There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tranh
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1848 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 04:19:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
gày rời khỏi nhà La Thế Triết, Giản Minh, La Thế Triết, La Thế Hoa, bà La đều ngồi ở phòng khách. Giản Minh nghĩ rằng việc này không thể giấu con trai, âm thầm ra đi là không được, nhưng mà, nói tạm biệt với Đông Đông rõ ràng là cũng không xong.
Đông Đông khóc suốt, La Thế Hoa bảo sẽ đến an ủi Đông Đông, ai ngờ còn khóc nhiều hơn cháu, sau đó bà La cũng khóc theo. Hai người giữ được vẻ bình tĩnh nhất lại chính là La Thế Triết và Giản Minh, vẫn liên tục khuyên nhủ Đông Đông, hứa hẹn rằng, mẹ của Đông Đông mỗi tuần sẽ đến thăm Đông Đông một lần. Giản Minh nói: “Bởi vì mẹ phải đi làm, cho nên không thể ở với Đông Đông được nữa, hy vọng con có thể hiểu và ủng hộ cho mẹ.” Cô hứa hẹn: “Chắc chắn mẹ sẽ cố gắng để không thua kém ai, kiếm tiền để mua nhiều quà cho Đông Đông, dẫn con đi Disney Land chơi nha.” Lời nói ngon ngọt thế mà vẫn không dỗ dành được con trai.
Chưa hết, La Thế Hoa lại còn làm cho mọi việc rắc rối thêm, “Anh, em vẫn luôn nghĩ rằng, anh và chị dâu sẽ giữ vững tình yêu, là tấm gương điển hình của các cặp vợ chồng, em luôn lấy anh chị làm tiêu chuẩn phấn đấu, nhưng mà đến cả anh chị còn như thế này, bảo em làm sao dám tin tưởng vào cái gì nữa?”.
La Thế Triết ứng phó lại: “Hay là em điều chỉnh tiêu chuẩn của em lại một chút đi?”.
Những lời nói của Thế Hoa làm Giản Minh không thể chịu nổi hơn được nữa, nhưng không muốn thất thố vào lúc này, cô đưa mắt với La Thế Triết, bảo anh chăm sóc con trai cho tốt rồi nhấc hành lý lên rồi đi. Sau lưng cô là tiếng khóc thảm thiết của La Thế Hoa và Đông Đông, La Thế Triết ôm Đông Đông vào lòng, im lặng chịu đựng. Tiễn Giản Minh đi lại là bà La, “Hay là để Thế Triết tiễn con đi.”
Giảm Minh từ chối: “Không cần đâu ạ, mẹ… À, không, bác gái, tạm biệt.” Nếu như có thể, tốt nhất đừng bao giờ gặp lại, quá đủ rồi. Ly hôn với La Thế Triết, chỉ trong vòng ba bốn tháng đó, Giản Minh gầy đi năm ký, cân nặng chẳng khác trước khi kết hôn là mấy, nhưng trong trái tim, cả vũ trụ đã sụp đổ, không thể nào tìm lại được thần sắc và vẻ rạng ngời trong con người cô ngày xưa. Khi bước ra khỏi tòa nhà để đợi taxi, Giản Minh tin chắc rằng, trên thế giới này có rất nhiều thứ có thể tìm lại được, ví dụ như lương tri, ví dụ như thể trọng, nhưng mà những thứ không thể nào lấy lại được còn nhiều hơn, ví dụ như ước mơ cũ, ví dụ như tuổi thanh xuân, ví dụ như cảm giác của mình đối với một người nào đó.
