Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 202 / 19
Cập nhật: 2020-01-25 21:22:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Những Kẻ Đột Nhập
hi Jason bước ra từ Cánh cửa Thời gian và xuất hiện ở Biệt thự Argo, chẳng còn ai trong căn phòng khách nhỏ có mái vòm bằng đá. Cậu nấp sau chiếc tủ và nhìn quanh quất, sau đó cậu nghe được giọng nói của gã ăn xin vọng vào từ hiên:
“Này ông già, làm ơn dừng lại! Đứng im đó, trật tự nào! Rất tốt. Nào, ngôi nhà này tên là gì?”
Đáp lại gã là một tiếng thều thào nghèn nghẹt, sau đó là giọng the thé của Dieguita:
“Nếu anh không gỡ miếng giẻ đó khỏi miệng ông ta thì làm sao ông ta trả lời được?”
“Im đi, Dieguita! Tốt rồi. Bây giờ tôi sẽ lấy miếng giẻ ra, nhưng ông phải hứa sẽ không hét lên như lúc nãy. Xong rồi. Tôi vừa nói, ngôi nhà này tên là gì?”
Jason kinh hãi nhận ra ông Nestor đang khó nhọc để có thể nói rành mạch.
“Biệt thự Argo, khốn khổ...”
“Biệt thự Argo Khốn Khổ.” Don Diego Valente nhắc lại.
“Nó đẹp đấy.” Dieguita tấm tắc. “Một ngôi nhà rất đẹp.”
Jason cởi tấm áo choàng và rón rén từng bước nhỏ về phía chiếu nghỉ cầu thang. Cậu thấy tất cả đồ đạc đã bị di chuyển, như thể ai đó đã kéo ra hút bụi và quên mất phải đặt chúng trở lại vị trí cũ. Hoặc như thể đã xảy ra một cuộc ẩu đả dữ dội...
“Ta khuyên các người không nên động vào bất cứ thứ gì!” Giọng ông Nestor hăm dọa.
Sau khi đến được cầu thang, Jason liếc qua cánh cửa bên hàng hiên. Những gì nhìn thấy khiến máu cậu đông đặc lại: hai kẻ ăn xin đã trói ông Nestor chặt cứng trên ghế đi-văng trước lò sưởi bằng một tấm rèm cửa. Ông Nestor tóc tai bù xù và yếu ớt trong khi Don Diego, đứng trước mặt ông, đã đánh mất chiếc khăn, chứ chất giọng Tây Ban Nha kinh khủng của gã thì không.
“Ngôi nhà này của ông à?”
“Không!” Người làm vườn trả lời.
Dieguita đang ngắm bức tượng cô gái đánh cá.
“Còn đây là phu nhân của ông à?”
“Không!” Nestor gắt lại cộc lốc, ngọ nguậy trên chiếc đi-văng.
“Ngoan nào, ông nội!” Don Diego ra lệnh. “Chúng tôi không muốn làm ông đau một chút nào. Chính ông đã tấn công chúng tôi bằng cây gậy đấy chứ! Nhưng nếu đây không phải nhà của ông thì tại sao ông ở đây?”
“Tôi làm vườn.” Ông Nestor phản bác lại đầy hung dữ.
“Thế ông chủ của ông đâu?”
“Ông ấy đang trên đường về.”
“Tốt! Vậy thì chẳng vấn đề gì nếu chúng tôi ở đây chờ ông ấy một lúc...” Don Diego cười khẩy.
“Các người là bọn quái quỉ nào thế?”
“Nghệ sĩ đường phố.” Gã trai trả lời. “Nhưng ở trong nhà tốt hơn nhiều so với ở ngoài đường!”
“Đây là chỗ nào của Venice?” Dieguita hỏi khi nhìn ra ngoài cửa kính.
“Đây không phải là Venice!” Ông Nestor lớn tiếng. “Chúng ta đang ở Anh!”
“Anh? Nó là một phần của Venice à?”
“Ôi trời ơi!” Ông Nestor gầm gừ giận dữ.
“Chậc chậc... Quý ông đây toàn nói những điều thật không thể hiểu nổi. Thậm chí tôi vẫn chưa hiểu được chúng tôi đã đến đây bằng cách nào. Và tại sao cánh cửa mà chúng tôi bước ra lại không mở được nữa.”
