Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: Joseph Delaney
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1563 / 27
Cập nhật: 2017-05-09 22:24:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 - Cổng Bạc
rở vào hầm rượu, Alice quay sang nhìn tôi, hai mắt cô gái tóe lửa giận.
“Thật không công bằng Tom à! Maggie đáng thương. Cô ấy không đáng bị thiêu chết. Chẳng có ai trong số đó đáng bị như thế cả. Phải làm gì đó thôi.”
Tôi nhún vai và chỉ nhìn trân trối vào khoảng không, đầu óc tê dại. Một đỗi sau, Alice dựa người ra sau và ngủ thiếp. Tôi cũng cố làm theo nhưng rồi lại bắt đầu nghĩ đến Thầy Trừ Tà. Dù có vẻ vô vọng thật, liệu tôi có nên đến chỗ hỏa thiêu và xem mình có giúp gì được không? Sau khi đắn đo cân nhắc điều này một lúc, cuối cùng tôi quyết định, khi màn đêm buông xuống, tôi sẽ rời khỏi Priestown để về nhà nói chuyện với mẹ mình.
Mẹ sẽ biết tôi nên làm gì. Ở đây tôi chẳng biết phải xoay sở thế nào và tôi cần trợ giúp. Tôi sẽ phải đi bộ suốt đêm và sẽ chẳng được ngủ nghê gì nên giờ tốt nhất là cố chợp mắt một tí khi có thể. Cũng phải mất một lúc sau tôi mới thiếp đi được, nhưng khi vừa thiếp đi như thế, gần như ngay lập tức tôi bắt đầu mơ và điều tiếp theo tôi biết là mình đang ở trong hầm mộ.
Đa phần trong các giấc mơ ta sẽ không biết là mình đang mơ. Nhưng khi ta nhận thức được, thường thì một trong hai điều này sẽ xảy ra. Hoặc là ta tỉnh dậy ngay tắp lự, hoặc ta vẫn chìm trong giấc mơ và làm những việc ta muốn. Dù sao với tôi thì luôn luôn là như thế.
Nhưng giấc mơ này lại khác. Như thể đang có thứ gì đó khống chế mọi cử động của tôi. Tôi đang đi dọc một đường hầm tối tăm với một mẩu nến trên tay trái và đang tiến vào lối cửa của một trong những ngăn chứa xác cất giữ xương Người Lùn. Tôi chẳng muốn đi đến gần đấy chút nào nhưng hai chân tôi cứ bước tới mãi.
Tôi dừng bước trước lối cửa vào mở toang, ánh nến chấp chới soi sáng đống xương. Phần lớn chúng nằm trên những kệ ở phía cuối ngách, nhưng có vải mảnh xương gãy vương rải rác trên nền đá và chất thành đống trong góc. Tôi không muốn bước vào trong ấy, thật sự là không, nhưng hình như tôi chẳng có lựa chọn nào khác. Tôi bước vào trong ngăn, tai nghe thấy tiếng những mảnh xương khô lạo xạo dưới chân mình, rồi đột nhiên tôi thấy thật lạnh.
Vào một mùa đông khi tôi còn bé, anh James của tôi đã đuổi tôi chạy khắp và nhét tuyết vào tai tôi. Tôi đã cố đánh trả nhưng anh ấy nhỏ hơn anh cả Jack có một tuổi mà lại to lớn khỏe mạnh y như Jack, đến nỗi bố tôi sau đấy đã tìm được cho anh chân học việc tại chỗ bác thợ rèn. Anh cũng có tính khôi hài giống Jack. Nhét tuyết vào tai là ý tưởng khôi hài vớ vẩn của James nhưng làm thế rất đau và cả mặt tôi sẽ tê cóng lẫn đau đớn trong hàng giờ sau đấy. Trong giấc mơ này tôi cũng cảm thấy y chang. Lạnh cực cùng. Như vậy có nghĩa là một thứ gì đó từ thế lực bóng tối đang tiến đến gần. Cơn lạnh bắt nguồn từ trong đầu tôi cho đến khi đầu tôi lạnh cóng tê dại, như thể nó không còn thuộc về tôi nữa.
Từ trong bóng tối phía sau tôi có kẻ nào đó lên tiếng. Kẻ ấy đứng sát sau lưng tôi, chắn giữa tôi và lối cửa. Giọng nói ấy trầm khàn khản đặc và chẳng cần hỏi tôi cũng biết là thứ gì đang nói. Dù cho không đứng đối diện, tôi vẫn ngửi thấy hơi thở hôi thối của hắn.
“Ta bị trừng phạt,” Quỷ Độc lên tiếng. “Ta bị chèn. Ta chỉ có chừng này thôi.”