Chỉ có điều, không ngờ mọi thứ đúng như những gì La Thế Triết từng nói, Giản Minh nghĩ rằng tám mươi vạn là đã có thể thay lời giải thích với cha mẹ, nào ngờ cha của Giản Minh nổi cơn thịnh nộ, đập tay lên bàn, mạnh đến nỗi ly tách trên bàn rung lắc dữ dội, “Tám mươi vạn là đồng ý ly hôn à? Đầu óc con bị làm sao thế? Giá của La Thế Triết bây giờ bao nhiêu con biết không hả? Căn hộ trong tay nó đã bao nhiêu tiền rồi? Con chỉ đổi lấy tám mươi vạn thôi sao? Giản Minh!”. Cha già đau khổ ôm lấy đầu, “Con còn không biết tính toán bằng mấy bà lão ở nông thôn nữa, uổng công cha tốn cơm tốn gạo nuôi con…”
Bà Giản đỡ lấy ông Giản, khuyên nhủ: “Ông bình tĩnh một chút được không? Cẩn thận huyết áp của ông…” Khuyên nhủ một lúc, nước mắt bà cứ thế chảy ra, kêu tên mụ của con gái: “Minh Nhi à, rốt cuộc là con muốn làm gi? Chuyện tày trời như thế mà con cũng không bàn với cha mẹ một tiếng? La Thế Triết lừa thế nào để con cầm tám mươi vạn này thế? Con cứ thế mà để người ta đuổi ra khỏi cửa sao? Con muốn cha mẹ tức đến chết phải không?”
Điều này làm cho Giản Minh bị sốc so với tưởng tượng, cô nghĩ rằng cô sẽ được mẹ ôm vào lòng an ủi, đúng thế, cái tưởng tượng này có vẻ hơi lâm li, sến sẩm như trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, nhưng mà, thật sự cô… Thôi được rồi, được rồi, Giản Minh từ bỏ… Cô thử giải thích với cha mẹ: “Tiền tiết kiệm của con và Thế Triết, cả nhà nữa, đều để lại cho Đông Đông.”
“Đông Đông? Thằng bé nhỏ chút xíu đó cần tiền để làm gì?” Cha mẹ Giản Minh vẫn không chịu hiểu cho, “Hơn nữa, từ nay về sau số tiền La Thế Triết kiếm được không phải cũng đều để cho Đông Đông sao? Con nói thế là sao hả?”
Giản Minh nói tiếp: “La Thế Triết xử lý với số tiền sau này kiếm được như thế nào con không biết, con chỉ cảm thấy rất xin lỗi Đông Đông, trong phạm vi con có khả năng can thiệp, con đều suy nghĩ cho Đông Đông, tìm cách sang tên tài sản hiện có của La Thế Triết sang cho Đông Đông. Con cảm thấy như vậy nhanh hơn ngồi chia từng tài sản trong nhà, chỉ lấy tám mươi vạn của Tô Mạn thôi.”
Hai ông bà lại hỏi: “Con có bao giờ nghĩ là Tô Mạn được bao nhiêu tiền chưa? Nó cướp chồng của con, ít nhất con cũng phải bắt nó đổi hết cả gia tài, chỉ có tám mươi vạn thôi sao? Đối với nó cũng chỉ như mấy đồng tiền lẻ, tại sao lại như thế hả Giản Minh?”
Giản Minh đuối lý, cô vốn cho rằng cách suy nghĩ của mình rất bình thường, không hiểu tại sao bị cha mẹ mắng như thế, sao giống như cách nghĩ đó quá ngu ngốc, cô rụt rè nói: “Con cũng không biết, con nghĩ rằng tám mươi vạn đã nhiều lắm rồi.”
Cha Giản Minh hận thép không thành gang, run run chỉ tay vào con gái, run đến nỗi mãi không nói lên lời.
Bà Giản cũng cảm thấy rất chóng mặt, không nói chuyện với con gái nữa: “Mau vào phòng đi, đừng chọc tức cha con nữa.”
