Số lần đọc/download: 5164 / 18
Cập nhật: 2015-07-17 12:20:47 +0700
Chương 13 -
S
ong Vũ dùng cả thân người đề giữ cô lại. Anh ôm kín Song Giang từ phía sau và úp mặt vào mái tóc rối bời:
- Anh cũng không tha thứ cho chính mình. Anh không bao giờ làm điều ngu xuẩn này nữa đâu. Hãy nghe anh đi Giang.
- Không, không. Anh không hề yêu tôi, anh chỉ tưởng như vậy thôi. Tôi ghét anh lắm.
- Em có thể giận dỗi, trách móc anh chứ em đừng nói anh không yêu em.
- Anh không hề tin tôi, yêu gì mà chỉ nhìn thoáng qua sự việc chưa rõ ràng đã vội quy kết cho người mình yêu những điều khủng khiếp mà không cho họ có cơ hội giải thích lấy 1 lời. Tôi sợ tình yêu của anh lắm rồi. Giận dỗi, trách móc ư? Cái đó nhẹ quá so với những gì anh gây ra, tôi không thèm làm đâu.
Song Vũ cố vén mấy lọn tóc đang rũ xuống che gần hết gương mặt mà anh đang muốn nhìn rõ. Nhưng khi chạm phải những giọt nước mắt nóng hổi, anh vội vàng nâng cô lên nhưng Song Giang đã gạt anh ra. Giọng Song Vũ trầm buồn:
- Anh biết mình đã tạo ra mọi lý do để em oán giận, chán ghét anh, nhưng anh cũng có khác gì em đâu. – Song Vũ dùng tay xoa trán, anh có cảm gíac nó rất nặng nề chỉ chực dúi anh ngã xuống – Cả ngày qua, anh không biết mình đã làm gì. Anh lái xe đi khắp nơi mà không có định hướng rõ ràng. Anh cố làm đầu óc mình dịu đi nhưng anh cũng không thể. Anh gặp lại cảm giác đau đớn như phát hiện Elise phản bội, nhưng lúc đó vẫn khá hơn vì anh còn biết mình phải làm gì. Anh không phải là người yếu đuối để bị tình cảm chi phối, nhưng anh thật sự rã rời khi biết mọi cố gắng, mọi tình cảm của anh đối với em chẳng có ý nghĩa gì. Anh lại thấy khâm phục em, càng khâm phục lại càng yêu. Em làm cho anh sợ chính những cảm xúc của mình. Lần đầu tiên và chắc là lần duy nhất trong đời anh cảm thấy như vậy.
Song Giang vẫn co người lại trong tư thế đề phòng như không muốn những điều anh nói tác động đến mình. Song Vũ buồn bã đứng lên.
- Anh biết em cho rằng anh đang nguỵ biện để chạy tội. Nhưng giá như em hiểu được tâm trạng của anh lúc đó. Khi lái xe về đây, anh cũng chưa biết mình phải làm gì và khi biết em đang chờ trên phòng, anh ngồi dưới đại sảnh suy nghĩ rất lâu, cố chọn cho mình 1 thái độ phù hợp. Nhưng anh không tìm được câu trả lời. Cuối cùng, anh nghĩ có lẽ mình không nên gặp em nữa để khỏi pải nghe những điều đau lòng. Anh ngồi chờ mãi nhưng cũng không dám bỏ đi đâu. Lúc đó sao anh ghét sự rạch ròi của em đến thế. Khi người phục vụ mang phần ăn xuống anh cuống lên vì biết em chẳng chịu ăn chút gì. Anh quyết định không tránh né nữa, anh dặn mình pải bình tĩnh khi đối diện với em. – Song Vũ cười nhẹ như tự chế giễu mình – Nhưng cuối cùng điều tưởng như rất đơn giản này anh cũng không làm được.
Song Giang tức tưởi:
- Anh đã miệt thị tôi bằng thái độ khinh bỉ, xem thường. Tôi xấu xa đến vậy, anh có thể yêu được sao? Tôi không thể quên những điều anh nói và tôi không yêu anh nữa đâu. Bao giờ giận nhau, anh cũng dùng cách này để tra tấn tinh thần tôi. Tôi làm sao chịu đựng mãi điều này chứ.
Mặt Song Vũ nhăn lại đau đớn:
- Anh không hiểu sao mình lại làm vậy nhưng anh hứa tình trạng này sẽ không bao giờ tái diễn. Nhìn em thế này, anh biết tội mình rất lớn. Anh yêu em lắm Giang, khi anh làm em đau thì anh còn đau hơn cả em nữa.
- Vậy bây giờ anh đã hả dạ chưa?
Song Vũ vui mừng khi nghe giọng cô đã mềm lại. Anh ngồi xuống nhìn sâu vào mắt cô:
- Tha cho anh nhé Giang. Nếu em không thể quên điều này thì lâu lâu cứ mang ra đay nghiến anh. Anh hứa không làm em đau nữa đâu. Không phải chỉ bây giờ mà là mãi mãi.
