We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mark Haddon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ace Lê
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 204 / 9
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 - Đi Bằng Đường Ống
ây là lý do tại sao lão già lại cười khùng khục. Đã có đồng bọn lão ở ngoài này rồi. Lão không cần phải trừ khử chị em tôi. Bằng hữu của lão sẽ làm việc đó. Ở Coruisk. Tách biệt khỏi cả thế giới đến hàng dặm. Và sẽ chẳng có ai ở đây để cứu chúng tôi cả.
Tôi nhìn Becky. Chị ấy trắng bệch. Và đang run bần bật. Mà cũng có thể tôi mới là người đang run. Khó mà biết chắc được. Giờ đang là nửa đêm. Nhưng dưới tấm vải bạt nhìn cứ như giữa trưa vậy. Ở Ai Cập. Mùa hè.
“Becky,” tôi nói, “em ra ngoài xem sao.” Tôi phải xem xem chuyện gì đang diễn ra. Tôi phải được biết ai, hay cái gì, đang ở ngoài kia và nó chuẩn bị làm gì chúng tôi. Và nếu có cơ hội chạy trốn thì tôi muốn chạy.
“Đợi chị mày với.” Becky đút tay vào túi, rút ra một con dao bấm cỡ lớn, mở lưỡi lên và nấp bên cạnh tôi, kế bên cái khóa lều.
Tôi mở lều. Ánh sáng xanh dương huyền hoặc tràn qua kẽ khóa làm chúng tôi phải đưa tay lên che mắt. Chúng tôi ló đầu ra ngoài và ngước lên nhìn.
“Cái quái gì đây!” Becky lầm bầm.
Một cột sáng xanh dương vĩ đại, bề ngang to bằng cả toa tàu điện, phóng thẳng lên nền trời đêm. Tôi lồm cồm bò ra khỏi lều và núp sau bóng tảng đá. Becky núp phía sau tôi. Hai đứa cùng rón rén đứng lên và nhòm ra trước.
Thậm chí từ cách xa cả ba mươi mét, tôi vẫn cảm nhận được sức nóng. Cái đáy cột sáng đang bay lên từ ngôi nhà hoang chúng tôi đã tạt qua hồi hãy, làm cho những viên đá đổ nát phát sáng chói chang đến mức nhìn như đang phóng xạ. Bên trên đống đổ nát, những gợn sóng sáng thoăn thoắt bay lên khỏi mặt đất. Tôi nắm lấy cánh tay Becky để cảm thấy an tâm phần nào.
Đột nhiên, có một tiếng nổ bùm! xé tai, không giống với bất cứ tiếng bùm! nào tôi đã từng nghe, khiến đầu tôi ong hết cả lên. Cả dạ dày lẫn các ngón chân đều rung chuyển. Luồng ánh sáng vụt tắt. Tiếng bùm! vang vọng tới những dãy núi đằng xa và dần dần giảm về tĩnh lặng. Tất cả những gì chúng tôi nghe được lúc này là từng nhịp máu dồn trong tai.
Khi tim đã đập chậm lại đôi chút, tôi quay qua Becky. “Đây đúng là nơi cần tìm rồi.”
“Nhìn kìa,” Becky véo tay tôi thì thào. “Bên dưới kia.”
Tôi quay theo hướng mắt chị ấy nhìn xuống con lạch nhỏ thông từ hồ ra biển. Một bóng đen đàn ông đang rảo bước trên mặt đất lô nhô đá về phía ngôi nhà đổ nát. Đằng sau bóng đen là một chiếc thuyền thả neo trên con lạch, với bóng người đàn ông thứ hai ngồi trên khoang.
Người thứ nhất tiến tới căn nhà, quay lại vẫy vẫy người trên thuyền rồi bước vào trong. Chúng tôi nghe thấy tiếng động cơ nổ xình xịch, và con thuyền rời khỏi bờ. Có tiếng loạt soạt ngắn tủn, rồi đột nhiên cột sáng xanh rực rỡ nọ lại từ ngôi nhà bắn thẳng lên trời.
