Nguyên tác: Bet Me
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:59 +0700
Chương 13
M
in vòng tay quanh cổ anh, quá đỗi dễ chịu khi được trở về trong hơi ấm của anh đến mức cô
kéo cả người anh qua cần số để mang anh lại gần cô hơn.
“A ui,” Cal kêu lên.
“Em xin lỗi,” Min cố lùi ra.
“Không sao,” Cal ôm chặt lấy cô. “Chúa ơi, anh nhớ em quá.” Anh hôn cô và hơi nóng của sự
hấp dẫn lại bùng cháy lên như mọi lần, ngoại trừ rằng lần này cô thôi không đấu tranh nữa và sức
nóng ấy cứ thế tỏa đi khắp mọi nơi. Cô giữ chặt lấy anh, sửng sốt vì anh lại đang hôn cô, ngừng hôn
để hôn anh lại, hết lần này đến lần khác cho đến khi anh dừng lại để thở.
“Nghe này,” cô nói. “Về trái tim em. Đừng làm nó tan vỡ.”
“Được rồi. Cả anh nữa.” Cal kéo cô lại, và cô ngã vào lòng anh,
quên mất chính mình, say sưa
khi biết rằng mình có thể có anh, sẽ có anh, rằng mọi thứ sẽ trở nên tuyệt diệu. Cô cảm thấy bàn
tay anh trượt xuống dưới áo sơ mi và chạm vào ngực mình. Cô run rẩy bên anh và cắn lấy môi anh,
bàn tay anh siết chặt trên cô, và rồi di động của cô reo lên.
Anh lùi lại, hít thở khó nhọc, đôi mắt tối lại vì cô, và cô níu lấy anh.
“Kệ nó đi,” cô thở hổn hển, “đó là Diana, nó gọi em mười hai lần một ngày, quay lại đây và
yêu em đi,” và anh lắc đầu.
“Trả lời điện thoại đi em,” anh nói giữa những hơi thở. “Chúng ta phải dừng lại. Chúng ta đang
đỗ xe trên đường công cộng.”
“Em mặc kệ,” cô bướng bỉnh với tới anh lần nữa.
Anh gài số xe. “Chỗ em hoặc chỗ anh, Minnie, không phải trong một cái xe ô-tô.”
“Chỗ nào gần hơn đều được,” Min nói và nghe điện thoại để tắt tiếng chuông trong khi Cal lái
xe hòa vào làn xe cộ.
“Min,”
giọng Diana căng thẳng. “Ôi, Min, chúng ta gặp rắc rối rồi.”
“Được rồi,” Min nói, cố cho giọng không nghe như đờ đẫn vì ham muốn. “Gì thế?”
“Bữa tối tổng duyệt,” Di nói. “Greg chịu trách nhiệm tìm người cung cấp thực phẩm vì anh ấy
có thể lo chuyện này.”
“Ồ.” Min nhìn sang Cal, anh đang ở quá xa. “Greg sẽ kiếm người cung cấp thực phẩm cho bữa
tối tổng duyệt. Trong bốn giờ.”
“Anh ghét Greg,” Cal nói.
Diana nghe có cũng vẻ khó thở y như Min. “Mẹ sẽ đóng đinh Greg mất và anh ấy thì vốn
cũng đã là một người hay lo sợ rồi. Đây là đám cưới hoàn hảo của em.”
“Được rồi,” Min nói. “Để chị nghĩ xem.” Cal chẳng mặc gì trên giường mình, chúng mình hòa
quyện vào nhau. Không, không phải suy nghĩ đó.
“Chúng
ta sẽ làm gì đây? Ở đó chẳng có gì cả,” Di nói.
“Chị đang cố nghĩ đây,” Min nói và nhìn vào mắt Cal một lúc thật lâu, cho đến khi chiếc xe
lướt đi và va vào lề đường thì Cal mới vội thu tầm mắt về.
“Bữa tiệc ở đâu?” anh chăm chú nhìn đường.
“Ở một nhà khách nào đó gần nhà thờ,” Min nói. “Dọc mé sông. Sao?”
“Có bao nhiêu người?” Cal nói.
“Mười bốn, em nghĩ thế,” Min nói và nhắc lại trong điện thoại. “Bữa ăn cho mười bốn người,
phải không?”
“Phải,” Diana nói.
“Chúng ta có thể giải quyết được,” Cal nói. “Bảo cô ấy là không sao đâu.”
“Chúng ta có thể?” Min nói. “Chúng ta nào?”
“Tony, Roger và anh từng làm việc trong một nhà hàng, nhớ không? Bọn anh sẽ lấy đồ từ
quán
Emilio, em làm món gà sốt rượu vang, còn họ sẽ đặt nó lên khay và phục vụ. Bố mẹ em không
biết Tony và Roger nên ông bà sẽ tin họ là người phục vụ. Chuyện sẽ đâu vào đấy thôi.”
“Em sẽ làm món gà sốt rượu vang ư?” Min nói, rồi nghĩ, Phải gió. “Được rồi, em sẽ làm món
gà sốt rượu vang.” Cô nói vào trong điện thoại. “Bọn chị tìm được cách cứu chữa nó rồi. Thư giãn
đi. Việc của em là bịa chuyện với mẹ nếu Cal và chị đến muộn và đảm bảo rằng cửa sau vào bếp
được mở. Bọn chị sẽ làm nốt mọi việc khác.”
“Ôi, tạ ơn Chúa,” Di nói. “Em không cắt ngang điều gì chứ, phải không?”
“Có,” Min nói. “Nhưng không sao. Bọn chị có một vài giờ trước khi phải nấu ăn. Em có thể làm
rất nhiều thứ trong vài…”
“Không,
chị không có đâu,” Diana nói. “Chị điên à? Chị phải thử váy lần cuối cùng ngay bây
giờ. Bọn em đã nghĩ chị đang trên đường đến rồi đấy. Giờ bọn em đang ở đây rồi. Bọn em đang
đợi chị. Chị không thể bỏ lỡ vụ thử váy. Mẹ sẽ giết chị cho xem. Em cần chị. Chị không thể…”
“Được rồi. Đến ngay đây,” Min nói. “Chị quên béng mất.”
“Đừng kể với anh,” Cal lái xe chậm lại.
“Vụ thử váy,” cô nói với anh. “Em phải đi thử váy ngay bây giờ. Em phải…”
“Không thành vấn đề,” Cal hít một hơi thật sâu. “Anh sẽ thả em qua chỗ thử đồ, anh sẽ lấy
thức ăn cho bữa tối, chúng ta sẽ nấu ăn, chúng ta sẽ đi ăn, và rồi…”
“Em phải dành cả đêm với em gái mình,” Min nhắm mắt lại. “Em ghét điều đó, nhưng đây là
đêm trước đám cưới của nó, em đã hứa…”
“Tốt thôi,” Cal nói. “Không sao.”
“Có
lẽ không phải với anh,” Min nói và nghĩ thầm, cái giọng ầm ĩ, cái giọng ầm ĩ. Cô hít một
hơi thật sâu. “Em muốn anh ngay bây giờ. Em muốn…”
“Ôi
Chúa
ơi,” Cal nói. “Anh đang cố tỏ ra…”
“Min?” giọng Diana vọng ra từ loa điện thoại.
“Chị sẽ ở đó,” Min bảo cô và tắt máy.
“Em thử váy ở đâu?” giọng Cal cam chịu.
“Phòng cô dâu ở cửa hàng Finocharo,” Min ủ rũ nói. “Tại sao Greg không chịu trách nhiệm về
vụ váy vóc cơ chứ?”
Cal lái xe tới cửa hàng, hôn cô vài lần rồi lái xe đi để lấy đồ ăn cho bữa tối, và cho đến khi anh
đi rồi cô mới nhận ra rằng anh vẫn không hề đề cập gì đến vụ cá cược.
Chúng
mình không có thời gian, cô nghĩ. Đó là một lý do hợp lý, mình đã không cho anh
ấy
một cơ hội, và thậm chí nếu không có lý do hợp lý nào cả, thì mình cũng không quan
tâm, đối với
mình không gì có thể phá hoại điều này.
