Số lần đọc/download: 718 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 05:57:06 +0700
Chương 13
S
ự việc phát sinh ở nhà họ Đan cũng không có ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của Hách Tịnh, qua cuộc trò chuyện đó, quan hệ giữa hai mẹ con được cải thiện hơn nhiều, biểu hiện là số lần gọi điện thoại cho nhau tăng lên đáng kể. Dạo này công việc của Lương Thanh không còn bận như trước, cô đã có thời gian đi dạo phố mua sắm, có lúc còn cùng Đan Dũng đi du lịch trong nước đôi khi còn ra nước ngoài, dường như mỗi lần đi du lịch cô đều mua quần áo, trang sức hoặc đồ chơi về làm quà tặng Hách Tịnh, nhưng mà quần áo Hách Tịnh mặc hàng ngày rất đơn giản gọn gàng, đối với mấy đồ này cô không thích hợp lắm, nhưng đây là quần áo mẹ tặng nên cô cũng nhận lấy.
Có một lần Vu Tĩnh Hàm lục đồ của cô đã lớn tiếng kêu lên: "Trời ơi, đây là cái gì? Nào váy, kẹp tóc, còn có cả khăn lụa, Hách Tịnh chị có được từ đâu?"
Hách Tịnh kỳ quái nhìn cô ta một cái, không chút để ý nói: "Không phải em có rất nhiều đồ sao?" Đồ của Vu Tĩnh Hàm chiếm hết ba phần tư tủ quần áo, hai phần ba ngăn kéo tủ, hai người xài chung phòng nhưng chỉ có kệ sách là Hách Tịnh dùng nhiều nhất, còn giường Vu Tĩnh Hàm chiếm hơn phân nửa, cô ta còn không hài lòng hay sao?
"Cái gì đây!" Vu Tĩnh Hàm mang theo vội vàng nói: "Đây là kiểu dáng mới nhất của Chanel trong năm nay, còn có cái kẹp tóc này, tiền mua nó có thể mua được mười bộ đồ, còn nữa nhãn hiệu khăn lụa này trong nước đã không còn bán, Chị, không phải chị ăn trộm chứ?!" Nói xong, âm thanh của Vu Tĩnh Hàm càng ngày càng nhỏ, còn nhìn chung quanh.
Hách Tịnh bị dáng vẻ lén la lén lút của cô ta làm cho dở khóc dở cười, đành phải giải thích: "Mẹ của chị mua cho chị."
"Cái gì!" Vu Tĩnh Hàm hắng giọng hô lên, giết người nha, "Mẹ cũng quá thiên vị! Em là con ruột của mẹ, mẹ còn chưa mua, tại sao mua cho chị hả......" Vốn trong lòng Vu Tĩnh Hàm còn đang hoài nghi, nghe được câu trả lời, mang theo ý nghĩ liền mở cửa kêu lên, nhưng nhìn Hách Tịnh không chút cử động nào, nhớ lại lời nói của chị ấy, lập tức nhận ra nửa ngày mới mở miệng: "Chị nói là mẹ chị? Mẹ ruột của chị?" Khí thế giảm đi ít nhiều.
Hách Tịnh tức giận gật đầu một cái, nhìn thấy khuôn mặt hâm mộ của Vu Tĩnh Hàm: "Mẹ chị thật tốt, em cũng muốn có người mẹ như vậy, còn có ông bà ngoại ở nước ngoài, thật hâm mộ chết đi! Không được, chị này chút nữa phải cho em mượn mặc mấy ngày!" không nói nhiều, Vu Tĩnh Hàm đem váy khoa tay múa chân ướm thử vào người, dường như không vừa nhưng vẫn luyến tiếc nhìn nó.