“Chúa ơi!” Becky kêu lên.
Người đàn ông vừa rồi đã bước vào ngôi nhà. Chắc chắn ông ta đã bị nướng chín rồi. Tôi đang mơ. Chắc chắn là tôi đang mơ rồi.
Ánh sáng chói lóa. Những vòng sáng bay vút lên cao. Tiếng bùm! phát nổ. Những ngón chân tôi rung chuyển. Ánh sáng lại tắt. Tiếng bùm! vang vọng khắp thung lũng. Và sự yên tĩnh quay trở lại.
Tôi nghẹn thở. “Mình vừa thấy một người bị giết xong, phải không vậy?”
“Eooo!” Becky nói. “Không tốt tẹo nào.”
“Mình phải đi xuống đó,” tôi nói.
“Tại sao?” Becky hỏi.
“Tại vì... tại vì...” tôi nói. “Vì đó là lý do tại sao mình đến đây. Mình không thể cứ ngồi đây mà xem được.”
“Không được,” Becky đáp. “Chị mày không mang mày đến đây để cho mày bị nướng chín cả con như thế.”
“Thế thì làm gì bây giờ?”
“Cứ ngồi đây xem thế nào đã. Xem nó có tái diễn lại không.”
Thế là chúng tôi cứ ngồi đó mà ngó. Suốt một lúc lâu. Rất lâu. Và việc vừa xảy ra chẳng tái diễn lại gì cả. Becky vòng ra sau đi tè rồi quay lại. Tôi gật gà ngủ và tỉnh dậy khi mình mẩy đã tê dại cả đi.
“OK,” Becky nói. “Mình đi xem xét coi thế nào. Tao cũng phát điên lên rồi.”
o O o
Chúng tôi bò trườn như lính đặc công trong đêm. Leo xuống dốc, nấp sau bóng đen này qua bóng đen khác. Sau một thân cây. Sau một tảng đá. Sau một ụ đất.
Tôi nghĩ đến bố, nhớ những chiếc máy bay mô hình và món phô mai cà tím. Tôi nghĩ đến mẹ và những bộ cánh điệu đà của bà. Tôi nghĩ về căn phòng nhỏ nhắn của mình có treo tấm poster bạch tuộc và bộ xương đầu lâu bằng giấy bồi. Tôi lại nghĩ tới những bài học về trọng lực và Cách mạng Công nghiệp. Tất cả dường như đã quá xa vời. Cứ như những điều xảy ra trong một ngôi làng đồ chơi, bé tí tẹo, ngớ ngẩn và phi thực tế.
Cảm giác này không phải là sợ hãi, mà vượt trên thế nhiều. Giống như khi bạn đang lùi bước ra xa khỏi một hiện trường tai nạn ô tô vậy. Tôi thấy sốc, chới với và bị kích động mạnh.
Chúng tôi tiến tới bức tường đằng sau ngôi nhà đổ nát và núp sụp xuống. Và lạ thay, những viên đá đều lạnh băng.
Trong nhà cũng không một tiếng động. Tôi nhìn Becky. Chị ấy cũng nhìn tôi. Lưỡi con dao bấm loáng lên dưới ánh sao.
Chị ấy gật đầu, miệng ra hiệu không thành tiếng, “Đi.”
Chúng tôi đứng dậy nhón mũi chân ra cửa trước ngôi nhà, rồi nhảy vào cái lỗ hổng vốn là nơi dành cho cánh cửa.
Bên trong hoàn toàn trống rỗng. Mấy bức tường phản chiếu ánh trăng. Những tấm đá lát phủ đầy bụi đất. Cỏ dại tràn lan. Một vài bông hoa dại tí hin. Chẳng có gì bị cháy cả. Mặt đất không bị đốt thành tro. Cũng chẳng có mảnh xác người nào hóa ra than vụn sất. Chẳng có gì hết. Giống hệt như lúc chúng tôi đi ngang qua hồi chớm tối.
