I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Tác giả: Jane Archer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nabi Nguyễn
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 52
Cập nhật: 2015-02-25 16:57:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 -
lexandra nằm trên giường không dám nhúc nhích vì đầu choáng váng như buá bổ và dạ dày nàng đau quặng, chỉ muốn nôn thốc nôn tháo ra. Phải 1 lúc lâu sau, nàng mới đủ tỉnh táo để nhìn lại sự việc. Điều nàng nhớ ra trước tiên là cơn điên cuồng nàng thèm khát tấm thân cuả Giles. Nàng tự hỏi, tại sao nàng lại thèm khát anh ta đến như vậy? Chuyện đó dường như vô lý thế nào đó!
Nàng fải rời khỏi nhà chứa này thôi. Nàng không thể tin mụ Le Blanc hơn được nữa. Rõ ràng mụ ta đã giúp Giles lọt vào phòng ngủ cuả nàng. Alexandra không biết Giles đã trả bao nhiêu tiền cho mụ để mua dâm cuả nàng?
Thử xem sức khoẻ cuả mình ra sao, Alexandra cố ngồi dậy. Nàng kêu lên kinh ngạc. Nàng đang ở đâu thế này? Đây không fải nhà chứa cuả Madam Le Blanc! Không fải fòng ngủ cuả nàng. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy gian phòng này. Gian phòng trang trí đơn sơ nhưng lịch sự, tuy nhiên mọi thứ ở đây đều cũ kỹ, nham nhỡ.
_ Yên ổn cả rồi, cô bạn thân mến. Cô đừng sợ_ 1 giọng fụ nữ trìu mến nói.
Alexandra ngoái đầu lại. 1 phụ nữ đúng tuổi, vóc bé nhỏ, ngồi trong ghế xích đu gần giường nàng, đang mỉm cười hiền hậu. Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào đằng sau ghế cuả bà, tạo thành 1 vệt sáng lên người bà. Gió nhẹ bên ngoài, thổi vào lay động tấm rèm mỏng chăng trên cửa sổ. Không khí xung quanh hoàn toàn im ắng. Không 1 tiếng động nào hết.
Alexandra khẽ lắc vai. Sao nàng lại lọt vào cảnh tiên bồng thế này? Nàng cảm thấy mình lơ lửng giưã cái sống và cái chết. Đây là đâu?
_ Chúc mừng cô đã đến đồn điền Jarmon, cô Alexandra_ giọng trìu mến cuả bà trong ghế xích đu nói tiếp.
Jarmon? Alexandra vội vã nhìn chăm chú người đàn bà đứng tuổi. Bà ta rất gầy, da xanh lớt, nhưng vết tích cuả nhan sắc ngày xưa vẫn còn xót lại. Bà chưa già nhưng không còn trẻ nữa. Trong hình dạng cuả bà. Alexandra nhận thấy rõ nét gì đó quen thuộc. Nhìn chung bà có vẻ rất ốm yếu và đau đớn vì 1 căn bệnh nào đó.
_ Đồn điền Jarmon?_ Alexandra bối rối hỏi, đưa mắt nhìn xung quanh. Sao nàng lại ở đây? nàng cố nhớ lại, trước lúc thiếp ngủ nàng còn đang nằm bên cạnh Giles tại nhà chứa cuả Madam Le Blanc.
_ Đúng vậy! Chúng tôi rất mừng được cô đến đây_ người đàn bà ngồi ghế vẫn tiếp tục nói. Bà đưa tay vén mớ tóc mềm mại bằng bàn tay xanh lướt, xương xẩu_ tôi được biết cô đến bang Louisiana này để tìm bà Eleanor và Jacob Jarmon.
Alexandra dướn người về fiá bà:
_ Vâng, đúng thế. Tôi cần gặp 2 người đó. Tôi đã fải trải qua 1 chặng đường quá dài.
_ Trông cô rất giống ông thân sinh cuả cô, thưa cô Alexandra.
Alexandra sửng sốt mở to mắt nhìn bà.
_ Cha tôi ạ? Tôi chưa hiểu.
_ Tôi chính là Eleanor Thorssen Jarmon. Xin cô cứ gọi tôi là bà Eleanor. Còn cô, chắc cô là Alexandra Clarke? Con cuả ông Alexander Clarke?
