Số lần đọc/download: 1114 / 14
Cập nhật: 2016-06-26 12:19:56 +0700
Chương 10
T
ám giờ ba mươi phút tối hôm sau, Rafe đứng cùng Jed Steadman bên rìa đám đông, quan sát Hannah khiêu vũ với Perry Decatur. Anh hài lòng khi thấy Decatur không có vẻ thích thú cho lắm. Cảnh tượng ở đây thật thú vị. Rafe khá là thương cảm cho Thornley cùng bầu đoàn của ông ta. Bữa tiệc bề ngoài dành để tôn vinh nhà chính khách, nhưng phần lớn quan khách quá mải mê liếc Hannah và Rafe một cách kín đáo, họ không mấy quan tâm đến Thornley. Lý do là bởi hầu hết những người dự tiệc là dân trong vùng, bao gồm cả thị trưởng cùng phu nhân, các thành viên của hội đồng thị trấn, và các chủ doanh nghiệp đóng tại Vịnh Nhật Thực.
Rafe nhận ra nhiều gương mặt. Anh biết đại đa số những người này đã sống trong vùng khá lâu, đủ để biết mối thâm thù nổi tiếng giữa hai nhà Harte-Madison, và gần như tất cả họ đều đã sống tại Vịnh tám năm trước, khi Hannah làm chứng cho anh vào cái đêm Kaitlin Sadler chết. Thêm vào đó, không nghi ngờ việc toàn thị trấn đều biết bản di chúc của bà Isabel Harte. Khi Rafe và Hannah cùng nhau bước vào bữa tiệc lúc tám giờ hơn, họ đã khiến một cơ số người phải xoay đầu lại và há hốc miệng. Tiếng rì rầm lan tỏa trong đám đông. Một số lượng đáng ngạc nhiên khách dự tiệc đã tìm cớ tiến lại chào họ và nói chuyện.
Dứt khoát không phải là đêm ấn tượng của Thornley, Rafe nghĩ. Làm sao người của ông ta biết được rằng việc tuyên bố tranh cử ghế thượng nghị sĩ của ngài chính khách sẽ phải xếp sau diễn tiến mới nhất về mối thù truyền kiếp Harte-Madison chứ? Jed nhóp nhép nhai một chiếc bánh quy giòn trát đầy pho mát kem cùng cá hồi hun khói. “Có thể Thornley sẽ là thượng nghị sĩ tiếp theo của bang Oregon vĩ đại, nhưng tối nay ông ấy khó lòng thu hút được sự chú ý của công chúng.”
“Chỉ đối với người trong vùng thôi. Những người ngoài chẳng hiểu vì sao người ta lại nhộn nhạo lên thế.” “Đúng vậy, nhưng đa phần những người ở đây sống tại Vịnh.” Jed nhìn Perry và Hannah để đánh giá. “Trông Decatur chẳng có vẻ vui mừng gì hết. Chắc chắn là do không mong chờ cậu đến cùng Hannah.”
Rafe nhìn hai người đã dừng nhảy trên sàn khiêu vũ. “Tôi không có hứng thú với cảm xúc của Decatur.” “Từ những gì tôi nghe được thì tối nay anh ta cũng kiếm được nhiều đấy. Người ta nói rằng anh ta đang cố gắng giành lấy vị trí lãnh đạo trung tâm vào năm tới.”
“Không phải vấn đề của tôi.” Rafe nhấc chiếc que loại nhỏ xiên qua một quả ô liu, mẩu pho mát và nấm lên. Anh để vào miệng rồi dùng răng lấy phần thức ăn. Jed bắn cho anh cái nhìn hiếu kỳ. “Mà này, chuyện giữa cậu và Hannah là sao đấy?”
“Bọn tôi đang thương lượng.” Trông Jed thích thú. “Ờ, tôi có nghe. Chiếc Porsche của cậu đỗ trước nhà Harte đêm hôm kia. Người ta nói hai người đang thương lượng trên giường.”
Rafe quay sang nhìn anh ta đầy chủ ý. Anh không nói gì. Jed nhăn nhó, xòe một tay, giơ lên. “Xin lỗi. Không đừng được. Tôi là nhà báo mà, nhớ chứ?”
