Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2284 / 40
Cập nhật: 2016-02-15 17:06:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
rà đi học về, vừa bước vào khoảng sân đầy hoa khế màu đỏ tím rụng sau cơn mưa đêm qua cô đã biết nhà có khách. Chiếc PC màu xanhlá cây còn cho Trà biết khách là ai. Một sự bất ngờ làm Trà sững người, tại sao dì Cúc lại tới đây?
Dì Cúc là bạn của mẹ, chính dì Cúc là người nói cho ông Toàn biết việc bà Loan vượt biên với chú Phan. Một thời gian Trà tạm ở nhà dì Cúc và chính trong khoảng thời gian này Trà quen với Sỹ, cháu bà con xa gì đó với dì Cúc. Mặc dù không phải lỗi trực tiếp ở dì nhưng cũng không thể phủ nhận sự tác động của dì Cúc trong mối quan hệ giữa Sỹ và Trà. Do đó, đối với người đàn bà này, sau những sự việc đáng tiếc xảy ra, Trà đã mất dần thiện cảm.
Dì Cúc đang ngồi ghế sa-lông đang nói chuyện với ông Toàn, Trà đi vào, cố ý không chào khách, nhưng dì Cúc đã goị: -Trà đi học về đó phải không? Không còn cách nào khác, Trà đành chào người đàn bà mà cô đã có thành kiến bằng sự miễn cưỡng.-Dì Cúc tới chơi, con lại ngồi nói chuyện với gì cho vui! - Ông Toàn bảo con gái. Trà lắc đầu: -Con hơi mệt nên phòng nằm nghỉ. -Hình như nó làm mặt lạ với em đấy! - Dì Cúc phân bua. Trà lặng thinh, cô đi thật nhanh lên cầu thang và về phòng riêng. Trà đóng cửa phòng lại thay quần áo và lên giường nằm. Cô mệt thì ít mà suy nghĩ về sự có mặt của dì Cúc thì nhiều. Câu chuyện giữa dì và ba có vẻ không vui. Trà đọc được điều ấy trên sắc mặt của ba và cảm nhận sự không bình thường trong thái độ bối rối của dì Cúc, Chuyện Sỹ và đồng bọn hành hung Triều, Trà cũng không cho ai biết, kể cả ba cô. Nhưng có thể dì Cúc đã biết, nếu dì kể chuyện ấy với ba cô thì sao? Trà cảm thấy bực tức vô cùng, cô hình dung ra gương mặt của Sỹ, chưa bao giờ Trà khinh ghét một người đàn ông nào như Sỹ. Có tiếng gỏ cửa phòng, Trà bực mình ra mở cửa. Không ngờ đó lại là dì Cúc. -Sao, đỡ chưa Trà? Dì Cúc bước vào phòng và lên tiếng hỏi, giọng ân cần. Trà bắt buộc phải mời dì ngồi và đáp một cách miễn cưỡng: -Cũng đỡ… -Dạo này thời tiết thay đổi, dễ cảm lắm đấy, con phải uống thuốc phòng cảm ngay đi.
- Con nằm nghỉ một lúc thì khỏi thôi.
- Hai cha con sống trong căn nhà vắng vẻ như thế này cũng buồn nhỉ?
- Rồi cũng quen dần, dì ạ!
- Dạo này thằng Sỹ nó có còn gặp con nữa không?
- Không.
- Cái thằng thiệt tầm bậy, dì không ngờ nó lại tệ hại đến thế. Trà nhìn Cúc, không hiểu câu nói vừa rồi của dì mang ý nghĩa nào.
- Dì đến thăm ba con hay có việc gì không? - Trà hỏi.
- Cũng có chút việc.
- Quan trọng không dì Cúc? - Trà thăm dò.
- Có lẽ là quan trọng.
- Sao lại có lẽ?
- Đó là tại tính dì hơi dè dặt - Dì Cúc cười.
- Dì lúc nào mà không dè dặt, ngưng có một lần dì không dè dặt, đó là lần đẩy con vào cái bẫy của người cháu họ xa của dì.
- Chuyện đã qua rồi, vả lại làm sao dì biết được âm mưu của thằng Sỹ?
- Mới đây anh ta lại tìm cách gây sự với con, chuyện này dì biết chưa?
- Chưa, lâu nay nó ít tới nhà dì.
- Nếu hắn có tới, dì nhắn giùm nếu không biết điều, con sẽ không để cho hắn yên đâu. Thanh Trà bây giờ chứ không phải Thanh Trà hồi đó đâu. Dì Cúc hơi hốt hoảng:
- Chuyện gì mà nghiêm trọng quá vậy?
- Con tưởng dì đã biết rồi - Trà cười mỉm.
- Dì không biết thật, lâu nay dì có gặp thằng Sỹ đâu!
- Hóa ra dì Cúc tới đây không phải gì chuyện vừa xảy ra mấy hôm. Trà nhìn sắc mặt của dì Cúc và tin là bà ta nói thật. Thế thì dì Cúc đến đây vì chuyện gì? Trà buông thõng một câu:
- Nếu dì chưa biết cũng tốt.