Nửa đêm, Giản Minh không tài nào chợp mắt được, loáng thoáng nghe thấy tiếng cha than ngắn thở dài với mẹ: “Nuôi con gà còn đẻ trứng cho mình, nuôi con chó còn biết giữ nhà cho mình, cô con gái này ấy à, thấy nó vô dụng quá…”
Giản Minh nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ, tiết trời chớm xuân, ban đêm trời se lạnh, ánh trăng trong veo như nước, trong lòng Giản Minh cảm thấy não nề, não nề đến nỗi không suy nghĩ gì được, không biết làm thế nào…
Ở nhà mẹ hai ngày, Giản Minh phải đi rồi, cô đã tìm được việc, cho dù có vô dụng như thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải tiếp tục sống chứ, phải không nào? Đối với công việc mà Giản Minh tìm được đó, cha mẹ Giản Minh khinh miệt ra mặt. Ông Giản yêu cầu: “Đừng quay về nữa, cái công việc đó có gì mà làm? Ở chỗ mình đây có một khách sạn đang cần tuyển người, mặc dù công việc này không được người ta coi trọng lắm, nhưng có cơ hội quen biết với nhiều nhân vật có vai vế. Làm khoảng hai năm, có kinh nghiệm, quen biết cũng rộng, cơ hội còn nhiều, còn có tiền đồ hơn làm việc ở cái tiệm bánh đó ấy chứ.” Ông Giản nói rất đỗi chân thành: “Minh Nhi à, con ở nhà đây, cha mẹ cũng tranh thủ dạy dỗ con luôn, còn có thể giúp đỡ con trong công việc.”
Giản Minh cảm thấy đề nghị của ông cụ nhà mình rất tốt, nhưng cô cũng có nỗi khổ riêng, “Cha, ở đây xa chỗ ở của Đông Đông quá, làm sao con có thể không quan tâm đến nó được?”
Ông Giản vỗ tay, “Con gái của cha ơi, con thông minh lên một chút thì sẽ chết hay sao? Đứa bé đó mang họ La, không mang họ Giản, cha nó có năng lực hơn con, cần con phải lo sao? Chúng ta đừng cố chấp, tỉnh táo một chút được không?”
Giản Minh định nói phải nhìn thấy Đông Đông sống tốt cô mới yên tâm được, nhưng đoán rằng lý do này sẽ càng làm cha mẹ tức giận thêm, cô nói kiểu khác, “Con ghi danh học một khóa kinh doanh, có cái bằng đó trong tay mới tìm được việc tốt hơn một chút. Ở nhà chúng ta đây đi học không tiện lắm.”
Lần này, cha mẹ Giản Minh không phản đối nữa. Giản Minh không để cho cha mẹ quá thất vọng, cho dù tám mươi vạn không đáng giá trong mắt cha mẹ, nhưng cô vẫn để tiền lại, “Cha mẹ cất giúp con đi, mặc dù không nhiều, nhưng nhỡ khi trong nhà có chuyện gì cần dùng gấp, có thể lấy đó ra đắp vào.”
Cha mẹ Giản Minh cầm lấy thẻ tiết kiệm, “Ừ, cha mẹ cất đây cho con. Nếu con cứ một thân một mình như thế mãi, cũng đành phải lấy số tiền này dưỡng lão rồi. Tiền đưa hết cho cha mẹ, con còn đủ tiền tiêu không?”
Trong tay của Giản Minh không có bao nhiêu tiền, nhưng không dám mở miệng nói với cha mẹ, cố làm ra vẻ tự tin, đáp: “Đủ ạ.”
Giản Minh nghĩ rằng, cho dù có thảm hại và tơi tả như thế nào đi chăng nữa, cô cũng đã làm bừa cho xong hết mọi chuyện, đã kết thúc rồi, chỉ cần cô cố gắng một chút, làm việc cho tốt, đợi cô tích lũy được một ít thì tất cả mọi thứ sẽ thay đổi. Nhưng cô đúng là quá ngây thơ, ly hôn chỉ là sự khởi đầu của muôn vàn khó khăn, trắc trở, bị bắt nạt, bị bỏ rơi, bị phản bội, những việc này rồi cũng sẽ qua. Điều mà không qua được, đó là đối mặt với vận mệnh, lưng càng cúi xuống càng thấp, ước mơ càng đi vào thực hiện càng thấy nó thu hẹp lại…
Tô Mạn và Đông Đông ở với nhau rất rắc rối, điều này làm Giản Minh không thể nào yên tâm được, lo lắng đủ điều cho con trai. Nói một cách thẳng thắn, không phải Tô Mạn ngược đãi con trai, chỉ có thể nói rằng, cô ấy không cách nào yêu thương Đông Đông bằng lòng bao dung vô bờ bến. Hơn nữa trẻ con vốn là những sinh vật vô cùng nhạy cảm, đơn thuần, hình như Đông Đông còn nhạy cảm hơn so với bạn bè đồng trang lưa, đối với những sự việc có mục đích quá rõ ràng, hình như sẽ tự nhiên nảy sinh ra việc bài xích.