“Ờ”, Rafe nói, “tôi nhớ.” “Tôi hiểu rồi. Không hỏi thêm câu nào nữa về quan hệ giữa cậu và Hannah Harte. Nhưng với tư cách một người bạn lâu năm, tôi phải nói rằng cậu nên hy vọng gia đình cô ấy không nghe thấy chuyện đang đồn thổi trong thị trấn.”
“Tôi không lo về gia đình Harte. Đây là chuyện giữa Hannah và tôi.” “Chắc rồi. Cậu nói gì cũng được.” Jed với tay lấy một chiếc bánh ăn kèm đồ uống nữa và đổi chủ đề. “Tối nay có mấy tay giàu đấy. Vừa thấy Tom Lydd cùng cô vợ mới cưới. Tôi biết ban lãnh đạo trung tâm đang hy vọng Lydd sẽ bảo trợ cho quỹ nghiên cứu mới.”
Rafe theo ánh mắt Jed thì thấy một người đàn ông có gương mặt trẻ con, đeo chiếc kính công nghệ cao đang đứng góc kia phòng. Tom Lydd chưa đến ba mươi, nhưng cậu ta đã đáng giá hàng triệu đô. “Cực thông minh. Đưa công ty lên sàn đúng thời điểm. Công ty phần mềm bảo mật của cậu ta là một trong những công ty tốt nhất thị trường. Không ngạc nhiên nếu có người muốn mua đứt nó đến nơi rồi.” Jed liếc anh. “Cậu theo dõi mấy thông tin kinh tế kiểu này à?”
Rafe nhún vai. “Sở thích thôi.” Jed gật đầu, thỏa mãn với câu trả lời. Anh ta quay lại quan sát đám đông. “Số người tham dự hôm nay không tồi đối với trung tâm đâu. Một chính khách đang nổi, vài tay giàu có và một số người có thế lực chính trị. Phải thừa nhận tổ chức này đã tiến dài kể từ khi thành lập.”
Rafe liếc người đàn ông cao ráo, ăn ảnh đang chuyện trò với Tom Lydd. “Cũng như Trevor Thornley.” “Cậu nói đúng. Ông ấy sẽ làm tốt việc ở Washington. Ông ấy có bản năng lãnh đạo, lại thêm đúng thời điểm.”
“Cậu luôn nói rằng thời điểm là tất cả.” “Chắc chắn nó cực đúng đối với chính trị. Thornley cũng có kế hoạch dài hạn nữa. Thêm một lợi điểm. Ngoài ra, ông ấy đủ thông minh để hiểu rằng đừng có bỏ rơi nơi đây, quê nhà của ông ấy. Các chính khách không quan tâm tới sự ủng hộ của đất nhà luôn nhanh chóng dính vào rắc rối.”
“Việc ông ta lấy Marilyn Caldwell cũng không hại gì”, Rafe lạnh nhạt nói. Jed càu nhàu. “Cậu nói phải. Tiền của bố cô ta đến thật đúng lúc. Như tôi đã nói, ông ấy biết lên kế hoạch.”
“Hẳn là ông ta quan tâm đến trung tâm nghiên cứu lắm.” “Có lý do. Ông ấy là vị chính khách quan trọng đầu tiên của họ, và ông ấy vẫn là người trung thành nhất. Ông ấy càng leo cao, trung tâm càng trở nên uy tín và có thế lực.”
“Và ông ta được càng nhiều.” “Đời là thế đấy.” Jed xoay ly rượu trong tay. “Tôi nhớ có đưa tin về mấy cuộc họp báo đầu tiên của ông ấy ở đây. Ngay từ hồi đó tôi đã biết rằng ông ấy có những phẩm chất cần để thành công trong chính trường.”
Rafe nghĩ về đêm anh đi cùng Hannah về nhà. Đêm hôm ấy, trung tâm sáng rực ánh đèn. Anh có thể trông thấy từ Đường Cảnh Vịnh. Hannah đã nói rằng cha mẹ cô đang dự tiệc chiêu đãi một vị chính khách tên là Thornley, ông ta vừa mới tuyên bố chạy đua vào cơ quan lập pháp bang. Lúc ấy anh không để ý lắm. Hồi đó chính trị không hấp dẫn anh là mấy. Dù sao, đêm hôm đó anh đã quá bận lòng với bản danh sách tiêu chí dành cho Đối Tượng của Hannah.