Cả hai người cố giải thích cho ông Nestor những gì xảy ra với bọn họ, rồi kết luận là dù sao thì họ cũng đã gặp may.
“Một ngôi nhà đẹp và đầy những đồ vật quý giá...” Don Diego nói. “Quá nhiều đối với một ông già!”
“Mày muốn làm gì hả thằng côn đồ kia?”
“Ngó qua ngôi nhà một chút thôi. Chúng ta đi chứ, Dieguita?”
Jason vội núp vào góc tối của những bậc thang trong phút chốc trước khi hai kẻ ăn xin đi tới. Chúng dừng lại tranh luận sôi nổi một lát, rồi đi thẳng lên lầu trên. Vừa đi vừa bình luận về những bức tranh treo dọc cầu thang, chúng bước vào thư viện mà vẫn luôn mồm nói không ngừng nghỉ dù chỉ một giây.
Thật cẩn thận để không gây ra tiếng động, Jason bước tới chỗ hàng hiên. Ông Nestor trợn tròn mắt.
“Cháu làm gì ở đây vậy? Còn hai tên kia...?”
“Có một vấn đề ạ.” Cậu bé lắp bắp.
“Ta vốn đã hình dung ra việc này!” Người làm vườn vặn mình trên ghế đi-văng. “Xem xem cháu có thể giải thoát cho ta khỏi thứ này không...”
Nhưng tấm rèm bị buộc rất chặt.
“Ông chờ chút nhé, cháu vào bếp lấy dao!”
“Áaa!” Dieguita rú lên từ tầng trên.
Ngay sau đó là tiếng náo loạn.
“Bột rắc trên sàn ư? Nhưng để...”
Bất chấp hoàn cảnh của mình, người làm vườn vẫn bật cười.
“Ta tin là hai tên kia đã thấy những cái bẫy ma của cháu.”
“Chúng ta đi khỏi đây thôi, nhanh lên ông...” Jason thì thầm và giúp ông Nestor đứng dậy.
“Không!” Ông phản đối. “Chúng ta không thể để ngôi nhà rơi vào tay chúng!”
“Ông muốn làm gì ạ?”
“Ta vẫn chưa biết, có lẽ là gọi điện cho... À không, cháu hãy chạy tới ngọn hải đăng và gọi Leonard Minaxo!” Người làm vườn lệnh cho cậu.
Jason vội vã gật đầu.
“Hãy giải thích với ông ấy chuyện gì đã xảy ra.” Ông Nestor nói tiếp. “Cháu không phải e ngại đâu, cứ nói hết với ông ấy. Ông ấy biết. Ông ấy là người của phe ta.”
“Ông ấy biết cái gì ạ?”
Trên gác lại có tiếng ầm ầm.
“Jason, làm ơn... hãy chạy đi! Ngay bây giờ!”
Jason tiến đến cánh cửa bên hàng hiên và trước khi mở ra, cậu quay lại nhìn phía sau.
“Còn ông sẽ làm gì?”
“Ta sẽ cố đánh lạc hướng và dẫn chúng đi xa khỏi đây. Chúng ta sẽ thử kế hoạch chim bồ câu trong giếng... Cháu hãy nói với Leonard, ông ấy sẽ giải thích cho cháu đó nghĩa là gì.”
Jason mở cửa và lẩm nhẩm lại.
“Chim bồ câu trong giếng, cháu hiểu rồi.”
“Đi đi, nhanh lên!” Ông Nestor thì thào, nghe thấy tiếng mấy tên ăn xin đang di chuyển xuống cầu thang.
Jason chạy quanh ngôi nhà với trái tim đập dữ dội và bốn chiếc chìa khóa của Cánh cửa Thời gian trong túi quần đang ép chặt vào người cậu.
Nép mình sát theo bức tường để không bị phát hiện, Jason thoáng thấy chiếc xe đạp của Rick tựa vào một bồn hoa.
Bên trong Biệt thự Argo tiếp tục vọng ra những tiếng ầm ĩ. Đám cây cối trong vườn lại cứ như thể bị hóa đá, chúng im lặng và bất động.