Rồi cô đi đối mặt với mẹ và cái áo nịt ngực chết tiệt.
“Con lại đến muộn,” mẹ cô nói khi cô bước qua cửa.
“Chào mẹ,” cô sẵn sàng tấn công bà nếu bà nói điều gì đó khó chịu.
“Ăn cái này đi,” bà Nanette đưa cô một quả táo.
“Sao lại phải thế ạ?” Min nói.
“Bởi vì chỉ có Chúa mới biết tên Greg đó sẽ tìm được những nhà cung cấp thực phẩm thế nào.
Nó hoàn toàn không thể nhờ cậy được. Và con biết là nó sẽ không bảo người ta đừng dùng bơ. Nên
hãy làm đầy bụng bằng cái này đi.”
“Bằng cái này.” Min nhìn vào quả táo, lắc đầu và đặt nó xuống để đi nhồi nhét mình vào trong
váy nịt. Nửa giờ sau, cô thợ thử váy bỏ Min lại trong phòng thay đồ. Min trừng mắt nhìn mình
trong gương, tất cả hơi nóng đã biến mất, và nghĩ thầm, Mình sẽ tự tử, nhưng đây không phải là
điều cuối cùng mình muốn thấy trước khi ra đi.
Một lần nữa Min lại phải mặc chiếc váy xanh dương chỉ kéo lên được khi cô nín thở bằng toàn
bộ không khí trong căn phòng này, áo lụa màu oải hương vẫn chật căng quanh ngực cô, và chiếc
váy nịt xanh dương mới chỉ buộc lại được khi Min ngừng thở và cô thợ may đã dùng đến sức lực cấp
mười. Và cô sẽ không hít vào được một hơi thở sâu nào kể từ lúc mặc vào thứ chết tiệt này nữa: chỉ
cần hít mạnh một cái là cô sẽ vọt ra khỏi nó.
Tại sao Cal lại muốn ngủ với một người trông như thế này cơ chứ?
Min
đi ra khỏi phòng thử đồ, và bà Nanette nói, “Nó vẫn không vừa,” bằng một tông giọng
không báo trước điều gì tốt đẹp cho cô con gái béo tốt của bà.
“Và có Chúa chứng giám, con đã tuân theo cái chế độ ăn kiêng đó,” Min nói với bà, cảm thấy
tuyệt vọng. “Phần lớn thời gian.”
“Con đã có một năm,” mẹ cô chua chát nói. “Và giờ thì con sắp sửa hủy hoại đám cưới tuyệt
vời của Diana.”
“Có một ý tưởng đây.” Min cố kéo mạnh cái áo nịt lên. “Sao con không bị bong gân và Karen
sẽ là phù dâu danh dự nhỉ? Theo cách đó toàn bộ bữa tiệc cưới sẽ xinh đẹp và mảnh mai, và…”
“Không,”
giọng Diana vọng ra từ ngưỡng cửa, và cả hai người họ đều quay sang cô.
“Coi chừng cái giọng ầm ĩ của con, con yêu,” bà Nanette nói.
Di chỉ vào Min. “Chị là chị gái em, chị sẽ là phù dâu danh dự của em, chị sẽ trông xinh đẹp
bởi vì cái màu oải hương đó đơn giản là màu của chị và nó sẽ trở nên hoàn hảo.” Cô có cùng ánh
mắt điên cuồng như trong mắt của bà Nanette, nên Min đành ngậm miệng lại.
“Chà, giờ thì chúng ta cũng chẳng thể làm gì được nữa.” Bà Nanette đứng dậy, có vẻ phẫn nộ.
“Con đã đến muộn, và chúng ta có hàng tỷ thứ phải làm. Ba giờ nữa là đến bữa tối mất thôi, vì
Chúa. Con sẽ phải mặc thử bộ váy cho bữa tối tổng duyệt mà không có mẹ và em con.”
“Váy cho bữa tối tổng duyệt?” Min ngạc nhiên. “Sao lại …”
“Mẹ đã tìm được một bộ váy khiến con trở nên mảnh khảnh.” Bà Nanette lắc đầu với cô con
gái lớn, nỗi thất vọng của bà. “Đảm bảo là viền váy ở đúng chỗ nhé. Nếu nó cắt ngang đầu gối con,
chân con sẽ trông như cột nhà đấy.”
“Cảm ơn mẹ,” Min biết rằng đây là một trận chiến mà cô không thèm quan
tâm. Cô chỉ đơn
thuần cảm thấy mệt mỏi.
Mẹ cô ngừng lại và nhìn vào mắt cô. “Mẹ biết con nghĩ mẹ kinh khủng. Nhưng mẹ biết cách
thế giới này vận hành. Và nó không tử tế với những người béo đâu, Min à. Đặc biệt là với phụ nữ
béo.
Mẹ muốn nhìn thấy con hạnh phúc và bình an, cưới một người đàn ông tốt, và điều đó sẽ
không
xảy ra nếu con không giảm cân.”
“Chị không béo,” Diana nói sau lưng cô. “Chị ấy KHÔNG BÉO.”
“Đừng có nói bằng cái giọng ầm ĩ đó,” bà Nanette nói, và
Diana trừng trừng nhìn bà.
“Kệ xác cái giọng ầm ĩ của con, đừng có nói chị béo nữa.” Diana ngừng lại, trông cũng ngạc
nhiên như bà Nanette và Min vì cô đã nói điều đó ra. Cô tiếp tục, giọng bình tĩnh hơn. “Hãy để chị
yên.”
Bà Nanette lắc đầu và cúi người tới trước để nắm lấy bắp tay Min. “Mẹ chỉ muốn con được
hạnh phúc,” rồi bà ngừng lại và lại siết lấy tay Min. “Con có nâng tạ như mẹ đã bảo không đấy? Bởi
vì nếu tay con không săn chắc thì hai cái ống tay áo lụa này…”
“Mẹ con mình phải đi bây giờ,” Diana đẩy mẹ cô đi ra cửa. “Chúng ta sẽ muộn mất.” Cô xoay
người lại ở cửa và nói, “Chị trông rất tuyệt,” trước khi rời đi.
“Phải rồi,” Min nói và quay lại nhìn mình trong gương. Chiếc áo sa-tanh trông không
quá tệ
nhưng ngực cô thì thật đáng ghét.
“Ôi Chúa ơi,” cô nói và cố ngồi xuống nhưng chiếc váy quá chật.
“Chờ tí đã, chờ tí đã,” cô thợ thử váy vội chạy gấp ra đằng sau cô để cởi chiếc váy trước khi nó
bị bục ra.
“Tôi ghét nó,” Min nói khi cô bước ra khỏi chiếc váy.
“Cô mặc màu này đẹp lắm,” người giúp thử váy nói, và Min lại nhìn vào gương và nghĩ, Cô ấy
đúng. Diana có con mắt hoàn hảo cho những chuyện thế này. “Cô may mắn khi không nhận phải
chiếc màu xanh lục,” cô thợ thử váy tiếp tục nói khi tháo chiếc áo nịt ra và Min bắt đầu thở lại.
“Những màu sắc đó sẽ trông rất đáng yêu khi đi xuống giữa những hàng ghế, xanh lục, xanh dương
và màu xanh violet của cô, nhưng cô gái tóc vàng bé nhỏ phải mặc bộ màu xanh lục rất không vui
về nó.”
Là Ướt Át, Min nghĩ. Chà, đó là những gì mà bạn nhận được khi hẹn hò với chú rể.
“Giờ tôi sẽ mang cho cô váy ăn tối, và chúng ta sẽ sửa lại mọi thứ.”
“Được rồi,” Min nói. Cô cởi chiếc áo ra và đứng nhìn mình trong gương. Ngực nở, mông nở,
đùi nở... Cô cố nhớ lại những gì Cal từng nói nhưng giọng mẹ đã át hẳn đi.
“Chúng đây rồi,” cô thợ thử váy quay lại. “Chúng ta sẽ luồn cái này qua đầu cô...”
