Số lần đọc/download: 378 / 33
Cập nhật: 2020-07-09 16:12:07 +0700
Chương 13
M
ark Despard cảm thấy nhẹ nhõm như thể vừa trút đi một gánh nặng lớn lao. Anh tiến về phía Lucy và nói bằng một giọng rất kịch:
- Thưa đại úy Brennan, cho phép tôi được giới thiệu người đàn bà khiêu vũ với Tử Thần. Đây, nhà tôi.
Tuy vậy cái lối nói đó của anh dở dang đôi chút khi anh nói tiếp:
- Quỉ thần, sao ông không cho chúng tôi biết ngay mà lại vòng vo khiến chúng tôi có cảm tưởng như mình là những kẻ sát nhân?
Nhưng lúc đó, Steven lại tập trung chú ý đến Lucy và Brennan.
Với vẻ thoải mái thường lệ, Lucy bước ngay đến, dẫu trong ánh mắt của nàng có một thoáng tinh nghịch, khuôn mặt của nàng trông vẫn còn xanh xao và không được như mong đợi, Stevens thấy nàng liếc nhanh về phía Mark.
- Thưa đại úy, như ông biết, tôi lắng nghe đầy đủ những điều ông nói. Có lẽ ông cố thu xếp để trình bày câu chuyện như thế. Nhưng còn rất nhiều điều để chúng ta bàn cãi với nhau. (Nàng gần như bật khóc.) Tôi không ngờ câu chuyện lại trầm trọng đến như vậy và tốt hơn là tôi nên được biết... Tôi vô cùng biết ơn ông.
- Ồ! thưa bà Despard, nào có gì là quan trọng, Brennan ngạc nhiên nói.
Ông đang đứng trước nàng và cố tránh không nhìn nàng.
- Nhưng tôi có thể nói với bà rằng, tối hôm đó bà trở vào nhà đúng lúc và cũng may là bác quản gia trông thấy bà trở lại. Nếu không, bà sẽ lâm vào một tình cảnh khó xử...
Mark nói với vẻ thờ ơ:
- Thế thì ai gọi điện thoại cho em và em đi đâu?
Nàng khoát tay về phía chàng, không nhìn:
- Ồ! chẳng có gì quan trọng. Em nói với anh sau. Thưa ông Brennan, lúc nãy Mark có hỏi ông rằng tại sao ông không thuật hết mọi chuyện khi vừa đến đây. Tôi tin rằng tôi biết lý do. Tôi có nghe nói về ông. Dầu sao người ta, trên một phương diện nào đó, khuyên tôi nên dè dặt với ông. (Nàng mỉm cười). Tôi không dám xúc phạm ông, nhưng phải chăng là đúng khi các đồng nghiệp của ông tặng ông cái biệt danh Con Cáo?
- Ồ! thưa bà Despard, xin bà chớ có tin lời họ. Những cộng sự viên trẻ tuổi của tôi...
-... Quả quyết rằng ông luôn giữ một vài bửu bối trong tay áo. Phải chăng đây cũng là một trong những trường hợp tương tự? Lucy hỏi, không còn mỉm cười.
- Nếu quả đúng như thế thì tôi sẽ cho bà biết về cái bửu bối đó, ông đáp. Rồi ngưng ngang câu chuyện ông hỏi: Bà nghe ai nói về tôi thế?
- Tôi chẳng biết nói sao. Tôi chỉ còn nhớ mang máng thế thôi. Có thể là ông cảnh sát trưởng... Sao vậy nhỉ? À, khi chúng tôi nhận được những bức điện với chữ ký của đại úy, yêu cầu chúng tôi trở về nhà...
- Vâng, đúng vậy. Tôi không hề gởi một bức điện hay lá thư nào nhưng có kẻ lại gửi cho tôi một bức thư. Tôi muốn nói đến cái lá thư có ký tên AMOR JUSTITIAE này. Tác giả của nó hẳn biết mọi chuyện. Vậy ai là người có thể viết lá thư này?
- Tôi nghĩ cần phải nói cho ông biết, Mark đáp ngay.
