A good book on your shelf is a friend that turns its back on you and remains a friend.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Loretta Malandro
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 35
Cập nhật: 2017-08-30 16:41:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
essica ăn tối khoảng hai mươi phút sau trận đấu. Chồng nàng không ăn. Theo lời ông chủ khách điếm thì chàng đến phòng rượu với vài người bạn, và chàng yêu cầu Lệnh bà không cần phải đợi chàng.
Jessica không ngạc nhiên. Theo kinh nghiệm của nàng, sau khi cố sống cố chết đập vỡ sọ nhau, bọn đàn ông thường ngay sau đó trở thành bạn chí cốt và uống cho say khướt để kỷ niệm tình bạn thân thiết ấy.
Nàng dùng bữa tối, đi tắm và thay đồ ngủ. Nàng chẳng màng đến việc mặc cái váy ngủ màu đỏ và đen. Nàng không chắc tình trạng của Hầu tước khi trở về còn đủ tỉnh táo để mà chiêm ngưỡng cái váy. Thay vào đấy, nàng vận một chiếc váy ngủ màu kem kém hấp dẫn hơn và khoác bên ngoài là chiếc áo khoác ngủ màu nhạt hơn thêu kim tuyến. Xong xuôi, nàng đặt mình xuống chiếc ghế bành êm ái cạnh lò sưởi với quyển Don Juan của Byron trong tay.
Mãi lâu sau nửa đêm nàng mới nghe tiếng bước chân của ba người vụng về ngoài sảnh và ba giọng lè nhè một bài hát tục tĩu. Nàng đứng dậy ra mở cửa.
Dain, lúc này đang dựa hẳn vào hai chiến hữu của mình, vùng người ra lảo đảo đi về phía nàng. “Hãy nhìn đây, tân lang đang tới,” chàng khó nhọc kêu lên. Chàng quàng tay qua vai Jessica. “Cút đi,” chàng bảo lũ bạn.
Bọn họ loạng choạng bước đi. Chàng đá cánh cửa đóng lại. “Đã bảo đừng chờ rồi mà,” chàng nói.
“Tôi nghĩ ngài có thể cần giúp đỡ,” nàng nói. “Tôi cho Andrews đi ngủ rồi. Hắn đứng ngủ gật. Còn tôi thì, dù sao, vẫn còn đang thức, đọc sách.”
Chiếc áo choàng và sơ mi trước đây vốn tinh tươm là thế giờ đã nhàu nát, mất luôn chiếc nơ cổ. Chiếc quần vấy máu ẩm ướt, và bùn khô đóng đầy ủng của chàng.
Chàng thả nàng ra, chao đảo, trân trối nhìn xuống đôi ủng của mình một lúc lâu. Đoạn chàng lầm bầm nguyền rủa.
“Sao ngài không ngồi xuống giường đi?” nàng đề nghị. “Tôi có thể giúp ngài tháo ủng ra.”
Chàng nghiêng ngả đi về phía giường. Bám tay vào cột giường, chàng cẩn thận hạ mình xuống nệm. “Ôi Jess.”
Nàng tiến đến, quỳ gối dưới chân chàng. “Vâng, thưa ngài.”
“Vâng, thưa ngài,” chàng nhại lại và cười lớn. “Ôi Jess, nàng của ta, ta nghĩ ta đã bị ruồng bỏ. Thật may cho nàng.”
Nàng bắt đầu kéo chiếc giày bên trái của chàng. “Sẽ thấy ngay may mắn của tôi ra sao. Chúng ta chỉ có một chiếc giường, và nếu như rượu vào làm cho ngài ngáy như đã làm với chú Arthur, thì đêm nay - hoặc phần đêm còn lại - với tôi sẽ rất khủng khiếp.”
“Ngáy à,” chàng nói. “Lo lắng về chuyện ngáy nghiếc. Ngốc thật.”
Nàng tháo được một chiếc ủng ra và bắt đầu tháo chiếc kia.
“Ôi Jess,” chàng nói.
“Ít ra ngài còn nhận biết được tôi.”
Chiếc giày bên phải hóa ra lại khó cởi hơn. Nhưng nàng không dám kéo quá mạnh, sợ chàng sẽ chúi người về trước và ngã đè lên nàng. “Tốt hơn là ngài nằm xuống đi,” nàng bảo.
Chàng ngu ngơ toét miệng cười với nàng.
“Nằm xuống,” nàng đanh giọng.
“Nằm xuống,” chàng lặp lại, nhìn quanh quất căn phòng với cùng cái kiểu cười toe ngu ngốc. “Xuống đâu?”
Nàng đứng dậy đưa tay lên ngực chàng xô thật mạnh.
Chàng té xuống, làm chiếc nệm bật lên. Chàng tặc lưỡi.
Jessica cúi xuống và lại tiếp tục chiến đấu với chiếc giày.
