Số lần đọc/download: 0 / 49
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:10 +0700
Chương XI. Lâm Vinh
T
ư Lì khét tiếng về thái độ lì lợm, bỗng trở nên nóng nẩy, và giận dữ khác thường. Hắn nhảy lại, xoắn vạt áo Văn Bình, không khác sự nóng nẩy và giận dữ của chàng cách đây 15 phút:
- Nó trốn đâu rồi?
Văn Bình mừng rơn song không để lộ ra mặt. Mãi đến phút này chàng mới dám tin con trai còn sống, và kế hoạch của ông Hoàng thành công. Nhưng chàng không biết Văn Hoàng trốn bằng cách nào. Ông tổng giám đốc chỉ dặn chàng tùy cơ ứng biến. Bằng đuôi mắt, chàng quan sát hai tên vệ sĩ. Cả hai đều hươi súng lăm lăm. Bọn chúng là nhân viên điệp báo già dặn, chàng khó thể lợi dụng thời cơ để đoạt khí giới.
Tư Lì ôm mặt ngồi xuống ghế. Một tên vệ sĩ reo lên:
- A, có thư?
Tư Lì choàng dậy:
- Thư của ai?
Tên vệ sĩ nhặt một bức thư ở đáy va-li lên. Tư Lì tái mặt khi nhận ra danh tính người gửi. Người gửi là “Hoàng, Sở Mật vụ, Sài gòn», và người nhận là «Tư Lì tiên sinh nhã giám».
Tư Lì bắt Văn Bình ngoảnh mặt vào tường hai tên vệ sĩ cầm súng gác phía sau. Còn hắn lấy thư ra đọc. Bức thư được đánh máy trên giấy trắng dầy, nội dung như sau:
«Tiên sinh nhã giám,
Tôi đã phạm tội thất kính khi để tên tiên sinh ngoài phong bì là Tư Lì. Lẽ ra tôi phải ghi rõ cấp bậc của liên sinh trong bộ Công An nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tôi xin thú nhận là chưa biết tên thật của tiên sinh mà chỉ biết tiên sinh đeo lon thượng tá, đồng thời tiên sinh là chỉ huy trưởng ban B-6 trực thuộc Quốc tế tình báo Sở, và là tư lệnh chiến dịch Huệ Trắng.
Tôi được tin quý ban thực hiện chiến dịch Huệ Trắng cách đây một năm. Chiến dịch này là một kế hoạch tình báo và phản gián đặc biệt nhằm làm tê liệt Sở Mật vụ do tôi điều khiển mà không cần bắn một phát súng.
Trong khuôn khổ chiến dịch Huệ Trắng, quý ban sẽ bắt cóc một số cộng sự viên thân tín và đắc lực của tôi, hầu dùng họ làm áp lực bắt tôi phải rút khỏi chức tổng giám đốc, và đình chỉ mọi hoạt động bất lợi cho quý ban tại Viễn-Đông.
Chiến dịch Huệ Trắng không hướng riêng vào Viễn-Đông mà là lan rộng trên khắp thế giới; thoạt đầu châu Mỹ La-tinh được dùng làm khu vực thử lửa, sau đó mới áp dụng kinh nghiệm vào châu Âu và Viễn-Đông. Vì vậy, trong thời gian qua một số nhân viên ngoại giao Tây phưưng đã bị bắt cóc đòi chuộc tiền hoặc đòi chuộc chính trị phạm bị các chính phủ bản xứ giam giữ. Tại Nam-Mỹ, chiến dịch trắc nghiệm đã thành công; thượng cấp của tiên sinh chuẩn bị đánh một đòn mạnh song Sở Mật vụ của tôi đã giúp sức các chính phủ bản xứ, và tngăn chặn kịp thời. Thượng cấp của tiên sinh bèn quyết định di chuyển trọng tâm chiến dịch Huệ Trắng qua Miền Nam Việt Nam để triệt hạ Sở Mật vụ.
Không hiểu vì tình cờ hay dụng ý mà chiến dịch bắt cóc đại qui mô của quý ban lại mang tên Huệ Trắng. Tôi đoán là dụng ý vì từ lâu quý ban định bắt cóc Văn Hoàng, con trai của đại tá Z-28. mà như tiên sinh đã rõ, hỗn danh của Văn Hoàng là Huệ Trắng.
Tôi xin thành thật khen ngợi tiên sinh. Tiên sinh đã bắt cóc Văn Hoàng ngay trước mắt chúng tôi, mặc dầu tôi đã bố trí một sự phòng vệ vô cùng cẩn mật. Nhưng, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, nếu đàn em Năm Ngọt của tiên sinh không làm tiên sinh bị kẹt tại đường Lê Lợi thì có lẽ còn lâu nữa tiên sinh mới thất bại.
Vũ nữ Ngu Cơ, bạn lòng của tiên sinh và cũng là phụ tá trưởng ban B-6 đươc lệnh tìm mọi cách đưa tiên sinh ra khỏi khám Chí Hòa. Trùm du đảng Hai Răng vàng được dùng vào mục đích ấy. Hai cộng sự viên của tôi, Văn Bình và Lê Diệp, độ lốt làm Hat Răng vàng và phó quản đốc nhà giam nhưng tiên sinh đã biết. Biết mà giả vờ như không biết.