Tôi chẳng nói chẳng rằng và có một đỗi im lặng thật lâu. Đây là cơn ác mộng mà tôi đang cố gắng để tỉnh thoát khỏi. Tôi thật sự đấu tranh hết sức nhưng vô ích.
“Này đây, một căn phòng dễ chịu,” Quỷ Độc nói tiếp. “Là một trong những nơi yêu thích nhất của ta. Chất đầy xương. Nhưng máu tươi mới là thứ ta cần và máu của bọn trẻ ranh là loại tốt nhất. Nhưng nếu không kiếm đâu ra máu thì ta sẽ tồn tại nhờ xương. Xương mới lóc là tốt hơn cả. Lần nào cũng hãy mang cho ta xương mới lóc, còn tươi ngọt và đầy ắp tủy. Đấy là thứ ta thích. Ta thích được chẻ đôi xương còn mới mà hút hết tủy ra. Nhưng thà có được xương cũ còn hơn là chẳng có gì. Xương cũ giống như những thứ này đây. Chúng tốt hơn là cơn đói đang gặm nhấm lấy thân ta từ bên trong. Cơn đói làm ta thật đau đớn.
“Trong những xương cũ thì chẳng có tủy gì. Nhưng xương cũ vẫn còn ký ức đấy, mi có biết không. Chính ta, ta đã khẽ những chiếc xương cũ, thật chậm rãi, để chúng trút bỏ ra mọi bí mật chúng có. Ta trông thấy những da thịt đã từng một lần bao bọc lấy chúng, những hy vọng và hoài bão mà kết cuộc là đống giòn tan chết chóc khô héo này đây. Điều ấy cũng làm ta đầy bụng nữa. Điều ấy giúp giảm đi cơn đói.”
Quỷ Độc giờ đây ở sát bên tai trái tôi, giọng của hắn còn khẽ hơn cả tiếng thì thào. Tôi đột nhiên nóng lòng muốn quay lại nhìn vào hắn nhưng hẳn hắn đã đọc ra tâm tưởng của tôi.
“Thằng nhóc, đừng quay lại,” hắn cảnh báo. “Bằng không mi sẽ chẳng thích những gì mi nhìn thấy đâu. Hãy chỉ trả lời cho ta câu hỏi này đi đã...”
Lại thêm một đỗi dài im lặng và tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Sau cùng thì Quỷ Độc cũng đưa ra câu hỏi của hắn.
“Sau cái chết sẽ là gì?”
Tôi không biết câu trả lời. Thầy Trừ Tà chưa bao giờ đề cập đến chuyện này. Tôi chỉ biết là có những hồn ma vẫn có thể suy nghĩ và nói năng. Và có những mảnh linh hồn được gọi là vãn hồn đã bị linh hồn bỏ rơi lại khi linh hồn ấy tiếp tục siêu thoát. Nhưng mà siêu thoát thành gì mới được? Tôi không biết. Chỉ có Chúa mới biết. Nếu có Chúa thật.
Tôi lắc đầu. Tôi không nói cũng chẳng quay lại vì quá sợ. Tôi cảm nhận được sau lưng mình một thứ gì đó thật to lớn và kinh khiếp.
“Chẳng có gì sau cái chết cả! Không có gì! Không có gì sất!” Tên Quỷ Độc rú lên sát bên tai tôi. “Chỉ có tối đen và trống rỗng. Không suy nghĩ. Không cảm xúc. Chỉ là sự lãng quên. Mọi thứ đó đều đang chờ đợi mi bên kia cõi chết. Nhưng hãy làm theo lời ta đi, thằng nhóc kia, rồi ta có thể ban cho mi một cuộc sống trường thọ! Hầu hết những con người yếu kém chỉ mong sống được cao nhất là bảy mươi năm. Nhưng ta có thể ban cho mi gấp mười hay hai mươi lần như thế! Và mọi việc mi phải làm chỉ là mở cánh cổng ấy để thả ta ra! Chỉ việc mở cánh cổng thôi còn ta sẽ tự làm phần việc còn lại. Thầy của mi cũng có thể tự do ra đi nữa. Ta biết đấy là điều mi muốn. Hãy quay trở lại đi, mi cũng có thể làm vậy, với cuộc sống mi từng có.”
Một phần trong tôi những muốn chấp nhận. Tôi đang phải đối diện với việc Thầy Trừ Tà bị thiêu sống và một chuyến hành trình dằng dặc đến Caster mà không biết chắc là mình có được tiếp tục thời học việc của mình hay không nữa. Giá như mọi việc có thể quay lại như khi nó vốn thế! Nhưng mặc dù rất muốn đồng ý, tôi biết chuyện ấy là không tưởng. Thậm chí cho là tên Quỷ Độc có giữ lời đi chăng nữa, tôi không thể để hắn tung hoành khắp Hạt mà thoải mái tác oai tác quái được. Tôi biết Thầy Trừ Tà thà chết chứ không để chuyện ấy xảy ra.
