Số lần đọc/download: 266 / 35
Cập nhật: 2020-07-19 20:14:21 +0700
Chương 12 - Ngôi Nhà Bí Mật
T
iếng cười của ông Tổng giám đốc Mật vụ như chứa một ma lực dị thường, bắt Peng-Tsi và Alen khựng lại.
Nội vụ diễn ra nhanh như điện xẹt. Sự rụt rè của Alen đã làm hắn mất quyền chủ dộng. Cho nên hắn chưa kịp đụng vào người Lê Diệp đã bị chàng sếu vườn hất văng xuống đất. Dầu AIen không mất tinh thần vì tiếng cười lạ lùng cùa ông Hoàng, hắn cũng không có hy vọng trấn áp được Lê Diệp. Tuy đưa súng cho Peng-Tsi, chàng vẫn thủ thế, sẵn sàng vung tay bảo vệ ông Hoàng.
Peng-Tsi cúi xuống xem lại khẩu súng. Miệng súng đen ngòm tuôn ra luồng khói xanh biếc. Văn Bình chợt hiểu. Ngực chàng nhẹ hẳn, như vừa cất được quả tạ trăm cân.
Dưới đất, Alen lồm cồm bò dậy, mắt trợn trừng như bị xé rách, hắn tức uất vì khòng ngờ bị ông Hoàng mang ra làm trò cười.
Ông Hoàng dụi điếu xì gà, giọng hiền từ:
- Peng-Tsi? Sao anh dám phản?
Peng-Tsi vứt khẩu súng xuống đất. Trên mặt hắn hiện rõ vẻ tuyệt vọng và buồn thảm. Không khí trong phòng trở nên khó thở.
Văn Bình nghe "cách" một tiếng. Tiếng đạn súng lục nhảy vào nòng. Chàng đứng dang ra. Cách chàng 5 bước, Lê Diệp từ từ nâng mũi súng ngay ngực Alen.
Trong một phản ứng liều lĩnh, Alen co chân nhảy lại, với ý định đoạt súng. Bụp một tiếng nhẹ, khẩu súng gắn máy hãm thanh trong tay Lê Diệp bắn ra một phát.
Alen lãnh viên đạn 9 ly giữa yết hầu. Nhờ tài bách bộ xuyên tâm, Lê Diệp chỉ cần bóp cò một lần. Trong cuộc đời dọc ngang, ít khi chàng phải
dung đến hòn chì thứ hai mới kết liễu được tính mạng kẻ thù.
Alen rú lên một tiếng.
Đoạn hắn khuỵch xuống. Đầu hắn va nền gác, gây ra tiếng động khô khan. Thấy thế, Peng-Tsi run bắn châu thân. Thật hắn không ngờ ông Hoàng đã phỉnh phờ hắn, bằng cách đưa cho hắn một khẩu súng nạp đạn mã tử. Với loại đạn giấy này giết ruồi cũng không chết huống hồ là giết người...
Miệng súng của Lê Diệp hướng về phía Peng-Tsi.
Gã Tàu lạy van rối rít:
- Tôi lỡ dại. xin anh tha tội.
Lê Diệp cười khinh bỉ:
- Hừ, cố tình hạ sát ông Hoàng mà còn bảo là lỡ dại! Mặc dầu có lòng nhân đạo, tôi không thể khoan hồng với anh nữa. Nểu anh sợ chết hãy nhắm mắt lại cho kín. Bảo đảm với anh tôi chỉ bắn một viên thôi. Peng-Tsi, nhắm mắt lại kẻo mất thời giờ?
Peng-Tsi chắp tay vái ông Hoàng:
- Lạy ông. Xin ông tha cho lần nữa.
Ông Hoàng đẩy bức điện lại mặt hắn, kèm theo khẩu lệnh:
- Vậy anh đánh đi.
Peng-Tsi run rẩy nắm cây cần mã tự của máy truyền tin. Ông Hoàng nhìn hắn, khói xì gà thơm phức từ mũi ông tỏa ra.
Làm xong, Peng-Tsi đứng dậy, cặp mắt lẩm lét. Văn Bình đề nghị:
- Lê Diệp? Anh còn đợi gì mà chưa tặng hắn một phát?
Peng-Tsi la hoảng:
- Trời ơi! Ông Hoàng đã hứa tha cho tôi.
Văn Bình bĩu môi:
- Tha gì cái đồ phản bội...
Ông Hoàng mỉm cười:
- Thôi, tôi đã hứa. Là chỉ huy trưởng của một tổ chức điệp báo rộng lớn, tôi đã hứa thì khó khăn đến mấy cũng phải giữ trọn. Tôi bằng lòng trả tự do cho anh.
Nói đoạn ông Hoàng đặt tay lên cái mũ dạ bạc mầu lật ngửa trên bàn. Nhanh như điện, Lê Diệp vung tay. Sống bàn tay của chàng phạt ngang cổ Peng-Tsi.
Nạn nhân ngã nhoài ra đất.
Phủi tay, Lê Diệp lẩm bẩm:
- Thế là yên. Sau 10 phút, hắn mới tỉnh...
Cũng như Văn Bình và các võ sư nhu đạo khác trên thế giới, Lê Diệp đã ước lượng được ngón atémi của mình. Tùy theo vị trí của miếng đòn, chàng có thể tính trước đối phương sẽ thiệt mạng, hoặc chỉ bất tỉnh trong một thời gian nhất định.
Văn Bình hơi kinh ngạc trước thái độ của bạn:
- Ơ kìa, ông Hoàng vừa bảo trả tự do cho hắn.
Lê Diệp nhún vai:
- Chúng mình còn phải ra khỏi nơi này đã chứ!
Văn Bình chợt hiểu. Ông Hoàng cười nói:
- Hẳn anh đã đoán được lý do tôi thả hắn. Tôi đã phăng ra gần hết tổ chức của Fu-Chun, duy một điều. Vị trí của cái hầm bí mật. Hầm này cất giấu nhiều báu vật và tại liệu quan trọng mà chúng ta phải chiếm đoạt kỳ được.