Mỗi lần Tô Mạn đối xử tốt với Đông Đông vì một mục đích nào đó, cho dù là mua đồ chơi hay nấu món ăn ngon cho con trai, Đông Đông đều không nhận, đồng thời còn cố ý khiêu khích Tô Mạn, động một tí là “Mẹ cháu thế này mẹ cháu thế kia.” Trong mắt mỗi một đứa trẻ, cha mẹ luôn chiếm vị trí cao nhất, vấn đề ở chỗ, làm sao Tô Mạn có thể chịu đựng nổi việc Giản Minh lại có thể ở “vị trí cao nhất” như thế? Cô ta bị Đông Đông chọc tức, “Cô phát hiện ra cháu là một đứa trẻ con rất ác độc.”
Đông Đông lớn tiếng trả lời: “Cô là yêu quái! Là mụ phù thủy.”
Tô Mạn cũng tích cực: “Đúng là chẳng có lễ phép, chẳng được dạy dỗ gì cả, mẹ cháu dạy cháu thế nào vậy hả…” Cuộc chiến cứ thế lan dần ra.
Giản Minh rất muốn đón Đông Đông về ở với mình, nhưng chút tiền lương đáng thương đó thật sự không đủ chi trả cho cuộc sống của hai mẹ con. Cho dù La Thế Triết có đưa cho Đông Đông một khoản tiền trợ cấp, nhưng khoản tiền trợ cấp đó cũng có giới hạn, những vấn đề giải quyết không nổi vẫn còn rất nhiều, điều cơ bản nhất, chỉ có một việc đưa đón Đông Đông đi nhà trẻ, cô đã không thể xoay xở được. La Thế Triết và Tô Mạn có xe, Giản Minh không có. Cho dù La Thế Triết và Tô Mạn không có thời gian đưa đón con, vẫn có thể điều lái xe của cơ quan hoặc những nhân viên trong cơ quan giúp đỡ chạy đi đón hộ, người ta quyền cao chức trọng, có người để sai khiến, Giản Minh chỉ là một thường dân, điều khiển ai đây?
Mới đầu, Giản Minh còn nuôi một tia hy vọng, nghĩ rằng thời gian va chạm ban đầu giữa Đông Đông và Tô Mạn sẽ qua, có thể tình hình sẽ có chuyển biên theo chiều hướng tốt hơn, nhưng xu thế phát triển của sự việc chưa bao giờ thay đổi vì một ý nguyện cá nhân, mùa xuân, mùa hè, mùa thu, ba mùa trôi qua một cách chóng vánh, nhưng tình hình đối địch và sự khó chịu giữa Tô Mạn và Đông Đông ngày một nhiều hơn, càng lúc càng dữ dội.
Một lần cuối tuần đến đón Đông Đông đi chơi, đến lúc phải đưa Đông Đông về, La Đông ôm lấy mẹ khóc sướt mướt, sống chết cũng không chịu về nhà của La Thế Triết, Giản Minh khô hơi rát cổ mới khuyên bảo được Đông Đông. Tô Mạn biết Đông Đông nhõng nhẽo như thế với mẹ ruột thì rất không vui, “La Đông, cháu không được quấy mẹ như thế, cô sẽ không đồng ý cho cháu gặp mẹ nữa đâu.”
Giản Minh dỗ dành con vào phòng trước, sau đó nói với Tô Mạn: “Cô không được phép ngăn cản con trai đi gặp tôi.”
Tô Mạn trả lời: “Chị đừng quên rằng chúng ta đã từng bàn rằng, chị muốn gặp Đông Đông, bắt buộc phải có sự đồng ý của em và La Thế Triết.”
Giản Minh nói luôn: “Đúng, cô biết là tốt rồi, cho nên La Thế Triết có đồng ý hay không đây?”