Alexandra mỉm cười gật đầu, thở fào nhẹ nhõm và ngả đầu lên gối.
_ Vậy bà chính là bà Eleanor. Tôi rất lấy làm sung sướng được gặp bà.
_ Tôi cũng rất mừng được thấy cô đến đây, Alexandra. Nhưng thú thật là tôi chưa hiểu hoàn toàn. Giles không cho tôi biết gì hết ngoài tên cô, cũng như cô đang cần gặp tôi và con trai tôi.
Đột nhiên Alexandra cau mặt lại, ngồi thẳng dậy, nàng nói:
_ Giles? Giles Beaumont? sao ông ta lại dính vào chuyện này?
Nét mặt bà Eleanor hơi bối rối 1 chút, bà nói:
_ Giles đã đưa cô đến đây. Cậu ấy chính là Giles Beaumont Jarmon.
Alexandra choáng váng nhìn bà. Nàng cảm thấy như bị 1 đòn đánh vào đầu.
_ Giles Beaumont Jarmon ở đây?
_ Đúng thế. Cậu ấy là anh cùng cha khác mẹ cuả Jacob. Giles là con trai bà vợ trước cuả chồng tôi. Mẹ cậu ta là người thành phố Orleans, dòng dõi quý tộc, họ Beaumont.
_ Tôi hiểu_ Alexandra hạ giọng nói. Nàng bắt đầu hiểu, thì ra mụ Le Blanc khi biết nàng muốn đến gặp gia đình Jarmon, đã báo tin này cho Giles biết. Nhưng để làm gì thì nàng chưa hiểu.
Bà Eleanor vẫn nói tiếp:
_ Rất tiếc là con trai tôi, Jacob Jarmon hiện không ở đây. Cô muốn gặp nó, đúng thế không?
Alexandra nhìn thẳng vào mắt bà, chậm rãi nói:
_ Vâng, đúng thế. Anh ấy không có ở đây ạ? Tại sao vậy? Đây là nhà cuả anh ấy kia mà?
Bà Eleanor thở dài. Một cơn họ rũ rượi làm người bà rung chuyển. Bà lấy chiếc khăn tay bằng sợi bông đưa lên lau miệng. Khi hết cơn ho, bà lại ngả lưng lên ghế xích đu, mệt mỏi và xanh lướt. Bà vội kín đáo nhét chiếc khăn tay vào chỗ nào đó, nhưng Alexandra vẫn kịp nhìn thấy vết máu: bà ho ra máu. Vậy là bệnh bà rất trầm trọng.
_ Bà cần tôi giúp gì không?_ Alexandra rụt rè hỏi.
Bà Eleanor lắc đầu, chưa nói được. Alexandra nhìn ra xa, lúng túng chưa biết fải làm gì bây giờ.
_ Không sao đâu, Alexandra. Tôi không sao đâu_ Cuối cùng bà Eleanor nói. Alexandra quay lại và thấy cặp mắt xanh biếc cuả bà nhìn nàng chăm chú_ Cô đến đây muốn gặp tôi và con trai tôi, nhưng cô chưa nói cô đến có việc gì?
Alexandra đỏ bừng mặt:
_ Rất tiếc là tôi đến đây mới biết dân miền Bắc đang bị mọi người ở đây thù ghét.
Bà Eleanor cười dịu dàng:
_ Không fải thế đâu, Alexandra thân mến. Cô quên tôi cũng là người gốc Bắc à? Cho đến nay tôi vẫn chưa quen được với cung cách miền Nam, chưa đồng cảm được với những fong tục quái lạ cuả họ ở đây_ bà nói và trong giọng nói cuả bà có vương chút nuối tiếc.
Alexandra vội nói nhanh để an ủi bà. Nàng hy vọng giọng nói miền Bắc cuả nàng fần nào làm bà đỡ nhớ quê hương.
_ Tôi rất đau lòng báo để bà biết tin buồn: cha bà, cụ Olaf Thorssen đã không còn nữa, trước hôm tôi rời New York ít ngày.