Hách Tịnh thiếu chút hộc máu ra ngoài, nghĩ thầm người mẹ ruột này nếu có thể đổi với cô, đổi bao nhiêu mình cũng nguyện ý đổi. Thấy Vu Tĩnh Hàm mắt sáng tiếp tục lục đồ của cô trong ngăn kéo mà vẫn không nhìn thấy gì khác, bất đắc dĩ nói: "Đừng tìm nữa, cần gì chị cho em mượn, chỉ cần nhớ trả cho chị, nhớ đừng làm hư, còn nữa phải trả lại cho chị, chị mới ượn tiếp." Không phải cô hẹp hòi, thật sự là Vu Tĩnh Hàm có tiền sử mượn đồ không trải, còn cầm đi cùng bạn học đổi với nhau, sau khi bị hư thì vứt đi, đồ trả về chổ cũ rất ít. Hách Tịnh đối với đồ dùng của mình cũng rất tiếc, sử dụng đồ rất ngăn nắp, gọn gàng không tùy tiện, vì vậy rất ít hao tổn, đồ của cô bị hư đều do Vu Tĩnh Hàm làm, trong đó có máy ảnh do ông bà ngoại Lương cho cũng bị —— hư, còn có vòng cẩm thạch của bà nội cho cũng —— bể.
Mặc dù Vu Tĩnh Hàm miễn cưỡng đáp ứng, nhưng sắc mặt lại vui mừng hớn hở, những thứ đồ này thật tốt, cô không nỡ đổi với người khác!
Thời gian trôi qua nhanh, trong nháy mắt Hách Tịnh đã lên lớp mười một, cuộc sống của cô vẫn bình thường không thay đổi, chỉ là lúc này khoa học tự nhiên và khoa xã hội cùng nhau tổ chức các cuộc thi, Hách Tịnh đối với các cuộc thi bất kể có hứng thú hay không, các thầy cô đều yêu cầu cô tham gia, tất cả các môn thi cũng tổ chức một lượt, vì vậy cô không có nhiều thời gian dành cho bản thân.
Sau lần tranh chấp trước qua đi, Hách Tịnh, trên mạng online đều trò chuyện thằng thắng, chỉ cùng mọi người thảo luận những chủ đề cảm thấy hứng thú, rất ít nói tới chuyện của mình, mà rất khéo là, tần số xuất hiện của tên"Quý thị nhất nặc" cũng ít đi rất nhiều, dường như chưa từng xuất hiện, chắc gần đây có việc bận.
Thời gia hai người vào mạng Internet cũng giảm bớt, cơ hội online dĩ nhiên ít hơn rồi, Hách Tịnh cuối cùng không cần tức giận nữa, xấu hổ nhìn máy tính nghiến răng nghiến lợi.
Kể từ khi Vu Hạo Dương dọn vào nhà họ Hách, sau đó thay đổi rất nhiều, vốn là một thiếu niên nghịch ngợm hiện tại rất trầm lặng, cũng không đi đánh nhau, dường như chỉ dùng thời gian để học tập, vốn ban đầu rất tệ nhưng bây giờ thành tích từng ngày có tiến bộ, Lý Băng hết sức mừng cho sự thay đổi của con trai, nghĩ hết tất cả biện pháp giúp đỡ con mình. Thật ra thì không chỉ có Lý Băng, tất cả mọi người trong nhà đều ủng hộ anh ta, vì vậy những môn xã hội thì có Lý Băng cùng Hách Kính kèm, còn những môn học tự nhiên thì có Hách Tịnh, cả dãy nhà trong trường đại học C đều là các giáo viên, trong hoàn cảnh này rất may mắn, cộng thêm bản chất của anh ta cũng thông minh, nên Vu Hạo Dương không muốn tiến bộ cũng không được.
Vì vậy sau một năm học tập, lại là con của giáo viên, Vu Hạo Dương cũng được thi vào trường trung học Thực Nghiệm, Tuy rằng không học giỏi như Hách Tịnh, nhưng đối với thành tích trung bình của Vu Hạo Dương mà nói, đây được xem là tiến bộ vượt bậc, đây là trường trung học nằm trong top 5 trường trọng điểm.