Min nhìn mình trong gương khi người thợ váy kéo khóa váy lên. Mẹ cô đã chọn màu đen, tất
nhiên rồi, một cái váy bó chẽn với một dọc trắng ở phía trước khiến cô trông từa tựa một con chim
cánh cụt. Vài hình chữ V ở eo đáng lẽ phải tạo ảo giác có vòng eo, nhưng thay vì thế lại khiến cô
trông như một con chim cánh cụt có cà vạt lủng lẳng bên dưới.
“Nó tạo vẻ mảnh mai,” cô thợ thử váy nói.
“Phải rồi,” Min cầm quả táo của mẹ mình lên. “Vẻ mảnh mai.”
Từ sau lưng cô, giọng Cal vang lên, “Chúa ơi, thật là một cái váy xấu xí.” Và cô quay lại, nhìn
thấy anh đang dựa vào khung cửa, tay cầm một chai rượu và hai cái ly.
Tim của Min nảy lên. “Ôi, thật tốt khi là anh.”
“Em đang nghĩ gì thế, Minnie?” Cal đi vào trong
phòng, ánh mắt họ giao nhau. “Cởi cái thứ đó
ra. Đó là một lời sỉ nhục với cơ thể em.”
“Chỉ là một trong số nhiều lời sỉ nhục của ngày hôm nay thôi,” Min nói. “Mẹ em đã chọn đấy.
Bà có gu thẩm mỹ xuất sắc.”
“Anh không nghĩ thế.” Cal đặt hết các thứ lên chiếc bàn thấp cạnh tràng kỷ. “Anh có thể chọn
ra một cái váy đẹp hơn thế.”
“Đồng ý,” Min nói. “Em sẽ cho anh năm phút trong khi
em ăn quả táo này, và rồi chúng ta sẽ
viền lại cái này để trông chân em không giống cột nhà. Anh có mang theo một cái mở nút chai
không? Em cũng có thể cần đến rượu đấy.”
Cal lấy quả táo ra khỏi tay cô. “Táo và rượu vang? Anh không nghĩ thế đâu.” Anh ném quả táo
vào giỏ rác nhỏ màu vàng cạnh bàn và rút một cái mở nút chai ra từ trong túi áo. “Chân em rất
tuyệt. Cởi cái váy đó ra. Phải có một cái khá hơn ở đâu đó chứ.”
“Dưới gác,” cô thợ thử váy nói một cách háo hức, nhìn Cal như thể anh là người tuyệt nhất cô
ta từng thấy.
Min nhìn Cal và nhớ ra là anh cực kỳ điển trai.
“Chào,” Cal mỉm cười với người thợ thử váy. “Tôi là Cal.”
“Chào,” nụ cười trên môi cô ta nở rộng hơn. “Tôi là Janet.”
Ôi
trời đất quỷ thần ơi, Min nghĩ thầm.
“Janet,
trông cô có vẻ có khiếu thẩm mỹ hiếm có đấy,” Cal nói với cô ta. “Tôi biết cô đã không
chọn cái váy đó.”
“Không, không,” Janet phủ nhận hết.
“Tôi cá là cô có thể tìm cho cô ấy chiếc váy hoàn hảo,” Cal nhìn thẳng vào mắt cô ta, thực sự
chân
thành. “Có lẽ một cái nào đó màu đỏ tươi.”
“Xanh dương,” Janet nói. “Cô ấy trông thật tuyệt với màu xanh dương hoặc xanh violet.”
“Đúng là vậy. Hãy đi tìm một chiếc váy xanh dương tuyệt đẹp và chúng ta sẽ nâng cốc chúc
mừng nó.”
Janet do dự. “Bà Dobbs đã rất rõ ràng...”
“Tôi sẽ lo phần bà Dobbs,” Cal nói. “Còn cô lo phần chiếc váy.”
Khi Janet đi rồi, Cal xoáy cái mở nút chai vào nút bần rồi giật mạnh nó ra, và chiếc nút bần
bật ra không chút kháng cự. Rồi anh rót cho cô một ly. “Đây. Trông em căng
thẳng quá.”
“Mẹ em đã ở đây,” Min đón lấy ly rượu và ước gì anh đang chạm vào cô. Chỉ có điều cô béo.
“Điều đó giải thích lý do Janet trông như một con nai bị bẫy trước đèn pha xe ô-tô.” Cal ngó
nghiêng qua vai. “Cô ấy không có ở đây và em chưa hôn anh trong một giờ rồi, Minerva. Đến đây
nào.”
Min bước xuống khỏi bục thử đồ và đi tới bên anh, yêu cái cách cánh tay anh vòng quanh
cô,
cố không nghĩ đến chuyện dưới bàn tay anh mình béo đến thế nào, và rồi anh hôn cô đắm đuối. Cô
tựa vào anh rồi thở dài, vui sướng khi có anh, dù cô không
biết tại sao anh lại muốn mình.
Vụ cá cược.
Không,
không bao giờ, không phải là do nó, cô tin tưởng anh.
“Có gì không ổn à?” anh hỏi.
Min lắc đầu, “Buổi thử váy khó chịu quá.”
“Để anh đoán xem,” anh nói. “Mẹ em. Kệ bà ấy đi. Hãy nghĩ đến anh.”
Cô miễn cưỡng mỉm cười, rồi anh lại hôn cô, miệng anh dịu dàng trên miệng cô, và cô cảm
thấy sự căng thẳng trong cơ thể mình bắt đầu dịu xuống.
“Thế đúng rồi đấy,” anh vỗ lưng cô. “Giờ hãy uống rượu của em đi. Anh sẽ làm cho em say xỉn
rồi dụ dỗ em dưới gầm bàn ở bữa tối tổng duyệt.”
“Ồ, giá mà được thế,” Min nói và nhấp rượu.
Sau nửa cốc rượu và vài nụ hôn, Min cảm thấy tốt hơn nhiều, và Janet quay lại với một móc
treo đầy thứ gì đó màu tía sẫm và bó sát.
“Cô đang đùa tôi,” Min nói. “Cái này là dành cho tôi,
nhớ không?”
“Không, cái này là dành cho anh,” Cal nhìn vào chiếc váy trên móc treo. “Anh sẽ đưa em đi tới
bữa tối và anh sẽ không nhìn vào một chiếc váy xấu xí cả tối đâu.”
“Đi
đi,” Min nói. “Em sẽ không cởi đồ trước mặt anh đâu.” Chưa. Cô nghĩ đến cảnh bà Nanette
túm chặt cánh tay cô và bóp mạnh. Có lẽ không bao giờ.
“Chà,
một gã đàn ông có thể hy vọng chứ,” Cal nói và đem theo ly rượu của anh ra khỏi cửa.
Khi anh đi rồi, Janet hỏi, “Đó là bạn trai chị ư?”
“Ừ,” Min ngạc nhiên khi nhận ra đúng là vậy.
“Chúa ơi, anh ấy thật đẹp trai,” Janet nói.
“Anh ấy cũng tốt nữa,” Min nói. “Nhưng về cái váy này…”
“Không, nó sẽ ổn mà,” Janet rũ cái váy khi cô ta giơ nó lên. “Bạn trai chị thích nó. Anh ấy có
biết gì về quần áo phụ nữ không?”
“Tôi nghĩ là anh ấy cởi chúng rất nhiều,” Min thoát khỏi bộ váy chim cánh cụt.
“Anh ấy có thể cởi của tôi,” Janet nói rồi sững người lại. “Xin lỗi. Tôi không có ý…”
“Không thành vấn đề,” Min đưa cô ta chiếc váy. “Tôi đã quen với chuyện đó rồi. Mặc cái này
vào thế nào?”
“Chị chui đầu vào,” Janet đưa cô chiếc váy tía. “Đây là kiểu xếp nếp khoét sâu ngực.”
“Tôi không biết nữa.” Min giơ chiếc váy lên.
“Mặc thử đi,” Janet nói. “Anh ấy thích nó.”
“Và anh ấy đã mang rượu cho tôi,” Min nói. “Ly của tôi đâu?”