Anh vội vài bước về phía chiếc bàn giấy nhỏ, nơi có đặt cái máy đánh chữ hơi vấy bụi. Anh lục tìm một tờ giấy và sau cùng, rút từ túi áo ra một lá thư cũ, anh đặt vào trong trục máy.
- Ông hãy thử bàn máy này, anh ta gợi ý, và so sánh nét chữ của máy với lá thư của ông.
Brennan trịnh trọng mang cặp kính gọng sừng vào và tựa như một nghệ sĩ trước cây đàn dương cầm, ông gõ: Bình an dưới thế cho người thiện tâm. Ông xem xét một hồi những nét chữ rồi tuyên bố:
- Tôi không phải là chuyên gia nhưng sự trùng hợp giữa hai nét chữ khiến ta phải quan tâm. Ai đó đã đánh bức thư bằng cái máy này. Theo ông thì ai?
- Hiển nhiên là Ogden, Mark trả lời. Khi cầm lá thư trong tay thì tôi biết ngay. Chỉ có Ogden là người duy nhất trong ngôi nhà này mới có thể viết lá thư đó. (Anh quay sang Stevens và Partington). Hắn để lộ tông tích khi nhắc đến chuyện con mèo. Các anh nhớ xem. Đêm hôm qua, khi kể lại chuyện đó, tôi có nói rằng khi tôi vừa chôn xong con vật thì chiếc xe của Ogden xuất hiện ở dốc đồi và tôi e rằng hắn sẽ trông thấy tôi. Quả thế, hắn thấy tôi nhưng có điều là hắn không nói.
- Và, theo anh thì chú ấy đã gửi cho chúng ta những bức điện này? Lucy thốt lên. Mark, thật là khủng khiếp! Tại sao Ogden lại hành động như thế chứ?
- Anh chẳng hiểu, Mark đáp và chán chường ngồi phịch xuống ghế, thật sự, Ogden không phải là một người ác độc. Hắn không cố tình làm như thế... có lẽ tôi bị hiểu lầm... Theo tôi, hắn không ngờ là điều gì đã thật sự xảy ra... Hắn thích đùa bỡn như thế, để xem phản ứng của mọi người như thế nào. Ogden là một loại người mà, nếu hắn tổ chức một buổi dạ tiệc, hắn sẽ mời hai kẻ thù không đội trời chung và bắt họ ngồi cạnh nhau. Hắn không thể tự chủ được, như thế đó...
- Thôi đi, Mark! Lucy cắt ngang với một chút chua chát. Với anh thì chẳng bao giờ có ai chủ tâm làm điều xấu. Nhưng, em thấy Ogden có vẻ không ổn. Chú ấy thay đổi nhiều và không còn như xưa nữa. Chú tỏ vẻ thù ghét Marie Stevens. (Ted, hãy thứ lỗi cho) Có thể nào anh cho rằng Ogden viết một lá thư như thế - để cáo buộc một người trong gia đình gây ra tội ác - mà không có ác ý?
- Làm sao anh hiểu được? Có thể hắn muốn chứng tỏ rằng hắn là một thám tử ngoại hạng, thằng nhóc đó! Anh tự hỏi không hiểu hắn có nghĩ đến chuyện chúng ta khai quật hầm... - Mark im bặt. Chỉ còn một sự yên lặng nặng nề bị đứt quãng bởi tiếng gõ đều đặn, nhè nhẹ.
Brennan tháo kính và đang gõ tay nhè nhẹ lên mặt bàn giấy. Ông nhìn mọi người và mỉm cười nhã nhặn:
- Nào ông Despard, cứ tiếp tục đi đừng ngưng lại ở đoạn này. Ông sắp nói đến chuyện khai quật hầm mộ. Tôi đối xử thành thật với ông và mong rằng ông cũng như thế.
- Con Cáo... Mark thì thầm. Như thế là ông cũng biết chuyện này.
- Vâng. Và đây là điều mà tôi quan tâm hơn cả. Tôi mong ông cho tôi biết về những gì mà ông tìm thấy trong hầm mộ.
- Nếu có nói ra, chắc ông sẽ không tin tôi.
