Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Godfather
Dịch giả: Đặng Phi Bằng
Biên tập: Open Heineken
Upload bìa: Open Heineken
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2023-11-05 19:16:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ohnny ngồi tính toán chi phí trên tập giấy màu vàng trong phòng thâu âm nhạc. Nhạc công đã đến đầy đủ, tất cả đều là bạn bè, quen biết với nó, từ hồi Johnny còn là ca sĩ nhí trong ban nhạc. Nhạc trưởng là một trong những tay hàng đầu trong làng nhạc Pop, và cũng là người rất tốt với Johnny trong thời gian nó gặp đủ mùi cay đắng. Tên hắn là Eddie Neils. Hắn đang phân phối máy tập nhạc và dặn dò các nhạc công. Nhận lời cộng tác với Johnny trong buổi thâu hôm nay là để làm cho nó vui lòng thôi, chứ lịch làm việc của Eddie luôn luôn dày đặc.
Thằng Nino có vẻ bối rối ra mặt, nó ngồi tẩn mẩn nghịch mấy phím đàn piano, vừa nhâm nhi ly rượu to đùng. Johnny mặc cho nó uống, vì nó biết thằng Nino xỉn hay không, hát vẫn hay. Vả lại những gì chúng làm hôm nay đâu có đòi hỏi tài năng ca hát của thằng Nino đến tuyệt đỉnh.
Johnny làm dĩa nhạc này vì nó biết Bố Già thích mấy bài thằng Nino và nó đã hát trong đám cưới Connie, nên nó làm để làm quà Giáng sinh tặng Bố. Nó cũng có linh tính đĩa này sẽ bán được kha khá, tất nhiên sẽ không đạt tới số triệu. Và nó còn biết một điều, giúp thằng Nino chính là hành động nó đáp công ơn bố, làm bố thích nhất. Vì thằng Nino cũng là con đỡ đầu của Ông Trùm mà.
Johnny bỏ xấp giấy xuống ghế kế bên, tiến lại gần Nino, gọi:
– Ế, thằng nhà quê.
Nino ngước lên, ráng nở nụ cười. Nó có vẻ mệt mỏi. Johnny nắm vai nó, bảo:
– Bình tĩnh đi, nhóc. Hôm nay mày phải hát thật hay, tao sẽ thưởng cho một em thơm nhất Hollywood.
Nino làm một ngụm rượu, hỏi:
– Em mắc dịch nào vậy? Johnny phì cười:
– Không phải mắc dịch đâu, minh tinh Deanna Dunn đấy. Nino thích mê, nhưng còn vờ vịt:
– Chứ không phải mày kiếm đồ mắc dịch cho tao hả?
Ban nhạc dạo khúc mở đầu. Johnny Fontane lắng nghe. Nó nhẩm từng nốt trong đầu để biết lát nữa sẽ nhấn nhá ra sao, bắt nhịp vào đoạn nào. Nó biết giọng nó sẽ bị đuối, nhưng hôm nay Nino hát bè chính, nó chỉ phụ họa, hát bè cho bạn. Nó phải để dành giọng để khi hai đứa hát bài dân ca Sicily đối đáp cùng nhau.
Johnny kéo Nino đứng trước micro. Nino bắt giọng hai, ba lần không được, anh chàng quýnh lên, đỏ cả mặt. Johnny chọc:
– Ê, mày câu giờ để tính thêm tiền hả?
– Không có cái đàn mandolin, tao ngượng nghịu quá. Nghĩ một thoáng, Johnny bảo:
– Mày cầm thử ly rượu coi.
Vậy mà có hiệu quả ngay. Nino vừa lai rai vừa hát, mà lại hát hay nữa chứ. Johnny hát thoải mái, không ráng sức, giọng nó chỉ vờn quanh giọng bè chính tình tứ của Nino. Hát bè phụ chẳng thú vị gì, nhưng Johnny cũng kinh ngạc, khoái trá thấy kỹ thuật hát của nó thật tuyệt. Mười năm học hỏi trong nghề, quả là không uổng.