Thân thể gày còm cuả bà Eleanor đột nhiên rung lên, bà khóc nức nở, úp mặt vào vai nàng, Alexandra thương xót nhìn bà. Ông Olaf là người thân nhất cuả nàng sau khi cha mẹ nàng qua đời, vậy mà từ lúc ông bị nạn, nàng không hề rỏ 1 giọt nước mắt. Ngay đến bây giờ nàng cũng không khóc được cùng với bà cô gái cuả ông cụ. Trái tim nàng đã lạnh giá. Nàng vừa trải qua quá nhiều gian truân đến nỗi không còn đau xót vì bất cứ ai nữa. Cuối cùng bà Eleanor ngẩng lên nhìn Alexandra, vừa nói vừa lau nước mắt:
_ Cô đến đây là để báo cho tôi biết cái tin đau đớn ấy sao?
_ Đúng thế, nhưng không fải chỉ có vậy. Lúc cha bà hấp hối, cụ có trối trăng lại là tôi fải đến đây để nhắn với bà là cũng xin bà tha lỗi và cụ vẫn yêu bà nguyên vẹn.
Mắt bà Eleanor lại ướt đẫm.
_ Cô Alexandra! Tôi quý cha tôi vô cùng. Cha tôi là người tôi yêu quý nhất trên đời cho đến lúc tôi gặp chồng tôi. Khi quyết định bỏ nhà đi theo chồng đến đây, tôi tan nát cả cõi lòng. Nhưng tôi không còn cách nào khác. Tôi yêu ông ấy quá mạnh. Thêm nữa tôi muốn con trai tôi, thằng Jacob, được hưởng thưà kế tài sản cuả bố nó. Chính vì tương lai cuả con tôi mà tôi quyết định rời xa New York đến sống ở bang Louisiana này. Tôi muốn con tôi sẽ được thừa kế đồn điền cuả bố nó. Ôi, ai ngờ..._ bà Eleanor nghẹn lại không nói được.
_ Ai ngờ sao, thưa bà?_ Alexandra vội hỏi.
Bà Eleanor cố trấn tĩnh, nói tiếp giọng xót xa.
_ Tôi vừa đến đây thì ông chồng tôi chết. Chết. Tôi đã đến đây bằng cái giá như vậy đấy: xích mích với cha, đến gặp chồng thì ông ấy chết và tôi fải chôn cất ông ấy. Chồng tôi chưa kịp nhìn thấy mặt con. Khi ông ấy bị ngã ngựa chết thì tôi mới đang có thai thằng Jacob.
_ Ôi, tội nghiệp bà quá, bà Eleanor. Thật khủng khiếp. Nhưng tại sao bà không quay về New York với ông Olaf cha bà?
Bà Eleanor hơi ngửa cằm lên:
_ Kiêu hãnh. Tự ái. Tôi quá tự ái để nhận với cụ rằng tôi rất lấy làm ân hận. Thêm nữa lúc đó tôi vẫm ôm hy vọng là con trai tôi, thằng Jacob, ít nhất cũng sẽ được hưởng 1 fần gia tài đó.
Bà ngừng lại, ngập ngừng đôi chút rồi nói tiếp:
_ Và tôi choáng váng biết bao khi biết chồng tôi đã có vợ cả. Đó là 1 fụ nữ quý tộc xinh đẹp ở thành phố New Orleans. Bà ấy bị chết trong lần sinh thằng Giles. Chồng tôi đã yêu bà ấy trước khi gặp tôi. Cho đến nay tôi vẫn chưa rõ ông ấy có yêu tôi như tôi yêu ông ấy không. Hồi ấy 2 chúng tôi đang chung sống ở New York thì ông ấy hấp tấp bỏ về đây bởi ông cụ thân sinh ông ấy ốm. Ông ấy bảo về để trông nom đồn điền nhưng tôi không tin. Cho đến nay tôi vẫn không tin và sẽ không bao giờ tôi tin.
_ Tất nhiên là ông nhà yêu bà rồi. Ông ấy có cưới bà hẳn hoi chứ?_ Alexandra thương cảm hỏi.