Song Giang ngập ngừng:
- Em có điều này muốn nói với anh. Thật ra anh Văn…
Anh âu yếm ngăn cô lại:
- Em đừng nói gì hết, anh hiểu cả rồi.
- Không. Em muốn nói với anh rằng anh Văn là 1 phần cuộc sống trước kia của em và phần này không thể tách rời ra khỏi ký ức cũng như cuộc đời em. Em muốn giữa anh và em, nó không phải là điều bí mật và chúng ta có thể cùng chia sẻ với nhau, được không anh?
Song Vũ cuống quýt ôm lấy cô:
- Được… được.
Song Giang ngăn hành động kế tiếp của anh:
- Khoan, còn nữa.. sau này, 1 trong 2 người chúng ta khi làm bất cứ việc gì ảnh hưởng đến người kia pải chắc rằng những điều mình hiểu đã hết sức rõ ràng, phải cân nhắc trước sau, không được ích kỷ chỉ nghĩ cho riêng mình.
Song Vũ nhăn nhó:
- Thôi mà em, anh đã biết lỗi rồi.
- Chưa hết…
- Thật ra, còn bao nhiêu điều nữa vậy em? Mình có thể nói sau được không? Anh đói quá rồi. – Song Vũ rầu rĩ than.
Nhìn gương mặt đỏ ửng của Song Giang, anh thích thú cười lớn:
- Anh đói, đói bụng thiệt mà. Anh hầu như không ăn gì kể từ ngày hôm trước. Bữa đó anh bận quá nên cố tranh thủ làm cho xong việc để tối ghé thăm em 1 chút. Cuối cùng thì anh phải lang thang ngoài đường, không thiết gì đến ăn uống và tình trạng này kéo dài đến tận hôm naỵ Thật ra chúng ta đều sai cả, sau này dù có xảy ra chuỵên gì mình cũng không được làm thế nữa nhé Giang?
Song Giang cảm động gật đầu. Cô giục anh:
- Mình gọi thức ăn đi anh. Em cũng đói lắm. chén xúp và ly sữa rơi tõm đi đâu mất rồi.
Song Vũ cười cười nhìn cô:
- Bây giờ thì anh có thể an tâm là em đã hết bệnh. Còn thức ăn hả, khoan đi Giang ơi.
Song Vũ cúi xuống. Môi anh tham lam như muốn nuốt lấy đôi môi mềm mại, quyến rũ của cộ Song Vũ nói giữa 2 nụ hôn:
- Em đã nghĩ đúng, anh cũng đói cái này nữa…
Song Giang dụi đầu vào ngực anh. Cô không biết tình yêu của họ sẽ còn gặp bao nhiêu giận hờn, thử thách nữa vì với cá tính của 2 người điều này không thể tránh khỏi nhưng cô biết rõ 1 điều: cô sẽ yêu anh suốt cuộc đời này và tình cảm đó không bao giờ thay đổi.
Khải Văn ngước nhìn tờ lịch treo tường vẻ tư lự. Kế tiếp, ông ấy sẽ nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay – cô thư ký nghĩ thầm. Khải Văn đã lặp lại hành động ấy rất nhiều lần trong suốt ngày naỵ Vẻ bồn chồn, cáu kỉnh của anh làm không khí trong phòng như quánh lại.
Cuối cùng, mọi người cũng được giải thoát khi Khải Văn với tay lấy chiếc áo vest được vắt sau ghế và bước ra ngoài. Cô thư ký hối hả chạy theo:
- Thưa anh, anh có cuộc họp vào lúc 16h với chủ quản các phòng ban.
Khải Văn vẫn sải đều, phải vất vả lắm cô thư ký của anh mới theo kịp:
- Cô bảo ông Thảo chủ trì thaỵ Đã gọi xe cho tôi chưa?
- Dạ rồi.
Khải Văn ra hiệu cho người tài xế xuống xe rồi tự lái đi. Vẫn còn sớm, anh vòng qua các con đường, mục đích là muốn kéo dài thời gian để suy nghĩ thêm. Món quà – đã được chuẩn bị sẵn từ nhiều ngày trước đó – lù lù ở băng sau như nhắc anh nhớ đến cục diện của mình. Nó quá lớn so với vị trí của 1 vị khách không được mời, nhưng lại quá nhỏ nếu muốn dùng vào mục đích đền bù. Khải Văn nguyền rủa sự điên cuồng mà mình chạm pải để cuối cùng rơi vào tình huống thảm hại này. Không 1 lời trách móc, oán giận, không đòi hỏi 1 hình thức trách nhiệm nào nhưng sao lương tâm anh bị giày vò đến thế. Kể từ ngày ấy, đêm nào Khải Văn cũng đến quán rượu hy vọng gặp lại cô nhưng đều trở về với nỗi thất vọng đắng caỵ Càng gần đến ngày này, anh càng điên cuồng tìm kiếm. Để làm gì? Khải Văn cũng không rõ, chỉ biết 1 điều anh khao khát gặp lại cô hơn bao giờ hết.
