I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Safe Harbour
Dịch giả: Thế Anh
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 30
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ạm biệt ngôi nhà!”. Pip nói khi hai mẹ con rời khỏi nhà. Ophélie khóa cửa và cho chìa khóa vào hộp thư ở lối ra. Mùa hè đã qua. Họ đi ngược lại nơi mà Matt đang sống. Pip im lặng lạ thường. Cô bé không nói gì cho đến khi qua cầu. Sau đó nó hỏi mẹ: “Sao mẹ lại không thích chú ấy?”. Giọng của nó có vẻ giận dữ. Ophélie như không biết cô bé đang nói ai.
“Thích ai?”.
“Chú Matt. Con nghĩ chú ấy thích mẹ”. Pip nhìn mẹ. Câu nói của con gái làm Ophélie bối rối.
“Mẹ cũng thích chú ấy mà. Còn đang nói gì vậy?”.
“Ý con là thích một người... Mẹ biết đấy... Ý con là mẹ thích chú ấy như là một người bạn trai ấy”.
Họ đến gần trạm thu phí. Ophélie cho tay vào túi tìm tiền. Cô nhìn con gái và nói: “Mẹ không cần bạn trai. Mẹ là một phụ nữ đã có gia đình”.
“Không. Giờ đây mẹ là một quả phụ”.
“Cũng như thế thôi, gần như thế. Có gì khác nào? Mẹ không nghĩ chú ấy thích mẹ như là một cô bạn gái. Nhưng nếu chú ấy như thế thì cũng không làm thay đổi được điều gì cả. Chú ấy là bạn của chúng ta, Pip à. Đừng phá vỡ tình bạn ấy”.
“Sao lại phá vỡ?”. Cô bé vẫn ngoan cố. Nó đã suy nghĩ suốt cả buổi sáng. Nó thật sự nhớ Matt.
“Đúng là vậy đó. Hãy tin mẹ đi. Mẹ là người lớn, mẹ biết điều đó. Nếu can thiệp quá nhiều vào đời tư người khác, chúng ta sẽ làm họ bị tổn thương, hoặc làm họ nổi giận. Sau đó mọi chuyện sẽ kết thúc”.
Pip thất vọng hỏi: “Con người luôn bị tổn thương à?”. “Không phải luôn thế. Khi con không thích ai nữa, sẽ không thể làm bạn với người đó và anh ấy cũng không gặp lại con. Thật buồn biết bao”. Ophélie như xác định rõ quan điểm của mình với đối tượng nào đó.
“Chuyện gì xảy ra nếu mẹ kết hôn? Vậy thì sự việc trên sẽ không xảy ra”.
“Mẹ không muốn kết hôn lần nữa. Chú ấy cũng thế. Chú ấy đã bị tổn thương nghiêm trọng khi vợ chú bỏ đi”.
“Chú ấy nói thế với mẹ à? Rằng chú ấy không muốn kết hôn nữa sao?”. Pip nói với vẻ nghi ngờ. Cô bé dường như không thích thế.
“Mẹ từng nói chuyện với chú Matt. Chú ấy kể cho mẹ nghe cuộc hôn nhân và cuộc ly hôn của chú ấy. Nghe rất buồn”.
Ngay khi ấy cô bé tràn đầy hi vọng. “Thế chú ấy có cầu hôn mẹ không?”.
“Dĩ nhiên là không! Con đừng vớ vẩn thế!”. “Vậy sao mẹ biết được chú ấy cảm thấy thế?”.
“Mẹ biết mà. Hơn thế nữa, mẹ cũng không muốn kết hôn. Mẹ vẫn cảm thấy như thể cha con còn sống”. Điều này làm Pip giận. Ophélie ngạc nhiên vì điều đó.
“Cha chết rồi. Ông ấy không quay về nữa. Con nghĩ mẹ nên kết hôn với chú Matt. Chúng ta có thể giữ chú ấy”.
“Chú ấy không muốn bị giữ lại. Sao con không kết hôn với chú ấy nhỉ? Mẹ nghĩ chú ấy hợp với con đấy”. Ophélie trêu con gái để nó không còn nhắc đến chuyện mà cô không thích nữa. Cô không thích nghe ai đó nói Ted đã chết và không quay về nữa. Đó là tất cả những gì cô đã quyết định trong suốt 11 tháng qua. Thật khó mà tin được, chuyện đã xảy ra gần một năm rồi. Đôi khi cô thấy nó dài vô tận và đôi khi cô lại thấy như thể nó mới xảy ra cách đây vài phút.