Bà Eleanor mỉm cười buồn bã:
_ Có. Ông ấy có cưới, nhưng tôi không còn gì làm cuả hồi môn cho ông ấy cả: không tiền, không có dòng dõi quý tộc, như bà vợ trước cuả ông ấy. Tôi nghĩ rằng ông ấy có yêu tôi. Đúng thế không nhỉ?
Alexandra gật đầu nói:
_ Tất nhiên rồi. Hồi trẻ bà đẹp lắm kia mà.
_ Đúng. Hồi trẻ tôi rất đẹp. Ông ấy mê làn tóc vàng và cặp mắt xanh cuả tôi. Ông ấy đã ngán kiểu mắt đen cuả fụ nữ ở đây và rất thích kiểu sắc đẹp cuả tôi.
Alexandra dè dặt hỏi:
_ Sau đấy cuộc sống cuả bà dễ chịu chứ?
_ Kể ra thì cũng yên ổn. Mà cũng có thể nói là không hay ho gì hết. Cô biết không, đồn điền và tất cả những thứ gì trong đồn điền này đều truyền lại cho con trưởng. Tục lệ xưa nay cuả dòng họ này là như vậy. Mà bây giờ thì cuả cải đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nếu thuế cứ tăng vọt mãi lên như thế này.
_ Bà nói gì tôi chưa hiểu?
_ Tôi bảo rằng nếu cứ kiểu đánh thuế khủng khiếp như hiện giờ cuả bọn "chính khách va ly" thì chúng tôi đành bỏ hoang đồn điền thôi.
Alexandra ngạc nhiên:
_ Đất tốt như vậy mà không sống nổi sao?
_ Không. Miền Nam đã bị thất trận, trở thành tan hoang và tôi không tin lúc nào đó nó sẽ fục hồi lại được_ bà buồn rầu nói.
_ Nhưng còn đất đai, còn bông?
_ Chúng tôi có đất, nhưng đất để làmgì nếu không có nô lệ? Bông cũng không có, bởi không có nô lệ trông nó, hái nó. Cô không hiểu sao? Miền Nam sống được là nhờ các nô lện, nhưng nhờ có nô lện mà 1 thiểu số dân miền Nam được sống như trên thiên đàng.
Alexandra mỉm cười. Nàng chỉ mới lờ mờ hiểu.
_ Còn anh con trai bà?
Bà Eleanor mỉm cười yếu ớt. Nhắc đến con trai bà mặt bà tươi lên và Alexandra thấy những nét xinh đẹp cuả bà ngày nào trở lại.
_ Thằng Jacob cuả tôi cuối cùng đã thành công. Nó không cần đến cái đồn điền miền Nam này. Từ lâu nó đã chọn con đường khác. Ngay từ khi còn nhỏ tuổi, nó đã hiểu không thể trông chờ vào cái đồn điền này. Mà đúng thế, nó không được hưởng gì hết. Và nó cũng không cần. Toàn bộ tài sản này đều sẽ vào tay Giles sau khi ông cụ mất. Tức là ông nội nó ấy.
_ Ông cụ còn sống?
Bà Eleanor cười chua chát:
_ Tất nhiên rồi. Ông cụ rất khoẻ, khó mà cái gì làm ông cụ chết nổi. Chiến tranh càng làm cụ khoẻ thêm. Cụ sẽ để lại toàn bộ đồn điền, cuả cải cho cháu đích tôn, cũng như cha cụ đã để lại cho cụ ngày xưa, vì cụ là con trưởng. Mặc dù cụ có 1 con trai nữa, tức là em cuả chồng tôi, tên là Lamar. Vì là con thứ, chú ấy không được thưà kế gì hết nên chú ấy đã bỏ đi từ nhiều năm nay. Chú ấy đi Texas.
_ Texas?_ Alexandra hỏi và thoáng nghĩ đến Jake cũng nói đến Texas. Nhưng nàng gạt ngay ý nghĩ ấy đi.
