They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 334 / 55
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Ở Kilmore Cove
hi hai cậu bé nhờ ông Nestor mở cửa cái ga-ra cũ của Biệt thự Argo thì đã gần sáu giờ chiều. Cánh cửa cuốn được kéo lên kêu cót két, mở ra một không gian đầy bụi bặm, được thắp sáng vừa đủ bằng một chiếc đèn nhỏ đơn độc treo trên trần nhà. Phần lớn ga-ra bị choán chỗ bởi một chiếc xe hơi được phủ vải trắng. Đó là một chiếc xe mui trần cổ của những năm 50.
"Nó vẫn còn chạy được chứ ạ?" Rick hỏi, đưa ánh mắt tò mò ngắm nhìn phía dưới tấm vải. "Ta không nghĩ thế: đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối cùng chúng ta khởi động nó." Ông
Nestor trả lời, đi quanh chiếc xe mui trần để tìm gì đó.
"Chúng đây rồi!" Ông lẩm bẩm như tự nói với chính mình.
Ông vén tấm vải phủ thứ hai lên, để lộ ra hai chiếc xe đạp cũ dựa cạnh nhau.
"Ta nhớ là chúng ta đã cất giữ chúng mà. Nào các cháu, hãy kéo chúng ra khỏi đây!"
Rick tóm ghi-đông của chiếc xe đầu tiên, Jason kéo chiếc thứ hai ra. Hai đứa dắt xe ra khỏi ga-ra.
"Ôi!" Rick reo lên khi nhìn thấy chúng dưới ánh sáng mặt trời.
Đó là hai mẫu xe cũ không có hộp số, với khung xe nặng nề bằng gang màu đen.
"Săm lốp hẳn vẫn còn tốt," ông Nestor vừa nói vừa đưa cho chúng một chiếc bơm. "Gắng sức một chút là các cháu có thể đi nó ra đường đấy."
Sau đó ông cũng đưa thêm cho chúng một bình xịt dầu và một cái giẻ ẩm.
"Các cháu dùng những cái này cho phanh và xích. Trước tiên lấy giẻ lau sạch bụi đi, sau đó tra dầu vào, sau đó lại lấy giẻ lau, cho tới khi nào các cháu thấy nó quay trơn tru thì thôi. Tra nhiều dầu vào nữa, xích mà không trơn sẽ bị giật đấy."
"Chúng ta có chắc là mấy cái thứ cũ gỉ này sẽ đi được xuống tận dưới làng không?" Jason hỏi, lo lắng bởi những tiếng cọt kẹt đáng lo ngại của hai chiếc xe đạp cũ. "Chúng nặng ít nhất cũng cả tấn đấy!
"Đi xuống làng thì được, chắc chắn là đi được," người làm vườn trả lời. "Những chiếc xe này cũ nhưng rất khỏe. Còn chiều về thì phụ thuộc vào hai lá phổi của các cháu thôi. Và cả đôi chân nữa. Dù sao thì ngài Ulysses Moore và phu nhân vẫn dùng chúng bình thường mà..."
Rick dựng một trong hai cái xe lên, bắt đầu bơm hơi. Ông Nestor chăm chú quan sát cậu bé vẻ hài lòng: ông thích những người giỏi xoay xở.
"Ta có thể được biết vì sao các cháu lại muốn xuống Kilmore Cove vào giờ này không?" Ông hỏi bọn trẻ.
Mặt Jason thần ra, như một dấu hiệu rõ ràng của việc sắp nói dối. Sau đó cậu nói gì đó ngớ ngẩn tới mức ông Nestor dường như chỉ nhắm mắt làm ngơ.
"Các cháu chỉ cần cố gắng đừng có dính vào bất cứ rắc rối nào là được," ông Nestor nói. "Và đừng có về nhà muộn quá, được không? Bố mẹ các cháu đã yêu cầu ta chuẩn bị cho các cháu món gì đó để ăn tối, và ta thì không thích làm ra rồi lại thành công cốc đâu."
Rồi ông bỏ đi, để bọn trẻ ở lại tự xoay sở với hai chiếc xe đạp cũ.
