Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
13. Tại Hồ Shikotu
T
hời gian trôi nhanh thật!
Hạ Chi nói, nàng đang ngồi bên chồng trong chòi mát bên bờ hồ Shikotu. Bầu trời trong xanh, không một gợn mây bụi.
- Em nói gì?
Khởi Tạo lơ đãng hướng mắt về phía ngọn đồi xa, rừng phong nhuộm đỏ cả núi, chỉ chừa một chỏm màu xám nơi đỉnh.
- Em muốn nói về Dương Tử, mới đây mà nó đã bảy tuổi rồi.
- Ừ, anh cũng đang nghĩ về chuyện đó đây.
Đây là một ngày rảnh rỗi, Tạo đưa cả gia đình đến bờ hồ Shikotu khuây khỏa.
- Mẹ ơi, mẹ?
Nghe tiếng gọi của Dương Tử, Hạ Chi vội quay đầu lại, thằng Xá với chiếc áo thun trắng và quần short đen đang dẫn bé Dương Tử trong chiếc đầm màu vàng chạy về phía hai người.
- Cha ơi, mẹ ơi, chúng con nhặt được nhiều vỏ sò lắm đây này.
- À, con giỏi thật.
Hạ Chi đỡ lấy gói vỏ sò trên tay Dương Tử, nàng cười thật tươi.
- Không phải một mình con, mà anh con cũng có nhặt nữa đấy.
- Dạ.
Thằng Xá nhăn mặt hưởng ứng. Ngay từ bé, Xá đã có thói quen của cha. Tạo nhìn phớt qua đống vỏ sò, rồi quay mặt ra khơi. Dương Tử đưa mắt ngây thơ nhìn mẹ.
- Mẹ ơi, sao mẹ chẳng chịu đi nhặt?
Đôi mắt Dương Tử thật đẹp, thật thu hút.
- Mẹ đâu cần đi, hai con nhặt cũng đủ rồi.
Thằng Xá mươi hai tuổi, cao hơn vai cha, nhưng giọng nói vẫn nũng nịu.
- Dương Tử, anh với em đi nhặt lá rơi vậy?
- Vâng, nhưng anh chờ em xếp chiếc khăn tay lại nhé!
Dương Tử nhanh nhẹn như một quả bóng, chỉ một lúc sau là mất hút theo bóng Xá. Hạ Chi quay lại, nàng không khác ngày xưa bao nhiêu, có điều…Giọng nói của nàng không còn hồn nhiên như trước.
- Dương Tử nhanh nhẹn quá phải không anh?
- Ờ.
Khởi Tạo chẳng rời mắt theo dõi chiếc du thuyền màu trắng ngoài khơi. Bảy năm đã qua, bây giờ chàng có da thịt hơn xưa nhiều.
- Anh này, hình như…Tại sao anh có vẻ chẳng yêu Dương Tử tí nào cả vậy?
- Thế à? Tạo lơ đãng – Thế mà tôi cứ nghĩ là tôi đã tròn bổn phận của người cha gương mẫu rồi chứ?
- Nhưng, anh hờ hững với nó quá?
- Bao giờ?
- Chẳng hạn như ban nãy, anh chẳng màng nhìn đến công trình của con.
Hạ Chi nói như muốn khóc, Tạo yên lặng.
- Còn việc học của nó…
Hạ Chi định nói tiếp nhưng chiếc du thuyền kia thật ồn, sắp nhổ neo, còi hụ thật to.
Với việc học của Dương Tử, mỗi lần đề cập đến là có gây gổ. Tạo chỉ muốn để cho Dương Tử đến trường tiểu học gần nhà, trong khi Hạ Chi muốn con được vào học tại viện nghệ thuật.
- Cần gì phải đi cho thật xa, đến trường Shinkaku gần đây là được rồi.
- Em không thích vì trường đó thiếu thốn nhiều thứ quá, sợ con học chẳng giỏi.
- Giỏi hay không là tùy ở sự thông minh và sức làm việc của nó chứ?
- Nhưng mà, yếu tố quan trọng trong việc giáo dục còn là hoàn cảnh, khả năng giáo chức…Vì vậy em nghĩ con bé dù có ngu tới đến đâu khi gặp hoàn cảnh đầy đủ là trí khôn vẫn được phát triển trọn vẹn như thường.