Ngay cả thành tích của Vu Tĩnh Hàm cũng tiến bộ, từ nhỏ cô con gái này đã quen học ở trung học cơ sở C, Lý Băng tính đem cô con gái này chuyển tới trường trung học Thực Nghiệm, để cô dễ dàng chăm sóc cho hai đứa con, nhưng Vu Tĩnh Hàm sống chết cũng không đồng ý, đầu tiên là nói trường trung học Thực Nghiệm quá xa, cô không muốn dậy sớm như thế sẽ không tốt cho sức khỏe của mình, còn nói trường trung học C chất lượng dạy học tốt hơn, ở đây đã quen nhiều bạn học, tóm lại là không muốn chuyển sang trường học khác, Lý Băng suy nghĩ đến Hách Kính đang dạy ở trường đại học C, gần trường trung học C, nên cũng không có kiên trì nữa.
Lớn thêm một tuổi, hai anh em họ Vu không chỉ thành tích có tiến bộ, mà ngoại hình cũng thay đổi theo. Có lẽ do di truyền gen tốt, nên chỉ cần tập luyện chăm chỉ, cô gái mập mạp Vu Tĩnh Hàm đã cao thêm không ít, liền có dáng hình thon thả rất nhiều, trở thành thiếu nữ có hình dánh xinh đẹp, cộng thêm cô ta rất điệu đà trong lớp nên nổi tiếng là mỹ nữ, bên cạnh thường xuyên có con trai vây quanh. Lý Băng rất lo lắng sợ con gái yêu sớm, nên nhờ Hách Tịnh đến đó thăm dò, đổi lấy sự khinh thường và chê cười của Vu Tĩnh Hàm: "Những tên tiểu tử kia còn con nít biết cái gì, tắm còn do mẹ tắm cho, cái tôi muốn chính là tình yêu! Tựa như Scarlett cùng Rhett Butler, cô nói xem Scarlett có phải ngu không? Ashley có gì tốt, Rhett Butler vừa đẹp trai vừa có tiền, còn yêu cô ta tha thiết như vậy, cô ta lại không chọn!"
Hách Tịnh ở trong lòng liếc mắt xem thường, một cô gái mười hai tuổi học theo tiểu thuyết không phải chuyện xấu, nhưng Rhett Butler kia rất lớn tuổi, đáng tuổi cha của cô ta, sao không chín chắn cho được.
Cũng không phải lo lắng cô ta yêu sớm, đứa trẻ này chỉ muốn những chàng trai giống Rhett Butler, con đường phía trước vẫn còn rất dài.
Về phần Vu Hạo Dương, tình hình trở nên khác.
Anh ta tựa như thời kỳ mùa xuân, giống như cây cối nhanh chống đâm chồi nảy nở, sau đó phiêu du khắp nơi, đúng vậy, anh ta thật sự rất khoác lác.
Vu Hạo Dương vốn là thanh tú xinh đẹp "mặt trắng nhỏ ", loại vóc dáng cao gầy nhỏ bé yếu ớt, rất giống con gái, có lần Hách Tịnh còn nghi ngờ đoán chừng hắn thừa hưởng gen con gái của Lý Băng, nhưng bây giờ cô không nghĩ như vậy.
Chỉ sau một năm tập luyện, Vu Hạo Dương không chỉ có vóc dáng tăng cao lên, khiến cho anh ta đứng cạnh những nam sinh khác ở trường giống như hạc đứng giữa bầy gà, ngay cả ba vòng cũng gia tăng —— không cần hoài nghi, thật sự là ba vòng, theo Hách Tịnh quan sát, anh ta đã có cơ ngực rồi! Dĩ nhiên, hiện trường quan sát là vào ban đêm, khi anh ta học bài đến khuya mới đi tắm, trong lúc đang tắm bị một người họ Hách nào đó mắt nhắm mắt mở đi vệ sinh, kết quả chưa kịp vào liền bị đẩy ra ngoài, cái đầu té xuống một cái rất đau, đêm đó trí nhớ Hách Tịnh rất rõ ràng cho dù rất đau nhưng ấn tượng vẫn làm cô nhớ mãi. Dĩ nhiên, chuyện này rất ám muội, nên cô không dám đề cập tới.