Pip nói: “Phải, con nghĩ chú ấy rất hợp với con. Chính vì thế mẹ nên kết hôn với chú ấy”.
Ophélie nói lảng đi: “Có lẽ chú ấy sẽ thích Andrea”. Nhưng nếu chuyện này xảy ra, quả là điên rồ. Bỗng nhiên cô nghĩ mình có nên giới thiệu họ với nhau không. Còn Pip đưa ra những quan điểm khá tiêu cực. Tuy nhiên cô không muốn mất Matt. Cô muốn Matt là để dành cho họ.
Pip kiên quyết nói: “Chú ấy sẽ không thích cô Andrea. Chú ấy ghét cô Andrea. Cô ấy quá mạnh mẽ. Cô ấy thích kể cho mọi người nghe mình làm gì, kể cả với đàn ông”. Đây quả là một đánh giá thú vị và cô biết con gái mình nói không sai. Pip nghe rất nhiều cuộc trò chuyện của cha mẹ về cô Andrea trong nhiều năm qua. Andrea là một người khiến cho đàn ông phải chùn bước. Cô là một người tự tin, sống độc lập. Đó là lý do vì sao cô quyết định thụ tinh nhân tạo để có đứa bé. Không có người đàn ông nào muốn ở gần cô. Thật khó tin Pip có thể đánh giá như thế. Ophélie không phản đối những gì con gái nói.
Cô bé cười: “Chú ấy sẽ hạnh phúc hơn khi sống cùng mẹ và con. Có lẽ chúng ta nên hỏi chú ấy khi gặp lại vào lần sau”.
“Mẹ chắc là chú ấy sẽ rất thích. Sao chúng ta không nói cho chú ấy biết nhỉ? Hay chúng ta ra lệnh chú ấy cưới chúng ta?”. Ophélie mỉm cười.
Pip cười ranh mãnh: “Đúng thế! Con thích thế!”. Cô bé liếc mắt và suy nghĩ về điều đó. Cô bé trông rất vui.
Ophélie mắng yêu cô bé: “Con đúng là con quỷ nhỏ!”. Chỉ vài phút sau đó họ đã về đến nhà. Ophélie mở cửa. Cô đã không ở nhà suốt ba tháng. Những lúc vào thành phố, cô cũng không ghé nhà và sau đó cô đến thẳng Safe Harbour. Đây là lần đầu tiên cô vào nhà kể từ khi họ đi khỏi. Bất cứ khi nào về nhà, cô đều nhớ đến Chad và Ted. Dường như cả hai đang đợi hai mẹ con trở về. Dù đã trải qua kỳ nghỉ, nỗi đau về mặt tinh thần của cô vẫn chưa nguôi. Chad sẽ xuống nhà và mỉm cười với cô. Còn Ted cũng sẽ đứng trước cửa phòng đợi vợ. Nhưng giờ đây ngôi nhà trống vắng biết bao. Họ không thể mãi trốn tránh sự thật. Hiện tại ở nhà chỉ có cô và Pip.
Họ đứng hồi lâu trước cửa. Dường như những ký ức đau buồn đã quay về. Rồi hai người bật khóc và ôm lấy nhau.
“Con ghét ở đây”. Pip nói khi hai mẹ con vẫn ôm nhau. “Mẹ cũng thế”.
Cả hai đều không muốn lên lầu hai vào phòng ngủ. Sự thật quá kinh khủng. Ngay khi ấy Matt đã bị lãng quên. Anh có cuộc đời của riêng mình, thế giới của riêng mình. Hai mẹ con Pip cũng thế. Họ không thể trốn tránh mãi.
Ophélie ra xe và mang hành lý vào nhà. Pip giúp mẹ mang đồ của mình lên lầu. Việc làm này cũng gây nhiều khó khăn cho họ. Họ như quá nhỏ bé, còn hành lý thì quá nhiều và nặng. Không ai giúp họ mang vào cả. Ophélie mệt thở không ra hơi khi cô mang hành lý của Pip lên lầu cho nó.
