The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
huông lễ Phục sinh buông nặng nề trong buổi sáng Chủ nhật yên tĩnh, tiếng chuông đổ thành những tiếng vang nhỏ xíu vọng lại từ các bia mộ đơn sơ trong nghĩa địa sau nhà thờ. Một nhóm người đang tụ tập quanh một bia mộ ghi tên Emile Tardieu, chỉ có mỗi tên và năm sinh năm mất. Ba chàng thanh niên đứng cúi đầu trong khi bà mẹ rải hoa tươi quanh bia mộ.
Các ngôi mộ nối nhau thành những hàng màu trắng đều tăm tắp kéo dài xuống tận bờ biển, ngăn cách với người sống bằng một bức tường đá thấp chạy dọc theo con đường ven gồ ghề không rải nhựa.
Khi nhóm người nghiêm trang đi đến cánh cổng sắt của nghĩa địa, một tiếng động cơ xe rừ rừ vang lên lẫn giữa những tiếng chuông lanh lảnh. Một chiếc jeep lầm bụi chạy tới, nhảy chồm chồm trên con đường. Đến gần cổng nghĩa địa, nó gừ lên để chuyển số rồi đỗ xịch lại, máy khục khặc một hồi mới tắt hẳn.
Antoine tò mò quan sát khi Eric từ trong xe nhảy ra tiến lại chỗ nhóm người. Bà Tardieu đang thì thầm trò chuyện với một người đàn bà đang quỳ trồng hoa bên một ngôi mộ mới.
Mắt dán vào Eric, Antoine lần tay tìm một điếu thuốc, châm lửa. Anh nhìn chăm chăm Eric đằng sau bức màn khói, nhận ra rằng mình ghen với ông ta. Vì Juliette sao? Anh phẩy cho tắt que diêm một cách hung hăng, quyết định không nói năng gì trừ phi Eric nói với anh trước, nhưng Christian đã chào ông ta.
“Hôm qua cháu thấy xe của ông chạy ngang; ông Carradine à. Xe Ý, hiệu Lancia phải không ạ?”
“Ừ; đúng rồi.” Eric mỉm cười trước sự háo hức của cậu bé.
“Cháu dám cá là chạy còn nhanh nữa.”
“Tối đa được hai trăm cây số giờ”
“Hai trăm cây số giờ,” Christian nhắc lại với giọng đầy sùng kính.
“Cháu có muốn lên ngồi thử không, thậm chí còn lái nữa?” Eric dụ cậu.
“Chà,” Christian nhìn hai ông anh với vẻ phân vân. Antoine cau mày tỏ ý cấm.
Eric hỏi anh: “Anh đã nghĩ về vụ làm ăn giữa chúng ta chưa?”
“Tôi chưa đổi ý” Antoine đáp cộc lốc.
“Tôi cũng chưa đổi ý. Tôi có thể nâng giá lên. Một triệu franc chẳng hạn?”
“Ông mong đào thấy dầu ở dưới cái xưởng thuyền chắc? Hay là trai ngọc?” Antoine quay phắt đi mà cất bước dọc theo tường nghĩa địa, hai cậu em nối gót.
Eric làm bộ không nghe anh nói gì. “Này, thế nào?” ông gặng hỏi.
Antoine hất đầu về phía nghĩa địa nơi mẹ anh vừa bước ra. “Nếu chúng tôi bán xưởng đi, cha chúng tôi sẽ nằm không yên ở dưới mồ.”
Bà Tardieu tiến đến chỗ họ. “Chào bà Tardieu.”
Bà chỉ tỏ vẻ chào hỏi ông cho có, rồi quay sang mấy đứa con trai. “Mấy đứa có biết mẹ vừa hay chuyện gì không? Vợ chồng Morin sắp gửi Juliette về lại viện mồ côi.” Cả ba đều nhìn bà. “Nếu là mẹ thì trước hết là mẹ chẳng đời nào nhận nó.”
“Cô ấy vẫn còn là trẻ con, bà Tardieu ạ. Hơi ngang bướng khó bảo, có thể; nhưng không có ý hại ai. Cô ấy chỉ muốn vui thôi.” Eric phân giải.
“Cô bé muốn dắt mũi đàn ông, có thế thôi” Antoine nói giọng cay đắng. “Cô ấy chỉ luôn tìm chuyện rắc rối.”