Tô Mạn nói chắc như đinh đóng cột: “Đừng đánh giá thấp sức ảnh hưởng của em đối với La Thế Triết.”
Giản Minh câm miệng, việc này cô không có quyền bình phẩm và đánh giá.
Sau việc đó, Giản Minh gọi điện thoại cho La Thế Triết, “Khi ly hôn, chúng ta đã thương lượng rõ ràng, anh nói sẽ không để bất kỳ người nào ức hiếp Đông Đông, nhưng với tình hình bây giờ anh giải thích sao đây?”
La Thế Triết thờ ơ: “Chẳng ai ức hiếp con cả, chỉ là có mâu thuẫn.”
Giản Minh hận thế cơ chứ, loại người này đúng là phức tạp, một câu nói có thể hiểu một trăm kiểu, vô cùng tức giận, “Chúng ta nhất quyết phải gặp nhau để giải quyết cho dứt việc của Đông Đông.”
La Thế Triết nhắc nhở: “Chúng ta đã nói trước rồi, việc của Đông Đông nhất định phải có ba người, tôi, cô và Tô Mạn mới giải quyết được. Tôi không thể đi gặp cô một mình, điều này chẳng khác gì lừa Tô Mạn.”
“Cái gì mà ba người cùng giải quyết? Mỗi tuần tôi đến gặp Đông Đông, anh ở đó được mấy lần? Đã nói ba người cùng giải quyết, tại sao toàn bộ mọi việc của Đông Đông cứ để Tô Mạn giải quyết?” Giản Minh bùng nổ, “La Thế Triết, anh hoàn toàn có thể nghĩ rằng, anh tùy tiện lừa dối tôi, nhưng không thể lừa dối Tô Mạn, nhưng anh đừng có lừa dối con trai được không? Nếu như đến cả con anh mà anh còn bảo vệ không nổi, anh có phải là con người hay không?” Giản Minh đúng là yếu đuối, sự bùng nổ của cô có đầu mà không có cuối, cứ thế là xong việc, xét cho cùng, không chăm sóc tốt cho con đâu chỉ có một mình La Thế Triết, cũng bao gồm cả cả, cuối cùng cô ứa nước mắt, có phần không làm chủ được bản thân, “Nếu như tôi và anh đều không chăm sóc được Đông Đông, ngày đó cứ sinh nó ra để làm gì?”
La Thế Triết lặng lẽ không nói.
Giản Minh nói tiếp trong lòng, lúc đó cảm thấy tình yêu quá tuyệt vời, vì thế nên thế giới cũng tốt đẹp theo, vốn nghĩ rằng tất cả những thứ tốt đẹp đều có thể nắm giữ trong tay, ai nào ngờ, tất cả những ước mơ đều bị dập tắt để đi đến hồi kết.
Im lặng mãi một lúc, phía bên kia điện thoại, La Thế Triết nói: “Để tôi sắp xếp thời gian, ba chúng ta gặp nhau, bàn về chuyện của Đông Đông cho xong.”
Đó là buổi gặp mặt ba người, có sự tham gia của Tô Mạn, bởi vì Tô Mạn luôn luôn bận việc, thay đổi thời gian đến mấy lần, đợi đến khi có thể gặp nhau đã vào cuối mùa đông, tuyết rơi nhiều. Họ gặp nhau đông đủ ở phòng riêng của một quán trà, Tô Mạn giành thế chủ động, vừa ngồi xuống liền nói ngay với Giản Minh, “Em biết, chị muốn đón Đông Đông về ở với mình, tự mình chăm sóc nó. Nhưng mà vô cùng xin lỗi, là một người mẹ kế của Đông Đông, vì em xử l‎ý không tốt nên để mọi người không vui. Thực ra em không phản đối việc chị đón Đông Đông đi, có điều em là mẹ kế, em cũng có trách nhiệm với con, cho nên em thấy hay là như vậy đi, chúng ta hãy bàn xem tính khả thi của việc chị đón Đông Đông về sống cùng…”
Trước tiên, Tô Mạn liệt kê các khoản chi tiêu hàng ngày và tiền lương của Giản Minh, đủ các hóa đơn như nộp học phí, nộp tiền bảo hiểm vân vân, dễ hiểu, chi tiết, còn rõ ràng hơn cả Giản Minh nữa.
