Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Bridge To Terabithia
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 97 / 14
Cập nhật: 2020-06-24 21:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 - Bị Bỏ Lại
ess cùng bố mẹ đi qua cánh đồng, xuống dốc về phía khu nhà cổ Perkins. Có bốn, năm chiếc xe đỗ ngoài cửa. Bố gõ cửa, Jess nghe tiếng hoàng tử Terrien sủa và chạy từ phía sau nhà tới.
– Suỵt, Terrien, đi ra đằng sau. – Một giọng nói lạ, Jess chưa từng nghe lần nào.
Cửa mở ra, người đàn ông cúi xuống giữ Terrien, nhưng nó đã vùng ra khỏi tay người đàn ông, mừng rỡ nhảy cẫng lên người Jess. Nó cúi xuống, bế con chó lên, âu yếm dụi tay vào cổ nó như vẫn thường nựng khi nó còn là chú chó con.
– Bác hiểu rồi, chú chó này rất thân với cháu. – Người đàn ông lạ nói với nụ cười nửa miệng.
– Xin mời vào. – Ông nói và đứng né sang một bên để bố mẹ và Jess bước vào.
Căn phòng vàng vẫn như vậy, nhưng hôm nay trông đẹp hẳn lên với ánh nắng xuyên qua cửa sổ. Trong phòng có đến bốn năm người Jess chưa từng gặp bao giờ. Họ thì thầm gì đó nhưng có vẻ như không phải họ đang nói chuyện với nhau. Không còn chỗ trống, người đàn ông lạ khi nãy mang thêm ghế từ phòng ăn lên cho ba người nhà Aarons. Họ lặng lẽ ngồi xuống chờ đợi, nhưng cũng chẳng biết là chờ đợi cái gì.
Một người đàn bà lớn tuổi đứng dậy, bước lại gần mẹ của Jess. Mắt bà đỏ hoe, sụp dưới mái tóc trắng như cước, tuyệt đẹp. – Tôi là bà của cháu Leslie. Bà nói và chìa tay ra.
Mẹ Jess vụng về nắm lấy tay bà cụ. – Tôi là Aarons, sống trên đồi kia. – Mẹ nhỏ nhẹ nói.
Bà của Leslie bắt tay mẹ, rồi quay sang bắt tay bố. – Cảm ơn ông bà đã đến chia buồn cùng chúng tôi. – Bà nói rồi cúi xuống nhìn Jess.
– Cháu là Jess đúng không? – Jess gật đầu. Cặp mắt bà ứa lệ.
– Leslie đã kể cho bà nghe rất nhiều về cháu.
Jess đang đợi bà nói gì nữa, nó cúi xuống vỗ về Terrien và nó cũng chẳng muốn nhìn bà như vậy. Con chó chồm lên, nằm phủ phục trên đùi nó.
– Tôi xin lỗi. – Bà khóc nấc lên. – Vì không nén nổi xúc động. Người đàn ông ra mở cửa khi nãy vội đến ôm lấy bà cụ và dắt bà ra khỏi phòng, Jess vẫn nghe tiếng bà nức nở.
Nó cảm thấy dễ chịu hơn khi bà cụ đã ra khỏi phòng khách. Nó không nghĩ là một bà cụ ở tuổi đó có thể khóc nức nở như vậy và liên tưởng ngay đến người phụ nữ đã có tuổi trong chương trình giới thiệu sản phẩm của hãng Polident trên truyền hình. Thật lạ nếu như những người lớn như vậy tự nhiên bật khóc. Thật chẳng phù hợp chút nào. Nó nhìn quanh căn phòng thấy toàn những người lớn tuổi, mắt ai nấy đều đỏ hoe, đẫm lệ. Nhìn tôi đây này, nó rất muốn nói với mọi người như vậy. Tôi đâu có khóc. Nó dừng lại suy ngẫm. Có lẽ nó là người duy nhất ở lứa tuổi này chứng kiến người bạn thân nhất của mình qua đời. Nghĩ vậy nó có phần quan trọng hơn. Thứ hai tới, bọn trẻ trong trường sẽ kháo nhau về cái chết của Leslie và sẽ kính nể hay đối xứ với nó đàng hoàng hơn như bọn chúng đã từng đối xử với Billy Joe Weems sau cái chết của bố nó vì tai nạn xe cộ năm ngoái. Nó sẽ không phải nói chuyện với bất cứ ai mà nó không muốn và cả các thầy cô giáo cũng sẽ nể nó hơn. Còn mẹ chắc chắn cũng sẽ bắt mấy đứa con gái trong nhà cư xử đúng mức với nó.