Mười lăm phút sau, Jason và Rick đã leo lên yên của hai chiếc xe đạp cũ kỹ. Julia thì dùng xe đạp của Rick, nhẹ hơn và dễ điều khiển hơn, và sau khi điều chỉnh độ cao yên, cô bé đã sẵn sàng đạp cùng cả bọn.
Bọn trẻ chào người làm vườn, đi vào lối dẫn ra cổng biệt thự và men theo con đường trên vách đá, xuống dốc, hướng thẳng về phía vịnh Kilmore Cove.
Julia vượt lên trước cả bọn, tóc bay trong gió và rẽ vào khúc cua đầu tiên, vừa đi vừa hò hét sung sướng. Jason cao giọng phản đối gì đó, trong khi Rick, đi sau cả bọn, nhìn lại lần cuối về phía khu vườn để chào ông Nestor.
Ông lão làm vườn khum một tay che mắt, nhìn bọn trẻ khuất dần trên đường.
"Ai mà biết được!" Ông tự lẩm bẩm với chính mình. - Ai mà biết được bọn chúng có làm được không...
Con dốc làm người ta phát chóng mặt: những bánh xe lăn điên cuồng và ngôi làng dần dần hiện ra, sau từng khúc ngoặt. Kilmore Cove là một quần thể những ngôi nhà thấp, vuông vắn, được sơn nhiều màu sắc khác nhau, tựa lưng bên bờ an toàn nhất của vịnh. Con đường ven biển giao cắt với những con đường đâm ra từ đất liền tạo thành hàng loạt chữ T trước biển.
Giống như mọi ngày thứ Bảy, rất nhiều xe hơi đang xi-nhan để tìm một chỗ đỗ dọc bến tàu trên cảng và trên lối đi bộ, cùng dòng người nhộn nhịp qua lại.
Julia tới nơi đầu tiên, cô bé nhảy xuống khỏi chiếc xe của Rick và dựa nó vào một biển chỉ đường cảnh báo không được đỗ xe quá sát bãi biển, vì nguy cơ thủy triều sẽ cuốn cả xe đi.
"Này! Lũ chậm chạp!" Cô bé kêu lên với hai người bạn đồng hành khi họ đuổi kịp cô.
"Với cái xe chết tiệt này," Jason càu nhàu, "chỉ có hai phương án: hoặc là dừng lại, hoặc là đi với vận tốc ánh sáng. Chỉ cần khẽ chạm vào phanh là nó đã đứng khựng lại luôn. Nếu thả ra thì nó lao đi như tên bắn."
"Chỉ là vì nó được cân chỉnh hơi kém thôi. Và còn nặng nữa," Rick giải thích.
Cậu bé tóc đỏ được trở lại không gian của mình: ngôi làng với những quầy hàng trên lối đi bộ, những chú chó và lũ trẻ chạy trên bãi biển, những ban công bằng gỗ đầy các loài hoa sặc sỡ của các quán rượu quay mặt ra phía biển.
"Cô Calypso đó ở đâu vậy?" Julia hỏi, hào hứng với ý nghĩ được hòa vào dòng người qua lại.
Rick vừa dắt xe vừa dẫn đường. Bọn trẻ leo lên men theo một con phố tiến vào trong làng. Chúng đi qua bức tượng người đàn ông đang kiêu hãnh đặt một chân lên chiếc mỏ neo, rồi đi tới một quảng trường nhỏ hình tròn, nơi có một đài phun nước được tạc từ những tảng cự thạch cổ.
"Ở đây," Rick nói.
Cậu chỉ lên bảng hiệu bằng gỗ của một cửa hàng nhỏ, trên đó có ghi:
ĐẢO CALYPSO
Những Cuốn Sách Hay Được Vớt Từ Biển Cả
Cả bọn dựng xe.
Rick đẩy cửa bước vào. Một cái chuông nhỏ được gắn trên khung cửa, phát ra âm thanh ngân nga cao vút.
Bên trong, Đảo Calypso có một sức lôi cuốn kỳ lạ. Ở đó, bầu không khí mang đầy cảm tình và hy vọng. Những cuốn sách được xếp thành chồng trên mặt sàn và trên các giá gỗ thấp, tạo thành một kiểu lối đi mà khiến người ta buộc phải bước thật cẩn thận.
