Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 13
N
gày hôm sau, sau bữa ăn trưa, nàng đang thiu thiu ngủ trên giường thì một tiếng gõ mạnh trên cửa làm nàng giật mình. Nàng khó chịu, hỏi:
- Ai đấy?
Vào giờ này nàng không thích bị ai quấy rầy cả.
- Tôi.
Nàng nhận ra tiếng của chồng, vội vã ngồi dậy:
- Cứ vào đi.
- Tôi làm dở giấc của mình?
Nàng đáp bằng giọng dửng dưng đã dùng với chồng từ hai ngày nay:
- Phải, có thế.
- Xin mình bước sang phòng bên cạnh. Tôi có chút chuyện muốn nói với mình.
Tim Kitty đập rộn:
- Để em choàng cái áo.
Chàng bỏ ra ngoài. Nàng xỏ chân vào đôi dép thêu và khoác chiếc áo ki-mô-nô. Nàng chạy ra chỗ để tấm gương, kinh ngạc trông thấy vẻ mặt tái nhợt của mình. Nàng thoa son lên môi. Đến bậc cửa, nàng ngập ngừng một lát, thu hết sức lực để đối diện Walter, sau đó làm ra vẻ bình thản bước vào.
Nàng hỏi:
- Mình làm thế nào để ra khỏi phòng thí nghiệm giờ này? Thường ngày em không thấy mình về sớm thế!
- Mình đừng đứng, cứ ngồi xuống đi.
Chàng không nhìn nàng. Giọng chàng nghiêm nghị. Nàng cũng chỉ mong được ngồi. Hai đầu gối nàng cơ hồ muốn khuỵu. Biết không sao giở được giọng bông đùa, nàng lặng thinh. Chàng kéo ghế và châm thuốc lá. Mắt chàng không ngừng đảo khắp gian phòng. Chàng có vẻ cảm thấy khó khăn khi phải mở đầu.
Bỗng nhiên chàng nhìn trừng trừng vào mặt nàng, cái nhìn thẳng từ lâu vẫn trốn tránh nàng, lúc ấy làm nàng kinh ngạc suýt kêu lên thành tiếng.
Chàng hỏi:
- Mình đã bao giờ nghe nói đến Mai-tân-phố chưa? Mấy lúc sau này báo chí vẫn nhắc đến chỗ ấy luôn.
Kitty nhìn chàng, kinh ngạc:
- Có phải chỗ đang xảy ra bệnh dịch tả không? Hôm qua ông Arbuthnot vừa nói đến.
- Đó là nơi phát sinh ra bệnh dịch. Từ mấy năm nay chưa lần nào mầm bệnh lại lan tràn dữ dội như lần này. Ở đấy, trước kia có một mục sư kiêm thầy thuốc, nhưng ông ta đã chết vì bệnh tả cách đây ba hôm. Mọi người đều lánh đi, trừ mấy bà sơ người Pháp và một viên chức nhà đoan.
Hai mắt chàng không rời Kitty. Như bị thu hút, nàng cố tìm hiểu hai mắt ấy nói gì. Nhưng đang lúc bối rối nàng chỉ nhận thấy có cái vẻ sâu sắc mà thôi. Làm sao chàng có thể nhìn nàng đăm đăm, dai dẳng như thế mà không chớp mắt? 32
- Các bà sơ đã cố hết sức, nhưng người vẫn cứ ngã ra chết như rạ. Viện trẻ mồ côi đã được đổi thành nhà thương và tôi tình nguyện đến đấy làm giám đốc.
- Mình tình nguyện?
Nàng rùng mình. Cái ý nghĩ đầu tiên của Kitty là nếu như thế thì nàng sẽ không còn vướng bận, từ nay nàng có thể gặp Charlie bất cứ giờ nào, nhưng sau đó nàng nghĩ mà thẹn. Tại sao Walter lại nhìn nàng như thế? Nàng lúng túng quay mặt đi, ấp úng:
- Mình có cần làm như thế hay không?
- Ở đấy không có lấy một y sĩ ngoại quốc nào.
- Nhưng mình có là y sĩ đâu, mình là nhà vi trùng học kia mà!
- Tôi vốn là y khoa bác sĩ, trước khi bước sang ngành chuyên môn tôi đã từng thực tập trong một bệnh viện. Cái tư cách nhà vi trùng học của tôi chính lại là một lợi điểm. Đến đấy tôi sẽ được nhiều dịp quí báu để thí nghiệm.