Giản Minh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, tại sao Tô Mạn lại biết rõ về thời gian làm việc, nghỉ ngơi, tình hình tài chính của cô đến như thế? Cô cứ nghĩ rằng là La Thế Triết nói cho cô ta biết. Liếc mắt nhìn sang La Thế Triết, anh cũng đang nhìn cô, thái độ kia có nghĩa là, La Thế Triết cũng đang vô cùng kinh ngạc về việc vợ mình nắm rõ chi tiết đến thế. Mà tình hình về cuộc sống thiếu thốn, khó khăn của Giản Minh, đoán rằng cũng là lần đầu tiên La Thế Triết biết được, cho nên trong anh mắt nhìn Giản Minh đó ẩn hiện sự thương cảm. Giản Minh không khỏi cảm thấy xấu hổ, nếu như có thể, cô thật sự muốn có một cuộc sống tốt đẹp, vui vẻ hơn một chút, để họ phải chống mặt lên xem. Nghe kết luận bên tai của Tô Mạn, một kết luận rất khách sao, vẫn để lại đường lùi cho Giản Minh, “Chị xoay xở cho cuộc sống của một mình chị cũng đã khó khăn lắm rồi.”
Tiếp theo đó, Tô Mạn nói về tiền lương và tiền thưởng của La Thế Triết, sau đó liệt kê ra các khoản chi tiêu cho cuộc sống gia đình họ và các khoản đối ngoại, cả những chi tiêu cho cá nhân La Thế Triết nữa, vân vân. Cô nói rất lưu loát, giọng nói sắc sảo, dùng từ chính xác, nói năng đĩnh đạc, tất cả mọi thứ đều đưa ra con số chính xác để làm chứng, rõ ràng rằng, để duy trì được mức sống xa hoa như hiện nay của gia đình họ, chỉ dựa vào một khoản thu nhập của La Thế Triết là không ổn, bắt buộc Tô Mạn phải chia sẻ một phần nào đó.
Vào giây phút này, Giản Minh không khỏi than dài, La Thế Triết ghét nhất cảm giác bị người khác kiểm soát, tiền bạc và vật dụng của anh ta, không gian riêng tư của anh ta, công việc của anh ta, từ trước đến nay anh ta muốn để bạn hiểu, bạn mới được tìm hiểu, nếu không anh ta sẽ âm thầm tức giận. Nhưng cái kiểu giận ngầm đó chỉ là giẻ rách đối với Tô Mạn, có vẻ như từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân của La Thế Triết, Tô Mạn đều nắm rõ như lòng bàn tay. Giản Minh nghĩ rằng, đây có lẽ là tình yêu giữa một người đàn ông và một người phụ nữ, người ta yêu bạn, bạn làm cái gì cũng đúng, không yêu bạn nữa, bạn làm cái gì cũng sai.
Tô Mạn vẫn biết giữ thể diện cho chồng mình, không khoe khoang bản thân mình nhiều tiền hơn chồng, đồng thời cũng không tiết lộ ra thu nhập xám dù ít dù nhiều của La Thế Triết, ngoài ra, những việc từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng quên, sau khi mang những phiếu thu chi ra đây để suy diễn xong, cô ta đưa ra kết luận, “Chị Giản Minh à, nếu đưa Đông Đông cho chị chăm sóc, chúng em không bàn tới vấn đề dạy dỗ, cũng không bàn tới vấn đề chị có đưa đón con đi học được hay không, chúng ta chỉ nói về tiền thôi, La Thế Triết phải lo các khoản chi tiêu cho Đông Đông là điều đương nhiên, nhưng số tiền mà La Thế Triết đưa cũng có giới hạn. Cho dù em có không tốt như thế nào đi chăng nữa, nhưng mà Đông Đông ở với chúng em, ít nhất cũng đảm bảo được cuộc sống bình thường nhất, chẳng nhẽ để thỏa mãn cho tính ương bướng của Đông Đông mà bọn em phải lo cho cuộc sống của chị nữa sao? Giản Minh, chị thử suy nghĩ lại một chút đi, có phải em nói cũng có lý không?”