"Tôi tới ngay đây!" Cô chủ nhà lên tiếng, khi bọn trẻ đã vào tới bên trong.
Đó là một người phụ nữ nhỏ nhắn, với đôi mắt hiền từ và nụ cười đáng tin cậy. Cô khoác một tấm khăn voan hoa và mặc bộ váy màu xanh da trời dài tới đầu gối. Thêm một đôi giày bệt màu hạnh nhân để hoàn tất bộ trang phục.
Vừa nhận ra Rick, cô liền thốt lên:
"Rick Banner, thật là vinh hạnh! Cháu dẫn theo vài người bạn nữa à? Giỏi lắm! Không, không... hãy để ta đoán. Ta cược rằng hai cháu là... người London?"
"Julia." "Jason."
Cái bắt tay của Calypso đầy sức thuyết phục: mạnh mà không đau và lịch sự mà không quá kiểu cách.
"Đúng là một tín hiệu tốt khi nhìn thấy các cháu ở hiệu sách sớm thế này. Các cháu đến
Kilmore Cove được bao lâu rồi? Không, không... để ta..." "Một tuần rồi, thưa cô Calypso," Jason nói.
"Một tuần, đã thế rồi cơ à," cô chốt lại. "Thế các cháu nghĩ sao về Kilmore Cove? Rằng nó là một ngôi làng nhỏ? Hẻo lánh? Bị lãng quên khỏi phần còn lại của thế giới văn minh?"
"Không ạ!" Julia trả lời. "Thực ra chúng cháu nghĩ rằng..."
"Đương nhiên rồi," Calypso điềm tĩnh tiếp tục. "Đương nhiên rồi. Chắc chắn các cháu đã bị sốc, khi chuyển từ Piccadilly Circus đến vùng núi đá hoang sơ này. Từ Big Ben đến ngọn hải đăng tồi tàn của chúng ta. Trừ việc, xét cho cùng, các cháu sống ở Biệt thự Argo. Và khi người ta được sống ở một ngôi biệt thự như thế... Chúa ơi... thật đúng là thiên đường! Ai mà muốn đi khỏi đó chứ? Biển, trời, cây cối... các cháu còn thiếu thứ gì nữa chứ?"
"Thực ra... thực ra thì..." Rick ngập ngừng.
"Chắc chắn rồi! Không cần phải là thiên tài mới hiểu được điều đó!" Calypso thốt lên. "Mặt khác, các cháu lại ở đây. Còn thiếu gì nữa? Dễ thôi. Chỉ thiếu mỗi... một vài cuốn sách hay. Giỏi lắm Rick Banner! Cháu hy vọng là giao du với hai cô cậu người thị thành mạnh khỏe và có giáo dục sẽ giúp cháu thông minh hơn phải không?"
Cô Calypso quay sang hai chị em sinh đôi.
"Các cháu có biết chàng thiếu niên Banner này còn không thích đến trường y như một chú la không?"
Julia và Jason mỉm cười, phần nhiều vì đôi má ửng đỏ và hai nắm tay siết chặt của Rick, hơn là vì câu nói của cô Calypso. Cô chủ hiệu sách với chất giọng ngân nga dường như đã kết thúc cuộc trò chuyện trôi chảy của mình và nhìn thẳng vào mắt bọn trẻ.
"Nào? Nói cho ta biết các cháu đang tìm sách gì?"
Bọn trẻ lần lượt nhìn nhau để quyết định xem ai trong số chúng sẽ trả lời. Julia nhận thức được là đến lượt mình và vì thế cô bé nói:
"Thực ra bọn cháu đến đây không phải vì một cuốn sách nào cả, thưa cô Calypso." "Không phải ư?"
Cô bật dậy như một cái lò xo. "Vậy các cháu đến đây làm gì?"
Giọng nói mang sắc thái gay gắt của cô làm Jason cảm thấy cần phải chối ngay lập tức:
"Chị gái cháu muốn nói rằng bọn cháu đến đây không chỉ vì một cuốn sách. Sách vẫn là mục đích chính và sau đó... sau đó còn có một mục đích khác nữa ạ. Chúng cháu biết cô là người phụ trách bưu điện và..."