Cô uống nốt chỗ còn lại trong ly và rồi, với một tiếng thở dài, xỏ váy qua đầu và nhìn vào trong
gương.
Chiếc váy này nhìn thế nào cũng ổn. Cổ áo khoét sâu khiến cô trông gầy hơn và đường xếp nếp
quanh ngực cô hết sức quyến rũ, miễn là cô không rúm người lại. Và chỗ xếp nếp khiến mông cô
trông đầy khêu gợi thay vì giống như một cái xe buýt. Dẫu vậy, đây vẫn là mẫu váy mà những người
phụ nữ mảnh mai mặc, đây là…
“Phần đường viền xếp nếp thật tài tình,” Janet nói. “Anh ấy nói đúng, chị có đôi chân đẹp.
Chúng chỉ... tròn trịa.”
“Cảm ơn cô,” Min nói. “Cả cơ thể còn lại của tôi cũng tròn trịa.”
“Chị trông thực sự quyến rũ trong chiếc váy này,” Janet nói. “Tôi
sẽ đi kiếm anh ấy để anh ấy
có thể ngắm.”
“Tôi sẽ uống thêm chút rượu nữa,” Min nói, nhưng người thợ may đã đi rồi, săn-lùng-Cal. Min
rót ly thứ hai và nhấm nháp, mắt vẫn dán vào gương. Chiếc váy này là một cải thiện vượt bậc so với
bộ váy chim cánh cụt. Cộng thêm việc mẹ cô sẽ tức giận, đáng đời bà. Thậm chí còn tốt hơn khi bà
sẽ không nói gì được, bởi vì Min có thể bảo bà rằng Cal thích nó. “Vậy, ổn thôi,” Min nâng ly chúc
mừng với chiếc bóng của mình trong gương và uống cạn cả cốc. Hơi ấm của rượu vang lan ra khắp
người cô, hòa lẫn một cách tuyệt diệu với hơi ấm từ những nụ hôn của Cal, và cô thở dài.
Khi Cal quay lại, cô đang cúi xuống bàn làm ly rượu thứ ba.
“Anh
nghe nói trông em…” anh bắt đầu nói rồi ngừng lại.
“Gì cơ?” Min nhìn lên khỏi chai rượu.
“Ừ,” anh nói và cô dõi theo tầm mắt anh tới khe ngực của mình, phần lớn đã được trưng ra bởi
cái cổ áo khoét sâu đang mở rộng. “Em trông tuyệt lắm,” sự căng thẳng trong giọng Cal cho thấy
nói thế đã là giảm nhẹ đi.
“Đây không phải là một cái váy cho người béo,” Min quay lại nhìn mình trong gương. “Nó chả
che
được gì hết.”
“Chúng ta chưa nói về chuyện này hay sao?” Cal đi đến đứng đằng sau cô.
“Rồi, nhưng mẹ em đã ca cẩm từ bấy đến nay,” Min nói. “Bên cạnh đó, nhờ cái gương đằng kia
mà em biết rằng eo mình chẳng được thon thả mấy.”
“Em có eo mà.” Cal đặt tay lên hông cô. “Nó ở ngay đây.” Anh trượt tay qua bụng cô và cô run
rẩy, nhìn anh chạm vào mình trong gương. Với bàn tay Cal ở trên người, cô trông thật khác, thật
đẹp, và khi anh kéo cô dựa vào ngực, cô thả lỏng người tựa vào và để đầu mình ngả xuống vai anh.
“Chiếc váy vô cùng gợi cảm,” anh thì thầm bên tai cô rồi hôn cổ cô. Cô nín thở và anh thì thầm,
“Người phụ nữ vô cùng gợi cảm,” sau đó di chuyển tay mình lên đường viền cổ áo cô, rê ngón tay
dọc theo gờ mảnh vải lụa, khiến cô rùng mình khi hơi nóng lan ra và bắt đầu thấy mềm nhũn ở
khắp mọi nơi.
“Em phải ngừng uống rượu khi em ở cạnh anh mới được,” cô thì thầm với anh trong gương.
“Em bắt đầu tin vào tất cả những điều rác rưởi anh nói với em rồi.”
Anh cười toe toét với cô, chiếc bóng của anh sưởi ấm cô cũng nhiều như cơ thể anh đang dựa
vào lưng cô vậy.
Cô cắn môi. “Được ở một mình với anh thật tuyệt. Nhưng em không làm thế được bởi vì chúng
ta phải đi dự bữa tối tổng duyệt bây giờ. Chúng ta phải đi chuẩn bị cái bữa tối tổng duyệt này. Ngày
mai em phải mặc một cái váy lố bịch tới dự đám cưới và em sẽ lại thấy mình béo.”
“Đó là vì em không chịu chú ý đấy thôi,” Cal nói vào tai
cô. “Nhìn em đi.”
“Em có nhìn,” cô nói và anh cắt ngang, “Không phải theo cách anh nhìn em.”
Bàn tay anh di
chuyển lên hai bên người cô rồi anh thì thầm, “Nhìn những đường cong xinh đẹp của em đi, em
thật đầy đặn biết bao,” và khi giọng nói vang lên bên tai kia
khiến cô đờ đẫn, bàn tay anh dời lên
ngực cô.
Cô quay đầu lại và nói, “Này!”, sau đó đưa tay lên để cản anh. Anh chặn hơi thở của cô lại bằng
miệng mình, hôn cô say đắm, bắt lấy tay cô để ấn lòng bàn tay đang mở ép vào khuôn ngực trĩu
nặng ấm áp của chính cô và cô nghĩ, Cảm giác thật tuyệt, rồi để hơi nóng lan ra khắp người.
“Hãy nhìn xem em xinh đẹp thế nào,” anh thì thầm vào tai cô khi anh lồng ngón tay mình vào
bàn tay kia của cô. “Không có một người đàn ông còn sống nào có thể nhìn em như thế này mà lại
không muốn chạm vào em.” Anh rê bàn tay kia của cô để lòng bàn tay áp vào phần bụng và đưa nó
lên ngực cô. “Em là một giấc mơ thần tiên, Min à. Em là giấc mơ thần tiên của anh.”
Anh ấn cả hai bàn tay cô vào vầng ngực và cô cảm nhận được sự đầy đặn ở đó, run rẩy dưới bàn
tay anh và tin anh. Cô xoay người trong vòng tay anh và hôn
anh với tất cả những gì mà mình có,
áp vào anh mà không có suy nghĩ nào khác ngoài ý muốn được gần anh, yêu cái cảm giác thật cứng
cáp mà cơ thể anh mang lại cho mình, cái cách cơ thể cô hướng về anh, hơi nóng từ bàn tay anh
trên người cô khi chúng trượt xuống và kéo cô sát vào anh.
Cô uốn cong hông vào anh, cắn môi
anh, nếm miệng anh, cảm thấy anh run lên khi cô thì thầm. “Em muốn anh,” và nghe thấy hơi thở
của anh phả ra khi anh hôn cổ cô rồi nhẹ nhàng cắn vào nơi anh vừa hôn.
“Ối,” Janet thảng thốt kêu lên từ sau lưng họ, và Min giật ra, người đờ đẫn và thấy khó thở.
“Chúng tôi sẽ lấy chiếc váy này,” Cal nói mà không nhìn xung quanh, giọng anh khàn khàn.
“Đây là một cái váy đầy rủi ro đấy,” Min cố điều hòa lại hơi thở.
“Đó là lý do chúng ta lấy nó,” Cal nói và lại hôn cô trước khi buông cô ra.
Khi họ tới nhà khách, Diana đã để cửa sau không khóa như đã hứa. “Đây là một cái bếp đạt
tiêu chuẩn,” Cal nói khi họ dỡ đồ từ ô-tô xuống. “Chúng ta có thể làm việc ở đây.”
“Thật là một cái bếp tuyệt vời,” Min ghen tị. Cô quay sang Cal và nói,
“Em nghĩ là…” và anh
hôn cô trong khi cô mỉm cười bên miệng anh và dịch lại gần anh hơn. “Nụ hôn đó là dành cho điều
gì vậy?”