“Yêu kiều,” chàng nói. “Phu nhân Dain yêu kiều. Ngọt như cơn mưa chiều. Nàng lại là nỗi đau. Thật nhiều trong mông đít. Ma com’è bella. Molto bella (43). Một nỗi đau đẹp xinh... trong... mông đít.”
Nàng dằng chiếc ủng ra. “Câu đó không hợp vần.” Nàng đứng dậy. “Ngài không phải Byron.”
Đáp lại nàng là một tiếng ngáy khe khẽ.
“Hãy xem tân lang này,” nàng lẩm bẩm. “Tạ ơn trời là cái giường này lớn. Ta có tận tụy cho hôn nhân thế nào cũng không đến mức chịu nằm ngủ trên sàn nhà.”
Nàng đi đến chậu rửa mặt. Sau khi rửa sạch tay khỏi bùn đất, nàng cởi chiếc áo khoác ngủ ra và mắc lên ghế.
Rồi nàng đi vòng qua bên kia chiếc giường, kéo ngược khăn trải giường xa hết mức có thể. Nhưng chẳng đủ. Nửa người trên của chàng nằm vắt ngang tấm nệm.
Nàng ẩy vai chàng. “Xê ra nào, đồ thô thiển.”
Miệng lầm bầm, thoạt tiên chàng lăn qua, rồi lăn lại.
Jessica đẩy mạnh hơn. “Xê ra, đồ quỷ.”
Chàng càu nhàu gì đó và lăn ra xa hơn một tí. Nàng tiếp tục đẩy, cho đến khi rốt cuộc - vẫn hoàn toàn vô thức - chàng đặt được đầu mình lên gối và hai chân nhấc khỏi sàn. Rồi chàng co người nằm như hài nhi, đối mặt với bên nàng nằm.
Nàng leo lên nằm cạnh chàng và bực bội kéo mền lên. “Ta là nỗi đau trong mông đít, hử?” nàng thì thào. “Nhẽ ra ta phải đẩy chàng xuống sàn kia.”
Nàng xoay người lại nhìn chàng. Những lọn tóc quăn đen nhánh rối bời phủ xuống trán chàng, trong giấc ngủ vầng trán chàng trơn láng như trán con nít. Tay phải chàng bám vào một góc gối. Chàng đang ngáy, nhưng rất nhỏ, nhẹ, đều đều như một tiếng thì thầm.
Jessica nhắm mắt lại.
Mặc dầu cơ thể chàng không chạm tới nàng, nàng vẫn thật sự cảm nhận được chàng, cảm nhận được sức nặng của chàng trên tấm nệm... và một mùi hương nam tính hòa quyện giữa mùi thuốc lá, mùi rượu mạnh và mùi của chàng... và hơi ấm tỏa ra từ cơ thể đồ sộ.
Nàng cũng ý thức được tình trạng bức bối nhất... và cũng là đau đớn nhất, nếu như nàng phải hoàn toàn trung thực với lòng mình.
Nàng đã biết trước rằng Dain sẽ uống vài ly với bạn bè. Nàng đã đoán được rằng Dain sẽ trở về trong tình trạng say xỉn tồi tệ hơn. Nàng không màng chuyện đấy. Chàng không phải là chú rể đầu tiên hay cuối cùng trở về giường tân hôn trong trạng thái chuếnh choáng hơi men, và nàng nghĩ việc chàng ngà ngà say ấy sẽ làm chàng dễ dàng chấp nhận sự thiếu kinh nghiệm của nàng hơn.
Đúng ra, thành thật mà nói thì nàng đã muốn chàng càng xỉn càng tốt. Lần đầu ân ái với một trinh nữ không phải là một kinh nghiệm đẹp đẽ gì, và Genevieve đã nói với nàng rằng thường những gã to tê lì lợm lại là những kẻ hoảng kinh khi thấy một vài giọt huyết trinh. Bà cũng đã giải thích cách đối phó với cái sự phát hoảng ấy - và mọi chuyện khác nữa.
Ý thức được cả tương lai của mình và Dain có thể xoay quanh kinh nghiệm đêm nay, Jessica đã chuẩn bị cho đêm nay thật kỹ càng như một viên tướng thông thái chuẩn bị cho một trận đấu sinh tử.
Nàng được cung cấp đầy đủ thông tin, và hết mực quyết tâm cố gắng. Nàng được chuẩn bị để tỏ ra vui vẻ, hào hứng, nhiệt tình và ân cần.
Nhưng nàng không được chuẩn bị cho chuyện này.
Chàng không còn là một cậu học sinh. Chàng biết sức mình uống tới đâu. Chàng biết uống hết bao nhiêu thì mình sẽ trở thành bất lực.
Vậy mà chàng không ngừng uống. Ngay trong đêm tân hôn của mình.
Lý trí mách bảo nàng rằng chắc phải có một lý do ngu xuẩn điển hình nào đó của bọn đàn ông để giải thích cho hành động của chàng, mà chẳng chóng thì chầy nàng cũng sẽ tìm ra thôi, và hóa ra là nó chẳng liên quan gì đến việc chàng đang cố làm tổn thương nàng hay làm nàng thấy nàng không được ham muốn hay bất cứ lý do u ám nào mà lúc này đây nàng đang nghĩ đến.