Cậu đưa cho cô tờ giấy báo nhận hàng được tìm thấy trong cuốn nhật ký ở Biệt thự Argo. Calypso chăm chú xem tờ giấy báo, rồi hỏi:
"Ai đưa cho các cháu tờ giấy này?"
"Ông Nestor," Jason nói dối với một tốc độ nhanh đáng kinh ngạc. "Và ông ấy bảo bọn cháu đi hỏi cô ạ."
Calypso có vẻ cân nhắc một chút về câu trả lời, rồi nói: "Nhưng hôm nay là thứ Bảy. Và bưu điện đóng cửa.»
"Vâng, nhưng..." Jason dè dặt. "Cô có thể làm ơn làm phúc mở cửa bưu điện cho chúng cháu một lát được không, chỉ để lấy một bưu kiện..."
"Sao cháu biết được đó là một bưu kiện?" Jason nhún vai:
"Cháu không biết, nhưng... cháu nghĩ... như vậy..."
"Và thường thì," Calypso nói tiếp, "ngay cả khi bưu điện mở cửa, thì cũng không có nghĩa là ta có thể giao cho các cháu thứ mà các cháu yêu cầu. Trên giấy báo có ghi rõ rằng phải giao cho "Chủ nhân đáng kính của 'Biệt thự Argo'. Trong khi ở đây, ta chỉ thấy ba đứa trẻ, chúng lại còn dám để xe đạp chắn hết cửa kính nhà ta."
Jason và Julia bắt đầu giải thích rằng bố mẹ chúng chính là chủ nhân của Biệt thự Argo và vì thế thư báo kia là gửi cho họ.
"Lúc này bố mẹ cháu đang bận chuyển nhà nên không đích thân xuống đây để lấy được." "Ông Nestor bảo rằng chắc cô sẽ hiểu cho..."
Calypso làm một cử chỉ mơ hồ bằng tay:
"Ồ, phải, chắc chắn rồi! Đúng kiểu các vị chủ nhân Biệt thự Argo, lúc nào cũng phái người đi làm việc giúp họ đây mà."
"Vậy cô có thể mở cửa bưu điện cho bọn cháu chứ?"
"Không, các cháu của ta... hôm nay là thứ Bảy! Và vào chiều thứ Bảy thì bưu điện đóng cửa."
"Ba cuốn sách," Jason nói.
Và cậu đứng chặn trước mặt cô Calypso với điệu bộ thách thức. "Cháu nói gì?"
"Cháu nói là ba cuốn sách. Nếu cô mở cửa bưu điện và giao cho bọn cháu thứ mà cô phải giao... thì bọn cháu sẽ mua ba cuốn sách. Do cô lựa chọn. Và bọn cháu hứa là sẽ đọc chúng trong vòng một tuần."
Chuông cửa reo lên. Một khách du lịch ló đầu vào và ngay sau khi nhận ra đây là một hiệu sách thì xin lỗi rồi đi ra. Người đó tưởng rằng đây là một quán ăn lãng mạn.
Trong Đảo Calypso, sự yên tĩnh đã quay trở lại. Trên khuôn mặt đăm chiêu của cô chủ, trái lại, hiện lên một nụ cười.
"Ừm... ba cuốn sách trong một tuần, cháu nói thế phải không? Và báo trước với các cháu là ta sẽ hỏi các cháu vài câu để xem có đúng là các cháu đã đọc chúng thật không nhé?"
"Chắc chắn rồi ạ," Jason nói liều.
"Thoả thuận coi như xong!" Calypso kết luận, chìa tay cho bọn trẻ để chốt giao kèo. "Ba cuốn sách cho một bưu kiện."
"Ấy! Làm sao cô biết được đó là một bưu kiện?" Julia thắc mắc, trước khi nhận được một cú đá từ em trai.
Calypso đi ra phía sau quầy hàng để lấy một chùm chìa khóa, cửa hiệu sách đóng lại phía sau lưng, cô băng qua quảng trường nhỏ.
Bưu điện ở phía đối diện.
Mười lăm phút sau, ba đứa trẻ đã ở trước biển. Chúng rời xa đám đông khách du lịch cuối tuần, dắt xe đạp tới tận chỗ con đê chắn sóng đơn độc trải dọc bờ biển. Bên trái chúng là vách đá cao vút; bên phải là bến cảng, đầy những chiếc thuyền đáy bằng.