Khải Văn chạy chậm lại khi trông thấy nó từ xạ Đó là 1 nhà hàng nhỏ, sang trọng nằm trên con đường 1 chiều gần trung tâm thành phố. Anh tấp xe vào lề và căng mắt quan sát với hy vọng nhìn thấy cộ Không khí rất rộn rịp vì có 2 đám cưới được tổ chức cùng thời điểm nhưng không pải của người Khải Văn muốn tìm.1 lúc sau, đám đông dãn dần ra, mọi người lục tục kéo vào trong. Hôn lễ đã bắt đầu. Tim anh dội lên 1 nhịp. Không thể nào. Anh chỉ đọc thoát qua nhưng nhớ rất rõ chi tiết này, không hề có sự nhầm lẫn. Hay là…
Khải Văn đậu xe bên ngoài và bước vào quầy tiếp tân. Anh hỏi cô nhân viên có gương mặt tròn tròn:
- Xin cho hỏi hôm nay có lễ thành hôn của cô Bích Quỳnh không ạ?
- Không, chỉ có của…
Cô đọc những cái tên lạ hoắc, Khải Văn hỏi thêm:
- Khoản thời gian gần đây có không? Phiền cô kiểm tra giúp vì việc này đối với tôi rất quan trọng.
Cô ta nhíu mày suy nghĩ 1 lúc rồi lắc đầu:
- Không có.
Khải Văn thẫn thờ quay đi quên cả nói lời cảm ơn. Vẻ thất vọng lồ lộ trên gương mặt. Anh dợm bước vào xe thì có tiếng gọi rối rít từ phía sau. Khải Văn ngoái lại. Cô nhân viên ban nãy chạy đến gần, vừa nói vừa thở hào hển:
- Bạn tôi nói cách đây vài tháng có 1 chị tên Quỳnh, không biết phải người mà anh tìm không, cùng với Hữu Trị gì đó đến đặt tiệc nhưng sau đó thì họ huỷ. Xin lỗi, vì thời gian này tôi nghỉ phép nên không được rõ.
Khải Văn tái mặt:
- Huỷ à? Cô có chắc như vậy không?
Sắc mặt của anh làm cô luống cuống:
- Có thể là họ chỉ hoãn lại thôi, nhưng hoãn đến lúc nào thì chúng tôi không biết. Họ cũng không nói là sẽ tổ chức lại ở đây.
Khải Văn hỏi dồn:
- Cô có lưu địa chỉ của họ không?
- Rất tiếc là không.
- Cảm ơn cô.
Không do dự nữa, Khải Văn gọi cho cô thư ký, anh nói ngắn gọn mà lòng cay đắng nghĩ: Lẽ ra mình pải làm điều này sớm hơn. Anh đã bảo với cô anh muốn chịu trách nhiệm nhưng thật ra không phải thế, chính anh cũng không tự nhận biết điều này mãi cho đến hôm naỵ Anh không phủ nhận mình muốn gặp lại Quỳnh nhưng cố sắp xếp sao cho sự gặp gỡ này có vẻ tình cờ, không chủ đích vì anh mơ hồ nhận tình cảm của cô đối với anh vẫn chưa dứt và anh lo sợ…Bây giờ thì thật đáng đời. Không tìm được cô, dấu ấn nặng nề này sẽ giày vò như vết thương không bao giờ kín miệng trong anh.
Giọng người thư ký nhẹ nhàng trong máy,cô không biết nội dung mình đang thông báo gây ra tác hại thế nào trong suốt những ngày sau đó:
- Phòng nhân sự không có lưu hồ sơ cá nhân của cô Bích Quỳnh và cũng không tìm được thông tin nào trong máy. Họ bảo có lẽ lâu quá nên…
- Cô gọi chi nhánh Cần Thơ chưa?
- Dạ rồi và họ cũng trả lời tương tự.
Đối với những nhân viên làm việc trực tiếp với Khải Văn tại các phòng ban thì những ngày kế tiếp cơn ác mộng mới thật sự bắt đầu so với những gì trước đó. Họ cảm nhận 1 không khí căng thẳng như có bom nổ chậm được cài đâu đây. 1 vài người trong số họ bối rối khi được gọi vào và khi trở ra thì dành cho người đến sau cái nhìn cảnh báo. Vẻ cáu kỉnh, lạnh nhạt đầy kích động của Khải Văn ngày càng có chiếu hướng gia tăng. Không ai liên kết được 2 sự kiện để biết nguyên nhân của nó trừ người thư ký. Cô tự hỏi không rõ nhân vật Bích Quỳnh nào đó có biết sức ảnh hưởng của mình khủng khiếp đến vậy không.
Vài ngày sau, cô nhận được điện thoại từ chi nhánh Cần Thợ Họ báo đã tìm được địa chỉ người bạn khá thân của Quỳnh, trước đây cũng làm việc tại chi nhánh nhưng đã nghỉ khoảng 2 năm naỵ Thông tin này làm gương mặt Khải Văn dãn ra rất nhanh. Cảm ơn là 2 từ đầu tiên mà ông ấy nói với sự chân thành thật sự, không mang màu sắc của xã giao, hình thức hay những thứ tương tự thế. Hy vọng kíp nổ sẽ được tháo ra trong vài ngày tới – cô thư ký nghĩ thầm.