Nhưng ngày hôm nay đã quá dài rồi, và bây giờ nàng nhận ra suốt cả ngày mình đã căng thẳng vì vừa lo lắng vừa phải ráng sức chuẩn bị trước cho những gì mà, hóa ra, đã không xảy đến.
Nàng kiệt sức nhưng lại không thể ngủ được, mà ngày mai lại phải ngồi xe phóng điên dại như hôm nay thêm vài triệu dặm nữa, trong cùng một trạng thái tâm tư bất ổn. Nàng chực muốn khóc. Nàng lại càng muốn thét to lên và đánh đập chàng và kéo tóc chàng và làm cho chàng đau đớn và giận dữ y như nàng.
Nàng mở mắt ngồi dậy và nhìn quanh tìm xem có vật gì có thể dùng để đập chàng mà không gây chấn thương vĩnh viễn không. Nàng có thể hất nguyên chậu nước rửa vào chàng, nàng nghĩ khi đưa mắt đến chỗ chậu nước rửa tay.
Rồi nàng nhận ra đáng lẽ nàng không thể nhìn thấy được chậu nước rửa tay. Nàng đã để ngọn đèn tiếp tục cháy bên chân giường cạnh nàng. Nàng di chuyển về mép giường và thổi tắt ngọn đèn.
Nàng ngồi đó, trừng mắt nhìn vào bóng tối. Bên ngoài cửa sổ vọng vào tiếng chiêm chiếp của những chú chim trước buổi bình minh.
Chàng gầm gừ và cựa quậy liên tục.
“Ôi Jess.” Giọng chàng còn đặc cơn ngái ngủ.
“Ít ra chàng còn biết có ta ở đây,” nàng lẩm bẩm. “Ta nghĩ điều này cũng có chút ý nghĩa.” Nàng lại nằm xuống, cùng một tiếng thở dài. Nàng kéo chăn lên khi thấy nệm giường lún và xoắn lại. Thêm vài ba tiếng gầm gừ. Rồi chàng choàng tay qua thân nàng và gác chân ngang qua người nàng.
Chàng nằm trên đống chăn. Nàng nằm ở dưới.
Tay chân chàng nặng trịch, nhưng rất ấm áp.
Nàng cảm thấy khá hơn một chút.
Một lúc sau, nàng chìm vào giấc ngủ.
Cảm nhận đầu tiên của Dain là một cái mông mềm mại, nhỏ nhắn nằm đè lên háng và hai bầu ngực tròn vành vạnh dưới bàn tay chàng. Trong lúc đầu óc chàng đang cố kết nối những phần thân thể phụ nữ ấy với chủ thể của chúng, một loạt những hồi ức khác ùa về, và nỗi căm giận bản thân dâng lên thành cơn thủy triều cuốn phăng đi trạng thái yêu mê còn ngái ngủ.
Chàng đánh đấm ầm ĩ trong vườn nhà khách như một thằng nhà quê tầm thường trong khi vợ mình đứng đấy nhìn. Chàng đã uống một lượng rượu đủ để làm nổi một tàu buôn của Anh, và thay vì lịch sự nằm ngất ra đó trong sảnh rượu, chàng lại để cho lũ bạn đần độn lôi mình xềnh xệch về loan phòng. Như thể phơi thân mình nhễ nhại mồ hôi dơ bẩn và hôi hám cho tân nương của mình thấy thôi chưa đủ, chàng còn phải trình luôn hình ảnh say mèm thô bỉ của mình. Mà cả đến khi ấy, chàng đã không tỏ ra được chút tử tế mà đổ lăn ra sàn nhà, tránh xa khỏi nàng. Chàng lại lăn cái thân mình to như voi nồng nặc mùi rượu và thuốc lá này lên giường, và để cho người vợ yêu kiều khuê các của mình phải cởi giày cho.
Mặt chàng nóng bừng.
Chàng lăn sang bên và trân trối nhìn lên trần nhà.
Ít ra chàng đã không xâm hại nàng. Chàng đã uống rất nhiều, nhiều đến nỗi ngay cả chàng cũng không chịu được, để đảm bảo là chuyện xâm hại không thể xảy ra. Việc chàng leo được lên cầu thang đã là một kỳ tích.
Chàng đã có thể tránh không xâm hại nàng mà không cần đến kỳ tích ấy. Chàng đã có thể tránh không xâm hại nàng mà không cần phải làm một vài chuyện khác, tỷ như chuyện không nhớ được chuyện gì cả. Chàng ước sao cả phần thân thể còn lại của mình cũng bại liệt như cánh tay trái kia.
Tên thợ rèn của Satan lại dùng đầu chàng làm đe. Bếp trưởng của Lucifer đang pha ủ một dư vị kinh tởm trong miệng chàng. Đâu đó trong vài tiếng đồng hồ thiếp ngủ thảm hại của chàng, Hoàng tử Bóng đêm rõ ràng là đã ra lệnh cho một đoàn tê giác giận dữ giẫm đạp qua người chàng.