Tiên sinh nghĩ rằng sự có mặt của Văn Bình sẽ giúp tiên sinh dễ dàng thoát khỏi khám Chí Hòa và phi trường Tân Sơn nhứt. Tiên sinh nghĩ rất đúng. «Ăn non» là một trong các cấm kị nghề nghiệp, ai ở tronq trường hợp này cũng phải rượt đuổi sang tận Hồng Kông để nhổ cỏ tận gốc.
Tiên sinh đã tính toán khôn ngoan: dẫu tôi "ăn non», chặn bắt tại phi trường, để giải thoát hai cha con Văn Bình, Văn Hoàng thì ban B-6 vẫn còn có thể đánh đổi Lê Diệp để lấy sự tự do của tiên sinh, vì cũng trong thời gian này ban B-6 đã mượn tay vũ nữ Chung Thủy bắt cóc Lê Diệp.
Tôi đã mạn phép tiên sinh cho nhân viên luồn vào hầm chứa hành lý phi cơ trong khi phi cơ đang bay để mở khóa va-li, mang Văn Hoàng ra ngoài. Khi tiên sinh đọc thư này thì Văn Hoàng đã được an toàn. Tôi trân trọng đề nghị tiên sinh trả tự do cho đại tá Văn Bình, vì dầu sao Ngu Cơ đang nằm trong tay chúng tôi ở Sài gòn, và tôi không tin là tiên sinh sẵn sàng bỏ mặc nàng sống lay lứt trong nhà giam.
Trong trường hợp tiên sinh chấp thuận đề nghị của tôi - mà dĩ nhiên là tiên sinh chấp thuận - xin tiên sinh mở cửa sổ nhìn xuống đường, và treo trên cửa một cái khăn mặt, nhân viên của tôi chờ sẵn bên dưới sẽ đích thân gặp mặt tiên sinh để thảo luận thể thức trao đổi. Xin tiên sinh điều đình thành thật vì nhân viên của tôi đã bố trí chu đáo, Hồng Kông lại là lãnh thổ đồng minh của chúng tôi, và nếu bất trắc xảy ra, các cơ quan an ninh và phản gián Hồng Kông sẽ đứng về phía chúng tôi. Tôi hy vọng vụ này sẽ được giàn xếp ổn thỏa. Đời tiên sinh còn dài, thua tôi keo này, tiên sinh còn dư sức lực và thời gian bày keo khác, và tôi xin cầu chúc tiên sinh toàn thắng keo sau.
Cẩn thư.
Hoàng
T B. Tôi muốn nhắc tiên sinh 2 chi tiết sau đây:
1- Về dung mạo, Văn Bình không giống Hai Răng vàng tí nào, tại sao tiên sinh không biết? Vũ nữ Ngu Cơ quen thân Hai Răng vàng nên tiên sinh không cho hai người gặp nhau, sau khi thoát khỏi Chí Hòa, sợ Văn Bình bị…. lộ diện. Cám ơn tiên sinh đã lo lắng giùm tôi.
2 - Sở dĩ tiên sinh bắt cóc được Văn Hoàng một cách ngon lành là do sự đồng lõa đắc lực của một nhân viên cao cấp trong văn phòng Mật vụ. Tôi đã phăng ra danh tính người ấy, và tôi đã phá nát cơ sở B-6 tại Sài gòn.
Tư Lì đọc lại bức thư lần thứ hai để tìm hiểu từng chữ. Ông Hoàng vừa chơi hắn một vố đau điếng. Hắn lặng người hồi lâu, miệng mím lại, mắt đăm đăm nhìn cửa số đóng kín. Hắn hất hàm ra lệnh cho vệ sĩ bằng giọng nói mất hẳn bình tĩnh:
- Mở ra.
Thái độ sôi sục của Tư Lì chứng tỏ nội tâm hắn đang bị hoang mang tột độ. Hai tên vệ sĩ xây mặt ngó nhau nhưng không cử động vì thượng cấp Tư Lì chỉ nói ‘mở ra” cộc lốc, chứ không nói rõ «mở ra» cái gì. Tư Lì gắt ngậu sị:
0 Mở ra, mở ra ngay, còn đợi gì nữa?
Một tên vệ sĩ đáp:
- Thưa, đã mở va-li rồi.
Tư Lì quát to:
- Hừ, ai khiến mày mở va-li, Mở cửa sổ ra, nghe chưa, thằng khốn kiếp!
Tư Lì quên bẵng hắn đọc bức thư một mình, nên hai tên vệ sĩ không thể biết được cách mở cửa sổ làm ám hiệu. Hắn là Tư Lì mà sự cay cú đã làm thui trột tính lì cố hữu.
Tiếng ồn qnen thuộc của thị trấn quốc tế Hồng Kông ào vào căn phòng điều hòa khí hậu. Văn Bình nghe rõ tiếng xe buýt chạy ì-ạch, tiếng người xích-lô già vừa đạp vừa chửi đổng bằng tiếng Tàu là tiếng của những người thích nói lớn và thích chửi đổng một cách thản nhiên, tiếng guốc, tiếng giầy, tiếng mè nheo của mấy ả múi chảy đang kéo khách chơi dười mái hiên đầy câu đối đỏ, bồ hóng, vết nước bọt và mùi mỡ béo ngậy. Tư Lì cũng vễnh tai, chắc hắn đã nghe rõ những âm thanh độc đáo này và thực tế sống động đã làm hắn nhớ lại trận giặc trí tuệ giữa Quốc tế Tình báo Sở và Sở Mật vụ và sự bại trận ê chề...