Chàng nói bằng một giọng gần như là bình thản. Nàng hoảng hốt, bắt gặp một tia mỉa mai trong mắt của chàng. Nàng không hiểu.
- Nhưng đi như thế không nguy ư?
- Nguy lắm chứ.
Chàng gượng mỉm cười. Nàng đưa tay bưng lấy trán. Đi để tự tử? Đúng rồi.
Ghê thật! Nàng không bao giờ ngờ Walter lại giải quyết câu chuyện bằng cách ấy. Không thể để chàng làm như thế được. Không thể nhẫn tâm. Nếu nàng không yêu Walter, thì đó phải chăng là lỗi của nàng?
Nghĩ đến cái nỗi Walter liều mạng sống, nàng không chịu được; hai hàng nước mắt lăn dài trên má.
- Sao mình lại khóc?
Giọng nói của Walter lạnh lùng.
- Không gì bắt buộc mình phải đi, có phải không?
- Phải. Tôi đi là tự ý tôi muốn.
- Walter, em van mình, mình bỏ ý định ấy đi. Lỡ xảy ra việc gì thì sao? Lỡ mình có bề gì thì sao?
Một lần nữa, trên khuôn mặt thản nhiên của Walter lại thoáng một nụ cười. Chàng không nói gì.
Nàng im lặng một lúc rồi hỏi:
- Chỗ ấy ở đâu?
- Mai-tân-phố. Trên một nhánh sông Tây-giang. Chúng ta sẽ ngược dòng sông, rồi đi bằng kiệu.
- Chúng ta?
- Phải. Mình và tôi.
Nàng ngẩng nhìn lên thật nhanh. Nàng có nghe lầm chăng? Nhưng lần này Walter thoáng mỉm cười, tuy hai mắt nghiêm nghị hơn.
- Mình định là tôi sẽ đi theo mình?
- Tôi tưởng đi như thế có lẽ mình cũng thích.
Hơi thở Kitty dồn dập. Nàng rùng mình.
- Nơi đó không phải là chỗ cho một phụ nữ như em. Vị mục sư đã cho gia đình lánh đi từ mấy tuần nay, người đại diện hãng dầu cũng đã bỏ về. Em đã gặp vợ ông ta nhân một bữa uống trà. Em còn nhớ bà ta bảo em sở dĩ phải bỏ nhà như thế là vì bệnh tả.
- Ở đấy có năm bà sơ người Pháp.
Nàng sợ quá:
- Em không hiểu được mình. Em mà đi thì thật là chuyện điên khùng. Mình cũng rõ là em yếu ớt thế nào. Bác sĩ Hayward đã bảo là vào mùa nóng ngay đến Hương-cảng này em cũng không nên ở lại. Em không thể nào chịu nổi cái nơi nóng như thiêu ấy đâu. Lại còn bệnh tả nữa! Em sợ lắm. Đó là tự chuốc lấy sự nguy hiểm. Không có lý do gì bắt buộc em phải đi cả. Nếu đi em chết mất.
Chàng không đáp. Nàng cuống cuồng nhìn Walter lần nữa và suýt kêu lên một tiếng. Mắt Walter xanh nhợt làm nàng lạnh cả người. Sự thù hằn đã thấy hiện ra rõ rệt. Thù hằn đến nỗi muốn cho nàng chết phải không? Nàng cố hết sức để chống lại cái bản án ngấm ngầm không tuyên ra ấy.
- Vô lý! Nếu mình xem cái việc đi liều thân là một việc hay thì mình cứ làm. Nhưng thật tình mình đừng hy vọng là tôi sẽ đi theo. Tôi ghét bệnh tật lắm. Và nhất là bệnh dịch tả! Tôi không thiết làm anh hùng, điều đó tôi thú nhận mà không hỗ thẹn. Từ đây cho đến ngày đi Nhật tôi cứ ở mãi đây, không đi đâu cả.
- Thế mà tôi vẫn tưởng là khi trông thấy tôi lăn mình vào chỗ nguy hiểm thì mình sẽ nhất quyết đi theo tôi kia đấy!
Lần này thì sự chế nhạo đã rõ ràng. Kitty ngồi lặng người. Chàng có nghĩ đến những điều chàng nói không? Hay chỉ trêu cho nàng sợ thôi?
- Tôi có từ chối không đi thì cũng không ai chê trách gì tôi được. Ở đấy tôi chẳng giúp được việc gì và cũng chẳng ai cần đến tôi.