“Bởi vì anh có thể,” Cal nói và kéo cô lại gần hơn. Di động của cô reo lên, và anh ngả người ra
phía sau. “Giờ thì Greg lại quên gì nữa vậy?”
Min bật di động lên. “Chào.”
“Chị ở đâu thế? Bọn em đang ở nhà khách rồi. Mẹ đang quá chú ý đến cái váy của em,” Diana
thì thầm hoảng loạn hết cả lên. “Mẹ muốn biết chị ở đâu đấy.”
“Bọn chị đang ở dưới nhà chuẩn bị nấu ăn,” Min đáp khi Cal hôn lên cổ cô. Cô kiềm chế không
cười rúc rích và nói, “Ngăn mẹ lại đi.”
“Mẹ sẽ điên lên với chị đấy,” Di nói.
“Còn đây là tin mới,” Min nói. “Đằng nào mẹ cũng sẽ điên lên với chị khi bà thấy chiếc váy của
chị. Cal đã chọn nó. Chị trông như một cô ả đứng đường vậy.” Cô cảm thấy Cal đang cười trên tóc
mình.
“Thật à?” Di hỏi. “Nó màu gì?”
“Di…”
“Em sẽ đi ngăn mẹ,” Di nói. “Cảm ơn chị!”
“Trông
em không giống gái đứng đường,” Cal nói khi Min đã tắt di động. “Trông em như một
cô gái gọi cao cấp.” Anh trượt tay xuống mông cô. “Và anh có tiền.”
“Cố nghĩ đến việc nấu ăn như màn dạo đầu nhé,” Min nhắc, và Cal thở dài rồi bắt đầu mở đồ
ăn.
Mười lăm phút sau, khi Min đã đổ ngập dầu oliu nóng vào đáy bốn cái chảo rán, Cal đập xong
mười sáu miếng ức gà dẹp như cá thờn bơn và đang rửa nấm rơm thì Diana thò đầu vào để nói,
“Không bơ. Và cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.”
“Tiện thể thì, chị đang ở đâu?” Min nói khi cô bắt đầu rắc bột lên ức gà.
“Ô tô của Cal bị chết máy và hai người đang ở đâu đó trên đường 275,” Di nói.
“Xe của anh không bị chết máy,” Cal ngừng rửa nấm. “Anh giữ xe trong…”
“Cảm ơn em, câu chuyện đó sẽ hữu ích đấy,” Min ngắt lời anh và Diana rời đi. “Em biết, nhưng
anh có thể dẹp danh dự đàn ông của anh lại trong tối nay không?”
“Cái gì sẽ thế vào đó cho anh?” Cal hỏi.
“Lòng biết ơn đời đời của em,” nói rồi Min rướn qua bàn để hôn anh, yêu cái cách miệng anh
vừa khít với cô.
“Bao nhiêu lòng biết ơn?” Cal tựa vào bàn để với theo cô khi cô rời ra.
“Nhiều hơn em có thể biểu lộ chỉ trong một tối,” Min nói. “Thái lát một ít nấm đi, được chứ
anh?
Chúng ta cần một ít cho món salad.” Cô giơ miếng thịt gà đầu tiên lên trên chảo dầu oliu
nóng rồi khựng lại.
“Có vấn đề à?” Cal nói.
“Không,” Min đặt miếng thịt xuống. Cô lục một trong những cái túi và lôi ra một hộp bơ. “Anh
biết đấy,” cô giải thích khi mở hộp ra, “anh thực sự không thể nấu ăn mà không có một tí bơ.”
“Phải,” Cal cười toe toét với cô.
Min thả một khoanh bơ dày xuống từng cái chảo và hít hà mùi thơm hấp dẫn. Rồi cô mỉm cười
và thả miếng ức gà vào.
“Dẫu sao thì họ cũng không đời nào biết được,” Cal nói.
“Mẹ em có thể ngửi thấy mùi bơ trên người em ba ngày sau khi em đã ăn nó,” Min nói. “Bà
sẽ
biết. Em chỉ không quan tâm. Tiếp theo hãy thái nhỏ cải thảo nhé? Em phải đi hấp đậu.”
Nửa giờ sau, Tony và Roger xuất hiện với sơ mi trắng và nơ bướm đen cùng Bonnie ở sau lưng.
“Gì thế?” Min cố không cười những chiếc nơ bướm.
“Phải rồi, giờ thì em cười khẩy, nhưng lát nữa em sẽ thấy ấn tượng đấy,” Tony nói và chuẩn bị
ly
nước lọc nhanh hơn cô có thể tưởng tượng, còn Roger thì ném mười bốn cái đĩa thành một hàng
và đều đặn vắt nước ép mâm xôi lên chúng rồi xếp món salad trông như thể đến từ khách sạn Ritz
lên.
“Em bị ấn tượng đấy,” Min nói.
“Cả tớ nữa,” Bonnie đang ngồi trên chiếc ghế đẩu ở cuối bàn, nơi cô đang cắt hành tươi thành
khúc, và Roger cười rạng rỡ với cô khi Tony mang các ly nước ra ngoài.
Khi Tony quay vào, anh nói, “Họ đều đang ở ngoài phòng khách, cư xử lịch sự. Di trông có vẻ
chán
nản. Chà, cô ấy chán nản cho đến khi nhìn thấy tôi trong chiếc cà vạt này.”
“Chắc là kinh lắm đây,” Min đang đứng cạnh chiếc chảo đậu đầy hơi nước. “Em thà ở đây với
mọi người còn hơn. Từ giờ trở đi, em sẽ cung cấp đồ ăn cho tất cả các bữa tối của mẹ em.”
“Không có chuyện đó đâu, một khi bà nếm thấy bơ,” Cal nói và giúp Tony xếp ra mười bốn cái
đĩa khác cho món phụ.
Mười phút sau, các đĩa đã sẵn sàng cho món gà. Thịt gà trông ngon hết xẩy khi ngập đầy trong
nước sốt rượu vang, đậu xanh thì được trộn với quả hạnh và được bọc lại với dây hành tươi, và Min
đang tự lẩm bẩm với mình.
“Salad,
xong,” cô tự nhủ. “Thịt, đậu, xong. Nước sốt ngô của Emilio, sẵn sàng lên khay. Bánh
mì đã ra khỏi lò vi sóng và vào trong giỏ. Mình quên gì nhỉ? Ồ, quỷ thật. Tráng miệng.”
“Anh có món tráng miệng đây.” Cal cầm cái túi cuối cùng lên và lôi ra hai
cái hộp viết chữ
Krispy
Kreme.
“Doughnut,” Min hoảng sợ.
“Đưa anh một đĩa đựng bánh đi,” Cal nói. Bonnie lục tủ chén đĩa và tìm thấy một cái. Rồi
trong khi họ quan sát, anh xếp một vòng tròn bảy chiếc doughnut kem sô-cô-la với một cái ở giữa
được chồng lên bởi một vòng năm cái bánh sô-cô-la khác, chồng lên trên thêm một vòng ba cái
phủ kem va-ni, rồi thêm một cái Kreme kem sô-cô-la
xinh đẹp trên đỉnh, tất cả dính vào nhau
bằng lớp kem trắng mà Bonnie vừa nhỏ vào giữa các tầng.
Min bắt đầu ướt nước miếng.
“Tớ có đọc về cách trình bày này rồi,” Bonnie đứng lùi lại. “Nó ở trong tạp chí People. Người ta
toàn làm thế.”
Cal cầm một cái hộp mà anh đã bỏ sang một bên lên, xé nó và lôi ra
một cặp cô dâu chú rể nhỏ
xíu
dưới một cái cổng vòm nhựa. Trông nó cực kỳ khủng khiếp cho đến khi anh gắn nó lên trên
chồng bánh doughnut, và rồi trông nó thật hiện đại.
“Em muốn có một cái bánh như thế ở đám cưới của mình,” Min nói. “Tất nhiên là, tim mẹ em
sẽ ngừng đập mất.”
Cal cười toe toét với cô, và cô cười lớn khi cởi tạp dề ra. “Anh là thiên tài,
Calvin. Em cần một
giây trong phòng kho để mặc váy vào, và sau đó là giờ trình diễn.”