Trong một phần mười phút đồng hồ, Tư Lì trở thành lơ đãng. Văn Bình giả vờ lơ đãng để chụp cơ hội lật ngược thế cờ. Chàng không biết nội dung bức thư của ông Hoàng, chàng cũng không cần biết ông Hoàng đang bố trí những gì để đánh bại Tư Lì sát ván, chàng chỉ nghĩ đến kẽ hở để cho Tư Lì một bài học. Chàng phải rần hắn một trận nên thân vì hắn dám vuốt râu hùm...
Hắn dám ngang nhiên bắt cóc đứa con trai yêu quý của chàng...
Văn Bình đứng cách Tư Lì hai thước. Hai thước là khoảng xa lý tưởng cho chàng sử dụng tài song phi tuyệt vời. Với hai tên vệ sĩ lăm lăm khẩu súng trong tay, chàng có thể bị ăn đạn, nhưng chàng tự xét không còn dịp may nào hơn nữa. Vả lại, chàng hy vọng bọn võ sĩ thiếu kinh nghiệm chiến trận sẽ lúng túng không dám lảy cò, sự bắn trúng thượng cấp Tư Lì.
Óc Tư Lì như máy thu thanh cực bén nhậy vừa bắt được tín hiệu tấn công từ thần kinh hệ Văn Bình ban ra nên ngay khi chàng rướn người thì hắn quay ngoắt lại. Nhưng khối thịt nặng hơn 70 kí của Văn Bình đã bay vụt khỏi nền phòng nhẹ như chiếc lá, hai chân chàng cùng phóng ra một lượt theo thế bay vòng cầu tôliô chadi của thái cực đạo Cao Ly. Thế đá cao siêu này có thể triệt hạ được hai, ba mục phiêu cùng lúc. Tập đá vòng cầu đã khó, tập phi thân lên cao để đá vòng cầu còn khó hơn nhiều, phải là võ sĩ đai huyền đen từ tam đẳng trở lên mới khắc phục được bí quyết của tôliô chadi. Nhưng vị tất võ sĩ đệ tam đẳng luyện nổi cách song phi như Văn Bình, tae-kwon-do Triều Tiên gồm 9 đẳng, Văn Bình mới là đệ tứ song tài nghệ của chàng so với đệ tứ đồng môn lại khác biệt một trời một vực. Bởi vậy, Tư Lì phản ứng rất nhanh, toàn thân dạt sang bên để tránh đòn mà cái đá trời giáng hạ của Văn Bình cũng mốc trứng hông khiến hắn mất quân bình ngã nhào vào chiếc va-li mở nắp rộng hoác.
Tên vệ sĩ cầm súng lục K-54 đứng gần Tư Lì chưa phải là cha chú trong làng võ nên trở thành bao cát tập đá ngon lành сủа Văn Bình. Gót chân trái chàng chỉ xướt qua nách mà khớp xương nối liền cánh tay và bả vai hắn đã gãy lìa, nạn nhân dập mặt vào cạnh bàn.
Còn lại tên vệ sĩ tay chân đen thui, răng nanh nhọn hoắt như răng ma-cà-rồng. Một chân vừa chấm đất, Văn Bình đã tức thời phóng lên. Hắn chĩa miệng súng vào người chàng, bóp cò. Song ngọn cước thần tốc ca chàng đã làm viên dạn bay ngược lên trần nhà. Chảng giải quyết trận đấu chênh lệch bằng một atêmi ngang mạng mỡ, hắn lăn lông lốc như khúc củi khô vào chân tường, chết không kịp trối.
Tuy vậy, công phu chuyển bại thành thắng của Văn Bình chỉ là dã tràng xe cát. Vì Tư Lì đã chờ sẵn với khẩu K-54 quen thuộc. Hắn đã lấy lại đức tính lì lợm thường lệ. Hắn bị đánh ngã nhưng chưa bất tỉnh. Hắn không dám đứng dậy sợ Văn Bình nhìn thấy. Hắn khôn ngoan nằm yên trên đất, thân hơi nghiêng để dễ bắn trúng đích, mắt gườm gườm khẩu K-54 chứa đạn trong nòng rung rung trong tay. Văn Bình khựng lại. Tư Lì cười nhạt:
- Người ta nói không sai. Võ nghệ của anh đã đạt trình độ thượng thừa. Tôi đã thận trọng dùng toàn vệ sĩ đệ nhị đẳng đai đen nhu dạo mà anh còn đánh ngã như trò chơi, nhưng anh Văn Bình ơi, da thịt anh không cản nổi viên đạn 9 li nầy đâu.
Văn Bình cười nhạt đáp lẽ:
- Nghĩa là tôi phải chắp hai tay trên đầu như cũ?
Tư Lì chống tay ngồi dậy, trừng mắt và họng súng vẫn không rời Văn Bình một li:
- Dĩ nhiên, Nào, bây giờ anh quay lưng lại.
Văn Bình cần cà:
- Anh mang tôi đi đâu?
- Đi đâu, kệ tôi.
- Ông Hoàng muốn điều đình ôn hòa, tại sao anh lại tìm cách trở mặt?