Cuối cùng, Khải Văn cũng có được cái anh cần tìm. Sự nôn nóng giờ bị đẩy lùi nhường cho cảm giác lo sợ khi anh cầm nó trên taỵ Không biết điều gì đang chờ mình trước mặt. Nhưng Khải Văn biết rõ dù có pải rơi vào tình huống xấu nhất thì anh cũng không bỏ cuộc 1 cách vô lý.
Khải Văn dừng xe trước ngôi biệt thự nhỏ mang nét kiến trúc cổ Pháp mà sự cũ kỹ lại là ưu điểm của nó. Anh bấm chuông và hồi hộp chờ.
- Anh tìm ai?
Giọng Bắc đặt sệt làm Khải Văn bất ngờ. Anh không nhận thấy âm hưởng đặc trưng này ở Bích Quỳnh nhưng nét hao hao trên gương mặt của người đối diện giúp anh yên tâm đôi chút.
- Có pải đây là nhà của Quỳnh không ạ?
- Anh là gì của nó?
- Cháu là bạn.
- Vậy mời anh vào nhà.
Cách cổng rít lên khi được mở rộng ra, dường như nó chẳng niềm nở gì với vị khách không mời này.
Bà cụ kéo ghế mới Khải Văn, chậm rãi rót nước vào tách rồi đẩy về phía anh. Phòng khách vắng lặng đến nỗi tắc lưỡi của con thạch sùng nghe rõ mồm một, bà chép miệng:
- Anh đến đây hẳn đã rõ chuyện xảy ra với con Quỳnh, tôi không hiểu sao nó lại đâm ra trái nết đến vậy. Con bé xưa nay rất ngoan, luôn vâng lời, dễ bảo, nay bỗng nhiên – giọng bà vỡ oà ra – chẳng chịu nghe lời khuyên của 1 ai, cứ khăng khăng làm theo ý mình. Chúng tôi đã hết cách rồi. Anh chị nó cũng có gia đình, có công việc riêng ai mà kiên nhẫn dỗ dành mãi. Ông nhà tôi không thèm nhìn mặt nó nữa. Ông xưa nay vốn trọng sĩ diện, nó thì bôi tro trét trấu vào mặt dòng họ. Bảo sao ông ấy chẳng thế, chỉ khổ cho cái thân tôi thôi.
Bà khóc nấc lên, tâm sự nặng nề này cất mãi trong lòng rồi, nếu không nói ra bà sợ mình sẽ không chịu đựng nỗi nữa. Không để ý đến vẻ mặt hoang mang đến thất thần của người đối diện, bà sụt sùi nói:
- Phải chi họ xa lạ gì cho cam. 2 gia đình thân thiết bao năm nay, còn thằng bé 1 lóng 1 dạ chờ đợi, vậy mà nó nỡ làm thế… - Bà khoát tay – Chuyện này bây giờ không còn quan trọng nữa, vì lời ong tiếng ve gì chúng tôi cũng chịu cả rồi. Chỉ lo cho nó cứ nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai, không giải thích 1 lời cũng chẳng thiết đến ăn uống. Ông nhà tôi bảo mặc xác nó, nhưng là mẹ làm sao tôi có thể… thật khổ thân con bé quá…
Phải chi họ xa lạ gì cho cam. 2 gia đình thân thiết bao năm nay, còn thằng bé 1 lóng 1 dạ chờ đợi, vậy mà nó nỡ làm thế… - Bà khoát tay – Chuyện này bây giờ không còn quan trọng nữa, vì lời ong tiếng ve gì chúng tôi cũng chịu cả rồi. Chỉ lo cho nó cứ nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai, không giải thích 1 lời cũng chẳng thiết đến ăn uống. Ông nhà tôi bảo mặc xác nó, nhưng là mẹ làm sao tôi có thể… thật khổ thân con bé quá…
Lờ mờ hiểu ra sự việc nhưng Khải Văn sợ mình sẽ phạm thêm sai lầm nên không dám nói thêm điều gì ngoài những lời an ủi:
- Cháu tin Quỳnh có lý do để làm thế, xin gia đình hãy cho cô ấy thời gian, đừng thúc hối, đừng làm cho Quỳnh có cảm giác bị bỏ rơi. Vì cháu nghĩ hơn ai hết Quỳnh pải rất đau lòng khi quyết định thế. Cháu muống gặp cô ấy ngay bây giờ. Bác giúp cháu được không?
Bà hấp tấp đứng lên:
- Xin anh lựa lời khuyên giải em nó gìup tôi. Cha con họ cứ như thế này mãi thì tôi lo đến chết mất thôi. À! Anh tên gì nhỉ để tôi còn báo với nó?
Khải Văn nín thở trả lời. Anh lo sợ sau khi nghe xong bà sẽ nổi giận tống ra khỏi cửa. Với những u uất chất chứa trong lòng. Bà có làm thế thì cũng không lạ. Rất may bà hoàn toàn không biết đối tượng được mình nhờ “khuyên giải” lại là nguyên nhân của mọi phiền toái mà bà phải chịu trong suốt thời gian qua.