Đến bài hát cuối cùng của đĩa nhạc, bài đối đáp của hai đứa, Johnny thả cho giọng nó hát bay bổng cất cao. Hát xong cổ họng nó đau nhói. Ban nhạc như đan bị cuốn hút theo giọng hát của nó, một điều hiếm thấy của mấy tay chơi nhạc nhà nghề, lão luyện này. Mấy cha hứng quá, quăng cả
nhạc cụ xuống, nhảy cẫng lên hộ ào ào. Tay đánh trống dồi thêm một hồi trống dồn dập nữa.
Với những lần ngừng lại bàn bạc, tất cả phải làm việc gần bốn tiếng mới xong. Eddie Neils bảo Johnny:
– Này, cậu hát hay lại rồi đấy. Có lẽ nên sửa soạn ra một đĩa mới đi.
Mình có một bài ca mới rất hợp với cậu.
Johnny lắc đầu:
Thôi nào, Eddie, đừng chọc quê mình chứ. Chỉ hát thêm vài tiếng nữa, giọng mình sẽ khàn đặc đến không nói được, hát hò gì. Cậu nhắm lần thâu này có phải chỉnh lại nhiều không?
Eddie bảo:
– Nino ngày mai tới sửa lại vài chỗ. Nhưng này, Nino khá hơn mình tưởng nhiều. Phần cậu, nếu có chỗ nào không ổn, mình bảo mấy tay kỹ thuật chỉnh lại. Được chứ?
– Được. Chừng nào nghe băng mẫu đây?
– Tối mai. Ở nhà cậu hả?
– Cám ơn nhiều, Eddie. Mai gặp.
Rồi Johnny choàng tay Nino ra về. Hai đứa về thẳng nhà Johnny, chứ không trở lại nhà cô vợ cũ của nó.
Về tới nhà đã xế chiều. Nino vẫn còn ngất ngờ say. Johnny bảo nó đi tắm rồi ngủ một chút cho tỉnh. Tối nay hai đứa còn phải đi dự buổi tiệc lúc 11 giờ.
Khi Nino thức dậy, Johnny nói sơ sơ cho nó nghe:
– Tiệc đêm nay là của Câu lạc bộ Những trái tim cô đơn. Đám đàn bà đêm nay mày gặp, đều là những ả mày từng thấy trên màn ảnh, những bà hoàng ái tình, mà cả triệu triệu thằng đàn ông thèm khát. Lý do mấy ả có
mặt đêm nay là để kiếm vài thằng "hâm nóng" cho các ả. Mày biết vì sao không? Vì chúng nó già rồi, mà lại khát khao khoản ấy. Nhưng dù sao cũng vẫn là quý bà, nên phải kín đáo, lựa chọn thằng nào có hạng một chút.
Thấy Johnny thì thào như nói thầm, Nino hỏi:
– Giọng mày làm sao vậy? Johnny vẫn thì thầm:
– Cứ hát một tí là cổ họng tao lại có vấn đề. Mấy ngày sau mới hết khàn giọng.
Nino trầm ngâm bảo bạn:
– Căng nhỉ.
Johnny nhún vai:
– Nghe này Nino, tối nay mày đừng uống nhiều nhé. Mày phải chứng tỏ cho mấy con mụ ở Hollywood này biết, thằng bạn nhà quê của tao cày khỏe như trâu. Nhớ là trong đám đó có mấy mụ rất có uy trong giới điện ảnh, dư sức kiếm việc cho mày đó. Nhưng "hạ" chị nào xong, cũng phải vẫn tỏ ra dễ thương, trìu mến một tí. Có mất mát mẹ gì.
Nino nốc cạn ly rượu bảo:
– Lúc nào tao chẳng dễ thương. Mày định dẫn tao đi gặp Deanna Dunn hả, thật hay giỡn vậy?
– Đừng có mà rối lên như vậy. Chúng nó chẳng quý hóa, hay ho gì, như mày tưởng đâu – Johnny nói.
