Nguyên tác: Animorphs - 3: The Encounter
Số lần đọc/download: 1111 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:58:40 +0700
Chương 13
C
uộc trò chuyện với Rachel tuy vậy đã giúp tôi lên tinh thần, dù chỉ là tí xíu. Tôi qua đêm trong cái ngăn kéo nhỏ ở gác mái nhà Jake.
Ngày hôm sau, tôi bay vòng vòng trong khi đợi các bạn tôi thức dậy chuẩn bị đi học. Bằng cách nào đó tôi nhận ra tình thế của tôi không đến nỗi quá tệ. Đơn cử một ví dụ: tôi không phải làm bài tập. Một ví dụ khác: tôi có thể bay. Có bao nhiêu đứa nhóc bình thường bay được 65 cây số giờ và bổ nhào với vận tốc 130 cây số giờ như tôi?
Tôi ra bãi biển và cưỡi lên các luồng khí nóng ở đó. Khí nóng dễ chịu nhất ở nơi các vách đá dựng thẳng đứng từ đại dương xanh thẳm.
Tôi thấy vài con mồi - vài chú chuột nhắt và chuột đồng - trên bãi cỏ ở đỉnh vách đá, nhưng tôi phớt lờ. Tôi là Tobias. Tôi là người kia mà.
Tối nay Jake đã triệu tập cả bọn trong phòng nó. Tom, anh của Jake, sẽ vắng nhà vì mắc họp với nhóm Chia Sẻ.
Chia Sẻ là một tổ chức trá hình của bọn Yeerk. Chúng lập ra như dạng tổ chức Hướng Đạo hay gì đó, nhưng mục đích thực sự lại là để tuyển mộ những kẻ tình nguyện trao cơ thể cho bọn Yeerk.
Tôi đã quen với việc xem đồng hồ người ta từ trên không. Ngoài ra các bạn cũng biết là một số ngân hàng có bảng điện tử rất lớn, trên đó có ghi giờ và nhiệt độ. Mấy cái bảng đó cũng thật hữu ích.
Thật là kì lạ, có những thứ mà bạn sẽ cảm thấy nhớ khi đánh mất cơ thể người. Chẳng hạn như tắm vòi sen. Hay việc ngủ thẳng giấc và ngủ sâu, hoặc ý niệm về thời gian.
Buổi chiều tôi bay trở lại trường. Tôi bay vòng vòng đợi đến giờ tan học, rồi đợi đến khi trông thấy Jake, Rachel, Cassie và Marco bước ra ngoài. Chúng luôn ra khỏi trường riêng lẻ. Marco đã chỉ ra rằng sẽ an toàn hơn nếu bọn nó không tụ tập với nhau suốt ngày.
Tôi bay theo chuyến xe buýt chở Jake và Rachel. Nhà hai đứa này ở gần nhất và chỉ cách nhau có vài ba tòa nhà. Marco sống trong một căn hộ ở dãy phố bên kia. Từ hồi mẹ nó bị chết đuối vài năm trước, nó chỉ còn biết sống với ba nó.
Cassie phải đi xa hơn cả, trang trại nhà nhỏ cách nhà mấy đứa kia cỡ một cây số rưỡi. Đối với tôi, khoảng cách này chỉ cỡ ba phút bay. Như tôi đã nói, có cánh cũng được việc lắm. Tôi thực sự tin rằng, phần lớn thời gian, với tôi mọi việc đều ổn thoả. Thật mà!
Tôi nổi lềnh bềnh trên một luồng khí nóng tuyệt vời phía trên nhà Jake, trong khi chờ nó vào trong nhà. Từ đó, tôi không thể trông thấy Rachel vì có những tán cây che khuất, song tôi thấy được Marco trong một vài giây.
Tôi tập trung vào việc quan sát các bạn tôi. Bằng cách đó, tôi sẽ quên đi những con sóc đang xào xạc giữa những lá cây hoặc những con chuột đang gí những cái mũi tí tẹo ra khỏi những cái lỗ để hít thở không khí.
Một lúc sau tôi, tôi thấy Tom bước ra khỏi nhà Jake.
