Reading - the best state yet to keep absolute loneliness at bay.

William Styron

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Night Watch
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2149 / 40
Cập nhật: 2015-09-16 12:30:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
hiền phức nổ ra mà không hề báo trước.
Wes đang dẫn đường đến cửa hàng kem, vừa đi vừa nghĩ về việc anh thật sự muốn mua về nhà đến mức nào. Ốc quế rất phù hợp cho một đứa trẻ 11 tuổi, còn Brittany...Cái anh thật sự muốn là liếm những miếng kem khỏi cơ thể tuyệt đẹp của cô.
Okay, thôi đi chàng trai. Có lẽ cô ấy không có tâm trạng lao về nhà anh, sau cuộc trao đổi nghĩa vụ nặng nề về Lana.
Chúa ơi, anh không biết nên nghĩ gì. Vì vậy anh ngừng nghĩ ngợi khi thấy hai đứa trung học gây gổ giữa đám đông, ngay sau lưng họ.
"Mày dám nhìn bạn gái tao hả? Ai bảo mày có thể nhìn bạn gái tao?"
Tên ngốc Một đẩy mạnh vào ngực tên ngốc Hai, tên kia đẩy ngược lại, hai bên hòa nhau. Những đứa trẻ mặc đồ màu trong đám đông đột ngột xuất hiện. Bạo lực thực sự chưa nổ ra, nhưng đến khi nó phát sinh chỉ còn là vấn đề thời gian.
Wes buông tay Brittany. "Đi xuống cầu thang, băng qua đường, rồi rẽ phải chỗ đầu tiên. Anh sẽ gặp em ở đó. Đi càng nhanh càng tốt, được không?"
"Cẩn thận đấy," cô nói.
"Yeah." Anh bắt đầu tiến về phía 2 tên ngốc. "Hey!" Nhưng đã quá muộn.
Tên ngốc Một nhảy xổ vào tên ngốc Hai.
Tiếp tục như vậy, chúng bắt đầu trận đánh đấm chết tiệt.
Tức thật.
Anh không nên rời khỏi Brittany và cố chơi trò anh hùng. Anh chen lấy lối đi qua đám đông, cố gắng về lại chỗ cô, càng nhanh càng tốt.
Và nhìn thấy cô sảy chân ngã xuống cầu thang.
"Brittany!"
Còn có người đứng phía trước cô, nên cô không ngã xuống dưới chân cầu, nhưng anh nhìn thấy cô lăn xuống, và không đứng lên được.
Anh mất hai mươi giây mới đến được chỗ cô. Hai mươi giây kinh khủng của nỗi sợ hãi lạnh buốt.
Cô có bị đám đông đạp lên không? Cô có bị ngã đập đầu không? Cô đang ở chỗ quỷ nào vậy?
Sau hai mươi giây dài như hai mươi năm, khi cuối cùng anh đã đến cầu thang, cô đang ngồi lên, cảm ơn ngài Đức chúa Jesus. Ai đó - Chúa phù hộ cho họ - đã dìu cô đến rìa cầu thang. Dù vậy,cô đang ôm đầu bằng một tay.
"Chúa ơi, bé yêu, em có ổn không?"
"Yeah," cô bảo anh, cùng lúc ấy có người nào đó chạy vội xuống cầu thang qua chỗ họ và đập ba lô vào lưng cô.
"Coi chừng!" Wes gầm lên, quay nhanh về phía Britt, bảo vệ cô bằng thân thể mình. Anh không đủ to lớn để che chắn cho cô hoàn toàn khỏi đám đông và anh thầm nguyền rủa phía gia đình mẹ vì đã truyền cho anh bộ gen 5 foot 8 thay vì bộ 6 foot 4 của cha.
"Em đập đầu vào cái gì đó," Brittany bảo anh, "Nhưng mắt cá chân của em mới..."
Ai đó lại va vào anh khi lao xuống cầu thang, Wes bế Brittany lên, nhanh chóng đưa cô ra khỏi đám đông, tránh khỏi những tên ngốc đánh nhau.
Tim anh vẫn còn đang đập mạnh và adrenaline vẫn trào lên trong người. Nếu cần, anh có thể đưa cô về luôn L.A mà không giảm tốc độ.
"Em ổn," cô nói khi họ rẽ vào góc đường. "Mắt cá của em chỉ...Chỉ trặc chân nhẹ thôi. Em chắc chắn..."