- Mình đừng nghĩ thế. Có mình ở đấy sẽ là một điều ích lợi lớn cho tôi. Mình có thể làm tôi vui, có thể khuyến khích tôi.
Nét mặt Kitty càng tái mét.
- Em không hiểu mình định nói gì.
- Có gì mà không hiểu. Một chuyện không vượt quá mức thông minh của một người thường.
- Tôi không đi đâu cả. Bắt tôi đi như thế là một điều vô nhân đạo.
- Nếu thế tôi cũng không đi. Tôi sẽ đưa đơn ly dị ngay từ bây giờ.
°
° °
Câu kết thúc bất ngờ đến nỗi thoạt đầu, sửng sờ Kitty chỉ hiểu được ý một cách loáng thoáng. Nàng ấp úng:
- Nhưng làm gì mà mình giận dữ thế?
Chính nàng cũng biết là câu nói của mình không được tự nhiên và trên mặt Walter nàng thấy hiện ra vẻ khinh bỉ:
- Có lẽ mình tưởng tôi ngu lắm phải không?
Nàng không biết đáp thế nào. Làm ra vẻ bất bình bảo rằng mình vô tội ư? To tiếng trách móc nhau ư? Walter như đọc rõ tất cả các ý nghĩ của nàng:
- Tôi có đủ bằng cớ.
Nàng òa lên khóc. Nước mắt trào ra dễ dàng và nàng để mặc như thế không lau. Cứ mỗi tiếng nấc là kéo dài thêm được một ít thì giờ. Nhưng đầu óc nàng cứ mê đi. Walter đăm đăm nhìn nàng, không có vẻ gì xúc động. Sự bình tĩnh ấy làm Kitty đâm sợ. Bỗng Walter nói to:
- Không phải mình khóc mà giải quyết được công việc đâu.
Giọng nói rắn rỏi và sắc bén ấy khơi dậy sự tức bực của Kitty. Nàng tự trấn tĩnh, thản nhiên trở lại:
- Tôi không cần. Tôi cứ tưởng là anh sẽ không ngại gì mà nhận lấy phần lỗi về anh. Dù cứ như thế, đàn ông các anh cũng chẳng thiệt thòi gì.
- Mình cho phép tôi được hỏi một câu. Tại sao tôi lại phải buộc lòng làm như thế chứ?
- Nếu làm như thế thì đã sao? Tôi chỉ xin anh cư xử cho ra người lịch sự, xin như thế quá đáng lắm à?
- Tôi đang nghĩ nhiều đến tình cảnh của mình.
Nàng ngồi nhổm dậy, lấy khăn chậm mắt:
- Anh định nói gì?
- Charlie hắn chỉ bằng lòng lấy mình khi nào hắn bị vỡ lỡ tai tiếng ra và vợ hắn bị ép buộc phải ly dị với hắn mà thôi.
Nàng bực tức:
- Anh nói mà không biết gì cả.
- Thật tôi không ngờ lại có con người điên đến thế.
Câu nói được ném ra một cách khinh bỉ khiến Kitty đỏ bừng mặt. Thật khác hẳn với cái thái độ lịch sự và âu yếm mà thường ngày Walter vẫn tỏ ra với nàng và có lẽ vì thế mà Kitty càng cảm thấy phẫn uất. Nàng đã quen trông thấy chồng ngoan ngoãn trước bất cứ một sở thích nào của nàng.
- Nếu anh muốn rõ sự thật, thì đây. Charlie chỉ ao ước có mỗi một điều là lấy tôi làm vợ. Dorothee sẵn sàng ly dị, và khi giải quyết xong vụ ấy chúng tôi sẽ lấy nhau ngay.
- Cái dự tính ấy chính Charlie đã rành rọt nói ra với mình hay đó chỉ là một cảm tưởng riêng của mình thôi?
Đôi mắt Walter nhìn nàng với vẻ mỉa mai. Kitty cảm thấy nao núng. Thật ra Charlie có xác định rõ như thế hay không?
- Anh ta đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
- Hắn nói dối đấy, mình cũng thừa hiểu.
- Anh ta yêu tôi hết lòng, yêu đắm đuối, say mê như tôi yêu anh ta vậy. Anh cũng biết những gì xảy ra. Tôi còn chối làm gì? Từ một năm nay chúng tôi yêu nhau, tôi rất hãnh diện được yêu như thế. Tất cả đời tôi bây giờ tùy thuộc vào Charlie. Nay anh biết hết, tôi nghe trong lòng như nhẹ hẳn. Chúng tôi đã chán ngấy sự lén lút tạm bợ lắm rồi. Tôi thật đã ngu dại nên mới lấy anh. Tôi không hề tha thiết đến anh. Giữa anh và tôi có rất nhiều sự khác biệt. Tôi không thích được những người anh thích, không ưa được những thứ anh ưa. Dứt khoát được như thế tôi mừng.