Dù có chết hay không, thì người đàn ông khi nãy cũng đã biến mất. Tôi nhìn lên. Hay là luồng sáng xanh đã cho ông ta bốc hơi rồi? Chuyện gì sẽ xảy đến với chúng tôi nếu nó lại xuất hiện? Liệu chúng tôi có bốc hơi giống vậy không?
“Becky,” tôi nôn nao, “hay mình chuồn khỏi chỗ này đi.”
Chị ấy bỏ ngoài tai. “Phải có lối ra chứ. Một cánh cửa ẩn. Một căn hầm bí mật.”
“Becky, em xin chị đấy.” Tôi kéo cánh tay áo chị ấy.
Chị ấy hết lấy giày cào cào lên mặt sàn, lại sờ mó khắp bốn bức tường, rồi lùng sục đám cây dại khẳng khiu nơi góc nhà.
“Em ra ngoài đây,” tôi nói. “Em không thích ở đây tí nào.”
“Đưa cái vòng đây.”
“Em không nghĩ đó là ý kiến hay đâu.”
“Thế hả?” Becky nói. “Thế thì đi mà nặn óc ra ý kiến nào hay hơn. Còn giờ thì đưa cái vòng đây.”
Tôi đưa cái vòng cho chị ấy.
Và ngay khi chị ấy gỡ lớp giấy bạc ra, bầu không khí bên trong ngôi nhà hoang lập tức sáng bừng lên bởi năm mươi đốm sáng xánh lá cây lộ ra trên bốn bức tường. Một ô sáng hiện ra bên cạnh khung cửa ra vào.
Tôi giật lại chiếc vòng và gói vào lớp giấy bạc.
“Có cái nút hiện ra kìa,” Becky nói.
“Đừng có ấn.”
“À, thế nữa,” Becky nói. “Thế thì chỉ có đứng mà ngắm mãi thôi hả? Thế thì làm được trò trống gì?”
Chị ấy ấn cái nút. Sàn nhà dưới chân tôi lún xuống, và lập tức tôi rơi thụt xuống một đường ống tròn.
“Cứu em!”
“Jimbo!” Becky thét lên. Chị ấy phủ phục xuống đất và nắm lấy bàn tay tôi, nhưng tôi đang rơi quá nhanh, ngón tay chúng tôi bị kéo vuột khỏi nhau.
Chị ấy bật dậy và đập điên cuồng vào cái nút. Đã quá muộn. Một cái nắp ống dày cộp trên đầu tôi trượt ra, đóng sập lại cái hố và bịt kín ánh sáng bên trên. Tôi đập thình thình vào thành ống và la hét.
Ở trên, tôi có thể nghe thấy tiếng Becky gầm gừ trong lúc đánh vật với cái nắp ống nhưng vô ích. Một luồng sáng soi xuống từ trên đầu tôi. Tôi nhìn ra xung quanh, nhận thấy mình đang đứng trong một cái ống trụ cao bằng sứ màu trắng. Thành ống trơn mịn như kính, và một bên thành có một dãy những nút bấm, mặt đồng hồ, màn hình, và biểu đồ. Bên trên tôi, cái ống đã bị bít chặt bởi một nắp mâm bằng thép.
“Jimbo...! Jimbo...! Jimbo!” Giọng Becky mắc kẹt bên trên.
Tôi săm soi bảng nút bấm. Có thể một trong số những nút này sẽ làm cửa mở. Nhưng là nút nào? Và những nút kia có công dụng gì? Ấn nhầm một phát là tôi có thể bị nướng vi sóng hoặc dập tan xương như chơi. Ống có thể sẽ dâng ngập nước. Hoặc axít lưu huỳnh. Hoặc một binh đoàn gián.
Tôi bắt đầu thấy khó thở. Có phải oxy đang hết dần, hay là tôi bị tăng xông? Tôi mò mẫm trong túi áo khoác của Mặt Rỗ và lôi ra chiếc cờ lê. Lấy hết sức bình sinh, tôi táng mạnh vào thành ống. Nó vang rền như chuông nhà thờ còn tôi đau rát cả tay. Chả có vết xước nào hết.