- Hình như lúc này Trà có ác cảm với dì? Trà không ngờ dì Cúc hỏi thẳng câu đó, cô nói:
- Tại sao dì nghĩ như vậy?
- Vì thái độ của Trà.
- Thái độ của con vẫn bình thường. Trà không giấu gì được đâu, dù sao dì cũng là một người từng trải, đáng tuổi mẹ của Trà. Nhưng thôi, hôm nay dì đến đây không phải để nói chuyện đó. Dì lên thăm Trà một chút bây giờ dì về. Trà không giữ khách, dì Cúc nói xong đứng lên đi ra cửa với nét mặt không vui. Một lúc sau Trà xuống nhà thì dì Cúc đã về, chỉ còn có ông Toàn ngồi trong ghế sa-lông,nếu không có cái tẩu thuốc nhả ra những ngụm khói, ông Toàn sẽ giống như một pho tượng lặng lẽ.
Trà ngồi xuống ghế đối diện với ông Toàn, hỏi:
- Dì Cúc về rồi hả ba?
- Về rồi.
- Dì ấy tới đây để nói chyện gì với ba thế? -Dì tới thăm ba, thế thôi! - Ông Toàn đáp một cách hững hờ. Trà không hỏi tiếp, cô biết ông Toàn không muốn tiết lộcâu chuyện giữa ông và dì Cúc. Bình thường ông Toàn ngó đã rầu rĩ, hôm nay trông ông càng buồn bã hơn. Ông Toàn ngồi gần như lọt thỏm trong ghế, đầu ngả về phía sau và lặng lẽ với cái tẩu thuốc của mình.
- Ba ăn cơm bây giờ chưa, con đi dọn cơm nhé? - Trà nói.
- Không, ba không đói đâu, con cứ ăn trước đi. Trà rất ngạc nhiên về thái độ của ông Toàn, bình thường ông thích ăn cơm đúng giờ để còn nghỉ ngơi buổi trưa nhưng hôm nay ông chẳng tỏ ý quan tâm tới chuyện cơm nước.
- Ba đau à? - Trà lo lắng hỏi. -Không, ba vẫn thường vậy thôi - Ông Toàn đáp.
- Sao hôm nay ba không vẽ?
- Ba không tập trung được đầu óc, tâm trí gì cả. Ông Toàn gõ tẩu thuốc lên cạnh bàn cộp cộp cho văn những vụn thuốc và đứng lên bước ra ngoài sân. Trà cũng không thấy đói, nhất là khi phải ăn cơm một mình là điều bắt đắc dĩ. Bỗng dưng Trà cảm thấy mệt mỏi và muốn buông xuôi tất cả mọi cố gắng của mình. Ngôi nhà này càng ngày càng trống vắng, thời gian chưa thể xóa nhoà hết hình ảnh của mẹ cô, chính Trà cũng thấy như vậy và đôi khi Trà cũng rất nhớ mẹ. Trà nhìn quanh phòng khách, bây giờ cô mới để ý tới bức tranh chân dung của mẹ vừa mới được troe trên góc tường dưới cái chụp đèn. Bức tranh này do Trà ngồi làm người mẫu và rất sống động. Bức tranh làm cho căn phòng như có sức sống và trong khoảng không gian pha trộng những vạt nắng bên ngoài hắt vào cửa sổ, màu xanh của lá cây, màu hồ thủy của bức tường, bức tranh trở nên huyền ảo lạ thường. Trà lặng lẽ ngắm bức chân dung của bà Loan mà một nửa là con người thật, một nửa bằng trí nhớ, hồi ức và Trà chợt hiểu vì sao ba vẫn còn yêu mẹ. Có thể nói khi tình yêu mất đi, ngưòi ta càng yêu nó mãnh liệt hơn.
Trà trở về phòng, cố dỗ giấc ngủ, nhưng hai mắt Trà cứ căng ra với một buổi trưa âm ỉ.
Căn phòng không có gió vào, nhưng tiếng chim ngoài vườn lại vọng tới âm thanh quen thuộc làm Trà thao thức. Ngay bây giờ Trà mong ước có một cơn mưa lớn ụp xuống, nhưng không gian chói chang chói gắt, bầu trời xanh thẳm, chẳng có dấu hiệu nào sẽ mang đến một cơn mưa như Trà muốn.
Cuối cùng do mệt mỏi, Trà cũng thiếp vào giấc ngủ và hình như Trà mơ thấy những giọt mưa nhẹ bay qua bầu trời, kỳ lạ là những giọt mưa lại giống như những dợi bông nõn, trắng như tuyết đầu mùa.
Khi Trà thức dậy, hóa ra trời mưa thật, nhưng không phải là cơn mưa tuyết mà là con mưa sụt sùi với những giọt mưa trĩu nặng. Trà bắc một chiếc ghế cao bên cạnh cửa và như vừa được quét lên một lớp sơn bóng màu ánh bạc. Trà rất thích nhìn vườn cây trong mưa, những vòm lá tuyệt đẹp, giống như trong một bức tranh.