Văn Bình hỏi:
- Thưa, có cả kim cương?
- Có. Fu-Chun cất giấu ở đó một số hạt soàn trị giá trên hai triệu mỹ kim. Một trong các hoạt động của Quốc tế Tình báo Sở là chở lén á phiện ra ngoại quốc bán. Nhiều nông trại trên lục địa đã được biến thành đồn điền trồng cây nha phiến. Số ma túy này Fu-Chun bán cho những tổ chức buôn lậu chuyên nghiệp bên Âu châu. Hai phần ba số tiền bán hàng được chuyển về Bắc kinh, còn một phần ba được dùng để nuôi dưỡng màng lưới do thám.
Chiếm được kho hạt soàn, ta sẽ làm tổ chức gián điệp của Bắc kinh bị tê liệt trong một thời gian. Mặt khác, nhờ những giấy tờ bí mật bắt được, ta sẽ phăng ra hệ thống buôn tậu ma túy. Đem bản giấy tờ này cho Tây Phương, ta sẽ có thêm chục triệu Mỹ kim.
- Nghĩa là tôi chờ hắn tỉnh dậy rồi đi theo hắn?
Ông Hoàng gật đầu:
- Đúng. Lát nữa, tỉnh dậy, hắn sẽ phải mò đến nhà hầm. Lệ thường, Fu-Chun chỉ tiếp thuộc hạ trong tòa biệt thự sang trọng của hắn. Nhưng trong tình trạng đặc biệt, nơi tiếp xúc là nhà hầm an toàn gần Aberdeen. Thôi, công việc đã được hoàn thành quá nửa. Bây giờ tôi đi đây.
Văn Bình hỏi:
- Ông xuống tàu ngầm?
Ông Hoàng thở làn khói xì gà xanh biếc:
- Không. Tầu ngầm đă chạy ra khơi. Tôi phải xuống đò máy, rồi đò máy chở tôi ra ngoài đó.
Thấy Văn Bình tần ngần, ông Hoàng vỗ vai giọng thân mật:
- Tôi có cảm tưởng là anh còn một vài thắc mắc. Thật ra, chẳng có điều gì đáng thắc mắc. Tôi chưa nói rõ là vì chưa đến lúc nói rõ. Vả lại, cũng vì tôi chưa nắm được đầy đủ dữ kiện...
- Thưa ông, tôi tin rằng ông đã nắm được đầy đủ dữ kiện về Fu-Chun trước khi ông phái tôi đi Hồng Kông.
- Chưa hẳn đúng. Đồng ý là tôi biết Fu-Chun đã lâu. Không riêng tôi, những người chỉ huy điệp báo ở Viễn Đông đều phải biết hắn, không được giáp mặt tui cũng nghe danh. Vì hắn là khuôn mặt lớn của Quốc tế Tình báo Sở Hoa-lục.Riêng phần tôi, tôi đã có dịp đương đầu với hắn tại Đông Kinh. Hắn là địch thủ hết sức nguy hiểm. Từ ngày đến Hồng kông, tôi đã nghĩ đặt kế hoạch trừ khử hắn.
- Hồng kông, như anh đã rõ, vốn là ngã tư của nền do thám thế giới. Hoa-lục là một xã hội bí mật hoàn toàn bế tỏa, muốn nghe ngóng tình hình của họ phải đặt tai mắt ở tại Hồng Kông. Sự hiện diện của Fu-Chun trên đảo là mối lo hàng hàng đầu, không những của ta mà còn của cả các tổ chức bạn nữa. Hắn còn sống, hắn còn hoạt động, ta sẽ bị tê liệt. Đó là chưa kể tới những hậu quả ghè gớm về việc Fu-Chun dùng tiền bán ma túy để đài thọ các cơ sở gián điệp chư hầu trên toàn cõi Đông nam Á...
- Kế hoạch trừ khử Fu-Chun khởi đầu bằng vụ thộp bắt cô gái nuốt lửa Nancy. Dùng Y-von đội lốt Nancy tôi muốn nhử Fu-Chun phải xuất hiện. Hổ xuất sơn lâm là hổ dễ bị bắn chết. Cùng với Fu-Chun của Tình báo Sở, R.U. cũng phải xuất hiện. Nghĩa là bắn một mũi tên giết luôn hai con chim. Nói cụ thể, cùng một lúc phá nát guồng máy điệp báo của Liên Sô và Trung Cộng trên đảo.
Tình bào Sở và R.U. hiện coi nhau là kẻ thù không đội trời chung. Fu-Chun không thể khoanh tay nhìn R.U. chiếm hữu được những tư liệu về hỏa tiễn Pô-la-rít. Do đó, tôi trù liệu Fu-Chun sẽ chặn cô gái nuốt lửa khi nàng quay về Hồng Kông...
Và mọi việc đã xảy ra như tôi dự tính...
Văn Bình lẳng lặng nghe ông Tổng giám đốc nói một hơi dài. Chàng không dám cắt quãng, mặc dầu chàng còn băn khoăn nhiều điểm, vì chàng biết tính ông Hoàng không thích bị ngắt lời.
Thảo nào! Ông Hoàng gác bỏ hết công việc cấp bách ở Sài gòn, lùi lũi theo chân cô gái nuốt lửa khắp Viễn Đông, một điệp vụ mất quà nhiều thời giờ, và đòi hỏi nhiều gân cốt thanh xuân. Thảo nào, ông đích thân đến Ma-ni, đích thân chở Văn Bình trên tiềm thủy đĩnh cặp bến Hồng Kông! Thì ra ông lợi dụng Nancy để đánh gục Quốc tế Tình báo Sở và R.U. hai kẻ thù lợi hại, cùng một lượt...
