Số lần đọc/download: 2287 / 32
Cập nhật: 2016-02-24 10:47:04 +0700
Chương 13: Nhân Đãi Nhân Tình Báo Đáp Tình Thảm Họa Đến Diệt Thượng Quan Phủ
T
hật lạ, Châu Sách lại tự xuất hiện từ phía hạ nguồn và cứ đứng đó gọi mọi người:
– Tại hạ may không nhục mệnh, vậy xin quy hồi quý phủ trước.
Cứ thế, Châu Sách lao đi với thuật khinh công quả nhiên chỉ mới lần đầu thi triển trước mắt mọi người. Dù vậy, vì thấy Châu Sách vừa chạy vừa nâng cao vạt áo, lão thái thái vội hối thúc giục giã:
– Mau lên! Vì nếu đã đắc thủ thì không thể giữ Tử Hoa Tuyết Ngư quá một canh giờ.
Thế là mọi người tận lực chạy. Nhưng để đuổi kịp Châu Sách thì cũng là lúc tất cả cùng về đến Thượng Quan phủ gia.
Chờ sẵn họ là thanh âm thập phần hớn hở của đạo trưởng Thạch Quan:
– Đã có hỉ tín, vô lượng thọ phật. Bần đạo đã xem lại toàn bộ di cảo của tiền nhân, vội quay trở lại quý phủ để đưa tin. Hóa ra Tử Hoa Tuyết Ngư vẫn sinh trưởng ở Tử Vực Tuyền và còn...
Châu Sách nâng cao vạt áo ngay trước mặt Thạch Quan đạo trưởng:
– Có phải là sinh vật này? Nếu đúng thì xin phiền đạo trưởng mau mau trổ diệu thủ ngay.
Vậy là chẳng để ai kịp nhìn thấy vật được chứa trong vạt áo, Châu Sách tự đi trước, tiến thẳng đến tịnh phòng, nơi Thượng Quan Võ vẫn thiêm thiếp nằm chờ chết.
Đạo trưởng Thạch Quan hoang mang bám sát theo sau:
– Trong di cảo cũng lưu lại, ở chỗ Tử Hoa Tuyết Ngư sinh trưởng và tồn tại còn có cả bội đan của nó. Di vật truyền đời để đến lượt, trước khi Tử Hoa Tuyết Ngư nào đó phải chết vì đã sống hết kiếp, nó phóng xuất tất cả những gì đã có vào nội đan. Vì thế, theo thời gian, nội đan càng to thì càng trân quý. Châu thiếu hiệp nếu đủ đởm lược mạo và lại an toàn vượt thoát từ Tử Vực Tuyền thì liệu dám nữa không, tự quay lại tìm và sở hữu nội đan bần đạo vừa nói?
Nhưng Châu Sách bỗng trở nên ưu tư lạ, không đáp gì mà cũng chẳng mở miệng nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nép lùi về một bên, không những không màng đến chuyện cả bản thân lẫn y phục đang ướt sũng mà ngay đến cả những gì xảy ra quanh đó cũng chẳng để ý lưu tâm.
Cũng may, ai nấy ở Thượng Quan phủ gia vì đều đang nôn nao chờ đợi tài diệu thủ của đạo trưởng Thạch Quan ắt sẽ khiến Thượng Quan Võ hồi sinh nên vẫn chưa ai phát hiện ra bộ dạng lẫn trạng thái kỳ lạ của Châu Sách.
Kể cả bản thân Châu Sách có lẽ cũng không nhận biết tâm trạng thực lúc này là thế nào. Và điều đó chợt được minh chứng khi bất ngờ Châu Sách mơ hồ phát hiện có một bàn tay hoặc chộp hoặc vỗ vào vai.
Châu Sách lập tức có phản ứng, không chỉ vội dịch bộ mà còn tự vòng tay lên gạt đỡ vào bàn tay kia. Tay còn lại thì Châu Sách cũng huơ lên, vẽ nên chiêu thức tấn công vào ai đó là chủ nhân bàn tay nọ.
Thế là chủ nhân của bàn tay, chính là Thượng Quan Lĩnh, do đột ngột bị Châu Sách phát chiêu công nên cũng xuất chiêu đối phó, cùng Châu Sách diễn khai một trận cận chiến mà chẳng ai ngờ là có thể xảy ra.
Vì nơi khai diễn trận chiến vẫn là gian tịnh phòng, nơi Thượng Quan Võ đang được tài diệu thủ của Thạch Quan đạo trưởng chữa trị nên dĩ nhiên những ai đương diện đều mục kích.