"Có một trạm sơ cứu ở gần đây," anh nói ngắn gọn. "Anh đang đưa em đến đó."
"Oh, Wes, làm ơn, em chỉ muốn về nhà. Em biết họ sẽ nói những gì mà. Đá lạnh và nhấc cao chân. Em sẽ ổn thôi."
"Thật hài hước," anh nói.
2 xe cảnh sát, còi réo vang và đèn xoay tròn, vượt qua họ, tiến về phía đám đánh lộn.
"Ouch," Brittany nói. "Ow, ow, ow! Đặt em xuống, đặt em xuống!"
Anh cuống quýt hạ cô xuống đất, nỗi sợ ngay lập tức quay trở lại. Cô đã bị thương ở cổ. Cô bị chảy máu trong. Nguy cơ là vô hạn. "Đau ở đâu?" anh hỏi, trượt xa hơn vào lối nói của Chuẩn úy Hải quân SEAL. "Ở đâu? Cho anh xem." Nỗi sợ luôn luôn bị đẩy đi bởi hành động và hiệu quả.
"Không có gì," cô nói. "Không ở đâu cả. Em chỉ muốn anh đặt em xuống."
Anh đã không nên mở miệng, vì khi làm vậy, những từ ngữ tuôn ra là những từ anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ sử dụng trước mặt cô. Nhưng thay vì giật mình ghê sợ, cô chỉ vòng tay quanh người anh.
"Oh, anh yêu, em ổn," cô nói vào tai anh khi đang ôm chặt lanh. "Em chỉ hơi choáng váng và chịu một vài vết bầm thôi, nhưng em thật sự ổn."
Anh giữ chặt lấy cô. "Anh đã nhìn thấy em ngã. Và tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là câu chuyện về những người bị giẫm đạp đến chết ở các đêm hội nhạc rock."
"Em ổn," cô lại nói và hôn anh.
Nhẹ nhõm cộng với adrenalin cộng với nụ hôn cô cho anh bằng với một phản ứng sinh lý mà cô không thể bỏ qua.
"Oh, bé yêu," cô nói, lùi ra để nhìn vào anh, có sự thích thú trong mắt cô. "Anh thật sự muốn cứu em, đúng không?"
Anh cũng cười. Thật là rất kì lạ. Chỉ vài phút trước, anh không thể tưởng tượng mình có thể cười lại - không trong tương lai gần. "Yeah," anh nói. "Nhưng chỉ sau khi anh đưa em đến trạm sơ cứu và để họ khám cho em."
Brittany lắc đầu. "Chỗ đó đông lắm," cô nói. "Chúng ta về nhà thôi."
"Nhỡ em bị chấn thương đầu thì sao?" anh hỏi.
Cô mỉm cười. "Có thể - để ăn chắc - anh nên đảm bảo em sẽ không ngủ chút nào tối nay."
Nụ cười của cô và lời nhận xét đầy ngụ ý đó đã đủ thuyết phục anh rằng cô thực sự ổn - cùng với sự thật rằng cô đang thử cẩn thận dời trọng tâm sang chân phải.
"Em nghĩ rất có thể mình đã đập vào cái xương là lạ nào đấy," cô bảo anh, chứng minh cho anh thấy cô thật sự có thể đi mà không cần giúp đỡ. Như lời cô nói, cô chỉ bị choáng và bầm tím.
Nhưng những vết thương ở đầu có thể rất phức tạp. Anh chắc chắn phải giám sát cô chặt chẽ ngày mai và sau đó. Có những việc cô không nên làm, ví dụ như về nhà trên mô tô của anh.
Anh có thể nhìn thấy cửa hàng kem phía cuối phố. Nó làm ăn khá là phát đạt dù có một đống lộn xộn cách đó chỉ vài căn nhà. Những chiếc bàn che ô được đặt ở trước cửa, ngay trên vỉa hè.
"Để anh đi mua kem cho em," anh bảo cô. "Em có thể ngồi đây ăn trong khi anh đưa Harley về nhà. Anh sẽ lái ô tô quay lại đón em."
"Nhưng em thích là cô nàng mô tô của anh," cô nói. "Shades of Gidget, anh biết không?"
"Rất tiếc, nhưng anh không muốn mạo hiểm," anh nói.
Cô biết anh đang nói về đầu của cô. "Chỉ là va đập nhẹ thôi mà."