Bên cạnh, nguồn gốc mọi rắc rối của Dain cựa mình.
Chàng cẩn thận nhấc mình dậy, nhăn nhó đau đớn khi hàng ngàn mũi kim độc ác xiên thẳng đốt cháy và đâm thọc vào cánh tay trái của chàng.
Chàng ra khỏi giường, mỗi một miếng xương, múi thịt và nội tạng hằn học phản kháng, rồi chàng khập khễnh bước về phía chậu rửa mặt.
Chàng nghe thấy tiếng sột soạt vọng lại từ phía giường. Rồi một giọng phụ nữ ngái ngủ cất lên. “Ngài có cần giúp gì không vậy, Dain?”
Toàn bột lương tâm mà Hầu tước Dain từng có đã chìm vào suy tàn và đi đến diệt vong đâu đó vào khoảng sinh nhật thứ mười của chàng. Giọng nói của vợ chàng đề nghị giúp đỡ đã làm cho lương tâm chàng hồi sinh từ cõi chết, giống như Lazarus(44). Lương tâm ấy bấu chặt những ngón tay quanh trái tim chàng và rú lên một tiếng thét có thể làm vỡ nát những cửa sổ, bình nước và chiếc gương con trên chậu rửa mặt mà Dain đang nhìn vào.
Vâng, chàng câm lặng trả lời. Chàng cần được giúp đỡ. Chàng cần được tái sinh và sinh ra ngay lúc này.
“Tôi dám cá là đầu ngài đang đau như búa bổ,” nàng nói sau một lúc lâu im lặng. “Brigdet hẳn lúc này đã dậy rồi. Tôi sẽ sai cô ấy pha một phương thuốc giải cho ngài. Và chúng ta nên kêu một buổi điểm tâm nhẹ nhàng chứ nhỉ?”
Khi nàng nói, tiếng sột soạt mỗi lúc một nhiều. Không cần quay lại nhìn, chàng cũng biết nàng đang rời khỏi giường. Khi nàng tiến đến ghế với lấy chiếc áo khoác ngủ, chàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tia nắng mờ sương loang lổ trên bậu cửa và sàn nhà. Chàng đoán lúc này là hơn sáu giờ sáng. Thứ Hai. Ngày Mười hai tháng Năm. Một ngày sau đám cưới của chàng.
Và cũng là sinh nhật chàng, chàng sực nhớ trong cảm giác khó chịu. Sinh nhật lần thứ ba mươi ba. Và chàng đã thức dậy trong cùng một trạng thái như hai mươi lần sinh nhật vừa qua, và cũng sẽ như hai mươi lần kế tiếp, chàng chán chường nghĩ.
“Vô phương cứu chữa,” chàng lẩm bẩm.
Nàng đang đi ra cửa. Nàng dừng bước và quay người lại. “Thế ngài có muốn đặt tí tiền cho việc này không nào?”
“Cô chỉ muốn tìm lý do đầu độc tôi thôi.” Chàng nhấc bình nước lên và vụng về đổ nước vào chậu.
“Nếu ngài không ngại uống thử, tôi cam đoan là đến lúc chúng ta sửa soạn khởi hành thì chàng sẽ gần như là hồi phục hoàn toàn,” nàng nói. “Nếu đến lúc đó mà ngài không thấy khỏe hơn nhiều, ngài có thể đòi bao nhiêu tiền bồi thường cũng được. Nếu ngài khỏe hơn, ngài sẽ phải cám ơn tôi bằng việc dừng chân tại Stonehenge, và để cho tôi đi khám phá - mà không phải nghe mấy lời ca cẩm và bình luận mỉa mai vì bị trì hoãn.”
Chàng liếc qua nàng, rồi nhanh chóng nhìn sang hướng khác. Nhưng chẳng kịp. Mái tóc đen rối bời của nàng xõa hờ hững trên vai, và màu phơn phớn hồng của giấc ngủ vẫn còn phảng phất trên má nàng, một thoáng hồng ngọc trai trên một nền sứ trắng mịn. Chưa bao giờ nàng có vẻ mong manh đến thế. Dầu đầu bù tóc rối, mặt chưa rửa, thân hình mảnh mai xộc xệch vì mệt mỏi, nàng cũng chưa bao giờ trông đẹp đến thế.
Giai nhân và Quái vật và sự báo thù đây, Dain chợt nghĩ khi nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong gương.
“Nếu tôi không cảm thấy khỏe hơn,” chàng nói, “tôi sẽ dùng lòng cô làm gối suốt từ đây đến Devon.”
Nàng cười lớn và ra khỏi phòng.