“Mẹ không thể mở hành lý cho con ngay bây giờ”. Ophélie nói và cố giữ vững tinh thần như khi ở Safe Harbour. Nhưng khi về nhà cô lại nhớ đến ký ức buồn như khi cô chia sẻ nó với Matt. Cô cảm thấy như thể vết thương của mình không thể lành hẳn như khi ở Safe Harbour.
Pip nói: “Con có thể tự mình làm được mà”. Mọi việc dường như tệ hơn. Không khí trong nhà thật nặng nề. Giờ đây Ophélie đang cố đứng dậy, nhưng thật khó khăn. Sự lạnh nhạt, có thể nói là người máy trong cô dần hồi sinh.
Ophélie mang hành lý lên lầu. Tim cô như thắt lại khi mở tủ quần áo. Mọi thứ vẫn còn nguyên. Nào là áo khoác, đồ vest, áo sơ mi, cà vạt và cả giày dép. Kể cả bộ đồ cũ mà Ted mặc vào những ngày cuối tuần từ khi anh còn làm việc ở Harvard vẫn còn đó. Nhìn chúng cô như gặp phải cơn ác mộng. Cô không dám vào phòng Chad. Cô sợ mình có thể chết vì đau khổ. Thật tệ! Khi mở hành lý và lấy đồ của mình, cô cảm thấy như thể mình bị kéo lùi về phía sau. Thật đáng sợ.
Vào giờ ăn tối, hai mẹ con không nói gì. Mặt họ tái xanh. Trông họ thật mệt mỏi. Họ quyết định không ăn tối dù cô biết cô bé cần phải ăn chút gì đó. Về phần cô, nỗi buồn khiến cô không thể ăn nổi.
Hai mẹ con như muốn nhảy dựng khi nghe điện thoại reo. Ophélie không nghe điện thoại. Lúc này cô không muốn nói chuyện với ai cả. Vì thế Pip trả lời điện thoại. Gương mặt cô bé rạng rỡ hẳn lên khi cô bé nghe tiếng của Matt ở đầu dây bên kia.
“Chào chú Matt! Mọi việc đều ổn”. Dường như Matt hỏi gì đó và cô bé trả lời thế. Nhưng Matt cảm thấy không ổn khi nghe giọng cô bé nói. Khi mẹ nó nhìn, cô bé bắt đầu khóc. “Không đâu chú Matt! Ở đây rất đáng sợ! Thật kinh khủng! Cháu và mẹ ghét ở đây kinh khủng!”. Cô bé đã đưa mẹ nó vào câu chuyện. Ophélie định ngăn cô bé nhưng không thể. Nếu là một người bạn, anh ấy sẽ biết rõ sự việc tệ như thế nào.
Pip lắng nghe đầu dây kia nói hồi lâu rồi gật đầu. Sau đó cô bé ngừng khóc. Cô bé ngồi xuống ghế và tiếp tục nghe Matt nói. Rồi cô bé trả lời: “Được ạ! Cháu sẽ cố. Cháu sẽ nói với mẹ... Cháu không thể... Ngày mai cháu phải đi học rồi. Khi nào thì chú đến?”. Ophélie không biết Matt hỏi gì nhưng trông vẻ mặt của Pip vui hẳn lên. Nó tiếp tục nói: “Được ạ!... Cháu sẽ hỏi mẹ...”. Cô bé quay sang Ophélie rồi lấy tay bịt ống nói lại. Nó hỏi mẹ nó: “Mẹ có muốn nói chuyện với chú ấy không?”.
Ophélie lắc đầu rồi nói nhỏ: “Nói với chú ấy là mẹ bận rồi”. Hiện cô không muốn nói chuyện với ai cả. Cô vô cùng đau buồn và biết mình không thể giả vờ vui vẻ. Pip có thể gặp và khóc trên vai Matt. Nhưng cô thì không thể và cũng không muốn thế, làm thế không hay chút nào.
Pip nói với Matt lần nữa: “Được rồi chú Matt. Cháu sẽ nói với mẹ. Ngày mai cháu sẽ gọi cho chú”.