"Chịu thua đi," anh bảo cô. "Em sẽ không thắng trận tranh cãi này đâu. Anh sẽ trở lại sau..." Anh nhìn đồng hồ. "28 phút nữa."
Brittany bật cười. "28? Chính xác? Em không biết là mình đang qua lại với Ngài Spock đấy."
"Rất hài hước. Anh biết mất bao lâu để đi từ đây về nhà - 13 phút. Thêm vài phút để đi lấy chìa khóa xe..." Anh mở cửa cho cô. "Cẩn thận, có bậc thang đấy - đừng ngã lần nữa."
"Em không ngã xuống cầu thang đó," cô bảo anh khi họ đi vào trong cửa hàng. "Em bị đẩy. Rất mạnh."
Chúa ơi. Có thể là do vài tên chết nhát cao 6 foot nào đó chạy đi tự cứu cái mông thảm hại của mình. "Chết tiệt." Anh quay lại về phía con đường họ đã đến, cô kéo mạnh anh vào trong.
"Bất kể là ai, hắn ta hoặc cô ta cũng chắc chắn không còn ở đó," cô nói. "Cơn khát trả thù của anh sẽ chỉ được thỏa mãn bằng kem sô cô la thôi."
"Thật ra anh là chàng trai vani," anh bảo cô. "Nhưng bây giờ anh xin kiếu.Kem và mô tô không hợp với nhau." Anh đặt tờ 5 đô la lên quầy thanh toán và cho cô một nụ hôn ngắn. "Anh sẽ quay lại."
° ° °
Brittany ngồi ở bên ngoài, trong cái ấm áp của mặt trời chiều, ăn kem và nhìn dòng người lướt qua trên vỉa hè.
Mắt cá của cô đang đau và đầu cô nhoi nhói tại nơi đã đập vào cầu thang, nhưng ngoài ra, cô hoàn toàn khỏe mạnh.
Cô thở dài. Cô đã mong mỏi được về nhà với cánh tay vòng quanh eo của Wes. Cô đã mong mỏi được nhảy với anh nhiều hơn.
Bây giờ anh sẽ theo dõi cô cả đêm.
Well, okay. Tốt. Anh có thể nhìn nếu anh muốn. Còn về Brittany, well, cô sẽ cho anh thứ để nhìn.
Cô nhận ra mình đã lờ đi cây kem, và phải liếm vòng quanh nó để giữ cho kem khỏi rớt xuống tay. Khi cô ngẩng lên, có một người đàn ông đứng hơi chếch bên cạnh đang quan sát cô.
Mới nhìn qua, ông ta có vẻ khá đẹp trai. Dù ông ấy không có tóc, nhưng điều đó không làm mất đi cấu trúc xương đẹp đẽ của khuôn mặt ông ta.
Nhưng sau đó ông ta di chuyển lại gần hơn và cô nhìn thấy đôi mắt của ông.
Sau khi đã làm việc tại vô số phòng cấp cứu ở cả bờ đông và tây, Brittany nhận ngay ra bệnh thần kinh khi vừa nhìn thấy. Và người đàn ông này, dù ăn mặc đẹp đẽ và bình thường - không có những sọc hay ô vuông không khớp, không áo choàng siêu nhân, không mũ bảo hiểm để chống lại đòn tấn công của bầy ong giết người - nhưng có điều gì đó trong mắt ông ta làm cho cô cảm thấy bị báo động.
Ông ta không nhất thiết là nguy hiểm, chỉ là khác biệt.
Ông ta đang cầm một chùm chìa khóa, vì vậy hiển nhiên ông ta vẫn còn hoạt động được bình thường, nhưng chắc chắn ông ấy có vấn đề.
Không thể giữ ánh mắt cô, ông ta nói với cô. "Mày làm cô ấy khóc."
Quả thật là rất đặc biệt. Họ luôn tiến lại phía cô, tất cả những người thần kinh. Có thể có 7 người y tá trực ca, nhưng chắc chắn, bệnh nhân thần kinh luôn đi xiên xẹo về hướng Brittany.
Andy nói đó là vì cô nói chuyện với họ như thể họ là người thật.
Britt đã cười khi nghe điều đó. "Nhưng họ là người thật,"cô phản bác.
"Đó chính là ý của con," thằng bé đã trả lời cô.
