Số lần đọc/download: 153 / 0
Cập nhật: 2018-08-18 09:55:07 +0700
Chương 12: Cao Hàn Ở Hàn Ngọc Lâu
C
ao Hàn ở Hàn Ngọc Lâu, đã mười ngày không bước ra cửa. Mười ngày đó đối với chàng dài hơn thế kỷ. Cuối cùng rồi điều chờ đợi cũng đến. Vợ chồng Vương Gia ghé qua, nhưng tin tức họ mang đến hoàn toàn thất lợi.Cao Hàn cảm thấy trái tim đang nóng bỏng của mình chợt nhiên bị đông cứng. Hy vọng hoàn toàn bị tan rã. Cao Hàn đứng ngẩn ra nhìn Vương Gia và bà Phước Tấn. Bây giờ chàng mới biết cái mối liện hệ giữa chàng và Tuyết Hà tưởng chừng là keo sơn lại quá mong manh.
- Hãy nghe tôi nói này! Vương Gia ngẫm nghĩ một chút nói – không cần biết chuyện chín năm qua như thế nào, nhưng bây giờ Chí Cang với Tuyết Hà dù gì cũng là một đôi vợ chồng danh chánh ngôn thuận. Còn cậu, cậu là người ngoài cuộc. Nếu thật sự hôn nhân của họ đã đi đến mức đổ vỡ không cứu vãn được thì tôi sẽ giúp cậu để cứu lấy Tuyết Hà. Nhưng mà bây giờ tình thế không hẳn như vậy. Chí Cang đã hứa là sẽ sửa đổi. Hắn có vẻ thành thật đấy. Bản than tôi còn phải cảm động. Vì vậy nếu cậu không cố tình quyến rũ Tuyết Hà thì tôi nghĩ họ sẽ sống hạnh phúc.
Cao Hàn cảm thấy nặng nề:
- Thế Tuyết Hà nói sao?
Bà Phước Tấn thở dài nói:
- Nó nhờ tôi chuyển lời với cậu, nó nói là: Cái gì đã thuộc về quá khứ hãy để cho nó qua đi. Nếu cậu thật sự không quên được nó, thì tốt hơn nên dành cái tình cảm đó cho bé Hạt Mưa.
Cao Hàn đau khổ:
- Làm sao có thể dồn cho Hạt Mưa được? Khi mà nó và Tuyết Như đều giống nhau, đều là những tù nhân trong La phủ.
Vương Gia ngồi thẳng người, nói:
- Chúng tôi đã tìm ra một giải pháp. Bây giờ Chí Cang đang tập trung tình cảm vào Tuyết Hà. Ở La phủ sẽ không còn ai chú ý đến bé Hạt Mưa. Ở đại gia đình đó có thêm hay mất đi một tiểu a đầu cũng không thành vấn đề, vì vậy chúng tôi định là hai hôm nữa sẽ đến La phủ nói với Lão thái thái xin bé Hạt Mưa đưa về Bắc Kinh, nếu họ không chịu tôi sẽ đánh đổi một a đầu khác. Có Tuyết Hà nói thêm trong lúc Chí Cang thì đang tranh thủ tình cảm của Tuyết Hà, chắc chuyện không khó đâu. Như vậy, chúng tôi có thể cứu bé Hạt Mưa ra giao cho cậu. Lúc đó cậu có thể đưa nó về ngay Phước Kiến.
Cao Hàn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đó là kế hoạch mà hai bác đã tính với Tuyết Hà?
- Vâng.
- Đó cũng là mệnh lệnh mà tôi phải nghe theo, đúng không?
Vương Gia có vẻ bực dọc:
- Như vậy cậu còn chưa hài lòng sao?
- Tôi muống có Hạt Mưa lẫn Tuyết Hà, vì ba chúng tôi là một gia đình đúng nghĩa. La Chí Cang mới là kẻ ngoài cuộc. Vương Gia, chính người mới là người đã hoán đổi. Tại sao lại đẩy tôi ra ngoài? Nhưng mà bây giờ không phải là lúc tranh luận chuyện đó nữa mà hãy trông vào cục diện trước mắt. Nếu bắt Tuyết Hà phải xa Hạt Mưa, sợ là cô ấy sẽ khổ. Vương Gia không biết Tuyết Hà chứ cô ấy là người giàu tình cảm. Nếu chuyện đó xảy ra Tuyết Hà chết mất.