Câu lạc bộ "Những trái tim cô đơn" Hollywood họp mặt vào mỗi tối thứ sáu tại nhà riêng của Roy McElroy, đại diện báo chí, hoặc cố vấn giao tế của Công ty Quốc tế Woltz. Thật ra tuy tổ chức ở nhà McElroy, nhưng phát xuất từ ý kiến của lão Woltz. Chẳng là những ngôi sao kiếm tiền của lão
đang trở về già. Không nhờ chuyên viên ánh sáng, chuyên viên hóa trang tài giỏi, thì bao nhiêu nét già nua xấu xí lồ lộ ra ngay. Nhưng các bà chị vẫn muốn được yêu, được say mê cuồng nhiệt, vẫn kiêu hãnh vì hào quang, nhan sắc tuổi xa xưa. Vì vậy lão Woltz mới mở những buổi tiệc tùng để đám "nhan sắc về chiều" này săn lùng kép trẻ, hú hí qua đêm, hoặc nếu tâm đầu ý hợp, cứ việc kéo nhau về xây tổ uyên ương. Nhưng để tránh dư luận khỏi dòm ngó những màn ăn chơi trụy lạc thái quá, lão cho tổ chức tại nhà, luôn sẵn mặt luật sư riêng, để nếu có gì lộn xộn, đứng ngay ra dàn xếp, dùng tiền trám miệng túi cớm và đám báo chí cho êm chuyện.
Trong những buổi tiệc họp mặt tối thứ sáu, luôn luôn có đám nam diễn viên cường tráng, mới tập tễnh vào nghề, sẵn sàng phục vụ. Các cậu đến đây với lý do xem duyệt phim mới ra lò. Các em đào non bị cấm mon men đến những buổi này, hoặc chính mấy em cũng không đủ can đảm tham gia "cuộc vui" của đàn chị.
Cuốn phim mới sẽ được chiếu lúc nửa đêm, nên mười một giờ Johnny và Nino mới tới. Roy McRoy cao lớn, áo quần rất bảnh bao, đón Johnny bằng tiếng kêu ngạc nhiên:
– Mày cũng tới đây làm đếch gì vậy? Johnny bắt tay hắn, bảo:
– Mình đưa thằng anh em nhà quê đến cho nó thưởng thức.
McElroy vừa bắt tay Nino, vừa đưa mắt nhìn thân hình nó, đánh giá "mặt hàng", bảo:
– Của này thì mấy mụ ấy ăn tươi nuốt sống mất.
Sân sau thực ra là hàng loạt phòng rộng mênh mông, cửa kính nhìn ra vườn hoa và hồ bơi. Hàng trăm khách khứa tới lui, tay đều cầm ly rượu. Ánh sáng chơi rất nghệ thuật, không để lộ một vết nhăn, một làn da khô khốc của các nữ khách. Nino đã từng thấy những người đàn bà này trên màn ảnh, khi nó mới dậy thì. Họ thường xuất hiện trong những giấc mơ nhảm nhí của nó. Nó không ngờ gặp họ bằng xương bằng thịt, trông khiếp
thế. Thời gian đã xói mòn hết vẻ phi phàm của họ, không gì che giấu nổi nét ủ ê, cằn cỗi từ làn da, ánh mắt. Nó len lách giữa đám đó, mê man nhớ lại, nhưng những thần tượng ngày thơ của nó bây giờ như những trái cây bằng sáp, không gợi cho nó được chút thèm thuồng. Johnny và Nino đến bên bàn rượu, hai đứa uống tù tì, cho đến khi nghe phía sau chúng cất lên giọng nói đầy yêu thuật của Deanna Dunn.
Giọng nói đã ăn vào tim óc của Nino, cũng như hàng triệu tay đàn ông khắp thế giới. Deanna Dunn, nữ diễn viên từng hai lần đoạt giải Oscar. Trên màn ảnh "nàng" dịu dàng, đằm thắm, làm mềm lòng tất cả đàn ông. Nhưng hôm nay những lời nàng vừa nói; chưa từng được nghe trên màn bạc:
– Ê, thằng đểu Johnny, mi có biết, ta phải đi bác sĩ tâm lý, vì mi quất ta mỗi một đêm không? Sao không cho ta hưởng thêm vài lần nữa?
Johnny hôn lên má mụ, cười cười:
– Chị làm em sụm cả tháng đấy. Giới thiệu chị thằng bà con em, Nino.
Một thằng con trai Ý khỏe mạnh, ngoan hiền. Chắc nó gồng nổi chị đấy.
Deana lạnh lùng nhìn Nino, hỏi:
– Nó có khoái coi duyệt phim không? Johnny phì cười:
– Nó đã coi bao giờ đâu mà biết khoái hay không. Chị đưa nó vào coi thử đi.