Vào bảy giờ rưỡi sáng, cách Amesbury hai dặm, Dain đang tựa mình vào tảng đá nguyên khối trên đỉnh đồi nhìn xuống thung lũng Salisbury. Trải rộng xa xa bên dưới là một thảm xanh mượt nhấp nhô xen lẫn với vài mảng lúa chín vàng ươm vuông vức. Vài nóc nhà điểm xuyết cho quang cảnh, cùng vài đàn cừu hay gia súc lẻ loi, như thể được một bàn tay khổng lồ nào đó vẩn vơ gieo rắc. Đó đây, cũng bàn tay cẩu thả ấy nhét vội một cụm cây ngáng ngang chân trời, hoặc chèn một cụm khác vào rãnh giữa những sườn đồi thoai thoải.
Dain nhăn mặt nghĩ về phép ẩn dụ mà mình chọn: thảm màn và khe rãnh và những bàn tay lóng ngóng, to lớn. Chàng ước chi mình đã không uống hết một chén đầy thứ chất lỏng thơm thơm mà Jessica đã đưa cho. Ngay lúc chàng bắt đầu thấy khỏe hơn thì cơn ngứa ngáy quay trở lại.
Chàng đã không gần gũi đàn bà cả mấy tuần... mấy tháng nay.
Nếu không sớm giải tỏa, thì chàng có lẽ sẽ phải làm đau ai đó. Làm đau nhiều người. Đánh nhau với Ainswood chẳng mảy may giải tỏa được tình trạng này. Uống say bí tỉ chỉ tạm thời làm cơn ngứa ngáy này biến mất. Dain nghĩ rằng từ đây cho đến Devon mình có thể tìm lấy một cô gái điếm thân hình tương đối thích hợp, nhưng chàng khó chịu nghi ngờ rằng việc ấy cũng chẳng giúp ích được gì giống như đánh đấm hay uống ẩm.
Chàng thèm muốn cô vợ mảnh mai, cực kỳ mong manh của mình, và đã không thể ngừng thèm muốn nàng kể từ khoảnh khắc chàng gặp nàng.
Không gian yên ắng. Chàng có thể nghe thấy tiếng xống áo đi đường của nàng sột soạt khi nàng di chuyển. Tiếng sột soạt trêu ngươi ấy đang tiến đến gần. Chàng vẫn nhìn thẳng vào quang cảnh trước mặt cho đến khi nàng dừng lại cách chàng vài bộ.
“Tôi biết là một trong những tảng đá ấy đã rớt xuống cách đây không lâu,” nàng nói.
“Năm 1797,” chàng nói. “Một người bạn ở Eton nói cho tôi biết. Hắn bảo là phiến đá hoảng loạn rơi xuống vào cái ngày mà tôi được sinh ra. Thế là tôi kiểm tra thông tin. Hắn đã sai. Lúc đá rơi thì tôi đã được hai tuổi tròn rồi.”
“Tôi dám cá là ngài đã đập vỡ đầu tên bạn của chàng để nhét cái sự thật ấy vào.” Nàng tuột ngược chiếc mũ ra sau để ngước nhìn lên chàng. “Có phải là Ainswood không nhỉ?”
Mặc dù đang đi bộ trong cơn gió sớm lồng lộng nhưng trông nàng vẫn mệt mỏi. Sắc mặt nhợt nhạt. Hai mắt thâm quầng. Là lỗi của chàng.
“Là đứa khác,” chàng nói cụt lủn. “Và cô đừng có nghĩ là tôi đánh nhau với bất cứ thằng điên nào muốn làm ba cái trò khôi hài vớ vẩn với mình.”
“Ngài không đánh vật,” nàng nói. “Ngài là một chiến binh khoa học nhất. Rất thông minh, tôi phải nói là vậy. Ngài biết Ainswood sẽ làm gì trước cả khi hắn biết.”
Nàng bước ra xa, về phía tảng đá bị rớt. “Tôi thắc mắc không biết ngài xoay xở thế nào, chỉ với có một tay.” Nàng quẳng chiếc ô bên tảng đá và đứng ra dáng, với nắm đấm siết chặt, một tay thủ gần thân mình. “Tôi tự hỏi, làm sao anh ta có thể che chắn thân mình và tấn công cùng lúc đây? Nhưng ngài đã không làm như thế.” Nàng thụp người qua một bên, như thể đang né tránh một cú đấm, sau đó bật lui. “Mà là thối lui và né tránh, dụ dỗ hắn, làm hắn mất sức.”
“Không có gì khó,” chàng nói, cố nuốt sự ngạc nhiên. “Hắn chẳng cảnh giác cao như hắn thường thế. Cũng không nhanh nhẹn bằng khi hắn tỉnh táo.”
“Tôi đang tỉnh táo đây,” nàng nói. Nàng nhảy lên trên một tảng đá. “Đến đây nào, xem thử tôi có nhanh nhẹn không.”