Tôi đút cái cờ lê vào túi, lấy cái vòng ra và mở lớp giấy bạc. Dãy bảng điều khiển phản ứng ngay tắp lự. Những hình vẽ và con số chớp nháy trên màn hình xanh dương. Những kim đồng hồ rung lên bần bật. Những nút bấm tỏa sáng rực rỡ.
“Jimbo...! Jimbo...!” Giọng Becky vẫn kêu la yếu ớt.
“Em vẫn ở đây,” tôi hét lên đáp trả. “Em đang cố tìm cách thoát ra.”
Tôi gói cái vòng lại vào giấy bạc, đút vào túi, rồi rút ra cuốn sổ da cam. Tôi lật trang Charlie đã chép lại mật mã trên gác nhà cô Pearce: Trezzit/Pearce/4300785.
Đoạn mật mã có nhắc tới Coruisk trên bản đồ. Thì tôi đang ở Coruisk rồi. Có thể dãy số kia cũng có ý nghĩa gì đây.
“Jimbo...!” Becky vẫn la hét, nhưng giọng chị ấy giờ nghe lí nhí vì trần ống quá dày.
Tôi bắt chéo hai ngón tay và gõ dãy số vào bàn phím chính. “Bốn... ba... không... không... bảy... tám... năm...”
Trong nháy mắt chữ “Pearce” hiện lên màn hình, kéo theo một đống chữ cái và ký tự. Tôi nghe thấy một tiếng thùm thụp phát ra từ động cơ dưới chân.
Tôi tựa sát lưng vào thành ống uốn cong, kéo phéc mơ tuya áo khoác của Mặt Rỗ, lấy trụ hai bàn chân, hít một hơi dài và giữ cho thật vững.
Trong vài giây, chẳng có gì xảy ra hết. Thế rồi tôi nghe một tiếng bùm! Có điều lần này nghe gần và to hơn rất nhiều. Tôi cứ nghĩ thôi thế là thủng màng nhĩ rồi. Từng nguyên tử trong cơ thể tôi đều chấn động. Tôi cảm thấy như bị say sóng kinh khủng khiếp. Quần áo tôi bê bết mồ hôi. Tôi đưa tay lên bịt hai tai, ngã xuống sàn và co người lại như một quả bóng.
o O o
Những nguyên tử trong người tôi đã dần dần bớt rung. Tai tôi vẫn còn đau, nhưng đã đỡ thấy buồn nôn. Tôi chầm chậm đứng lên. Từ ZARVOIT bay loáng qua trên màn hình và có một tiếng chuông kính coong gọn lỏn vang lên. Tôi nghe thấy một tiếng rít, bèn quay đầu nhìn và thấy một bên thành ống đang trượt mở ra.
Cái ống đã trôi xuống tít dưới này. Tôi đang ở trong một căn hầm. Hoặc một boong ke. Có điều tràn qua ô cửa mở là ánh sáng trắng chói chang, và không có lý nào đây lại là một nơi dưới lòng đất. Tay tôi nắm chắc lấy cái cờ lê.
Đây không phải là thực. Không thể nào. Tôi nhìn ra bên ngoài căn hầm khổng lồ trắng toát. Rồi tôi ngước mắt lên trên. Không có Coruisk. Không có Becky. Cũng chẳng có mặt đất nào hết. Chỉ có một trần nhà trắng láng mịn cao tít hai mươi mét trên đầu tôi.
Xung quanh căn phòng là những khung cửa sổ cao, to tướng. Bên ngoài cửa sổ là bầu trời đen kịt dày đặc sao. Đây nào phải một căn ngục. Cũng chẳng phải hầm chứa hay boong ke. Chắc hẳn tôi đã di chuyển qua một đường hầm nào đó. Tôi đang ở đâu đó trên đảo Skye. Hoặc đang trên đại lục. Hay đang trên cái đảo hình cá voi nằm ngoài vịnh.