Còn lại một mình với Deanna Dunn, Nino nốc vội một ly tổ bố để lấy tinh thần. Nó định làm bộ tỉnh bơ mà khó quá, sát bên nó là người đàn bà mà nó biết quá rõ. Nó từng thấy người đàn bà này lẻ loi trong phòng ngủ, tức tưởi bên xác người chồng phi công, vừa ra đi bỏ lại bầy con mất bố. Nó từng thấy "nàng" giận dữ, đớn đau, nhục nhã, nhưng vẫn sáng ngời vẻ đoan trang, bị tên vô lại Clark Gable lường gạt để rồi bỏ rơi cho một nhà
thổ (trên phim, chưa bao giờ Deanna Dunn đóng vai gái nhà thổ). Nó từng thấy nàng yêu đương, cuống quýt trong tay người tình, và nó thấy nàng chết đẹp đẽ vô cùng, ít nhất cả chục lần.
Nó đã thấy, đã nghe, đã chiêm bao mộng mị tấm nhan sắc ấy, vì vậy nó choáng cả người khi còn mình nó, câu đầu tiên mẹ nói là:
– Cả thành phố này, chỉ mình thằng Johnny có khả năng chiến đấu, còn toàn là lũ chơi yếu như gà.
Mụ nắm tay Nino đẩy nó vào góc phòng, để tránh đụng chạm và giành giựt.
Vẫn với giọng lạnh lùng, kẻ cả, mụ hỏi han thân thế nó. Nino biết tỏng mụ đang đóng vai tiểu thư quyền quý, hạ mình thương xót một thằng cầu bơ cầu bất. Nhưng nó cóc cần. Nó kể tuốt từ những ngày nó cùng Johnny lớn lên ở New York, cùng hò hát với nhau trong những ban nhạc nhỏ. Nó thấy mụ xúc động, lắng nghe. Rồi mụ chợt e dè hỏi:
– Cậu có biết tại sao lão khốn Woltz lại chịu giao vai ấy cho thằng Johnny không?
Nino lắc đầu, mụ cũng không gặng hỏi thêm.
Tới giờ chiếu phim, bàn tay nóng hổi của Deanna Dunn nắm chặt tay Nino, dắt nó vào phòng trong. Căn phòng kê năm mươi cái trường kỷ đôi, ngăn vách kín đáo. Bên môi trường kỷ là một bàn nhỏ. Trên bàn có rượu, ly, thuốc lá.
Nino đưa thuốc và mồi cho mụ, rồi rót hai ly rượu. Cả hai đều im lặng, vài phút sau đèn tắt. Hai anh
Nino sẵn sàng chờ đợi những chuyện ghê gớm, như nó từng nghe về sự đồi bại của dân Hollywood, nhưng quả tình nó không thể ngờ mu háu ăn, thèm khát đến thế, thậm chí không một lời mào đầu cho phái phép. Nó mặc mụ làm gì thì làm, nó vừa nhâm nhi vừa đưa mắt lên màn ảnh, nhưng thật
tình nó có thấy gì, có biết mùi rượu ra sao đâu. Chưa bao giờ nó khoái cảm hơn lúc này, một phần là vì người đàn bà này đang phục vụ nó trong bóng tối, giống như đã từng làm vậy trong những giấc mơ hồi nó ở tuổi dậy thì.
Tuy nhiên, là một nam nhi, nó cảm thấy bị xúc phạm. Vì vậy, khi cô đào danh tiếng thế giới dọn dẹp chiến trường xong, nó lạnh nhạt pha ly rượu, châm điếu thuốc cho mụ, rồi tỉnh bơ bảo:
– Cuốn phim này hay ra phết.
Nó thấy người mẹ như cứng lại. Hừ, bộ mụ muốn nó phải ngỏ lời tán tụng nữa sao? Nó tự rót cho mình một ly đầy. Tiên sư mụ. Mụ cư xử như nó là một thằng đĩ đực. Sao mà nó ghét cái lũ đàn bà này thế. Nó nhích người ra xa mụ một chút.
Sau cùng mụ khào khào nói nhỏ:
– Thích bỏ mẹ, còn vờ. Cũng chất lượng quá chớ. Nino nhấp rượu nói thản nhiên:
– Đó mới là bình thường thôi. Tôi mà hứng lên, còn khiếp nữa.