Cô nhìn vào Câu lạc bộ Tóc dành cho đàn ông và cố giữ cho khuôn mặt và giọng nói của mình bình thường. Cô không muốn ông ta đến ngồi xuống cạnh cô, nhưng cũng không muốn phớt lờ ông ta. Nhìn gần hơn, ông ta có cái vẻ của một người vừa mới được cho thuốc. "Xin lỗi. Chúng ta đã gặp nhau chưa?"
"Mày làm cho cô ấy khóc," ông ta lại nói, ngữ điệu và cái nhìn trong mắt ông ta làm cho cô phải đứng dậy và bắt đầu lùi lại.
Okay, Wes, bất cứ lúc nào bây giờ. Cô liếc nhìn đồng hồ và nhận ra còn ít nhất 10 phút nữa mới đến thời gian anh ước lượng sẽ quay lại.
"Tôi xin lỗi," cô nói, "nhưng tôi thật sự không biết ông đang nói về chuyện gì."
"Cô ấy đã khóc," ông ta nói. "Trái tim cô ấy tan vỡ."
"Tôi rất tiếc," cô lại nói.
"Mày không có."
Người đàn ông chầm chập lê bước lại gần hơn, và Britt tiếp tục lùi về sau, đúng lúc đó một nhân viên đi ra khỏi cửa hàng kem - một cậu bé tay cầm giẻ đi lau bàn ở ngoài.
"Có điện thoại ở trong nhà không?" cô hỏi cậu ta.
"Không. Xin lỗi. Cái gần nhất ở cuối đường. Tiệm Kelley’s."
"Cảm ơn cậu." Brittany nhìn về hướng cậu ta chỉ, và có thể nhìn thấy bảng hiệu cỏ ba lá xanh của quán bar Kelley. Trái tim cô chùng xuống. Nó ở tít tận cuối đường. Mắt cá của cô bị thương nặng, nếu cô đi bộ đến đó thì sẽ mất rất nhiều thời gian mới hoàn toàn bình phục.
"Đi đi, thưa ông," cậu bé nói với người đàn ông hói đầu. "Đừng có quấy nhiễu khách hàng."
"Tôi không thể mua một cái kem sao?" Ông ta hướng cơn giận của mình về phía cậu bé khi cậu ngồi xuống cái bàn Britt đã ngồi lúc nãy. Ông ta cẩn thận lấy ví ra và rút vài đồng đô la. "Sô cô la chip."
"Ông phải mua ở quầy thanh toán," cậu bé nói, và khi họ đi vào trong, Brittany tận dụng cơ hội để chạy trốn.
Wes quay trở lại cửa hàng kem với thời gian kỉ lục, nhưng chỉ thấy Brittany đã biến mất.
Những người duy nhất ngồi ở ngoài là một bà mẹ và bốn đứa con của bà ấy.
Có thể Britt ở trong, và anh không thể nhìn thấy cô qua lớp kính cửa sổ.
Wes có gắng gạt đi những ý nghĩ về Britt bị thương nặng ở đầu hơn anh nghĩ, ngã xuống bất tỉnh, hoặc trở nên lẫn lộn và đi mất...
Anh không nên bỏ cô ấy ở lại đây. Anh nên ở lại cùng với cô và bắt taxi về nhà, hoặc tới bệnh viện. Nhưng khi anh rời cô, trông cô vẫn khỏe. Cô khỏe. Anh chỉ phải thở sâu và bình tĩnh lại. Cô đang ở trong. Cô không nhìn thấy anh đến. Không có vấn đề gì cả.
Anh đỗ ở khu vực cấm đứng lại, và nhảy ra khỏi xe, mặc kệ cho đèn còn nhấp nháy.
Nhưng khi đến gần cửa hiệu hơn, anh nhanh chóng nhận ra cô không có ở đó và nỗi sợ quay lại.
Anh mở cửa và gọi một trong những đứa trẻ đang đứng sau quầy thanh toán. "Hey. Ở đây có phòng vệ sinh nữ không?"
"Không, thưa ngài," cô bé bảo anh, nhìn anh đầy kì lạ.
"Không phải vừa có một xe cứu thương chạy qua, đúng không?" Wes hỏi, trái tim anh thực sự nhảy lên cuống họng. Làm ơn nói không...
"Không, thưa ngài," cô bé bảo anh.