Ký ức khiến anh quay lại tìm người dự tiệc cùng mình. Anh tìm thấy cô đang tiến về phía anh qua đám đông. Hình ảnh của cô khiến lòng anh rộn lên với sự nhận thức mãnh liệt. Trông cô tuyệt quá, anh nghĩ. Chiếc váy đen ôm khít thân mình tôn lên dáng vóc trời phú của cô, bộ ngực đầy gọn, eo nhỏ, hông rộng. Mái tóc sáng mượt uốn lượn mỗi lần cô di chuyển đầu. Cặp chân cực kỳ gợi cảm với tất chân sẫm màu cùng giày cao gót đen. Cô quả là người phụ nữ hấp dẫn nhất trong căn phòng. Chí ít đối với anh.
Anh ngắm cô len lỏi tiến về phía mình. Cô đi cùng Decatur, nhưng trông gã bực tức hơn lúc nào hết, Rafe kết luận như vậy cũng tạm ổn. Bực tức là dấu hiệu tốt. Bực tức có nghĩa Decatur không thích chuyện tối nay Hannah có bạn cùng đi. Tên khốn chắc hẳn đã tính sẽ đưa cô về nhà sau bữa tiệc, có khi đã tính tới chuyện tiến hành tiếp vụ việc dang dở cách đây tám năm trên ghế trước xe. Còn lâu nhé.
Hannah dừng gấp trước mặt anh. Cô ửng hồng, rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh. Anh khá chắc rằng Decatur không liên quan gì tới vẻ ngoài của cô. Hannah đang dự định làm việc gì đó. Anh đã cảm thấy vậy khi qua đón cô. Tối nay cô sẽ bày ra chuyện gì đây. Anh hài lòng đứng lui và ngắm mọi sự diễn ra. Cô mỉm cười.
“Bọn tôi quay lại đây”, cô nói. “Ừ, tôi thấy rồi”, Rafe đáp.
“Xin thứ lỗi”, Perry lẩm bẩm. “Tôi phải đi chào mấy người có chức quyền. Anh sẽ gặp em sau, Hannah.” “Chắc chắn rồi”, cô nói rất ngọt. “Tôi chờ lắm.”
Perry vội biến vào đám đông. “Trông anh ta không vui mấy”, Rafe nói. “Cô đã làm gì? Giẫm vào chân anh ta hả?”
“Việc ấy tôi sẽ làm sau.” Jed có vẻ thích thú. “Nghe hứa hẹn đây. Có việc gì muốn nói với báo chí không?”
“Chưa đâu, Jed.” Hannah mỉm cười. “Nhưng sẵn sàng chờ nhé.” “Nếu chúng ta có thời gian trước khi chuyện náo động bắt đầu”, Rafe nói, “tôi có thể nhảy bản tiếp theo với cô được không?”
“Được.” “Hannah!” Giọng đàn ông vang lên lấn át âm thanh nhốn nháo gần đó. “Hannah Harte! Là cô phải không?”
Khoảnh khắc tiếp theo, một số người rẽ ra để Tom Lydd bước tới. Anh đi cùng vợ, một cô gái tóc vàng với vẻ ngoài khỏe khoắn. Cả hai cười với Hannah một cách mừng rỡ chân thành. “Ngạc nhiên quá sức”, người vợ nói. Cô vòng tay ôm Hannah rồi bước sang một bên để Tom làm điều tương tự.
“Chúng tôi không biết cô ở đây”, Tom vui mừng nói. “Tuyệt quá. Gặp người quen.” “Tôi mừng vì được gặp hai người”, Hannah nói nhỏ. “Cho phép tôi giới thiệu anh Rafe Madison và Jed Steadman. Rafe, Jed, đây là Tom và Julie Lydd. Cảnh báo này - Jed là biên tập viên tờ Nhật Báo Vịnh Nhật Thực đấy.”
“Không thành vấn đề. Tôi không gây sự với nhà báo. Họ luôn đối xử tốt với hãng Lydd-Zone.” Tom bắt tay cả hai người đàn ông với niềm hăng hái trẻ nít đã thành thương hiệu của mình. “Được gặp hai người thật tuyệt.” “Mừng vì gặp bạn của Hannah.” Rafe liếc xéo về phía cô. Cô nháy mắt với anh. Một điều đã rõ, anh nghĩ. Nhà Lydd nằm trong kế hoạch của cô, bất kể nó là gì.