- Chính anh trở mặt trước. Phiền anh ngậm miệng lại và úp mặt vào tường
Văn Bình nghe tiếng chân người nặng nề và tiếng rên đau. Chàng biết là tên vệ sĩ đứt khớp xương bả vai vừa vịn mép bàn để đứng dậy. Tư Lì sẵng giọng hỏi hắn:
- Mày thấy trong người ra sao?
Tên vệ sĩ đáp một cách vất vả:
- Đau, đau lắm.
- Đồ ăn hại, đái nát, tao đã bảo nó rất giỏi võ mà bọn mày bướng bỉnh không nghe. Mày khoe là cước pháp của mày từng làm anh chị Hồng Kông bỏ chạy có cờ, vậy mà nó chỉ đá nhẹ là xương quai xanh dập nát... Hừ... mày ràng cầm súng giữ nó, nó ngo ngoe lần nữa thì mầy mất mạng.
Tư Lì không nói rõ tên vệ sĩ sẽ mất mạng vì Văn Bình phản đòn hay vì kỷ luật của Tình báo Sở đối với nhân viên bại trận. Văn Bình nghe tiếng thở dài não ruột сủa tên vệ sĩ, và tiếng bàn chân lê lết trên nền nhà. Chi tiết này chứng tỏ toàn thể sức nặng của hắn đang dựa vào mép bàn, và hắn đã bị trọng thương. Nếu chàng đá vuột được khẩu K-54 khỏi tay hắn thì Tư Lì không còn là mối nguy đáng kể nữa.
Nhưng chàng bỗng cảm thấy ở phần trên xương sống một nỗi nhức nhối và đau đớn ghê gớm. Mắt chàng nổ đom đóm, nách chàng run bần bật như bị truyền điện vào cánh tay. Tuy vậy, chàng vẫn tỉnh. Chàng đoán là Tư Lì vừa đánh lén vào bộ huyệt cẩu-cốt sau lưng chàng. Bộ huyệt này phân tán thành 12 huyệt từ gáy xuống đến đốt cuối cùng của xương sống, phần lớn đều là mê huyệt (Về huyệt đạo thì theo Thiếu Lâm qnyền, sau lưng từ gáy xuống mông có 12 hnyệt. Một số môn phái chuyên về điểm huyệt đã tìm thấy 18 hoặc 24 huyệt khác nhau, môn atémi ocủa Nhật lại chỉ đếm được 10 huyệt ở sau lưng), bị đánh trúng, nạn nhân sẽ bất tỉnh hoặc tệ liệt châu thân.
Văn Bình đoán đúng. Trong lúc Văn Bình úp mặt vào tường, hắn đã rón rén đến sau lưng. Văn Bình có vành tai rất thính, có thể nghe mọi tiếng động mà vành tai người thường không nghe nổi, đôi khi chàng lại nghe được âm thanh bằng giác quan thứ 6. Sở dĩ tiếng giày của Tư Lì tiến lại gần mà không lọt vào thính giác của chàng là vì chàng đang miệt mài suy nghĩ về mưu kế đoạt súng trong tay tên vệ sĩ, rồi áp đảo Tư Lì. Phần khác cũng vì Tư Lì là võ sic cao cường có tài nín thở để đánh lạc hướng thính giác bén nhậy của Văn Bình...
Cách Văn Bình nửa thước, hắn vung ba ngón tay ra, thọc thẳng vào huyệt đốn-lương nằm ngay dưới nách. Mỗi bên nách đều có một huyệt đốn lương, tuy nhiên, huyệt bèn trái tác động nhanh hơn, và mạnh hơn huyệt bên phải, vì ở gần trái tim. Tư Lì là kẻ am tường bí quyết huyệt đạo của Thiếu Lâm quyền vì hắn nhắm đánh vào huyệt đốn lương bên trái. Bị đòn vào huyệt này, kẻ thiếu luyện tập sẽ mê man tức khắc.
Sợ Văn Bình còn tỉnh Tư Lì đã cẩn thận tấn công hai yếu huyệt cùng một lúc. Tay trái hắn chạm huyệt đốn lương trong khi cùi trỏ tay phải áp dụng thế «phượng dực đăng sơn» thọc sâu vào huyệt bối-lậu nằm ở khoảng giữa từ trũng gáy đến huyệt đốn-lương. Bối-lậu cũng là mê-huyệt. Nạn nhân vừa mê man, vừa bị bại xuội hai tay.
Văn Bình ngã chúi. Lãnh luôn hai đòn vào huyệt đốn lương và huyệt bối-lậu thì té xỉu chỉ là chuyện đương nhiên. Trên nguyên tắc, chàng phải bất tỉnh và tê liệt. Nhưng trên thực tế, những đòn hiểm đối với ngưòi khác đôi khi chỉ còn là đòn thường đối với kẻ đã dầy công luyện tập như chàng. Nhờ dầy công luyện tập, hệ thống huyệt đạo trên thân thể chàng đã thay đổi vị trí. Các huyệt chính đều được bảo vệ kiên cố, gần giống như yếu điểm quân sự được bảo vệ bằng tường bê-tông, và bao cát trùng điệp. Bởi vậy, chàng chỉ cảm thấy nhức nhối và đau đớn ghê gớm ở phần trên xương sống chứ chưa bị mê man. Tuy vậy, chàng vẫn nhắm nghiền mắt, gieo mình xuống nên phòng kêu ụp một tiếng khô khan.