Ophélie không biết việc mình liên lạc với Matt hàng ngày ra sao, nhưng cô biết làm thế không gây hại gì cả, đồng thời việc này làm Pip cảm thấy thoải mái. Sau khi gác điện thoại, Pip nói lại cho mẹ nó nghe cuộc trò chuyện của nó với chú Matt. “Chú ấy nói chúng ta cảm thấy thế là điều bình thường thôi. Chúng ta phải nhớ mình đang sống cùng cha và anh trai. Thời gian sẽ giúp chúng ta quên đi nỗi đau này. Chú ấy nói rằng, tối nay chúng ta có thể làm những việc như gọi món ăn Trung Hoa, bánh pizza hay đi dạo bên ngoài, nghe nhạc hoặc hét lớn. Nếu vẫn không thấy vui, con và mẹ có thể cùng nhau ngủ. Hoặc chúng ta có thể đi mua sắm. Nhưng con nói không thể vì ngày mai phải đến trường rồi. Tuy nhiên con thấy ý kiến mà chú ấy đưa ra khá hay đấy. Mẹ có muốn gọi thức ăn Trung Hoa không?”. Suốt mùa hè, họ đã không ăn món này. Đây là món mà cả hai mẹ con đều thích. Ý tưởng này khá hay và khá lạ và nó là kế hoạch của Matt đưa ra.
“Không hẳn thế con ạ! Nhưng đề nghị của chú Matt khá hay”. Pip thích nghe nhạc và Ophélie cũng nghĩ đến điều đó. Tại sao không nhỉ? Có lẽ nó sẽ giúp họ cảm thấy dễ chịu hơn. “Con muốn ăn món Tàu không?”. Lời đề nghị này nghe có vẻ không thích hợp vì cả hai đều không đói.
“Chắc chắn rồi! Sao chúng ta không gọi món bánh mì trứng nhỉ?”.
“Mẹ muốn ăn món cơm chiên với tôm”. Ophélie nói và bắt đầu đếm xem họ từng ăn đồ Trung Hoa bao nhiêu lần rồi.
“Con cũng muốn thế”. Pip nói khi Ophélie gọi điện thoại đặt thức ăn. Nửa tiếng sau, chuông cửa reo và thức ăn đã đến. Họ ngồi bên bàn và ăn. Sau đó Pip mở vài bản nhạc với âm thanh khá lớn.
Cả hai đều thừa nhận mình cảm thấy đỡ hơn một tiếng trước đây.
Ophélie nhìn con gái, mỉm cười: “Đây quả là ý tưởng khùng điên, nhưng cũng hay đấy chứ?”. Nó đã có tác dụng. Họ cảm thấy thoải mái hơn. Nếu không có những món ăn Tàu và đĩa nhạc điên rồ này, có lẽ họ đang chìm vào nỗi đau khủng khiếp. Ở Safe Harbour chắc Matt cũng đang vui mừng cùng họ.
Pip do dự hỏi Ophélie: “Tối nay con có thể ngủ cùng mẹ không?”. Cả hai mẹ con cùng nhau đi lên lầu sau khi đã lau sạch nhà bếp và cho thức ăn thừa vào tủ lạnh. Người giúp việc nhà, Alice, đã mua đủ thức ăn để họ dùng điểm tâm vào ngày mai và cả hôm sau. Ophélie không phải mua thêm thức ăn nữa. Cô cảm thấy vui trước câu hỏi của Pip. Trước đây Pip chưa hề hỏi mẹ nó như thế. Cô bé sợ làm phiền mẹ và Ophélie cũng chưa bao giờ hỏi cô bé có muốn ngủ cùng mình không.
“Mẹ cũng nghĩ thế. Con có chắc là muốn ngủ cùng mẹ không?”. Đó là ý tưởng của Matt và Pip nghĩ đây là ý tưởng khá hay.
“Con chắc mà!”. Thế là hai mẹ con đi tắm. Pip thay đồ ngủ rồi lên giường mẹ nó. Bỗng dưng nó cảm thấy vui và cười khúc khích khi nằm trên giường Ophélie. Như một thiết bị điều khiển từ xa, Matt đã thay đổi toàn bộ hoàn cảnh tối hôm đó của hai mẹ con. Pip thấy vui khi nằm cùng mẹ trên chiếc giường lớn. Vài phút sau cô bé đã chìm vào giấc ngủ. Ophélie cảm thấy vui và thoải mái khi ôm thân hình bé nhỏ của con gái. Cô tự hỏi sao mình không nghĩ đến việc này sớm hơn. Hai mẹ con có thể cùng nhau ngủ vào mỗi đêm, hệt như đêm nay vậy.