“Hannah còn hơn một người bạn”, Julie Lydd giãi bày. “Cô ấy là người tổ chức đám cưới của chúng tôi. Một nhà ảo thuật thực sự. Tom và tôi đã hình dung ra mình muốn gì, nhưng không biết làm sao để thực hiện. Hannah đã biến chúng thành hiện thực.” “Mọi thứ chính xác như đồng hồ vậy.” Tom rạng ngời nhìn vợ. “Đúng chứ?”
“Tuyệt diệu”, Julie đồng ý. “Chúng tôi muốn mọi thứ trông như thế giới ngoài hành tinh. Giống nơi Tom đã tạo ra trong trò chơi điện tử thành công đầu tiên của anh ấy.” “Nghĩa là có thác nước, đầm phá, kiến trúc đặc trưng, công trình nghệ thuật”, Tom tiếp lời. “Mọi thứ diễn ra trên hòn đảo chúng tôi sở hữu thuộc vùng Sans Juans. Hannah quá xuất sắc. Anh có thể hình dung việc hậu cần đáng sợ thế nào đấy. Khả năng tổ chức cực kỳ ấn tượng. Trở về sau tuần trăng mật, tôi đã gọi điện và ráng thuê cô ấy. Luôn có chỗ cho khả năng tổ chức tốt như vậy tại hãng Lydd-Zone.”
“Tôi đã bảo anh ấy rằng nếu như công việc tổ chức đám cưới của tôi không xong, tôi sẽ bắt anh ấy giữ lời”, Hannah nói. “Bất cứ lúc nào”, Tom cam đoan với cô đầy thân ái.
Hannah cười ấm áp. “Tôi yêu thích tổ chức đám cưới cho các cặp đôi được trung tâm của chị tôi mai mối.” Jed nhướng mày. “Chị cô làm mai mối à?”
Julie Lydd trả lời, “Tom và tôi gặp nhau qua trung tâm Tìm Cho Bạn. Đó là trung tâm của Lillian Harte. Cô ấy dùng một chương trình máy tính rất phức tạp để đưa ra các cặp đôi. Dĩ nhiên không phải ai cũng thích cách làm đó. Nhiều người nghĩ như vậy chẳng còn gì là lãng mạn. Nhưng nó hấp dẫn cả hai chúng tôi.” Rafe nhìn Tom. “Tôi nghe nói cậu đang định bảo trợ một quỹ nghiên cứu ở trung tâm.”
“Đang xem xét”, Tom đồng ý. “Tôi là người ủng hộ nhiệt thành cho ý tưởng về trung tâm nghiên cứu.” Anh quay sang Hannah. “Cô đến từ vùng này. Cô có ý kiến gì về những người điều hành trung tâm không?” Nụ cười của Hannah sáng lóa đến chói mắt. “Mừng vì anh đã hỏi, Tom. Tôi có vài ý kiến về tổ chức này. Sao ta không tìm chỗ nào riêng tư để nói chuyện nhỉ?”
“Tuyệt.” Tom nắm tay vợ. “Anh để ý có một phòng họp nhỏ ngay phía ngoài sảnh chính. Chắc không ai phiền nếu chúng ta dùng nó đâu.” Jed nhìn ba người biến vào đám đông. Anh ta quay sang Rafe, mắt sáng bừng hứng thú. “Cậu nghĩ tất cả chuyện này là sao?”
Rafe cầm dao lên, xẻo một phần thứ trông rất giống pho mát phết trong chiếc bát rồi trát lên bánh quy. “Làm thế quái nào tôi biết được?” Nhưng có liên tưởng rất gần, anh nghĩ. Hannah đang tiến hành kế hoạch. Anh không thể đợi xem chuyện gì xảy ra tiếp theo.
“Sao vậy?” Jed hỏi. Rafe nhăn mặt. “Pho mát nhạt quá. Đáng lẽ nên dùng pho mát mặn và quả hồ đào.”