Vương Gia lớn tiếng:
- Làm gì có chuyện đó, cậu với Tuyết Hà lúc nào cũng hay cường điệu. Cậu phải hiểu là khi Tuyết Hà biết chúng tôi đã cứu được Hạt Mưa, cha con cậu đoàn tụ và đang sống hạnh phúc ở một nơi bình an nào đấy, Tuyết Hà sẽ mãn nguyện. Và lúc đó nó sẽ sống an phận với vai trò vợ của Chí Cang.
- Nhưng cô ấy đâu phải là vợ của Chí Cang? Cao Hàn giống như một con thú bị thương gầm lên: - Mà cô ấy là vợ của tôi. Tôi không thể để Tuyết Hà sống một mình ở Thừa Đức. Làm thế là tàn nhẫn. Cả nhà tôi ba người đã phải ngăn cách suốt tám năm trời. Cái thời gian đó không phải là ít ỏi. Chúng tôi phải được đoàn tụ.Đó mới là công lý.
- Cậu muốn đoàn tụ à? Vương Gia trừng mắt. Lúc nào cậu cũng bảo là gia đình. Cậu muốn có Hạt Mưa rồi lại muốn có Tuyết Hà. Cậu đòi hỏi nhiều quá! Chúng tôi làm sao làm được?
- Vương Gia! Cao Hàn đứng thẳng người. Nếu người chịu giúp đỡ, tôi đã có cách.
- Cách gì?
- Bên cạnh của người là bốn tay cận vệ võ nghệ cao cường cộng thêm một A Đức của tôi, như vậy là…
- Cậu định động thủ? Để bắt cóc à? Vương Gia lớn tiếng – Vậy là tầm bậy hơn nữa. A Mông, cậu thử suy nghĩ chín chắn đi, cậu biết đây là đất dụng võ của nhà họ La, bên cạnh họ còn có những nhân vật tai to mặt lớn yểm trợ.
- Tôi không làm chuyện bắt cóc mà chỉ muốn các tay cao thủ kia yểm trợ để chúng tôi trốn thoát.
Vương Gia trừng mắt với Cao Hàn:
- Tôi không thể làm chuyện đó. Bởi vì chuyện hôn nhân của Tuyết Hà vẫn còn cứu vãn, vẫn còn chắp vá được thì không thể phá hoại. Tôi thấy chuyện này khá nguy hiểm, có khi nhảy vào lại khiến cho chuyện trở nên rối rắm hơn. Sao cậu không suy nghĩ một cách sáng suốt. Cậu định đem sinh mệnh của Hạt Mưa và Tuyết Hà ra để mạo hiểm à? Ném chuột coi chừng bể lọ quý đấy. Nếu thật sự cậu yêu Tuyết Hà, thật sự muốn cô ấy hạnh phúc thì tốt hơn nên để nó ở lại, đừng để nó phải khó xử nữa. Ta là nam nhi mà, dẹp tình cảm qua một bên để nghĩ đến đại cuộc. Đưa con gái mình ra khỏi hang cọp rồi mưu tìm một hạnh phúc khác. Cậu nên biết là ở đời đâu phải bất cứ điều gì cũng theo ý muốn ta đâu? Bắt được cá thì không bắt được gấu, không ai có cả hai cùng một lúc. Cậu bâu giờ đã tìm được con gái coi như đã thỏa mãn điều mẹ cậu mơ ước rồi đúng không?
Lời của Vương Gia cũng chí lý.
Cao Hàn liếc nhìn ra ngoài trời thấy lòng day dứt.