Có tiếng chuông ngoài cổng khiến Trà giật mình, cô rời cửa sổ chạy xuống nhà choàng vội cái áo đi ra mưa ra mở cổng. Một sự bất ngờ thú vị, ngưòi khách tới trong cơn mưa lại là Hiền. Trà vui vẻ nói: -Trời ơi, chị thật không ngờ… -Làm sao mà chị ngờ được vì chính em cũng không ngờ. Hiền cười, nụ cười nhòe nhoẹt trong màn mưa. Hiền mặc chiếc áo đi mưa màu vàng rực rỡ, chiếc nón của áo mưa chụp xuống mái tóc Hiền nhưng vẫn có những sợi bị ướt nước. Hiền dắt xe vào sân và dựng dưới thềm. Mưa lớn quá, ngoài đường lạnh ghê! - Hiền vừa cởi áo mưa vừa nói. -Vào trong này sẽ hết lạnh - Trà nói. Hai người vào phòng khách. Từ hôm dự đám tang ông Thành, sau đó Trà và và Hiền thân nhau và quí nhau như hai người bạn lâu năm. Hiền dễ thương và rất tế nhị. Chiều nay Hiền tới chơi trong cơn mưa như thế này đối với Trà thật là một hạnh phúc. -Chị đang làm gì trong cơn mưa này thế? - Hiền vừa lau mặt vừa hỏi. -Chị đứng ngắm mưa qua cửa sổ thì nghe Hiền ấn chuông gọi cổng.-Ái chà, chị mơ mộng dữ, trong khi đó thì em chạy xe long bong ngoài đường làm người đi trong mưa gió. Trà cười: -Thì cũng thơ mộng thấy mồ, Hiền còn kêu than nỗi gì? Vừa lạnh vừa run, đồng thời vừa lo chị không có nhà thì buồn năm phút. -Thà làm như chị hay đi chơi lắm vậy. Không có đâu, chị thường xuyên ở nhà, -Bác trai đâu rồi chị? -Chắc ông đang ở trong phòng vẽ -Em vừa ở nhà anh Triều tới đây, hai người có giận nhau không mà coi bộ anh Triều rầu rĩ quá vậy? -Có gì đâu mà giận, viết thương của anh Triều lành chưa? -Đỡ nhiều rồi, nhưng em nghi quá! -Nghi gì? Hiền nhìn Trà thăm dò: -Anh Triều bảo bị té hôm đi chơi với chị, em nghi không phải bị thương vì té xe đâu.
- Anh Triều nói thế hả? - Trà dè dặt nhìn Hiền.
- Ở… ảnh nói đúng vậy!
- Chị biết không, tuỳ cùng mẹ khác cha nhưng em rất thương anh Triều vì hồi nhỏ ảnh và em sống cùng một nhà. Bây giờ ba anh chết rồi, em và mẹ em thuyết phục mãi ảnh vẫn không chịu quay về nhà.
- Anh Triều có tính tự lập, chị anh ấy không quay về nhà cũ cũng có lý do.
- Em buồn quá!
- Buồn anh Triều à?
- Không, buồn vì hoàn cảnh gia đình em, nó chẳng ra làm sao hết.
- Mỗi người đều có hoàn cảnh, chị cũng thế thôi! Nếu so sánh hoàn cảnh của chị đáng buồn hơn em nhiều. Hiền nhìn trả nói:
- Hay chị khuyên dùm anh Triều về nhà em ở ấy mà!
- Chuyên đó thì chịu thôi, anh Triều có suy nghĩ của ảnh, chị không xen vào được đâu!
- Mai mốt người ta lấy nhà lại, ảnh ở đâu?
- Sao em lo quá vậy, anh Triều là đàn ông, ảnh tự giải quyết vấn đề của ảnh, em lo làm chi cho mệt? Hiền thở dài:
- Mẹ em cũng khổ tâm lắm, em biết làm sao bây giờ? Trà nói:
- Tốt nhất là em đừng làm gì cả, hoàn cảnh nó như vậy rồi, không thay đổi được đâu. Chúng ta chỉ chịu đựng được thôi.
- Em khát nước quá, chị cho em ly nước đi! - Hiền nói.
- Thôi chết, nãy gờ lo nói chuyện chị quên. Em uống nước chanh nhé?
- Không, chỉ xin một ly đá lạnh thôi.
- Có ngay. Trà ra nhà sau mở tủ lạnh rót cho Hiền một ly nước đầy rồi mang lên. Hiền uống một hơi hết ly nước, cô cười hỏi:
- Trời mưa như vậy chị thích làm gì thích không?
- Ngồi ngắm mưa là rất thích - Trà đáp.
- Không, em thích nghe nhạc phải có một chén chè nóng cơ! - Hiền cười khúc khích.