Tôi định mở miệng từ chối, nhưng trước khi tôi kịp thốt nên lời thì Quỷ Độc lại nói thêm.
“Đứa con gái kia sẽ dễ dàng thôi!” hắn bảo. “Nó chỉ muốn một đống lửa ấm. Một mái nhà để chui ra chui vào. Quần áo sạch sẽ. Nhưng hãy nghĩ đến những gì ta đề nghị! Ta chỉ muốn có máu của mi. Mà mi thấy đấy, không nhiều đâu. Và cũng sẽ không đau đớn gì lắm. Chỉ vừa đủ như ta yêu cầu. Và rồi chúng ta sẽ thỏa hiệp một giao kèo. Cứ cho ta hút máu của mi để ta có thể mạnh mẽ trở lại. Cứ để ta đi qua cánh cổng và trao cho ta tự do. Ba lần sau đấy, ta sẽ làm theo lời mi và mi sẽ được sống trường thọ. Máu của đứa con gái kia còn tốt hơn là không có gì nhưng máu của mi mới là thứ ta thật sự cần. Mi là đứa con bảy lần bảy. Trước đây ta chỉ mới nếm loại máu ngọt ngào như máu của mi có một lần thôi. Và ta vẫn còn nhớ như in vậy. Vị máu ngọt ngào từ đứa con thứ bảy của người con thứ bảy. Nó khiến ta mới mạnh mẽ làm sao! Phần thưởng cho mi mới to lớn làm sao! Chẳng phải thế còn tốt hơn sự hư vô của cái chết ư?
“À, một ngày nào đó rồi cái chết sẽ đến với mi. Chắc chắn nó sẽ đến mặc cho ta đã ban gì cho mi đi nữa, nó sẽ bò đến bên mi như sương mù bên bờ sông trong một đêm ẩm lạnh. Nhưng ta có thể trì hoãn thời khắc ấy. Trì hoãn được bao nhiêu năm ấy chứ. Phải là một quãng thời gian rất dài trước khi phải đối mặt với bóng đêm ấy. Với sự đen tối ấy. Với nỗi hư vô ấy! Thế nào thằng nhóc, mi bảo sao nào? Ta bị trừng phạt. Ta bị chèn. Nhưng mi có thể giúp được!”
Tôi hoảng sợ và cố thêm lần nữa để thức dậy. Nhưng đột nhiên chữ nghĩa tuôn trào khỏi mồm tôi, gần như thể là chúng được kẻ nào đó khác thốt ra vậy:
“Ta không tin sau cái chết lại không có gì cả,” tôi nói. “Ta có linh hồn và nếu ta sống một cuộc đời đúng đắn, thì ta sẽ trường tồn theo một cách nào đó. Sẽ vẫn còn vài điều gì đấy. Ta không tin vào hư vô. Ta không tin vào điều đó!”
“Không! Không!” Quỷ Độc gào lên. “Mi không biết những gì ta biết! Mi không thể nhìn thấy những gì ta thấy! Ta nhìn được cả bên kia cái chết. Ta nhìn thấy sự trống không. Hư vô. Ta biết chứ! Ta nhìn thấy tình trạng khủng khiếp của sự hư vô. Chẳng có gì trong đó cả. Chẳng có gì hết!”
Tim tôi bắt đầu chậm nhịp lại và bỗng nhiên tôi cảm thấy bình thản. Quỷ Độc vẫn còn ở sau lưng tôi nhưng ngăn chứa xác đã bắt đầu ấm hơn. Giờ thì tôi đã hiểu. Tôi hiểu được nỗi đau của Quỷ Độc. Tôi hiểu được vì sao hắn phải sống trên nhân mạng, uống lấy máu người, hút lấy hy vọng và mơ ước của họ...
“Ta có linh hồn và ta sẽ sống tiếp,” tôi cố giữ giọng bình tĩnh mà bảo với Quỷ Độc. “Và đấy là điều khác biệt. Ta có linh hồn còn ngươi thì không! Với ngươi thì sau khi chết đi chẳng còn gì cả! Chẳng còn gì sất!”
Đầu tôi bị ép chặt vào bức vách ngăn mộ gần đấy, sau lưng tôi một tiếng rít tức tối vang lên. Một tiếng rít dần biến thành tiếng rú gào vì phẫn nộ.
