If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Cửu Bả Đao
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4855 / 180
Cập nhật: 2015-11-28 04:27:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ừ hôm ấy, tên của thím đổi thành thím Kim Đao.
Thím từ bỏ khách sạn lớn, bước vào nhà bếp nhỏ của người giao gas, mấy năm sau, người giao gas mở một tiệm giặt là, thím liền thăng cấp thành bà chủ, lại còn làm mẹ của hai đứa trẻ nữa.
Thật là lãng mạn, thật là vớ vẫn!
“Thực ra thím đã chán ngấy mùi khói dầu trong nhà hàng lớn rồi, chậc, mấy người không hiểu nỗi khổ của việc ngày ngày phải nấu ăn đâu, chẳng được hưởng thụ chút lạc thú nấu nướng nào, chỉ có sặc khói chết thôi. Con người ta già nhanh lắm, tuổi xuân quan trọng hơn hết thảy mà, đúng không?” Thím Kim Đao chậm rãi gỡ xương cá rô phi, nói.
“Quan trọng hơn nữa là, những kẻ trả tiền mời thím mày nấu ăn cứ tưởng trả tiền đã là đủ lắm rồi, không chịu cho thím mày tự đặt tên món ăn! Mẹ cha nó tại sao thím mày lại không được tự đặt tên cho con cái nhà mình? Đâu ra cái lý đấy! Vậy là thím liền nhảy luôn vào bếp của cái lão chết tiệt này này!”
“Hì hì, vì vậy chú chúng mày toàn nhường cho vợ thân yêu đặt tên món ăn, sau đó lần lượt học thuộc lòng từng cái tên một.” Chú Kim Đao cười khùng khục.
Tôi cũng cười khanh khách, đúng là một câu chuyện thú vị.
Thím Kim Đao thích nấu các món ngon, nhưng lại sợ mùi dầu mùi khói, vì vậy mỗi tuần chỉ vào bếp một lần, những lúc khác nếu không phải mua bên ngoài mang về thì là chú Kim Đao tùy tiện nấu bát mì là xong. Tài nghệ nấu bếp của thím Kim Đao cũng chỉ được biết đến trong số ít các khách ăn kiêm khách giặt quần áo, ví dụ như Thiết Đầu.
Không phân biệt giàu nghèo, khách quen chỉ cần trả ba trăm đồng tiền nguyên liệu cơ bản là có thể tham gia vào bữa yến tiệc hào hoa tổ chức bí mật mỗi tuần một lần trên tầng hai của tiệm giặt là này.
“Ngon quá là ngon, ngon đến mức cháu sắp chảy nước mắt ca ngợi rồi đây này.”
Tôi giơ ngón cái lên, sau đó lại nhồm nhoàm thưởng thức.
“Ngon thì ăn nhiều một chút! A Thác, gắp đồ ăn cho người ta đi.”
Thím Kim Đao cầm thìa gõ lên đầu A Thác, A Thác vội gắp cho tôi một miếng sườn cừu.
“Lần này không ngờ lại được thưởng thức món mới xưa nay chưa từng có, đúng là có lộc ăn thật.”
Thiết Đầu để lộ ra hàm răng giắt thức ăn, nhoẻn cười hạnh phúc.
Ăn ăn uống uống, lại cộng thêm những câu chuyện lảm nhảm không đâu vào đâu, bữa tối thần kỳ này kéo dài tiếng rưỡi đồng hồ mới kết thúc, trong lúc nói chuyện, tôi biết được hai người con của thím Kim Đao đều đã đi học ở tỉnh ngoài từ hai năm trước, một người thì rèn luyện ở trường ẩm thực Cao Hùng, một người thì học ở đại học Đài Bắc, đều là những anh chàng khiến bố mẹ tương đối tự hào.
Tôi cũng biết tại sao A Thác lại biết đến chỗ này.
“A Thác ấy à, cái thằng nhiệt tình lắm, bình thường lúc nào đến đây giặt quần áo cũng tranh luận với chú, chậc chậc, có một hôm nó mang áo len đến giặt, cái ti vi dưới nhà vừa khéo bị hỏng, thấy chú đang đập bậy đập bạ, A Thác liền hào hiệp nói thứ này cứ giao cho nó là được, quả nhiên hôm sau nó mang cái ti vi đã sửa xong quay lại, vậy là trở nên thân quen.” Lúc nói về A Thác, chú Kim Đao lộ rõ vẻ tán thưởng.
“A Thác, anh biết sửa đồ điện à?” Tôi thuận miệng hỏi.
“Không, đấy là anh Phách mở tiệm cho thuê truyện sửa đấy, cái gì anh ấy cũng biết sửa, siêu lợi hại luôn.” A Thác nói, câu trả lời làm tôi thoáng ngẩn người.
“A Thác mới gọi là lợi hại chứ, ai mà biết được ông chủ tiệm cho thuê truyện tranh lại biết sửa đồ điện.” Thím Kim Đao gắp cho A Thác một miếng măng tươi.
Đúng thế, A Thác là lợi hại nhất, ai mà biết trên lầu hai của cửa tiệm giặt là lại có đồ ăn ngon thế này chứ.