“Hoàn toàn không. Cô ấy hết lòng trung thực với tất cả mọi người ngoại trừ chính mình, bề ngoài làm bộ ngang tàng cứng cỏi trong khi kỳ thực cô ấy chỉ mỏi mòn mong một chút dịu dàng âu yếm. Cô ấy cần được người ta thấu hiểu... được chỉ bảo...”
“Giờ thì chuyện ấy có khác gì?” Antoine cắt ngang. “Cô ấy sắp đi, vậy là hết chuyện.”
“Anh cũng biết đâu nhất thiết vậy là hết chuyện,” Eric nói như thổ lộ tâm tình.
“Ở lại đây thì chỉ dở cho cô ấy thôi,” Antoine vẫn khăng khăng; nhưng Michel lại dính mồi của Carradine.
“Ý ông là có thể ngăn chuyện ấy được? Chuyện Juliette quay lại viện mồ côi ấy.” Khi Eric gật, Michel hỏi tiếp, “Làm sao?”
“Ai đó sẽ phải nhận trách nhiệm đối với cô ấy. Người đàn ông nào đó.” Ông nhìn Michel, cố tình nhấn mạnh chữ cuối.
“Ý ông là cưới cô ấy hả?”
Một tiếng cười gay gắt bật ra từ trong họng Antoine. “Cưới Juliette! Hắn ta sẽ phải ngồi nhà suốt ngày để canh chừng cô ấy!”
“Cô ta sẽ không tìm được thằng ngu nào như thế ở quanh đây đâu” bà Tardieu nói chắc nịch.
“Tôi không biết” Eric nói khi nhà Tardieu bỏ đi. “Làm sao biết chắc được.”
Antoine dẫn đường, nện gót rõ mạnh. “Thôi đi Michel, đừng có ngẩn ngẩn ngơ ngơ như mất hồn nữa” bà Tardieu chì chiết con trai.
Michel lật lật một cuốn tạp chí về du thuyền, chờ hiệu sách thưa bớt người. Sắp đến giờ nghỉ ăn trưa. Anh đặt cuốn tạp chí xuống rồi nhặt cuốn khác lên, lén nhìn Juliette, tai nàng đang nghênh nghênh chờ nghe còi hụ giữa trưa. Tiếng còi hụ nghe như tiếng của một thứ yêu ma, vì còi nằm ngay trên dãy phố dọc bến tàu.
Lũ chó trong khu phố hùa theo tiếng hụ, nhất tề tru lên điếc cả tai.
“Trưa rồi!” Juliette hờ hững nói. “Đóng cửa,” nàng nói thêm với Michel rồi bước lại chỗ rèm cửa để kéo xuống. Tiếng còi bặt dần, chậm chạp, hổn hển. Lũ chó rống thêm nốt cuối cùng.
“Để tôi giúp cho,” Michel kéo hết rèm xuống, làm cho hiệu sách tối mờ mờ. Juliette lấy từ dưới quầy ra một túi đựng đồ ăn trưa, để cho anh đi trước còn nàng ra sau, khóa cửa lại.
“Mai em đi rồi à?” Michel hỏi.
Juliette nhún vai rồi thẫn thờ nhìn ra con phố. “Vâng.”
“Em không muốn đi phải không? Nghe nè, nếu em tìm được chỗ nào đó; có khi cả việc làm nữa, thì em ở lại St. Tropez được không?”
“Chả ích gì;” nàng nói với vẻ tuyệt vọng, đoạn vòng ra đằng sau hiệu sách lấy xe đạp.
“Em có về nhà Morin ăn trưa không?”
“Không.” Nàng chìa cái túi ra. “Em sẽ ra chỗ cầu tàu ăn.” Ngồi vững lên yên, nàng để cho xe lăn xuống triển đồi. Michel lật đật đi theo, đuổi kịp nàng ở chỗ cuối phố.
“Giả sử em cưới ai đó thì sao?” anh buột mồm, ngạc nhiên nghe thấy lời của chính mình.
Juliette nhìn anh chòng chọc tuồng như anh vừa mới hóa điên, nhưng rồi nàng hỏi, hơi buồn buồn, “Ai lại muốn cưới em làm vợ kia chớ?”
Michel siết chặt ghi đông xe để giữ thăng bằng cho chính mình. “Sao, chẳng lẽ em không thể làm vợ tốt cho ai đó hay sao?”
“Em toàn thích vui chơi quá trớn.”
“Chuyện đó tự nhiên thôi mà, em còn trẻ thế mà lại đẹp nữa.”