Gương mặt Văn Bình sáng hẳn. Ông tổng giám đốc ấn cái mũ dạ bạc phếch vào đầu:
- Thôi, tôi đi. Nếu giờ chót, không gặp trở ngại bất thần tôi sẽ về thẳng Sài gòn.
Văn Bình ngập ngừng:
- Thưa, ông cho phép tôi...
Ông Hoàng đáp ngay
- Hiểu rồi. Anh cứ hỏi tiếp.
Phản ứng bén nhậy của ông không làm cho Văn Bình ngạc nhiên, tuy vậy chàng vẫn giật mình kính phục. Phục vụ dưới quyền ông đã lâu, chàng hằng kính phục tài đoán đọc chính xác ý nghĩ người khác của ông Tổng giám đốc Mật Vụ.
Chàng nói:
- Thưa, tôi vẫn chưa hết thắc mắc về vụ dàn cảnh vừa qua với Alen và Peng-Tsi.
Ông Hoàng ném điếu xì-gà xuống đất:
- Thứ nhất, để kéo dài thời giờ. Tôi trò truyện tầm phào với họ chờ khi Fu-Chun đến gần đảo Lan Tao mới hành động. Thứ hai, tôi muốn thu dụng một trong hai tên, hoặc Alen, hoặc Peng-Tsi. Thú thật, tôi định kết nạp Peng-Tsi. Nếu Peng-Tsi bắn Alen, tôi sẽ lưu lại ở đây nốt đêm nay, đợi anh đi với hắn đến căn hầm bí mật của Fu-Chun ở Aberdeen. Nhưng Peng-Tsi đã quay sang hại tôi. Bằng cử chỉ này, hắn tỏ ra còn trung thành với Fu-Chun, nghĩa là tôi không thể chiêu dụ hắn được. Tuy nhiên cử chỉ này còn chứng tỏ một chi tiết tầm tính quan trọng: sự ngu độn. Peng-Tsi là đứa ngu độn. Có ngu độn mới tin là kẻ thù trao cho mình một khẩu súng lên đạn sẵn sàng...Vì hắn ngu độn nên lát nữa, khi tỉnh dậy, hắn sẽ vô tình dẫn anh đến căn hầm ở Aberdeen.
Văn Bình đứng sững như bị giai nhân tuyệt sắc hớp hồn. Ông Hoàng ra hiệu cho Lê Diệp. Nhưng Văn Bình lại hỏi:
- Thưa ông, tôi còn một điều nữa. Tôi đã suy nghĩ mãi vẫn chưa rõ tại sao ông am tường kế hoạch hành động đêm nay của Fu-Chun.
Ông Hoàng cười:
- Đã trễ giờ, Peng-Tsi lại sắp tỉnh dậy. Tầu ngầm không thể nổi lên mặt biển sau khi trời sáng rõ.
Lê Diệp bắt tay Văn Bình:
- Chào anh. Chúng mình hẹn gặp nhau lại ở Sài gòn trong tuần tới. Nếu anh muốn biết rõ hơn, mời anh đến địa chỉ này. Đúng 10 giờ đêm nay, người ta sẽ đợi anh tại đây.
Lê Diệp bỏ vào túi áo Văn Bình một mảnh giấy nhỏ. Văn Bình đặt tay lên vai bạn:
- Người ta là ai?
Lê Diệp, giọng ỡm ờ:
- Anh yên tâm. Không phải Fu-Chun là được rồi.
Ông Hoàng chậm rãi ra cửa. Trông sau lưng ông gầy đét, vai co rút, như chỉ đợi một cơn gió nhẹ là ngã. Ít ai dám ngờ bên trong tấm thân gầy đét này đã có những đường gân bằng thép, đủ sức điều khiển khẩu súng côn 45 to tướng, nhả đạn cách 10 bước vào tim đối phương. Nhất là khối óc phi phàm, biết trước những việc sẽ xảy ra như người ta lấy đồ trong túi.
Đến cửa, ông Hoàng bỗng quay lại, dặn:
- A, còn điều này. Nhà trọ này đă bị lộ. Đừng trở lại đây nữa nghe.
Rồi không đợi Văn Bình đáp, ông tổng giám đốc Mật vụ bước thoăn thoắt ra ngoài hành lang. Ba phút sau, Văn Bình nghe tiếng động cơ xe hơi. Chỉ nghe tiếng máy rú và tiếng bánh xe nghiến ken két trên đường, chàng đã biết là Lê Diệp cầm lái.
Chàng sếu vườn lạnh lùng và tài ba của Sở Mật Vụ, cận vệ thân tín của ông Hoàng, thường có thói quen rú ga dữ dằn, gài số hai cho xe chạy, và ôm "cua" thật gắt, khiến lốp xe trước kêu rít.
Văn Bình liếc Peng-Tsi.
Tên tay sai của Fu-Chun vẫn nằm sóng soài trên nền gác. Văn Bình lộn mi mắt hắn quan sát. Theo kinh nghiệm, chàng biết hắn sắp tỉnh dậy.
Chàng rón rén xuống đường.
Mưa vẫn trút ào ào......
° ° °
Ngồi trong xe, cửa đóng kín mít, Văn Bình cảm thấy nghẹt thở. Hơi khói Salem, hút liên tiếp điếu này qua điếu khác, càng làm chàng nghẹt thở hơn. Chàng trầm ngâm giờ lâu trước vô lăng.
Chốc chốc, chàng lại nhìn đồng hồ tay, ruột nóng như lửa đốt.
Trời gần sáng. Nếu Peng-Tsi chờ sáng rõ mới rời nhà trọ chàng khó thể ung dung bám gót hắn đến căn hầm bí mật ở Aberdeen. Chàng hạ kiếng xe, vứt mẩu thuốc xuống đường. Nước mưa lành lạnh tạt vào mặt làm chàng dễ chịu.
Như cái máy, chàng đốt điếu Salem khác. Chàng quên bẵng lưỡi miệng khô rang như bị bỏng, và xe hơi đă ngập khói ni-cô-tin. Đối với chàng, hút Salem cũng quan trọng như thở dưỡng khí mát lành của đồng ruộng. Chỉ tiếc là bên cạnh không có người đẹp, nhất là người đẹp trẻ măng, da thịt thơm tho và bộ ngực phổng nhựa.