Tin tưởng vào kỹ thuật điểm huyệt của mình, Tư Lì không thèm kiểm điểm lại Văn Bình mê man thật hay mê man giả. Hắn ra lệnh cho tên vệ sĩ đang ôm cánh tay nhăn nhó:
- Xốc nách hắn lên.
Tên vệ sĩ run bần bật:
- Thưa... em bị gẫy xương vai.
Tư Lì chậc một tiếng để biểu lộ sự bực tức, rồi giáng cạnh bàn tay vào khớp xương vai bị gẫy của tên thuộc viên. Nạn nhân kêu ối một cách thảm thiết trước khi đâm đầu vào chân tường. Tư Lì đá bồi thêm cho cái nữa vào hông, giọng ghét bỏ:
- Hừ cho chết!
Trong phòng chỉ còn lại Tư Lì và Văn Bình. Văn Bình nằm sóng sượt dọc chân tường, mặt ngoảnh vào trong, song chàng vẫn theo dõi được bằng thính giác mọi cử chỉ của đối phương. Chàng «thấy» hắn nhổ nước bọt vào người chàng sau một phút ngần ngừ; có lẽ hắn biết chắc là chàng đã hoàn toàn bất tỉnh; đoạn hắn đi đi lại lại trong phòng, như thể chờ đợi ai.
Hắn đã móc cái khăn mù-soa vào chấn song cửa sổ, đúng theo điều khoản của ông Hoảng. Văn Bình nghe hắn lẩm bẩm:
- Lạ nhỉ? Mãi chưa thấy mặt...
Có tiếng giầy ngoài hành lang. Tiếp theo là tiếng gõ cửa chững chạc:
Tư Lì hỏi:
- Ai?
Bên ngoài đáp:
- Nhân viên tòa tổng lãnh sự. Thấy ông treo mù-soa làm hiệụ nên chúng tôi lên đây thảo luận với ông.
Hồi nãy, Tư Lì nói là tùy viên thông tin toda lãnh sự Nam Việt và ba thuộc hạ đang rình dưới đường. Văn Bình nín thở, vận khí vào đan điền để đẩy lùi sự mệt mỏi. Chàng tiên liệu xung đột sắp xảy ra. Tư Lì lừa nhân viên của ông Hoàng vào phòng rồi bắt cóc làm con tin cũng nên. Chàng đã nghe nói đến anh chàng tùy viên thông tin. Chức đại diện thông tin chỉ là tấm bình phong, thật ra gã phục vụ dưới quyền ông tổng giám đốc Mật vụ. Chàng chưa hề gặp hắn nhưng đã nghe bàn tán khá nhiều về hắn. Hắn vốn là «cớm» chuyên nghiệp, từng hoạt động nhiều năm ở hải ngoại, tính tình điềm đạm, đàng hoàng không hề biết đến du hí là gì mặc dầu chưa vợ; dự tiếp tân chính thức luôn luôn mặc dạ phục sơ mi cổ cứng trắng toát, giầy đánh bóng có thể soi gương, lời ăn tiếng nói từ tốn nhã nhặn, không nhìn ngang liếc ngữa giữa đám đông phụ nữ đẹp, đúng là nhân viên ngoại giao gương mẫu. Đi chơi với bạn, hắn chỉ uống vài ba ly rượu lấy lệ, tuy có tài lưu linh đệ nhất đẳng mà khôg bao giờ hắn quá chén, tuy đẹp trai, thân thể cường tráng mà không bao giờ bám gót đàn bà, không bao giờ la cà xuống xóm yên hoa. Nhờ những đức tính khó kiếm này, hắn lọt vào mắt «xanh» của ông Hoàng, và nhờ sự gửi gắm của một số yếu nhân, đồng thời với nhiều thành tích cá nhân đáng khen, hắn được ông Hoàng thu dụng làm giám đốc trú sứ Hồng Kông, đội lốt tùy viên thông tin tòa tổng lãnh sự.
Trong hệ thống điệp viên ở nước ngoài, giám đốc trú sứ là chức vụ lớn, phải có năng lực, và sự trung thành mới được lựa chọn. Chức giám đốc trú sứ Hồng Kông lại là chức quan trọng nhất, vì đó là tai mắt của sở Mật vụ ở sát nách khổng lồ Hoa-lục; Hồng Kông còn là nơi điệp viên của Trung ương Cục Miền Nam qua lại nườm nượp như đi chợ. Có lần thảo luận với Văn Bình về sự thâm nhập của gián điệp địch, ông Hoàng đã tâm sự với chàng như sau:
- Nếu địch “mua” được giám đốc trú sứ của ta ở Hồng Kông thì đại nguy. Mối lần mở hồ sơ cá nhân của Lâm Vinh ra coi, tôi lại cảm thấy dờm dợm ở cuống họng.
Lâm Vinh là tên gã giám đốc trú sứ của Sở tại Cảng Thơm.
Văn Bình bèn hỏi:
- Ông không tin Lâm Vinh ư?
Ông Hoàng thở dài:
- Tin thì vẫn tin, nhưng anh còn lạ gì, tin là một vấn đề hoàn toàn tương đối trong nghề điệp báo.
Chàng cười:
- Nghĩa là ông không tin cả anh em tôi?
Ông Hoàng lại thở dài:
- Anh hoặc Triệu Dung, Lê Diệp, hoặc Nguyên Hương, Quỳnh Loan, Thu Thu... là khác. Đối với anh, chữ tin không đặt ra nữa, và tôi cũng chẳng hiểu tại sao. Tôi chỉ có ấn tượng bất di dịch rằng anh và tôi là một.