Cậu không được để mình bị phát hiện, tất cả chỉ có vậy. Jason lom khom lại gần lối ra của phòng bếp và ước lượng khoảng cách giữa cậu và chiếc xe đạp của Rick.
Trong một thoáng, cậu suy tính mình sẽ lấy chiếc xe đạp, nhảy lên xe và đạp trên nền sân sỏi cho đến cánh cổng... Liệu cậu có thể làm được mà không bị phát hiện không?
Đúng lúc đó, Jason nghe thấy tiếng hét chói tai của Dieguita. Cậu tranh thủ tình huống đó để hành động thật nhanh: nhảy ba bước tới chỗ chiếc xe đạp, quành nó lại rồi nhảy lên xe, cùng lúc đó gạt chân chống bằng một cú đá dứt khoát. Sau đó cậu nhấn pê-đan. Chiếc xe đạp của Rick nặng như một tảng đá, nhưng may mắn thay, cậu cũng làm nó tiến được về phía trước.
Jason lao vun vút trên con đường nhỏ ở lối vào mà không có vấn đề gì xảy ra và đã tới được cánh cổng đang say giấc. Cậu vụt qua những cột đá hoa cương trắng và lao xuống con đường ở vách đá. Cậu nhìn thấy ngọn hải đăng nằm ở phía bên kia vịnh, như ngón tay trỏ màu trắng và xanh dương được biển cả bao quanh.
Và cậu hiểu rằng mình phải hành động thật khẩn trương.
Sau khi người lạ mặt kia để hắn lại trên đỉnh dốc, Manfred lao chiếc Bọ Cát xuống dốc và phanh vừa đủ ở những khúc cua. Phần lớn khi vào cua, gã đều nghiêng xe về một bên giống như lượn thuyền buồm, đồng thời nguyền rủa tất cả những thứ gã có thể nguyền rủa, bao gồm cả chính gã, rồi rướn mình ra ngoài buồng lái để tìm cách lấy lại thăng bằng cho chiếc xe.
Khi tới được làng, gã thở phào nhẹ nhõm và tiến thẳng ra quán rượu trên bờ biển.
Một lát sau, gã dừng chiếc Bọ Cát lại và chửi thề. Gã đã chửi thề liên tục kể từ hôm trước, lúc gã phát hiện ra lốp xe mô tô bị cứa lủng ở Ngôi nhà Gương. Gã đã phải đi bộ qua những cánh đồng để tới nhà của Oblivia Newton, để rồi phát hiện ra mình đã không mang theo chìa khóa nhà, mà chỉ có chìa khóa ga-ra.
Lúc này, bãi đỗ xe của ả Newton rất hiu quạnh: chiếc xe ô tô thể thao đã biến mất vì rơi khỏi mỏm đá vào đêm thứ Bảy, chiếc mô tô thể thao phải dắt bộ hôm chủ nhật, giờ chỉ còn lại mỗi chiếc Bọ Cát và xe kéo cho ngựa được Oblivia mua về trong một khoảnh khắc đam mê bộc phát dành cho môn đua ngựa, nhưng niềm đam mê đó cũng tan biến rất nhanh.
Manfred đã phải ngủ trong ga-ra, rồi mất khá nhiều thời gian của buổi sáng để tìm cách móc chiếc Bọ Cát và xe kéo ngựa với nhau, rồi gã ra khỏi nhà. Nhưng bởi cũng chẳng có chìa khóa cổng nên gã buộc phải rời trang trại của Oblivia Newton bằng cách đi qua một loạt những con đường nhỏ trên cánh đồng, mất cả nửa buổi sáng gã mới tới được Ngôi nhà Gương.
Thật may, Oblivia vẫn chưa trở về từ chuyến du hành qua Cánh cửa Thời gian của ả.
Chiếc xe ủi của Công ty phá dỡ nhà Độc Nhãn vẫn nằm ngả về phía trước đầy dữ tợn. Chiếc xe mô tô thể thao của Oblivia nằm cách đó không xa, lốp xe hoàn toàn lép xẹp. Manfred nhấc nó đặt vào chỗ lẽ ra của mấy con ngựa và chằng buộc thật cẩn thận, rồi gã lái thẳng tới Kilmore Cove để tìm một người thợ sửa xe.