Sau đó cô cũng chìm vào giấc ngủ ngon.
Sáng hôm sau hai mẹ con đều thức giấc khi nghe tiếng chuông đồng hồ reo. Họ không nhớ mình đang ở đâu và vì sao họ cùng ngủ chung với nhau. Rồi cả hai đều nhớ lại. Tuy nhiên, họ cũng không có thời gian để nhớ lại chuyện đau buồn nữa. Cả hai đều rất vội. Pip vào phòng tắm, Ophélie xuống nhà bếp làm điểm tâm. Cô nhìn thấy món ăn Trung Quốc trong tủ lạnh rồi mỉm cười. Cô mở túi bánh và lấy ra ăn.
Ophélie mỉm cười cảm thấy chiếc bánh đang nói với mình rằng: “Cô sẽ hạnh phúc và gặp may mắn suốt năm”. Ophélie thầm nói: “Cảm ơn nhé! Tôi rất muốn thế!”. Cô cho sữa vào món ngũ cốc của Pip và vào cả nước ép cam của mình. Sau đó cô cho vài miếng bánh mì vào lò nướng và pha một ly cà phê cho mình. Năm phút sau, Pip xuống nhà với bộ đồng phục. Ophélie ra ngoài lấy báo buổi sáng. Cô ít khi đọc nó vào suốt mùa hè và cô vô cùng nhớ nó. Báo không có tin gì hay cả. Cô đọc sơ qua rồi lên lầu thay đồ để đưa Pip đi học. Buổi sáng luôn bận rộn nhưng Ophélie thích thế vì nó giúp cô không có thời gian để suy nghĩ việc khác.
Hai mươi phút sau cô lên xe cùng Pip và con Mousse để đến trường của cô bé. Pip mỉm cười nhìn ra cửa sổ xe rồi quay lại nói với mẹ: “Mẹ biết không, những gì chú Matt nói thật là hiệu quả. Con thích ngủ cùng mẹ”.
Ophélie thừa nhận: “Mẹ cũng thích thế”. Nó còn hơn những gì cô mong đợi. Cô biết mình sẽ cô độc như thế nào khi ngủ một mình trên chiếc giường lớn.
Pip nhìn mẹ rồi hỏi: “Vậy thì thỉnh thoảng chúng ta cùng ngủ với nhau, nhé mẹ?”.
Ophélie mỉm cười: “Ừ! Mẹ cũng thích thế”.
Pip nói: “Con phải gọi điện cảm ơn chú Matt mới được”. Chiếc xe dừng lại trước cổng trường, Ophélie hôn con gái và chúc nó học vui vẻ. Pip vẫy tay chào mẹ rồi đi cùng đám bạn. Trên đường lái xe về nhà Ophélie vẫn mỉm cười. Ngôi nhà của họ vô cùng lớn, nằm trên đường Clay Street. Cô đã vô cùng hạnh phúc khi dọn nhà đến đó. Nhưng giờ đây nó làm cô không vui. Ophélie thừa nhận tối hôm qua cô thấy dễ chịu hơn bao giờ hết và cô cũng vô cùng biết ơn Matt đã đưa ra những ý tưởng hay ấy.
Ophélie lên lầu cùng với con Mousse. Cô vẫn còn vài vật dụng chưa lấy ra hết. Đến trưa cô muốn đến nơi dành cho những người vô gia cư. Công việc này đủ để cô bận rộn cho đến lúc đón Pip về nhà lúc ba giờ rưỡi chiều. Nhưng khi bước vào phòng Chad, cô không thể nào kìm lòng được. Cô mở cửa và nhìn vào trong. Bóng tối bao trùm căn phòng. Nó thật trống vắng và buồn bã. Điều này dường như làm trái tim Ophélie tan vỡ. Những tấm hình dán của nó vẫn còn đó và đó là tất cả kho báu của thằng bé. Nào là những tấm hình của nó với bạn bè, những vật kỷ niệm từ những trận đấu mà nó chơi hồi còn bé. Nhưng căn phòng trông đã khác trước. Nó khô như chiếc lá rụng và đang chết dần. Trước đây mỗi lần vào phòng Chad, cô luôn đặt đầu cậu bé lên gối.