- Ở nhà có nhạc không có chè - Trà cũng cười. -Ý em mời chị đi ra quán đấy! Trơi mưa mà hai chị em mình đèo nhau chạy ngoài đường thì thú vị lắm!
- Hiền có ý thích thật kỳ cục!
- Em là con nhỏ mát giây mà chị! - Hiền cười khúc khích. Trà nhìn ra mưa, bây giờ mà ra ngoài đường thật ngại, nhưng trước vẻ háo hức của Hiền, Trà cũng không nở từ chối.
- Đợi chị em chút nhé! - Trà nói.
Một lát sau, cả Trà và Hiền điều khoác ao mưa, họ chở nhau bằng xe Honda phóng ra đường trong cơn mưa tầm tã.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Triều giật mình choáng dậy cần lấy ống nghe, anh ngạc nhiên khi nhân ra giọng nói của Hiền.
- Anh Triều phải không?
- Anh đây!
- Lúc em gọi anh đang ngủ à?
- Mệt quá, hôm nay anh ngủ muộn, sao giờ này em chưa đi học?
- Em không đi đâu, em gọi cho anh rồi phải đến nhà chị Trà ngay đây.
- Sao thế? Em đến đó làm gì? Giọng Hiền chịu nặng:
- Bác Toàn cha của chị Trà chết rồi! Triều tưởng mình nghe lầm, anh hét lớn vào máy:
- Cái gì,em vừa nói cái gì thế Hiền? Giọng Hiền trĩu nặng:
- Bác Toàn ba của chị Trà chết rôi.
- Sao lại chết?
- Em không biết nữa, sáng nay em tới rủ chị Trà đi học, gọi cổng hoài không thấy ai mở, cuối cùng thì chị Trà thất thiểu đi ra, mặt mày sưng húp, chị báo tin bác Toàn chết hồi đêm qua trong phòng vẽ. Bây giờ có mình chị ấy ở nhà, còn em lập tức về nhà báo tin cho mẹ hay và điện thoại cho anh. Tội nghiệp chị ấy, em phải tới đó ngay bây giờ, anh tới không? Triều hốt hoảng, gọng anh lạc đi:
- Em nói thật chứ?
- Trời ơi, ai đùa chuyện này được!
- Vậy thì anh cũng tới ngay bây giờ. Trên đường Triều đi không biết lý do tại sao ông Toàn lại chết đột ngột như vậy. Thật lạ lùng, Triều phóng xe đi mà đầu óc ngơ ngác như vừa ra khỏi một cơn mơ. Mấy ngày vừa qua do vết thương chưa lành hẳn nên triều không ghé Trà, tuy nhiên Triều vẫn nghĩ rằng mọi chuyện sẽ diễn ra bình thường trong ngôi nhà ấy. Thật không thể nào ngờ! Cánh cổng nhà Trà bình thường luôn đóng kín, hôm nay chỉ khép hờ. Triều đẩy nhẹ cửa và dẫn xe vào. Bà Liễu và Hiền tới từ bao giờ và đang đứng trong khoảng sân. Phía phòng vẽ của ông Toàn có một đám người lố nhố, Triều đoán đó là những người hàng xóm khi hay tin ông Toàn mất đã chạy qua giúp Trà trong hoàn cảnh bối rối này.
- Tội nghiệp con bé, biết làm sao bây giờ? - Bà Liễu thấy Triều tới chép miệng nói.
- Trà đâu? - Triều hỏi em gái.
- Chị Trà đang ngồi trong phòng, chỉ im như một pho tượng! - Hiền đáp.
- Người ta đang làm gì thế?
- Những người hàng xóm đến phụ giúp và bác sĩ đang khám nghiệm tử thi bác Toàn Triều đi vào phòng khách. Trà đang ngồi trong sa - lông, cô không khóc, đôi mắt mệt mỏi, ngơ ngác hướng nhìn Triều. Anh tới bên cạnh Trà hỏi:
- Ba em chết lúc nào?
- Em không biết - Trà thầm thì đáp - Sáng nay trước khi đi học không thấy ba, em vào phòng vẽ mớ phát hiện ra, chắc ba em bị kích động mạnh và chết do đau tim.
- Không thể như vậy được! - Triều buồn rầu nói - không có dấu hiệu gì bác bị kích động cả. Hôm đánh cờ với anh, ba em rất trầm tĩnh.
- Anh biết làm sao được nỗi đau thầm kín của ba em?
- Thật vô lý hết sức!
- Em biết làm gì bây giờ, anh? Nhìn gương mặt hóc hác gần như hoảng loạn của Trà, Triều hiểu cô bơ vơ và đau khổ như thế nào.Triều cũng không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn mà anh đã chứng kiến hai cái chết: một của ba anh và giờ đây tới lượt ông Toàn. Triều hình dung tới mặt ông Toàn hôm cùng đánh cờ với anh, ông Toàn không biểu lộ dấu hiệu gì của một người đau tim và có thẻ một chách đột ngột. Hóa ra người ta cũng có thể chết dễ dàng như một giấc ngủ.
