Số lần đọc/download: 1277 / 13
Cập nhật: 2017-09-18 10:27:37 +0700
Chương 13
G
iống như các phạm nhân khác, Cường đại ca cũng rất thích Què. Đối với tất cả các phạm nhân trí tuệ, gã luôn nhìn bằng con mắt khác, giữ một thái độ tôn kính lạ thường. Mấy việc như rửa tiền, đầu tư giả, làm thẻ tín dụng giả, lừa hoàn thuế xuất khẩu... đối với gã đúng là chuyện thần thoại, chẳng mất chút sức lực nào cũng khiến bạc leng keng rót vào tài khoản của mình, thậm chí có thể lừa được cả quan chức gì gì đó nghênh đón, tiễn chân, lừa được cả đội quân cảnh lái môtô hú còi dẹp đường phía trước, oai phong và kỳ diệu biết nhường nào! Bây giờ, cái cách điều chế trị giá hai tỷ đô la càng khiến Cường đại ca ngơ ngẩn, cảm thấy mấy trò đánh đấm của mình chẳng đáng một xu.
Chỉ có điều gã không hề nghe ngóng hỏi han về hoàn thuế và cái toa điều chế dược liệu đó, có lẽ tự thấy rằng mình chưa đọc được mấy quyển sách, không với tới nổi những thứ học vấn cao siêu kia. Gã xích lại gần Què, chỉ hỏi mấy chuyện máy bay và xe tăng mới nhất của nước Mỹ, hỏi mìn chống tăng và độc dược tác động lên thần kinh, hỏi về các loại vũ khí giết người như chớp, sau đó khâm phục một hồi, ước ao một hồi. Gã không thể không thừa nhận con dao phay của gã đã lạc hậu với thời đại, xem ra không còn đắc dụng nữa rồi.
Gã còn học hỏi vài điều nhỏ. Ví dụ như mấy lần giữa đêm khuya gã nghe ngoài cửa sổ có tiếng giày cao gót lộc cộc bước qua, nhưng không hề thấy bóng người nào, chỗ đó cũng không thể có người, điều này là vì sao? Có phải là đôi giày tự động đi lại? Còn nữa, mấy lần liền gã nghe thấy dưới đất có người thì thầm nói chuyện, song nghe không rõ lắm, nhưng dưới nền đất xi măng này chắc chắn không thể có người, lại điều này nữa là vì sao? Liệu có phải đá cũng có thể ghi âm? Gã còn bảo trong sân của trại giam có một bồn ngọc lan trắng, nghe nói là cây trấn giữ trại giam, trước nay không người nào dám động vào. Cách đây không lâu vị trưởng trại giam mới đến không biết sự tình, muốn sửa sang lại cảnh quan môi trường đã cho người dời cây ngọc lan trắng đi, khiến rất nhiều cảnh sát sợ hãi xôn xao bàn tán. Kết quả là vừa dời đi thì có chuyện đến, chuyện lớn đến thật. Bên buồng giam nữ mỗi hôm lại có một người bị điên, ngày nào cũng điên cuồng gào thét, thậm chí có người còn tự nhận mình là con gái ruột của Mao Chủ tịch. Người xung quanh dùng dây trói lại, lấy khăn nhét vào mồm cũng không thể làm cho những kẻ điên này yên lặng trật tự. Cuối cùng, tân trưởng trại giam đành sai người chuyển cây ngọc lan trắng về chỗ cũ, tiếp tục trấn giữ ở đó, để lũ điên kia hồi phục nguyên trạng. Người anh em, cậu nói xem, điều này là vì sao? Cái trại giam này có yêu quái thật không?
Lần đầu tiên tôi nghe được chuyện kỳ lạ như vậy, sợ quá nhìn bốn phía buồng giam, cảnh giác cao độ với những âm thanh kỳ quái trên nóc phòng, cảm thấy nó không giống âm thanh truyền qua đá.
Què cười, giải thích một chút về vật lý học và tâm lý học, nói đến từ trường, vũ trụ và khí công gì đó, khiến chúng tôi nửa hiểu nửa không, bán tín bán nghi.
“Trước khi Mồm to ra đi, ngày ngày đều bị cùm chân, vậy mà hôm nào anh ta cũng đi giúp vợ gánh đất làm nhà!” Cường đại ca không tin gì vật lý.
“Điều này không thể nào!” Què nói.
“Sao lại không thể? Sáng nào anh ta tỉnh dậy, giày cũng rất ẩm, bên ngoài còn dính một lớp đất vàng, rõ ràng là dáng vẻ vừa gánh đất bùn xong.”
“Không phải ảo giác thì cũng là nói dối. Trong số các anh có ai tận mắt nhìn thấy đôi giày đó? Đã ngửi qua chưa? Trên giày rốt cuộc là dính nước hay nước tiểu?”
Cách giải thích này vẫn chưa đủ sức thuyết phục.
Nhưng kiểu xem bói khoa học của Què cuối cùng khiến mọi người không phục cũng phải phục. Vì anh ta không những biết xem tướng, còn biết bói tay, bói chân, còn có thể xem bói từ xa. Cách làm như sau: bạn mời anh ta xem bói cho người nào, bạn chỉ cần tập trung nghĩ đến khuôn mặt của người đó - điều này coi như đã chấm chắc mục tiêu, khí công đã phóng đến người ấy. Què dùng một bàn tay nắm lấy một bàn tay của bạn - điều này coi như anh ta đã nối tiếp khí với bạn, đã nối điện, coi bạn như cần ăng ten để bắt đầu phát công lực rồi. Anh ta nhắm mắt dưỡng thần, thu nhận và phân tích các loại tín hiệu, sau đó thao thao nói ra hình dạng, tính cách, những sự việc từng trải qua, cho đến bệnh tật và tuổi thọ của người đó, quả đúng là một đài ra đa sống không thể tưởng tượng nổi. Kể cũng kỳ lạ, đài ra đa này đã nói đúng về cha của Cường đại ca: cổng lớn nhà gã nhất định là hướng Bắc chứ không phải hướng Đông. Điểm này không sai. Người đàn ông này chắc chắn là bố dượng chứ không phải bố đẻ của Cường đại ca. Điểm này cũng không sai. Người bố dượng này rất thích đánh bạc và rượu mạnh, đối với mẹ con Cường đại ca chẳng tốt đẹp gì, từng bị gã cầm dao bầu đuổi ra khỏi nhà, vân vân. Những điều này đều không sai. Nếu như điều cuối cùng bị sai, nói nhầm bệnh lao của ông ta thành viêm gan B, sau lại nói thành xơ gan, điều này cũng không phải lỗi của Què, nguyên nhân là vì cái ăng ten của Cường đại ca có vấn đề, bất chợt xa rời mục tiêu. Sau này Cường đại ca nghĩ lại, đành phải thừa nhận điểm này, nói lúc đó gã hắt hơi, quả là đã nghĩ đến ông quản giáo Xa.
Què nói vẻ đáng tiếc: “Còn không phải? Anh không phối hợp, tín hiệu liền yếu hẳn đi.”
“Thế chúng ta làm lại, làm lại nhé.”
Mỗi lần đứt mạch là phải kết nối lại, rồi còn điều chỉnh tần số lại từ đầu, không dễ dàng gì. Với lại mục tiêu cũng có khả năng vào vùng chết, ví dụ như trong đường hầm, thang máy, không tài nào kết nối được. Nếu như mục tiêu đứng ở cạnh thiết bị điện cỡ lớn thì tín hiệu cũng bị nhiễu.
Tôi nghĩ thầm: Cái cách phát công lực để bói toán này cũng giống như gọi điện thoại di động ư?