Không hiểu sao, mỗi lần đề cập tới việc học của Dương Tử là Hạ Chi lại cãi hăng say như vậy. Tạo khó chịu, Hạ Chi lại tiếp.
- Ở viện âm nhạc lại ít có trẻ con nhà quê…
- Nhưng anh muốn nó học ở Shinkaku hơn. Nhà quê có gì là xấu? Vả lại đời bây giờ đâu phải như xưa, anh mong mỏi con sẽ tiếp xúc với đủ hạng người trong xã hội.
- ….
- Bất cứ một hạng người nào, họ vẫn là con người, chính óc khinh thị là nguyên do của tội ác. Trường thì trường nào cũng vậy, miễn con học giỏi, học chăm là được, cần gì phải danh tiếng chứ?
Hạ Chi cười buồn.
- Theo anh thì không có một người nào là đáng khinh đáng ghét cả phải không? Thế thì tại sao anh có vẻ lạnh nhạt với Dương Tử?
Khởi Tạo yên lặng.
Từ lúc nhận nuôi Dương Tử đến nay, Tạo đã cố gắng hết sức để xem Dương Tử như con ruột, chàng sẵn sàng làm đủ mọi cách để thỏa mãn những đòi hỏi của đứa con nuôi, nhưng chẳng bao giờ Tạo có đủ can đảm bế Dương Tử vào lòng, hình như chàng đã trốn tránh nó ngay từ tiềm thức.
Một lần, lúc Dương Tử được ba tuổi, khi đang ngồi trên đùi Hạ Chi với quyển cổ tích bằng tranh trên tay, quyển cổ tích mà Hạ Chi đã mấy lượt kể cho nó nghe. Chỉ vào một chữ trên trang sách, Dương Tử hỏi.
- Mẹ ơi mẹ, đây có phải là chữ “A” không?
Hạ Chi ngạc nhiên.
- Con cũng biết nhận cả mặt chữ nữa à? Thế còn chữ này?
- Chữ C.
Hạ Chi sung sướng.
- Chữ này?
- B.
- Ồ! Con giỏi quá! Hạ Chi muốn hét lên thật to, nhưng có Tạo ngồi gần đấy nên cố gắng dằn xuống, quay sang Tạo, nàng muốn chia sẻ.
- Anh Tạo, Dương Tử nó biết nhìn cả mặt chữ nữa anh ạ.
Mắt Tạo vẫn không rời trang báo.
- Thuở xưa khi thằng Xá với con Lệ bằng tuổi nó cũng đã biết nhận mặt chữ rồi, có gì lạ đâu.
- …
- Những đứa bé như vậy là bình thường.
Tạo bồi thêm một câu, Hạ Chi ngỡ ngàng xoe mắt.
- Anh tàn nhẫn thế?
Tạo nhìn thái độ của vợ, chàng xoa dịu.
- Dù sao, Dương Tử cũng khá hơn những đứa bé khác.
Dương Tử là đứa bé biết nói sớm hơn những đứa bé cùng lứa, giọng nói trong và rõ của nó thật dễ thương, mỗi lần Tạo sửa soạn đi đâu là nó hỏi.
- Cha ơi, cha đến bệnh viện hở cha?
Hoặc.
- Mẹ ơi, cha về rồi này.
Sống trong nhà, chỉ có Hạ Chi là bế nó, giọng nói của Dương Tử không phải là không khiến Tạo xúc động nhiều lúc chàng cũng đã tự nhủ. Hôm nay ta về phải bế nó lên, xoa nhẹ chiếc đầu thông minh kia mới được. Nhưng khi về tới nhà, nhìn thấy Dương Tử là bao ý nghĩ ban nãy lại tiêu hết.
Có tiếng Hạ Chi ngồi cạnh hỏi.
- Về khách sạn chưa anh?
Khởi Tạo quay lại.
- Tối rồi à?
Bầu trời đã đổi sang màu xám nhạt, Tạo đứng dậy, thằng Xá và bé Dương Tử nhìn thấy cha mẹ chuẩn bị về, chạy vội đến.
- Mệt quá!