- Ông cứ an tâm, tôi không như thế. Này ông Despard, kể từ hôm qua, khi ông đến đón bác sĩ Partington tại bến cảng số 57 ở New York, tôi được thông báo về mọi hành vi của ông và bạn bè. Nói tóm lại, ông đã bị theo dõi.
- Thế thì ông biết chuyện gì xảy ra trong đêm qua chứ?
- Vâng. Tôi có thể kể cho ông tất cả sự việc, bắt đầu từ 18 giờ 25, khi ông cùng bác sĩ Partington về đây, cho đến 21 giờ 40 khi ông bắt đầu cạy hầm mộ và xâm nhập vào đó lúc 12 giờ kém 15.
- Henderson quả không lầm khi lão nói rằng lão có cảm giác bị rình rập! Mark bứt rứt nhận xét.
- Vào 12 giờ 28, Brennan nói tiếp, bác sĩ Partington, ông Stevens và lão Henderson hổn hển bước ra khỏi hầm mộ, vì thế người của chúng tôi nghĩ rằng có chuyện gì đó bất ổn nên theo dõi họ. Nhưng thật ra thì chỉ vì không khí trong hầm mộ quá ngột ngạt, nên vào lúc 12 giờ 30, hai người nói trên vào nhà cùng với bác sĩ Partington, rồi họ lại trở ra, mang theo ghế đẩu. Về phần bác sĩ Partington, ông chỉ quay lại vào lúc 12 giờ 35. Vào 12 giờ 40, người của chúng tôi nghe thấy những tiếng động ồn ào do ông lật nhào những chậu cắm hoa bằng đá trắng. Đến 12 giờ 55, ông đành bó tay và quay về nhà của Henderson...
- Xin ông miễn nói những chi tiết này, Mark làu bàu. Chúng tôi đều biết cả rồi. Mặc cho những hành động của chúng tôi, điều tôi muốn biết là kẻ theo dõi có nghe được chúng tôi nói gì không? Người đó có hiểu câu chuyện?
- Vâng, hầu hết những điều các ông nói đều được ghi nhận đầy đủ, kể cả khi tiếng của các ông vang vang trong hầm mộ cũng như khi các ông bàn bạc ở trong phòng sinh hoạt của Henderson.
Và vì Mark tỏ vẻ thua cuộc trước lời khẳng định đó, đại úy Brennan đeo kính vào và vội vã tiếp:
- Sở dĩ tôi nói ra những điều này là để ông hiểu tại sao sáng nay tôi đến nhà ông sớm như thế. Vào lúc ba giờ, khi Burke, người có nhiệm vụ theo dõi quí vị rời khỏi đây và không can thiệp đúng như lệnh ban hành, anh ta đến đánh thức tôi tại nhà. Chưa bao giờ tôi thấy anh ta xôn xao đến thế. Nghe chuyện đó tôi nghĩ rằng phải đến gặp quí vị ngay.
- Thì chúng tôi đây! Mark thốt lên khi nhìn viên đại úy với vẻ chế nhạo. Hẳn ông nghĩ rằng chúng tôi là một lũ khùng?
- Không hẳn là như thế, không, Brennan nói, mắt hơi nhìn xuống.
- Nhưng ông biết rằng cái xác biến khỏi hầm mộ chứ?
- Tất nhiên rồi! Burke đặc biệt quan tâm đến điểm này. Anh ta cho biết rằng ông đưa ra rất nhiều giả thuyết về vụ cái xác. Sau khi quí vị bỏ đi, anh ta quá sợ nên không dám lẻn vào hầm mộ một mình. Tuy vậy...
Đại úy Brennan ngưng nói và nhìn chiếc cặp da.
- Tuy vậy thì sao? Mark chua chát hỏi. Ngay từ khi mới tiếp xúc, đại úy như một nhà ảo thuật làm xuất hiện những chú thỏ từ trong chiếc nón của mình. Còn con nào nào không, đại úy?
- Vâng, Brennan bình thản đáp. Chẳng hạn, tôi có mọi chi tiết về công việc mà những người trong ngôi nhà này làm trong đêm 12 tháng 4.