Cô thay nhanh hết mức có thể, và khi quay lại cô nghe thấy Tony nói với Cal, “Được rồi, bọn tớ
hiểu rồi. Các cậu có thể đi…” Anh khựng lại khi nhìn thấy cô, và rồi Roger quay sang nhìn theo
mắt
anh và cũng khựng lại, và Bonnie ló ra từ phía sau Roger.
“Ồ, Min,” cô trầm trồ. “Trông cậu thật tuyệt vời.”
“Rất nóng bỏng,” Tony nhìn cô chằm chằm, và Cal nện vào sau đầu anh. “Tớ chỉ nói thôi mà,”
Tony nói.
Cal đưa bánh cho Roger. “Giờ các cậu có thể giải quyết mọi thứ rồi chứ?”
“Dễ như ăn bánh,” Tony nói, và Min khựng lại, ngạc nhiên. “Gì thế?” anh hỏi.
“Không có gì.” Min lắc đầu rồi kiểm tra lại mặt mũi trong chiếc gương cạnh cửa để đảm bảo
rằng cô không lấy bột làm kem nền. Hơi nóng trong bếp đã làm da cô ửng hồng, làm tóc cô xoăn lại
và trông cô...
“Trông em tuyệt đẹp,” Cal nói. Min quay lại, thấy Roger cùng Tony đang đứng cạnh anh và
chợt nhận ra rằng một tháng trước đây, cô không hề biết những anh chàng này, và giờ họ cùng
nhau đến cứu em gái cô ra khỏi rắc rối.
“Các anh thật quá tốt bụng khi giúp em chuyện này,” cô nói với họ. “Điều này vượt quá nhiều
lần cái gọi là tình bạn.”
“Bất cứ điều gì vì em, cưng ạ,” Tony nói. Anh cúi xuống hôn má Min làm cô đỏ mặt. Cal nói,
“Quá đủ với việc tán tỉnh những anh chàng khác rồi đấy, Minerva,” và cầm lấy tay cô, còn Roger vỗ
vỗ vai cô rồi Cal kéo cô ra qua cửa sau.
“Họ là những người tuyệt nhất,” khi họ đến được lối đi rải sỏi dẫn tới trước cửa nhà, cô bảo
anh.
“Phải,” Cal nói. “Và giờ chúng ta phải đi ăn tối với gia đình em.”
“Ôi quỷ thật,” Min kêu lên.
Sau này, khi nhìn lại bữa tối tổng duyệt đó, thật khó để Min quyết định đâu là thời khắc tồi tệ
nhất của bữa tối.
Là lúc bà Nanette nhìn thấy họ đang bước vào cửa và quá bất ngờ trước bộ váy tím của Min
đến nỗi bà khựng lại sau câu “Các con đến muộn...” và chỉ biết trừng mắt giận dữ trong khi Min tự
tiếp thêm can đảm cho mình.
Nhưng rồi Cal vỗ vào lưng cô và phù rể của Greg kêu lên, “Ôi,” rồi gật đầu với cô.
“Cảm ơn anh,” Min nói.
“Anh đã bảo em rồi,” Cal nói bên tai cô. “Tránh xa hắn ra.”
Hay là lúc Min nhìn thấy Greg, với quả đầu đã được cắt ở tiệm Caesar một ngày trước đám
cưới, và trông, nếu còn có thể, ngu ngốc hơn bao giờ hết.
“Đừng bao giờ làm thế,” Min thì thầm với Cal và Cal nói, “Không,
anh không nghĩ thế đâu.”
Hay là lúc Roger và Tony phục vụ món salad, Di cười toe toét và nói, “Gừ, những bồi bàn thật
dễ thương,” và Roger gần như làm rơi món salad của Greg lên lòng anh ta.
“Coi chừng đấy,” Greg gắt gỏng, và nụ cười của Di vụt tắt.
“Rất dễ thương,” Min nói và cau mày với Greg, anh ta chớp mắt nhìn lại cô.
Hay là lúc mẹ Greg nói, “Món gà này ngon tuyệt. Con bảo ai là nhà cung cấp món này vậy
nhỉ?” và mọi con mắt đổ dồn vào Greg. Min để anh ta lúng túng trong vài
giây rồi nói, “Quán
Emilio, phải không?”, ném cho anh ta một cái phao mà anh ta bám
vào một cách biết ơn đến nỗi
cô gần như cảm thấy thương hại thay.
Tiếp theo đó là khoảnh khắc khi Nanette nói, “Có bơ ở trong này.”
“Phải,” Min đáp gọn và tiếp tục ăn trong khi Cal vỗ lưng cô.
Nhưng thời khắc tồi tệ nhất chắc hẳn đã đến vào cuối bữa ăn khi di động của Min reo. Cô nhìn
qua Diana, ngạc nhiên, vì Diana là người duy nhất sẽ gọi cho cô, và rồi nhớ ra bộ ba trong bếp.
“Em sẽ quay lại ngay,” cô nói và lỉnh ra ngoài để trả lời điện thoại. “Xin chào?”
“Min,” David nói. “Anh đã cố liên lạc với em cả ngày nay.”
“Làm gì?” Min nói. “Đừng để ý, tôi không quan tâm đâu.
Đây là bữa tối tổng duyệt của em gái
tôi, David. Biến đi.”
“Về Cal,” David nói và Min trở nên im lặng. “Anh vẫn quan tâm đến em, Min à, và anh cần em
biết vài điều về Cal Morrisey.”
“Nói đi,” giọng Min đều đều.
“Cái
đêm hắn đến mời em đi chơi ấy?” David nói. “Hắn làm thế bởi vì hắn đã đánh cá rằng
mình có thể đưa em lên giường trong vòng một tháng.”
“Anh ấy đã làm thế,” Min nghĩ thầm, Anh thật là đồ rác rưởi.
“Vụ cá cược có hiệu lực đến thứ Tư tới, Min,” David nói, sự chân thành rỉ ra qua điện thoại.
“Và Cal Morrisey không thua đâu. Hắn ta sẽ làm mọi thứ để thắng vụ cá cược đó. Anh nghĩ em nên
được biết. Anh không muốn em bị tổn thương.”
“Gừ, cảm ơn.”
“Nghe giọng em không có vẻ thất vọng.”
“Con trai luôn là con trai,” Min nói.
“Anh đã nghĩ em sẽ bị sốc,” David nghe có vẻ choáng váng.
“David, tôi đã biết hết rồi,” Min nói. “Tôi đã nghe thấy các anh nói chuyện với nhau. Đó cũng
là lý do tôi biết Cal không hề đưa ra vụ cá cược đó, mà là anh. Đây là ý tưởng của anh, điều đó
khiến anh thành kẻ đáng ghê tởm nhất trong chuyện này.”
“Không,” David vội nói, “không, lúc ấy anh rất buồn vì chuyện chúng ta chia tay…”
“David, anh đã đá tôi,” Min nói. “Anh thất vọng về cái quái gì mới được chứ?”
“… kể từ đấy, anh đã hối hận về vụ cá cược đó hàng nghìn lần, nhưng Cal sẽ không hủy nó.”
“Anh đề nghị với anh ấy rồi chứ?” Min không tin hắn ta.
“Hết lần này đến lần khác,” David nói.
“David?” Min hỏi lại.
“Ừ?”
“Cút xuống địa ngục đi,” Min tắt di động.
Cô đứng trên hiên nhà khách và nhìn ra bờ sông ngoài xa. Nó rất xinh xắn. “Chết tiệt,” cô chửi
thầm. Cô tin Cal, thực sự tin, nhưng vụ cá cược đó…
Mình
sẽ hỏi anh ấy sau đám cưới vậy, cô tự nhủ. Khi cô đã thoát khỏi cái áo nịt kinh khủng
đó, khi họ ở một mình, khi họ có thể nói cho ra lẽ mà không có Diana níu lấy cánh tay cô nhờ giúp
đỡ, lúc đó cô sẽ hỏi anh.