Dương Tử vừa nắm tay Hạ Chi, vừa hổn hển nói, Hạ Chi cúi xuống nhìn con.
- Lần sau nhớ đừng chạy nữa nhé?
Lúc đầu khi nhận Dương Tử làm con nuôi Hạ Chi đã định xem nó như một thế thân của bé Lệ, nhưng rồi ngày dài trôi qua, bây giờ Chi lại thấy dù bé Lệ có sống lại đi nữa, chưa hẳn đã dễ thương bằng Dương Tử. Câu nói cuối cùng của Lệ mãi đến bây giờ vẫn còn làm ray rức tim nàng “con ghét ông Phu, con ghét cả mẹ, chẳng ai chịu đùa với con cả”. Không có một hình phạt một lời trách móc nào nặng hơn. Mỗi lần nghĩ đến Lệ là mỗi lần bứt rứt, phiền muộn.
Từ ngày nhận nuôi Dương Tử đến nay, Tạo chưa hề một lần xoa đầu đứa con nuôi, nhưng hình như điều đó chẳng khiến Dương Tử hờn tủi, con bé có vẻ thật vô tư, thật dạn dĩ. Có lần nó dám trèo lên lưng con chó to ở nhà bên cạnh rồi hét to. “Này, này, chú tuấn mã của ta ơi…” Thái độ ngây thơ của con bé khiến ai cũng phải phì cười.
- Mệt rồi, thôi về khách sạn tắm khỏe vậy.
Xá còn có vẻ luyến tiếc.
- Nhưng con muốn ngồi du thuyền.
- Hôm trước đến nay con đã ngồi hai lần rồi?
- Nhưng hôm nay con vẫn muối ngồi.
Thằng Xá nũng nịu, bé Dương Tử chen vào.
- Anh Xá, hay là chúng mình về hồ bơi, bơi vậy?
- À, cũng được.
Không hiểu sao, Xá rất có vẻ nghe lời Dương Tử, điều này khiến Tạo khó chịu ra mặt, hai đứa nắm tay kéo chạy, Hạ Chi và chồng bước theo sau.
- Anh xem, tụi nhỏ có vẻ thương nhau quá phải không?
Tạo không đáp, yên lặng một chút rồi đột ngột nói.
- Có lẽ Lâm Tịnh Phu sắp chết rồi đấy.
- Hả?
Chân Hạ Chi đạp mạnh lên cành cây đầu làm gãy đôi.
- Hôm qua Cao Mộc đến cho hay, Lâm Tịnh Phu bây giờ phải ép phổi.
- Dễ sợ thật.
- Chúng ta kêu taxi đến Động Giả thăm hắn ngay bây giờ được không?
Gương mặt rạng rỡ ban nãy của Hạ Chi biến mất.
- Nhưng…Nhưng không lẽ đưa con theo sao?
- Con đến hay không đến bệnh viện không thành vấn đề, chỉ có em…
Đã bảy năm trôi qua, thế mà Tạo vẫn không làm sao quên được chuyện giữa Hạ Chi và Lâm Tịnh Phu, có điều niềm thù hận đã phôi pha đi nhiều với năm tháng.
Nghĩ đến Lâm Tịnh Phu, Tạo không thể không nghĩ đến Thụy Kỳ. Tại sao đến mãi bây giờ cô ta vẫn chưa chịu lấy chồng? Nhưng sao ta chỉ nghĩ đến Thụy Kỳ mà chẳng nghĩ đến Cao Mộc, Thang Tử Thăng? Việc độc thân của Tử Thăng mới là kỳ quặc. Di sản của cha mẹ để lại, mức thu mỗi tháng cũng khá, thế mà…thế mà sau mãi đến bây giờ vẫn chưa có chồng?
- Em nghĩ là anh nên đến thăm anh Phu một mình tốt hơn.
- Hừ.
Trở về khách sạn, Hạ Chi đã thấy Xá và Dương Tử đứng trước sân chờ. Lò sưởi trong phòng thật ấm.
- Hôm nay mẹ chắc không tắm đâu.
- Sao vậy mẹ?
- Mẹ mệt.
Nhìn hai đứa bé ôm chầm lấy Hạ Chi, Khởi Tạo cười buồn. Chàng không muốn nhìn thấy hình ảnh khắng khít đó trước mặt.