Chàng chăm chú nghe, không nhúc nhích, nét mặt vẫn thản nhiên, khó hiểu. Không có gì cho thấy là chàng xúc động vì những lời của vợ.
- Anh có biết vì sao tôi lấy anh không?
- Tại vì mình muốn lấy chồng trước em gái mình là Doris.
Quả đúng như thế. Nhưng Kitty cũng rất ngạc nhiên khi nghe Walter nói toạc ra điều này. Trong nỗi giận và cơn sợ của nàng có xen một sự thương hại bất ngờ. Walter gượng mỉm cười.
Chàng nói tiếp:
- Tôi không bao giờ dám nuôi ảo tưởng. Tôi biết mình nhẹ dạ, khờ dại và nông nổi. Nhưng tôi trót yêu mình. Tôi biết mình chỉ có những mục đích hẹp hòi, những lý tưởng thiển cận. Nhưng tôi trót yêu mình. Tôi biết óc thông minh mình kém cỏi, nhưng tôi trót yêu mình. Tôi đã cố hết sức để ưa thích những thứ mình ưa thích để giấu không cho mình biết là tôi không đến nỗi ngu si, tầm thường, ngốc nghếch. Tôi biết mình ghét những người thông minh nên trước mặt mình tôi đã cố tự hạ cho ngang với những người bạn vô giá trị của mình. Tôi biết mình lấy tôi không phải vì tình yêu mà vì đắn đo, cân nhắc. Nhưng tôi không cần sự đó vì tôi trót yêu mình quá. Phần đông người ta đều cảm thấy thiệt thòi khi yêu mà không được yêu trở lại rồi đăm ra hằn học, chua cay. Nhưng tôi thì không như vậy. Tôi không bao giờ dám có hy vọng được mình yêu. Mà hy vọng làm sao được chứ? Tôi biết tôi không có vẻ gì quyến rũ. Được phép yêu mình như thế tôi cũng đã đội ơn nhiều. Thỉnh thoảng, những lúc thấy mình có vẻ bằng lòng vì tôi, những lúc nhận thấy trong mắt của mình một tia nhìn âu yếm là tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Tôi sợ quấy rầy mình nên lúc nào cũng thắc thỏm chờ đợi một dấu hiệu chán nản đầu tiên. Điều gì mà phần đông các ông chồng xem là quyền tự nhiên thì tôi lại cầu xin như một đặc ân ban bố.
Suốt đời quen với lối tán tụng thấp hèn Kitty chưa bao giờ nghe những lời như thế. Một cơn tức ngấm ngầm đang nhen nhún trong lòng nàng làm át cả cơn lo sợ. Nàng nghe các gân máu trên thái dương căng lên. Lòng kiêu hãnh bị tổn thương có thể khiến người đàn bà đáng sợ hơn một con sư tử bị bắt mất con. Nhìn nghiêng, cằm nàng lúc ấy trông xấu như cằm khỉ, hai mắt nung nấu những căm hờn. Nhưng nàng cố dằn lại được.
- Nếu người đàn ông không có gì để làm cho người đàn bà yêu được thì đó là lỗi tại ai?
- Đành thế.
Giọng nói mỉa mai ấy làm Kitty thêm căm tức. Nàng hiểu là nếu muốn cho Walter đau đớn hơn nữa thì nàng cần phải làm ra vẻ bình tĩnh, lạnh lùng.
- Có lẽ tôi cũng chẳng có học thức gì và cũng chẳng thông minh gì cho lắm vì thật ra tôi chỉ là một người đàn bà tầm thường. Tôi thích những thứ mà hạng người như tôi đều thích: khiêu vũ, quần vợt, xem hát. Tôi ưa những người đàn ông ham chuộng thể thao. Thật tình, thì anh và những điều sở thích riêng của anh đã làm tôi bực, bởi vì những cái ấy đối với tôi chẳng có một thú vị gì và tôi thấy không cần hiểu đến. Dạo ghé Venise anh đã lôi tôi đi hàng giờ với anh trong các viện bảo tàng; theo tôi thì số thì giờ ấy giá để chơi golf có lẽ còn hơn.
