A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Vệ Tuệ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Nguyễn Lệ Chi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1885 / 45
Cập nhật: 2016-01-14 12:39:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13: Tháng 12, Rời Bỏ
Tôi thấy đôi mắt sáng của anh
thấy lửa nóng phụt ra từ chiếc xe cổ lỗ
Trên đường không ngừng thiêu đốt
Vượt qua cánh đồng, qua thành phố
Làm sập cầu, làm cạn kiệt dòng sông
Lao như điên về phía Tây.
-Jack Kerouac-
Tháng 12, khí hậu khắc nghiệt, không còn mùi đinh hương lan tỏa trong vườn. Không còn người đẹp khỏa thân khiêu vũ trên bậc thềm đá ở vườn hoa “Legarconchimis” của Takashi trên đường Hành Sơn. Không còn bồ câu, không có những niềm vui điên rồ, không còn cái bóng xanh của nhạc Jazz.
Mưa đông rơi u buồn. Trên đầu lưỡi nhấm nháp được vị đăng đắng, hơi ẩm trong không khí khiến người như rữa ra, nát vào tận trong tim. Mùa đông Thượng Hải khó chịu và ẩm ướt như kỳ kinh nguyệt của phụ nữ, khiến người ta ngán ngẩm.
Thiên Thiên quyết định đi du lịch. Cứ vào mùa này hàng năm, anh lại rời Thượng Hải vì không chịu nổi thời tiết lạnh và ẩm thấp. Ngay cả ánh nắng mặt trời hiếm hoi cũng có màu xam xám, rọi lên người thấy ngưa ngứa. “Anh phải trốn một thời gian”, anh nói. “Đi đâu?. “Về phía Nam, nơi có ánh nắng rực rỡ hơn, bầu trời xanh hơn. Chẳng hạn như Hải Khẩu”. “Anh muốn đi một mình sao?”. Anh gật đầu.
“Được rồi, vậy tự chăm sóc mình nhé. Anh đã có thẻ IC rồi, có thể gọi điện về bất kỳ lúc nào. Em sẽ ở nhà viết tiếp”
Ý nghĩ mãi không hoàn thành nổi cuốn tiểu thuyết khiến tôi khiếp hãi. Sau khi Thiên Thiên đi, tôi có thể tận hưởng không gian riêng tư hơn, cả cảm giác tự do của cơ thể nữa. Không biết Thiên Thiên có ý thức được điều này không. Anh chọn cách du lịch phải chăng cũng muốn tạm thời né tránh những mối nguy hiểm nào đó mà cuộc sống chung giữa chúng tôi mang lại. Anh có sự nhạy cảm gấp trăm lần người thường. Có lúc, cảm giác không thể giải thích nổi này khiến hai đứa cứ xiết chặt lại nhau, tới mức khiến người ta không thể nào thở được và mất hẳn sức sáng tạo. Có lẽ đó cũng là lúc nên đi du lịch.
Huống hồ Mark lại bám vào đời sống tình cảm vốn mỏng mảnh của chúng tôi như một kí sinh trùng không dễ dứt bỏ. Lý do nó tồn tại khiến căn bệnh trên người tôi tái phát. Căn bệnh đó chính là “tình dục”.
Trong con mắt của rất nhiều người, tình dục và tình yêu không thể trộn lẫn. Trong mắt nhiều phụ nữ có tư tưởng cởi mở, để tìm một người yêu thương thực sự và một người đàn ông có thể đem lại cho cô cảm giác khoái lạc tình dục là phần đẹp đẽ trong đời sống riêng tư. Họ còn nói: tình yêu và tình dục là hai chuyện riêng biệt, không hề mâu thuẫn với thái độ theo đuổi nhân sinh lành mạnh. Cuộc sống mỗi ngày làm tiêu hao sinh mệnh bạn sẽ dẫn dắt trực giác và ý nguyện của người phụ nữ. Họ tìm kiếm bất kỳ phương thức sống nào có thể khiến họ có cảm giác an toàn. Họ vứt chiếc chìa khóa mở bí mật cuộc sống ở dưới gối. Họ tự do hơn đám phụ nữ 50 năm trước, xinh đẹp hơn đám phụ nữ 30 năm trước, đạt được nhiều cao trào tình dục đủ loại hơn đám phụ nữ 10 năm trước.