Nàng đang đội một chiếc mũ rơm rộng vành, với đầy hoa và ruy băng bằnh xa tanh mọc ra từ phần đỉnh. Quai mũ cột thành một chiếc nơ to tướng dưới tai trái của nàng. Chiếc váy mặc đi đường là loại phục trang điên rồ phổ biến gồm những ren rua dây nhợ và tay áo căng phồng. Hai dải băng xa tanh thắt mỗi ống tay áo lại bên trên khuỷu tay, làm cho phần trên ống tay áo nàng phồng căng như bong bóng. Những sợi xa tanh dệt nên phần dưới ống tay được tết lại thành những dải tua rua lủng lẳng giữa cánh tay nàng.
Chàng không thể nhớ ra mình đã từng nhìn thấy cái gì buồn cười như cái cô bé tẹo ngốc nghếch đang đứng tấn trong tư thế quyền anh nhà nghề trên mỏm đá kia.
Chàng bước tới chỗ nàng, miệng cong cớn. “Leo xuống nào, Jess. Cô trông như một tên thậm ngốc.”
Cú đấm của nàng tung ra. Đầu chàng dội ngược ra sau, rồi bật trở lại, và nàng đã đánh hụt... chỉ trong gang tấc.
Chàng cười lớn - và có gì đó đánh vào tai chàng. Chàng nheo mắt nhìn nàng. Nàng đang mỉm cười, ánh nhìn tinh quái lấp lánh trong đôi mắt xám. “Tôi có làm ngài đau không vậy Dain?” nàng hỏi với giọng rõ là quan tâm giả tạo.
“Làm đau tôi à?” chàng nhại lại. “Cô thực sự tin rằng mình sẽ làm tôi đau với cái thứ đó à?”
Chàng chộp lấy cánh tay đã tấn công mình.
Nàng mất thăng bằng, ngã chúi về trước và bấu vào vai chàng.
Môi nàng chỉ cách môi chàng vài phân. Chàng áp sát hơn và hôn nàng, hôn mãnh liệt, khi chàng bỏ tay nàng ra để vòng tay ôm lấy eo nàng.
Mặt trời buổi sáng chiếu xuống ấm áp, nhưng nàng lại mang mùi vị của mưa, như một cơn giông mùa hạ, và tiếng sấm mà chàng nghe được chính là sự thôi thúc bên trong chàng, máu chàng rần rật chảy qua tai, và tim chàng đập thình thịch cùng một nhịp run rẩy.
Chàng hôn sâu hơn, tham lam chiếm đoạt lấy hơi nóng ngọt ngào từ miệng nàng, và ngay lập tức đắm say khi nàng nhiệt tình hôn trả, khi lưỡi nàng quyện lấy lưỡi chàng và khiêu khích khua khuắng miệng chàng làm chàng quay cuồng bủn rủn. Đôi cánh tay mảnh dẻ của nàng vòng quanh cổ chàng và siết chặt. Bầu vú tròn căng của nàng tì sát ngực chàng, đẩy những cơn xoáy nóng hực xuống xa, làm hạ bộ chàng rần rật. Chàng trườn tay xuống, bao lấy cặp mông nhỏ nhắn, tròn trịa của nàng.
Của ta, chàng nghĩ. Nàng nhẹ tênh và thanh mảnh và sở hữu những đường cong hoàn hảo... và là của chàng. Người vợ của riêng chàng, đang xâm chiếm chàng bằng đôi môi và chiếc lưỡi phóng túng non nớt, đang ôm chặt lấy chàng trong một niềm chiếm hữu đê mê. Như thể nàng thèm muốn chàng, như thể nàng cảm thấy những gì chàng cảm thấy, những thôi thúc mãnh liệt điên cuồng.
Với đôi môi vẫn khóa lấy môi nàng, chàng cuốn phăn nàng khỏi bệ đá và có lẽ cũng sẽ ghì nàng xuống mặt đất cứng... nhưng một tiếng kêu khàn khàn trên cao kia giật chàng ngược về hiện tại.
Chàng vội rời nàng ra và ngước nhìn.
Một con quạ ăn xác thối đang bạo dạn đứng trên một trong những tảng đá nhỏ hơn, nghiêng nghiêng cái mỏ khoằm với một bên mắt lấp lánh nhìn xuống Dain trong niềm vui thích mỉa mai của loài chim.
Mỏ Đại, tối qua Ainswood đã gọi chàng như thế. Một trong những biệt danh khi xưa ở Eton - cùng với “Sâu Thối Tai”, “Hắc Ó” và một lô một lốc những tên gọi trìu mến khác.
Mặt chàng nóng bừng, chàng quay lưng lại với vợ mình.
“Đi thôi,” chàng nói với giọng cay đắng rắn đanh. “Chúng ta không thể lần lữa cả ngày ở đây được.”
Jessica nghe thấy âm điệu cay đắng và nhận ra thoáng ửng đỏ dưới làn da bánh mật của chàng. Trong một lúc, nàng băn khoăn không biết mình đã làm gì xúc phạm hay làm chàng ghê tởm. Nhưng đi xuống nửa chừng đồi, chàng chậm bước chờ nàng. Và khi nàng cầm lấy tay chàng - bàn tay mang tật - và siết lấy nó, thì chàng liếc nhìn xuống nàng, và nói, “Ta ghét lũ quạ. Lũ dơ bẩn, ồn ào.”