Mưa vẫn trút ào ào.
Mưa đêm đã buồn, Văn Bình lại buồn thêm vì nghĩ đến Y-von không biết sống chết ra sao, nghĩ đến tuổi ba mươi lạnh lẽo của mình, về phương diện tình yêu, có lẽ chàng là kẻ được nhiều giai nhân lưu luyến, nhưng từ bao năm nay chàng vẫn cô đơn.
Hạnh phúc đối với chàng như hoa phù dung, chưa nở đã tàn, hầu hết những người yêu chàng đều ở trong cảnh phòng không, gối chiếc hoặc đã an giấc ngàn thu.
Bất giác, chàng thở dài. Địch tưởng chàng là một điệp viên tàn nhẫn, độc ác, giết người như ngóe, họ không thể biết chàng chỉ là một thanh niên chứa chan tình cảm, thèm yêu, thèm nếp sống gia đình ấm cúng như mọi người.
Điếu Salem đă cháy đến đầu ngón tay. Văn Bình sửa soạn châm thêm điếu khác, bỗng ngừng lại. Thấp thoáng dưới ánh đèn nhợt nhạt, chàng nhận ra một hình thù cao lớn. Peng-Tsi nhớn nhác từ trong đi ra, dáng điệu hốt hoảng. Hắn dựa lưng vào tường, quan sát tứ phía. Văn Bình đậu xe sát sát lề nên hắn không thấy.
Chợt thấy chiếc Rờ-nô đen, Peng-Tsi nhếch mép cười. Cách xa trăm mét, Văn Bình không thấy rõ nụ cười trên khuôn mặt xám ngoẹt của Peng-Tsi. Hắn bước rảo lại xe, dừng lại một phút nghe ngóng rồi mở cửa, khép nhẹ.
Văn Bình mở công tắc. Máy xe nổ êm ru. Chàng lấy làm hài lòng về bản lãnh của chiếc Jaguar dài ngoằng và thấp lè tè này. Hồi nãy từ nhà trọ ra, chàng nghĩ ngay đến việc làm chủ một cái xe hơi gắn động cơ thật mạnh, để có thể rượt kịp Peng-Tsi. Chàng chỉ cần lẻn vào ga-ra gần đấy. Một giãy xe hơi đủ kiểu tênh hênh trước mắt, chìa khóa công tắc treo tòng teng ở táp-lô. Là đệ tử của thần tốc độ; chàng chọn chiếc Jaguar, viên ngọc quý trong làng xe đua, đủ sức ngốn đường trên hai trăm cây số một giờ, nhớm bàn đạp ga xăng là bốn bánh vọt lên như tên bắn...
Tuy trời vắng, tiếng mưa đổ ào ào đã trùm lấp tiếng động cơ xe Jaguar. Văn Bình chờ xe Rờ-nô của Peng-Tsi gần đến ngã tư mới lướt theo. Peng- Tsi lái như gian phi bị cảnh đuổi. Trong những đường phố nhỏ hẹp, hắn dám tống ga lên trăm cây số một giờ.
Lát sau, Peng-Tsi đến Aberdeen. Mưa rơi nặng hột đến nỗi hai quạt nước mảnh khảnh của chiếc Rờ-nô làm việc không kịp. Cũng may hắn vặn đèn nên Văn Bình thấy hai chấm đỏ lập lòe trong màn mưa dầy đặc mà bám sát.
Khu thủy dân Aberdeen đã lưu lại trong lòng Văn Bình một kỷ niệm đẹp không bao giờ quên.
Cũng như các du khách khác, chàng đến đó để thưởng thức món ăn ngon bất hủ trong hai nhà hàng nổi ba tầng. Người Tầu có nếp sống độc đáo, đi từ trung tâm thành phố đến nhà hàng nổi mất chừng nửa giờ tắc-xi, giá tiền 2 đô-la bản xứ, nhưng họ thường chia chung, 3 đến 4 người một xe cho rẻ. Ăn cũng vậy, nhiều người không quen biết nhau ăn chung một thồi, ăn được nhiều món mà không phải bị trả tiền nhiều.
Đêm ấy, chàng vẫy tắc-xi đi Aberdeen thì một thiếu nữ lên ngồi chung. Câu chuyện chỉ có thế. Rất tự nhiên. Rất tầm thường. Nàng về nhà còn chàng đến nhà hàng trên biển. Sau những lời đưa đẩy trên tắc-xi, nàng bằng lòng đi ăn với chàng.
Đêm ấy cũng mưa dữ dằn như đêm nay. Ăn xong, trời tạnh, vầng trăng rực rỡ, Văn Bình rủ nàng nằm đò.
Sắc đẹp của cô gái Tầu tỏa ra sức hấp dẫn kỳ dị như hồ ly tinh trong truyện Liêu Trai. Con đò bập bềnh suốt đêm trên nước. Gần sáng, đò ghé vào bờ, trời lại mưa tầm tã. Nàng nép vào ngực của chàng, mặc cho mưa rơi, miệng hát nho nhỏ bài ca tình bằng tiếng Quảng Đông. Khi chia tay, nàng tặng chàng cái trâm cài tóc.
Chàng hỏi tên thì nàng không nói. Nàng chỉ cho chàng biết là nhà nàng ở Aberdeen, mỗi tối thứ bẩy hàng tuần nàng từ thành phố về thăm bằng tắc-xi đi chung. Từ khi nàng lớn lên đến giờ nàng chưa hề rung động cho nên gia đình bè bạn thường riễu cợt nàng là trai giả gái. Chẳng hiểu sao, nàng mới gặp chàng là rung động mãnh liệt để rồi trao luôn tấm thân trong trắng cho chàng.