“Đồ ngu ngốc!” Quỷ Độc quát lớn, giọng hắn rền vang khắp ngăn và vang vọng dọc theo những đường hầm dài dặc tối om của hầm mộ. Hắn ra đòn làm đầu tôi ngoặt sang một bên, nghiến trán tôi vào vách đá cứng lạnh. Qua khóe mắt trái, tôi có thể trông thấy kích cỡ của bàn tay khổng lồ đang tóm chặt đầu mình. Thay vì những móng tay, đầu các ngón tay của hắn là những vuốt vàng khè to tướng.
“Mi đã có cơ hội nhưng giờ đây cơ hội đó đã vĩnh viễn biến mất!” Quỷ Độc rống lên. “Nhưng còn có đứa khác giúp được ta. Vì thế nếu ta không chiếm lĩnh được ngươi, ta sẽ thỏa hiệp với con bé ấy!”
Tôi bị đẩy về phía đống xương trong góc. Tôi cảm thấy như mình đang rơi xuyên qua đống xương ấy. Tôi rơi xuống sâu sâu mãi, vào một chiếc hố không đáy chứa toàn là xương. Ngọn nến đã tắt ngúm nhưng đống xương dường như ánh lên trong bóng tối: những sọ người nhe răng, những lồng xương sườn, xương ống tay ống chân, những mẩu xương bàn tay, ngón tay và ngón cái, và suốt lúc ấy một lớp bụi chết chóc khô khốc phủ khắp mặt tôi, xộc vào mũi vào miệng và chui cả xuống cổ họng tôi, cho đến khi tôi phát sặc và chẳng thể thở được nữa.
“Đấy là mùi vị của cái chết!” Quỷ Độc la lớn. “Và đấy là hình ảnh của cái chết!”
Đống xương khô phai dần khỏi tầm nhìn và tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Không thấy được gì. Tôi chỉ là đang rơi qua vùng tối đen. Rơi vào thế giới bóng tối. Tôi lo đến phát khiếp rằng không biết bằng cách nào đó Quỷ Độc đã giết chết tôi trong giấc ngủ, nhưng tôi vật vã tranh đấu để thức dậy. Không biết làm thế nào nhưng Quỷ Độc đã nói chuyện được với tôi trong khi tôi đang ngủ và tôi biết giờ đây hắn sẽ quay sang thuyết phục ai để làm chuyện tôi vừa từ chối.
Alice!
Cuối cùng tôi cũng đánh thức được mình dậy, nhưng đã quá muộn rồi. Một ngọn nến đang cháy sáng gần bên tôi nhưng nó chỉ còn có một mẩu. Tôi đã ngủ thiếp đi hàng giờ liền! Ngọn nến còn lại đã biến mất và Alice cũng thế!
Tôi lần tay vào túi nhưng chỉ để khẳng định điều tôi đoán từ trước. Alice đã trộm lấy chìa khóa cánh Cổng Bạc...
Khi loạng choạng đứng lên tôi cảm thấy xây xẩm và đầu nhức buốt. Tôi sờ vào mu bàn tay, trán mình và thấy tay mình trơn ướt những máu. Bằng cách nào đó Quỷ Độc đã gây ra vết thương này cho tôi trong giấc mơ. Hắn cũng đọc được suy nghĩ của tôi nữa. Làm sao ta có thể đánh bại một sinh vật khi mà hắn biết được ta định làm gì trước cả khi ta có cơ hội ra tay hay lên tiếng chứ? Thầy Trừ Tà đã nói không sai – sinh vật này là kẻ nguy hiểm nhất mà chúng tôi từng phải đối phó.
Alice đã để mở cánh cửa sập, và không bỏ phí một giây nào, tôi chộp lấy cây nến, leo qua những bậc cấp đi xuống hầm mộ. Vài phút sau tôi đi đến bên dòng sông, trông có vẻ còn sâu hơn lúc trước. Dòng nước, là một dòng chảy xuôi cuồn cuộn, giờ đây thực sự đã chảy tràn qua hết ba trong số chín bậc đá, những bậc ngay giữa dòng nước, và tôi có thể cảm nhận được dòng nước ào ạt chảy qua ủng mình.
Tôi nhanh chóng băng qua, lòng hy vọng rằng mình không đến quá muộn. Nhưng khi quành qua khúc cua, tôi trông thấy Alice đang ngồi tựa lưng vào tường. Bàn tay trái của cô đặt thõng trên nền đá, những đầu ngón tay sũng máu.
Và cánh Cổng Bạc đã mở toang!
Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc - Joseph Delaney Cậu Bé Học Việc Và Thầy Trừ Tà Tập 2 - Lời Nguyền Của Quỷ Độc