Nàng cho rằng câu nói ấy là thứ giống với lời giải thích hay xin lỗi nhất mà chàng có thể nghĩ ra. Nàng liếc nhìn lại ngôi đền cổ. “Tôi nghĩ đó là vì ngài thuộc dòng giống những người dễ rung cảm. Con quạ ấy đối với tôi chỉ như một phần của bầu không khí quanh đây. Tôi nghĩ toàn bộ không gian này thật lãng mạn.”
Chàng cười to cộc lốc. “Chắc ý cô là ‘cổ quái’.”
“Không, tôi không có ý thế,” nàng nói. “Tôi đang ở đây trong vòng tay của một vị anh hùng đen tối, nguy hiểm, giữa những tàn tích của Stonehenge, một vùng cổ xưa bí ẩn. Ngay cả Byron cũng chẳng thể vẽ nên một quan cảnh lãng mạn hơn thế. Tôi chắc là ngài tin trong ngài không có một mầm mống lãng mạn nào,” nàng nói thêm với một cái nguýt dài. “Nếu tìm ra được một mầm mống lãng mạn, ngài sẽ bẻ nó gãy ngay. Nhưng ngài không phải lo. Tôi chẳng mơ đến việc nói cho ai biết rằng ngài lãng mạn.”
“Tôi không lãng mạn,” chàng nói qua kẽ răng. “Và nhất là tôi không dễ rung cảm. Về dòng giống của tôi - cô biết quá rõ tôi có một nửa dòng máu người Ý trong người.”
“Một nửa dòng máu Ý cũng là dòng dõi quý tộc,” nàng nói. “Công tước Abonville bảo tôi rằng dòng dõi của mẹ ngài là quý tộc vùng Florence thời xa xưa. Rõ ràng ông ta chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng ta vì điều ấy.”
Chàng thốt ra một loạt những từ ngữ mà nàng không thể hiểu, nhưng nàng đoán là những lời nguyền rủa bằng tiếng mẹ đẻ của chàng.
“Ông ấy sẽ cưới Genevieve,” nàng nói vẻ xoa dịu. “Điều đó làm ông ấy bảo vệ tôi quá mức. Nhưng mà sự kết hợp ấy đi kèm những phúc lợi. Ông ấy sẽ chịu trách nhiệm về Bertie, điều ấy có nghĩa trong tương lai ngài sẽ không cần bận tâm đến những khó khăn tài chính của thằng em tôi.”
Dain ngậm tăm cho đến khi họ lại chui vào cỗ xe. Đoạn, thở hắt ra một hơi dài, chàng ngả người ra sau và nhắm mắt lại. “Lãng mạn. Dễ rung cảm. Và cô cam đoan là người tình của bà nội cô thực lòng muốn chịu trách nhiệm về thằng em não rỗng của cô. Tôi thực tin, Jess à, là cô cũng điên như những thành viên - và người sắp trở thành thành viên - của cả cái gia đình quá khích của cô vậy.”
“Ngài sẽ ngủ ư?” nàng hỏi.
“Chắc vậy, nếu như cô có thể giữ cho cái lưỡi mình không động đậy trong ba phút.”
“Tôi cũng mệt vậy,” nàng nói. “Ngài có phiền không nếu tôi tựa vào tay ngài? Tôi không thể ngủ ngồi dựng đứng thế này được.”
“Cởi cái mũ ngu xuẩn kia ra trước đi,” chàng lẩm bẩm.
Nàng tháo mũ ra và tựa đầu vào cánh tay vạm vỡ của chàng. Một lúc sau, chàng hơi lách mình sang bên và để đầu nàng tựa lên ngực chàng. Như thế thoải mái hơn.
Đấy là tất cả những sự bảo bọc mà Jessica cần trong lúc này. Sau này, nàng sẽ cố tìm hiểu điều gì làm chàng bực dọc khi họ ôm hôn nhau - và vì sao chàng lại trở nên căng thẳng khi nàng nói về gia thế của mẹ chàng. Hiện tại thì nàng rất hài lòng tận hưởng những gì có vẻ như là một mối chân tình lai láng của chồng.
Họ ngủ gần suốt cả chuyến đi, cho đến khi đi đến ranh giới với Devon. Mặc dù có chút trì hoãn lúc khởi hành, họ vẫn tới được Exeter lúc xế chiều. Ngay sau đấy, họ vượt sông Teign, đi về Bovey Tracey, và vượt qua sông Bovey. Đi thêm vài dặm về hướng Tây, Jessica lần đầu tiên nhìn thấy những khối đá hình thù kỳ dị của xứ Dartmoor.
“Rặng Haytor,” chàng nói, chỉ tay ra cửa sổ, về phía một phiến đá khổng lồ sừng sững trồi lên trên đỉnh một ngọn đồi. Nàng leo qua lòng chàng để nhìn rõ hơn.