- Vậy thì ông nghi ngờ Lâm Vinh?
- Nói nghi ngờ thì không hẳn đúng. Qúa khứ hắn, hiện tại hắn, và công việc làm thường nhật của hắn có thể được coi như bức tường bê-tông kiên cố, không có kẽ hở nào hết, dẫu là kẽ hở cỏn con. Thật là lạ lùng về phần anh, thì ở đâu công thấy kẽ hở, anh hội đủ điều kiện để địch có thể mua chuộc anh, bắt chẹt anh, thế mà anh vẫn theo địch, và địch vẫn không thộp được anh?
Ngẫm nghĩ một lát, ông Hoàng tiếp:
- Có lẽ tôi sẽ không dờm dợm ở cuống họng nữa nếu Lâm Vinh mang cố tật say sưa tối ngày như anh, tiêu tiền không đếm như anh, chơi gái văng mạng như anh; đằng này...
Ông tổng giám đốc nín lặng, cúi xuống hồ sơ Lâm Vinh mở rộng trên bàn. Văn Bình rón rén đi ra phòng ngoài. Câu chuyện xảy ra cách đây 5, 6 tháng gì đó, và chàng bận bịu công việc nên quên lửng. Giờ đây, Lâm Vinh đang gõ cửa phòng, sửa soạn giáp mặt thủ lãnh Tình báo Sở Tư Lì để điều đình với địch.
Tư Lì lớn tiếng:
- Cứ vào. Cửa không đóng đâu.
Văn Bình nghe cánh cửa mở nhè nhẹ vào bên trong và tiếng giầy dẫm lên tấm thảm ni-lông êm ái.
- Chào ông.
- Không dám, chào ông. Hẳn ông đã biết, tôi là Tư Lì.
- Còn tôi là Lâm Vinh, tùy viên thông tin tòa tổng lãnh sự.
- Ông Hoàng dặn ông nói những gì, ông hãy nói đi tôi phải đi gấp.
- Tôi lên đây là để điều đình cuộc trao đổi giữa đại tá Văn Binh và các cộng sự viên thân cận của ông hiện bị giam tại Sài gòn.
- Biết rồi. Yêu cầu ông liệt kê điều kiện.
- Trước hết, tôi cần kiểm điểm xem đại tá Văn Bình còn sống hay chết.
- Còn sống. Sống nhăn răng. Hắn đang nằm ngủ ở góc phòng.
Tiếng giầy của Lâm Vinh gõ lộp cộp. Văn Bình hình dung trong trí một gã đàn ông trạc 36, 37 tuổi, dáng dấp cao lớn, đẫy đà như người phương Tây, da cũng trắng, mũi cũng cao như người phương Tây. Thoạt thấy hình hắn trong hồ sơ Văn Binh đã phải buột miệng khen ngợi, ông Hoàng nói là nhìn ngoài hắẳn còn khôi ngô hơn nữa. Tuy chưa hề gặp hắn, Văn Bình cũng biết hắn sính dùng tay trái, vì tay phải bị gẫy trong một cuộc quần thảo ở Đông Kinh với điệp viên GRU 10 năm trước, và hắn có thói quen hút thuốc trịnh trọng: bao thuốc Lucky đầu lọc luôn luôn bỏ trong cái hộp vàng khối 18 ca-ra, và khắc hai con rồng quấn nhau, khi hút hắn gõ đầu thuốc vào cái quẹt máy Rônsơn cũng bằng vàng khối, hắng giọng một hai tiếng rồi mới bật lửa, châm thuốc. Hắn chỉ hút nửa điếu rồi quăng đi. Hắn lại có tật không ném mẩu thuốc xuống sàn nhà, mà là nhún vai liệng qua cửa sổ ra ngoài.
Mùi thơm dìu dịu của thuốc Lucky sợi vàng thoang thoảng vào mũi Văn Bình. Bỗng dưng chàng thèm nhớ thuốc lá Sa-lem bạc hà quen thuộc.
Lâm Vinh cất giọng nhẹ nhàng:
- Văn Bình bị ông đánh ngất?
Tư Lì đáp:
- Phải.
Lâm Vinh lại hỏi:
- Ông có chắc đại tá Văn Bình bị ngất thật không?
Nằm trên nền nhà, Văn Bình toát bồ hôi. Câu hỏi của Lâm Vinh khiến chàng nhớ lại những lời tâm sự cỏa ông Hoàng. Hắn đòi biết chàng ngất thật để làm gì? Và chàng vụt hiểu. Chàng chê ông Hòang lẩm cẩm, phút này chàng mới hiểu ông chẳng lẩm cẩm chút nào. Thật ra, chỉ có chàng là lẩm cẩm.
Giọng Tư Lì đượm vẻ bất bình:
- Từ xưa đến nay chưa ai bị tôi điểm huyệt đốn-lương mà không bất tỉnh, phương chi «cẩn tắc vô áy náy» tôi còn điểm thêm huyệt bối-lậu nữa. Anh sợ hắn còn tỉnh ư? Đừng sợ. Giờ đây, hắn đã biến thành khúc gỗ cứng đét.
Lâm Vinh đằng hắng một tiếng nhỏ, như thể bối rối. Tư Lì đập hai bàn tay vào nhau:
- Anh đã hết sợ chưa?