Tối mai, cô tự nhủ và quay vào trong đúng lúc
bắt gặp thứ rõ ràng là đỉnh điểm của buổi tối,
khuôn mặt của bà Nanette khi bà thấy cái bánh Krispy Kreme.
“Này,” khi Cynthie nhấc điện thoại vào chiều Chủ nhật, David liền mào đầu. “Tôi không nghe
tin gì từ cô cả. Có gì…”
“Mọi chuyện kết thúc rồi,” nghe giọng Cynthie giống như đang khóc. “Họ đang ở giai đoạn mê
đắm. Có lẽ phải mất hàng năm trời anh ấy mới tỉnh táo lại. Chúng ta thua rồi, David.”
“Không đâu,” David nói. “Tôi không thua.”
“Cal
yêu cô ta. Lúc này anh ấy đang chân thành với cô ta. Không còn gì…”
“Không phải đâu,” David phán ngát vì cứ phải nghe về Cal. “Hắn đang theo đuổi cô ấy để
thắng vụ cá cược chết tiệt đó.”
“Gì cơ?” Cynthie nói.
“Ừ,” David cố tìm một cách giải thích mà không làm hắn trông nhớp nhúa.
“Kể cho tôi nghe đi,” giọng Cynthie không cho phép bất kỳ lời vô nghĩa nào.
“Đêm đó,” David nói. “Tôi đã tức giận. Và tổn thương. Và…”
“David, tôi không quan tâm đến anh,” Cynthie cắt ngang. “Kể cho tôi nghe về vụ cá cược.”
“Tôi đã cá với Cal rằng hắn không thể đưa Min lên giường trong một tháng,” David nói.
“Cal sẽ không đồng ý vụ cá cược đó,” Cynthie nói, giọng cô ta chắc chắn.
“Ồ, bởi vì hắn ta quá cao quý.”
“Anh ấy đã làm anh xao lãng với thứ gì khác.”
“Hắn đã cá với tôi rằng hắn có thể đưa cô ấy đi ăn tối.”
“Cô ta đã đi với anh ấy bởi vì anh đặt ra vụ một cá cược sao?” giọng Cynthie đầy tức giận.
“Đó không phải lỗi của tôi,” David nói.
“Dẫu sao đi nữa thì giờ chuyện đó cũng không còn quan trọng.” Cynthie lại rơi vào đau khổ.
“Thậm chí nếu anh có kể với cô ta về vụ cá cược, cô ấy cũng sẽ kiểm tra lại với Cal.”
“Cô ấy biết trước rồi,” David bực bội. “Tối qua tôi đã gọi và kể cho cô ấy. Cô ấy nói cô ấy đã
nghe thấy bọn tôi nói chuyện.”
Cynthie không nói gì.
“Tôi nghĩ cô ấy đi ăn tối với hắn ta để làm tôi điên lên,” David nói. “Nghe giọng hắn ta thì có
vẻ như cô ấy đã khá là cộc cằn, nên cô ấy hẳn cũng đã bắt hắn trả giá.” Sự im lặng kéo dài cho đến
khi David nói. “Cynthie?”
“Anh ấy có biết không?” Cynthie có vẻ căng thẳng. “Anh ấy có biết là cô ta đi chơi với anh ấy
để bắt anh ấy trả giá không?”
“Tôi không nghĩ là có,” David nói. “Hắn chưa gọi cho tôi để hủy vụ cá cược, và một khi hắn biết
là cô ấy cũng biết, thì vụ cá cược đã xong.”
Lại im lặng.
“Cynthie?”
“Anh có biết giờ Cal ở đâu không?” Cynthie nói.
“Không, nhưng tối nay hắn sẽ ở đám cưới của Diana,” David nói. “Có gì khác…”
“Tôi
biết cách làm họ tan vỡ,” Cynthie nói, giọng cô ta nặng như chì.
“Cách nào?” David nói.
“Đưa tôi tới đám cưới. Nếu cô ta chưa ngủ với anh ấy, anh ấy sẽ không chịu nổi mà nản chí. Tôi
sẽ quan sát họ, và nếu có gì đó khiến anh ấy căng thẳng, nếu cô ta lại từ chối anh ấy, nếu có gì đó
không ổn...” Cynthie lại ngừng lại, và rồi hắn nghe thấy cô ta hít một hơi thật sâu. “Tôi sẽ nói cho
anh nghe, và anh sẽ đi nói với anh ấy rằng Min đã biến anh ấy thành thằng ngốc suốt từng ấy thời
gian. Nói với anh ấy rằng mọi người đều nghĩ anh ấy ngu ngốc.”
“Thế là đủ để làm họ chia tay ư?” David nói.
“Thế là đủ để cho Cal gặp ác mộng nhiều năm trời,” Cynthie nói, giọng cô ta khốn khổ. “Nghe
không logic lắm, nhưng đó đã là ngòi pháo của anh ấy từ khi anh ấy còn là một đứa trẻ. Châm lửa
và anh ấy sẽ nổ tung. Nếu anh ấy như thế trước mặt gia đình và bạn bè cô ta…”
“Chà chà,” David lại thấy ấn tượng với cô ta.
“Đám cưới lúc mấy giờ vậy?” Cynthie hỏi.
“Bảy,” David đáp. “Diana muốn nó diễn ra vào lúc chạng vạng. Một câu chuyện cổ tích rác
rưởi nào đó.”
“Hãy đón tôi lúc sáu giờ,” nói xong, Cynthie gác
máy.
Min đã dành cả đêm với Diana, người phấn khích đến mức vẫn còn thức, sửa nơ trên hộp bánh
khi Min đã bỏ cuộc và đi vào giường, thậm chí là quá mệt để mà nhớ nhung Cal. Nhưng ngày hôm
sau, Di lặng lẽ quá mức, vẫn căng thẳng nhưng không còn phấn khích tràn đầy sức sống nữa.
“Em chỉ ngủ không đủ thôi,” cô bảo với Min.
Khi họ đi tới phòng thay đồ ở nhà thờ, Ướt Át, Tệ Hơn và bà Nanette đang đợi, và Min cúi
xuống để tránh bà Nanette cùng cái lược của bà, (“Min, trông con thật khủng khiếp với cái mái tóc
như thế”), cầm lấy các hộp bánh tới quầy tiếp tân cạnh cửa, rồi đi tới phòng tắm trong nhà thờ để
mặc váy. Cô sẽ không vật lộn trong cái thứ chết tiệt này trong khi bà Nanette
phàn nàn còn Tệ Hơn
thì cười tự mãn đâu.
Có gì đó rất không ổn, cô nghĩ khi cố buộc chặt áo nịt quanh người. Thứ gì đó ngoài bà mẹ
điên
khùng của cô và cô phù dâu ngu ngốc đang khóc lóc trong bộ váy màu xanh, thứ gì đó ngoài
chiếc bánh cưới mà Bonnie đang cố trang trí bằng hoa phong lan và ngọc trai, thứ gì đó, cô khá là
chắc, liên quan đến chú rể. Mình phải nói chuyện với Di, Min nghĩ, nhưng cô sẽ nói gì đây? “Em
thật khốn khổ còn chàng rể của em là đồ bại não, và chị nghĩ chúng ta nên ăn bánh rồi về nhà” ư?
“Ồ, quỷ thật,” cô rời khỏi phòng tắm để quay lại với em gái mình.
“Chị muộn đấy,” khi Min bước vào phòng, Tệ Hơn đang vỗ vỗ cái búi tóc công phu của cô ta.
“Cắn tôi đi,” Min đi tới đứng cạnh Di. “Này, cưng, có chuyện gì không?”
“Không có gì,” Di nói. “Em chỉ... mừng vì chị ở đây.”
“Phải, chị trong vầng sáng chói lòa nhất của mình,” Min giơ tay ra để “khoe” chiếc áo nịt đang
hở toang hoác trên người mình.
“Cái áo nịt đó chưa đủ chật,” bà Nanette xoay người cô lại. “Thành thật mà nói đấy, Min.” Bà
tháo
nơ ở
cổ áo Min ra rồi bắt tay vào thắt chặt dây ruy băng, trước tiên là từ hông.