- A Mông. Bà Phước Tấn tiếp – Cái con bá Hạt Mưa nó đẹp làm sao! Ta thấy mà thương vô cùng. Nếu con má gặp được nó, con sẽ hiểu ngay. Nhưng mà bây giờ, nó là a đầu, nó phải làm đủ thứ công chuyện. Nấu nước, giặt quần áo, bưng trà, lau đèn, xay bột… Mỗi lần sai lại bị quản gia cho đòn, cho roi vọt. Lại bị bắt quỳ. Phải cứu nó ra trước để Hà khỏi đau long. À! Tuyết Hà có đưa cho ta mảnh giấy này đây bảo chuyển cho con.
Cao Hàn nghe nói vội quay lại, chàng nôn nóng nhận lấy mảnh giấy của Tuyết Hà, mảnh giấy xếp thành chữ Vạn, với hai hàng chữ ngắn: “Ngọc trong tuyết co thể chịu được lạnh, nhưng Hạt Mưa đâu thể hóa thành băng”.
Cao Hào thấy lòng nhói đau.
- Vậy con hãy hy sinh tình yêu đi A Mông ạ!
Bà Phước Tấn buồn bã tiếp:
- Như vậy chúng ta mới có thể dồn hết tâm sức để cứu Hạt Mưa ra trước. Chuyện cứu Hạt Mưa cũng chưa hẳn là dễ dàng đâu, chưa chắc là thuận lợi hoàn toàn.
Cao Hàn tựa người vào khung cửa sổ.
Cứu lấy Hạt Mưa! Vâng. Làm sao phải cứu được Hạt Mưa trước. Bao giờ cứu được nó rồi mới tính đến Tuyết Hà sau.
La phủ hai hôm liền không có sóng gió. Cang cố gắng đóng trọn vai trò người chồng. Chàng hòa nhã với mọi người. Trong khi Tuyết Hà như linh cảm một chuyện không lành. Sắp phải xa Hạt Mưa ư? Hà trân trọng từng giây phút bên con bé.Trước mặt Chí Cang thì Tuyết Hà cố nén lòng, giữ một khoảng cách nhất định với Hạt Mưa. Nhưng khi có vợ chồng Vương Gia đến chơi, hay lúc ở một mình với Hạt Mưa là Tuyết Hà là không sao giấu được cái tình cảm của mình.
Cả La phủ hình như chỉ có La lão thái thái là bình tĩnh, là khách quan nhất, bà ngồi yên đấy nhận xét mọi người. Mà Phùng như một mật thám, to nhỏ báo cáo từng động tịnh của người trong nhà với Chí Cang, với La lão thái thái. Tất cả bình thường, không có gì để quan tâm, chỉ có một điểm cần chú ý đấy là cái con bé tiểu a đầu Hạt Mưa, La thái thái không hiểu tại sao vợ chồng Vương Gia và Tuyết Hà lại đặc biệt chú ý đến nó. Lúc thì Phỉ Thuý đưa Hạt Mưa sang phòng Vương Gia, lúc thì ở phòng Tuyết Hà. Có lúc nửa đêm nửa hôm Tuyết Hà lại xuống tận nơi thăm bé Hạt Mưa. Má Phùng còn nói, có đêm Tuyết Hà còn phụ Hạt Mưa lau chùi những ngọn đèn, thỉnh thoảng Tuyết Hà lại khóc. Tại sao có chuyện kỳ cục như vậy? Nhưng không phải chỉ có Tuyết Hà, vợ chồng Vương Gia cũng đặc biệt lưu tâm đến Hạt Mưa. Tại sao? Phải làm sáng tỏ chuyện này mới được.
La lão thái thái đặt dấu hỏi. Rồi lẳng lặng đứng đấy quan sát. Cái con tiểu a đầu này có cái dáng dấp quý phái khác thường. Quần áo thô không che đậy được cái làn da trắng mịn, cái đôi mắt như hồ thu, đôi mi thanh tú và chiếc miệng nhỏ đỏ. Chắc chắn con bé không phải xuất thân từ ở nông thôn. La lảo thái thái truy nguyên lại chuyện lúc đầu Hạt Mưa vào La phủ, bà cũng thấy có nhiều điều khác lạ.