Nó rất muốn được nhìn thấy thi thể của Leslie; không hiểu người ta để nó ở thư viện hay ở một phòng tang lễ nào đó tại Millsburg. Không biết mọi người mặc cho Leslie bộ đồ nào? Quần bò xanh hay áo khoác xanh và chiếc sơ mi hoa nó mặc vào dịp lễ Phục Sinh. Nếu vậy sẽ tốt hơn vì mọi người hay xì xèo khi Leslie mặc quần bò. Jess không muốn mọi người bàn tán về Leslie khi nó đã chết.
Bill bước vào phòng, Terrien trườn ngay khỏi đùi Jess và chạy đến bên ông. Ông cũng cúi xuống vỗ về con chó. Jess cũng đứng lên.
– Jess. – BiII đến bên quàng tay ôm vai nó, như thể nó là Leslie chứ không phải là chính mình nữa. Bill ôm chặt đến nỗi cái cúc trên áo ông ghì vào trán nó đau điếng, nhưng nó vẫn đứng im không nhúc nhích. Jess nhận ra toàn thân ông đang run lên và nó rất sợ nếu ngước mắt lên sẽ phải thấy ông khóc. Nó chẳng muốn thấy Bill khóc và chỉ muốn thoát ngay khỏi cái phòng khách nặng nề này. Tại sao Leslie không có ở đây để giải thoát cho nó khỏi tình thế này? Tại sao Leslie không chạy vào, pha trò để mọi người lại cười vui vẻ như mọi khi nữa? Bạn nghĩ rằng chết là vĩ đại lắm sao? Làm cho mọi người khóc như vậy đâu có hay ho gì chứ.
– Leslie rất yêu quý cháu, cháu biết điều đó mà. – Nghe giọng nói của ông, Jess có thể đoán là Bill đang khóc. – Có lần nó đã nói với bác rằng nếu không có cháu… – Bill nấc lên và không sao nói tiếp được nữa.
– Cảm ơn cháu. – Bill nói tiếp, khi đã bình tĩnh lại.
– Cảm ơn cháu vì đã là một người bạn tuyệt vời của con gái bác.
Bill chẳng còn giống Bill mọi khi chút nào nữa, mà là một người khác hẳn với cái giọng sướt mướt như trong phim vậy. Leslie và nó thế nào cũng cười nhạo và bắt chước cái giọng mếu máo của ông. Hu… huuuuuuu, cháu thật sự là người bạn hoàn hảo của con gái bác. Jess không thể không lùi lại một chút để tránh cái cúc áo ngu xuẩn kia ghì vào trán mình. Đúng lúc đó Bill cũng buông nó ra, quay sang nói chuyện với bố về tang lễ.
Giọng Bill đã trở lại bình thường. Ông nói gia đình đã quyết định hỏa táng và mang tro của Leslie về quê tại Pennsylvania vào ngày mai.
