Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Nikolai Nosov
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1564 / 16
Cập nhật: 2017-06-11 10:54:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
gày hôm sau tôi đến nhà Siskin, để hỏi nó cho con nhím ăn gì, vì hình như nó không muốn ngủ đông nữa. Nó tỉnh giấc vào ban đêm, và bắt đầu lùng sục khắp phòng, sột soạt với những giấy má gì đó làm mọi người mất ngủ. Khi tới nơi, tôi thấy thằng Siskin nằm ngửa trên sàn, ngay giữa phòng, hai chân chổng lên trời, tay giữ cái vali.
- Sao cậu lại nằm trên sàn thế? - Tôi hỏi.
- À, tớ đang tập tung hứng bằng chân đây, - nó nói. - Tớ sẽ dùng chân xoay cái vali này.
Nó dùng tay nhấc cái vali lên và cố lấy chân bắt, nhưng dĩ nhiên là bắt trượt.
- Giá mà chỉ phải bắt thôi nhỉ, - nó nói. - Nào, cậu giúp tớ đi, cầm lấy cái vali và đặt nó lên chân hộ tớ.
Tôi nhấc cái vali lên, đặt lên chân nó. Thoạt tiên nó dùng chân giữ yên cái vali ở đó, rồi mới bắt đầu thận trọng xoay, nhưng ngay lúc đó thì cái vali trượt xuống sàn.
- Không, không được, - Siskin nói. - Tập như thế không được gì cả. Chắc là phải bỏ giầy ra, vì giầy của tớ trơn quá.
Nó tháo giầy, rồi nằm ngửa ra sàn và lại giơ chân lên. Tôi giúp nó đặt vali lên chân.
- Đấy, - nó nói. - Giờ thì khác hẳn! Nó lại thử xoay cái vali bằng chân, nhưng lần này cái vali không rơi xuống sàn, mà rơi ngay xuống bụng nó.
Thằng Siskin ôm bụng kêu toáng lên.
- Ôi, ôi, cứ thế thì có khi chết mất! Cái vali này nặng quá. Thà tớ tập xoay bằng một cái gì đó khác, nhẹ hơn.
Chúng tôi bắt đầu tìm cái gì đó khác, nhẹ hơn. Nhưng chả có cái gì thích hợp cả. Cuối cùng thằng Siskin lấy cái gối trên đivăng, cuộn tròn lại và lấy dây thừng buộc thật chặt như khúc giò.
- Đây rồi, - nó nói. - Cái gối mềm, nên nếu có rơi thì cũng không đau.
Nó lại nằm xuống sàn, còn tôi giúp nó đặt "khúc giò" lên chân. Nó lại thử xoay, nhưng kết quả cũng chả khá hơn.
- Không, - nó nói, - tốt nhất là tớ tập bắt nó bằng chân vậy, như cô diễn viên trong rạp xiếc ấy. Cậu đứng từ xa ném nó cho tớ để tớ bắt nó bằng chân nhé.
Tôi xách cái gối đi ra xa, và - ném thật mạnh. Cái gối bay đánh vèo, nhưng đáng lẽ phải trúng chân thì tôi lại ném vào đầu nó.
- Ối đồ hậu đậu! - nó hét. -Cậu chẳng nhìn cậu ném đi đâu hay sao? Phải ném vào chân tớ chứ!
Tôi cầm lấy cái gối và nhằm chân nó mà ném. Thằng Siskin khua khắng đôi chân, nhưng không bắt được cái gối. Tôi ném cho nó chắc phải hai chục lần, mà nó chỉ bắt được mỗi một lần.
- Thấy chưa! - Nó vui mừng hét. - Y như diễn viên xiếc thật ấy nhé!
Tôi cũng muốn thử, bèn nằm ra sàn và bắt gối bằng chân, nhưng tôi chẳng bắt được lần nào, chỉ mệt đến đứt hơi. Lưng đau đến mức tôi tưởng có ai đó đã cưỡi lên lưng mà giậm.