©STE.NT Lúc mười giờ ba mươi phút, Hannah bước ra từ phòng vệ sinh, vừa kịp lúc xem Trevor Thornley lên bục đưa ra tuyên bố quan trọng. Đèn trong phòng tối lại. Trên sân khấu nhà chính khách đứng giữa điểm cao. Vợ ông, Marilyn đứng lui phía sau một chút, chếch về bên phải, rạng ngời niềm hãnh diện của một người vợ.
Hannah có linh cảm Marilyn đóng góp nhiều trong chiến dịch chạy đua cho ghế Thượng nghị sĩ của chồng. Marilyn lúc nào cũng tham vọng. Trevor Thornley giơ tay ra hiệu im lặng.
“Tôi muốn cảm ơn những người ở đây hôm nay, bắt đầu với những người làm việc tại trung tâm nghiên cứu xuất sắc này. Công việc tiên phong được thực hiện ở trung tâm trong lĩnh vực chính sách công và chính sách xã hội đã có ảnh hưởng sâu sắc không chỉ về cách các học giả đối thoại vấn đề mà quan trọng hơn, còn tác động đến những gì chính khách và cử tri nghĩ về các thách thức hiện nay đất nước chúng ta đang phải đối mặt.” “Sự vĩ đại của đất nước này nằm ở quần chúng. Tôi đã luôn...”
“Cô nghĩ mình đang làm cái quái gì hả, Hannah?” Giọng Perry rít lên từ bóng tối phía sau cô. Anh ta nắm lấy cánh tay cô, bóp chặt đến đau đớn. Perry xoay cô lại đối diện anh ta. “Tôi vừa mới nói chuyện với Tom Lydd.” “Đúng là một anh chàng tử tế. Và cực thông minh.” Cô mỉm cười với ánh mắt bốc lửa của Perry. “Tôi cũng thích vợ anh ấy nữa, anh thì sao?”
“Lydd vừa bảo tôi rằng cậu ta sẽ không nghĩ đến chuyện bảo trợ quỹ nghiên cứu ở đây trừ khi giáo sư Brad McCallister, thuộc đại học Chamberlain được bổ nhiệm vào ban lãnh đạo.” Hannah mở to mắt. “Vậy thì có vấn đề gì đâu. Tôi nghe nói Brad McCallister đã được hội đồng tuyển chọn đề cử. Anh ấy sẽ là một đóng góp tuyệt vời cho trung tâm.”
Cả khuôn mặt Perry đỏ bừng giận dữ. “Khốn kiếp, cô không có quyền can thiệp vào vấn đề nhân sự của trung tâm.” “Nhưng tôi có can thiệp đâu.” Hannah mỉm cười. “Tôi chỉ bảo Tom rằng Brad rất tài năng và hội đồng tuyển chọn nên được khen ngợi vì đã chọn anh ấy.”
“Lydd bảo tôi rằng cậu ta muốn McCallister điều hành phân viện do cậu ta bảo trợ.” Perry xì khói. “Toàn bộ cái phân viện chết dẫm đó.” “Ý hay. Brad là con người hết sức liêm chính. Anh ấy mà điều hành thì Lydd và trung tâm sẽ không phải lo lắng gì về chuyện tiền của Lydd không được dùng đúng mục đích bảo trợ.”
Mặt Perry bùng lên phẫn nộ. “Pamela McCallister là bạn cô phải không? Cô đã biết rằng Brad được cân nhắc bổ nhiệm ở đây.” “Tôi cũng nghe nói anh đang cố gắng ngăn chặn việc đó vì anh ghen tức với khả năng chuyên môn của Brad. Anh sợ rằng anh ấy sẽ khiến anh bị lu mờ một khi gia nhập trung tâm, phải không?”
“Việc này chẳng liên quan gì đến chuyện đấy.” “Tốt. Trong trường hợp ấy anh sẽ không thấy có vấn đề gì với lựa chọn của hội đồng tuyển chọn.”
“Cô đã lên kế hoạch vụ này. Cô đồng ý tới đây hôm nay vì biết nhà Lydd sẽ có mặt.” “Tôi tin rằng chính anh là người đề cập đến việc họ được mời.”
“Chuyện đó không liên quan.” Giọng anh ta vống lên. Anh ta chộp lấy tay kia của cô, mắt hằm hằm thịnh nộ. “Cô nghĩ mình có thể chơi tôi vố này chỉ vì cô là người nhà Harte hả?” “Perry, đêm nay anh đã muốn lợi dụng cả tôi và cái tên Harte. Tôi đã để anh làm thế. Đổi lại, tôi sử dụng cơ hội tự anh đưa đến cho tôi. Như vậy chúng ta hòa.”