Thực ra cách nói của Tô Mạn rất hay, có thương lượng và bàn bạc, có lý lẽ và có chứng cứ, nhưng trong nội dung bên trong đó là muốn Giản Minh không có đất dung thân, chẳng nhẽ để thỏa mãn cái tính ương bướng của La Đông, La Thế Triết còn phải tiếp tục nuôi người vợ cũ là cô đây sao?
Rồi cô ta làm như nói chuyện phiếm với Giản Minh, “Giản Minh, em biết chị sống tiết kiệm quen rồi, em hiểu cách sống của chị mà, giữ tiền trong người mới có cảm giác an toàn, có điều tám mươi vạn đủ dùng cho chị và Đông Đông một khoảng thời gian đó.”
Tô Mạn ra đòn này quá nặng, bóng gió xa xôi, tiền ư, không phải là chưa đưa cho Giản Minh, khi ly hôn, những thứ cần tính toán rõ ràng đã trả xong rồi, chị Giản Minh ấy hả, không hài lòng với môi trường sống của con trai, có thể dứt khoát đón con trai đi, không phải La Thế Triết không trả nổi sinh hoạt phí của Đông Đông, nhưng mà chị cứ bám riết lấy đòi ba người phải gặp nhau trao đổi là có ý gì? Có gì đáng phải trao đổi cơ chứ? Nghĩ đến đây, Giản Minh mắc cỡ không biết phải làm thế nào mới được, cô đứng dậy, “Tôi vào nhà vệ sinh một lát.”
Giản Minh bay đến phòng vệ sinh, vốc nước lạnh lên rửa mặt, muốn làm cho mình tỉnh táo hơn, ồ, được rồi đấy, không cần thiết phải ngồi đây tự chuốc thêm nhục nhã nữa. Thiết nghĩ, chắc là cô không có tư cách yêu cầu Tô Mạn đối xử tốt hơn với con trai một chút nữa, Tô Mạn trước khi đến đây đã có sự chuẩn bị trước như khi ra trận, có thể đưa ra đủ kiểu ví dụ chứng minh rõ ràng, mặc dù cô ta chưa phải hoàn hảo, nhưng nếu là một người mẹ kế thì đã có thể nói rằng cô ta đã làm tròn chức trách, nếu như cứ đưa ra quá nhiều yêu cầu, đồng nghĩa với việc vô duyên vô cớ gây rối. Hoặc là điều mà Giản Minh cần phải kiểm điểm lại là cách dạy dỗ của cô, chứ không phải là thái độ của mẹ kế đối với con trai cô. Không thể không thừa nhận, Tô Mạn quả thật rất ghê gớm, Giản Minh học được rất nhiều điều từ cô ta.
Lau khô khuôn mặt quay trở lại phòng riêng, từ khe hở của cánh cửa chưa khép chặt, vọng đến tiếng nói chuyện của Tô Mạn và La Thế Triết.
Tô Mạn nói: “Anh có cần phải liếc mắt đưa tình với cô ta ngay trước mặt em không vậy?”
La Thế Triết trả lời: “Em suy nghĩ nhiều quá đấy.”
Trong lòng Giản Minh cũng độc thoại như vậy, bà La, bà suy nghĩ nhiều quá đấy. Cùng lúc đó, cô mới hiểu ra rằng, đối với quyền nuôi dưỡng La Đông, trên thực tế là Tô Mạn sẽ không dễ dàng gì bỏ qua, bởi vì nếu như Đông Đông về với cô, tình hình xoay chuyển lại, có những lúc La Thế Triết sẽ đến thăm Đông Đông, điều đó đồng nghĩa với việc La Thế Triết sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ mình hơn, Tô Mạn không yên tâm. Rất buồn cười, thành công chuyển từ người thứ ba lên thành vợ chính thức, hóa ra cũng biết sợ cơ đấy? Thả nhẹ bước chân, để người ngồi trong phòng riêng kia có thời gian chuẩn bị, đến khi Giản Minh đẩy cửa bước vào, Tô Mạn đang cười tươi rói, về việc giữ thể diện, cô thực hiện vô cùng xuất sắc, gọi cô: “Chị Giản Minh, vào ăn chút gì đi, món bánh khoai môn chiên và món sủi cảo nhân tôm ở đây làm ngon lắm.”