- Thôi đủ rồi, - Siskin nói, - Hôm nay tập với cái gối thế là đủ rồi đấy. Ta thử tập với cái ghế đẩu xem sao.
Nó ngồi xuống ghế và từ từ ngửa ra sau, để ghế chỉ còn đứng trên hai chân phía sau. Nó ngửa, ngửa nữa, và rầm một cái, cả người cả ghế đổ xuống sàn mạnh đến mức thằng Siskin bị đập xuống sàn khá đau. Tôi cũng thử xem mình có làm được gì không, và kết quả chẳng khá hơn là bao: Cả người cả ghế ngã xuống sàn, trên gáy tôi mọc lên một cục u.
- Hình như bọn mình chưa thể tập được các bài tập kiểu như thế ấy, - Siskin nói. - Thà tập tung hứng còn hơn.
- Thế tung hứng bằng gì bây giờ?
- Bằng đĩa, như trong rạp xiếc ấy. Nó trèo lên mở chạn, lấy ra hai cái đĩa.
- Đây này, nó nói. - Cậu ném cho tớ, rồi tớ ném cho cậu nhé. Ngay khi tớ ném cái đĩa tớ cầm cho cậu thì cậu hãy ném cái đĩa cậu cầm cho tớ, và bắt ngay lấy cái đĩa tớ vừa ném, còn tớ sẽ bắt cái đĩa của cậu.
- Hượm đã, - tôi nói, - chúng ta sẽ đánh vỡ hết đĩa mất thôi, chả được cái gì đâu.
- Cậu nói đúng, - nó nói. - Ta làm thế này vậy: đầu tiên chỉ ném một cái thôi, tớ ném cho cậu bắt rồi cậu ném cho tớ bắt. Khi nào bắt thành thạo rồi thì ta sẽ đồng thời ném và bắt hai cái, rồi ba cái, bốn cái, và cứ thế ta sẽ tung hứng như các diễn viên thực thụ ấy.
Chúng tôi bắt đầu ném cái đĩa, và làm vỡ nó ngay tức khắc. Chúng tôi lấy một cái đĩa khác và cũng đánh vỡ nó.
- Không được, như thế không được, - Siskin nói. - Kiểu này thì ta làm vỡ hết sạch cả bát đĩa mất thôi. Phải tìm cái gì đó bằng sắt.
Nó tìm được trong bếp một cái chậu men nhỏ, và chúng tôi bắt đầu tung hứng cái chậu, nhưng không ngờ nó bay thẳng vào cửa sổ. Vẫn còn may vì chúng tôi chưa làm vỡ kính, tấm kính cửa chỉ bị nứt thôi.
- Chuyện không hay rồi! - Siskin nói. - Phải nghĩ ra cách nào đó.
- Ta dùng giấy dán vết nứt được không? Tôi đề nghị.
- Không, làm thế thì dễ lộ lắm. Ta làm thế này đi: Tháo một mảnh kính ngoài hành lang lắp vào đây, còn mảnh kín rạn này đem ra ngoài hành lang. Ngoài đó thì chả ai nhận ra nó bị rạn đâu.
Chúng tôi moi hết mát tít gắn kính ra, và thận trọng tháo tấm kính bị rạn. Nó vỡ làm hai phần ngay lập tức.
- Không sao, - Siskin nói. - Chúng ta sẽ ghép nó lại ngoài hành lang.
Rồi chúng tôi ra hành lang, tháo lấy một tấm kính ngoài đó, nhưng tấm kính đó lại hơi to hơn tấm kính trong phòng, và vì thế không thể lắp vừa khung cửa.
- Phải cắt cho nó ngắn bớt, cậu ạ, - Siskin nói. Cậu có biết đứa nào lớp mình có dao cắt kính không?
Tôi nói:
- Vasia Erokhin hình như có đấy.
Hai thằng đến nhà Erokhin, mượn nó con dao cắt kính và quay lại nhà Siskin. Nhưng thật lạ, chúng tôi chẳng trông thấy tấm kính đâu cả.
- Thế đấy, - thằng Siskin cằn nhằn. -Giờ thì lại chả thấy tấm kính đâu!
