Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: K. A. Applegate
Thể loại: Phiêu Lưu
Nguyên tác: Animorphs - 4: The Message
Dịch giả: Hoàng Hưng
Biên tập: Dang Long
Upload bìa: Dang Long
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 806 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:59:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ữa sau tôi tới nhà Marco.
Hai cha con cậu ấy sống trong một cư xá cũ mèm cách xa khu phố mà Jake và Rachel ở. Tôi mới tới đó vài lần thôi. Tôi nghĩ rằng Marco có phần bối rối vì gia đình cậu ấy sống không được dư dả cho lắm.
Trước kia nhà Marco ở ngay cùng đoạn Jake ở. Nhưng đó là thời mà má của Marco còn sống, trước khi ba cậu ấy bị khủng hoảng và mất việc làm.
Tôi gõ cửa. Có tiếng Marco trong nhà: “Ba ơi, có người kêu cửa kìa. Ba vận áo choàng vào đi.”
Một lúc sau cửa mới mở. Marco có vẻ khó chịu khi thấy tôi.
“Cassie hả, bồ làm gì ở đây vậy?”
“ Ờ, mình có chút chuyện muốn nói…”
“ Với mình? Mà chuyện gì chứ?”
“ Chuyện bữa qua.”
Marco ngần ngừ. “Bồ thấy đó, bữa nay mình mắc bận rồi. Hai cha con mình đang tính… đại khái là làm việc gì đó chung với nhau.”
“Vậy thì tốt quá,” tôi ngó qua vai Marco và trông thấy ba cậu ấy ngồi trên ghế nệm, khoác một chiếc áo choàng trong nhà. Bác ấy đang mải coi tivi, hệt như mọi ông bố vào buổi sáng cuối tuần. Nhưng tôi có cảm giác là ba của Marco lúc nào cũng ngồi trước cái tivi như thế.
“Marco nè, mình chỉ muốn nói chuyện một phút thôi. Mình vô nhà được chứ?”
“Đừng, đừng.” Marco vội vã xua tay và bước ra hành lang. Phía bên dưới chúng tôi là một bể bơi đã cạn sạch nước, lòng bể phủ đầy lá.
“Marco à, mình muốn nói với bồ về chuyện bữa qua.”
“Chuyện gì mới được chứ?”
“Về chuyện bồ xém chết đó. Đó là lỗi của mình. Đầu đuôi là do mình. Jake hỏi mình liệu cả bọn có nên làm không và mình nói là nên.”
Marco đảo mắt. “Chuyện đó hả? Coi kìa đó đâu phải lỗi của bồ. Toàn bộ cái trò mà tụi mình đang làm là như vậy, cái trò Animorphs đó. Ý mình muốn nói, nó đã nguy hiểm ngay từ lúc đầu. Nguy hiểm một cách điên khùng. Có gì mới mẻ đâu?”
Tôi nhún vai. “Nhưng những lần trước bao giờ cũng là ý của những đứa khác.”
“Ờ, hiểu rồi, bồ không thích phải chịu trách nhiệm chứ gì?”
Tôi nhăn mặt. Phải vậy không ta? Có phải tôi muốn né tránh trách nhiệm không?
“Mình không muốn đưa bạn bè tới chỗ chết.”
“Đâu có ai khoái đâm đầu vào chỗ chết,” Marco bật cười rồi bỗng nhiên cậu ta trở nên nghiêm trang, thậm chí hơi buồn. “Nhưng biết làm sao được, khi cứ gặp toàn chuyện xui xẻo không hà. Đời là vậy mà.”
Tôi vịn vào lan can nhìn xuống cải bể bơi cạn khô nước. “Mình luôn luôn nhìn thấy những chuyện chết chóc. Bọn thú ở Dưỡng đường ấy mà. Đôi khi mình không thể nào cứu chúng. Đôi khi còn phải để chúng chết cho khỏi đau đớn. Nhưng ba mình là người quyết định những việc ấy, không phải mình. Ba mình là bác sỹ thú y. Mình chỉ là phụ tá cho ba thôi.”
“Coi, mình vẫn sống nhăn đây nè,” Marco đập tay vào ngực. “Bình tĩnh lại đi. Có ai bắt buộc mình đi đâu, mình tự chọn lựa mà.”
“Bồ có sợ không?”
Marco nín thinh một lúc rồi đi tới, tựa mình vào lan can, ngay bên cạnh tôi. “Giờ thì lúc nào mình cũng sợ, Cassie à,” cuối cùng Marco nói. “Mình sợ chống lại lũ Yeerk, nhưng cũng sợ điều xảy ra nếu mình không chống lại chúng. Cứ nhìn Tobias là mình sợ muốn chết vì cái việc đã xảy đến cho cậu ấy. Nếu một ngày nào đó mình bị kẹt trong hình dạng một con thú thì sao ta? Và nhất là mình sợ … hắn.”