“Đồ chó cái! Cô vẫn còn cú vụ tám năm trước phải không hả?” Cô phát hiện ra rằng Perry vẫn chưa học được cách kiềm chế sự nóng nảy của mình trong tám năm qua. Nó vẫn dễ bùng lên dữ dội như ngày xưa.
“Buông tôi ra”, cô bình tĩnh nói. “Cảnh này đang nhắc tôi về lần nói chuyện chúng ta có trước đây.” “Nếu cô đang nói về cái đêm cô làm trò trong xe tôi rồi nhảy ra khi tôi mệt vì mánh khêu gợi của cô –”
Cơn giận của chính cô bùng lên. “Tôi đang nói về cái đêm anh quyết định rằng vì không thể quyến rũ tôi, anh sẽ cố cưỡng ép. Mà anh đã nghĩ cái quái gì thế? Phải chăng anh cho rằng một khi tôi khám phá ra anh là người tình tuyệt vời đến cỡ nào, tôi sẽ đồng ý lấy anh?” “Khốn kiếp –”
“Hay anh đã tự thuyết phục bản thân rằng nếu tôi quan hệ tình dục với anh, tôi sẽ phải lấy anh vì danh dự của mình?” Mắt anh ta nheo lại. “Nếu tôi có từng nghĩ cô quan tâm tí khỉ gì về danh với dự, chắc chắn tôi đã biết mình nhầm, khi cô bảo Cảnh sát trưởng Yates và những người khác rằng cô ở cùng Rafe Madison đêm đó trên bãi biển.”
Công tắc máy nén trong đầu Hannah đột nhiên nảy lên và cơn giận của cô tràn bờ. “Để tôi nói cho mà biết, Perry Decatur. Anh cực kỳ may mắn vì tôi không kể cho cha mẹ hay anh trai tôi biết anh đã làm gì trên ghế trước xe đêm hôm đó. Tôi chỉ nói rằng chúng ta cãi nhau, chưa từng nói anh định cưỡng bức tôi.” Mắt anh ta phồng ra. “Cô dám buộc tội tôi như thế? Không ai làm nhiều về chủ đề phụ nữ hơn tôi ở cái trung tâm này.”
“Quên nghị sự chính trị đi. Cả hai ta đều biết đêm hôm đó anh định làm gì.” “Chúng ta đang hẹn hò.” Giọng Perry nghẹn lại vì tức giận. “Cô hoảng sợ khi tôi muốn hôn cô. Chỉ thế thôi.”
“Không như tôi nhớ.” Cô trỏ ngón tay vào chiếc cà vạt lụa trắng kiểu thắt nơ thanh lịch của anh ta. “Anh đã nghĩ rằng anh có thể ép buộc tôi lấy anh.” “Cô điên rồi. Chết tiệt, tôi biết hồi đó cô còn rụt rè ngây thơ, nhưng tôi không nghĩ ngây thơ rụt rè đến nỗi không nhận ra một người đàn ông trưởng thành bình thường, khỏe mạnh khi bị kích thích.”
“Tôi nhận ra, nhưng phải nói rằng Perry ạ, đối với tôi trông anh không bình thường và khỏe mạnh tí nào hết.” “Lỗi của cô nên mới có hiểu lầm nhỏ đó.”
Cô tặng anh ta nụ cười băng giá. “Phải, cái đó đúng là nhỏ, nhưng tôi sẽ không nói đến nó.” “Có một lời khuyên dành cho phụ nữ như cô đây: đừng đổ tội cho tôi vì muốn lấy những gì cô phơi ra đấy.”
“Tôi không phơi ra gì hết, và anh biết thế.” “Tôi đã quan tâm đến cô.” Hàm anh ta giật giật mấy lần như thể đang có nguy cơ mất tự chủ vì cảm xúc. “Tôi đã muốn lấy cô.”
“Chắc rồi. Vì tôi là người nhà Harte mà.” “Không đúng.”