Khải Văn sốt ruột chờ. Biết đâu Quỳnh không thèm gặp, giá như ban nãy anh đừng giới thiệu tên thì hay hơn. Nhưng nỗi e ngại kéodài không lâu, Quỳnh đã nhẹ nhàng bước ra như từ giấc mợ Thật bất ngờ khi nhìn thấy cô, rất khó hình dung chỉ trong 1 thời gian ngắn Quỳnh thay đổi đến vậy. Cô xanh lướt và gầy đi nhiều, Quỷnh đứng trước anh, mặt tái đi vì xúc động. Khải Văn gọi khẽ:
- Quỳnh ơi!
Không biết cô có lầm không khi nhìn thấy vẻ đau khổ, nuối tiếc, xót xa hiện rõ trong mắt anh. Còn đang bần thần thì mẹ cô đã giục ngồi xuống và đon đả:
- Mẹ pha cho con ly sữa nhé Quỳnh?
Quýnh không trả lời bà, mắt cô dán vào gương mặt Khải Văn:
- Tôi muốn ăn chút gì, anh có thể đưa tôi ra ngoài được không?
Kể từ ngày tuyên bố từ hôn, đây là lần đầu tiên, mẹ. Quỳnh nghe được 1 câu nói đầy đủ đến thế. Bà nhìn Khải Văn chăm chăm và tự hỏi: người thanh niên này là ai? Anh ta có quan hệ thế nào với Quỳnh? Bạn ư? Không đơn giản thế. Gạt ngang những ý nghĩ vừa loé trong đầu, bà tự nhủ: bây giờ có thế nào cũng mặc, chỉ mong con bé trở lại như xưa là tốt rồi.
Khải Văn không trả lời chỉ nắm lấy tay Quỳnh. Quay sang bà cụ, anh ngắn gọn:
- Xin phép bác.
- Ừ, anh cố ép nó ăn giúp tôi với. Từ hôm đó đến nay, bó có bữa nào ra hồn đâu. Con ra ngoài cho thư thả, chốc nữa bố về mẹ sẽ nói lại với ông ấy.
Quỳnh im lặng suốt quảng đường dài. Sự trầm mặc ở cô như chiếc vỏ dày không xuyên qua được khiến người khác rất khó mở lời. Khải Văn bị rơi vào thế bị động. Anh vừa lái xe vừa liếc trộm Quỳnh. Vẻ mong manh của cô làm anh xúc động, nhưng anh biết cô không hề yếu đuối. Khải Văn nhận ra điều này và biết mình đã không hiểu Quỳnh chút nào.Những suy nghĩ trước đây về cô đều do anh chủ quan áp đặt cả.
Quỳnh ngoan ngoãn ăn hết tô phở to, mồ hôi túa ra ướt đẫm mấy lọn tóc vén gọn 2 bên thái dương. Cô gầy quá. Khải văn gọi thêm ly nước cam, Quỳnh hơi ngần ngừ 1 chút rồi uống cạn. Nhận chiếc khăn từ anh, cô chậm rãi lau miệng. Khải Văn kín đáo nhìn, anh phát hiện làn môi không son của cô cũng hồng hồng đáng yêu như của Song Giang vậy.
Khải Văn cho xe chạy vòng qua các con đường lớn. Anh quyết định sẽ bắt đầu câu chuyện tại 1 quán nước yên tĩnh ở ngoại ộ Khung cảnh ở đây thích hợp với cô, nhưng cũng có thể anh sẽ chẳng nói điều gì. Vì dường như với Quỳnh bây giờ, câu chuyện đó đã trở nên nhạt thếch đến vô duyên.
Không khí trong xe đặc quánh đến ngạt thở, Khải Văn hắng giọng, chưa bao giờ anh thấy mình thiếu tự tin trước cô đến thế.
- Quỳnh này! Tôi nghĩ… - vẻ dè dặt trong giọng nói của anh chợt biến mất, thay vào đó là sự hoảng hốt khi nhìn gương mặt tái ngắt của Quỳnh. Mồ hôi đổ lấm tấm trên trán,2 tay bíu chặt lấy thành ghế, cô ngồi như dán vào đó – Em sao vậy Quỳnh? Em không khoẻ hay đau ở đâu? Nói cho tôi biết đi, em làm sao vậy?
Quỳnh đặt tay trước ngực, cô rướn người cố làm dịu cơn buồn nôn, nhưng không được. Cô vừa ra hiệu vừa nói bằng giọng đứt quãng:
- Anh dừng xe… nhà vệ sinh trước mặt đi…
Xe chưa kịp dừng hẳn cô đã tuôn vào, Khải Văn vội vã chạy theo sau. Anh thấy Quỳnh đang vục mặt vào bồn rửa và nôn từng cơn, người cô rũ rượi. Khải Văn để cô tựa hẳn vào lòng, anh dỗ dành:
- Không sao. Nôn ra hết, em sẽ thấy dễ chịu ngay.