Hỏa táng. Cái từ đó như cái gì xuyên vào đầu nó đau nhức nhối. Như vậy có nghĩa là Leslie sẽ vĩnh viễn ra đi và sẽ biến thành tro bụi. Nó sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy Leslie được nữa, ngay cả là nhìn thấy thi thể của nó. Không bao giờ. Tại sao họ lại dám có quyết định như vậy chứ? Leslie thuộc về nó nhiều hơn bất cứ ai trên đời này. Vậy mà chẳng ai hỏi nó một câu, hay báo cho nó biết trước khi quyết định như vậy. Thế là từ nay trở đi nó sẽ chẳng còn bao giờ có thể nhìn thấy Leslie bằng xương, bằng thịt được nữa. Vậy mà điều duy nhất mọi người có thể làm được chỉ là khóc và khóc… Chẳng phải họ khóc vì Leslie. Tất cả mọi người đều không khóc vì Leslie mà khóc cho chính bản thân họ, chỉ vì họ mà thôi. Nếu như họ có chút quan tâm nào đó đến Leslie thì họ đã chẳng bao giờ đem nó đến cái nơi chết tiệt này và để nó phải chết thảm như vậy, để rồi họ ngồi đó mà khóc. Nó phải nắm tay thật chặt để khỏi thụi một quả đấm vào mặt Bill.
Chính nó, Jess là người duy nhất quan tâm đến Leslie, nhưng Leslie lại phụ nó, lại bỏ nó ra đi và chết đúng lúc mà Jess cần nó nhất. Leslie đã ra đi, bỏ lại Jess một mình. Leslie đã quyết định đi tới Terabithia một mình và đu trên sợi dây đó chỉ để chứng tỏ cho Jess rằng nó không phải là đứa hèn nhát. Cậu thấy đó, Jess Asrons. Có lẽ chính lúc này đây, Leslie đang ở đâu đó và chắc chắn là đang cười nhạo nó, giống như Leslie đã nhạo cô Myers vậy. Chính Leslie đã làm cho Jess phải bỏ lại chính mình để đi vào thế giới của nó, nhưng trước khi Jess về tới ngôi nhà trong cái thế giới mới đó và cũng đã quá muộn để quay về thế giới cũ, thì Leslie lại bỏ mặc Jess mắc kẹt, lơ lửng ở giữa không trung – giống như một nhà du hành vũ trụ lang thang trên cung trăng. Một mình.
Nó chẳng biết mình đã rời khu nhà cổ Perkins lúc nào nữa, mà chỉ nhớ rằng đã chạy lên đồi, về nhà mình với dòng nước mắt uất hận tuôn như suối chảy. Nó xô cửa vào nhà, May Belle giương cặp mắt nâu sốt sắng hỏi: – Anh có gặp chị Leslie không? – Thấy Jess không trả lời nó lại hỏi tiếp. – Anh có thấy xác Leslie không?
Jess giơ thẳng tay, tát mạnh vào mặt May Belle. Trong suốt cuộc đời nó chưa từng đánh ai hay đập một vật gì mạnh đến vậy. Con bé vội lùi lại và chỉ dám khẽ kêu lên một tiếng. Jess cũng về phòng ngay, lục lọi dưới tấm khăn trải giường, thu thập lại tất cả giấy, bút và màu nước mà Leslie đã tặng nó nhân dịp Giáng Sinh.
Ellie đứng ngay trước cửa, tỏ ra quan tâm đến Jess, nhưng nó đi ngang qua mà chẳng thèm để ý. Brenda đang ngồi trên ghế dài cũng làu bàu phàn nàn gì đó, nhưng hầu như chẳng âm thanh nào lọt vào tai nó ngoài tiếng khóc thút thít của May Belle.
Nó lao ra cửa, chạy một mạch qua cánh đồng đến dòng suối, mà chẳng một lần ngoái cổ lại. Con nước đã vơi hơn so với lần trước nó ra đây. Phần còn lại của sợi dây chão vẫn đung đưa trên cành cây táo dại. Bây giờ mình là người chạy nhanh nhất trong số những học sinh lớp năm rồi.
Nó thét lên, nhưng chẳng thành tiếng, rồi ném tất cả những kỷ vật của Leslie xuống dòng nước đục ngầu. Những tuýp màu nước nổi lềnh phềnh trôi theo dòng nước như những chiếc thuyền, còn những xếp giấy nhào lộn một hồi rồi cũng chìm nghỉm mất tăm. Jess đứng nhìn cho đến khi tất cả đều biến mất. Nó cũng dần dần lấy lại được hơi thở đều đều và tim cũng bớt đập điên loạn hơn. Nó ngồi phệt ngay xuống nền đất bùn lầy lép nhép, ngao ngán úp mặt vào hai đầu gối. Chẳng biết đi đâu. Chẳng có chỗ nào để đến. Chẳng thể nào có được những gì đã có…
– Con không nên làm như vậy. – Bố đến ngồi ngay bên cạnh mà Jess chẳng hay biết gì.