- Em đừng buồn, mọi chuyện điêù sẽ ổn thôi cả thôi! - Triều nắm nhẹ bàn tay của Trà, nói như một cách an ủi cô.
- Em thương ba quá…
- Em phải bình tĩnh cố gắng chịu đựng như anh đã chịu đựng hôm trước. Triều chạy qua bảo Hiền vào ngồi bên cạnh Trà rồi chạy tới đám đông trước căn phòng vẽ của ông Toàn. Anh chỉ được đứng bên ngoài nhìn vào; qua những cái đầu nhô lên, anh chỉ thấy được những bức tranh. Đó có lẽ là tài sản cuối cùng ông Toàn đã để lại.Triều không biết mình phải làm gì, anh trở lại gặp bà Liễu vẫn còn đứng trong khoảng sân. Không hiểu sao chiều nói với mẹ:
- Có lẽ giờ phút này Trà rất cần mẹ, cô ấy không còn ai, mẹ nên giúp đỡ cô ấy một chút.
- Thật tội nghiệp! - Bà Liễu chép miệng.
- Mẹ cô ấy hiện giờ ở rất xa…
- Con không biết gì sao? - Bà Liễu nhìn Triều hỏi.
- Biết gì cơ? - Triều ngạc nhiên.
- Bà Loan đã chết trên biển rồi, một người nào đã báo cho ông Toàn cái tín quáy ác đó nên ông đã bị kích đông giữ dội. Triều lại càng sửng sốt hơn nữa trước những lời bà Liễu nói và có như vậy mới giải thích được tại sao ông Toàn lại suy sụp tinh thần một cách nhanh chóng.
Người ta mời Trà vào khám nghiệm, bà Liễu và Hiền đi theoTrà như hai người thân trong gia đình, sau đó Trà được phép chôn cất cha cô.Khi một số người có trách nghiệm và một số đông hàng xóm ra về, lúc bấy giờ Trà mới bật khóc. Rất may Bích Quân và Kim Châm cũng vừa tới. Có hai cô bạn cùng lớp, thân thiết với nhau Trà cũng đỡ cô độc.
Một điều lạ lùng trong lúc Trà gặp tang gia bối rối, bà Liễu và Triều lai trở nên gần gũi nhau hơn. Có lẽ qua cái chết của ông Thành và bây giờ cái chết đột ngột của ông Toàn, hai mẹ con bà Liễu thấy mất mát khá nhiều tình cảm của người thân. Bà Liễu bảo Triều: -Bây giờ nhà cô Trà đâu còn ai, vậy con chở mẹ đi mua cho ông Toàn chiếc hòm cho đàng hoàng.
Bà Liễu nói trong tiếng khóc nức nở. Triều hiểu rằng mẹ anh đã xúc động thiệt tình. Bao nhiêu sự ngăn cách, mâu thuẫn giữa Triều và mẹ bỗng lúc tan biến. Anh cảm thấy sự nghiệt ngã của số phận con người không dành riêng cho ai, điều quý trọng là sự sống, tình cảm mà gia đình bấy lâu nay Triều tìm kiếm, đôi lúc anh lại nhìn nó một cách hững hờ.
Bà Liễu bây giờ giống như một nhười chủ trong gia đình, bà giao công việc cho từng người có mặt, Kể cả Bích Quân và Kim Châm, trong lúc Hiền ngồi ôm lấy Trà đang rũ ra trong chiếc nghê Kê ở góc phòng, Có lẽ đối với Trà, mọi chuyện bây giờ trở nên vô nghĩa và mọi cảnh vật, diễn biến trước mặt cô như một cơn mưa hoặc qua một màn xương mù lạnh giá. -Triều lấy xe trở mẹ đi chứ? - Bà Liễu giục. Triều giật mình, bây giờ anh mới nhớ ra anh phải làm gì, anh vội dẫn xe ra cổng. -Mình cũng phải xem giờ để liệm ông Toàn chứ con? - Bà Liễu nói. -Tuỳ mẹ thôi. Và cũng phải mời thầy tụng với một dàn nhạc lễ tang nữa chứ, không lẽ để căn nhà chống không, lạnh giá như thế kia? Vậy là trong suốt buổi sáng Triều chở mẹ chạy lo những thứ cần thiết cho một đám tang như vậy. Công việc cũng trôi chảy vì trước đây Triều đã từng lo cho đám tang của ông Thành.
Triều chở bà Liễu tới nhà Trà gần 12 giờ trưa, gữa một cơn mưa lất phất. Trong nhà đã đông người, phần lớn là các bạn học cùng lớp của Trà và một số giaó viên. -Xong tất cả rồi chứ? - Hiền chạy ra hỏi. -Xong rồi. -Có mẹ lo thì chuyện gì cũng xong xuôi hết - Hiền có vẻ vui mừng. -Không ngờ mẹ lại nhiệt tình với Trà như vậy.
- Anh biết tại sao không?
- Tại sao?