Khải Văn khoát nước rửa sạch gương mặt mà trước đó những sợi tóc đổ dài trên vai che gần quá nửa.
- Có khá chút nào chưa Quỳnh?
Mắt nhắm nghiền, hơi thở dồn dập cô lắc đầu không trả lời anh. Khải Văn nhìn chăm chăm vào Quỳnh, vẻ khác lạ Ở cô gợi trong anh điều gì rất quen thuộc. Khải Văn khựng người khi nhớ ra và ngay lập tức 1 cơn chấn động lan khắp toàn thân làm quai hàm anh cứng lại. Khải văn đứng yên 1 lúc, cố trấn tĩnh chờ cho cơn xúc động qua đi rồi mới dịu dàng:
- Em đi được không Quỳnh, hay là anh bế em nghen?
Lời đề nghị này làm Quỳnh cảnh giác, cô tách người ra khỏi anh:
- Không cần đâu, tôi khoẻ rồi.
Khải Văn kéo cô lại:
- Em vẫn còn mệt lắm, đừng ngại gì hết, để anh giúp em.
Bích Quỳnh vùng ra, giọng cáu kỉnh:
- Tôi không ngại, chỉ thấy ngạc nhiên về thái độ của anh. Mẹ tôi đã nói điều gì vậy? Tôi chỉ không muốn đám cưới thôi, có cần phải xem xét, nghiên cứu tôi đến vậy không? Mọi người trong gia đình hết tra gạn, trách móc lại dỗ dành, năn nỉ, bây giờ đến lượt anh. Anh đang cầm quân cờ gì trong tay vậy, cứ ngửa ra cho tôi xem thử đi. Anh cũng đừng nghĩ mình có thứ trách nhiệm vớ vẩn gì đó với tôi nhé? Những thứ đó chỉ làm tôi phát ốm mà thôi.
Quỳnh im bặt khi thấy có vài khuôn mặt lấp ló sau tấm màn, cô mệt mỏi:
- Anh đưa tôi về đi.
Khi ngồi vào xe, Quỳnh thờ ơ nhận chai nước suối từ tay anh. Cô nhấp 1 ngụm lấy lệ rồi đặt nó lên đùi. Thái độ im lặng chịu đựng của Khải Văn làm cơn giận trái tính của cô xẹp xuống như quả bóng xì hơi.
- Tôi xin lỗi, tôi thấy mình thật vô lý. Không phải tôi không biết thiện chí của anh, nhưng mà…
Khải Văn ngắt lời:
- Vậy em định bao giờ mới nói rõ với anh?
Quỳnh lắp bắp:
- Tôi… tôi không hiểu anh muốn… muốn nói gì?
Khải Văn đột ngột dừng xe lại, anh nhoài người sang cô:
- Có thật em không hiểu, hay tất cả vẫn còn nằm trong sự kiểm soát của em nên không cần thiết phải nói rõ với bất cứ ai? Anh biết sau khi bị xúc phạm, hành động gào thét đòi trách nhiệm này chỉ khiến em tởm lợm thêm, nhưng anh là 1 con người, anh cũng có tình cảm mà Quỳnh – mắt Khải Văn đỏ ngầu – Em không được phép đối xử với anh như thế. Anh không phải là thằng ngốc, nhưng anh muốn chính em phải nói ra điều đó.
Cô úp mặt vào tay và nấc lên:
- Anh không hiểu thì đừng nói càn.
Khải Văn gỡ tay Quỳnh ra. Anh nhìn thẳng vào mắt cô và nói từng lời:
- Chỉ cần em nói thật lòng, anh sẽ hiểu.
Quỳnh quay mặt đi:
- Tôi không có điều gì để nói với anh cả. Tôi muốn về.
Khải Văn hỏi dồn:
- Thật không? Có thật em không có chuyện gì để nói với anh không? Tại sao em huỷ bỏ đám cưới? Tại sao? Em không trả lời được phải không? Vậy để anh nói thay em.
Quỳnh hét to bằng thái độ mất bình tĩnh thật sự:
- Tôi muốn giữ lại đứa bé và cũng không muốn bắt đầu cuộc hôn nhân bằng sự dối trá. Anh ấy không đáng bị đối xử như vậy. Tôi trả lời như thế anh đã hài lòng chưa?
Những cơn xúc động dồn dập xô vào làm biến dạng gương mặt Khải Văn, anh ôm choàng lấy thân thể bé nhỏ, mảnh mai đến tội nghiệp ấy, miên man nói như trong cơn mê:
- Quỳnh ơi! Khổ cho em quá. Nếu anh không đến tìm thì em làm gì hở Quỳnh? Em định giữ điều bí mật này mãi sao?
- Tôi không có ý muốn gặp lại anh đâu. Chuyện chúng ta đã hết rồi. Đứa con này là của tôi, của 1 mình tôi thôi.
- Mình cưới nhau nghen em.
