đất. Anh nhớ về mọi chuyện đêm qua. Đây là lần đầu tiên anh bước ra khỏi căn phòng mà quên che bức tranh lại.
Nhưng điều khiến cho Dorian ghê tởm nhất là màu đỏ lênh láng, ướt đẫm, nhấp nhoáng phản chiếu trên hai bàn tay trong tấm ảnh chân dung. Cứ như thể bức chân dung đang tướm máu ra. Thật kinh khủng quá. Càng khủng khiếp hơn là trong một khoảnh khắc im lặng ngột ngạt chết người, Dorian biết cái xác người đêm qua vẫn không nhúc nhích, nằm vắt qua trên bàn, vị trí y nguyên như đêm hôm qua anh đã nhìn thấy.
Dorian mở cửa phòng lớn hơn và bước vội vào, mắt không dám mở lớn bình thường. Đầu anh nghiêng qua một bên để tránh bức tranh và cả xác người đang nằm gục trên bàn. Sau đó anh cúi xuống nhặt tấm vải màu tím thêu chỉ vàng phủ kín bức tranh lại.
Anh dừng lại sau đó, một cảm giác sợ hãi phủ trùm toàn thân. Đôi mắt Dorian nhìn trừng trừng vào một hình thù quái đản hiển hiện khắp nơi. Anh nghe thấy Alan đang khiêng những thứ dụng cụ khác vào trong căn phòng. Dorian tự nghĩ nếu như Basil và Alan đã từng gặp nhau, đây sẽ là một điều ngạc nhiên, không biết Alan sẽ nghĩ như thế nào.
- Cậu hãy ra ngoài đi. – Alan nói.
Dorian quay mặt rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Anh có cảm giác rằng người đàn ông đã chết sẽ ngồi thẳng dậy trên ghế và Alan sẽ nhìn thẳng vào khuôn mặt vàng vọt của Basil. Khi Dorian bước xuống nhà dưới, anh nghe tiếng chốt khóa cửa vọng ra từ bên trong.
Khoảng sau bảy giờ tối khi Alan quay trở lại thư phòng. Anh ta trông tái nhợt nhưng bình thản:
- Tôi đã thực hiện lời yêu cầu của cậu. – Anh ta nói khẽ. – Giờ thì xin tạm biệt. Xin cậu từ nay đừng bao giờ tìm gặp lại tôi nữa.
- Cậu đã cứu mình, Alan. Mình sẽ không bao giờ quên điều này đâu. – Dorian nói, giọng anh nghe như đây là một chuyện thật đơn giản.
Khi Alan bước ra khỏi căn phòng, Dorian bước lên căn phòng trên lầu. Một mùi khét lẹt của chất hóa học tỏa ra từ căn phòng, nhưng xác của Basil ngồi gục trên ghế bây giờ đã biến mất.