- Cũng vì anh cả thôi, đến bây giờ mà anh chưa hiểu mẹ à?
Dĩ nhiên là Triều đã hiểu, nhưng chính Hiền nói ra điều ấy mới thật sự làm anh xúc động và nhìn mẹ với cái nhìn khác. Bây giờ có đông người rồi, ngôi nhà cũng đỡ lạnh lẽo. Thôi, anh vào với chị Trà chút đi, chắc chị ấy đang mong anh để biếtmọi việc về đám tang đấy. Triều vào nhà, Trà vẫn ngồi trong chiếc ghế rộng, ngước đôi mắt sưng húp mình anh Triều tới cạnh Trà nói khẽ: -Mọi việc đã xong xuôi,em không phải lo gì cả.
Trà lặng lẽ gật đầu.
Người ta liệm ông Toàn vào lúc 2 giờ. Triều đứng ở góc phòng nhìn Trà rũ uống trước quan tài ba cô như hình ảnh của anh cách đây không lâu. Giữa tiếng tụng kinh rầu rầu là tiếng khóc của những người chứng kiến và mấy cô bạn cùng lớp của Trà.
- Tội nghiệp Trà quá, như vậy Trà làm sao thi cho nổi! - Bích Quân tới đứng cạnh Triều nói. Bên ngoài bỗng cơn mưa nổi lớn, không gian thật ảm đạm.
- Thật bất hạnh, sao người ta có thể gặp nhiều bất hạnh thế nhỉ? - Triều nói như tự hỏi mình.
- Nhỏ Trà thường ví mình như một cánh hồng gai, một cánh hồng gai đầy bất hạnh! - Bích Quân nói.
Một điều không ai ngờ được là Sỹ bất ngờ tới phúng điếu ông Toàn. Sỹ đi với bà Cúc và hai người kê nệ mang vào một tràng hoa tươi thật lớn. Anh ta cũng giả bộ rầu rầu và tỉnh bơ chào Triều, đưa tay ra bắt. Triều không thể từ chối cử chỉ thân thiện này giữa đám tang.
- Tội nghiệp Trà quá, tôi hay tin hơi chậm - Sỹ chìa cho Triều điếu thuốc và nói. Triều từ chối điếu thuốc, anh không thích hút thuốc trong trường hợp này.
- Cảm ơn anh - Triều nói.
- Anh có mặt ở đây từ đầu à?
- Đó là chuyện đương nhiên, Trà không còn ai là người thân ở đây.
- Có lẽ người có lỗi trong việc này là gì Cúc, chính dì không lường trước được hậu quả nên báo tin bà Loan chết. -Thật là bậy hết sức! Bây giờ Triều mới vỡ lẽ người báo tin cho ông Toàn là bà Cúc. Bà ta măc đồ đen, mang kiếng đen, đang đứng trước quan tài nói gì với Trà, thỉnh thoảng bà khịt mũi và dùng khăn mù thoa thấm vào mắt.
Triều nói:
- Lẽ ra dì Cúc của anh không nên làm như vậy. Ông Toàn đã có nhiều chuyện
đau buồn, đó là một cú đập làm ông mất sức chịu đựng.
- Bà ấy không biết tâm lý gì cả! - Sỹ nói.
- Bây giờ thì muộn quá rồi!
- Có lẽ chúng ta điều phải có trách nhiệm với Trà. Triều hơi ngạc nhiên, anh nhìn gương mặt Sỹ. Oái oăm thay, gương mặt ấy vẫn tỉnh như không và câu nói hết sức thành thật. Triều thăm dò:
- Cô ấy quả thật là đáng thương …
- Tôi rất ân hận những chuyện đã qua, thành thật xin lỗi anh. Sỹ tỏ vẻ ăn năn. Triều cười nhẹ, anh mời Sỹ tới bàn ngồi. Trên bàn có sẵn bình và mấy cái tách, Triều rót nước vào tách mời Sỹ.
- Kim châm cũng đang có mặt ở đây, chắc anh nhớ cô ấy chứ? - Triều hỏi.
- Tôi với cô ấy chỉ là bạn - Sỹ nói.
- Còn với Trà?
- Cô ấy thù tôi nhưng lúc nào tôi cũng thương cô ấy.
- Thôi, chúng ta không nên nói chuyên này ở đây, trước một đám tang - Triều nói. Bà Cúc tới ngồi xuống cạnh Sỹ, bà gỡ chiếc kiếng đen ra, dùng khăn mù xoa lau. Lần đầu tiên Triều mới nhìn rõ gương mặt người đàn bà mà anh thường nghe Trà nhắc tới. Dưới lớp phấn này, Triều không biết bà Cúc có xúc đông thật không, chỉ thấy đó là một gương mặt bình thường, gần như lạnh lùng. Người đàn bà luống tuổi này đang ở thời kỳ mập phị.
- Đây là anh Triều… Nghe Sỹ giới thiệu, người đàn bà ngước lên nhìn sững Triều, bà ta nhếch mép cười và nói.