Ngay lúc đó nó giẫm phải tấm kính nằm trên sàn nhà. Tiếng kính vỡ mới kinh hoàng làm sao!
- Thằng ngốc nào để kính ngay trên sàn thế này chứ! - Siskin hét.
- Ai để kính đấy nào? Cậu chứ còn ai nữa! - Tôi nói.
- Chẳng lẽ không phải cậu sao?
- Không, - tôi nói. - Thậm chí tớ còn chưa đụng đến nó cơ. Đáng lẽ cậu đừng để nó dưới sàn, vì để đó thì thật khó nhìn, và vì thế cũng dễ dẫm phải nó.
- Thế sao cậu không nói ngay từ đầu?
- À thì lúc đó tớ chưa nghĩ ra.
- Đó, chỉ vì cậu không nhanh trí mà bây giờ tớ sẽ bị mẹ mắng mất! Làm thế nào bây giờ? Tấm kính vỡ làm năm mảnh mất rồi. Thôi ta đành dán nó lại rồi đặt ra ngoài hành lang vậy, còn trong này lại lắp tấm kính cũ vào, vì như thế trong phòng sẽ ít mảnh vỡ hơn.
Chúng tôi cố gắng lắp tấm kính ngoài hành lang, nhưng không thể cố định các mảnh vỡ. Chúng tôi định dùng keo dán, nhưng trời lạnh quá, vì thế keo không thể khô được. Khi đã nản, chúng tôi bỏ nó đấy và cố tìm cách gắn lại tấm kính bị vỡ đôi, nhưng thằng Siskin vụng về đánh rơi một mảnh xuống sàn, và nó vỡ vụn ngay lập tức. Đúng lúc đó mẹ nó đi làm về, Siskin đành phải kể cho mẹ nó nghe mọi việc.
- Trời ơi, con thật là tệ hơn cả đứa bé chẳng hiểu gì! - Mẹ nó bảo. - Để con ở nhà một mình thật đáng sợ. Chả biết con còn gây ra những chuyện gì nữa!
- Con sẽ đặt vào được, rồi mẹ sẽ thấy, -Siskin nói. - Con sẽ chắp tất cả các mảnh vỡ lại.
- Hừ, chỉ thiếu mỗi nước ấy! Chắp tất cả các mảnh! Mẹ đành phải gọi thợ cắt kính thôi. Thế còn những mảnh vỡ gì đây nữa?
- Con đánh vỡ mấy cái đĩa, mẹ ạ. - Siskin nói.
- Ôi, ôi, ôi! Mẹ nó rên. Mẹ nhắm nghiền mắt, hai tay ôm thái dương, cứ như là mẹ đột ngột bị một cơn đau đầu vậy.
- Dọn đi ngay lập tức - và ngồi vào bàn học! Lại chưa động gì đến bài vở hẳn thôi! - Mẹ nó hét.
Chúng tôi thu dọn những mảnh vỡ trên sàn và ném tất cả vào thùng rác.
- Mẹ cậu dù sao cũng còn dễ tính chán, - tôi nói với Siskin. - Tớ mà làm những trò này ở nhà á, thì cứ gọi là nghe mắng cả ngày.
- Ối giời, cậu không phải ghen tị, đấy là mẹ tớ còn chưa mắng đấy thôi. Chờ tí nữa xem, cô Zina cũng sắp về rồi, cô ấy sẽ còn xát xà phòng tớ ấy chứ. Có khi cả cậu nữa đấy.
Tất nhiên tôi chả dại gì chờ cô Zina về, vội chuồn về nhà ngay.
o O o
Sáng hôm sau tôi gặp thằng Siskin ngoài phố, và nó bảo tôi là nó sẽ nghỉ học để ra trạm xá khám bệnh, vì nó thấy hình như là nó bị ốm. Tôi đến trường, và khi cô Olga Nicolaevna hỏi Siskin đâu, tôi nói chắc hôm nay nó không đi học vì tôi đã gặp nó ngoài phố, và nó nói phải đến trạm xá khám bệnh.