Giản Minh muốn cáo từ, “Cảm ơn. Có điều, tôi còn phải về tiệm bánh làm việc, chẳng còn thời gian nữa, hai người cứ tự nhiên thưởng thức.”
“Ăn một chút đã rồi đi.” La Thế Triết nói: “Giờ này đang kẹt xe lắm, thời tiết lại không tốt, đợi bọn anh một lát, rồi gọi xe chở em về, hoặc là để Tô Mạn tiễn em về, cô ấy tiện đường mà.” Những lời này nói với Giản Minh, nhưng lại quay mặt qua phía Tô Mạn, giọng điệu phảng phất sự nhún nhường, “Em có thời gian mà, đúng không Tô Mạn?”
Tô Mạn vô cùng cởi mở, sự cởi mở đó làm Giản Minh không phân biệt được rốt cuộc là thật lòng được bao nhiêu phần trăm, “Không thành vấn đề.” Cô tự mình mang đến trước mặt Giản Minh một xửng sủi cảo, an ủi: “Chị đừng sốt ruột, có lẽ thời gian tiếp xúc giữa em và Đông Đông phải lâu hơn một chút, bọn em sẽ ổn thôi, cho em và Đông Đông thêm một chút thời gian nhé.”
Giản Minh không biết phải trả lời như thế nào, trong lòng rầu rĩ đến cực điểm, cô suy nghĩ một cách tiêu cực, thời gian hả, không biết bản thân cô ta có còn trụ nổi hay không?
La Thế Triết đột nhiên hỏi: “Giản Minh, căn hộ cha mẹ cô mua đã sửa sang lại nội thất chưa?” Giản Minh lắc đầu bảo chưa, anh đề nghị: “Hay là cô có thể bàn với cha mẹ một chút xem sao, đợi sau khi làm xong nội thất thì chuyển về đó ở luôn, dù sao cha mẹ cũng đã nghỉ hưu rồi đúng không? Thực ra cha mẹ rất thương Đông Đông, giao Đông Đông cho cha mẹ chăm sóc mọi người đều yên tâm, cho dù có việc gì đi nữa, tôi ở ngay gần đó, sẽ luôn kịp thời giúp đỡ. Như thế cô vừa đi học vừa đi làm sẽ không vất vả.”
Đây quả thực là một ý kiến hay, Giản Minh không phải chưa suy nghĩ đến tình huống này, nhưng mà, cô cảm thấy cha mẹ sẽ không đồng ý, xét cho cùng, Giản Minh hiểu tâm tư của cha mẹ, hy vọng lớn nhất bây giờ của họ là mong cô nhanh chóng đi bước nữa, nuôi Đông Đông sợ khó tìm được đối tượng, cho nên việc chuyển vào đây chăm sóc Đông Đông, cha mẹ chưa chắc đồng ý. Nhưng bây giờ đã bước vào đường cùng rồi, Giản Minh vẫn muốn thử xem sao, chưa thử, làm sao biết là không được?
Nhìn sắc mặt của Giản Minh, La Thế Triết giải thích thêm về đề nghị của anh: “Nếu như cô định bàn chuyện này với cha mẹ cô, cần phải có sự chuẩn bị, phải chuẩn bị sẵn nói thế nào, rồi mới bàn với cha mẹ.”
Giản Minh trả lời một tiếng: “Dạ.”
Giây phút này bỗng nhiên Tô Mạn nói chen vào: “Chị Giản Minh này, chị có bao giờ suy nghĩ sẽ tìm một người khác không? Thực ra, tìm một người thích hợp để sống với mình, nếu như người đó hợp với Đông Đông, tất cả mọi vấn đề đều có thể giải quyết được.”
Bệnh Tình Yêu Bệnh Tình Yêu - Phương Tranh Bệnh Tình Yêu