Tôi chẳng cần hỏi Marco có nghĩa là ai. Visser Ba chứ còn ai nữa!
“Cái lần đầu tiên ấy, ở công trường xây dựng, lúc hắn giết… lúc hắn sát hại ông hoàng Andalite.” Marco nở nụ cười méo xẹo. “Ngày nào mình cũng nhớ lại cái cảnh ấy trong đầu. Và cái vũng Yeerk nữa chứ.” Marco lắc lắc đầu. “Đó là điều mà mình cũng muốn quên đi.”
“Phải,” tôi tán thành. “Có bao nhiêu thứ đáng sợ.”
“Bồ hỏi bữa qua mình có sợ không á? Chắc chắn là mình sợ hết vía rồi. Trời ạ, làm như tụi mình thí mạng với lũ Hork-Bajir, Taxxon và cái tên Visser Ba đó chưa đủ hay sao mà còn phải uýnh nhau với cá mập nữa chứ?” Cậu ta bật cười làm tôi mắc cười lây.
Cả hai đứa cứ đứng đó mà cười ngặt nghẽo đến vài phút. Người ta thường cười như thế sau những chuyện thật sự căng thẳng. Cười xả hơi. Cười kiểu “Hóa ra tụi mình vẫn sống nhăn!”
“Ừm, tiện thể nói cho bồ nghe luôn, mình đang đợi đông đủ cả bọn để nói chuyện này,” Marco tiếp tục.
“Chuyện gì vậy?”
“Trên báo sáng nay có chuyện về một thằng cha chuẩn bị đi tìm con tàu chở kho báu bị đắm ngoài khơi, và chuyện một nhà sinh học biển cỡ bự đang chuẩn bị thực hiện chuyến khảo sát vùng đáy biển của chúng ta.”
“Ờ há! Rồi sao?”
“Vậy là đột nhiên vùng biển này có vẻ hấp dẫn mọi ngườimột cách khác thường.
Những kẻ săn tìm kho báu và một cuộc khảo sát dưới nước ư? Mà lại cùng một lúc?”
“Hay đó là tụi Mượn xác?”
Marco gật đầu. “Mình nghĩ thế. Mình nghĩ đó chỉ là cái cớ để giải thích vì sao có hai con tàu lảng vảng ngoài khơi với cả đống thợ lặn dưới nước. Mình nghĩ đó là bọn chúng, chắc chắn thế. Và chúng đang kiếm đúng cái mà tụi mình kiếm.”
Tôi bỗng cảm thấy người lử đi. Hình ảnh mà con cá voi gợi cho tôi chợt hiện lên trong tâm trí. Và tiếng kêu yếu ớt trong những giấc mơ của tôi, tiếng kêu gọi giúp đỡ.
“Mình… mình không dám gọi bất cứ đứa nào ra ngoài đó lần nữa đâu,” tôi thì thầm. “Lần này biết đâu chẳng hên như lần trước.”
Marco có vẻ không thoải mái. “Cassie à, bồ biết mình cảm thấy thế nào về mọi chuyện này rồi mà. Nhưng… mình lại thấy sau những gì mà ông hoàng Andalite đã làm cho tụi mình, thì nếu như mình không tìm cách cứu cái anh chàng nào đó ngoài biển, mình sẽ thấy khó lòng cảm thấy mình là một con người.”
“Mình chẳng biết kẻ ở ngoài biển là ai.” Tôi rầu rĩ. “Thậm chí chẳng biết chuyện ấy có thật không nữa.”
“Nhưng bồ đã cho đó là một người Andalite đấy thôi.”
“Mình cho là thế. Nhưng mình không biết đâu, Marco à. Lỡ có đứa nào bị thương… hay bị giết… chỉ vì những giấc mơ của mình… Mình không dám đưa ra một quyết định kiểu ấy nữa đâu.”
“Phải rồi, nhưng bồ có thể quyết định không làm gì hết được không? Đó cũng là một quyết định chứ hả?”
Tôi bật cười. “Marco, bồ lúc nào cũng đùa tếu và chọc phá tùm lum, nhưng quả thực bồ thông minh dễ sợ đó.”
Tôi dợm bước đi.
“Bồ biết bữa qua có gì lạ lùng không?” Marco hỏi giật lại.
“Cái gì?”
“Lũ cá mập. Chúng thật đáng sợ. Ý mình là, tụi mình cứ lo đối phó với lũ Hork-Bajir, Taxxon và Visser Ba mà quên phứt rằng ngay tại đây, trên hành tinh Trái Đất nhỏ bé này có những sinh vật cũng hung dữ và nguy hiểm không kém. Sẽ tếu lắm đấy nếu như cuối cùng tụi mình lại bị một sinh vật thông thường của Trái Đất xơi tái chớ không phải là một người vũ trụ nào đó.”
Tôi thấy thế là chẳng tếu chút nào.
Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp - K. A. Applegate Animorphs - Tập 4: Bức Thông Điệp