Tom trông y như Jake, có điều là anh ấy bự con hơn và để tóc ngắn. Tôi không biết Tom rõ lắm. Nhưng chính trong một nỗ lực thất bại nhằm cứu anh ấy khỏi tay bọn Yeerk mà tôi đã bị kẹt trong lốt diều hâu.
Tom đang bước thẳng ra đường, có vẻ như hoàn toàn hờ hững. Rồi từ cách đó một dãy nhà, một chiếc xe bỗng trờ tới và cửa mở. Tom bước lên đó.
Đi họp nhóm Chia Sẻ! Tôi nghĩ.
Một lúc sau, tôi thấy mấy đứa kia rục rịch kéo nhau tới nhà Jake. Tôi dễ dàng nhận ra Rachel đang vừa đi vừa dợt thể dục. Nhỏ bước đi trên mép vỉa hè mà y như đang đi trên cầu thăng bằng.
Tôi bay qua cửa sổ phòng Jake khi cả hội đã tụ tập đông đủ. Tôi không muốn tạo cảm giác như tôi suốt ngày lang thang, chẳng biết làm việc gì.
“Đúng giờ giùm coi!” Marco cằn nhằn. “Bọn mình đợi ở đây cả tiếng đồng hồ rồi đó.”
Hừ! Bọn nó mới chỉ tới chừng hai phút.
“Mình là một chú chim bận rộn,” tôi nói. “Mình quên mất cả thời gian.”
“Tụi mình họp lẹ đi,” Cassie cắt ngang. “Cô Lambert cho một đống bài làm ngày mốt nộp, mà mình thì lỡ hứa với ba sẽ giúp ba thả cái con cú bự đó. Nó bị te tua hết trơn. Nó đậu lên một đường dây điện và bị nướng trụi lủi. Nhưng giờ thì nó khỏi rồi. Nó đã được nhận vào một khu thú.”
“Ủa, bạn của bồ đó hả, Tobias?” Marco chọc quê.
Mấy đứa kia lập tức bắn sang nó những tia nhìn bực bội. Nhưng sự thật là, bị Marco chọc quê, tôi lại thấy dễ chịu. Marco chọc quê tất cả mọi người.
“Diều hâu bọn mình không đi chơi với cú.” Tôi đáp. “Cú sống về đêm còn bọn mình sống chủ yếu vào ban ngày.”
“Cú là một con vật rất đẹp.” Cassie nói.
“Mình vẫn thỉnh thoảng thấy chúng vào ban đêm,” tôi tán đồng. “Chúng rất thú vị. Rất tỉnh và rất êm. Cánh của chúng không phát ra một tiếng động nào. Cú có thể bay cách mặt đất có vài phân mà mấy bồ vẫn không thể nghe thấy chúng.”
“Thôi, được rồi. Nếu Cassie sắp phải đi thì có lẽ mình bàn việc ngay thôi,” Jake nói.
“Phải đó, để mấy bồ dùng giờ họp bàn chuyện chim chóc thì có mà hết ngày,” Marco hùa theo.
“Cả mình cũng phải về sớm.” Rachel nói. Nhỏ có vẻ bối rối. “Lớp thể dục của mình sắp có cuộc biểu diễn ở khu thương xá.“
“Ô, mình phải lăn xả tới đó mới được.” Marco giễu.
“Không, bồ không được tới đó.” Rachel nổi cáu. “Mấy bồ không ai được bén mảng đến đó. Mấy bồ cũng thừa biết cảm xúc của mình khi buộc phải tham gia những cuộc biểu diễn ngốc nghếch ấy.”
Rachel không phải loại người thích phô diễn trước đám đông.
“Bọn mình đã biết bọn Yeerk lấy nước và không khí như thế nào,” Jake cố lôi cả bọn trở lại với công việc. “Và bọn mình thậm chí biết cả nơi chúng làm việc đó, biết khoảng thời gian chúng tiến hành. Chắc chắn phải có cách nào đó để tận dụng những thông tin này. Ai có ý kiến gì không?”
Rachel nhún vai. “Bọn mình phải tìm cách phá hủy con tàu đó.”