Tóm lại, một thiếu niên mười lăm tuổi không chỉ có vóc người trổ mã, khuôn mặt cũng dần mất đi nét nữ tính chuyển thành điển trai, từ từ thể hiện rõ là một nam nhân, cộng thêm thành tích học tập tốt đẹp, chăm tập thể thao, Vu Hạo Dương ở trong trường chính là bạch mã hoàng tử trong lòng biết bao cô gái, tới chỗ nào cũng có nữ sinh nhìn lén, cười duyên, còn có cố ý tiếp cận.
Nhưng đáng tiếc chính là, Vu Hạo Dương đủ đẹp trai, giàu có, nhưng anh ta không để ý đến ai. Anh ta chỉ quan tâm đến học tập, còn thời gian rảnh ngoài ăn cơm, ngủ ra thì anh ta chỉ chuyên tập thể dục, các nữ sinh quang minh chính đại nhìn anh ta, cũng chỉ thừa dịp anh ta đang trên sân bóng chơi đùa tập luyện mà nhìn.
Chiều hôm đó sau giờ tan học, Hách Tịnh theo thường lệ cùng các bạn chung ký túc xá đến căn tin ăn cơm, thấy hôm nay mọi người sao không tìm chổ ngồi ăn, mà cầm hộp cơm trên tay chạy ra ngoài, không nhịn được liền hỏi, có một bạn gái hướng Hách Tịnh giải thích: "Hôm nay lớp mười có trận đấu bóng rỗ."
Hách Tịnh gật đầu một cái, bày tỏ biết rồi: "Vậy là sao hả?"
Mấy nữ sinh nhìn thoáng qua, có người cười hì hì nói: "Có anh chàng đẹp trai cùng với ăn cơm, rất lợi cho tiêu hóa."
Một nữ sinh khác bĩu môi: "Nói thẳng ra là cô nhìn Vu Hạo Dương chơi bóng, còn biện minh."
"Ha, chẳng lẽ cô không giống như vậy sao? Đừng nói với tôi anh chàng đẹp trai kia không phải Vu Hạo Dương nha."
Hách Tịnh ngơ ngác, đây là tình huống gì, trước đây Vu Hạo Dương là một anh chàng nghịch ngợm quậy phá giờ sao trở thành như thế này rồi, làm cho tất cả con gái trong trường động lòng? Khi cô đang vội vã chạy tới sân bóng, cô còn nhìn thấy các chị lớp mười hai cũng vì nam sinh đang đến kia náo loạn lên ( nghiêm chỉnh mà nói là nam nhân anh tuấn ), không phải kỳ thi tốt nghiệp là quan trọng sao?
Bởi vì có bất đồng với nhau nên lúc ở trường học cô và Vu Hạo Dương cũng không có gặp mặt, xung quanh Hách Tịnh dường như không có ai biết cô cùng với Vu Hạo Dương có quan hệ, suy nghĩ một mình ăn cơm rất buồn, hơn nữa trong lòng có chút hiếu kỳ, Hách Tịnh cũng mang theo hộp cơm cùng bạn học gia nhập đội ngũ si tình.
Có lẽ cuộc sống tại trường trung học quá nhàm chán, nên các học sinh nam có thể đi đến sân bóng xả stress, các bạn học sinh nữ chỉ biết chọn la hét, cổ vũ để phát tiết thôi.
Hách Tịnh cùng đám bạn chưa tới chỗ ngồi liền bị những tiếng hoan hô hấp dẫn, chỉ thấy phiá trước sân bóng rổ ba tầng ngoài đều là người, nam có, nữ thì nhiều hơn, từ những tiếng hoan hô cổ vũ hơn nữa còn là Vu Hạo Dương ném bóng, bên cạnh có những âm thanh mềm mại đồng thời hô: "Vu Hạo Dương, anh thật giỏi!" "Vu Hạo Dương, cố gắng lên!"
Những bạn cùng phòng ở bên trái và bên phải Hách Tịnh tự nhiên xông lên, đang phải che chắn cho hộp cơm không bị rớt, căn bản không nhìn thấy người đang đi tới, mà còn phải chen lấn đến vị trí có thể xem được.
"A? Hách Tịnh, bạn cũng tới xem bóng hả?"
Hách Tịnh cầm hộp cơm ngẩng đầu lên, nhìn trưởng lớp Đại Phùng đang gương to mắt nhìn, Đại Phùng người to như cột điện lại cao, thân thể đứng chắn lối đi làm cho Hách Tịnh phải chờ mấy bạn gái kia mở lối đi khác, lúc này cô mới có thể nhìn thấy tình hình sân bóng, mà không cần bạn học giải thích tình hình phía dưới.
"Ai u, thì ra là bạn lớp trưởng của chúng ta, bạn lớp trưởng chỉ thấy một người đẹp thôi, chúng tôi chỉ là cây cối hoa cỏ nên không nhìn." Cùng đến có một cô gái không vui, bổng nhiên trọng tài kêu dừng trận đấu, cô ta tiến vào lối đi mở rộng tầm mắt bắt đầu tìm đại Phùng tính sổ.
Đại Phùng vuốt đầu cười cười mấy tiếng, cô gái kia nhìn vóc dáng mình một chút, sau nhìn lại so với Hách Tịnh, vừa cười mấy tiếng, hướng về phía Hách Tịnh mang theo tia nịnh hót.
Hách Tịnh sinh nghi cảnh giác, người tự nhiên ân cần với mình thì không phải kẻ gian cũng không tốt lành gì, cô cũng nhận ra mình không có sức quyến rũ lớn như vậy có thể hấp dẫn em gái thanh mai trúc mã của lớp trưởng đến nổi ngày nhớ đêm mong. Đại Phùng chỉ là gặp nạn nhờ cô giúp đỡ, lần trước anh ta đối với cô cũng chỉ cười, Hách Tịnh liền giả bộ bệnh xin nghỉ phép mấy hôm.
Nhưng hiển nhiên có người chẳng suy nghĩ, các bạn cùng lớp tiếp tục trêu chọc lớp trưởng Đại Phùng này, còn có người nhìn Hách Tịnh nháy mắt, không để ý gì đến trận đấu, hưng phấn hướng Đại Phùng đang đỏ mặt tía tai huyên náo la lên một tiếng.
Đại Phùng, anh thật to gan, tiếng hét làm ột số người đang xem trận đấu quay lại nhìn, trận bóng rất ồn ào, náo nhiệt nêncô nghĩ nhất định sẽ không nghe thấy tiếng hét vừa rồi. Tốt nhất là những người đang chơi bóng dưới khán đài, như thế họ sẽ không chuyên tâm, vừa rồi đang có một cầu thủ cướp được bóng dễ dàng, tự nhiên bị tiếng hét này làm phân tâm quên chuyền bóng, biến thành dẫn bóng chạy, không đánh bóng vào, nhưng trọng tài không theo quy tắc nhắc nhở, khiến những người xem trên khán đài tiếc nuối trong tiếng reo hò cổ vũ.
Chờ Hách Tịnh hết phân tâm lại nhìn ông anh xui xẻo của mình mà thấy bực mình, Không phải Vu Hạo Dương chơi bóng rất lợi hại, tại sao bị đám con gái mê trai kia làm cho phân tâm nhỉ? Ôm bống chạy sai vị trí vi phạm luật, thật là mất mặt, cô nghĩ mình không nên theo trào lưu cùng mọi người đến đây xem trận đấu này!