Việc phải đến đã đến. Người đẹp lấy chồng. Nhưng điều này không ngăn nàng tiếp tục đáp chung tắc-xi với chàng mỗi lần ghé đảo, và cả hai lại nằm đò, tình tự trên biển..
Chuyến đi trước Văn Bình cố tìm nàng nhưng không gặp. Cho nên đêm nay, trên đường đến Aberdeen chỉ có mình chàng...
Chiếc Rờ-nô tiến vào con đường dốc thoai thoải. Bốn bề vắng lặng. Trừ tiếng mưa rơi, Văn Bình không nghe thấy tiếng gì nữa hết.
Trời đã gần sáng.
Hai ngọn đèn hiệu của chiếc Rơ-nô tắt ngúm. Văn Bình biết là Peng-Tsi vừa tắt máy.
Nhờ chớp xẹt trên nền trời nửa tối, nửa sáng. Văn Bình thoáng thấy Peng-Tsi đi xuống xe, rảo bước vào tòa nhà cổ bên đường. Văn Bình lao mình trong mưa. Những giọt nước sắc buốt đâm vào da mặt chàng.
Peng-Tsi dừng chân trước cáì cổng đồ sộ, gồm hai cánh cửa sắt bịt tôn dầy, sơn đen một màu ảm đạm. Văn Bình ngồi thụp. Theo kinh nghiệm chàng biết Peng-Tsi sẽ đảo mắt nhìn chung quanh một lượt.
Văn Bình đoán đúng. Peng-Tsi quan sát tứ phía rất lâu. Đoạn, hắn đặt tay lên tường. Nếu chàng không lầm, Peng-Tsi đang bấm chuông.
Hai phút sau, cửa cổng mở hé. Peng-Tsi thò đầu vào, dường như để trao mật ngữ. Rồi cánh cửa sắt nặng nề đóng lại.
Mặc quần áo ướt sũng nước mưa, Văn Bình tiến lại gần tòa nhà bí mật.
Biệt thự được vây bọc bởi một bức tường cao bằng mái nhà trệt, bên trên cắm miễng chai tua tủa. Mặt tường nhẵn thín, không có chỗ đặt mũi giầy để trèo lên. Phương pháp vượt tường cao dễ áp dụng nhất là nhẩy sào. Gần đây người ta phát minh ra loại sào bằng lát-tích đặc biệt, nó có đặc điểm giúp lực sĩ nhảy thật cao một cách nhẹ nhàng. Tuy vậy, Văn Bình vẫn áp dụng phương pháp cố hữu: vượt tường bằng siêu-cự-công.
Nhờ siêu-cự-công, chàng có thể khắc phục những bức tường cao hơn 4 mét, đứng ở dưới đất chàng chỉ nín thở, vận khí rồi rún mình là vèo lên đỉnh.
Văn Bình rùn chân, xuống tấn. Hai bàn tay vỗ đùi, chàng thót lên, bám lấy đỉnh tường như thể trò đùa. Chàng du lên êm ái, tránh né miễng chai nhọn hoắt. Trong vòng ba giây đồng hồ ngắn ngủi chàng đã thòng chân vào bên trong, rớt thả xuống vườn, không gây ra tiếng động.
Hầu hết võ sĩ luyện siêu-cự-công đều phải đeo chì nặng vào cổ chân, rồi đào cái lỗ sâu trong đất rắn, lần lượt nhảy từ bề sâu 20, 30 phân lên mặt đất. Khối chì càng ngày càng gia tăng theo tỷ lệ thuận với chiều sâu của lỗ. Chừng nào đeo 30 kí-lô chì mà nhảy được từ một mét trở lên thì tài nghệ siêu-cự-công đã lên đến trình độ cao đẳng.
Văn Bình lại luyện siêu-cự-công theo một bí thuật khác hẳn. Người truyền thụ cho chàng là ông thầy-mía 1. Ông chỉ dậy chàng vận khí. Vận cách nào cho kình lực dồn hết xuống gan bàn chân, rồi phóng lên như động cơ hỏa tiễn khi rời giàn phóng. Học bằng vận khí khó khăn hơn nhiều, song lại rút ngắn thời gian tối đa.
Trước mặt chàng, sau màn mưa dầy đặc, thấp thoáng hai nguời trèo lên bậc tam cấp vào phòng khách. Rồi một người trở ra sân.
Văn Bình đoán là nguời vừa mở cổng cho Peng-Tsi. Chàng núp sau hồ nước, chờ xem hắn làm gì. Chàng khấp khởi mừng thầm khi thấy hắn mở rộng cánh cổng. Chàng nghe tiếng động cơ xe hơi. Chiếc Rờ-nô nghiến lạo xạo trên con đường trải đá sỏi.
Nhà xe nằm khuất sau bụi cây um tùm. Văn Bình men chân tường lại gần ga-ra. Người lạ mặt nhảy xuống, mở cửa ga-ra cho xe vào. Văn Bình cúi thấp cho hắn khỏi thấy chàng trong kính chiếu hậu. Chàng đợi hắn cạnh vè xe.
Hắn tắt máy, bước xuống vẻ mặt tự tin. Hắn là người Tàu, trạc 36, thân hình vạm vỡ, mắt sếch, miệng cá ngão chứng tỏ tính tình hung hãn, cánh tay khuỳnh khuỳnh, dấu hiệu của đàn anh chị thành thạo quyền thuật.
Văn Bình túm chân hắn, giật nhẹ. Đốp! Hắn ngã nhào, đầu đập vào sàn xi măng. Không cho hắn có thời giờ nhỏm dậy, Văn Bình bồi thêm atémi vào giữa mặt.
Đoạn, chàng ung dung khép cửa ga-ra.
Nạn nhân rên đau, Văn Bình tặng thêm cái tát nổ đom đóm mắt. Chiến thuật đánh phủ đầu thường tỏ ra có hiệu lực đối với điệp viên non nớt, hoặc ở cấp dưới.