Lâm Vinh trừng mắt:
- Tôi không ngờ anh lại cẩu thả đến thế. Tôi có cảm tưởng là sắp đắm tàu nên anh lôi kéo mọi người chết theo.
Tư Lì dí sát đoạn cuối bức thư của ông Hoàng vào mắt Lâm Vinh, dằn từng tiếng:
- Đọc đi, anh đọc đi rồi hiểu. Lão Hoàng đã phăng ra người cung cấp tin tức cho tói bắt cóc thằng con trai của Văn Bình. Anh giới thiệu hắn với tôi. Hắn bại lộ thì anh cũng bại lộ, còn dè dặt, thận trọng làm quái gì nữa?
Thượng tá Tư Lì ơi, thượng tá đã bị ông Hoàng lừa như đứa con nít. Tôi vừa được tin từ Sài gòn: thằng đàn em của tôi bị bắt thật đấy, song người ta không khai thác được gì.
- Chết?
- Phải, hẳn đã chết. Nhưng không chết vì bị bắn. Mà chết vì tự tử bằng xi-a-nuya. Viên xi-a- nuya do anh đưa cho hắn. Hắn chết trước khi bị thẩm vấn nên ông Hoàng chưa thể truy ra tôi.
Mặt Tư Lì tái mét. Hắn nuốt nước bọt rồi hỏi:
- Còn Chung Thủy?
Lâm Vinh đáp:
- Nàng là đồng chí, đồng rận trung kiên của anh. Nhưng chính nàng đã tố cáo thằng đàn em của tôi. Nàng đã đầu hàng ông Hoàng.
- Trời ơi!
- Ngu Cơ đang nằm trong xà-lim kiên сố của Sở Mật vụ. Anh yêu nàng lắm, anh sẽ làm bất cứ việc gì để cứu nàng.
- Anh nói đúng. Anh giúp tôi với. Anh Lâm Vinh.
- Giúp như thế nào?
- Làm trung gian điều đình đánh đổi Văn Bidnh lấy Ngu Cơ.
- Đồ ngu như bò... ông Hoàng đã nghi ngờ tôi. Cô Quỳnh Loan đang chờ trong xe hơi dưới đường. Với võ nghệ như cô Quỳnh Loan thì ba thằng thủ hạ của tôi chỉ là trò đùa. Nàng giả vờ bảo tôi lên đây để thương thảo với anh, song tôi biết chắc là nàng đang trương bẫy đợi tôi sụp ngã. Tôi không thể nhân nhượng với anh được nữa, sau bao năm hoạt động êm thấm, giờ đây vì sự vụng về xuẩn động của anh, tôi bị lột mặt nạ.
- Lâm Vinh, anh nên giữ gìn ngôn ngữ. Dầu sao tòi cũng là sĩ quan tình báo cao cấp.
- Anh lá thượng tá, kệ anh, tôi phải nghĩ đến mạng sống của tôi. Bây giờ anh phải dẫn tôi xuống hầm, và trốn qua lục địa. Ta sẽ mang Văn Bình theo làm con tin.
- Ngu Cơ chết mất!
- Tôi mắng anh ngu như bò là đúng, sắc đẹp và xác thịt đã làm con người khét tiếng lì lợm như anh trở thành ngây thơ và xuẩn ngốc. Ngu Cơ là nhân viên quan trọng của ta, song cũng chưa quan trọng bằng Văn Bình, đòi họ trả 10 Ngu Cơ đổi lấy Văn Bình họ vẫn chấp thuận, huống hồ… Anh yên tâm, về đến Hoa-lục. tôi sẽ đích thân lo liệu cho anh,
Tư Lì nhìn qua khung cửa s[r mở rộng, vẻ mặt băn khoăn. Mùi hương trầm giáp Tết bay vào mũi hắn. Đêm trừ tịch có Ngu Cơ câ đối, Ngu Cơ thơm tho, Ngu Cơ am tường mọi kỹ thuật làm tình thượng thặng, trong căn phòng riêng biệt, đầy đủ tiện nghi ở Hồng Kông, thì sung sướng biết bao!
Lâm Vinh giục:
- Mau lên. Cửa bí mật xuống hầm ở đâu?
Tư Lì đáp:
- Anh đợi cho một phút, để tôi thông báo với đồng chí giám đốc trú sứ. Đường hầm chỉ dẫn đến mộl ngõ hẻm kín đáo, và có xe hơi chạy ra bờ biển nhưng tôi phải liên lạc với trú sứ để xin thuyền máy có nhân viên an ninh hộ tống.
Nói đoạn, Tư Lì nhắc ống điện thoại áp vào tai; và quay số. Mắt hắn sáng rực khi nghe cuối đường dây có tiếng trả lời:
- Anh Tư hả? Tại sao lại gọi số này?
Tư Lì đáp nhanh:
- Vâng, Tư đây. Gấp lắm, tôi không thể chờ đến buồi hẹn thường lệ. Xin anh một chiếc thuyều máy và một toán an ninh túc trực tại bến R5 trong vòng 30 phút nữa.
- Về hả?
- Vâng.
- Đồng ý. Trong vòng 30 phút nữa, sẽ có thuyền và người cho anh tại bến R5.
Tư Lì gác điện thoại, quay ra cười với Lâm Vinh:
- Xong rồi. Nào ta đi.