Chúng cầm trên tay một gói bưu kiện to cỡ một hộp giày, được cuốn bằng rất nhiều lớp băng dính màu nâu, và ba cuốn sách có bìa đã bạc màu và buồn tẻ.
"Em đấy, và những sáng kiến của em!" Julia càu nhàu. "Đống sách này em đi mà đọc!" Calypso giao cho cô bé đọc cuốn Đồi gió hú của Emily Brontë, cho Rick cuốn Hòn đảo bí ẩn của Julius Verne, trong khi Jason thì có một tuần để đối mặt với cuốn sách dày cộp David Copperfield.
Jason tảng lờ cô chị: cậu tập trung xé lớp băng dính khỏi gói bưu kiện. Rick ngồi bên cạnh, đề phòng Jason vì hăng hái quá mà đánh rơi tất cả những thứ có trong gói đồ xuống nước.
Trong chốc lát chúng đã gỡ được hộp sô-cô-la vị bạc hà méo mó ra khỏi lớp băng dính. "Hy vọng ít nhất thì những cái này cũng ăn được," Julia nói.
Chúng mở hộp ra.
"Nhìn này!" Jason thốt lên, háo hức.
Bên trong hộp, bị lấp dưới một đống giấy báo nhàu nát, có bốn chiếc chìa khóa.
Đó là bốn chiếc chìa khóa cũ, một phần đã bị oxy hóa thành màu nâu đỏ của lớp gỉ đồng. Mỗi chiếc đều có phần chuôi khác nhau, được gia công rất tinh xảo. Rick lấy một cái bất kỳ, giơ lên dưới ánh mặt trời để quan sát kỹ hơn.
"Hình như... hình như... là có khắc hình một con vật," cậu lẩm bẩm. Julia ngồi xổm ngay sát cậu lên tiếng:
"Đúng thế: trông giống một con mèo rừng. Hoặc một con cầy hương?" Dường như đúng là hình dáng của một con mèo rừng với cái mõm ngắn. Jason chọn cái chìa thứ hai.
"Còn trên này, theo em là một con quạ thường hoặc một con ác là, có lẽ thế." Cậu giơ ra cho hai đứa kia xem và chúng cũng đồng ý với suy luận của cậu.
Julia chọn chiếc chìa khóa với phần chuôi có hình con rắn và liền bị cậu em trai so sánh với một hình ảnh không thể tương đồng.
"Đây có vẻ là một con rắn hơn!" Cô bé khó chịu phản bác.
Chiếc chìa khóa cuối cùng mang hình một con ốc sên với cái vỏ không lẫn vào đâu được.
"Mèo rừng, ác là, rắn, ốc sên,..." Rick vừa lẩm bẩm vừa nhìn bốn chiếc chìa khóa. "Những con vật này có liên quan gì đến nhau?"
"Một con là động vật ăn thịt, một con là động vật lưỡng cư, một con thì mình không biết, còn một con thì biết bay..." Julia nói.
"Liên quan quá rõ rồi còn gì," Jason nói. "Ở Biệt thự Argo có một cánh cửa với bốn ổ khóa. Và ở đây, chúng ta có bốn cái chìa. Còn gì dễ hơn thế này sao!"
"Không còn gì trong hộp nữa à?
"Không," Jason dốc ngược hộp sô-cô-la để chứng tỏ không còn gì bên trong nữa. Những mẩu báo và một cuộn giấy da rơi ra, Rick chộp ngay lấy.
"Rơi kìa!" Cậu thốt lên.
Cuộn giấy da cũng được viết bằng kiểu chữ tượng hình giống bức thông điệp lấy ở vách đá. "Bây giờ thì mọi người đã tin mình chưa?" Jason huýt sáo, nhìn những ký hiệu giờ đã trở nên thân thuộc với cậu. "Ông chủ cũ của Biệt thự Argo có nhiều bí mật. Và bây giờ chúng ta sẽ làm sáng tỏ chúng."
Trên biển, bầu trời vần vũ. Cơn dông dường như lại muốn bắt đầu.
Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian - Pierdomenico Baccalario Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian