Số lần đọc/download: 1337 / 12
Cập nhật: 2021-12-13 17:32:01 +0700
Chap 13:
---------------
Kít...
Tiếng xe phanh gấp, trước cổng bệnh viện
- Mẹ - tiếng cô gái gào to
- Tiểu xử - mẹ Xử vội đứng dậy
- Ba con đâu? - cô sắp mất kiên nhẫn gào lên
- Ở...ở trong - mẹ cô òa khóc chỉ vào trong phòng
Cô vội vàng chạy vào, cô suýt ngất. Ba cô đang nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, thở mệt nhọc, quanh người còn đầy rẫy kim tiêm ống truyền. Cô chạy lại nắm tay ông, thì thào
- Ba...ba ơi, dậy đi...dậy nhìn con này...Tiểu xử của ba này - nước mắt cô rơi lã chã xuống
- Xử nhi - tiếng gọi của 1 người con trai
Cô vội quay đầu, là anh trai cô. Gương mặt anh hốc hác, mắt vẫn còn đọng vài giọt nước đứng đằng sau cô
- Anh...
Cô nhào đến ôm chặt anh mình, cô khóc càng lúc càng lớn. Hôm qua lúc nghe tin nhà có chuyện, cô đã rất lo lắng nhưng k dám chạy đi vì mưa to và sợ mọi người biết chuyện. Sáng nay cô đã vội vàng chạy đến bệnh viện ngay mà chưa về nhà. Bác quản gia nói là Ba bị đột quỵ đang nằm trong bệnh viện. Cô khóc như điên nhìn mẹ, nhìn anh trai rồi nhìn người cha thân yêu của mình. Cô rất sợ, rất sợ ông đột nhiên bỏ mẹ con cô mà đi, cô sợ lắm. Cô k ngừng khóc trong vòng tay vỗ về của anh mình.
~
- Em đưa mẹ về nhà nghỉ đi - Phong vỗ nhẹ vai Xử - để anh ở đây chăm ba cho
- Không..em muốn ở lại đây - Xử lau vệt nước mắt
- Nghe lời anh đi...đưa mẹ về nghỉ, mai lại đến - anh dịu dàng nói
- Ưm - cô miễn cưỡng đứng dậy rồi cùng mẹ đi về, trước khi đi ra còn ngoảnh đầu nhìn về giường bệnh.
~~
Thấm thoát đã 5 ngày trôi qua, từng ngày cô đều đến thăm ba..lần nào cũng nắm tay ba mình mà nói chuyện. Chỉ hy vọng ông có thể nghe thấy nhưng đáp lại cô chỉ là 1 hơi thở đều đều qua ống thở.
Đã 5 ngày k có bất kì tin tức nào của Xử nữ. Mới đầu mọi người vẫn cho rằng cô là về thăm nhà nhưng đến ngày hôm nay k ai yên lòng đc nữa, mọi người bắt đầu lo lắng
- Hôm nay Xử cũng chưa về? - Giải đi qua đi lại
- Cậu ấy có thật là về thăm nhà k? - Ngưu khoanh tay tựa vào ghế
- Tớ nghĩ Xử có chuyện rồi - Ngư cau mày nói
- Này cậu đừng nói xui xẻo - Sư nạt nhẹ
- Mọi người thử nghĩ đi, hôm trước sau khi cậu ấy nghe đt mặt mày tái mét sau đó lo lắng chạy lên phòng mà chẳng nói gì. Đến hôm sau lại vội trở về mà k nói năng gì, đến ngày hôm nay cũng k có tin tức gì cả. Mọi người k thấy lạ sao? - Ngư bắt đầu suy diễn
- Ừ cũng phải - Sư gật gù
Mọi người chìm vào im lặng, mỗi người 1 suy nghĩ cho đến khi Bảo bảo lên tiếng
- Bọn mình đến tìm cậu ấy đi
- Có ổn k?
- Cứ đi đi..nếu k có chuyện gì thì mình nói là đc nghỉ nên về rủ cậu ấy đi chơi. Còn nếu có chuyện gì bọn mình sẽ giúp đỡ. Còn hơn ngồi đây suy nghĩ lung tung mà k giải quyết đc gì cả
- Tôi thấy Bảo bình nói phải đấy - Kết bên này cũng lo lắng k thôi
- Vậy thì chúng ta đi thôi - Mã đứng dậy xách ba lo
Mọi người gọi xe rồi chạy vội ra cổng, mặc kệ lát nữa vẫn còn tiết học.
"Hy vọng cậu k có chuyện gì?" - Kết có phần lo lắng, cô ấy nói vài bữa sẽ về vậy mà đến hôm nay cũng k tin tức. Hôm bữa rõ ràng là thấy cô ấy lo lắng và buồn bã mà lại chẳng chịu tìm hiểu, mình đúng là tên ngốc mà...Kết tự gõ đầu mình 1 cái. Chẳng biết sao cậu lại lo lắng cho cô nhiều như vậy.
Kít...
Kính kong
Mọi người đang đứng ở cổng nhà Xử nữ, sau hồi bấm chuông thì có 1 người đàn ông già dặn bước ra
- Tiểu thư Bảo bình - người kia khẽ cúi đầu chào
- Bác Trương...Tiểu xử có nhà k? - Bảo bảo khẩn trương nói
- Tiểu thư...cô ấy đã đến bệnh viện rồi - ông có phần buồn bã nói
- Bệnh viện? - cả đám ngơ ngác nhìn nhau
- Tiểu xử bị làm sao ạ? - Giải hơi mất kiên nhẫn hỏi
- Lão gia bị đột quỵ...hiện tiểu thư đã đến bệnh viện chăm sóc
Cả đám nghe xong liền hốt hoảng chào bác quản gia rồi chui tọt lên xe phi như tên lửa đến bệnh viện. Lúc tìm đc đến phòng bệnh thì thấy Xử vừa bước ra
- Tiểu xử
- Mọi người - cô giật mình ngước đầu lên thì thấy 11 con người đang nhìn cô
- Cậu k sao chứ? - Giải vội chạy đến ôm cô
- Ừm k sao - cô kìm nén nước mắt - sao mọi người biết?
- Tớ hỏi bác Trương...ba cậu sao rồi? - Bảo bảo nhẹ giọng hỏi
- Ừm vẫn chưa tỉnh - cô buồn khổ nói
- Đừng lo lắng...ba cậu sẽ k sao đâu - Ngưu chạy lại ôm cô vồ về
Cô khẽ gật đầu. Cả đám thở phào nhẹ nhõm, biết đc cô vẫn an toàn là yên tâm rồi.
Cả đám im lặng đứng ở cửa phòng, không khí có phần ngột ngạt đầy lo lắng. Bỗng Xử đứng dậy
- Tớ đi gặp bác sĩ 1 lát
- Tôi đi cũng cô
Kết nói 1 câu sau đó để lại mấy con người đang ngơ ngác ở đó rồi nhẹ nhàng kéo Xử đi.
Ở ban công bệnh viện
- Sao cậu k nói cho tôi biết? - Kết tựa người vào lan can nói
- Tôi k muốn cậu lo lắng - Xử mỉm cười
- Tôi thì k sao...nhưng mà họ rất là lo lắng cho cậu
- Tôi xin lỗi..lại phiền mọi người
- Họ chơi thân với cô lâu như vậy mà cô còn sợ phiền họ sao? Bạn bè là để chia sẽ với nhau những lúc như thế này mà - Kết quay đầu nhìn Xử
Cô k nói gì, khẽ cúi đầu. Cô biết mọi người lo lắng cho cô nhưng mà thật sự lúc đó cô k có tâm trí để giải thích cho họ. Cho nên cô đành im lặng quay về. Kết quay qua nhìn cô gái nhỏ này liền cảm thấy có chút an tâm. Cô ấy k sao là tốt rồi. Rồi cậu nhẹ nhàng lại gần, khẽ kéo cô vào lòng vỗ vỗ nhẹ lưng cô
- Cứ khóc đi..đừng chịu đựng 1 mình như thế. Bây giờ cậu còn có bọn tôi bên cạnh mà
Xử vô cùng ngạc nhiên những khi đc cậu ôm vào lòng thì cảm thấy k kìm nén nổi nữa. Nước mắt cô cứ tự ý tuôn ra k ngừng, cô vùi đầu vào lòng cậu mà khóc, những chịu đựng mấy ngày nay của cô cứ thế trôi theo nước mắt mà đi ra. Vòng tay Kết rất ấm áp, lại vững chắc như vòng tay anh trai cô vậy. Nhưng mà với cô, đây k giống cảm xúc dành cho anh trai, dù chỉ thoáng qua thôi nhưng cô có chút cảm mến cậu.