Mụ rúc rích cười rồi im lặng tới cuối phim. Đèn bật sáng. Nino nhìn quanh. Nó thấy quang cảnh như vừa trải qua một vũ hội âm thầm trong bóng tối. Mọi người ra khỏi phòng. Deanna Dunn lảng khỏi nó ngay. Mụ tiến tới đấu hót tưng bừng với một lão già, mà Nino nhận ra ngay là một diễn viên danh tiếng, chỉ có điều, nhìn lão ngoài đời, y như một thằng bóng. Johnny tiến tới bên nó hỏi:
– Sao, nhà quê, vui chứ? Nino cười toe:
– Tao cũng không biết nữa. Nhưng nó khác lắm, mày ạ. Bây giờ về nhà, tao có quyền khoe vụ này về Deanna Dunn.
Johnny cười ha hả:
– Nếu mụ ấy mời mày về nhà, còn đã hơn nhiều. Có mời không? Nino lắc đầu:
– Không. Chắc vì tao chỉ chăm chú coi phim. Johnny nghiêm mặt:
– Làm ăn cho đàng hoàng chứ, nhóc. Cỡ mụ ấy làm được cho mày nhiều việc lắm. Mà mày cũng phải tập quen với đủ kiểu đi chứ. Trời đất, nhớ lại mấy con xấu như ma của mày mà tao phát khiếp.
Nino ngất ngưởng vung vẩy cái ly, nói toáng lên:
– Ờ, chúng nó xấu, nhưng chúng nó là phụ nữ, không như...
Deanna Dunn từ góc phòng, ngoái lại nhìn hai đứa. Nino đưa ly lên chào mụ.
Johnny thở dài bảo:
– Thôi được. Rút cục, mày vẫn chỉ là thằng nhà quê. Nino cười cười, cái cười say xỉn dễ thương:
– Mà tao đếch chịu thay đổi đâu. Nó Johnny quá hiểu bạn. Nó không say đến thế đâu. Nó chỉ giả bộ để được nói với "ông lớn mới" của Hollywood những điều mà nó tỉnh nó không nói được. Johnny choàng tay lên vai bạn, thân mật nói:
– Thằng láu cá, mày biết hợp đồng nắm trong tay rồi, muốn nói, muốn làm gì cũng được, tao không có quyền đuổi mày, phải không?
Nino hỏi với cái láu lỉnh của một thằng đang say:
– Mày không thể đuổi tao? Johnny trả lời:
– Không.
– Vậy thì Đ.M mày – Nino bật ra chửi.
Johnny ngạc nhiên đến phát tức. Nó nhìn cái cười bất cần đời của thằng Nino. Nhưng hai năm vừa qua đời làm nó khôn ra, hay cuộc đời diễn viên xuống dốc làm nó nhạy cảm hơn, nên lúc này nó đã thông cảm với bạn, tại sao thằng bạn cùng ca hát từ tuổi thơ của nó chưa bao giờ thành công, bây giờ lại ráng hủy hoại tất cả dịp may để đưa nó đến thành công đó. Là vì Nino quay lưng lại với tất cả mọi thành công. Là vì trên một phương diện nào đó, nó cảm thấy bị xúc phạm bởi tất cả những gì người ta đang làm cho nó.
Johnny kéo tay bạn ra khỏi ngôi nhà. Nino đi không vững nữa. Johnny bảo nó rất dịu dàng:
– OK, nhóc, mày hãy hát vì tao. Tao cần mày kiếm tiền cho tao. Tao sẽ không lèo lái mày nữa. Mày cứ sống theo ý mày. Được chưa, thằng nhà quê? Việc của mày chỉ là hát vì tao, kiếm tiền vì tao, vì tao không còn hát được nữa. Hiểu chứ, thằng bạn già?
Thằng Nino líu cả lưỡi:
– Bây giờ thì tao hát hay hơn mày. Bao giờ tao hát cũng hay hơn mày, rõ chưa?
Johnny đứng sững lại. Thì ra vậy. Nó biết khi giọng nó còn khỏe, Nino chưa bao giờ được xếp cùng hội với nó, kể cả lúc hai đứa còn bé. Bây giờ hai đứa ngang nhau. Nó nhìn Nino đang ngất ngưởng vung vẩy cái ly, chờ nó trả lời. Nhìn thằng bạn say bí tỉ, ngả nghiêng dưới ánh trăng đêm California, Johnny nhẹ nhàng chửi:
– Đ.M. mày.