Giờ đây khi bước vào phòng Chad, tiếng khóc nức nở như đánh gục Ophélie. Không có món ăn nào hay tiếng nhạc nào có thể làm thay đổi điều đó. Cô nhận ra chúng chỉ đánh lừa cảm giác giúp mình không đau khổ trong khoảng thời gian nào đó. Cô vô cùng đau đớn khi nhận ra Chad không bao giờ trở lại.
Ophélie gạt nước mắt và trở về phòng mình, cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nhưng về phòng, Ophélie lại thấy quần áo của Ted ở đó, và cô cảm thấy càng đau khổ hơn. Cầm một chiếc áo đưa lên ngang mặt cô vẫn còn ngửi thấy mùi nước hoa anh dùng và dường như cảm thấy anh bên cạnh. Cô không thể chịu được nữa, muốn rũ bỏ tất cả, nhưng không thể. Nhưng Ophélie không muốn mình lại như trước đây, vô tri vô giác như một người máy vì nó sẽ dần phá hoại cuộc đời cô mất. Ophélie phải học cách sống cùng với niềm đau. Nếu không có gì làm, cô vẫn cố gắng sống vì Pip. Cô phải vui lên. Chiều nay, cô phải họp nhóm và có thể bày tỏ điều này với nhóm của mình. Cuộc họp nhóm có thể sẽ kết thúc sớm. Cô không chắc mình có thể làm gì đó nếu không có sự giúp đỡ của họ.
Khi họp nhóm, cô kể cho họ nghe về những việc làm của mình vào đêm hôm trước. Nào là món ăn Tàu, nào là mở nhạc lớn và để Pip cùng ngủ với mình. Họ cảm thấy không có gì sai kể cả việc hẹn hò, dù cô cứ khăng khăng cho rằng mình vẫn chưa sẵn sàng với điều đó. Cô không muốn hò hẹn. Họ đang ở những giai đoạn buồn bã khác nhau, nhưng ít ra, cô vẫn cảm thấy thoải mái khi chia sẻ điều này với họ.
Khi cùng nhau rời khỏi nơi họp nhóm, cô đã trêu ông già 83 tuổi: “Thế chú đã có bạn gái chưa chú Feigen- baum?”. Cô rất quý ông. Ông là một người thẳng thắn, tốt bụng và rộng rãi. Ông sẵn sàng nỗ lực hết mình khi muốn khám phá điều gì đó.
“Chưa đâu. Tôi vẫn đang tìm đấy chứ! Còn cô thì sao?”. Ông là một ông lão béo tròn, hồng hào và mái tóc bạc trắng. Ông trông giống hệt như một trong những người giúp việc cho ông già Noel.
“Cháu không muốn có bạn trai. Chú nói chuyện giống hệt con gái cháu nói”. Cô bật cười.
“Cô thật thông minh. Nếu trẻ lại 40 tuổi, tôi sẽ theo đuổi cô đấy. Thế mẹ cô như thế nào nhỉ? Bà ấy vẫn còn độc thân chứ?”. Ophélie chỉ cười và họ chào tạm biệt nhau.
Sau đó Ophélie dừng lại ở một ngôi nhà. Nó nằm ở phía nam chợ. Đây là khu vực khá phức tạp. Tuy nhiên cô nhận ra mọi người ở đó khá thân thiện. Cô nói với họ là muốn trở thành một tình nguyện viên. Họ bảo cô quay lại nơi đó vào sáng mai. Có thể gọi điện thoại để hẹn trước, nhưng cô muốn đến nơi này và gặp những người ở đây. Khi rời khỏi nơi ấy, cô thấy hai người đàn ông đang đứng bên ngoài cửa hàng với khá nhiều đồ mà họ sắm được. Đồng thời, cô cũng nhìn thấy một nhân viên tình nguyện đang châm cà phê. Cô có thể làm thế. Công việc dường như không mấy phức tạp, nó khá hữu ích cho cô. Hơn thế nữa, công việc này cũng giúp cô thấy thoải mái hơn là ngồi ở nhà khóc khi nhìn thấy quần áo của Ted và vật dụng của Chad. Cô biết là mình không thể cứ như thế mãi. Khi họ mất, cơn ác mộng ấy gần như đã giết chết cô.