_ Đúng. Chú Lamar nhận khai hoang 1 khoảng đất rất lớn cuả chính fủ Mehico và đã đến ở đó làm ăn, kể cả thời gian nổi chiến. Thậm chí chú ấy đã gây dựng được cả 1 sản nghiệp. Cuộc sống ở đó hết sức vất vả nhưng chú ấy có đất đai và có những mơ ước riêng. Chính con trai tôi cũng sống ở đó. Thằng Jacob cách đây ít năm đã sang đó và làm ăn với chú nó, chú Lamar Jarmon. Nó bảo tôi cũng sang nhưng đó đâu fải nơi phụ nữ có thể sống được. Sức tôi lại yếu, sao bao nhiêu năm sống nhọc nhằn thiếu thốn. Bây giờ thì đi đã là quá muộn.
_ Quá muộn? Bà nói vậy nghĩa là sao? Nếu bà muốn đi, tôi sẽ cùng đi với bà.
Bà Eleanor buồn rầu nhìn Alexandra nói:
_ Không được đâu, Alexandra thân mến. Tôi không được khoẻ. Không còn sống được bao lâu nữa. Cuộc sống quá vất vả, khí hậu ở đây lại quá ẩm thấp, không tốt với đôi lá fổi cuả tôi. Nhưng chẳng bao lâu nữa tôi sẽ thoát tất cả những thứ ấy.
_ Ôi, không! Bà fải sống! Tôi chỉ vừa mới tìm thấy bà. Tôi...
Bà Eleanor lắc đầu:
_ Cô đến đây đã là vô cùng quý hoá. Cô đem đến cho tôi 1 món quà lớn, là cha tôi vẫn yêu quý tôi và đã tha thứ cho tôi trước khi người qua đời. Điều cô đem đến đã làm cho tôi yên tâm và tôi sẽ được thanh thản khi nhắm mắt. Bởi bao nhiêu năm nay tôi luôn thấy tôi có tội với cha và tôi rất đau khổ. Càng nhiều tuổi nỗi ân hận càng lớn. Và bây giờ tôi vô cùng biết ơn cô.
_ Tôi rất mừng thấy giúp được bà chút nào đó, nhưng còn...
_ Giá như cô gặp được con trai tôi. Thằng Jacob mới đi khỏi đây hôm qua. Nó đến đây thăm tôi trước khi đi Texas. Nó muốn mang tôi đi theo. Nó bảo ở đấy tình hình đã dễ chịu hơn nhiều. Nó và chú Lamar nó đang tiến hành những kế hoạch lớn lao. Tôi biết 2 chú cháu nó làm được, nhưng tôi không thể đến đó. Tôi không đủ sức để đi.
_ Tôi rất tiếc không được gặp Jacob. Ông ngoại anh ấy, ông Olaf Thorssen rất quý anh ấy. Chính ông Olaf dặn tôi đến tìm bà và Jacob. Nhưng thế nào tôi cũng fải gặp anh ấy. Tôi đã hứa với ông Olaf...
_ Tất nhiên rồi. Nhưng từ đây đến Texas đường sá xa xôi, vất vả. Và nơi đó cuộc sống còn hoang dã lắm. Ngay miền Nam này đâu còn được như ngày nào. Tại đây, phụ nữ sống 1 mình rất không an toàn. May mà cô gặp được thằng Giles đấy.
_ Vâng, đúng thế_ Alexandra lạnh nhạt nói, nghĩ sắp tới sẽ fải gặp lại Giles và nhìn bộ mặt cũng như thái độ vờ vĩnh đểu giả cuả hắn.
Alexandra rất không muốn gặp lại tên khốn kiếp ấy nhưng nàng lại không thể bỏ mặc bà Eleanor.
_ Tôi rất mừng thấy cô đến đây, Alexandra. Là phụ nữ tôi sống ở đây lúc nào cũng cô đơn. Tuy nhiên tôi rất mong gặp lại Jacob. Tôi có cảm giác cô và nó sẽ mến nhau. Thằng con tôi đáng quý lắm. Nó cũng can đảm và kiêu hãnh giống hệt tính nết bố nó ngày còn sống. Nhưng thôi, ta chưa nói đến chuyện đó. Tôi muốn tận hưởng những lúc bên cạnh cô. Đã lâu lắm rồi tôi mới được gặp 1 cô gái xinh đẹp như cô đấy, Alexandra.
Vừa lúc ấy có tiếng gõ cứả mạnh bên ngoài và cửa bật mở, 1 phụ nữ da đen bưng 1 khay vào
_ Ebba! chị vào đây_ bà Eleanor nói, và Alexandra thấy rõ giọng bà thân tình, ấm áp.