Chiếc tắc xi của Hãng Đại chúng tôi gọi qua điện thoại đã dừng ở dưới lầu. Tôi kiểm tra lại lần cuối valy của Thiên Thiên. Một tút thuốc lá thơm Tedlapidus (hình như loại này chỉ có thể mua ở một số tiệm riêng tại Thượng Hải), dao cạo râu Gillette, nước súc miệng, bảy chiếc quần lót trắng, bảy đôi tất đen, một chiếc Discoman, một tập thơ của Dylan Thomas, cuốn nhật ký Salvador Dali, đĩa phim của Alfred Hitchcock, them một khung ảnh có hình chụp chung hai chúng tôi. Còn một túi là con mèo mà anh cương quyết đòi mang theo. Rồi chúng tôi cùng giương cái ô đi mưa, xuống tắc xi. Để mang được con mèo đi theo, anh phải bỏ đi máy bay, mua vé tàu nằm tới Hà Khẩu.
Mưa đập rào rào vào cánh cửa kính xe tắc xi. Đường phố một màu xám xịt. Các cửa tiệm và người qua đường đều vón cục lại như một đống màu, có những đường nét như không thật. Thiên Thiên lấy ngón tay vạch lên kính những hình thù kì quái. Radio trong xe đang ngân nga một ca khúc đang thịnh hành “Cô gái kia ơi, nhìn về đây” của Nhậm Hiền Tề. Chiếc xe cách ga ngày một gần, lòng tôi trào dâng một cảm xúc thật khó tả. Thiên Thiên nắm lấy tay tôi, đặt lên đầu gối của anh. Chúng tôi sắp phải xa nhau gần hai tháng. Đột nhiên phát hiện thấy người kia không ở bên cạnh gối, không còn ai gõ cửa phòng tắm, đòi tắm chung, không cần phải chuẩn bị hai phần đồ ăn, phải giặt quần áo của hai người, cũng không phải lo những nghi ngờ và nước mắt, không phải nghe thấy những tiếng nói mơ của nhau.
Trên quảng trường nhà ga có không ít những người dân tứ xứ tới làm thuê đang chờ đợi trong mưa. Tôi nhắc Thiên Thiên xem kĩ lại chứng minh thư, thẻ ngân hàng, thẻ điện thoại, vé tàu. Đi thang máy lên khu chờ ở lầu hai đã bắt đầu soát vé. Anh vẫy tay chào tôi, vai phải khoác cái túi đựng con mèo, tay trái xách valy, theo dòng người đổ ào về phía cửa soát vé.
Bên ngoài mưa đã tạnh, tôi đi xe buýt tới siêu thị Mỹ Mỹ. Đây là một khúc hơi hướng Tây theo kiểu bình dân trên đường Hoài Hải, có thể nhìn thấy những đám trẻ khá mốt. Đường Hoa Đình luôn là con đường cho giới trẻ tiếp nhận những thứ thời trang nhất cùng các thông tin thịnh hành nhất. Con đường tuy nhỏ nhưng được người Thượng Hải thể hiện rõ bản tính ở nơi này. Tràn ngập tầm mắt là quần áo rất quyến rũ, giá cả phải chăng, ngoài ra còn có vô số ví đầm, giầy dép, mũ mão, hàng thủ công, đồ chơi. Con đường này đã được viết vào sổ tay du lịch Thượng Hải để giới thiệu cho du khách. Nó vừa theo kịp trào lưu mốt quốc tế, giá cả lại rẻ hơn rất nhiều. Một lần tôi nhìn thấy một chiếc túi lụa giá 250 tệ trong gian hàng Hồng Kông tại Trung tâm triển lãm Thượng Hải. Buổi chiều tới đây nhìn thấy chiếc túi tương tự như vậy chỉ bị hét giá 150 tệ. Mỗi lần tâm trạng không vui, tôi thường tới đây như các cô gái khác, bực tức mua loạn xạ một đống những thứ đẹp đẽ và nhẹ bẫng. Phần lớn quần áo chỉ mặc một hai lần vì hầu hết đều được mua trong lúc bốc đồng. Kiểu cách không khoa trương, không sexy, chỉ phù hợp một mình trong nhà ngắm nghía như Marilyn Monroe, tự vui sướng lấy.
Trên đường Hoa Đình còn có không ít các thanh niên trong và ngoài nước ăn bận thời trang. Một nhóm thanh niên Nhật Bản đi giầy trượt patanh, ăn bận lòe loẹt như đàn bướm, tóc nhuộm như lông gà, đang khoe những kĩ năng trượt. Một cô gái Thượng Hải môi đen xì đi cùng với một cô bạn môi xám bạc. Hai cô đang ăn kẹo mút “quả bảo bối” (Bọn trẻ đứa nào cũng có một cái kẹo mút này, nó luôn trở thành một bộ phận trong hình tượng thời trang của Thượng Hải). Tôi luôn lo lắng họ sẽ nuốt quá nhiều thứ son rẻ tiền này, mắc độc mà chết. Tất nhiên hiện nay chưa có một bài báo nào chính thức thông báo có một nữ sinh nào ăn son môi mà chết cả.