Rồi hai thằng cùng cười hô hố như ngày xưa còn bé tí.
Khi Johnny Fontane được tin Ông Trùm bị bắn, nó không chỉ lo cho tính mạng ông, mà nó còn thắc mắc không biết số tiền ông hứa tài trợ cho nó làm phim sẽ ra sao. Nó muốn đi thăm ông, nhưng nó được chỉ thị phải tránh hết mọi dư luận không tốt có thể xảy ra. Nó đành phải chờ. Rồi một tuần sau, Tom Hagen cho người đem tiền tới, nhưng mỗi lần làm một phim thôi. Trong thời gian này Johnny để Nino thoải mái vui vẻ với mấy em đào nhí. Thỉnh thoảng hai đứa cùng đi du hí một đêm, nhưng nó không can thiệp vào chuyện riêng của thằng Nino nữa. Có lần nhắc tới vụ ông Trùm bị bắn, Nino bảo:
– Mày biết không, Johnny, một lần tao chán nghề tài xế quá, tiền bạc chẳng được bao nhiêu, tao xin Bố Già cho tao một việc làm với Bố. Ông từ chối ngay. Ông bảo mỗi người đều có một số phận, mà số phận của tao là phải trở thành nghệ sĩ. Ý ông là tao không thể trở thành một tay anh chị được.
Johnny suy nghĩ mãi đến câu nói đó. Bố Già quả là người thông minh nhất đời. Ông thấy ngay là thằng Nino không bao giờ có thể thành một tay giang hồ được. Chẳng bị giết cũng ngồi tù. Nhưng làm sao ông biết thằng Nino sẽ thành nghệ sĩ chứ? Trời đất! Thì ra ông đã tính toán là có ngày mình phải giúp nó. Làm sao ông tính trước được điều đó? Vì ông đã bắn tin đó là điều mình phải làm để trả ơn ông. Tất nhiên là ông không nói thẳng ra, nhưng ông để mình hiểu rằng, nếu mình muốn làm ông vui lòng thì hãy giúp thằng Nino. Johnny thở dài. Giờ đây ông đang gặp nạn, nó thì đã với tay tới giải Oscar, và thoát khỏi tầm tay lão Woltz.
Johnny đề nghị giúp một tay với gia đình, nhưng bị Hagen gạt phắt.
Johnny bận rộn bắt tay làm cuốn phim riêng của nó. Kịch bản đã viết xong, nó mời tác giả đến bàn bạc tay đôi, không cần đại diện, hay nhân viên phim trường tham dự. Truyện phim rất tuyệt, rất gay cấn, nhiều người đẹp, nhiều cảnh mê ly, hấp dẫn, và nhất là... nó không phải hát. Còn có cả một vai, mà Johnny thấy ngay là cứ như đo ni đóng giày cho thằng
Nino vậy. Từ lời nói, hành động, thậm chí ngoại hình nhân vật đó giống hệt Nino. Cứ việc bê nguyên xi Nino lên màn bạc là đủ, không phải gồng mình diễn xuất gì.
Công việc diễn tiến rất nhanh, Johnny thấy nó hiểu biết công việc sản xuất nhiều hơn nó tưởng, nhưng nó cũng mướn thêm một tay phụ tá, một tay rất khá, nhưng bị thất nghiệp, vì có tên trong sổ đen. Johnny không lợi dụng chuyện đó, để chơi ép anh ta, Nó ký một hợp đồng rất sòng phẳng, nó chỉ nói thẳng với tay phụ tá:
– Tôi mong anh tiết kiệm tiền bạc của tôi một chút.
Vì vậy nó rất ngạc nhiên khi thằng cha phụ tá bảo nó phải chi cho nghiệp đoàn năm mươi ngàn đô la. Vì có nhiều vấn đề lộn xộn trong mấy vụ làm giờ phụ trội, mướn thêm người, nên chị năm chục ngàn cho mọi việc được tốt đẹp cũng đáng. Càng bàn bạc, tay phụ tá càng hối thúc, cuối cùng Johnny bảo:
– Kêu thằng cha bên nghiệp đoàn gặp tôi. Khi Billy Goff tới, Johnny bảo:
– Tôi tưởng các bạn tôi đã thu xếp với nghiệp đoàn rồi chứ? Tôi được cho biết là không có bất kỳ điều gì phải lo hết mà.