Người phụ nữ da đen to béo bước vào phòng, miệng cười chân thật, cởi mở. Bác ta cẩn thận đặt khay lên bàn trước mặt Alexandra.
_ Mời cô ăn đi, cô bé. Chắc chắn là cô bé đói lắm rồi_ bác da đen nói xong lùi lại, đứng chắp hai tay lên bộ ngực đồ sộ cuả bác.
Alexandra mỉm cười nói:
_ Cảm ơn bác, Ebba. Bác chu đáo quá, nhưng lẽ ra bác không cần fải vất vả như thế này.
_ Không sao đâu, cô bé. Tôi cũng đang rảnh.
Bà Eleanor chen vào nói:
_ Hồi trước nội chiến đâu có như thế này. Cô Alexandra ạ, đây là chị Ebba. Còn chị Ebba ạ, đây là cô Alexandra Clarke, người thân cuả cha tôi ở New York. Trước khi chết cha tôi là người bảo trợ cô Alexandra đấy. Bây giờ cụ mất rồi. Tôi không còn gia đình nào ngoài gia đình ở đây nữa.
Giọng bà nói khiến Alexandra thấy mủi lòng. Ebbe nói:
_ Tôi rất hiểu nỗi lòng cuả bà, thưa bà Eleanor. Nhưng bà có 1 người con trai quý. Cậu Jacob Jarmon là 1 chàng trai tuyệt vời.
_ Cảm ơn chị, Ebba. Cô Alexandra muốn gặp nó nhưng nó lại vừa mới đi hôm qua.
_ Ôi tiếc quá!_ bác da đen Ebba nói.
_ Tôi cũng rất tiếc. Đến chậm mất 1 ngày nên không gặp anh Jacob. Nhưng chắc chắn anh ấy sẽ về đây. Vả lại tôi cũng muốn ở lại đây với bà Eleanor ít lâu. Chính vì mục đích đó mà tôi đến đây.
Alexandra nói và thầm nghĩ mình không thể bỏ người phụ nữ tội nghiệp này mà đi ngay được dù cho nàng thấy muốn rời khỏi nơi này. Bà Eleanor là con gái cuả người nàng quý nhất trên đời, ngang với cha mẹ nàng. Jacob Jarmon thì yên ổn rồi, không có gì đáng fải lo cho anh ta, nhưng bà Eleanor đang trong tình trạng khốn khó, cần đến nàng giúp đỡ. Nàng thấy có bổn fận giúp bà những gì nàng có khả năng.
_ Cảm ơn Alexandra thân mến. Thằng Jacob nhà tôi nhất định sẽ ghé về đây thăm tôi, tất nhiên là tôi không biết lúc nào nó về.
Alexandra bắt đầu ăn món xúp đặc, xúp rất ngon và nàng ăn cùng với những lát bánh mì Ebba đem đến. Alexandra không ngờ mình đói đến thế và nàng ăn ngấu nghiến.
Ăn xong, Alexandra nhìn cả 2 người đàn bà, nói:
_ Tôi fải nói với bà và bác rằng tôi sẵn sàng làm bất cứ việc gì ở đây. Tôi chưa quen công việc nội trợ nhưng tôi sẽ cố gắng. Bà và bác Ebba có thể tin là như thế.
Bà Eleanor nói ngay:
_ Cô đến đây thăm chúng tôi thế là quý hoá rồi, cô là khách. Chúng tôi không để cô làm công việc gì đầu.
_ Nhưng tôi lại muốn làm, con trai bà, anh Jacob có làm việc ở gia đình không?
_ Tất nhiên là có_ bà Eleanor đáp_ Mỗi lần về đây, nó làm đủ mọi công việc, bất kể công việc gì. Nhưng...
_ Vậy bà hãy coi tôi như anh ấy. Tôi cảm thấy tôi đã là người trong nhà ở đây. Bà hãy coi tôi như con gái bà.
Nước mắt giàn giụa trên má bà Eleanor khi bà nói:
_ Ôi, cô tốt bụng quá, Alexandra. Cô muốn giúp đỡ chúng tôi, nhưng...