Văn Bình dằn từng tiếng:
- Fu-Chun có ở trong ấy không?
Tên mắt sếch lắc đầu:
- Không. Ông chủ chưa đến!
- Láo. Tao vừa thấy Peng-Tsi.
- Peng-Tsi đến chờ ông chủ.
- Mày đã báo tin cho ông chủ chưa?
- Không rõ ông chủ ở đâu. Có lẽ Peng-Tsi biết.
- Peng-Tsi đang ở phòng nào?
- Trên lầu.
- Dưới hầm có ai?
- Tôi không biết!
Văn Bình xòe bàn tay, gõ khớp xương vai của hắn. Hắn kêu rú lên thảm thiết:
- Đau quá! Trời ơi. Ông tha cho tôi.
- Muốn khỏi đau thì nói sự thật.
- Tôi không có chìa khóa nhà hầm.
- Được, mày cứ dẫn tao đển. Dầu sao tao cũng cần dặn mày một điều. Không được ngo ngoe. Hòn chì 9 ly của tao không có cảm tình đâu....
Tên mắt sếch nhăn nhó:
- Tôi đâu dám trái lệnh ông. Cần gì, ông cứ bảo tôi...Đánh đau thế này, tôi chết mất...
- Nếu mày lừng khừng, mày còn bị đánh đau hơn nữa.
Hắn lủi thủi dẫn đường. Trời vẫn mưa lớn. Hết hành lang nhà dưới, Văn Bình níu hắn lại:
- Thong thả. Tao cần gặp Peng-Tsi.
- Ông vừa dặn xuống hầm...
- Tao đổi ý kiến.
Cầu thang rộng thênh thang, hai cặp trai gái ôm nhau khiêu vũ cũng đủ chỗ. Văn Bình dí sát người hắn, tay thọc túi quần.
Trên lầu, nạn nhân chỉ một căn phòng mở cửa. Văn Bình vừa đặt chân, một tiếng quát ghê rợn đã ré lên:
- Giơ tay lên, đồ khốn!
Kẻ to gan lớn mật dám gọi Văn Bình "đồ khốn" chính là Peng-Tsi. Chàng tưởng phỉnh gạt được hắn, ngờ đâu lại bị hắn phỉnh gạt. Và lần này hắn sẽ không để chàng thoát thân nữa.
Peng-Tsi từ sau cánh cửa tiến lại phía chàngt miệng cười ngạo nghễ, trên tay sáng lóe khẩu súng lục.
Hắn nói:
- Văn Bình? Nghe nói anh muốn thăm căn hầm bí mật. Sẵn sàng. Tôi xin chiều ý thích của anh.
Peng-Tsi hất hàm ra hiệu cho Văn Bình xuống cầu thang. Hắn nói với tên mắt sếch:
- Kêu dây nói ra bệnh viện, trình báo với ông chủ chưa?
Tên mắt sếch đáp:
- Chưa, anh xuống trước, tôi ở trên này gọi điện thoại....
Trên đường xuống hầm chỉ còn Văn Bình và Peng-Tsi. Văn Bình tạt qua căn phòng xép, ở đó chỉ còn có một cái tủ gỗ. Đẩy tủ ra, chàng thấy cái móc sắt hình tròn, gắn chặt vào nền nhà.
Nhấc lên, phía dưới là cầu thang ngoằn ngoèo xuống hầm. Peng-Tsi mở điện sáng choang:
- Anh đừng tưởng tôi ngu độn. Lầm to. Làm nghề này, không nên ngu độn, nếu có thì chỉ được quyền ngu độn một lần, và một lần thôi, vì lần sau là anh mất mạng. Phải, lần đầu tôi ngu độn, nên tôi cầm súng bắn đạn mã tử mà không biết. Đến khi ông Hoàng giở giọng khoan hồng, tôi mới biết.
Biết tôi không chịu dẫn đến căn hầm ở Anberdeen, ông Hoàng giả vờ tha tôi, nhưng điểm huyệt bất tỉnh, rồi sau đó phái người đi theo. Trèo lên xe, tôi biết ngay là bị theo. Tôi sống ở Hồng Kông gần 30 năm nay, không ngã tư nào, không tòa nhà nào tôi không biết. Nhiều lần, tôi cố ý phóng nhanh vào đường phố nhỏ hẹp và vắng vẻ để xem có đúng bị theo hay không.
Đến Aberdeen, tôi không còn nghi ngờ gì nữa. Và tôi đã tương kế tựu kế dụ anh vào đây. Ha, ha, Z.28 bị thua sát ván! Chính tôi sai thằng đàn em của tôi xuống nhà xe, dùng làm mồi để bắt anh. Anh Văn Bình ơi! Tòa nhà này là một pháo đài kiên cố, nếu tôi không cho anh vào, anh đã tan xác ngay từ ngoài cửa.
Chung quanh vườn đều chôn mìn. Hồi nãy, anh nhảy vào, mìn không nổ vì tôi đã cúp điện. Cầu thang lên lầu cũng là kho võ khí bí mật, mỗi bục đều ngầm bố trí súng tiểu liên. Ha ha, vinh hạnh cho tôi, vì kẻ lén vào hang hùm lại là anh. Người ta thường khen Z.28 là điệp viên thượng thặng, té ra là láo khoét.
Số phận anh còn tùy thuộc vào ông chủ. Nhưng theo ngu ý, anh khó hy vọng ra khỏi nơi này. Từ bao năm nay, những kẻ nào dại dột mạo hiểm vào đây đều phải để xác lại. Trong nhà, chúng tôi có đủ tiện nghi giúp anh chết như ý. Chẳng hạn, anh thích đùa với dã thú, chúng tôi sẽ mời anh xuống hầm thăm chú cọp đói meo. A, con này là cọp cái từ lâu thiếu đực. Gặp anh chắc nó khoái lắm. Phiền một nỗi là người đẹp của chúng tôi có hàm răng nhọn và cặp móng sắc, không có bờ mông tròn trịa và bộ ngực hỏa diệm sơn như người đẹp của anh đâu.