Ra ngoài lan can, nhìn nước hồ trong xanh trải dài trước mắt, đột nhiên, Hạ Chi nhớ lại câu chuyện của bốn năm về trước. Đó là lúc thằng Xá đang học lớp hai. Dương Tử đã ba tuổi, cơm tối xong, Hạ Chi đưa bé Dương Tử vào phòng tắm và thằng Xá lót tót theo sau.
- Con cũng muốn tắm nữa.
Hạ Chi ngạc nhiên.
- Sao con chẳng qua phòng tắm của cha con?
- Bên đấy lạnh quá à.
Hạ Chi để cậu con trai tám tuổi tắm chung.
- Dương Tử, lại đây cho anh ôm em.
Xá bảo, Dương Tử bước tới choàng tay qua bá lấy cổ anh, Hạ Chi nhìn hai đứa con ôm nhau trong hồ, chúng có vẻ thương nhau lạ.
- Dương Tử, năm nay em bao nhiêu tuổi? Ba tuổi phải không.
- Dạ, Dương Tử xòe ba ngón tay nhỏ nhắn ra. Còn anh, anh bao nhiêu tuổi.
- Tám tuổi.
Dương Tử buông anh ra.
- Thôi để em tắm.
Xá không chịu.
- Để anh tắm cho, lớn lên anh sẽ cưới em làm cô dâu.
Hạ Chi đang tắm cạnh đấy, nghe Xá nói lặng người, trong khi Dương Tử vẫn ngây thơ.
- Vâng, lớn lên em sẽ làm cô dâu.
Tắm xong, Xá chạy ra nắm tay cha.
- Cha ơi, lớn lên con sẽ cưới Dương Tử làm vợ.
Tạo đang ngồi nghe radio, lời của Xá khiến chàng nảy lên:
- Cái gì? Xá, con học lớp hai rồi, con phải biết Dương Tử là em con, mà em thì không thể cưới làm vợ được.
- Tại sao vậy?
- Bao giờ lớn lên con sẽ hiểu.
Xá sụ mặt xuống:
- Không, con muốn Dương Tử làm vợ con à!
- Nói bậy! Khởi Tạo thẳng tay tát vào mặt Xá. Vết hằn đỏ trên má non. Xá điếng người, chưa bao giờ nó bị đòn đau như vậy.
- Anh! Tại sao anh lại đánh con như vậy? Chuyện có gì đâu mà anh làm dữ thế?
Nghe mẹ lên tiếng, Xá mới bắt đầu khóc to lên. Tạo vẫn còn giận dữ.
- Phải dạy nó biết mới được. Xá này! Nghe đây, Dương Tử là em con làm sao làm vợ con được?
Hạ Chi nhìn gương mặt giận dữ của chồng ngạc nhiên.
- Xá, con phải nhớ nhé, nhớ mãi nhé, con không có quyền quên trận đòn hôm nay!
…
Thế mà đã bốn năm! Nhanh thật! Hạ Chi nghĩ, lúc Khởi Tạo báo cho nàng biết Lâm Tịnh Phu sắp chết, nàng vẫn không cảm thấy bàng hoàng. Bảy năm qua rồi!
Không có cái gì vững bền với thời gian.
Thật vậy không, Hạ Chi lắc đầu. Chuyện giữa nàng và Lâm Tịnh Phu chẳng qua chỉ là giây phút yếu mềm. Bây giờ…với nàng chỉ có Khởi Tạo thôi.
Khách sạn thật rộng, không khí như lắng xuống giữa khoảng trống. Hạ Chi tưởng chừng như mình đang nằm thu mình giữa hang sâu nơi chẳng có một người nào đến quấy rầy. Bình yên thật.
Có tiếng chân bước nhẹ, có lẽ của Dương Tử.
- Mẹ ơi, mẹ khỏe chưa mẹ?
Hạ Chi gật đầu với nụ cười ấm, nàng choàng tay qua người con, mùi xà phòng còn thoảng trên da thịt trẻ con. Hạ Chi nhắm mắt lại, nàng tin rằng hạnh phúc đang nằm trong vòng tay của mình.