Một hàng bậc thang bằng gỗ vương đầy cát dẫn tới cổng vào của Salt Walker, quán rượu của ngôi làng. Lối vào tối tăm như thể đang ở trong bụng một con cá voi. Manfred tìm một cái bàn nhỏ ở góc khuất và ngồi xuống xem giờ. Quá một giờ trưa một chút. Trong quán chỉ có hai vị khách và mấy đứa trẻ tụ tập trước chiếc máy chơi điện tử duy nhất nằm ở phía bên kia quán rượu.
Manfred rất ghét trẻ con, chúng làm gã nghĩ tới lũ trẻ xấc láo của Biệt thự Argo, lũ trẻ mà gã sẵn sàng ném xuống từ mỏm đá.
“Anh từ đâu đến vậy?” Chủ quán hỏi gã. Ông ta phủi cái bàn bằng một chiếc khăn ẩm, vờ như đang chuyên chú lau một vết bẩn đã bám dính lấy mặt bàn từ nhiều năm.
“Từ bên ngoài.” Manfred trả lời và chưng ra cặp kính râm được gắn bằng băng dính.
“Anh có biết vì sao băng dính lại được gọi là scotch không? Vì khi được đưa ra thị trường lần đầu tiên vào năm 1929, nó có bao bì giống một cái váy xếp nếp của Scotland. Người ta đã gọi nó là băng dính Scotland vào thời bấy giờ.”
“Nhưng giờ thì người ta gọi nó là gắn kính hỏng.”
Hiểu rằng không phải lúc để cố kéo dài cuộc trò chuyện, người chủ quán hỏi:
“Tôi có thể phục vụ gì cho anh?”
“Xúc xích nướng và nước táo không đá.”
“Tuyệt.” Ông vắt khăn lau lên vai. “Cốc cỡ nhỏ hay cỡ vừa?”
“Cỡ lớn.”
Ông chủ quán đi vòng qua quầy rượu và biến mất trong nhà bếp, một lát sau món xúc xích bắt đầu kêu lèo xèo tỏa ra mùi thơm đầy hấp dẫn.
Manfred vừa cắn miếng đầu tiên thì một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ trắng đỏ, quần len xám và hai hàng tóc mai kiểu thợ săn cá voi bước vào trong quán rồi thốt lên:
“Thứ đổ nát xiêu vẹo trước cửa là của ai vậy?”
Manfred cảm thấy cơn giận đột nhiên bùng lên và, với cái miệng đầy nước táo cùng xúc xích, gã gầm gừ:
“Của tao.”
“Ôi, xin thứ lỗi cho tôi,” người kia đổi giọng. “Tôi cứ nghĩ là của bọn trẻ con.”
Manfred cố ép mình bình tĩnh và hỏi:
“Có thể tìm được một gã thay lốp xe ở đâu trong cái làng này?”
“Anh cần làm gì?”
“Thay bánh xe mô tô.”
“Xe mô tô nào?” Người đàn ông đi ra để kiểm tra và quay trở vào ngay sau đó. “Quỷ tha ma bắt, cái xe oách thật! Nếu anh để tôi ăn no nê, tôi sẽ dẫn anh tới chỗ anh họ tôi. Anh ấy là thợ đóng giầy, nhưng lại chuyên về máy móc.”
“Đồng ý.” Manfred vừa nói vừa nuốt miếng xúc xích thứ hai.
Người đàn ông kia gọi một món ăn và với tay sang từ bàn bên cạnh.
“Hân hạnh, Fred Có Khiếu Thẩm Mỹ. Nhưng trong làng mọi người gọi tôi là Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ.”
Manfred trả lời bằng một cái bắt tay.
“Manfred. Nhưng trong làng chẳng ai gọi tôi là gì cả.”
“Ê, cái này hay đấy!” Fred Nửa Tỉnh Nửa Mơ bật cười. “Anh từ đâu đến?”
“Từ khiếu hài hước bẩm sinh của tôi.” Manfred trả lời và gọi thêm một cốc nước táo thứ hai. Cỡ lớn.
Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ - Pierdomenico Baccalario Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