Goff hỏi:
– Ai nói với ông vậy? Johnny bình thản:
– Ông biết quá rõ ai nói rồi. Tôi không nói tên ra, nhưng người đó đã nói vậy là đúng vậy.
Goff cũng bình thản không kém:
– Thời cuộc thay đổi rồi. Bạn ông đang gặp rắc rối, và lệnh của ông ta không còn ảnh hưởng tới tận đây nữa đâu.
Johnny nhún vai:
– Vậy thì mấy hôm nữa ông trở lại gặp tôi, được chứ? Goff cười:
– Được. Nhưng có gọi về New York, cũng vô ích thôi.
Trái lại, gọi về New York rất có ích. Tom Hagen dặn nó cương quyết không chi đồng nào:
– Mày mà chi cho thằng khốn đó một xu, là mày làm mất mặt ông già đó. Ông sẽ nổi giận đùng đùng cho coi.
Johnny:
– Tao nói với ông được không? Hay mày nói giùm với ông là tao cần phải lo cho việc làm phim trôi chảy chứ.
Hagen:
– Lúc này không ai nói gì với ông được. Ông mệt lắm. Tao sẽ nói để thằng Sonny thu xếp mọi việc. Riêng chuyện này, tao quyết định, mày không được chi cho thằng chó chết đó một xu. Có gì thay đổi, tao cho mày biết sau.
Johnny áy náy gác phôn. Rắc rối với nghiệp đoàn là sẽ vừa tốn cả đống tiền vừa bê trễ công việc. Đã có lúc nó định tiêu lớn năm mươi ngàn cho thằng Goff. Vì lệnh lạc là một chuyện, công việc là một chuyện. Nhưng rồi nó quyết định chờ thêm vài ngày.
Thế mà mất công chờ có vài ngày nó đã tiết kiệm được năm chục ngàn. Hai đêm sau Goff bị bắn chết tại nhà ở Glendale. Không còn ai nhắc đến chuyện lộn xộn với nghiệp đoàn. Johnny hơi hoảng vì cú giết người này. Đó là lần đầu tiên bàn tay ghê gớm của Ông Trùm vươn dài tới gần bên nó.
Càng những tuần về sau Johnny càng bận rộn, hoàn chỉnh kịch bản, phân vai, giải quyết đủ thứ khác trong khâu sản xuất, nó không còn thời
gian để bạn tâm vì mất giọng, vì không biết còn hát được nữa không. Vậy mà khi được biết tên nó có trong bản đề cử Oscar, nó lại rầu rĩ vì không được mời hát một trong những bài ca được đề cử, trong đêm phát giải. Nhưng nó dẹp những suy nghĩ vớ vẩn đó qua một bên, đâm đầu vào công việc. Nó không hy vọng đoạt Oscar nữa, vì Bố Già không thể gây sức ép được nữa, nhưng có tên trong bản đề cử là đủ quý rồi.
Đĩa hát một trong những bài ca Ý mà nó và Nino hát bán chạy hơn nó tưởng, nhưng nó biết đó là thành công nhờ Nino nhiều hơn. Nó tự biết sẽ chẳng bao giờ trở lại nghề ca hát chuyên nghiệp được nữa.
Mỗi tuần nó ăn tối với Ginny và các con một lần. Dù chuyện gì xảy ra nó cũng không bỏ qua bổn phận đó. Nhưng nó không ngủ với Ginny. Trong khi đó con vợ hai chạy chọt được tờ ly dị ở Mexico, thế là nó lại trở thành độc thân. Lạ là Johnny không ham mấy em mới vào nghề, luôn sẵn sàng dâng hiến. Trong khi nó lại cảm thấy tự ái vì mấy ngôi sao trẻ, và mấy con đào đang có giá chẳng còn vẻ tha thiết với nó. Nhưng như vậy càng tốt để dốc sức vào công việc. Hầu như đêm nào nó cũng về nhà một mình, uống ly rượu, nghe lại mấy đĩa hát cũ của nó, rồi ư ử hát theo vài đoạn. Trước kia Johnny chưa hề nhận ra giọng nó hay đến thế. Thật tuyệt vời. Thiếu gì người có giọng hát hay, nhưng hát như nó không phải ai cũng hát được. Nó từng là một nghệ sĩ thực sự, mà đâu có biết, cũng chưa hề biết nó thương yêu điều đó đến dường nào. Nó hủy hoại chất giọng tuyệt vời đó bằng rượu, thuốc lá và gái, vừa khi nhận ra giọng hát đó đáng quý biết bao.