Thượng Quan Tuyết Hà kinh nghi toan kêu thì nghe lão thái thái nội tổ mẫu khẽ gắt:
– Chớ hốt hoảng. Há không nhận thấy gã đang lúc xuất thần sao? Còn Lĩnh nhi, cứ tiếp tục đối chiêu. Nếu không thể giúp gã tự lĩnh hội thêm các chiêu thức đã tự thấu đạt thì cũng là cơ hội nhận biết xem đường lối sở học của gã là thế nào.
Mọi người vỡ lẽ và nhận ra quả thật Châu Sách đang có trạng thái tương tự xuất thần. Vì hầu như Châu Sách không nghe những gì lão thái thái vừa nói, bằng chứng là vẫn tiếp tục biến chiêu, dần phô bày rõ hễ càng kéo dài thì mọi phản ứng càng thêm linh hoạt lẫn lợi hại.
Đổi lại, ai cũng nhận ra Thượng Quan Lĩnh dù thân danh là chủ nhân Thượng Quan phủ gia thế mà càng đối phó Châu Sách thì càng có sắc mặt ngưng đọng thật nghiêm trọng.
Được một lúc, với diện mạo đã thấm đẫm mồ hôi, Thượng Quan Lĩnh chợt động thân lao vọt ra bên ngoài.
Vù...
Châu Sách cứ thế lao theo như thể Thượng Quan Lĩnh là từ thiết thạch chạy đến đâu thì hút Châu Sách theo đến đấy. Mọi người kinh nghi cũng lao ra ngoài và hiểu ngay vì sao Thượng Quan Lĩnh chợt có thái độ này.
Thế là với không gian xung quanh đã được thoáng rộng, không gò bó và chật hẹp như trong phòng lúc nãy, Thượng Quan Lĩnh lập tức thi triển tuyệt kỹ, dụng lực nhiều hơn, phổ thành chưởng, đối phó và tấn công Châu Sách từ khoảng cách xa hơn, không muốn tiếp tục cận chiến nữa.
Ào...
Nhưng Châu Sách như vẫn muốn cận chiến, thế là cứ ngang nhiên đạp bộ, tự du mình vào vùng phạm vi uy lực chưởng phong của Thượng Quan Lĩnh, cơ hồ không nhận biết đây là hành vi cực kỳ mạo hiểm, sẽ khiến Châu Sách hoặc táng mạng hoặc bị nội thương nếu để chưởng phong ấy chạm vào.
Thượng Quan Lĩnh kinh hãi, vội thu chưởng về. Ngờ đâu, chưởng chiêu chỉ mới thu, Châu Sách vẫn tiếp tục đạp bộ nên xuất kỳ bất ý vừa tiếp cận Thượng Quan Lĩnh vừa thần tốc xuất phát một chiêu sát thủ.
Vù...
Mọi người bàng hoàng nhìn. Thượng Quan Lĩnh vì cũng bàng hoàng tương tự nên chợt nhắm hai mắt lại.
Thượng Quan Tuyết Hà bật lên tiếng kêu thất thanh, thét thật to:
– Châu huynh!...
Châu Sách tỉnh hồn, ngay tức khắc đình thủ, đảo đôi mắt ngơ ngác nhìn quanh rồi tự kêu:
– Sao lại thế này? Điều gì đã xảy ra?
Thượng Quan Lĩnh cũng hoàn hồn, nghi hoặc hỏi Châu Sách:
– Thiếu hiệp không nhớ vừa có những hành động gì hay sao? Thiếu hiệp mới giao đấu với ai vậy?
Châu Sách ngẩn người, lại nhìn quanh một lần nữa. Sau cùng thì dừng mục quang ở Thượng Quan Lĩnh vẫn đứng rất gần:
– Giao đấu ư? Với tiền bối ư? Chao ôi. Vậy là vãn bối lại vừa trải qua cơn mê muội, tương tự lúc ở đáy Tử Vực Tuyền? Liệu vãn bối đã có gì thất lễ chăng? Mong lượng thứ.
Thật vãn bối không hiểu sao lại thế này? Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao?... Tại sao?...
Vẫn cứ mãi lẩm bẩm tự hỏi, Châu Sách dần bỏ đi và chỉ có mỗi một Thượng Quan Tuyết Hà vì được nội tổ mẫu ngấm ngầm dùng mắt ra hiệu là vội rảo bước đi theo Châu Sách.