Chàng bật cười. “Cô không cần phải lo là sẽ bỏ lỡ không bao giờ nhìn thấy lại nó. Còn có nhiều rặng đá hơn nữa kìa. Hàng trăm ấy chứ, ở mọi nơi cô nhìn đến. Những núi những ụ những gò những bãi. Cô cưới tôi, chỉ để đi đến chính cái nơi ‘biên cương hoang vắng nằm ngoài nền văn minh nhân loại’ mà cô luôn mong mỏi tránh né. Xin chào mừng, thưa Phu nhân Dain, đến vùng Dartmoor hoang sơ man dã.”
“Tôi nghĩ nó đẹp đấy chứ,” nàng nhẹ nhàng nói.
Giống như chàng vậy, nàng muốn nói thêm. Trong ráng chiều cam rực rỡ của buổi hoàng hôn, vùng cảnh quan lô nhô bãi đá tối đen và đẹp đến nao lòng, giống như chàng vậy.
“Tôi phải thắng một trò cá cược khác,” nàng lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng buồn bã. “Để ngài dẫn tôi đến những bãi đá kia.”
“Rồi để cho cô bị sưng phổi,” chàng nói. “Trên đó lạnh, gió và ẩm ướt, còn khí hậu thì thay đổi qua lại giữa mùa thu lộng gió sang mùa đông rét mướt cả mười lần trong một giờ.”
“Tôi chẳng bao giờ mắc bệnh,” nàng nói. “Tôi không thuộc dòng dõi dễ rung động - không giống như ai kia không muốn được nêu tên.”
“Tốt hơn là cô leo xuống khỏi lòng tôi đi,” chàng nói. “Chúng ta sẽ sớm đến Athcourt, và bọn gia nhân sẽ ra chào với phục trang chỉnh tề. Bề ngoài ta thế này nhìn đã tồi tàn lắm rồi. Cô làm tôi nhăn nhó nhàu nhĩ không cứu vãn được. Lúc ngủ cô cựa quậy vặn vọ còn nhiều hơn khi cô thức. Tôi không tài nào nhắm được mắt suốt đoạn đường từ Exeter đến đây.”
“Vậy thì chắc ngài phải mở mắt khi đang ngáy nhỉ,” nàng nói khi trở về chỗ ngồi của mình bên cạnh chàng.
“Tôi không ngáy.”
“Ngay trên đầu tôi,” nàng nói. “Và lắm lần, ngay vào tai tôi.” Nàng lại thấy cái tiếng ngáy đàn ông trầm trầm ấy đáng yêu đến không lý giải được.
Chàng cau có nhìn nàng.
Jessica tảng lờ, đưa mắt nhìn lại khung cảnh đang lướt qua. “Sao tư gia của ngài được gọi là Athcourt thế?” nàng hỏi. “Được đặt theo tên một trận đánh vĩ đại nào đó chăng, như là Blenheim ấy?”
“Dòng họ Ballister nguyên thủy sinh sống xa tận phương Bắc,” chàng nói. “Một người trong dòng họ đem lòng yêu thích điền trang Dartmoor cũng như cô con gái và cũng là hậu duệ duy nhất của Đức ông Guy de Ath, một người thế lực ở trong vùng. Tình cờ họ gốc của ngài ấy là Death(45). Cái họ được thay đổi vì những lý do mà ai cũng biết. Tổ tiên của tôi cưới được cô con gái và sở hữu vùng điền thổ với một điều kiện là phải duy trì cho cái họ kỳ quặc ấy được trường tồn. Đấy là lý do vì sao tất cả những người đàn ông trong gia đình đều bị nhét Guy de Ath phía trước họ ‘Ballister’. ”
Nàng đã đọc thấy tên chàng trong vô vàn những giấy tờ liên quan đến hôn thú. “Sebastian Leslie Guy de Ath Ballister,” nàng mỉm cười nói. “Vậy mà tôi cứ tưởng ngài mang hết các cái tên đó vì ngài tài giỏi gì chứ.”
Nàng cảm thấy thân mình chàng cứng lại. Nàng ngước nhìn. Cằm chàng cũng đanh lại, môi chàng mím thành một đường khắc nghiệt.
Nàng thắc mắc không biết mình đã tình cờ chạm vào dây thần kinh nào.
Nàng chẳng có thời gian cắt nghĩa cho cái sự khó hiểu này, vì Dain đã vơ lấy cái mũ và nhấn ngược lên đầu nàng, và nàng phải xoay mũ lại và cột lại ruy băng. Rồi nàng phải cố làm sao chỉnh cho cái váy mà nàng đã mặc từ đầu sáng sớm đến giờ trông cho tươm tất, bởi vì cỗ xe đã rẽ vào cổng chính, và sự bồn chồn khó che giấu của Dain mách cho nàng biết rằng con đường trước mặt dẫn đến nhà chàng.
Vô Lại Và Quyến Rũ Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Malandro Vô Lại Và Quyến Rũ