- Tôi biết.
- Tôi rất tiếc không mang lại cho anh những gì mà anh mong đợi. Nhưng khổ thay, tôi không chịu nổi cái vẻ của con người anh. Anh không thể trách tôi điều đó được.
- Tôi có trách mình đâu.
Giá mà Walter nổi giận đùng đùng lên thì có lẽ Kitty sẽ dễ dàng đối phó, vì nàng sẽ dùng sự hung hăng để chống trả lại sự hung hăng. Walter điềm tĩnh làm nàng khó chịu. Nàng thù ghét Walter hơn bất cứ bao giờ.
- Anh không xứng đáng làm một kẻ đàn ông. Biết có Charlie trong phòng tôi tại sao anh lại không vào? Ít ra anh cũng phải cho Charlie một trận. Anh sợ chăng?
Nhưng vừa nói xong câu, Kitty đã hổ thẹn đỏ bừng hai má. Chàng không đáp. Mặt chàng lạnh lùng khinh bỉ và môi chàng hơi nhếch mỉm cười.
- Có lẽ tôi giống một nhân vật nào đó trong lịch sử, không thể hạ mình đến cái mức phải đi đánh nhau.
Không còn biết nói gì, Kitty chỉ rùn vai. Chàng ngồi yên, nhìn nàng đăm đăm thêm một lúc:
- Tôi đã nói với mình tất cả những gì cần phải nói: nếu mình cứ từ chối không đi Mai-tân-phố, tôi sẽ đưa đơn ly dị.
- Tại sao anh không chịu nhận phần lỗi về anh để cứu lấy danh giá cho tôi?
Mãi đến lúc ấy chàng mới quay mắt đi không nhìn vợ nữa. Chàng ngả lưng trên ghế dựa, châm một điếu thuốc và không nói không rằng ngồi hút cho đến hết. Sau đó chàng ném mẩu thuốc, mỉm cười và lại đăm đăm nhìn vợ:
- Nếu vợ Charlie hứa với tôi là sẽ ly dị chồng và nếu chính Charlie chịu viết giấy cam đoan với tôi là hắn sẽ lấy mình làm vợ ngay trong tuần lễ sau cái ngày hai bản án được chuẩn y thì tôi ưng thuận.
Trong giọng nói của Walter có một cái gì làm Kitty lo ngại, nhưng vì lòng tự ái, nàng đành chấp nhận đề nghị ấy:
- Như thế mới là một cử chỉ cao thượng.
Nhưng bỗng Kitty sửng sốt vì Walter đã phá lên cười. Nàng đỏ mặt:
- Tại sao anh cười? Tôi thấy chẳng có gì đáng cho anh cười cả.
- Tôi xin lỗi mình. Về điểm đáng cười hay không đáng cười, tôi lại có một quan niệm hơi đặc biệt.
Kitty định tìm một câu thật nặng và thật đau để trả lời nhưng không tìm được. Walter nhìn đồng hồ:
- Nếu mình muốn gặp Charlie tại nơi làm việc của hắn thì tôi khuyên mình nên đi ngay bây giờ. Trong trường hợp mình định theo tôi đi Mai-tân-phố thì đến ngày kia là phải đi rồi.
- Anh muốn tôi nói câu chuyện với Charlie ngay hôm nay?
- Tại sao lại còn lần lửa đến ngày mai nhỉ?
Kitty thấy khó chịu. Không phải cái cảm giác lo sợ, nhưng nàng cũng không biết đúng là cảm giác gì. Nàng tiếc cho sự hấp tấp ấy vì nàng chỉ muốn dò ý Charlie. Nhưng nàng tuyệt đối tin tưởng nơi chàng, chàng yêu nàng cũng bằng như nàng yêu chàng vậy. Ý nghĩ ngờ rằng chàng có thể thoái thác bỏ rơi mình, dù đó chỉ là ý thoáng qua, nàng cũng cho là phản bội.
Với vẻ nghiêm nghị, nàng quay nhìn Walter:
- Anh chưa biết tình yêu là gì. Anh không thể tưởng tượng chúng tôi yêu nhau đến bậc nào. Chỉ có điều ấy là đáng kể. Ngoài ra những sự hi sinh do tình yêu đòi hỏi, chúng tôi xem rất nhẹ nhàng.
Chàng nghiêng mình, không nói gì, đưa mắt nhìn theo nàng đang bước ra khỏi phòng bằng những bước đi đều đặn.