“Đúng thế. Hồi đó tôi không ngây thơ như mọi người nghĩ. Bộ anh thật lòng tin rằng anh là người đàn ông đầu tiên theo đuổi tôi vì muốn đặt chân vào hãng đầu tư Harte hả?” “Tôi chống lại ngụ ý của câu nói vừa rồi”, Perry giận dữ nói. “Tôi là nhà khoa học. Tôi sống vì thế giới tri thức chứ không phải kinh doanh.”
“Cho tôi xin, Perry. Anh là người làm tất cả để vươn cao. Luôn luôn là vậy. Tám năm trước anh thấy rằng lấy tôi là cách vừa nhanh vừa dễ để tiếp cận hầu bao công ty của cha tôi. Anh cũng hiểu rằng anh có thể sử dụng rất nhiều các mối quan hệ kinh doanh lẫn xã hội mà gia đình tôi có, phải không?” “Bố mẹ cô thích tôi.”
“Chủ yếu là vì họ nghĩ anh thông minh, quyến rũ và tham vọng. Thật sự tham vọng. Gia đình tôi ngưỡng mộ những người tham vọng. Đôi khi chúng tôi ngưỡng mộ thái quá.” “Chẳng có gì sai với tham vọng cả. Người Mỹ là thế.”
“Có vẻ anh bỏ qua ranh giới giữa tham vọng và việc làm tất cả để vươn cao. Tôi thừa nhận đó là ranh giới mỏng manh nhưng nếu anh để tâm thì anh sẽ biết.” Cô dừng lại một cách cố ý. “Điều gì đó cho tôi biết anh không thèm để tâm đến nó nhiều năm rồi, Perry.” “Cô vẫn thích lên mặt dạy đời và khó tính như ngày xưa phải không?” Anh ta mím môi. “Cô có biết khi bắt đầu trạng thái thuyết giảng, cô nghe cực kỳ tự mãn và nhiễu sự đến cỡ nào không? Đừng hỏi vì sao vụ đính hôn của cô thất bại. Thằng đàn ông biết nghĩ nào lại muốn lên giường hàng đêm với một người đàn bà không thể ngừng mồm thuyết giảng chứ?”
Cô nghẹn thở. Đoạn nhìn thẳng vào bàn tay anh ta đang túm chặt cô. “Buông tôi ra, Perry.” Anh ta lờ đi và siết chặt hơn. “Tôi có tin cho cô đây. Hành động ra vẻ quý cô Trong Trắng của cô không còn có tác dụng ở Vịnh Nhật Thực này nữa. Cô đã phá hoại hình ảnh của mình tám năm trước khi làm chứng cứ ngoại phạm cho Rafe Madison. Vả lại, cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu có tin đồn hai người thương lượng về bản di chúc của bà cô trong bữa sáng ấm cúng tại nhà cô chứ?”
“Này, tối nay tôi không dễ tấn công bộ hạ của anh như lần trước, vì cái váy này bó hơn nhiều cái váy hôm đó, nhưng tôi vẫn có thể xoay xở đấy, và tôi sẽ làm thế nếu anh không buông ra ngay.” Anh ta buông cô ra, nhảy lùi lại như thể vừa chạm phải hàng rào kẽm gai. “Chó cái!”
“Tôi nghĩ giờ là lúc tôi xuất hiện, cũng như lần trước”, Rafe nói từ trong bóng tối sau lưng Perry. “Nhưng khác biệt lớn là lần này Hannah không phải cuốc bộ về. Tôi có xe.” “Madison.” Perry bật xoay mình lại đối diện Rafe, đoạn vội lui bước nữa. “Chúng tôi đang nói chuyện riêng.”
“Tôi có ấn tượng là Hannah không muốn trò chuyện thêm nữa.” Rafe lướt tới bằng một chuyển động ra vẻ chậm chạp. Anh không rời mắt khỏi Perry. “Tôi có nhầm không?” “Đây không phải việc của mày.” Giọng Perry hơi the thé. “Nếu mày động vào tao, tao sẽ kiện.”
Báo động bởi ánh mắt lấp lóe của kẻ săn mồi đang chờ đợi trên mặt Rafe, Hannah vội đứng vào giữa hai ngươi đàn ông. “Đủ rồi, Rafe. Mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.” “Tôi biết, nhưng đấm hắn một lúc cũng vui đấy. Làm ơn đi?”