Marco đưa cao cánh tay như xin phép phát biểu trên lớp. “Nếu như bọn mình... hừm... trở lại với vấn đề chim chóc thì có được không?”
Rachel phớt lờ như mọi khi, “Coi nào, nếu bọn mình tìm được cách phá hủy con tàu đó thì bọn Yeerk sẽ bị thiếu nước và không khí. Có thể vì lẽ đó chúng sẽ phải bỏ cuộc, trở về nhà.”
“Có thể vậy,” Cassie nói. “Nhưng biết đâu chúng có đến vài chục chiếc tàu như thế nằm rải rác quanh trái đất? Bọn mình đâu biết chúng có bao nhiêu chiếc tàu!”
“Chiếc này không thôi đã quá đủ cho bọn mình, trừ khi...” Marco ngập ngừng. Tôi đoán nó vừa nhận ra nó sắp nói điều gì đó nguy hiểm. “Ý mình là... không có gì cả.”
“Sao?” Jake sốt ruột. “Bồ định nói gì hả?”
Marco giống như bị bắt quả tang. Nó nhún vai. “Thôi được, nghe nè, điều gì sẽ xảy ra nếu con tàu đó không bị nổ tung hoặc phân rã hoặc sao đó? Nếu nó đang bay trên thành phố và thiết bị tàng hình đột ngột tắt thì sao?”
Cả bọn nín thinh, hình dung về khung cảnh lúc ấy. Bất chợt cả triệu người cùng nhìn lên bầu trời và thấy một con tàu bự con bằng cả một tòa nhà hàng trăm tầng.
“Mọi người sẽ nhận ra nó.” Jake nói.
“Ồ, dĩ nhiên là mọi người nhận ra,” Rachel tán đồng. “Cả các rada cũng sẽ phát hiện ra nó. Sẽ có hàng triệu nhân chứng. Bọn Mượn xác sẽ không thể lẩn lút nữa!”
“Mọi người sẽ quay phim nó, chụp hình nó,” tôi góp ý. “Chắc phải có các băng thu rada.”
Jake cười toe toét. “Cả thế giới sẽ thấy nó. Toàn bộ loài người sẽ hiểu điều gì đang xảy ra.” Giờ thì nó kích động ra mặt. “Và khi đó bọn mình có thể đến gặp chính quyền. Bọn Mượn xác sẽ không thể ngăn được bọn mình. Bọn mình sẽ nói tất cả những gì đã biết!”
Đôi mắt Rachel long lanh sáng. “Bọn mình sẽ kể cho họ nghe về nhóm Chia Sẻ, về lão Chapman.”
“Mấy bồ tưởng Visser Ba và đám tay chân của hắn sẽ chịu ngồi khoanh tay mà ngó thôi sao?“ Marco cắt ngang sự phấn khích. “Chính mấy bồ vừa nói còn chưa biết chúng có bao nhiêu con tàu cơ mà. Ai biết được chúng mạnh cỡ nào.”
Jake lộ vẻ hơi thất vọng.
“Chúng không đủ sức mạnh để công khai tấn công Trái Đất.” Tôi nói.
“Làm sao bồ biết vậy?” Marco vặn lại.
“Vì chúng đã phải rất vất cả để giữ bằng được bí mật. Không ai lại đi trốn tránh nếu có đủ sức mạnh để chiến đấu một cách đàng hoàng.”
Tôi chờ đợi Marco đưa ra những ý kiến sắc sảo để cãi lại, song nó chỉ gật đầu. “Ờ, bồ nói đúng.”
“Đó sẽ là một cơ may của bọn mình.” Rachel phấn khởi nói. “Làm hiện hình con tàu để cả thế giới thấy nó.”
“Mình ghét phải hỏi câu này lắm.” Marco rầu rầu nói “Nhưng mấy bồ định làm sao để cho nó hiện hình?”
Chính Jake là đứa trả lời. “Bọn mình phải chui vào con tàu.” Nó nheo mắt với Marco. “Bồ muốn biết bằng cách nào không?”
Marco nhún vai. “Không!”
“Qua các ống hút nước... với tư cách là cá.”
Marco thở dài. “Jake, mình vừa nói với bồ là mình không muốn biết cơ mà.”