Quỳnh xô bật anh ra, cô cười cay đắng:
- Cũng lá cái thứ trách nhiệm ấy. Anh không thấy mình đã biến người khác trở nên tầm thường, rẻ mạt sao? Mà anh nghĩ như thế cũng không lạ, bởi vì tôi đã chủ động trong mọi việc: chuyện tối hôm ấy, đứa bé rồi đến đám cưới. Tất cả là để đưa anh vào tròng. Trong mắt anh, tôi không thay đổi chút nào, vẫn rẻ tiền như ngày nào, phải không?
- Giá nhuu em biết được tâm trạng của anh khi chạy khắp nơi để tìm em. Anh đã đến tận nơi em dự định tổ chức lễ cưới vào cái ngày ấy, chỉ hy vọng trông thấy em. Nói ra có vẻ uỷ mị nhưng sự thật là thế. Không gặp được, anh trở về với tâm trạng kỳ lạ: vừa thất vọng nuối tiếc vừa hân hoan hy vọng. Anh còn chuẩn bị quà cưới cho em nữa. Thật buồn cười khi lại chuẩn bị 1 thứ mà mình mong rằng chẳng bao giờ pải sử dụng đến nó. Sau đó, anh tìm chị Tiền. Em còn nhớ chị ấy không?
Quỳnh ngẩn ngơ:
- Anh đến tận nơi ấy à? Nhà chị Tiền đâu còn ở chỗ cũ.
- Đến đấy anh mới biết, anh hỏi thăm những nhà lân cận. Họ không có địa chỉ chính xác chỉ nói áng chừng quãng nào, khúc nào. Anh mất nhiều thời gian tìm kiếm nên mới gặp em muộn thế này.
Quỳnh hít mũi:
- Anh tìm tôi để đề nghị điều vừa rồi à?
Khải Văn rất lúng túng. Anh biết cô rất tinh ý, nhưng nếu không phải thế anh cũng không thể dùng lời dối trá để gạt gẫm cộ Quỳnh cười nhạt:
- Vây thì anh chỉ mới nảy ra ý định đó sau khi thấy tôi thế này phải không? Tôi không biết mình nên giận hay phải cám ơn anh đây nhưng tôi nhắc anh nhớ 1 điều, tôi không bao giờ có ý tìm gặp lại anh. Khó khăn lắm tôi mới thoát ra khỏi cuộc hôn nhân mà khởi đầu đã có sự dối trá, không pải để lao vào cuộc hôn nhân ngẫu hứng mang đầy màu sắc trách nhiệm này. Tôi có lòng tự trọng và cũng không yêu thích sự phiêu lưu.
- Anh không phủ nhận những điều em nói. Bất cứ 1 cuộc hôn nhân – dù được kết hợp bằng yếu tố nào kể cả lý tưởng nhất là tình yêu – cũng có ít nhiều sự may rủi. Anh không làm điều này với mục đích đền bù, vì muốn đền bù anh có rất nhiều cách để lựa chọn. Hôn nhân là cuộc hành trình dài nhất trong đời người, anh không muốn phiêu lưu càng không muốn kéo em vào cuộc chơi nguy hiểm đó. Anh rất nghiêm túc đề nghị và muốn chịu trách nhiệm với em, với con. Điều này đâu có gì là xấu.
Quỳnh nói với vẻ chán chường:
- Tôi không muốn tranh luận với anh. Đúng. Điều này không có gì xấu nhưng tôi không cổ xúy cho nó.Anh nói có nhiều cách để đền bù, vậy anh hãy chọn cách khác đi.
Khải Văn cười nhẹ:
- Anh chỉ nhắc lại những điều em đã nói, vì nếu anh nhớ không lầm, chính em là người muốn đền bù cho anh mà. Anh chọn cách này em thấy sao? Anh công nhận rằng khi đến tìm em, anh không hề có ý đó. Nhưng trong anh có điều gì thôi thúc rất mãnh liệt đến không cưỡng lại được. Còn bây giờ khao khát được lo lắng, chăm sóc cho em và con lớn hơn hết mọi thứ trên đời này.
- Xin anh đừng nói thêm điều gì nữa, tôi rối trí lắm rồi.
- Đừng lọ Anh sẽ sắp xếp giúp em. Này nhé: trước sau gì em cũng lập gia đình, sao em không thử chấp nhận Khải Văn đi. Em ít nhiều cũng có tình cảm với anh ta mà. Anh ấy còn là cha của con em và điều quan trọng là anh chàng này đang tha thiết cầu hôn em đây. Hãy chấp nhận nhé Quỳnh.
Quỳnh nhăn mặt:
- Tôi không đùa. Tôi biết cái tôi cần hiện nay là thời gian nhưng tiếc là tôi lại không có. Dù vậy, hôn nhân không tình yêu đối với tôi không phải là lối thoát ký tưởng.
Khải Văn nghiêm mặt:
- Anh không hề vạch cho em lối thoát nào cả, vì em đâu rơi vào tình trạng bi đát để pải cần đến nó. Chỉ cần em chìa tay ra, anh đang rất sẵn sàng. Suốt thời gian qua, những người thân trong gia đình đã bị cú sốc rất mạnh từ quyết định của em, nay phải gánh thêm chuyện này,em nghĩ họ sẽ như thế nào hở Quỳnh? Đừng khe khắt với bản thân và những người đang lo lắng cho em. Anh biết điều em cần ở anh nhưng bây giờ anh không thể nói được gì. Anh không muốn gạt em và càng không muốn gạt bản thân khi nguỵ tạo những điều không thật. Hãy cho anh thời gian, anh tin rằng sẽ có ngày anh nói được với em điều thiêng liêng nhất.