Lần đầu từ khi bước vào phòng số 8, Tư Lì mở miệng cười khoái trá thật sự. Cái cười rộng hoác làm Lâm Vinh chột dạ. Nằm dưới đất, Văn Bình nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của hai người. Cả hai đều đứng gần chàng, Lâm Vinh chỉ nhích khẽ mũi giày là đụng đầu chàng. Nếu hắn nổi hứng bất tử, giáng đế giầy da vào màng tang chàng thì nguy. Chàng có thể bị tử thương hoặc ít ra cũng bị thương nặng, khuôn mặt khôi ngô từng gây bão táp trong xã hội giai nhân quốc tế sẽ bị tan phế trọn đời. Chàng biết vậy song không dám đổi thế nằm. Dầu sao trước mắt địch, chàng đã mê man hoàn toàn. Chàng đành nhắm mắt cầu nguyện thầm trong cuống họng.
Hú vía, Lâm Vinh chỉ đá nhẹ vào mạng mỡ chàng chứ không nặng chân. Vừa đá đùa, hắn vừa hỏi Tư Lì:
- Anh khiêng hắn hay tôi?
Tư Lì lại cười hô hố:
- Tất nhiên là anh. Vì tay tôi còn bận cầm súng.
Lâm Vinh giẫy nẩy:
- Ô kìa, ai khiến anh rút súng? Anh rút súng ra cầm tay làm gì? Không lẽ để chơi cả tôi.
Tư Lì vẫn cười:
- Không chơi anh thì chơi ai bây giờ?
- Anh điên!
- Tôi không điên. Tôi chỉ ngu như bò.
- Hừ, tôi hiểu rồi. Anh giả vờ ngu chứ thật ra chẳng ngu tí nào. Tôi mới là thằng ngu như bò.
- Thế hả? Anh bắt đầu hết ngu như bò rồi đấy. Nhưng đã muộn rồi anh tùy viên thông tin lãnh sự quán kiêm giám đốc trú sứ Mật vụ Nam Việt kiêm nhị trùng điệp viên của Trung Hoa nhân dân ơi! Tôi là thượng tá Tình báo Sở, hẳn anh đã biết trèo từ thiếu úy lên đến thượng tá Tình báo Sở không phải là chuyện dễ, tôi phải đổ bồ hôi, sôi nước mắt suốt 16 năm, mang trong mình đúng 12 vết thẹo, bị bắt lên, bắt xuống, bị ám sát hụt cả chục lần, đâu phải như anh làm quan tắt...
- Anh lầm. Tôi cũng là đại tá Tình báo Sở.
- Chán mớ đời. Đại tá của tôi là đại tá chính hiệu, còn đại tá của anh chỉ là đại lả hàm. Để mua chuộc bọn điệp viên ngoại quốc về làm hàng-hai, chúng tôi thường phong chức cho họ. Phong luôn ngay làm đại tá, hoặc khi cần có thể phong làm thiếu tướng, trung tướng nữa... về lục địa, cái lon đại tá của anh sẽ được liệng vào xọt rác...
- Đừng hỗn xược. Tôi là bạn của đồng chí phó giám đốc Vụ Hành động Quốc ngoại...
- Ha, ha, anh vừa nói một câu chí thú và quan hệ. Tôi rút súng ra, chĩa vào tim anh là vậy. Tôi biết lon đại tá của anh chỉ là giấy lộn, nhung tôi vẫn lo ngại. Anh là bạn của thiếu tướng phó giám đốc Vụ Hành động Quốc ngoại, chẳng qua trong thời gian thiếu tướng tham quan ở Hồng Kông anh đã kiếm được nhiều bò lạc thơm tho ngon lành để dâng hiến. Thiếu tướng là con dê xồm hạng nhất của Tình báo Sở, thấy gái tơ thì híp mắt lại nên tấn trò cung phụng xác thịt của anh đã thành công mỹ mãn. Lão dê xồm mang ơn anh, phong anh làm đại lá hàm, thế tất gặp anh ở Bắc Kinh sẽ tìm cách cứu mạng anh... ha, ha trong trường hợp đó, đời ttôi sẽ tận vì anh sẽ tâu trình lên thượng cấp về mối tình của tôi với Ngu Cơ, về những thất bại của tôi tại Sài gòn...
- Tôi sẽ thủ khẩu như bình.
- Có là ngu như bò mới tin được lời hứa của anh.
- Lấy danh dự con người, tôi xin hứa,
- Câm cái miệng lại. Bọn điệp viên nhị trùng là loài chó má, chúng làm gì có danh dự con người mà cam kết. Quay lưng lại, để tao còn xuống hầm ra bến tàu nữa.
- Anh định giết tôi thật ư?
- Không giết thật thì là giết đùa hả?
Văn Bình mở hé mắt nhìn lên. I.âm Vinh đang quay lưng về phía chàng. Chàng đinh ninh sẽ nghe tiếng đoàng của viên đạn ra khỏi nòng và tiếng kêu tuyệt vọng của Lâm Vinh. Tư Lì không thể bắn trật. Trừ phi liều mạng nhảy lại đoạt súng.
Lâm Vinh không còn phương kế nào khác.
Nhưng Văn Binh không nghe tiếng súng nổ, tiếng kêu tuyệt vọng hoặc tiếng động ác liệt do Lâm Vinh mưu đồ cướp súng gây ra. Vì ngay khi ấy chuông điện thoại reo.