– Con không cần. Không cần bất cứ cái gì. – Jess đau đớn òa lên khóc nức nở. Nó khóc đến nỗi gần như lịm đi vì nghẹt thở.
Bố kéo Jess vào lòng và ôm chặt lấy nó như thể nó còn là một đứa bé như Joyce Ann vậy.
– Nín đi con, nín đi. – Bố xoa đầu Jess nói.
– Con ghét nó. – Jess nói trong tiếng nức nở. – Con ghét Leslie. Ước gì trong đời con chưa từng gặp nó.
Bố chỉ biết im lặng, vuốt mái tóc con trai, mà không tìm được lời nào an ủi. Jess cũng đã bớt khóc, hai bố con lặng lẽ ngồi, dán mắt nhìn dòng nước đục ngầu.
– Con bé sẽ không phải xuống địa ngục đâu. – Cuối cùng bố lên tiếng. Jess có cảm giác bố đang nói với người nào khác chứ không phải với mình, nhưng dù sao những gì ông nói cũng làm nó dễ chịu và cứng rắn hơn.
– Bố có tin là ngưòi ta phải xuống địa ngục thật không?
– Con đang lo lắng cho Leslie Burke phải không?
– Không hẳn thế, nhưng con nghe May Belle nói…
– May Belle á? Con bé đâu có phải là Đức Chúa?
– Đúng, nhưng làm sao có thể biết được Chúa sẽ làm gì?
– Con trai ngốc ơi. Chúa không đòi nào lại đẩy những bé gái xuống địa ngục đâu.
Chưa bao giờ Jess coi Leslie Burke là đứa bé gái cả, nhưng chắc chắn đối với Chúa thì nó vẫn là một đứa bé. Tháng Mười Một tới nó mới tròn mười một tuổi. Hai cha con đứng dậy đi về nhà.
– Con không định nói là con ghét Leslie đâu. – Jess nói. – Nhưng không hiểu sao con lại nói vậy. – Bố gật đầu chia sẻ.
Tất cả mọi người, kể cả Brenda cũng tỏ ra dễ chịu hơn đối với Jess, ngoại trừ May Belle. Con bé có vẻ lảng tránh không muốn va chạm với anh. Jess rất muốn xin lỗi nó vì hành động thô bạo của mình nhưng không thể.
Nó đã quá mệt mỏi đến nỗi chẳng buồn nói lấy một lời. Nhất định nó phải làm lành với con bé, nhưng chưa biết làm thế nào.
Chiều hôm đó Bill sang nhà Jess, ngỏ ý muốn nó trông coi Terrien trong thời gian họ đi Pennsylvania.
– Nhất định là cháu sẽ trông coi Terrien được ạ. – Jess không những sẵn sàng làm việc đó, mà còn rất vui khi được Bill tin cậy. Nó đã rất lo đã làm Bill buồn khi đột ngột bỏ về lúc sáng. Nó rất muốn biết chắc rằng Bill không hề giận mình, nhưng chẳng biết nói thế nào cho phải.
Jess ôm Terrien trên tay, còn một tay vẫy mãi cho tới khi chiếc xe ô tô cũ kĩ của Ý chạy tới con đường chính. Nó nghĩ là mọi người cũng vẫy lại, nhưng khoảng cách quá xa nên nó không dám chắc đã nhìn đúng.
Mẹ đã chẳng bao giờ muốn nó nuôi chó nhưng cũng không hề phản đối sự có mặt của Terrien. Con chó nhảy cả lên giường và nằm cuộn tròn trên ngực Jess ngủ ngon lành.
Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên - Katherine Paterson Cây Cầu Đến Xứ Sở Thần Tiên