Điều làm tôi vui vẻ nhất trong quá trình ăn cơm là, bà chủ không hề vì đã nấu những món thịnh soạn kỳ công mà bắt buộc phải ăn món gì trước hay rượu vang phải uống vào lúc nào, tất cả đều mặc cho chúng tôi tự do ăn uống, thoải mái hết sức.
“Cảm ơn mọi người, hôm nay cho cháu được mở rộng tầm mắt, thật vui quá đi mất.” Tôi cười như đứa ngốc.
“Đừng nói thế, sau này hoan nghên cháu thường xuyên đến đây! Vợ chú mua nhiều thức ăn lắm.” Chú Kim Đao cười đáp, để lộ chiếc răng vàng sáng lấp lóa.
“Phải rồi, chốc nữa hai người định đi hẹn hò ở đâu đấy? Người trẻ tuổi bây giờ toàn đi thẳng vào nhà nghỉ luôn phải không?” Thiết Đầu xoa bụng hỏi.
“Hẹn hò? Bọn em có phải bạn trai bạn gái đâu mà!” Tôi hơi lảo đảo, lại còn nhà nghỉ nhà nghiếc gì nữa, thứ đó còn cách thế giới của tôi xa lắm, xa lắm.
“Hừ, Thiết Đầu đừng có nói bậy, nếu bạn gái của A Thác chạy mất thì từ rày mày đừng nghĩ đến chuyện tới đây ăn nữa!” Thím Kim Đao cảnh cáo Thiết Đầu không được nói nhăng nói cuội.
“Giờ mới tám giờ rưỡi, Tư Huỳnh, chốc nữa em có vội về nhà không?” A Thác vội vàng nói lảng sang chủ đề khác.
“Không ạ, anh có nghĩ ra việc gì làm không?” Tôi thì sao cũng được, nói thực lòng, dây thần kinh của tôi không nhạy cảm cho lắm, chỉ nghĩ có vui hay không, chứ chẳng để tâm chuyện nam nữ mời nhau có thể đều ẩn chứa hàm nghĩa gì đó. Nhưng thực tình, cá tính ngốc nghếch không chịu nổi của A Thác cũng rất khó khiến tôi nghĩ ngợi gì nhiều.
“Nào! Đến nhà anh đi! Anh hát karaoke cho cô chú nghe!” Thiết Đầu có vẻ rất hưng phấn, vỗ vỗ cái đầu trọc lốc của mình nói: “Sau đó để bạn gái A Thác thưởng thức Thiết Đầu công của Thiếu Lâm tự mà anh khổ luyện từ nhiều năm nay, kinh khủng lắm đấy nhé1”
Tôi giật nẩy mình, chẳng hề muốn thỉnh giáo môn Thiết Đầu karaoke chính tông Thiếu Lâm tự ấy, A Thác nhận ra thái độ của tôi, bèn đằng hắng một tiếng, đoạn nói: “Tư Huỳnh, tẹo nữa chúng ta đi xem phim được không?”
“Được đấy.” Tôi vội đồng ý, tuy rằng căn bản chẳng hề biết dạo gần đây đang chiếu những phim gì.
Vậy là A Thác trả ba trăm đồng, còng tôi vui vẻ chào từ biệt tiệm giặt là thần bí có đồ ăn cực ngon.
“Đi xem phim gì bây giờ nhỉ? Rạp Quốc Tế hay rạp Kim Tượng? Hay là xem lạp Nhị Luân ở Tân Phục Trân?” Tôi ngồi sau lưng A Thác, gió táp vào mặt.
“Hôm nay hơi muộn rồi, để hôm khác chúng ta đi xem ở rạp, hôm nay anh dẫn em đến một nơi siêu hay.” A Thác hào hứng nói, xe máy cứ thế phóng qua rạp chiếu phim Quốc Tế, chui vào một con ngõ nhỏ chất đầy thùng phi nước và thùng rác, sau đó là mấy quán pub biển hiệu lung lay như sắp rơi.
Tôi không khỏi sinh huyễn tưởng, giữa đêm trăng mờ gió lớn, trong con ngõ nhỏ tối tăm, lũ ma cà rồng khủng khiếp bất cứ lúc nào cũng có thể bật tung nắp thùng rác chạy ra dọa người, còn A Thác lén la lén lút kia nói không chừng chính là người sói, lát nữa khi mặt trăng ló ra khỏi quầng mây đen, anh ta sẽ bắt đầu biến hình.
“Đến nơi rồi.” A Thác dừng xe trước một khu nhà cũ kỹ, tôi đưa mắt nhìn quanh quất, thấy chỉ có mấy con chó hoang đang giao phối, cứ rên ư ử.
“Em tin anh là người tốt.” Tôi vỗ vai A Thác, khích lệ anh ta làm một người tốt, mặc dù chỗ này cũng đủ khủng khiếp lắm rồi.
“Anh biết mà.” A Thác ngơ ngác đáp, dừng xe máy lại, dẫn tôi đi tới một cầu thang lộ thiên, chúng tôi theo nhau bước lên.
Cà Phê Đợi Một Người Cà Phê Đợi Một Người - Cửu Bả Đao Cà Phê Đợi Một Người