Đôi khi Nino cũng đến, để hai đứa vừa nhâm nhi vừa lắng nghe. Những lúc đó Johnny lại khinh khỉnh bảo:
– Này, thằng nhà quê, suốt đời mày cũng không hát được vậy đâu. Và thằng Nino lại lắc đầu, cười thật dễ thương:
– Thật. Chẳng bao giờ tao hát được vậy. Dường như nó biết bạn đang đau khổ cỡ nào.
Một tuần trước ngày bấm máy cuốn phim mới, ngày trao giải Oscar cũng cận kề, Johnny mời Nino cùng tới buổi lễ, nhưng Nino từ chối. Johnny bảo nó:
– Này bồ, mình chưa hề xin bồ một ân huệ gì, đúng không? Tối nay hãy cho mình một đặc ân, đi cùng mình. Vì nếu tao bị trượt cái giải này, thì chỉ có mình mày thương tao.
Nino ngẩn ra, một lúc sau mới nói:
– Đúng vậy đó, bồ. Mình sẽ đi. Nhưng nếu mày không được giải, thì cũng quên mẹ nó đi. Nhậu cho đã, tao sẽ săn sóc mày. Tối nay tao sẽ không uống, tỉnh táo để lo cho mày. Bạn bè vậy là hết ý rồi chứ?
Tối đó Nino giữ lời hứa. Nó tới nhà Johnny hoàn toàn tỉnh táo. Khi hai đứa đến rạp, Nino tự hỏi tại sao Johnny không mời mấy con bồ, hay vợ cũ tới dự bữa tiệc sau lễ phát giải. Nhất là Ginny. Hay Johnny cho rằng Ginny sẽ không ủng hộ nó.
Nino đoán đêm nay sẽ kéo dài và chán ngắt. Ước gì lúc này nó được làm một ly.
Cho đến khi tên nam diễn viên chiếm giải xuất sắc nhất được xướng lên: Johnny Fontane! Nino sướng quá, nhảy cẫng lên hoan hộ ầm ĩ. Johnny đưa tay về phía nó, nó nắm lấy tay bạn. Nó biết bạn nó đang cần một bàn tay tin cẩn, thương yêu. Tự nhiên nó buồn kinh khủng, buồn vì trong khoảnh khắc vinh quang này, ngoài nó ra, bạn nó chẳng còn ai.
Những gì diễn ra sau đó, đúng là cơn ác mộng. Cuốn phim của lão Woltz vét hết những giải thưởng chính. Vì thế, giới báo chí tràn ngập trong bữa tiệc chiêu đãi của hãng phim. Nino vẫn giữ lời hứa tỉnh táo để lo cho Johnny. Nhưng đám đàn bà kéo tuột thằng Johnny vào phòng ngủ để tán tỉnh, nó bị đổ rượu đến bét nhè.
Trong lúc đó số phận của "Nữ diễn viên xuất sắc nhất" cũng không hơn gì Johnny, nhưng con nhỏ tỏ ra thích thú và khéo xoay sở hơn. Nino thấy
con nhỏ thật tầm thường, nó là người duy nhất trong buổi tiệc này nghĩ vậy.
Sau cùng có một tay đưa ra ý kiến thật hay họ. Ghép cặp đôi đào kép chiếm giải cao nhất. Tất cả ùa lên sân khấu. Con đào bị lột trước. Rồi đám đàn bà xúm vào lột quần áo Johnny. Ngay lúc đó, kẻ tỉnh táo độc nhất trong đám say xỉn đó, Nino xốc thằng Johnny đã bị thoát y năm chục phần trăm lên vai, xông xáo mở đường ra khỏi nhà, nhào vội lên xe. Trên đường lái xe về, Nino nghĩ nếu thành công mà như thế, nó chẳng ham một tí nào.
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già