- Cảm ơn. Hiện tôi đã quá mệt mỏi. Được các anh chiếu cố là điều hân hạnh.
- Thôi, đừng giả vờ can đảm nữa.
- Ha ha. Peng-Tsi, chừng nào anh thủ tiêu tôi?
- Trong vòng 15 phút, khi ông chủ đến.
- Tôi sắp được từ giã cõi đời bẩn thỉu. Trước giờ vĩnh biệt, tôi muốn anh ban một đặc ân.
- Ồ, anh muốn gì, tôi cũng chiều hết. Rượu huýt kỵ, bao nhiêu cũng có. Tôi sẽ mời anh ăn một bữa thật ngon.
- Không. Tôi chỉ muốn biết những bí mật trong hầm...
Peng-Tsi cười nửa miệng:
-Không phải tổ chức của anh, mà là mọi tổ chức do thám trên thế giới đều muốn khám phá những bí mật của tòa nhà này. Không giấu gì anh, đây là nơi giam giữ những điệp viên nguy hiểm mà chúng tôi bắt được. Thật tiếc, vì hiện nay không còn ai bị giam.Y-von của anh đã được chuyển đến nơi khác.
- Nghe nói dưới hầm có nhiều hạt soàn..
- Kim cương ấy à? Cái ấy thì nhiều. Nếu anh cần, tôi xin ông chủ tặng anh một chuỗi hột, xuống âm ty bán lấy tiền tiêu xài cho thỏa thích..
- Hạt soàn cất ở đâu?
Peng-Tsi dẫn Văn Bình vào phòng bên, gắn máy điều hòa khí hậu. Hắn chỉ cái két sắt kê sát tường:
- Cất trong đó. Đáng tiếc là tôi không biết mở. Ráng chờ lát nữa ông chủ sẽ làm anh vừa lòng...
Văn Bình, giọng chế riễu:
- Chỉ sợ ông chủ không về nữa....
Peng-Tsi gầm rít:
- Ông Hoàng bịa đặt, tôi không tin.
Trong phút nóng giận, Peng-Tsi dằn mạnh khẩu súng trên mặt bàn. Cử chỉ hớ hênh này là cơ bội ngàn năm một thuở đối với một điệp viên cừ khôi như Văn Bình.
Cách xa ba mét, chàng lao vào người hắn. Hắn lách sang bên chĩa súng nổ chát chúa.
Hắn bắn không đến nỗi xoàng nhưng Văn Bình xoay mình nhanh như chớp nên viên đạn chỉ vèo qua vai, cách cuống họng một gang tay. Hai cây thịt chạm vào nhau dữ dội. Nặng cân hơn, Văn Bình xô hắn ngã nhào trên nền xi măng trơn trượt.
Tuy bị đau. Peng-Tsi vẫn ôm chặt khẩu súng. Văn Bình đã chụp cổ tay hắn, bẻ vẹo. Hắn cong lưng, gỡ đòn rồi vận toàn lực cố đánh bật chàng vào tường. Chàng lại thộp được cổ áo hắn. Hễ đã nắm được áo địch thủ, là có thể tự coi nắm được phần thắng. Bàn tay chàng giáng xuống phát atémi kinh khủng.
Peng-Tsi ngất lịm. Văn Bình hạ tiếp độc thủ vào màng tang. Hắn nấc một tiếng ngắn rồi thở hắt.
Văn Bình nghe tiếng giày lộp cộp xuống cầu thang và giọng nói bô bô:
- Gì thế?
Chắc tên Tầu mắt sếch đã nghe thấy tiếng súng nổ. Dáng điệu hấp tấp, hắn xô cửa. Văn Bình vung tay chém vào yết hầu. Hắn loạng choạng, rớt súng. Chàng tiến lên một bộ chẹt cổ hắn. Hắn kêu ằng ặc. Chàng thả hắn, đẩy chúi vào tường.
Chàng chống nạnh nhìn hắn suýt soa dưới đất:
- Mày liên lạc được với Fu-Chun chưa?
Hắn đáp giọng sợ sệt:
- Chưa. Không biết ông chủ ở đâu.
Văn Bình tránh sang một bên cho hắn thấy xác Peng-Tsi. Mắt hắn mở thao láo, bộc lộ nỗi kinh hoàng ghê gớm.
Văn Bình hỏi:
- Mày muốn theo Peng-Tsi sang bên kia thế giới không?
Hắn đáp:
- Không!
- Vậy bệnh viện của Fu-Chun ở đâu?
- Họ giết tôi mất.
- Nếu không, tao cũng giết mày.
Hắn đáp nhát gừng:
- Thưa... ở gần... rạp Roxy...
- Gần đường Yee-Wo?
- Vâng, cái dưỡng đường quét vôi trắng...
Văn Bình chỉ tủ sắt:
- Mở ra?
Hắn lắc đầu:
- Tôi không biết mở. Chìa khóa, ông chủ giữ.
- Y-von bị giam tại đâu?
- Trong bệnh viện.
- Bệnh viện tư của Fu-Chun?
- Phải.
Văn Bình đã biết những điều muốn biết. Chàng không cần đến tên tay sai của Fu-Chun nữa.
Chàng nhặt khẩu súng của Peng-Tsi. Đó là khẩu Luger cầm vừa trét tay, loại súng chàng ưa thích.
Tên mắt sếch rên siết:
- Khổ quá, xin ông mở lượng hải hà. Tôi chẳng biết gì hết.
Văn Bình cười rộ:
- Biết điều nên im miệng đi và nhắm mắt lại. Tao không làm mày đau đớn đâu mà sợ..
Chàng bóp cò. Phát đạn xuyên qua tim. Hắn ngă ngửa, trên mặt còn lộ vẻ ngơ ngác.