“Muốn vui chơi cứ như ngày nào cũng là ngày cuối, chuyện ấy có là tự nhiên không? Em không biết tại làm sao em lại thế nữa, cứ như là có hai Juliette ấy...” Nàng đã giằng xe ra khỏi tay Michel, giờ thì nó nằm trên bờ biển, nàng dựa nó vào một cây cột.
“Nếu em yêu người nào đó, em có nghĩ là mình sẽ cảm thấy khác không?”
“Em chả biết nữa. Em không thể nào không như thế này được, cứ như có cái gì đó mà em không kiểm soát được, nó cứ bắt em làm những chuyện điên rồ mà ý em không muốn. Em không muốn nếu em yêu ai đó thì liệu có gì khác đi không. Mà cũng có thể” Juliette nói, nghe rất khổ sở. “Còn anh thì sao? Sao anh hỏi em như thế? Em chưa bao giờ nói về chính mình nhiều vậy với bất cứ ai.” Đoạn nàng quay người bỏ chạy trên mặt đá, nhảy thoăn thoắt nhẹ nhàng trên những hòn đá trong khi chúng lăn về phía biển.
Michel nhìn dáng người nàng in trên nền mặt trời. “Juliette!” anh hét, vụng về bò theo nàng. “Juliette!” Nàng trông cô đơn biết mấy trên những hòn đá đó, lẻ loi biết mấy. Anh hít một hơi dài rồi đứng cân bằng trên một hòn đá cách chỗ nàng ngồi một mét. “Em có cưới anh không, em có lấy anh không?”
Nàng chầm chậm ngoái lại nhìn anh và anh nhìn kỹ nét mặt nàng để tìm dấu hiệu cho thấy sự giễu cợt và cự tuyệt, gồng người lên đợi nàng trả lời. Nín thở, anh đợi. Nàng nhìn anh rất nghiêm trang, thậm chí còn khổ sở, kinh ngạc. Những cảm xúc khác nhau thoắt hiện thoắt biến trên mặt nàng nhanh đến nỗi anh thấy mình căng ra đợi nghe lời nàng. Nhưng nàng không trả lời. “Em có làm vợ anh không?” anh nhẹ nhàng nhắc lại.
Juliette lắc đầu. Michel lại gần hơn ngồi xuống cạnh nàng, không rời mắt khỏi mặt nàng. “Anh có thể làm em hạnh phúc, Juliette. Anh biết là anh có thể.”
“Anh không thể cưới em đâu, Michel”
“Tại sao, Juliette?” Michel tha thiết hỏi gặng nàng. “Tại sao? Em sợ gì chứ?”
Nàng dứt mắt khỏi cái nhìn của anh. “Chính mình. Em sẽ chẳng là gì tốt lành cho anh cả.”
Michel xoay mặt nàng về phía anh. “Em lầm. Không đúng.”
“Anh chả biết gì về em cả.”
“Anh biết là anh không thể để em đi. Em không được đi đâu hết, Juliette. Anh không để người ta đưa em về lại viện mồ côi đâu.”
Juliette thút thít khóc, đoạn nắm chặt hai tay anh. Như đứa trẻ con, nàng áp mặt vào ngực anh mà khóc tấm tức. “Ôi, Michel, em không muốn quay lại đó. Em không muốn, nghĩ tới chuyện đó em còn không nghĩ được nữa là, chỉ cần nghĩ thôi là em đã sợ kinh khủng. Cứ như là một đêm đông tối om không bao giờ, không bao giờ dứt vậy.”
“Juliette, anh muốn em làm vợ anh biết bao, anh muốn cưới em, hãy tin anh.” Anh đưa khăn tay của mình cho nàng rồi sốt sắng đợi nàng lau khô mắt. Đầu nàng cúi thấp. Chầm chậm, nàng ngẩng đầu lên, một nụ cười từ từ nở ra hai bên khóe cái miệng đầy đặn của nàng. Anh sung sướng cười toe đáp lại nàng. “Có phải không? Em sẽ cưới anh!”
Juliette lấy một cái sandwich ra khỏi túi giấy đưa cho anh cắn một miếng. “Chờ đến khi mẹ anh nghe chuyện này đã. Em nhìn thấy trước vẻ mặt bà ra sao rồi.”
Michel cắn một miếng tướng rồi ngồi xuống tảng đá dưới chân nàng. Nàng đẹp quá! Và nàng sắp cưới anh! Michel thở dài lâng lâng hạnh phúc.
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...