Và đó là lúc tôi nhìn thấy bọn họ. Ngồi ở cái bàn dài gần đó. Cô Pearce. Thầy Kidd. Và lão già trong quán Thuyền trưởng Gà. Trinh sát Hepplewhite. Tất cả lũ người này đều mặc áo choàng màu tím ngắt.
Không thể thế được. Có lẽ vài phút nữa là chuông đồng hồ sẽ réo inh ỏi và tôi sẽ chạy xuống nhà, nơi có một bữa sáng ngon lành thịnh soạn đang đón chờ tôi. Sẽ có xúc xích, bánh mì nướng và trứng rán.
Lão Thuyền trưởng Gà đứng dậy đi về phía tôi.
“Xúc xích, bánh mì, trứng rán,” tôi tự lẩm bẩm. “Xúc xích, bánh mì, trứng rán.”
“Xin chào James,” lão nói, “giỏi đấy. Rất giỏi là khác.”
Cái cờ lê tuột khỏi tay tôi và rớt “keng” xuống sàn. Chẳng có bữa sáng thịnh soạn nào cả. Đây đâu phải giấc mơ.
“Fantabangle,” thầy Kidd nói với cô Pearce.
“Mockety,” cô Pearce đáp lại. “Parlant mockety.”
Lão Thuyền trưởng Gà nắm tay tôi mà lay. “Bọn ta đều nhất trí cả rồi. Chú mày đích thị là loại chúng ta cần.”
“Một chàng trống choai ưa mạo hiểm,” trinh sát Hepplewhite nói.
“À tiện đây luôn, tên ta là Vantresillion,” lão Thuyền trưởng Gà nói. “Bantid Vantresillion.”
Cuối cùng tôi cũng thốt lên được một câu. “Tôi đang ở đâu đây?”
“Thiên hà bầu dục lùn Nhân Mã.”
“Hả!?”
“Cách trung tâm Dải Ngân hà của chú mày bảy mươi ngàn năm ánh sáng,” lão nói. “Về hướng đám mây Magellan Lớn.”
“Hả!?” Lão già điên rồi.
“Nơi này vẫn hay bị nhầm với thiên hà lùn không đều Nhân Mã,” lão nói. “Mà là các người nhầm, chứ không phải bọn ta. Thiên hà lùn không đều Nhân Mã thì, à... xa hơn thế này nhiều. Còn bây giờ...” Lão xoa hai bàn tay vào nhau. “Chú mày chắc đang thiếu ngủ đây, nếu ta không nhầm.”
Lão xoay người và vung tay qua một vật gì nhìn như chiếc xúc xích đỏ trên bàn. Tôi nghe thấy một tiếng pốp! phía sau lưng và quay lại nhìn.
Và đây là lúc tôi nhận ra chắc chắn mình không ở trên đảo Skye, hoặc đất liền, hoặc cái đảo cá voi nọ. Tại vì có một con nhện đang bò về phía tôi. Một con nhện khổng lồ. Bự cỡ con chó săn lông vàng. Với gương mặt của một con khỉ bị ép nát.
Tôi ré lên và bước lùi ra sau.
“Đừng sợ,” lão già nói. “Nó vô hại thôi.”
Con nhện mặt khỉ khổng lồ tiến đến gần tôi và giơ một chân lông lá lên. “Nào bé yêu, bắt chân ta đi!”
Tôi lúng búng thốt lên một tiếng rên.
“Tên tôi là Ktop-p-pĩíễ,” con nhện nói. “Nhưng phát âm xong thì chắc miệng cậu cũng nghiến xong cả chiếc ô tô rồi. Thôi cứ gọi tôi là Britney.”
“Đi theo con nhện đi,” Vantresillion nói. “Nói sẽ dẫn đường về phòng chú mày.”
Con nhện ấn cái chân lông lá vào sống lưng tôi và đẩy nhẹ tôi về phía cửa. “Nào lên đường!”
Bùm Bùm - Mark Haddon Bùm