- À tôi nghe cháu Trà nhắc nhiều.
- Cháu cũng nghe Trà nhắc nhiều về dì - Triều đáp lễ.
- Tội nghiệp con bé quá! - Bà Cúc chép miệng và làm như sắp khóc.
- Nghe anh Sỹ nói chính dì đã mang cái tin khủng khiếp ấy tới báo cho bác Toàn biết, phải không? - Triều hỏi.
- Thì tôi có ngờ đâu anh Toàn lại yếu bóng vía quá vậy. Người ta đã bỏ đi với tình nhân, còn thương tiếc làm gì cho đến nỗi… Giọng bà ta oang oang, đến chưng mình đang ngồi ở đâu thì bà ta kịp dừng lại. Triều nói:
- Rồi mọi việc cũng xong xuôi, con người ta cũng phải chết, chỉ tiếc Bác Toàn còn bỏ dở những bức tranh, đó là những tác phẩm bác đã dồn hết công sức, tim óc ở nửa đời còn lại…
- Thật là một cái chết hết sức đột ngột, nghe tin tôi cũng tưởng nằm mơ, không bao giờ đó là sự thật, nhưng mà… Bà Cúc sụt sịt khóc, bà ta dùng chiếc khăn mù soa trắng tẩm đầy dầu thơm chậm nước mắt.
- Dì đừng khóc nữa! - Sỹ an ủi bà Cúc.
- Cậu Triều à -Bà cúc ngẩng lên nói - Gia đình cậu đã tân tình giúp đỡ cháu Trà như vậy thiệt là tốt. Tôi là bạn bè ruột của anh chị Toàn, coi như người thân gia đình và của cháu Trà, chúng tôi sẽ hoàn lại chi phí mà mẹ cậu đã lo, đó là bổn phận. Triều nói:
- Việc ấy dì đừng lo, mẹ cháu chác không nghĩ tới vấn đề đó đâu.
- Chúng tôi phải có trách nhiệm với cháu Trà chứ, để tôi bàn với mẹ cậu.
- Tuỳ dì thôi. Triều chán ngán, anh tìm cách lảng chuyện và rồi lánh ra ngoài sân. Nhìn thấy Bích Quân và Kim Châm đang ngồi dưới gốc cây khế, Triều tiến lại, anh nói:
- Có bà Cúc và Sỹ tới nãy giờ…
- Khỏi cần giới thiệu, tụi này cũng thấy rồi! - Bích Quân nói.
- Hắn nói gì với anh thế? - Kim Châm hỏi.
- Sao lại là “hắn”? - Triều ngạc nhiên.
- Đừng tưởng anh dấu là tụi này không biết gì hết đâu, cái vụ anh bị đâm trượt mang sườn ấy cả trường tụi em đều biết.
- Tôi nghĩ…
- Từ vụ ấy, em đã không gặp Sỹ nữa và hình như anh ta cũng tránh mặt em Triều ngồi xuống cạnh Bích Quân, anh cảm thấy buồn rầu hơn là thoả thuận tự ái. Từ trong nhà vang ra tiếng đàn cò và tiếng chống đám ma. Triều rất sợ nghe những âm thanh đau buồn ấy, nhưng anh không thể về giữa lúc Trà đang bối rối như thế này. Hồi đám tang ông Thành, Trà cũng đã thức suốt với anh mấy đêm liền.
- Bích Quân và Kim Châm tối nay ở chơi với Trà chứ? - Triều hỏi.
- Chắc chắn phải vậy rồi, chút nữa tụi em về, tối sẽ tới.
- Trà đang rất đau khổ và cô độc -Triều nói.
- Bởi thế nên anh phải an ủi Trà thiệt nhiều, tụi em chỉ phụ thôi! - Bích Quân cười.
o O o
Xác ông Toàn được hoả táng ở nghĩa trang bình hưng hoà. Lúc mọi người ra về thì trời mưa, cũng may lúc đi đưa. Triều lái chiếc xe du lịch của mẹ nên về không ai bị ướt và Trà ngồi chung xe với Hiền ở băng sau, bên cạnh có Bích Quân và Kim Châm. Bà Liễu hỏi Triều;
- Không thấy bà Cúc và Sỹ đâu nhỉ?
- Chắc họ về trước rồi - Triều đáp.
- Họ đi xe honda à?
- Chắc thế!
- Chà, mưa như vầy sẽ bị ướt hết, không biết họ về có ghé nhà cháu Trà không nhỉ?