Và ông nói tiếp sau một lúc im lặng:
- Thưa ông Despard, cái sai lầm của ông là ông bị thôi miên bởi bà Despard. Tôi muốn nói, ông vội vã chữa lại, là ông để đầu óc bị ám ảnh bởi khả năng phạm tội của bà nhà hay của người chị ông. Nhưng chúng ta cần phải lưu ý đến những người khác nữa chứ. Bắt đầu là em trai của ông, cậu Ogden Despard. Hôm qua bà Henderson cho chúng tôi biết là cậu ấy ra phố và, may thay, chúng tôi tìm hiểu được hành vi của cậu ta trong đêm xảy ra án mạng.
- Nếu tôi không lầm, Mark nói, thì cậu ấy đi dự một buổi cơm tối do các cựu học Binh tổ chức tại Bellevue-Straford, nhưng vì chúng tôi giữ cậu ấy ở đây quá lâu để chờ bà Henderson trở về nên có lẽ cậu trễ hẹn. Tôi còn nhớ rõ là vào lúc chín giờ rưỡi cậu ấy vẫn còn ở đây khi chúng tôi đi dự dạ vũ.
- Tôi tự hỏi... Lucy nói, nhưng rồi nàng lại ngưng bặt.
- Bà Despard có gì thắc mắc?
- Không, chẳng có gì, các ông nói tiếp đi.
- Điều các ông nói là đúng. Bà Henderson cũng nhớ như thế và thuật lại với chúng tôi, khiến cho công việc của chúng tôi trở nên dễ dàng hơn. Anh chàng này đến Bellevue-Straford vào lúc 22 giờ 35. Buổi ăn tối chấm dứt nhưng cuộc tọa đàm vẫn còn tiếp diễn. Họ trông thấy anh ta bước vào. Sau buổi tiệc Ogden tham gia nhậu nhẹt với vài cựu học sinh có mướn phòng tại khách sạn này. Anh cùng ở trong phòng của họ cho đến hai giờ sáng. Kết quả: đây cũng là một chứng cớ vắng mặt toàn hảo. Tôi nghĩ rằng không ai có thể nhìn lầm anh ta là người nữ khách đã bí mật đến thăm ông bác, nhưng tôi vẫn chờ cho sự tham khảo của tôi được đầy đủ hơn.
Tiếp đến là cô Myra Corbett, nữ y tá có bằng tốt nghiệp. (Brennan mỉm cười, ngửng đầu nhìn qua tờ giấy). Tôi không tin rằng những người y tá lại đi giết bệnh nhân của mình, nhưng điều này cũng cần được kiểm chứng lại. Chúng tôi có chất vấn cô và sau đó rà soát lại những lời khai.
- Ông... ông muốn nói là ông chất vấn cô ta về... về những điều xảy ra trong thời gian cô ở đây?
- Vâng.
Lucy nhìn viên đại úy như thể nàng đang linh cảm có một cạm bẫy.
- Ông vẫn còn giữ trong tay áo của ông một bửu bối! nàng lên tiếng trách. Cô Corbett có cho ông biết về chuyện cái chai gì đó biến mất ở trong phòng của cô ấy hay không?
- Có.
- Nếu vậy, Mark nôn nóng hỏi, cô ấy có biết ai lấy cái chai đó?
- Cô Corbett nghi ngờ hai người, Con Cáo trả lời, nhưng chúng ta sẽ đề cập tới chuyện đó sau. Trước tiên, chúng ta nên nói đến hành vi của cô ta. Đêm 12 nhằm vào ngày nghỉ của cô. Cô trở về nhà ở đường Spring Garden vào 19 giờ. Sau khi ăn tối, cô đi xem chiếu bóng với một người bạn, trở về vào lúc 22 giờ và lên giường ngủ. Điều này được xác nhận bởi một nữ y tá khác cùng phòng với cô. Như thế là chúng ta có thêm một chứng cớ vắng mặt nữa. Cuối cùng, để kết thúc, chúng ta xét đến cô Margaret Lightner, bồi phòng.