Cũng ngay lúc đó vợ chồng Vương Gia lại ghé qua cho La lão thái thái biết. Họ định trở về Bắc Kinh. La lão thái thái thở phào, họ đi càng sớm càng tốt. Ở đây lâu chỉ làm cho bà căng thẳng.
Nhưng bà giả vờ nói:
- Về à? Sao không ở lại thêm mấy hôm?
Vương Gia nói:
- Nhà cũng có nhiều chuyện phải giải quyết. Bây giờ chuyện của Chí Cang và Tuyết Hà coi như đã xong. Chúng tôi thấy cũng không cần ở lại đây để làm gì.
- Nhưng trước khi đi tôi có một yêu cầu.
Bà Phước Tấn đột nhiên nói. Giọng nói của bà đầy vẻ căng thẳng khiến La lão thái thái ngạc nhiên:
- Yêu cầu gì thế?
- Chuyện này có lien hệ đến cái con tiểu a đầu Hạt Mưa!
Bà Phước Tấn lại tiếp:
- Đột nhiên chúng tôi cảm thấy thích con bá đó quá! Không biết bà có thể nhường nó cho chúng tôi không?
La lão thái thái ngạc nhiên hơn. Vì mặc dầu Vương Gia bây giờ không như ngày xưa nữa, nhưng mà ở Vương phủ đâu có thiếu a đầu? Đó là chưa nói đến bé Hạt Mưa còn nhỏ quá! Nó có làm được việc gì đâu? La lão thái thái nhìn bà Phước Tấn với ánh mắt nghi ngờ.
- Đây là một đề nghị khá lạ. Con tiểu a đầu nhà tôi còn bé, bà định dùng nó làm gì?
- Thật ra thì trong phủ chúng tôi cũng không thiếu a đầu, nhưng chúng tôi muốn nó bởi vì thấy con bé lanh lợi thông minh. Nó như có duyên với chúng tôi. Vương Gia tiếp lời – Dĩ nhiên là chúng tôi không xin trắng nó đâu. Khi đến Bắc Kinh, chúng tôi sẽ chọn một a đầu khác để hoán chuyển cho bà, được chứ?
La lão thái thái mỉm cười nâng điếu thuốc lào lên:
- Cái đó không có vấn đề với tôi, chỉ sợ Tuyết Hà không chịu thôi.
- Tuyết Hà làm sao không chịu?
Bà Phước Tấn buột miệng nói khiến Vương Gia phải tằng hắng để chận lại.
La lão thái thái nhìn hai người:
- Vậy ư? Tôi thì thấy Tuyết Hà có vẻ thích con bé này, Chí Cang vì muốn chiều lòng vợ mới đặc phái con bé sang phục vụ cho Tuyết Hà. Hay là chuyện này để tôi hỏi lại Chí Cang xem sao?
Vương Gia nói:
- Cũng được. Vậy để tôi đi gặp Chí Cang.
Vợ chồng Vương Gia vội đứng dậy bước ra khỏi phòng trong khi La lão thái thái ngồi đấy suy nghĩ. Bà phân tích tìm hiểu có bí ẩn gì bên trong? Phải tìm cho ra lẽ.
Cùng lúc ấy Tuyết Hà ngồi trong phòng riêng, nàng không biết phải bắt đầu thế nào đểnói thật với Hạt Mưa rồi động viên nó đi Bắc Kinh với cha mẹ. Như đã tiên liệu, khi Tuyết Hà ngỏ ý, con bé Hạt Mưa đã sợ hãi thụt lùi nói:
- Tại sao mợ lại trao con cho họ? Tại sao con phải theo Vương Gia? Mợ không còn yêu con, không còn thích con nữa ư?
Tuyết Hà bước tới nắm tay Hạt Mưa bối rối:
- Không phải như vậy. Mà vì ta quá yêu con. Yêu quá nên ta không muốn thấy con mãi mãi là một a đầu. Con đi theo ông bà Vương Gia, con sẽ được sống hạnh phúc. Vì ông bà ấy yêu con, cưng con. Con sẽ được nuôi dưỡng tử tế, không bị ai mắng chửi nữa… Đó là điều ta mơ ước, con có hiểu không?