Trong đám người qua lại có một nhóm đàn ông công sở ăn bận rất chỉn chu, trong đó có một người nhiệt tình vẫy tay với tôi. Tôi nghĩ hẳn anh ta gọi ai đó đang đi phía sau tôi nên không thèm để tâm. Anh ta vẫn vẫy tay, gọi tên tôi, tôi kinh ngạc nhìn.
“Tri Thù đây mà”. Tôi đang tự hỏi hôm nay có phải ngày nói dóc không. Trong ấn tượng tôi, Tri Thù là một thanh niên xã hội có kiến thức cao tới phát sợ, rất dễ phạm tội. Những ngày qua không nhìn thấy cậu ta, ắt không phải là dùng máy tính để hacker tài ngoản ngân hàng thì cũng cần tiếp tục những việc làm công lặt vặt ban ngày, còn buổi tối thì ôm máy tính lên mạng tới mức thần phách đảo điên.
Nhưng chàng trai trước mặt tôi lại đeo cặp kính không gọng mà giới trí thức đang rất ưa chuộng, răng rất trắng, cười tươi tắn. “Chết tiệt, không nhận ra mình à?”. Câu cửa miệng của Tri Thù luôn là “Chết tiệt”.
Thế là tôi cười phá lên. “Nom cậu đẹp quá thể”, tôi nói.
“Cậu cũng vậy”, anh nói, gương mặt rất thành thực, mọi cử chỉ hành động đều rất đúng mực.
Tiệm cà phê Manabe bên đường. Chúng tôi ngồi đối diện nhau. Mùi thơm của cà phê khiến người ta bị ngấm độc từ từ. Vì thế rất nhiều người nghiện tới đây ngồi suốt buổi chiều, dù cho một phần năm cuộc đời bị lãng phí trong tiệm, chỉ cần có ảo tưởng đã thoát khỏi gánh nặng công việc là được. Âm nhạc dịu êm, nhân viên phục vụ nam có gương mặt như trai nhảy. Chúng tôi nói chuyện về quán cà phê Lục Đế. “Đó quả là một nơi tuyệt vời”, Tri Thù thừa nhận, “Chỉ tiếc hồi ở đó không biết mà tận hưởng, trong lòng chỉ nghĩ đến việc làm thuê kiếm tiền”.
“Lại còn định ăn trộm két sắt nữa chứ”, tôi chọc.
“Chết tiệt, chuyện này không nên nhắc lại. Giờ đây mình đang làm người lương thiện”. Cậu ta cười, đưa cho tôi một tấm danh thiếp bên trên có ghi tên công ty máy tính Quả Táo Vàng. Đó là một công ty nhỏ do cậu ta và mấy người bạn thời đại học hùn tiền mở, chuyên làm phần mềm, lắp đặt mạng, kiêm bán máy tính, hiện giờ công việc kinh doanh cũng bắt đầu khởi sắc. “Ước tính tới cuối năm sẽ có lợi nhuận kha khá đấy”, khát vọng kiếm tiền của cậu ta vẫn bành trướng, chỉ có điều trầm lắng hơn.
“Phải rồi, vậy còn cái cô Quyến rũ thì sao? Còn liên lạc không?”, tôi chợt nhớ tới cô gái mà cậu ta quen trên mạng trước đây.
“Tụi mình vẫn thường đi uống cà phê, xem phim, đánh tennis”.
“Cảm tạ trời đất, thì ra linh cảm trước đây của mình là sai. Cái cô Quyến rũ này có vẻ hợp với cậu nhỉ. Có định lấy cô ta không?”.
“Không, trên mạng là gái, nhưng trong đời lại là trai”, cậu ta vội vã đính chính. Nhìn gương mặt đầy kinh ngạc của tôi, cậu ta tiếp lời: “Tất nhiên tụi mình chỉ là bạn bè, không có quan hệ gì khác”, rồi cười phá lên, mặc cho tôi tin hay không.
“Trên mạng, anh ta giả nữ để thu hút đàn ông như vậy, chắc chắn thần kinh có vấn đề”.
“Đúng thế, anh ta luôn muốn làm phẫu thuật thay đổi giới tính. Tất nhiên mình quan hệ với anh ta chỉ vì thấy anh ta lương thiện và nhiệt tình, biết suy nghĩ. Anh ta cũng biết mình không phải là dân đồng tính, nhưng vẫn kết bạn với mình”.
‘Mình rất muốn gặp cái cô Quyến rũ này một phen, nghe ra cũng thú vị”.
Baby Thượng Hải Baby Thượng Hải - Vệ Tuệ Baby Thượng Hải