- Margaret? Lucy thốt lên. Kể cả chuyện của cô ấy mà ông cũng điều tra nữa sao? Tôi nhớ là tôi chấp thuận cho cô ta đi chơi với người tình.
- Vâng. Chúng tôi tìm gặp người tình của cô ấy cũng như một cặp khác cùng đi chơi chung với họ. Họ đi dạo bằng xe hơi và không rời xe từ 22 giờ 30 cho đến nửa đêm. Như vậy, Maragret Lightner không thể hiện diện ở trong phòng bác Miles vào lúc 23 giờ 15 được.
- Nếu như thế. Mark nói, hẳn ông gạt bỏ nghi vấn đối với mọi người ở đây, chẳng ai bị tình nghi cả.
- Đúng, không ai trong nhà này, Brennan bình thản nói.
Ông thích thú lặng im một lúc rồi tiếp:
- Sao quí vị lại làm mặt như thế! Đây không phải là một điều đáng mừng hay sao? Hãy nghĩ xem. Ông Miles bị đầu độc bởi một người phụ nữ. Bà này biết rằng tất cả quí vị đều vắng nhà trong đêm 12 và bà Despard đi dự một buổi dạ vũ hóa trang với lối ăn mặc như thế. Vậy là người phụ nữ đó, đến đây trong lối phục sức của bà Despard, đầu quàng khăn phủ gáy và cũng có thể mang cả mặt nạ để lỡ nếu ai có thấy, họ sẽ tưởng lầm bà Desperd. Và vụ án có thể đã diễn ra như thế.
Dẫu sao điều đó vẫn chưa đủ. Bà Despard mang mặt nạ trong khi tham dự dạ vũ, tuy vậy, bà có thể bị nhận diện và nếu có gì xảy ra một người nào đó sẽ đứng ra làm chứng cho sự vắng mặt của bà. Vì thế, thủ phạm gọi điện thoại đến St. David... chúng tôi không biết kẻ gọi điện thoại là ai và người đó nói gì. Hơn nữa, hình như bà Despard không thích đề cập đến chuyện này.
Lucy há miệng, đỏ mặt, ngập ngừng rồi im lặng.
- Không sao cả, Brennan dịu dàng nói. Với bất cứ giá nào, tôi cũng dám cá rằng cú điện thoại này nhằm kéo bà Despard ra ngoài, để sau này không có ai làm chứng cho bà trong khoảng thời gian đó. Quý vị đừng quên rằng cú điện thoại xảy ra vào lúc 22 giờ 40... Nếu bà Despard đi ra và vắng mặt trong vòng một tiếng đồng hồ... Quí vị nắm vấn đề chứ? Nhưng bà đổi ý không đi.
Thủ phạm không hề lo sợ bị bắt gặp và sở dĩ như thế là vì người đàn bà này đi vào phòng bác Miles bằng một ngõ bí mật. Nhưng lúc này bà Henderson đang nghe đài và thủ phạm biết rằng bà đang ở ngoài hàng ba, chỉ ngăn cách một cánh cửa kính và một bức màn được kéo lại. Bà Henderson nói nhiều đến sự kiện lạ lùng là thủ phạm không hề di động, và trong suốt thời gian ở trong căn phòng đó, thủ phạm không hề quay nhìn phía sau. Đây chỉ là chuyện đơn giản, bởi nếu nhìn lui thủ phạm sẽ bị nhận diện ngay.
Bây giờ đến lượt quí vị phải suy nghĩ một chút. Quí vị hãy đoán xem trong số những người thân của quí vị ai là kẻ biết rõ những sự bận rộn của quí vị trong cái hôm đó và am tường những ngõ ngách trong ngôi nhà này. Quí vị thử nghĩ xem ai?
Lucy và Mark nhìn nhau.
- Ồ! không thể được, Lucy thốt lên. Ông biết không, chúng tôi sống ở đây rất cách biệt và ít khi ra ngoài. Thật ra buổi dạ vũ hóa trang này là một ngoại lệ và chúng tôi không quan tâm tới ai, ngoại trừ...
Nàng im lặng.
- Ai thế? Brennan hỏi dồn.
Lucy từ từ quay về phía Stevens.