Trời mưa lớn, đường chơn như thoa mỡ, Triều không giám phóng xe nhanh. Đây là chiếc xe của ông Hoành, lẽ ra có tài xế lái nhưng Triều thay anh ta. Từ nghĩa trang Bình Hưng Hoà vầ thành phố là một chăng đường quá dài, nhưng lúc xe về đến nhà Trà trời cũng chưa dứt mưa. Ngôi nhà sau đám tang thật hoang vắng và dưới cơn mưa, không khí càng buồn tẻ và hoang vắng hơn. Trà xuống xe là đi ngay vào phòng, cô mệt ngất, chỉ muốn năm nghỉ. Bích Quân và Kim Châm đưa Trà về phòng,họ ở bên cạnh để an ủi cô. Dưới nhà chỉ còn lại ba mẹ con Triều, ba người thay phiên nhau để dọn dẹp nhà cửa. Chỉ trừ căn phòng vẽ của ông Toàn không ai dám vào. Căn phòng đóng cửa kín như chôn giấu những bí ẩn trong giờ phút cuối cùng của ôngToàn.
- Rồi chị Trà sẽ ở nhà một mình trong ngôi nhà hoang vắng này á? - Hiền chợt hỏi Triều.
- Không ở một mình thì ở với ai?
- Anh ở với chị ấy cho vui.
- Em nói đùa hoài! - Triều lườm em.
- Về nhà mẹ ở anh không chịu, tới ở với chị Trà cho vui anh cũng không muốn, chứ anh muốn gì? Triều chợt mắt:
- Muốn cốc em một cái lên đầu!
- Nếu anh không tới ở với chị Trà thì em sẽ tới ở với chị ấy à!
- Tuỳ em thôi.
- Lúc đó cấm anh béng mảng tới nghen! Phải mất gần hai tiếng đồng hồ dọn dẹp, các căn phòng mới sạch sẽ và ngăn nắp như cũ. Bà Liễu mệt quá ngồi trong ghế sa-lông đối thở ra. Hiền nói đùa:
- Chưa bao giờ con thấy mẹ nhiệt tình như vậy.
- Lấy cho con cái quạt máy, còn có con! Hiền chạy đi tìm cái quạt bàn mang tới đặt sau lưng bà Liễu. Triều pha cho mẹ ly nước chanh mang lên rồi ngồi xuống ghế sa-lông đối diên với mẹ. Bà Liễu nói:
- Bớt mưa mẹ và hiền sẽ về, con ở lại à?
- Con ở lại.
- Có lẽ như vậy thật, trong lúc cháu Trà đau khổ như thế này đừng bỏ chaú Trà ở một mình. Ngôi nhà mênh mông dễ sợ quá!
- Tối con cũng lại chơi với chị Trà - Hiền nói.
- Tuỳ con, nhưng phải về sớm để đi học. Sau đó Triều đinh lái xe đưa mẹ về nhưng bà Liễu không cho. Hiền cười, bảo:
- Mẹ cũng biết lái chứ bộ, còn anh phải ở lại an ủi chị Trà. Cơn mưa vẫn không ngớt hạt, tuy nhiên bà Liều vẫn quyết đinh ra về. Bà và Hiền lên xe, Triều chạy dưới mưa ra mở cổng. Trở vào nhà, Triều thấy căn phòng hoang vắng lạnh lùng, cảm giác này Triều đã từng nhận ra sau khi chôn cất ông Thành nhưng hôm nay có vẻ gì rờn rợn hơn, có lẽ do cơn mưa bên ngoài mang hơi lanh vào và khoảng không gian mờ tối bao lấy căn phòng. Triều cũng mỏi mệt và muôn nằm lăn ra ngủ một giấc. Anh buông người xuông ghế sa-lông, ngả đầu lên thành dựa và nhắm mắt, đầu óc anh lơ mơ như thả trôi theo những giọt mưa. Đến khi Triều cảm nhận trong căn phòng có ánh sáng thì anh giật mình mở bừng mắt ra. Trà đang nồi bên cạnh anh từ bao giờ và căn phòng đã sáng ánh đèn. Bên ngoài cơn mưa ôn ào ạt, trời đã tối.
- Anh mệt lắm phải không? - Trà hỏi.
- Bích Quân và Kim Châu đâu rồi?
- Họ về rồi.
- Anh ngủ quên vì mệt mỏi quá. Trà nhìn anh bằng ánh mắt thương cảm, cô chẳng hơn gì Triều, người Trà gầy rộc đi và đôi mắt chũng sâu. Bàn tay Triều lần tìm bàn tay của Trà. Như chỉ đợi có thể, Trà ngục mặt vào ngực anh, cô khóc nức lên:
- Em buồn khổ và cô độc quá, anh có biết không?
Triều có cảm tưởng lời Trà nói là tiếng kêu của con chim bị thương trong cơn mưa rơi khỏi chiếc tổ ấm cúng của mình. Anh vuốt ve khoang lưng nóng hổi của Trà và ngẩng mặt cổ lên, gương mặt Trà đầm đìa nước mắt, Triều cúi xuống hôn lên đôi môi khô héo, nóng bỏng của Trà, cảm nghe những giọt nước mắt của cô thấm mặn lên môi anh.
- Anh cũng buồn khổ và cô độc như em. Tiếng nói của Triều thì thầm, tan loãng vào bầu trời với những giọt mưa ray rứt bên ngoài…
Cánh Hồng Gai Cánh Hồng Gai - Từ Kế Tường Cánh Hồng Gai