“Rafe, tôi nghiêm túc đấy.” Hannah chợt nghĩ rằng trong nghề tổ chức đám cưới của mình, cô đã được mài giũa tới mức thành nghệ thuật khả năng ngăn chặn các màn gây rối trật tự công cộng từ trong trứng nước. Giờ cô đang đứng ngay giữa một sự việc tự cô gây ra. “Tôi không muốn ai bị thương ở đây.” “Tôi có thể đưa hắn ra nơi khác.” Trông Rafe đầy hy vọng. “Giờ này ở Vòm Nhật Thực vắng lặng lắm. Không ai nghe thấy hắn la oai oái đâu.”
“Mày điên rồi.” Perry lui vài bước nữa. “Sao mày dám đe dọa tao! Mày có biết những ai đang ở trong phòng tiệc không hả? Một vị thượng nghị sĩ tương lai đấy. Chưa kể bao nhiêu người có thế lực khác.” “Anh ta nói đúng”, Hannah quả quyết. “Chúng ta không muốn gây rối đâu, như vậy sẽ làm tất cả những người liên quan thấy xấu hổ.”
“Tôi chẳng xấu hổ đâu”, Rafe cam đoan. “Tôi là người nhà Madison.” “Đừng đe dọa tao nữa”, Perry rít.
“Tôi không đe dọa anh.” Rafe nhìn Hannah. “Cô có nghe thấy tôi đe dọa hắn không, Hannah?” Cô chộp lấy tay anh. “Tôi và anh đi thôi. Ngay bây giờ. Mục đích của tối nay đã đạt được rồi. Perry vừa cam đoan với tôi anh ấy sẽ không ngáng đường việc Brad được bổ nhiệm vào trung tâm. Thực ra anh ấy sẽ làm mọi việc trong khả năng để giúp cho chuyện ấy. Phải thế không Perry?”
“Tôi không bị dọa dẫm đâu”, Perry mạnh mẽ nói. “Hơn nữa, tôi không điều hành ủy ban tuyển chọn. Cô phải nhớ thế.” “Rồi, rồi, bọn tôi hiểu.” Rafe nháy mắt. “Nhưng bí mật giữa ba chúng ta thôi, việc bổ nhiệm Brad McCallister coi như là chắc rồi, phải chứ?”
Perry hắng giọng, không hiểu sao vẫn ráng trông ra vẻ ta đây mặc dù anh ta thấp hơn Rafe tới gần mười phân. “Nếu Lydd thông qua kế hoạch bảo trợ cho trung tâm nghiên cứu, và nếu cậu ta cảm thấy bằng lòng về việc bổ nhiệm McCallister, thì dĩ nhiên cậu ta sẽ có ảnh hưởng lớn tới quyết định.” Rafe liếc Hannah. “Cô có chắc cô không muốn tôi đấm hắn vài cái không?”
“Chắc chắn. Chúng ta không cần kiện cáo.” Cô giật tay anh. Cảm giác như thể cố gắng dùng tay không kéo chiếc mỏ neo công-ten-nơ vậy. Rafe nhìn Perry với nuối tiếc. “Này, anh đúng về một việc đấy, Decatur. Khi cô ấy bắt đầu thuyết giảng và đưa ra lời khuyên, rõ ràng chẳng còn gì vui nữa, phải không?”
“Thế là đủ rồi, Madison.” Hannah đành chịu không giật tay anh nữa, thay vì vậy cô vòng tay mình quanh cánh tay Rafe và kéo tới trước. “Cô nói gì cũng được.” Không cảnh báo, đột ngột xoay người lại, siết chặt tay cô bên mình.
Hannah bị mất thăng bằng, tay cô giờ bị túm dưới khuỷu tay anh, cô phải chạy vội theo để tránh bị lôi trên sàn. “Rafe.”
“Xin lỗi.” Anh đi chậm lại bằng tốc độ bình thường. “Cô không sao chứ?” “Tất nhiên rồi.” Cô vén tóc khỏi mắt và giật mạnh váy. “Rời khỏi đây thôi.”
“Tôi đồng ý. Tôi không nghĩ mình sẽ trở thành người hâm mộ mấy buổi tiệc chiêu đãi với mục đích chính trị. Diễn thuyết tẻ nhạt, đồ ăn chán òm.” Vì lý do nào đó không thể giải thích được, cô bắt đầu cười.