Xong xuôi, chàng bắt đầu khám xét trong hầm. Nhà hầm gồm sáu căn phòng nhỏ, lắp máy điều hòa khí hậu. Tất cả đều trống không. Nhìn những vệt máu khô trên tưòng và nền nhà chàng biết đây là nhà giam bí mật của Fu-Chun.
Gan góc và lão luyện như chàng cũng phải rợn người khi thấy dụng cụ tra tấn vứt la liệt khắp nơi. Hộp điện còn được cắm vào tường, bên cạnh những thùng kẽm đầy nước đỏ ngầu. Trên bàn chàng đếm được một tá roi chì, và kềm sắt dùng để nhổ móng tay. Hai cái búa nhọn còn dinh mảnh da và tóc nằm nghễu nghện bốn cái hỏa lò lớn. Chắc Fu-Chun dùng hỏa lò cháy đỏ để nung kềm và búa.
Từ lâu, Văn Bình đã nghe nói đến các phương pháp tra tấn man rợ của điệp báo Trung hoa lục địa. Giờ đây, chàng được chứng kiến sự thật. Nếu chàng sa vào tay Fu-Chun, chắc chắn chàng sẽ mất hết móng tay, móng chân, tai lưỡi và mũi, trước khi bị quăng xuống hầm cho cá sấu và hùm beo xé xác.
Đột nhiên, chàng liên tưởng đến Y-von. Đành rằng nàng không còn cảm giác đau đớn nhưng nàng khó thể ngậm miệng khi thấy thân thể bị cắt dần từng bộ phận. Cho nên nàng đã khai thật, và Fu-Chun phăng ra căn cước của chàng.
Trong tủ, chàng tìm thấy một khẩu trung Iiên và rất nhiều súng lục. Đúng là thứ khí giới chàng cần đến. Chàng bưng cây trung liên lại trước két sắt...
Tacata...
Đạn bắn xối xả. Làn thép mỏng không thể cưỡng lại sức công phá hung hãn của đạn trung liên, cửa két mở toang. Bên trong, Văn Bình thấy một đống hồ sơ dầy cộm.
Mở ra, chàng đọc toàn tiếng Tàu. Liếc qua vài trang, chàng biết đây là tài liệu quan trọng về tổ chức nội bộ của Fu-Chun. Vui mừng xiết bao khi chàng lục thấy một cái hộp to bằng hộp bánh bích quy. Ông Hoàng dặn chàng chiếm hữu kỳ được cái hộp quý này.
Loay hoay một lát, chàng nạy được nắp hộp. Một rừng ánh sáng muôn màu múa trước mắt. Trong hộp, xếp ngay ngắn trên nền nhung đỏ, hàng chục viên kim cương khá to thi nhau tuôn ánh sáng. Tuy không phải là chuyên viên về hạt soàn, chàng cũng biết ít nhất cái hộp trị giá từ ba đến năm triệu đô-la.
Sở Mật Vụ của ông Hoàng là một tổ chức rất nghèo. Cách đây mấy năm, Văn Bình đã phải thân chinh từ Sài gòn ra Hà nội, bắt cóc nhà bác học nguyên tử Sô-viết Bi-la-tốp, đem chuộc lấy tiền.
Hồi ấy, ông Hoàng đã vớ được tới mấy triệu mỹ kim. 2
Với số hột soàn này, ông Hoàng sẽ có thể đặt lại cơ sở Hồng Kông, và đài thọ các phí khoản nặng nề của Sở Mật vụ trong nhiều năm. Khác các tổ chức điệp báo Tây phương, tổ chức của ông Hoàng chỉ được giành một ngân sách ít ỏi. Sở Mật vụ vẫn hoạt động đắc lực, và có mặt trên khắp thế giới là nhờ tài ông Hoàng. Tài xuất chúng của ông là bành trướng tổ chức, bảo đảm cho ngành điệp báo Việt đua tranh sát nút với bạn và thù mà quốc gia chỉ
phải cung cấp một số tiền tượng trưng.
Văn Bình dốc hết kim cương vào túi. Bây giờ chàng phải tìm cách phá hỏng căn hầm bí mật.
Chàng trèo lên tầng trên, lễ mễ bưng từ ga-ra đến miệng hầm một thùng xăng đày ắp. Chàng mở nắp thùng, đổ xăng lênh láng. Đoạn, chàng lái chiếc Rờ-nô của Peng-Tsi ra giữa sân. Chàng chờ hai phút, cho máy nổ đều, rồi nhảy xuống, chạy lại nơi vừa tưới xăng.
Đoàng!
Phát súng của chàng châm mồi cho ngọn lửa. Văn Bình thản nhiên, lái xe về trung tâm thành phố. Phía sau, phong cảnh Aberdeen biến sau một đường rẽ, trong khi mặt trời buổi sáng chiếu xuống đồi núi và mặt biển im lặng những tia sáng vàng ối.
Mưa đã tạnh từ lâu. Trong vòng 10 phút, tòa biệt thự của Fu-Chun sẽ biến thành lò lửa. Đội cứu hỏa Hồng Kông sắp có việc làm, song Văn Bình không tin ngọn lửa sẽ buông tha những đồ dạc dưới hầm. Chiếc Rờ-nô sơn đen phóng băng băng trên đường đến rạp hát Roxy. Bệnh viện của Fu-Chun sơn trắng, tọa lạc ở góc đường. Giờ này, bệnh viện chưa đông đủ người làm. Vả lại, Văn Bình muốn gặp ít người, cáng ít càng tốt. Chàng quá mệt mỏi, chàng cần chợp mắt, không thích biểu diễn quyền cước nữa.
Chàrg đậu xe cách dưỡng đường một quãng.
Trước cửa, Văn Bình thấy tấm biển đồng đề mấy chữ:
Dưỡng dường Tai-Fat.
Cửa không khóa. Văn Bình đẩy nhẹ...
1. Xin tìm hiểu ông thầy mía trong tác phẩm Hạ-uy-Di, đáy biển mò kim đã xuất bản.
2. Xin đọc Z.28...Vượt tuyến