Cảm ơn Chúa. Thế nhưng Brittany đang ở chỗ quỷ nào? "Cháu có nhìn thấy một cô gái tóc vàng, cao tầm chú? Khoảng hơn 30 tuổi? Xinh đẹp...? Jesus, anh có thể đang miêu tả bất cứ ai. "Mũi hơi nhọn. Cô ấy mặc một cái áo xanh...?"
"Không, thưa ngài."
"Cháu có nhìn thấy cô ấy." Một cậu bé đang lau bàn đứng thẳng lên. "Cô ấy hỏi ở đây có điện thoại không, và cháu chỉ cho cô đường đến quán Kelley." Cậu bé ra dấu bằng đầu về phía cuối đường.
"Cảm ơn." Wes nhanh chóng quay trở lại ô tô. Tại sao Britt cần gọi điện? Cô ấy cảm thấy tệ hơn à? Cô ấy đã bắt taxi tới bệnh viện chưa? Tại sao cô không gọi cho anh?
Anh phạm tới 4 điều luật giao thông trên đường đến quán Kelley càng nhanh càng tốt, và lại đỗ ở nơi có thể bị kéo xe.
Kelley là một quán bar có diện tích chỉ bằng phòng khách nhà anh. Liếc qua một vòng anh đã thấy cô không ở đây. Dĩ nhiên không - có một bảng hiệu to đùng trên chiếc điện thoại: Không hoạt động.
Jesus, cô ấy ở đâu?
Mọi người đều nhìn lên khi anh bước vào, và Wes tận dụng cơ hội ấy để gọi người phục vụ quầy rượu, "Hey, ông bạn, có cô gái tóc vàng xinh đẹp nào vào đây hỏi..."
Di động của anh vang lên. Anh lấy nó ra và mở nó trong thời gian kỉ lục. Làm ơn, Chúa... "Britt?"
"Ôi không" giọng cô có vẻ mất tinh thần. "Anh đã đến tiệm kem còn em lại không ở đó."
Sự nhẹ nhõm ngập tràn trong anh khi nghe thấy tiếng cô suýt nữa làm anh ngã xuống. "Em có ổn không? Em đang ở đâu?" Giọng anh thực sự vỡ ra. "Jesus, Britt, em làm anh sợ chết khiếp."
"Em xin lỗi, em ổn. Có vài tên kì lạ quấy rầy em ở trước cửa tiệm kem. Vì vậy em đi xuống cuối đường và...em ở quanh góc phố gần một cửa hàng tên là The Toucan. Em nghĩ em có thể tìm thấy điện thoại và gọi cho anh trước khi anh quay trở lại."
"Anh đã đi quá nhanh," anh bảo cô, vẫy tay với người phục vụ khi quay trở lại vỉa hè. "Tên chết...tên nào đã quấy nhiễu em?" Anh sẽ tìm hắn ta và bẻ gãy chân hắn.
"Chỉ là một người giận dữ với cả thế giới. Ông ta quấy nhiễu mọi người, không chỉ mình em. Nhưng ông ta khá là đáng sợ nên..."
Một tên dữ tợn nào đó làm cô sợ. Chúa ơi. "Anh không nên bỏ em lại một mình," Wes nói. "Em có thật sự ổn không?"
"Làm ơn thêm 35 cent để gọi được 3 phút nữa," một giọng máy tính cắt ngang cuộc điện thoại của họ.
"Em hết tiền lẻ rồi," Brittany bảo anh.
"Anh đến đây." Wes cúp máy và gần như đâm sầm vào người đàn ông đang đứng bên cạnh xe anh, ngay cái hãm xung trước. "Xin lỗi, tôi không nhìn thấy ông."
"Anh không được đỗ ở đây," người đàn ông nói. Có điều gì đó về ông ta không đúng lắm, như thể ông ta không được tỉnh táo.
"Có việc khẩn cấp," Wes bảo ông ta. Anh mở cửa xe. "Bước lên vỉa hè đi ông bạn. Tôi sắp nổ máy đấy, okay?"
Người đàn ông lê bước về phía lề đường. "Tao không phải bạn mày," ông ta nói. "Mày đã làm cho cô ấy khóc."
Oo- kay.
"Có thể ông nên tránh khỏi đường," Wes bảo ông ta trước khi chui vào xe và lái đi.
Canh Khuya Canh Khuya - Suzanne Brockmann Canh Khuya