Cô muốn năm nay phải đỡ hơn năm ngoái. Ngày giỗ của họ đã gần đến. Ophélie biết vào năm tiếp theo cô sẽ dần quên mọi việc đau buồn, không chỉ cho bản thân cô mà còn cho cả Pip nữa. Cô phải làm tất cả cho cô bé. Cô hi vọng việc làm tình nguyện viên chăm sóc những người vô gia cư có thể giúp mình khuây khỏa.
Ophélie đang trên đường đón Pip về. Cô chợt dừng lại khi nhìn thấy cửa hàng giày dép. Ban đầu, cô không để ý đến nó. Sau đó cô mỉm cười khi nhìn thấy chúng. Đó là những đôi dép mang trong nhà dành cho người lớn. Nó từng được các nhân vật trong chương trình Seasame Street mang. Đôi màu xanh là của Grover, đôi màu đỏ là của Elmo. Chúng thật tuyệt hảo. Không suy nghĩ thêm, cô liền vào cửa hàng. Cô mua đôi màu xanh cho mình và đôi đỏ cho Pip rồi trở ra. Cô đón Pip ngay khi cô bé ra khỏi trường. Cô bé đang đứng ngay một góc ở cổng trường để đợi mẹ nó. Vừa đứng đó, Pip đã nhìn thấy Ophélie. Mẹ nó trông mệt mỏi, nhưng lại có vẻ vui mừng.
Cô bé hi vọng khi mình lên xe với nụ cười trên môi sẽ làm mẹ nó vui hơn. “Con có những người thầy, người cô rất tuyệt. Con thích tất cả họ, ngoại trừ cô Giulani. Con ghét cô ấy. Nhưng không sao mẹ à. Các giáo viên còn lại rất dễ chịu”. Trong phút chốc, cô bé có vẻ trưởng thành hơn so với những đứa trẻ đồng trang lứa. Ophélie mỉm cười.
“Mẹ cũng rất vui khi họ dễ chịu, Mademoiselle Pip”. Cô nói xen lẫn tiếng Pháp rồi chỉ tay vào chiếc túi để ở ghế sau. “Mẹ mua nó cho chúng ta đấy”.
Pip trông vui và hỏi: “Gì vậy mẹ?”. Cô bé lấy chiếc túi ra và nhìn vào bên trong. Nó vô cùng ngạc nhiên: “Mẹ đã làm được!”.
“Làm gì?”. Ophélie bối rối trong giây lát.
“Mua những thứ vớ vẩn! Nhớ không? Đó là những gì chú Matt nói vào tối hôm qua. Con nói với chú ấy là phải đến trường và không thể mua chúng với mẹ. Mẹ đã làm được rồi đấy!”. “Mẹ! Con yêu mẹ!”. Cô bé xỏ đôi dép màu đỏ vào chân. Ophélie ngạc nhiên vì Pip vui đến thế. Cô không biết mình làm thế có sai hay không, nhưng thực tế cô không hề nghĩ đến Matt hay nghĩ đến những gì anh nói. Ophélie chỉ thích đôi dép mang trong nhà và thật sự đó là những món đồ vớ vẩn. Nhưng Pip lại thích chúng. Cô bé nói: “Khi về nhà mẹ cũng phải mang nó đấy nhé. Mẹ hứa chứ?”.
“Mẹ hứa mà!”, Ophélie nói và mỉm cười khi trên đường về nhà. Cô vô cùng háo hức chờ đợi đến ngày được hẹn ở khu nhà dành cho những người vô gia cư. Cô nói cho Pip nghe việc mình làm và cô bé vui khi thấy tâm trạng của mẹ đỡ hơn trước. Ngay ngày đầu tiên về nhà, mọi việc thật kinh khủng, nhưng những ngày sau đó mọi việc dường như tốt hơn. Những cái lỗ đen đã không mấy gì tối và sâu lắm. Ophélie có thể loại bỏ được chúng một cách nhanh chóng. Đó là những gì họ bảo cô mỗi lần cô họp nhóm, nhưng cô không hề tin họ. Nhưng cuối cùng rồi mọi việc cũng ổn.
Pip bảo Ophélie mang đôi dép màu xanh dương vào khi về đến nhà. Họ uống sữa, ăn táo và bánh.