- Sau giờ học em đến thăm bạn nhé, - cô Olga Nicolaevna nói.
Hôm đó chúng tôi phải viết chính tả. Sau giờ học tôi làm hết bài tập ở nhà ngay, sau đó đến nhà Siskin. Mẹ nó đã đi làm về. Siskin trông thấy tôi, bắt đầu ra dấu: nào là để tay lên môi, nào là lắc đầu. Tôi hiểu rằng cần phải giữ bí mật về một việc gì đó, và cùng với nó đi ra hành lang.
- Cậu đừng mách mẹ tớ là hôm nay tớ không đi học nhé. - Nó nói.
- Sao cậu lại nghỉ học thế? Ở trạm xá người ta bảo cậu bị làm sao?
- Họ chả nói gì cả.
-Tại sao?
- Ông bác sĩ ở đó vô cảm thế nào ấy. Tớ bảo ông ấy rằng tớ mệt lắm, tớ ốm, thế mà ông ấy cứ bảo: "Cậu hoàn toàn khoẻ mạnh". Tớ bảo: "Cháu hắt hơi nhiều quá đến nỗi cái đầu cháu như sắp đứt rời ra ấy", mà ông ấy thản nhiên bảo: "Thì cứ hắt hơi một lúc rồi hết thôi mà".
- Nhưng có thể là cậu chả bị sao cả thật thì sao?
- Thì tất nhiên là tớ chả sao cả mà.
- Thế thì tại sao cậu lại đến trạm xá?
- Thì buổi sáng tớ nói với mẹ tớ là tớ ốm, mẹ tớ bảo: "Ốm thì tự đến trạm xá, mẹ sẽ không viết giấy xin phép nghỉ học cho con nữa. Con nghỉ học nhiều quá rồi".
- Nhưng tại sao cậu lại bảo mẹ là cậu ốm, khi cậu hoàn toàn khoẻ mạnh?
- Tại sao thì chả lẽ cậu không hiểu? Vì cô Olga Nikolaevna đã báo trước là hôm nay sẽ có chính tả mà. Tớ đi học làm gì chứ? Tớ thích được 2 lắm hay sao?
- Thế cậu định làm gì bây giờ? Đằng nào thì ngày mai cô Olga Nikolaevna sẽ hỏi vì sao hôm nay cậu không đi học.
- Tớ thật chả biết làm thế nào! Có lẽ mai tớ cũng chẳng đi học đâu, và nếu như cô Olga Nicolaevna có hỏi, cậu hãy nói là tớ ốm vậy.
- Cậu nghe này, nhưng như thế thì thật là ngu ngốc. Tốt nhất là cậu thú thật với mẹ đi, rồi mẹ cậu viết giấy xin phép cho.
- Tớ cũng chả biết nữa, mẹ tớ đã bảo là không viết giấy xin phép cho tớ nữa, để tớ không ỉ lại mà quen thói bỏ học.
- Biết làm thế nào được, - tôi nói. - Nếu chuyện đã xảy ra như thế. Mai cậu không đi học, ngày kia cậu cũng sẽ không đi học - chuyện gì sẽ tiếp nữa đây? Tốt nhất là thú nhận với mẹ, mẹ cậu sẽ hiểu mà.
- Thôi được, tớ sẽ nói nếu như đủ dũng cảm.
Hôm sau thằng Siskin vẫn không đi học. Tôi hiểu là nó không đủ dũng cảm để thú nhận sự thật với mẹ nó.
Cô Olga Nicolaevna hỏi tôi về Siskin, tôi nói nó vẫn ốm, và khi cô hỏi nó bị bệnh gì tôi nói liều nó bị cúm. Đó, tôi đã thành đứa nói dối vì thằng Siskin như thế đó. Nhưng tôi không thể hớt lẻo chuyện của nó được, vì nó đã nhờ tôi giấu diếm hộ nó mà!
Vichia Maleev Ở Nhà Và Ở Trường Vichia Maleev Ở Nhà Và Ở Trường - Nikolai Nosov Vichia Maleev Ở Nhà Và Ở Trường