Ebba chen vào:
_ Tôi thấy bà chủ mệt quá rồi đấy. Tôi đưa bà lên giường nằm nghỉ. Cô Alexandra, cô cứ ngồi đây, lát nữa tôi sẽ lên thu dọn.
Bác hầu gái da đen to béo đỡ bà Eleanor đứng dậy và dìu bà ra ngoài. Lúc đến cửa, bà quay lại nói với Alexandra:
_ Cảm ơn cô đã đến đây, Alexandra. Tôi mệt quá fải đi nghỉ. Vưà rồi tôi cảm thấy đã ngồi quá lâu.
Họ ra, khép cửa lại. Alexandra ngồi trên giường suy nghĩ. Nàng lấy làm lạ về cảnh ng những người ở đây. Nghĩ đến bác đầy tớ da đen Ebba, nàng nhớ đến người hầu gái da đen nàng đã gặp ở đồn điền 2 anh em Hayward và Caroline tại đảo Bahamas. Nàng ngạc nhiên thấy sau khi chị ta đã được giải phóng không còn là nô lệ nữa, chị ta vẫn ở lại mà không đi.
Có tiếng gõ cửa, Ebba vội vã bước vào. Trông nét mặt bác ta có vẻ 1 kẻ đồng tình với nàng. Ebba đến gần giường nói:
_ Cô bé à, tôi rất mừng thấy cô bé đến đúng lúc. Bà Eleanor đang xuống dốc rất nhanh và vẫn không được nghỉ ngơi hẳn hoi. Cậu Giles kia thì chẳng chịu cất nhắc chân tay gì hết. Ngày nào cũng bỏ ra thành phố New Orleans cờ bạc, chơi gái. Ông cụ Jarmon thì chỉ chúi mũi trên phòng thư viện với đống sách vở, luôn miệng kêu ca là bị mất sạch mọi thứ trong chiến tranh. Họ fó mặc cho bà Eleanor và bà fải làm đủ thứ việc để cho gia đình còn có cái mà ăn. Tôi làm việc bếp núc và quét dọn, nhưng gân cốt cuả tôi cũng rệu rã lắm rồi. Lại không có ai là đàn ông để giúp chúng tôi những việc nặng nhọc.
_ Vậy bà làm thế nào?
_ Đành vậy thôi, chứ biết làm sao? May mà cậu Jacob trước khi đi, đã chuẩn bị đầy đủ củi rồi sưả chữa các dụng cụ cho chúng tôi, thậm chí còn làm thêm khá nhiều việc nặng nhọc khác. Cậu Jacob chăm làm và xốc vác lắm, nhưng tôi e còn lâu cậu mới lại ghé về. Cậu rất buồn thấy bà Eleanor không chịu đi với cậu. Bà cũng rất khổ tâm là không được cùng sống với con trai. Và nhất là rất có thể bà sẽ không còn gặp mặt cậu Jacob nữa.
_ Sao vậy?_ Alexandra ngạc nhiên hỏi
_ Bác sĩ bảo bà không còn sống được bao ngày nữa. Nếu như khí hậu khô ráo hơn và nếu bà không fải làm lụng vất vả quá trong thời gian qua thì bây giờ bà cũng chưa đến nỗi nào. Nhưng bây giờ thì bà đã quá kiệt quệ, bệnh tình quá trầm trọng.
_ Tội nghiệp!_ Alexandra nói
_ Bà yếu lắm rồi nhưng vẫn giấu con trai, vẫn bảo cậu Jacob là bà vẫn khoẻ_ Ebba nói.
_ Và anh ấy tin?
_ Tất nhiên rồi. Cậu Jacob không muốn nhìn thấy mẹ đau ốm. Bà thì lại không muốn con trai fải lo lắng vì bà. Cậu cũng đang bận fải đi mà bà lại không muốn cậu ở đây chờ bà chết. Tất nhiên nếu Jacob biết bệnh tình bà chủ như thế, cậu đã chẳng đi. Thật ra cậu chẳng bao giờ muốn ở đây lâu. Cậu xung khắc với anh cậu ấy, cậu Giles và cả với ông nội cậu ấy nữa.