Trước khi làm bài tập, Pip đã gọi điện thoại cho Matt. Anh vừa mới về nhà. Mẹ Pip đang ở trên lầu. Pip nghĩ, mẹ nó đang ở trong phòng. Cô bé ngồi và đợi Matt trả lời. Anh trả lời điện thoại với hơi thở hổn hển. Có lẽ anh đã chạy khá nhanh khi nghe chuông điện thoại reo.
“Cháu gọi điện để báo rằng chú quả là một người thông minh”. Cô bé nói như thế. Matt mỉm cười khi nghe những lời đó.
“Có phải Pip không?”.
“Phải ạ! Chú cũng là một thiên tài. Cháu và mẹ đã gọi món ăn Trung Hoa, mở nhạc lớn và cháu đã ngủ cùng mẹ vào tối hôm đó. Cả cháu và mẹ rất thích việc làm đó... Hôm nay mẹ đã mua những đôi dép mà các nhân vật trong chương trình Seasame Street đã mang. Cháu mang đôi màu đỏ của Elmo còn mẹ mang đôi màu xanh của Grover. Cháu thật sự thích các thầy cô giáo ngoại trừ một người. Cô ấy kinh khủng lắm”. Anh nghe cô bé nói và trong lòng vui mừng. Giọng nói của nó cho thấy tâm trạng của nó đỡ hơn lần đầu về nhà. Anh cũng vui và phấn khởi như thể mình vừa nhận được giải thưởng quốc gia. Cô bé làm anh quá đỗi vui mừng.
“Chú muốn thấy những đôi dép đó. Chú thấy ghen tị quá! Chú cũng muốn có một đôi”.
“Nhưng chân chú to quá nếu không cháu sẽ bảo mẹ mua cho chú”.
“Tệ quá! Lúc nào chú cũng thích Elmo và Kermit”. “Cháu cũng thế. Cháu thích Elmo hơn”. Sau đó cô bé kể cho Matt nghe về trường học, bạn bè và thầy cô của nó. Rồi cô bé nói với anh nó phải làm bài tập.
“Ừ! Cháu hãy làm bài tập đi. Hãy chuyển lời hỏi thăm của chú đến mẹ cháu nhé. Ngày mai chú sẽ gọi lại”. Giờ đây anh cảm thấy như thể mình trở về thời gian trước đây, khi anh gọi điện cho con mình. Niềm vui và nỗi buồn, sự hào hứng và đầy hi vọng đã trở lại, dù quá khứ làm anh đau buồn. Cả hai đều cười khi gác điện thoại.
Cô bé nhìn vào cửa phòng của Ophélie và nói: “Con vừa mới nói chuyện với chú Matt và kể cho chú nghe về đôi dép mà mẹ mua. Chú ấy gửi lời hỏi thăm đến mẹ đấy”. Ophélie mỉm cười.
Cô nói: “Chú ấy tốt thật!”, Ophélie nghe điều đó và cô cảm thấy thật hạnh phúc và bình yên.
Pip hỏi: “Thế tối nay con có thể ngủ với mẹ không?”. Cô bé có vẻ hơi ngượng khi hỏi thế. Ophélie hỏi tò mò: “Đó là ý tưởng của chú Matt nữa sao?”.
“Không! Của con”. Pip thành thật nói. Matt không bảo thế nữa. Anh đã giúp họ vào ngày hôm trước rồi và họ thực hiện khá tốt.
“Mẹ đồng ý!”, Ophélie nói. Pip tràn đầy hi vọng rồi chạy ngay vào phòng mình làm bài tập.
Lại thêm một đêm tốt lành nữa cho hai mẹ con. Ophélie không chắc khoảng thời gian này kéo dài bao lâu, nhưng cả hai mẹ con đều thích thế. Cô không thể tưởng tượng được vì sao mình không nghĩ ra ngay từ ban đầu. Nó giúp cô giải quyết vô số vấn đề và giúp cho hai mẹ con cảm thấy thoải mái. Cô không thể nghĩ ý tưởng của Matt lại làm cho cuộc sống của hai mẹ con cô thay đổi tích cực hơn.
Bến Bờ Bình Yên Bến Bờ Bình Yên - Danielle Steel Bến Bờ Bình Yên