“Ừ,” Min nói, khi phổi cô sít vào. “Mẹ à.” Cô đặt bàn tay lên sau ghế Di để giữ thăng bằng
trong khi bà Nanette giật mạnh dây ruy băng. “Con còn
phải... thở được... trong... buổi lễ.”
Bà Nanette kéo chặt sợi ruy băng một lần cuối ở trên cùng, thắt chúng lại thành một cái nút có
thể khiến các hướng đạo sinh trố mắt thán phục, và lùi lại để đánh giá thành quả của bà.
“Chà, đấy là điều tốt nhất mẹ có thể làm,” bà Nanette nói. Min nghĩ, Câu đó tổng kết khá đầy
đủ toàn bộ mối quan hệ của chúng ta, và quay đi khỏi bà, hai tay đặt hai bên lườn, vừa cố thở vừa
nhìn Diana.
“Di?” Min hỏi lại, và khi Di không nói gì, cô cúi người tới trước để nhìn vào mặt em gái mình,
khiến phổi cô càng siết chặt hơn nữa.
Di đang nhìn chằm chằm vào gương, mắt mở to, quai hàm xinh đẹp của cô cứng ngắc, và Min
quên mất là mình không thể thở.
“Di? Em ổn chứ?”
“Ổn,” Di yếu ớt trả lời, không rời mắt khỏi gương.
“Trông em rất đẹp,” Min nói. Trên người Di, thậm chí cả chiếc áo nịt trông cũng đẹp. “Như
thiên
nga vậy,” Min thêm vào, hy vọng thấy được chút cảm xúc.
“Cậu ấy chỉ bị bồn chồn trước đám cưới thôi mà,” Ướt Át nói khi cô ta cố định lại vòng hoa
thường xuân và phong lan trắng trên mái tóc vàng hoe mềm mượt của mình. Cô ta trông thật khổ
sở.
Tệ Hơn thúc Min tránh sang một bên. “Đi đặt thẳng lại vòng hoa của chị đi.” Vòng hoa trúc
mai xanh và phong lan của cô ta được đặt hoàn hảo trên đầu, cân xứng trên búi tóc.
“Ôi,
Min,” bà
Nanette nhắc nhở. “Cái vòng hoa của con.”
Min cầm cái vòng hoa oải hương cùng phong lan của mình lên và đập nó xuống đầu. Ít nhất nó
cũng có mùi thơm. Cô nhét vài cái cặp tóc vào để cố định cái vòng, đồng thời quan sát Diana trong
gương suốt trong thời gian đó.
Di bắt gặp ánh mắt của cô và ngồi t785hẳng dậy. “Đi ra đi.”
“Được rồi,” Min nói.
“Không phải chị,” Di nói. “Tất cả mọi người, trừ chị.”
“Gì cơ?” Tệ Hơn khựng lại với bàn tay ở lưng chừng đang với lấy vòng hoa của Diana.
“Diana,”
bà
Nanette bị sốc.
Min nhìn gương mặt lạnh như băng của Di. “Thời gian cho chị em gái. Chúng con sẽ gặp mọi
người ở ngoài trong một phút nữa.”
“Này,” Tệ Hơn nói. “Tôi là một phù dâu…” Rồi cô ta nhìn thấy nét mặt của Diana và khựng lại.
“Ra ngoài,” Min chĩa ngón tay cái về phía cửa.
“Chà,
mẹ sẽ không đi đâu hết,” bà Nanette nói. “Đây là
đám cưới của con gái mẹ.”
“Vậy hãy đi đến đó đi,” Min nói. “Không phải các ghế dài đều phải có hoa sao?”
“Thành thật mà nói, Min,” bà Nanette khựng lại. “Tất nhiên chúng đều phải có hoa.”
“Tốt hơn là mẹ nên kiểm tra đi,” Min nói và bà Nanette dời gót đến nhà thờ.
Ướt Át lấy bó hoa lan của cô ta, cúi xuống và hôn má Di. “Trông cậu thật tuyệt vời,” cô ta thì
thầm. “Trông cậu như cỡ hai vậy!” Ướt Át đưa Tệ Hơn bó hoa của cô ta rồi đẩy cô ta ra cửa, và Tệ
Hơn ngoái lại nhìn, trông không còn
vênh váo tí nào nữa.
Rồi chỉ còn lại Min và Di.
Min dựa vào tủ và cố luồn tay xuống dưới áo nịt để kiếm thêm được một mi-li-mét không khí
nữa để rồi cô có thể nói những điều cần nói. “Được rồi, thế này nhé. Em hãy kể ngay cho chị nghe
xem điều gì không ổn, nếu không chị sẽ dừng đám cưới lại.”
“Em muốn có một cái bánh doughnut Krispy Kreme,” dưới câu nói của Di có dấu hiệu của một
cơn nức nở.
“Chị sẽ lấy cho em một cái,” Min bình tĩnh lại. “Chị sẽ ra ngoài và…”
“Em không thể có một cái được,” Di nói. “Có đến mười hai gam chất béo trong một cái Krispy
Kreme.”
“Chà, phải. Nhưng chị đang nghĩ vì đây là ngày cưới của em…”
“Mọi thứ đều hoàn hảo.”
“Còn chẳng suýt soát hoàn hảo,” Min nói. “Nghe này, nếu em muốn thoát ra khỏi cái đám cưới
này, chị sẽ lấy chìa khóa xe ở chỗ Cal, rồi em với chị có thể quay về nhà, uống sâm panh và ăn rất
nhiều bánh Krispy Kremes.”
“Muốn thoát ra ư?” Di ngồi thẳng người lên. “Không. Không.”
“Được rồi,” Min nói. “Nhưng nếu em đổi ý, chị không đùa về chuyện khóa xe ô-tô và bánh
doughnut đâu.”
“Em sẽ không đổi ý,” Di nói. “Đây là đám cưới cổ tích của em.”
“Vậy thì đến lúc phải đi rồi,” Min hy vọng vận động sẽ nới lỏng một thứ gì đó trong não Di.
Di đứng dậy và Min dang tay ra để cho em cô xem chiếc áo nịt.
“Vậy em nghĩ sao?”
“Đây là một ý kiến ngu ngốc,” giọng Di run run khi cô nhìn Min. “Tại sao em lại bó buộc chị
vào
một cái áo nịt cơ chứ?”
“Để chị có eo,” Min nói.
“Chị có eo mà,” Di nói. “Nó không phải một vòng eo nhỏ, nhưng chẳng có gì sai trái với nó cả.”
Cô đứng dậy nhìn vào mắt Min, đẹp đến nín thở, lạnh như băng.
“Được rồi,” Min cầm lấy tay cô. “Em phải nói cho chị nghe xem có gì không ổn.”
“Chẳng có gì không ổn hết,” Di nói. “Mọi thứ đều hoàn hảo.”
Tệ Hơn gõ cửa và thò đầu vào. “Hai người sẵn sàng chưa?” cô ta hỏi, nghe ngập ngừng hơn bất
kỳ lúc nào Min từng nghe cô ta nói. “Bởi vì chúng ta đáng ra phải xếp hàng rồi.”
Di lờ cô ta đi, và Min nói, “Chúng tôi sẽ ra ngoài ngay.”
Tệ Hơn mở cửa rộng hơn. “Trông cậu thật tuyệt vời, Di.”
Di cầm bó hoa của mình lên.
“Vòng hoa,” Min nói và Di với tay xuống lấy vòng hoa bằng phong lan kết cùng hồng trắng rồi
vỗ nó lên đầu mình, chiếc khăn trùm đầu dài cỡ đốt ngón tay bị lệch. “Ồ. Được rồi. Chị có thể chỉ
cần kẹp…”
Nhưng Diana đã băng qua căn phòng rồi.
“Tôi sẽ sửa nó,” Tệ Hơn ném cho Min cái trừng mắt “cô thật vô dụng” thường thấy.
“Tôi không nghĩ cô có thể đâu,” Min cầm bó hoa của cô lên rồi theo Diana ra ngoài.