- Con không muốn được sung sướng hơn. Hạt Mưa lắc đầu, nước mắt chảy dài xuống má nó – Con chỉ muốn được sống chung với mợ. Con van mợ, mợ đừng bắt con phải đi.
Tuyết Hà đau khổ ôm Hạt Mưa vào lòng”
- Con gái ơi, con có biết là … Bắt con xa ta… Ta đau khổ cỡ nào không?
- Vậy thì mợ đừng để con đi… Để con được ở bên mợ… Có khổ thế nào con cũng chịu đựng được mà… Con yêu mợ… Con chỉ muốn được sống với mợ.
Bé Hạt Mưa khóc lớn rồi nó quay sang Phỉ Thuý:
- Chị Phỉ Thuý, em biết chị cũng yêu em… Chị hãy nói giúp với mợ đi, xin người đừng bắt em đi theo Vương Gia.
- Hạt Mưa này. Phỉ Thuý buồn bã nói – Sau này em mới hiểu được Quận chúa… Người bảo em đi là vì.. yêu em đấy!
- Không!Không!Không! Hạt Mưa khóc lớn hơn nữa – Con không muốn đâu.
Và nó vội bỏ chạy ra cửa. Nhưng cửa vừa mở. Nó suýt đụng phải La lão thái thái. Người đang đứng phía ngoài, người không biết đã đứng ở đấy tự bao giờ.
Tuyết Hà và Phỉ Thúy tái mặt.
Trong khi Hạt Mưa lại nắm lấy chéo áo của La lão thái thái, van xin:
- Con xin bà, bà đừng bắt con đi… Bà đừng cho con cho ông bà Vương Gia… Con xin hứa là con sẽ ngoan, sẽ nghe lời, sẽ cố gắng làm hết công việc bà giao… Đừng đuổi con nghe bà?
La lão thái thái sa sầm nét mặt. Đột nhiên bà chụp lấy bé Hạt Mưa, rồi trừng mắt nhìn Tuyết Hà.
- Mày yêu nó như vậy? Mày không đành lòng xa nó như vậy? Thế tại sao mày lại định đưa nó cho cha mẹ mày? Tại sao? Nói!
Tuyết Hà sợ hãi:
- Dạ… dạ bởi vì… Cha mẹ con… ưa thích nó.
- Không có cách giải thích nào lại gượng ép như vậy? La lão thái thái trừng mắt – Mấy người định qua mặt ta. Mấy người không coi ta và Chí Cang ra gì cả.
Và bà lắc mạnh bé Hạt Mưa trong tay, nghiến răng nói:
- Mày là một con a đầu có lý lịch không rõ ràng. Mày nói đi. Cha mày là ai? Mẹ là ai? Mẹ là ai và nội mày là ai chứ?
Hạt Mưa vừa đau vừa sợ, trong khi Tuyết Hà không dằn lòng được. Nàng nhoài tới nắm lấy Hạt Mưa:
- Hãy buông nó ra, hãy tha cho nó… Nó chỉ là một đứa con nít… Nó không biết gì cả…
- Vậy có nghĩa là mày biết? Vậy thì hãy nói đi! Con nhỏ này là ai? Nó từ đâu đến? Nói đi!
Phỉ Thúy sợ hãi kêu lên:
- Quận chúa!
La lão thái thái cho Phỉ Thúy một tát tai nẩy lửa:
- Cái con a đầu kia, mày đứng qua một bên. Tao cấm không cho mày xía vào.
Và La lão thái thái lắc mạnh đôi vai Hạt Mưa nói:
- Mày không nói thì tao nói.. Hạt Mưa, cha mày là thằng đê tiện… Còn mẹ mày là một đứa lăng loàn… Họ đã lén lút nhau rồi đẻ ra mày… Sau đó đem giao cho bà nội… mày chỉ là một đứa con hoang… Vì vậy mày không có cả họ… Mày phải lấy họ của bà nội làm họ mày…
- Con có chứ, có chứ! Bé Hạt Mưa khóc lớn, vừa khóc vừa nói – Con họ Cố… Mẹ con là người Mãn Thanh… là người tốt. Còn cha con… bận khai khoáng ở Tân Cương.