- Anh cho tôi 1 lý do cụ thể đi: tại sao tôi phải kết hôn với anh?
- Vì anh là người thích hợp nhất trong thời điểm thích hợp nhất này.
Quỳnh trề môi:
- Thời điểm thích hợp? Anh cũng kheó chọn từ quá. Tôi hiểu những gì anh vừa nói và tôi tin nhưng tôi cũng muốn biết thật ra nó đang ở mức độ nào?
Khải Văn nhướng mày ra vẻ không hiểu:
- Nó? Nó là cái gì vậy?
Quỳnh đỏ mặt ấp úng:
- thì.. thì tình cảm của anh đó.
Đúng là đàn bà. Khải Văn cười nhẹ rồi kéo cô ngả vào vai mình:
- Chỉ cần nghĩ đến việc em và con sẽ gọi người nào đó- không phải là anh- là chồng, là cha, anh đau nhói tận tim và cảmthấy sợ hãi. Anh rất thương em và con. Em biết không người ta bảo đàn ông ít có tình cảm với con khi nó còn nằm trong bụng vợ lắm. Nhưng ở anh thì khác, anh nghĩ sở dĩ mình có tình cảm này là bắt nguồn từ tình cảm anh dành cho em.
Quỳnh nép đầu vào anh và nói nhỏ xíu:
- Vậy nó đâu?
- Nó? Tình cảm của anh hở? Dĩ nhiên là nằm ở đây rồi.
Anh nắm lấy tay cô và áp vào ngực mình. Quỳnh cười khúc khích:
- Không. Em muốn hỏi quà hôm trước. – cô xoè tay trước mặt anh – quà cưới đó đâu? Đưa đây cho em.
- Anh quăng mất tiêu rồi. Không phải sử dụng nó, anh mừng lắm nên vội bỏ đi ngaỵ Bây giờ anh sẽ chuyẩn bị quà đặc biệt hơn cho vợ anh, em khỏi sợ mất phần. À! Mãi nói anh quên, lúc nãy em nôn ra hết thức ăn rồi, để anh đưa em đi ăn bù. Em gầy lắm pải ăn uống thật nhiều mới được. Em muốn ăn gì? Phở nữa nhé, vừa có 1 hột gà vừa có thịt bò, như vậy mới đủ chất.
Quỳnh dùng tay chùi giọt nước mắt còn động trên mi:
- Em không ăn phở. Từ lúc có thai đến giờ, em không chịu được mùi này nên lúc nãy em mới…
- Anh xin lỗi, anh không biết.
- Và cả nước cam nữa, em bị đau bao tử nên cũng không uống được.
Khải văn âu yếm:
- Những việc thế này em phải nói với anh, không được im lặng như vậy nữa nhé.
Quỷnh dúi đầu vào ngực anh. Khải Văn vuốt tóc cô mà mắt nhìn xa xăm. Từ giây phút này trở đi, anh biết mình không được nhớ đến hình bóng ấy nữa. Anh cúi xuống thân thể bé nhỏ đang tựa vào anh 1 cách phó thác tin tưởng. Khải Văn nhắm mắt lại nhủ thầm: phải quên đi, quên đi.
Song Giang bó gối nhìn con sáo đang rỉa rỉa bộ lông đen thui bằng cái mỏ nhọn hoắt. Đôi mắt ti hí của nó giương lên đáp lại cái nhìn của cộ Từ ngày chị Hà có thai, mẹ cô thuê thằng bé trọ học nhà bên sang chăm sóc vườn hoa và mấy chậu kiểng trên sân thượng. Song Giang biết mẹ làm thế để giúp thằng bé là chính. Nó tên Tùng đang học lớp tám, người bé choắt nhưng được cái chăm chỉ siêng năng. Nhờ bàn tay nó mà khu vườn thoáng đãng lên trông thấy. Con sáo được thằng Tường luyện tập mỗi ngày nên đã nói được rất nhiều. Nó là chiếc máy ghi âm sống động nhất, nó thường dỏng tai nghe và bắt chước mọi âm thanh lọt vào đó. Khi thì tiếng rao hàng lúc là tiếng ơi ới của mấy cô sinh viên ở cạnh nhà. Có lần Giang còn nghe nó đọc được 2 câu trong “Bình Ngô đại cáo”, bài giảng văn mà thằng Tùng thường lẩm nhẩm học thuộc lòng khi rảnh rỗi. Nhưng buồn cười nhất là nó cứ nhại mãi câu hát được phát ra từ nhà lân cận mỗi buỗi trưa “Sống trong đời sống cũng cần 1 tấm…” nó chỉ đọc đến đấy rồi thôi, mặc dù Song Giang và thằng Tùng cố dạy thêm cho tròn câu.