Bà da đen lo lắng hỏi thêm:
_ Cô bé! Cô sẽ không bỏ bà Eleanor ở lại đây 1 mình chứ?
_ Không đâu, bác Ebba. Tôi sẽ ở lại đây cho đến khi nào bà Eleanor không cần đến tôi giúp đỡ nữa.
Bà da đen to béo và fúc hậu thở dài, nói:
_ Ôi, nghe cô nói thế, tôi nhẹ bỗng cả người. Hồi bà chủ rời New York về đây, tôi không muốn đi theo đâu, nhưng tôi không nỡ để bà đi 1 mình. Thế là tôi bỏ bạn bè tôi ở đó, theo bà xuống miền Nam này. Cô biết không, cô Alexandra, chính tay tôi đã nuôi nấng 2 cậu con trai cuả ông Jarmon đấy, cậu cả Giles lẫn cậu Jacob. Nhưng fải nói rằng tôi chỉ yêu cậu Jacob thôi. Tuy tính khí đùng đùng nhưng đã yêu quý ai thì yêu quý hết lòng. Gặp khó khăn đến đâu cũng tìm cách vượt qua.
Bà da đen liếc nhìn lại sau lưng rồi hạ giọng:
_ Còn cậu Giles thì trái ngược hoàn toàn. Vẻ mặt khôi ngô, ăn nói ngọt ngào, nhưng thâm hiểm và độc ác, dối trá. Lại chỉ chơi bời, không chịu mó chân mó tay vào công việc bao giờ hết.
Alexandra nói:
_ Tôi chưa quen công việc ni trợ đâu, nhưng tôi sẽ cố gắng và bất kể việc gì tôi cũng sẽ làm. Chỉ cần bà chỉ dẫn cho tôi là tôi làm được tất. Tôi rất sung sướng được làm mọi việc để bà Eleanor có thể nghỉ ngơi hoàn toàn.
Bác da đen Ebba gật đầu cười.
_ Rất tiếc là cô lại chưa gặp cậu Jacob. Tôi cảm tấy là 2 cô cậu sẽ hợp tính nhau. Hay là cô đến Texas với cậu ấy? Tại đó Jacob đang cần 1 fụ nữ khỏe mạnh và can đảm, tự lập như cô.
Alexandra đỏ bừng mặt, nói nhanh:
_ Tôi chưa cần đến đàn ông làm bạn, bác Ebba ạ. Tôi đến đây là làm theo lời hứa với ông cụ Olaf Thorssen thôi.
Bác da đen không nói gì thêm nưã. Lát sau bác bật cười nói:
_ Cô giúp thì rất tốt. Tôi rất mừng. Được cái ở đây bây giờ công việc cũng chẳng có gì fức tạp. Do thiếu tiền, họ đã bán đi hết các đồ men sứ, đồ bằng bạc. Sắp tới họ còn fải bán nốt bàn ghế, các bức họa quý, thậm chí bán cả cái đồn điền này đi ấy chứ. Dù sao tôi và cô vẫn còn khối việc fải làm, để quét dọn cho sạch sẽ ngần này gian phòng, rồi giặt giũ, cơm nước.
_ A, đồ đạc cuả tôi có ở đây không?_ Alexandra chợt nhớ.
_ Cậu Giles khi chở cô đến, có chở cả valy cuả cô. Ôi kể cũng lạ, làm sao cậu ấy lại gặp được cô ở ngoài thành phố New Orleans nhỉ? Tôi cảm thấy chuyện này có chuyện gì đó quái lạ. Nhưng tôi không hiểu đầu đuôi ra sao. Tôi cũng chẳng muốn hỏi cậu ấy. Tôi chẳng bao giờ nói năng với cậu Giles hết.
Alexandra vội đưa mắt đi chỗ khác, sợ bà da đen nhìn thấy những ý nghĩ diễn ra trong cặp mắt nàng. Giles! Sao nàng căm ghét hắn đến thế? Thì ra hắn lại là người thân thuộc với bà Eleanor. Cũng vẫn còn may mắn là con riêng cuả chồng bà và bà chẳng ưa hắn chút nào.
Biển Tình Sóng Gió Biển Tình Sóng Gió - Jane Archer Biển Tình Sóng Gió