- Thế mẹ mày đâu?
- Mẹ con chết rồi.
- Vậy thì để tao nói cho mày biết. Mẹ mày chưa chết, nó vẫn còn tham sống. Nó phải ngụy trang… Nó biến thành mợ mày đây này. Một con người hạ cấp đáng khinh. Một con đàn bà vô liêm sỉ.
Lão thái thái nói xong, đẩy mạnh bé Hạt Mưa về phía Tuyết Hà.
Bà chỉ tay về phía cả hai trừng mắt:
- Con người có bộ mặt đẹp đẽ như vậy, mà có một trái tim sơ bẩn.
Và quay người, bà vội vã bỏ ra ngoài:
Tuyết Hà ôm lấy bé Hạt Mưa mà cõi lòng tan nát…
- Quận chúa ơi, thế này thì chết rồi! Phỉ Thúy bước tới lắc mạnh vai Hà – Quận chúa phải bình tĩnh, phải thật tỉnh táo để ứng phó… Thế nào rồi thiếu gia sẽ vào đây hỏi tội… Con phải sang gặp Vương Gia và Bà ngay để nhờ cứu.
Và không đợi Tuyết Hà đồng ý, Phỉ Thúy chạy ngay ra ngoài.
Bé Hạt Mưa còn xúc động, nó khóc lóc:
- Mợ… mợ… Lão thái thái tại sao lại… nói những điều đó với con? Thế con là… Con phạm tội gì mà Lão thái thái lại chửi cả cha lẫn mẹ con?
Tuyết Hà đau nhói trong tim. Nhưng lời của Hạt Mưa khiến nàng như choàng tỉnh. Nhìn con bé, Hà thấy không còn gì phải giấu giếm nữa.
- Con ơi! Tuyết Hà nói – Mẹ của con chưa chết đâu con ạ.
- Vậy thì… Vậy thì mẹ con ở đâu?
- Con ơi… Ta chính là mẹ con đây…Mẹ ruột của con đó.
Bé Hạt Mưa bàng hoàng, nó tròn mắt quên cả khóc.
Nó nhìn Tuyết Hà rồi lắc đầu nói:
- Không phải đâu, không phải đâu! Nội đã bảo là mẹ con chết rồi mà.
- Ta chính là mẹ ruột con. Hãy tin mẹ, Hạt Mưa ạ. Tuyết Hà vội vã nói – Bây giờ mẹ không có thời gian để giải thích cặn kẽ cho con biết… Nhưng con phải biết là, khi nội đưa con vào La phủ, mục đích là muốn giao con cho mẹ… Nội đã quý con như vậy, đâu bao giờ bán con qua làm a đầu? Con nghĩ có đúng không? Chẳng qua nội muốn con gặp mẹ. Mẹ con chưa chết, ở đây đây… Mẹ là mẹ ruột của con.
- Không, không đúng, không đúng! Hạt Mưa lắc đầu nhanh. Bà không phải là mẹ tôi, bà chỉ là mợ chủ… Vì vậy… Bà mới không cần tôi… Mẹ tôi đã chết lâu rồi.
Tuyết Hà nhắm mắt, lệ chảy thành dòng.
Tất cả ý thức, tư tưởng hoàn toàn rối rắm… Nàng chỉ mở trừng mắt nhìn Hạt Mưa… Hạt Mưa! Hạt Mưa!
Hạt Mưa vẫn tiếp tực hét:
- Bà không phải là mẹ tôi, không phải. Mẹ tôi đã chết lâu rồi…
Hạt Mưa đã không nhìn nàng.
Đứa con gái nhỏ bé thất lạc tìm thấy không phải dễ dàng. Vậy mà nó lại không chịu nhìn nhận nàng.
Trong lúc đó, vợ chồng Vương Gia, La lão thái thái, Chí Cang, Phỉ Thúy, Gia San… Gần như tất cả mọi người đều đổ xô về phòng Tuyết Hà.
Mây đen vần vũ, báo hiệu một cơn mưa dông thật lớn sắp xảy ra.